Chương 141: Kế hoạch hoàn mỹ
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Từ khi bộ lạc của bọn hắn thần phục đất nước Mãnh Long, thần phục bọn Khựa đến bây giờ, bộ lạc của hắn càng ngày càng phát triển, càng ngày càng học hỏi được nhiều thứ mới lạ và tốt hơn.
Hắn tin tưởng rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì năm năm, mười năm nữa thôi, thì bộ lạc của hắn sẽ trở lên mạnh mẽ gấp năm, thậm chí gấp mười lần bây giờ không chừng. Càng tiếp xúc và càng nhận được chỗ tốt từ bọn Khựa ban cho, hắn càng tin tưởng hơn và quyết định của mình.
“Nhưng… có một thứ khiến ta không hiểu rõ, xin Nhâm công tử chỉ rõ”, Đại Bưu tuy vui mừng nhưng vẫn có một thắc mắc trong lòng mình.
“Bưu tộc trưởng có gì thắc mắc cứ nói. Nếu biết rõ, tại hạ chắc chắn sẽ không giấu diếm bất cứ điều gì”, Nhâm công tử vừa vân vê chén rượu trên tay mình vừa nhìn Đại Bưu cười nói.
“Ta không hiểu là vì sao Tần đại nhân lại ra lệnh cho chúng ta thực hiện kế hoạch trong khi sự kiện kia đang xảy ra mà không phải là bây giờ hoặc là sau sự kiện kia?”, Đại Bưu nghe Nhâm công tử nói vậy thì cũng thoải mái nói thẳng.
“Việc khiến Bưu tộc trưởng thắc mắc này cũng chính là điều mà ta cũng đang thắc mắc. Những nguyên nhân sâu xa đằng sau, Tần đại nhân cũng không có giải thích rõ ràng. Mà nếu Tần đại nhân có giải thích, thì với phẩm cấp thấp bé của ta, ta cũng không thể biết được.
Ta chỉ đoán rằng, nguyên nhân vì sao không phải là trước hoặc sau sự kiện kia xảy ra, mà phải là trong khi sự kiện kia xảy ra mới tiến hành kế hoạch. Đó chính là bởi vì chỉ cần sự kiện kia xảy ra, thì sẽ không bộ lạc nào có thể thoát khỏi sự kiện kia.
Lúc đó, bọn hắn có mạnh mẽ đến mấy đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ vô cùng suy yếu, suy yếu đến mức không thể phản kháng được. Đến lúc đó, chúng ta chỉ việc tìm đến và thu thập bọn chúng mà thôi.
Chúng ta vừa dễ dàng thu thập được bọn chúng khôg mất một binh một tốt, mà chúng còn phải cám ơn chúng ta, vì chúng ta đã cứu bọn chúng thoát khỏi cảnh bị diệt vong.
Có như vậy thì bọn chúng mới dễ dàng thần phục và làm việc cho chúng ta hơn. Ta thấy ở đây, Tần đại nhân muốn chúng ta đóng vai trò là một vị cứu tinh của bọn họ. Bọn họ phải suốt đời thần phục và chịu sự điều khiển của chúng ta”, Nhâm công tử vừa không ngừng vân vê chén rượu trên tay, vừa không ngừng suy đoán.
“Hay, quả đúng là một kế hoạch hoàn mỹ. Tần đại nhân quả là một người thông minh. Chúng ta vừa dễ dàng thực hiện được kế hoạch của mình, lại vừa khiến cho tất cả bọn người kia phải vĩnh viễn nghe theo sự sai khiến của chúng ta. Đúng là chỉ có Tần đại nhân mới nghĩ ra được”, Đại Bưu nghe Nhâm công tử nói đến đây thì cũng không khỏi vỗ bàn tán thưởng.
“Bây giờ nếu chúng ta điều chiến thuyền đi tiến hành thần phục bọn chúng cũng không là vấn đề. Nhưng chúng ta sẽ phải chịu sự phản kháng của bọn chúng, chắc chắn sẽ có đổ máu.
