Chương 121: Đứa con cháu bất hiếu
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Những bí mật này bọn hắn đã giấu rất lâu trong sâu tận trái tim của chính mình. Đó cũng chính là gánh nặng của bọn hắn, bọn hắn từng âm thầm tự nhủ rằng, bọn hắn dù có chết không nhắm mắt, dù là tội đồ của tiên tổ nhưng bọn hắn vẫn không muốn để cho con cháu đời sau phải gánh thêm gánh nặng này.
Ngũ lão lúc này cũng rơi vào trầm ngâm, không biết nên bắt đầu từ đâu để nói cho Dương Phong. Sự kiện kia đã xảy ra cách đây cũng đã vô cùng lâu, các chính bọn hắn cũng gần đến ba, bốn đời rồi.
“Dân tộc của chúng ta gọi là dân tộc Kinh, nhưng còn có một tên gọi xa xưa khác ít người biết, đó chính là Việt tộc. Như những gì ngươi đọc được trong tổ huấn Việt sử Kinh tộc, dân tộc của chúng ta trước kia vô cùng hùng mạnh.
Cũng chính vì quá đông con dân nên các tiên tổ đã phải phân chia ra thành nhiều chi, chành để vừa dễ quản lý, vừa dễ dàng trong việc giao tiếp cũng như trong việc truyền thừa các bản sắc văn hóa của dân tộc chúng ta.
Trong đó có Họa Hạ chúng ta, bọn Khựa kia và bọn Mãnh Long. Nhưng thời gian lịch sử đã trôi đi quá lâu dài, đã khiến cho nhiều chi, nhiều chành có phát triển có suy tàn. Không phải chi, chành nào cũng có thể duy trì được sự phát triển phồn thịnh như lúc ban đầu.
Cũng như bọn Khựa kia, chành của bọn chúng đã đạt được những bước phát triển vô cùng vượt bậc, bộ lạc của bọn chúng càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng cũng có rất nhiều chành khác lại từ từ biến mất theo dòng thời gian.
Đa phần trong những chi, chành đã biến mất đi đó, cũng có chi, chành là do đói nghèo, do chiến tranh, bệnh tật mà bị diệt tộc. Nhưng cũng có nhiều chi, chành trong đó bị diệt tộc hoặc là bị biến mất đi mãi mãi lại do một nguyên nhân tàn khốc khác gây nên.
Đó chính là bị chính người cùng tộc của mình chém giết, thôn tính. Bởi vì tham vọng của chính bọn hắn, bọn hắn muốn làm bá chủ, bọn hắn muốn tất cả mọi người trên thế giới này phải quỳ gối trước mặt bọn hắn.
Bọn hắn không ai khác mà chính là bọn Khựa kia, chúng còn có một cái tên gọi khác, đó chính là Hoa Hạ. Bọn chúng đã quên đi tổ tiên của mình là ai, bọn hắn đã phỉ báng lại tổ tiên của bọn hắn, bọn hắn chính là những đứa con cháu bất hiếu và vô ơn.
Haiz… chỉ trách là lòng người dần thay đổi theo thời gian. Trong mười đứa con thì cũng phải có đứa này đứa kia, điều này ngươi cũng dư sức hiểu được”, nói đến đây, Ngũ lão cũng đành thở dài.
Dương Phong nghe Ngũ lão nói vậy thì cũng vừa âm trầm lắng nghe, vừa gật gù đầu đồng ý với quan điểm của Ngũ lão. Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, làm sao có thể đảm bảo được cả mười đứa con kia đều có được tâm tính như nhau được được.
Trong mười đứa, có một hai đứa hiếu thảo đã là con may mắn. Còn lại, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một hai đứa có tính tình ngỗ nghịch, hỗn láo, cãi lại cha mẹ của mình. Mà bọn Khựa kia chính là những đứa con bố láo như vậy.
Từ từ đặt chén trà lại xuống bàn, Ngũ lão sau một hồi suy nghĩ, lão lại tiếp tục câu chuyện về đứa con cháu bất hiếu kia.