Đó là còn chưa kể đến, sau này bọn chúng vẫn sẽ không ngừng phản kháng chúng ta. Đó là điều mà chúng ta hoàn toàn không bao giờ muốn nó xảy ra. Cái chúng ta muốn đó là tất cả bọn chúng phải tự trong đáy lòng mình thần phục chúng ta. Có như vậy thì bọn chúng mới dễ dàng cho chúng ta sai khiến.
Mục đích của chúng ta, đó chính là con dân và tất cả binh sĩ của bọn chúng. Nên nếu như bây giờ điều chiến thuyền đi thần phục bọn chúng, thứ mà chúng ta thu lại được sẽ không được bao nhiêu.
Mà cả sau sự kiện kia xảy ra cũng như vậy. Nếu như đến lúc đó, có nhiều bộ lạc không thể vượt qua được sự kiện kia, thì chẳng phải kế hoạch lần này của chúng ta cũng là công cốc hay sao?”, Nhâm công tử nói đến đây thì cũng bưng chén rượu lên một hơi nốc cạn.
“Đúng không hổ là người của Tần đại nhân, Nhâm công tử quả nhiên tài tình xuất chúng, phán đoán như thần. Nhâm công tử, ta xin kính công tử một chén”, nói rồi, Đại Bưu rót cho mình một chén rượu rồi đưa lên nốc cạn.
Những mục đích thật sự đằng sau kế hoạch lớn như thế này, hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được. Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ không chần cho mà ngay bây giờ cho quân đi khắp bốn phía để thần phục tất cả các bộ lạc khác.
Hắn chỉ chú trọng đánh chém chứ hắn đâu rảnh rỗi mà ngồi suy nghĩ ba cái âm mưu như thế này làm gì cho đau đầu. Đối với hắn, sức mạnh mới chính là thứ mà hắn tôn sùng, mới chính là thứ mà hắn thần phục.
“Bưu tộc trưởng quá khen rồi. Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Không dám nhận, không dám nhận”, Nhâm công tử tuy miệng thì không ngừng từ chối nhận lời khen nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn hiện lên vẻ mặt đắc ý của mình.
“Hahaha… Nhâm công tử vừa tài giỏi lại vừa khiêm tốn như thế, thật đáng để cho Đại Bưu ta học hỏi. Nào, Nhâm công tử, chúng ta cạn”, nói rồi, Đại Bưu tự mình đứng dậy bưng bầu rượu lớn rót vào chén của cả hai người.
Tiệc rượu vẫn tràn đầy tiếng cười nói huyên náo, tất cả con dân Đại Ngạc lúc này cũng đề đã say khướt cả. Trong lòng bọn hắn lúc này đều không khỏi triệt để thần phục bọn Khựa kia sát đất.
Từ khi có bọn Khựa kia dẫn đường, cả bộ lạc của bọn hắn như được đón một làn gió mới, đón những ánh bình minh chiếu rọi khắp cả bộ lạc của bọn hắn. Bọn hắn càng ngày càng trở lên lớn mạnh, và bọn hắn càng ngày càng thỏa mãn với điều đó.
Trong một dãy núi khác, lúc này đám người Công Đoàn dẫn theo toàn quân lao thẳng về phía trước theo sự dẫn đường của hai đội trưởng của đội tám và đội chín. Bởi vì vị trí của bọn hắn ẩn trú lúc trước khá xa vị trí của bộ lạc Đại Ngạc để đảm bảo an toàn, nên ngay khi nhận được chỉ lệnh của Trần Nguyên, bọn hắn lập tức triển khai kế hoạch áp sát.
Khi đã đến được một vị trí đảm bảo rằng tất cả bọn Đại Ngạc không thể phát hiện ra được bọn hắn, Công Đoàn lập tức phân phó cho tất cả các binh sĩ lập tức tản ra các phía tìm vị trí an toàn để ẩn nấp, chờ đợi hiệu lệnh tiếp theo sau đó của hắn.
“Công Đoàn tướng quân, vì sao chúng ta không triển khai tấn công ngay tối hôm nay luôn mà phải chờ đợi đến đêm mai. Với binh lực của chúng ta, thuộc hạ tin chắc rằng chúng ta có thể dễ dàng chém giết bọn Đại Ngạc này”, một người thanh niên ánh mắt tràn đầy sát khí đang cùng ẩn nấp với Công Đoàn, ánh mắt không rời nhìn về phía bọn Đại Ngạc đang vui sướng kia bất chợt hỏi nhỏ.