“Bọn hắn đã vì tham vọng của mình mà đã không ngừng tàn sát chính đồng tộc của mình, sự lớn mạnh của bọn hắn ngày hôm nay chính là được xây dựng trên xương máu của tất cả dân tộc chúng ta.
Chành của chúng ta cũng chính vì vậy mà phải bỏ trốn khỏi vùng đất chôn nhau cắt rốn Dương Tử kia mà đến tận nơi đây để cư trú. Bọn Mãnh Long kia lúc đầu cũng rơi vào tình cảnh không khác gì chúng ta.
Ngươi nếu không tin rằng chúng ta cùng bọn Khựa có chung một tổ tiên thì ngươi có thể nhìn vào những văn hóa và phong tục tập quán của bọn hắn là biết, tuy bọn chúng đã cái biến đi rất nhiều nhưng vẫn còn mang rất nhiều nét của Việt tộc chúng ta.
Nếu gọi đúng, chúng ta phải gọi là Họa Di, mà bọn Khựa kia cũng vậy, bọn chúng cũng chính là những Hoa Di. Nhìn ngôn ngữ của bọn chúng thì ngươi sẽ đủ hiểu, chữ của bọn chúng đều là được cải biến từ chữ của người Việt tộc của chúng ta mà ra.
Ta đoán bọn chúng đến vùng đất này, mục đích thứ nhất đó chính là muốn diệt sạch chúng ta cùng bọn Mãnh Long kia, còn thôn tính vùng đất này chỉ là mục đích thứ yếu của bọn chúng mà thôi…”, nói đến đây, Ngũ lão cũng phải dừng lại nhấp một chút trà để làm dịu xuống cơn nóng giận đang chuẩn bị nổi lên trong lòng mình.
“Chúng ta đã đi xa đến như thế này rồi mà vì sao bọn chúng vẫn không tha cho chúng ta? Chẳng lẽ sự tồn tại của chúng ta lại là mối nguy đối với bọn chúng hay sao?”, Dương Phong nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ bọn chúng chính là lo sợ con cháu của chúng ta sau này sẽ quay lại trả thù bọn chúng. Lúc trước chúng ta cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng thời gian gần đây ta nhận được một vài tin tức khiến cho chúng ta không thể không nghĩ đến lý do này.
Dân tộc chúng ta là một dân tộc có tinh thần đoàn kết và cũng là một dân tộc vô cùng thông minh. Có lẽ chính vì vậy mà đã khiến cho bọn hắn phải lo lắng về sự tồn tại của chúng ta.
Ta cũng hy vọng là những suy đoán kia của chúng ta là không hoàn toàn đúng. Nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà sinh ra chủ quan. Mặc kệ mục đích của bọn chúng là gì thì bọn chúng cũng phải là thứ gì tốt lành”
Ngũ lão nói đến đây thì Dương Phong mới hiểu được nguyên nhân vì sao mà bọn Khựa lúc nào cũng nhìn chằm chằm và gây khó dễ cho bộ lạc của bọn hắn như thế. Thì ra là bọn Khựa kia muốn nhổ cỏ tận gốc.
Nếu như suy đoán của Ngũ lão là đúng, vậy có nghĩa là bọn Khựa kia lần này không tự dưng mà tìm đến vùng đất này mà là bọn hắn đã có chủ ý từ trước. Điều này chứng tỏ bọn Khựa kia sẽ không rời đi khi mà bọn hắn chưa thực hiện được mục đích của bọn hắn.
Cũng chẳng cần biết mục đích chính của bọn Khựa kia là gì, nhưng chắc chắn mục đích của bọn Khựa kia cũng sẽ chẳng tốt lành gì đến sự phát triển của bộ lạc Họa Hạ bọn hắn.
Vì lợi ích của chính bản thân mình mà bọn Khựa kia đã nhẫn tâm tàn sát đồng tộc anh em máu mủ của mình. Thử hỏi còn chuyện xấu xa gì mà bọn chúng không làm được nữa.
Dương Phong hắn từ khi làm tộc trưởng đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một áp lực lớn đến như vậy. Lúc trước hắn chỉ nghĩ đơn giản là nếu thua bọn Khựa kia thì cùng làm cho tất cả con dân thần phục bọn hắn là xong.
Nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, có thật sẽ đơn giản như những gì hắn nghĩ sao? Hắn lây giờ mới hiểu được vì sao mấy vị lão đầu ở đây lúc nào cũng có thái độ gay gắt với bọn Khựa như thế.
Thậm chí mấy lão đầu ở đây còn thà tin tưởng giao phó dân chúng của mình cho một người lạ như tên Trần Tô kia còn hơn là để dân chúng của bọn hắn thần phục lấy bọn Khựa kia.
Mấy lão đầu thường ngày tuy không thường hay tỏ thái độ gì mấy, nên hắn cũng không hề thấu hiểu được áp lực, cùng tâm nguyện mà những vị trưởng lão gánh trên vai của họ là gì.
Nhưng giờ hắn mới hiểu được, tâm nguyện của tất cả những lão đầu ở đây, bọn họ không chỉ đơn thuần là muốn bộ lạc của bọn hắn, con dân của bọn hắn được an bình tồn tại và phát triển.
Mà bọn họ còn có một tâm nguyện sâu xa hơn, đó chính là đánh giết hết bọn Khựa súc sinh kia, đòi lại nợ máu của tất cả những đồng tộc đã bị sát hại một cách dã man của bọn hắn.
Nhưng chỉ trách bọn hắn con cháu bây giờ quá bất lực, quá yếu kém. Nên mấy vị lão đầu ở đây cũng đành ngậm ngùi chôn giấu đi những nguyện vọng lớn lao ấy. Bọn họ không muốn con cháu của mình phải gánh chịu những áp lực quá lớn lao này.
Nghĩ đến những điều này, Dương Phong đột nhiên thấy khóe mắt của mình cay cay. Những vị lão đầu ở đây đều là cha, là ông của hắn, nhưng hắn lại quá vô dụng nên đã không giúp đỡ họ được gì, ấy vậy mà mấy vị lão đầu này vẫn chẳng hề oán trách hắn bất cứ điều gì.
Lúc này đây, hắn cảm thấy bản thân mình làm tộc trưởng thật quá vô dụng. Hắn lúc này chợt nghĩ đến những điều mà Trần Tô đã từng nói, hắn trong đầu lúc này cũng đặt lên vô số câu hỏi, hắn thật sự đã đúng hay sao?
Suốt cả buổi tối hôm ấy, Dương Phong cùng năm vị trưởng lão liên tiếp bàn tới vô số kế hoạch để đối phó với bọn Khựa. Qua biết bao nhiêu cuộc tranh cãi nãy lửa thì cuối cùng bọn hắn cũng đã tạm thời chốt được một kế hoạch cuối cùng để đối phó với bọn Khựa.
Bọn hắn lần này cũng chẳng nhiều hy vọng dành được thắng lợi gì trước bọn Khựa, vì bọn hắn quá hiểu rõ sức mạnh của bọn Khựa kia. Bọn hắn lần này chỉ như là lần cuối cùng trước khi sống, bọn hắn muốn được một lần nữa chiến đấu hết mình vì dân tộc của mình mà thôi.
Bọn hắn không muốn phải để cho con cháu đời sau thất vọng về bọn hắn. Bọn hắn muốn cho con cháu đời sau của bọn hắn biết được, dù cho bọn hắn có chết đi, nhưng cái chết của bọn hắn là đáng giá, và tinh thần dân tộc của bọn hắn vẫn mãi mãi trường tồn.
Bọn hắn không muốn sau khi chết đi lại không còn mặt mũi đi gặp tổ tiên của mình. Bọn hắn muốn sửa chữa những sai lầm của bọn hắn, những sai lầm của những tộc trưởng đời trước bọn hắn gây nên.
Sau tất cả, bọn hắn muốn đánh cược một lần cuối cùng. Đánh cược tính mạng của chính bọn hắn để đổi lấy lòng tự tôn dân tộc của con dân bọn hắn. Đánh cược tính mạng những con dân của bọn hắn vào tên Trần Tô con rể hờ Dương Phong kia.
Kết quả cuối cùng như thế nào, ai mà biết được, bọn hắn ngồi đây cũng chẳng thể nào biết trước được. Nhưng giờ đây, những lão đầu ngồi đây nhìn nhau tràn đầy phấn khích cùng mãn nguyện. Bọn hắn cuối cùng cũng có thể làm được một việc có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với tất cả con dân của bọn hắn.
Ngũ lão lúc này cũng rơi vào trầm ngâm, không biết nên bắt đầu từ đâu để nói cho Dương Phong. Sự kiện kia đã xảy ra cách đây cũng đã vô cùng lâu, các chính bọn hắn cũng gần đến ba, bốn đời rồi.
“Dân tộc của chúng ta gọi là dân tộc Kinh, nhưng còn có một tên gọi xa xưa khác ít người biết, đó chính là Việt tộc. Như những gì ngươi đọc được trong tổ huấn Việt sử Kinh tộc, dân tộc của chúng ta trước kia vô cùng hùng mạnh.
Cũng chính vì quá đông con dân nên các tiên tổ đã phải phân chia ra thành nhiều chi, chành để vừa dễ quản lý, vừa dễ dàng trong việc giao tiếp cũng như trong việc truyền thừa các bản sắc văn hóa của dân tộc chúng ta.
Trong đó có Họa Hạ chúng ta, bọn Khựa kia và bọn Mãnh Long. Nhưng thời gian lịch sử đã trôi đi quá lâu dài, đã khiến cho nhiều chi, nhiều chành có phát triển có suy tàn. Không phải chi, chành nào cũng có thể duy trì được sự phát triển phồn thịnh như lúc ban đầu.
Cũng như bọn Khựa kia, chành của bọn chúng đã đạt được những bước phát triển vô cùng vượt bậc, bộ lạc của bọn chúng càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng cũng có rất nhiều chành khác lại từ từ biến mất theo dòng thời gian.
Đa phần trong những chi, chành đã biến mất đi đó, cũng có chi, chành là do đói nghèo, do chiến tranh, bệnh tật mà bị diệt tộc. Nhưng cũng có nhiều chi, chành trong đó bị diệt tộc hoặc là bị biến mất đi mãi mãi lại do một nguyên nhân tàn khốc khác gây nên.
Đó chính là bị chính người cùng tộc của mình chém giết, thôn tính. Bởi vì tham vọng của chính bọn hắn, bọn hắn muốn làm bá chủ, bọn hắn muốn tất cả mọi người trên thế giới này phải quỳ gối trước mặt bọn hắn.
Bọn hắn không ai khác mà chính là bọn Khựa kia, chúng còn có một cái tên gọi khác, đó chính là Hoa Hạ. Bọn chúng đã quên đi tổ tiên của mình là ai, bọn hắn đã phỉ báng lại tổ tiên của bọn hắn, bọn hắn chính là những đứa con cháu bất hiếu và vô ơn.
Haiz… chỉ trách là lòng người dần thay đổi theo thời gian. Trong mười đứa con thì cũng phải có đứa này đứa kia, điều này ngươi cũng dư sức hiểu được”, nói đến đây, Ngũ lão cũng đành thở dài.
Dương Phong nghe Ngũ lão nói vậy thì cũng vừa âm trầm lắng nghe, vừa gật gù đầu đồng ý với quan điểm của Ngũ lão. Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, làm sao có thể đảm bảo được cả mười đứa con kia đều có được tâm tính như nhau được được.
Trong mười đứa, có một hai đứa hiếu thảo đã là con may mắn. Còn lại, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một hai đứa có tính tình ngỗ nghịch, hỗn láo, cãi lại cha mẹ của mình. Mà bọn Khựa kia chính là những đứa con bố láo như vậy.
Từ từ đặt chén trà lại xuống bàn, Ngũ lão sau một hồi suy nghĩ, lão lại tiếp tục câu chuyện về đứa con cháu bất hiếu kia.
“Bọn hắn đã vì tham vọng của mình mà đã không ngừng tàn sát chính đồng tộc của mình, sự lớn mạnh của bọn hắn ngày hôm nay chính là được xây dựng trên xương máu của tất cả dân tộc chúng ta.