Người thanh niên này không ai khác mà chính là đội trưởng đội tám của quân đoàn Ác Ma, Đại Vũ. Đừng nhìn bề ngoài cơ thể hắn trông có vẻ ốm yếu mà vội xem thường, hắn chính là một tên có tốc độ cực nhanh.
Từ khi gia nhập quân đoàn Ác Ma đến bây giờ, hắn đã giết vô số kẻ địch, nhưng dù kẻ địch có mạnh đến mấy đi chăng nữa, thì tất cả những kẻ mà hắn từng gặp, chưa có bất kỳ một kẻ nào có thể thoát khỏi cái chết khi hắn xuất chiêu.
Hắn lúc này cũng vô cùng nôn nóng muốn chém giết bọn Đại Ngạc kia. Bởi vì hắn, cũng chính là một trong những người con dân của bộ lạc Đại Ngưu xưa kia, kẻ không đội trời chung với bọn Đại Ngạc này.
Bấy lâu nay hắn lựa chọn trú đóng tại nơi này ngoài mục đích quan sát nhất cử nhất động của bọn Đại Ngạc, thì hắn có một mục đích lớn hơn của riêng hắn, đó chính là không cho phép kẻ thù giết cha của hắn trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Khi nghe được Công Đoàn truyền lệnh chuẩn bị tấn công, hắn đã kìm không được lòng mình mà muốn ngay lập tức báo thù cho cha. Hắn hận không thể xông lên chém giết kẻ đã từng cướp đi sinh mạng người mà hắn yêu thương nhất trên cuộc đời này.
Công Đoàn tuy không biết rõ về câu chuyện của Đại Vũ, nhưng qua cái tên của hắn, Công Đoàn cũng phần nào biết được sự thù hận của hắn đối với bọn Đại Ngạc là lớn đến mức nào. Tuy vậy, Công Đoàn vẫn âm trầm đáp.
“Không được! Đại đế đã có lệnh, chúng ta phải tuyệt đối tuân theo. Đây chính là quân lệnh, là Đại đế lệnh. Bất kể kẻ nào cũng không được phép thắc mắc hoặc nghi ngờ, kể cả ta hay là Trần Giang tướng quân cũng phải như vậy.
Ta không biết câu chuyện của ngươi như thế nào, nhưng sự thù hận bọn Đại Ngạc trong lòng ngươi lớn hơn sự thù hận trong lòng Đại Man tướng quân đối với bọn Đại Ngạc kia sao?
Ấy vậy mà bấy lâu nay Đại Man tướng quân vẫn trú đóng ở vùng đất này mà không có một lời dám oán trách Đại đế tại sao không cho hắn đi trả thù. Ngươi có hiểu được lý do vì sao Đại Man tướng quân phải kìm nén sự thù hận trong lòng hắn bấy lâu nay hay sao?
Hắn bây giờ đây vẫn còn ngoài kia chuẩn bị binh lực là vì sao? Vì sao hắn không ngay lập tức xin phép Đại đế cho quân tràn vào tấn công ngay bây giờ? Vì sao Đại đế lại không cử hắn vào đây thăm dò tình hình bọn Đại Ngạc mà Đại đế lại cử ta đi, trong khi Đại Man là người vô cùng hiểu rõ bọn Đại Ngạc kia?”
Công Đoàn cũng không nhìn Đại Vũ mà vẫn nhìn vào bọn người Đại Ngạc kia vừa không tiếc lời giảng thích cho Đại Vũ nghe. Đã từng là một vị phó tộc trưởng, hắn có đầy đủ kinh nghiệm để hiểu được những quyết định mà Trần Nguyên đưa ra là đúng đắn đến nhường nào.
Là một người từng trải và cũng là người từng có mối thù với kẻ đã từng phản bội lòng tin của cả bộ lạc hắn, với kẻ đã tàn sát bộ lạc của hắn. Hắn thừa sức hiểu được tâm trạng lúc này của Đại Vũ, tâm trạng của Đại Vũ cũng không khác tâm trạng của hắn lúc đối đầu với kẻ thù Độc Long lúc trước kia là bao nhiêu.
Hắn tin tưởng rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì năm năm, mười năm nữa thôi, thì bộ lạc của hắn sẽ trở lên mạnh mẽ gấp năm, thậm chí gấp mười lần bây giờ không chừng. Càng tiếp xúc và càng nhận được chỗ tốt từ bọn Khựa ban cho, hắn càng tin tưởng hơn và quyết định của mình.
“Nhưng… có một thứ khiến ta không hiểu rõ, xin Nhâm công tử chỉ rõ”, Đại Bưu tuy vui mừng nhưng vẫn có một thắc mắc trong lòng mình.
“Bưu tộc trưởng có gì thắc mắc cứ nói. Nếu biết rõ, tại hạ chắc chắn sẽ không giấu diếm bất cứ điều gì”, Nhâm công tử vừa vân vê chén rượu trên tay mình vừa nhìn Đại Bưu cười nói.
“Ta không hiểu là vì sao Tần đại nhân lại ra lệnh cho chúng ta thực hiện kế hoạch trong khi sự kiện kia đang xảy ra mà không phải là bây giờ hoặc là sau sự kiện kia?”, Đại Bưu nghe Nhâm công tử nói vậy thì cũng thoải mái nói thẳng.
“Việc khiến Bưu tộc trưởng thắc mắc này cũng chính là điều mà ta cũng đang thắc mắc. Những nguyên nhân sâu xa đằng sau, Tần đại nhân cũng không có giải thích rõ ràng. Mà nếu Tần đại nhân có giải thích, thì với phẩm cấp thấp bé của ta, ta cũng không thể biết được.
Ta chỉ đoán rằng, nguyên nhân vì sao không phải là trước hoặc sau sự kiện kia xảy ra, mà phải là trong khi sự kiện kia xảy ra mới tiến hành kế hoạch. Đó chính là bởi vì chỉ cần sự kiện kia xảy ra, thì sẽ không bộ lạc nào có thể thoát khỏi sự kiện kia.
Lúc đó, bọn hắn có mạnh mẽ đến mấy đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ vô cùng suy yếu, suy yếu đến mức không thể phản kháng được. Đến lúc đó, chúng ta chỉ việc tìm đến và thu thập bọn chúng mà thôi.
Chúng ta vừa dễ dàng thu thập được bọn chúng khôg mất một binh một tốt, mà chúng còn phải cám ơn chúng ta, vì chúng ta đã cứu bọn chúng thoát khỏi cảnh bị diệt vong.
Có như vậy thì bọn chúng mới dễ dàng thần phục và làm việc cho chúng ta hơn. Ta thấy ở đây, Tần đại nhân muốn chúng ta đóng vai trò là một vị cứu tinh của bọn họ. Bọn họ phải suốt đời thần phục và chịu sự điều khiển của chúng ta”, Nhâm công tử vừa không ngừng vân vê chén rượu trên tay, vừa không ngừng suy đoán.
“Hay, quả đúng là một kế hoạch hoàn mỹ. Tần đại nhân quả là một người thông minh. Chúng ta vừa dễ dàng thực hiện được kế hoạch của mình, lại vừa khiến cho tất cả bọn người kia phải vĩnh viễn nghe theo sự sai khiến của chúng ta. Đúng là chỉ có Tần đại nhân mới nghĩ ra được”, Đại Bưu nghe Nhâm công tử nói đến đây thì cũng không khỏi vỗ bàn tán thưởng.
“Bây giờ nếu chúng ta điều chiến thuyền đi tiến hành thần phục bọn chúng cũng không là vấn đề. Nhưng chúng ta sẽ phải chịu sự phản kháng của bọn chúng, chắc chắn sẽ có đổ máu.
Đó là còn chưa kể đến, sau này bọn chúng vẫn sẽ không ngừng phản kháng chúng ta. Đó là điều mà chúng ta hoàn toàn không bao giờ muốn nó xảy ra. Cái chúng ta muốn đó là tất cả bọn chúng phải tự trong đáy lòng mình thần phục chúng ta. Có như vậy thì bọn chúng mới dễ dàng cho chúng ta sai khiến.