Chành của chúng ta cũng chính vì vậy mà phải bỏ trốn khỏi vùng đất chôn nhau cắt rốn Dương Tử kia mà đến tận nơi đây để cư trú. Bọn Mãnh Long kia lúc đầu cũng rơi vào tình cảnh không khác gì chúng ta.
Ngươi nếu không tin rằng chúng ta cùng bọn Khựa có chung một tổ tiên thì ngươi có thể nhìn vào những văn hóa và phong tục tập quán của bọn hắn là biết, tuy bọn chúng đã cái biến đi rất nhiều nhưng vẫn còn mang rất nhiều nét của Việt tộc chúng ta.
Nếu gọi đúng, chúng ta phải gọi là Họa Di, mà bọn Khựa kia cũng vậy, bọn chúng cũng chính là những Hoa Di. Nhìn ngôn ngữ của bọn chúng thì ngươi sẽ đủ hiểu, chữ của bọn chúng đều là được cải biến từ chữ của người Việt tộc của chúng ta mà ra.
Ta đoán bọn chúng đến vùng đất này, mục đích thứ nhất đó chính là muốn diệt sạch chúng ta cùng bọn Mãnh Long kia, còn thôn tính vùng đất này chỉ là mục đích thứ yếu của bọn chúng mà thôi…”, nói đến đây, Ngũ lão cũng phải dừng lại nhấp một chút trà để làm dịu xuống cơn nóng giận đang chuẩn bị nổi lên trong lòng mình.
“Chúng ta đã đi xa đến như thế này rồi mà vì sao bọn chúng vẫn không tha cho chúng ta? Chẳng lẽ sự tồn tại của chúng ta lại là mối nguy đối với bọn chúng hay sao?”, Dương Phong nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ bọn chúng chính là lo sợ con cháu của chúng ta sau này sẽ quay lại trả thù bọn chúng. Lúc trước chúng ta cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng thời gian gần đây ta nhận được một vài tin tức khiến cho chúng ta không thể không nghĩ đến lý do này.
Dân tộc chúng ta là một dân tộc có tinh thần đoàn kết và cũng là một dân tộc vô cùng thông minh. Có lẽ chính vì vậy mà đã khiến cho bọn hắn phải lo lắng về sự tồn tại của chúng ta.
Ta cũng hy vọng là những suy đoán kia của chúng ta là không hoàn toàn đúng. Nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà sinh ra chủ quan. Mặc kệ mục đích của bọn chúng là gì thì bọn chúng cũng phải là thứ gì tốt lành”
Ngũ lão nói đến đây thì Dương Phong mới hiểu được nguyên nhân vì sao mà bọn Khựa lúc nào cũng nhìn chằm chằm và gây khó dễ cho bộ lạc của bọn hắn như thế. Thì ra là bọn Khựa kia muốn nhổ cỏ tận gốc.
Nếu như suy đoán của Ngũ lão là đúng, vậy có nghĩa là bọn Khựa kia lần này không tự dưng mà tìm đến vùng đất này mà là bọn hắn đã có chủ ý từ trước. Điều này chứng tỏ bọn Khựa kia sẽ không rời đi khi mà bọn hắn chưa thực hiện được mục đích của bọn hắn.
Cũng chẳng cần biết mục đích chính của bọn Khựa kia là gì, nhưng chắc chắn mục đích của bọn Khựa kia cũng sẽ chẳng tốt lành gì đến sự phát triển của bộ lạc Họa Hạ bọn hắn.
Vì lợi ích của chính bản thân mình mà bọn Khựa kia đã nhẫn tâm tàn sát đồng tộc anh em máu mủ của mình. Thử hỏi còn chuyện xấu xa gì mà bọn chúng không làm được nữa.
Dương Phong hắn từ khi làm tộc trưởng đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một áp lực lớn đến như vậy. Lúc trước hắn chỉ nghĩ đơn giản là nếu thua bọn Khựa kia thì cùng làm cho tất cả con dân thần phục bọn hắn là xong.
Nhưng giờ suy nghĩ kỹ lại, có thật sẽ đơn giản như những gì hắn nghĩ sao? Hắn lây giờ mới hiểu được vì sao mấy vị lão đầu ở đây lúc nào cũng có thái độ gay gắt với bọn Khựa như thế.