Mục đích của chúng ta, đó chính là con dân và tất cả binh sĩ của bọn chúng. Nên nếu như bây giờ điều chiến thuyền đi thần phục bọn chúng, thứ mà chúng ta thu lại được sẽ không được bao nhiêu.
Mà cả sau sự kiện kia xảy ra cũng như vậy. Nếu như đến lúc đó, có nhiều bộ lạc không thể vượt qua được sự kiện kia, thì chẳng phải kế hoạch lần này của chúng ta cũng là công cốc hay sao?”, Nhâm công tử nói đến đây thì cũng bưng chén rượu lên một hơi nốc cạn.
“Đúng không hổ là người của Tần đại nhân, Nhâm công tử quả nhiên tài tình xuất chúng, phán đoán như thần. Nhâm công tử, ta xin kính công tử một chén”, nói rồi, Đại Bưu rót cho mình một chén rượu rồi đưa lên nốc cạn.
Những mục đích thật sự đằng sau kế hoạch lớn như thế này, hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được. Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ không chần cho mà ngay bây giờ cho quân đi khắp bốn phía để thần phục tất cả các bộ lạc khác.
Hắn chỉ chú trọng đánh chém chứ hắn đâu rảnh rỗi mà ngồi suy nghĩ ba cái âm mưu như thế này làm gì cho đau đầu. Đối với hắn, sức mạnh mới chính là thứ mà hắn tôn sùng, mới chính là thứ mà hắn thần phục.
“Bưu tộc trưởng quá khen rồi. Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Không dám nhận, không dám nhận”, Nhâm công tử tuy miệng thì không ngừng từ chối nhận lời khen nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn hiện lên vẻ mặt đắc ý của mình.
“Hahaha… Nhâm công tử vừa tài giỏi lại vừa khiêm tốn như thế, thật đáng để cho Đại Bưu ta học hỏi. Nào, Nhâm công tử, chúng ta cạn”, nói rồi, Đại Bưu tự mình đứng dậy bưng bầu rượu lớn rót vào chén của cả hai người.
Tiệc rượu vẫn tràn đầy tiếng cười nói huyên náo, tất cả con dân Đại Ngạc lúc này cũng đề đã say khướt cả. Trong lòng bọn hắn lúc này đều không khỏi triệt để thần phục bọn Khựa kia sát đất.
Từ khi có bọn Khựa kia dẫn đường, cả bộ lạc của bọn hắn như được đón một làn gió mới, đón những ánh bình minh chiếu rọi khắp cả bộ lạc của bọn hắn. Bọn hắn càng ngày càng trở lên lớn mạnh, và bọn hắn càng ngày càng thỏa mãn với điều đó.
Trong một dãy núi khác, lúc này đám người Công Đoàn dẫn theo toàn quân lao thẳng về phía trước theo sự dẫn đường của hai đội trưởng của đội tám và đội chín. Bởi vì vị trí của bọn hắn ẩn trú lúc trước khá xa vị trí của bộ lạc Đại Ngạc để đảm bảo an toàn, nên ngay khi nhận được chỉ lệnh của Trần Nguyên, bọn hắn lập tức triển khai kế hoạch áp sát.
Khi đã đến được một vị trí đảm bảo rằng tất cả bọn Đại Ngạc không thể phát hiện ra được bọn hắn, Công Đoàn lập tức phân phó cho tất cả các binh sĩ lập tức tản ra các phía tìm vị trí an toàn để ẩn nấp, chờ đợi hiệu lệnh tiếp theo sau đó của hắn.
“Công Đoàn tướng quân, vì sao chúng ta không triển khai tấn công ngay tối hôm nay luôn mà phải chờ đợi đến đêm mai. Với binh lực của chúng ta, thuộc hạ tin chắc rằng chúng ta có thể dễ dàng chém giết bọn Đại Ngạc này”, một người thanh niên ánh mắt tràn đầy sát khí đang cùng ẩn nấp với Công Đoàn, ánh mắt không rời nhìn về phía bọn Đại Ngạc đang vui sướng kia bất chợt hỏi nhỏ.