Thậm chí mấy lão đầu ở đây còn thà tin tưởng giao phó dân chúng của mình cho một người lạ như tên Trần Tô kia còn hơn là để dân chúng của bọn hắn thần phục lấy bọn Khựa kia.
Mấy lão đầu thường ngày tuy không thường hay tỏ thái độ gì mấy, nên hắn cũng không hề thấu hiểu được áp lực, cùng tâm nguyện mà những vị trưởng lão gánh trên vai của họ là gì.
Nhưng giờ hắn mới hiểu được, tâm nguyện của tất cả những lão đầu ở đây, bọn họ không chỉ đơn thuần là muốn bộ lạc của bọn hắn, con dân của bọn hắn được an bình tồn tại và phát triển.
Mà bọn họ còn có một tâm nguyện sâu xa hơn, đó chính là đánh giết hết bọn Khựa súc sinh kia, đòi lại nợ máu của tất cả những đồng tộc đã bị sát hại một cách dã man của bọn hắn.
Nhưng chỉ trách bọn hắn con cháu bây giờ quá bất lực, quá yếu kém. Nên mấy vị lão đầu ở đây cũng đành ngậm ngùi chôn giấu đi những nguyện vọng lớn lao ấy. Bọn họ không muốn con cháu của mình phải gánh chịu những áp lực quá lớn lao này.
Nghĩ đến những điều này, Dương Phong đột nhiên thấy khóe mắt của mình cay cay. Những vị lão đầu ở đây đều là cha, là ông của hắn, nhưng hắn lại quá vô dụng nên đã không giúp đỡ họ được gì, ấy vậy mà mấy vị lão đầu này vẫn chẳng hề oán trách hắn bất cứ điều gì.
Lúc này đây, hắn cảm thấy bản thân mình làm tộc trưởng thật quá vô dụng. Hắn lúc này chợt nghĩ đến những điều mà Trần Tô đã từng nói, hắn trong đầu lúc này cũng đặt lên vô số câu hỏi, hắn thật sự đã đúng hay sao?
Suốt cả buổi tối hôm ấy, Dương Phong cùng năm vị trưởng lão liên tiếp bàn tới vô số kế hoạch để đối phó với bọn Khựa. Qua biết bao nhiêu cuộc tranh cãi nãy lửa thì cuối cùng bọn hắn cũng đã tạm thời chốt được một kế hoạch cuối cùng để đối phó với bọn Khựa.
Bọn hắn lần này cũng chẳng nhiều hy vọng dành được thắng lợi gì trước bọn Khựa, vì bọn hắn quá hiểu rõ sức mạnh của bọn Khựa kia. Bọn hắn lần này chỉ như là lần cuối cùng trước khi sống, bọn hắn muốn được một lần nữa chiến đấu hết mình vì dân tộc của mình mà thôi.
Bọn hắn không muốn phải để cho con cháu đời sau thất vọng về bọn hắn. Bọn hắn muốn cho con cháu đời sau của bọn hắn biết được, dù cho bọn hắn có chết đi, nhưng cái chết của bọn hắn là đáng giá, và tinh thần dân tộc của bọn hắn vẫn mãi mãi trường tồn.
Bọn hắn không muốn sau khi chết đi lại không còn mặt mũi đi gặp tổ tiên của mình. Bọn hắn muốn sửa chữa những sai lầm của bọn hắn, những sai lầm của những tộc trưởng đời trước bọn hắn gây nên.
Sau tất cả, bọn hắn muốn đánh cược một lần cuối cùng. Đánh cược tính mạng của chính bọn hắn để đổi lấy lòng tự tôn dân tộc của con dân bọn hắn. Đánh cược tính mạng những con dân của bọn hắn vào tên Trần Tô con rể hờ Dương Phong kia.
Kết quả cuối cùng như thế nào, ai mà biết được, bọn hắn ngồi đây cũng chẳng thể nào biết trước được. Nhưng giờ đây, những lão đầu ngồi đây nhìn nhau tràn đầy phấn khích cùng mãn nguyện. Bọn hắn cuối cùng cũng có thể làm được một việc có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với tất cả con dân của bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.