Người thanh niên này không ai khác mà chính là đội trưởng đội tám của quân đoàn Ác Ma, Đại Vũ. Đừng nhìn bề ngoài cơ thể hắn trông có vẻ ốm yếu mà vội xem thường, hắn chính là một tên có tốc độ cực nhanh.
Từ khi gia nhập quân đoàn Ác Ma đến bây giờ, hắn đã giết vô số kẻ địch, nhưng dù kẻ địch có mạnh đến mấy đi chăng nữa, thì tất cả những kẻ mà hắn từng gặp, chưa có bất kỳ một kẻ nào có thể thoát khỏi cái chết khi hắn xuất chiêu.
Hắn lúc này cũng vô cùng nôn nóng muốn chém giết bọn Đại Ngạc kia. Bởi vì hắn, cũng chính là một trong những người con dân của bộ lạc Đại Ngưu xưa kia, kẻ không đội trời chung với bọn Đại Ngạc này.
Bấy lâu nay hắn lựa chọn trú đóng tại nơi này ngoài mục đích quan sát nhất cử nhất động của bọn Đại Ngạc, thì hắn có một mục đích lớn hơn của riêng hắn, đó chính là không cho phép kẻ thù giết cha của hắn trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Khi nghe được Công Đoàn truyền lệnh chuẩn bị tấn công, hắn đã kìm không được lòng mình mà muốn ngay lập tức báo thù cho cha. Hắn hận không thể xông lên chém giết kẻ đã từng cướp đi sinh mạng người mà hắn yêu thương nhất trên cuộc đời này.
Công Đoàn tuy không biết rõ về câu chuyện của Đại Vũ, nhưng qua cái tên của hắn, Công Đoàn cũng phần nào biết được sự thù hận của hắn đối với bọn Đại Ngạc là lớn đến mức nào. Tuy vậy, Công Đoàn vẫn âm trầm đáp.
“Không được! Đại đế đã có lệnh, chúng ta phải tuyệt đối tuân theo. Đây chính là quân lệnh, là Đại đế lệnh. Bất kể kẻ nào cũng không được phép thắc mắc hoặc nghi ngờ, kể cả ta hay là Trần Giang tướng quân cũng phải như vậy.
Ta không biết câu chuyện của ngươi như thế nào, nhưng sự thù hận bọn Đại Ngạc trong lòng ngươi lớn hơn sự thù hận trong lòng Đại Man tướng quân đối với bọn Đại Ngạc kia sao?
Ấy vậy mà bấy lâu nay Đại Man tướng quân vẫn trú đóng ở vùng đất này mà không có một lời dám oán trách Đại đế tại sao không cho hắn đi trả thù. Ngươi có hiểu được lý do vì sao Đại Man tướng quân phải kìm nén sự thù hận trong lòng hắn bấy lâu nay hay sao?
Hắn bây giờ đây vẫn còn ngoài kia chuẩn bị binh lực là vì sao? Vì sao hắn không ngay lập tức xin phép Đại đế cho quân tràn vào tấn công ngay bây giờ? Vì sao Đại đế lại không cử hắn vào đây thăm dò tình hình bọn Đại Ngạc mà Đại đế lại cử ta đi, trong khi Đại Man là người vô cùng hiểu rõ bọn Đại Ngạc kia?”
Công Đoàn cũng không nhìn Đại Vũ mà vẫn nhìn vào bọn người Đại Ngạc kia vừa không tiếc lời giảng thích cho Đại Vũ nghe. Đã từng là một vị phó tộc trưởng, hắn có đầy đủ kinh nghiệm để hiểu được những quyết định mà Trần Nguyên đưa ra là đúng đắn đến nhường nào.
Là một người từng trải và cũng là người từng có mối thù với kẻ đã từng phản bội lòng tin của cả bộ lạc hắn, với kẻ đã tàn sát bộ lạc của hắn. Hắn thừa sức hiểu được tâm trạng lúc này của Đại Vũ, tâm trạng của Đại Vũ cũng không khác tâm trạng của hắn lúc đối đầu với kẻ thù Độc Long lúc trước kia là bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.