Đại Việt Chúa Tể

Chương 193: Kẻ lạ mặt đến gần

Tiếu Ngạo Giang Hồ

23/09/2022

Một ngàn kẻ địch bị giết bởi một ngàn cây thương đâm xuyên, đó chắc chắn là cảnh người người bị những cây thương dài gim chặt trên mặt đất với đủ tư thế khác nhau, máu tươi vẩy đỏ khắp cả một vùng, tay chân cụt, não bắn khắp nơi, thậm chí là đầu lìa khỏi cổ lăn lóc trên mặt đất… Chết bởi một trận mưa thương chính là một cái chết không kịp trăn trối, một cái chết ám ảnh suốt đời đối với những người còn may mắn sống sót.

Chính vì vậy, không đơn giản mà Trần Nguyên sau bao nhiêu lần đắn đo suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết định thành lập một đội quân như thế này. Việc này còn giúp cho quân đoàn Kim Ngưu cơ động hơn vì có thể vừa cận chiến lại vừa có thể chiến đấu tầm xa với kẻ địch.

Còn đối với quân đoàn Ác Ma, những con ngựa chiến mạnh mẽ nhất chắc chắn sẽ được Trần Nguyên ưu ái trang bị cho bọn hắn. Tuy rằng trong dự định của Trần Nguyên, quân đoàn Ác Ma sau này sẽ ít tham gia hơn vào những cuộc chiến lớn trực tiếp.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sự tồn tại của quân đoàn Ác Ma sẽ trở nên vô dụng. Chẳng những như thế, sự tồn tại của quân đoàn này lại chính là điểm mấu chốt và quan trọng nhất trong suy tính chiến lược của Trần Nguyên.

Trần Nguyên muốn biến quân đoàn Ác Ma thành một quân đoàn chuyên đánh đột kích. Bất ngờ tập kích thành trì của đối phương với một thế công không thể cản được, sau đó bọn hắn cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

Sự đến và đi của bọn hắn cũng không khác gì một cơn gió. Đây cũng có thể xem như là một đội quân mở đường, một đội quân tạo nên nỗi khiếp sợ đối với kẻ địch. Một đội quân xứng đáng với danh xưng Ác Ma mà mỗi chiến sĩ bọn hắn khoác lên vai mình.

Mỗi một quân đoàn đều được Trần Nguyên tính toán vô cùng tỷ mỉ. Nhược điểm lớn nhất của bọn hắn đó chính là quân số quá ít so với kẻ địch, điều này càng khiến cho Trần Nguyên phải tìm mọi cách để không ngừng nâng cao thực lực quân đội của bọn hắn.

Nếu như không lợi thế về số lượng thì phải dùng chất lượng để bù đắp. Chiến thuật có hay đến mấy thì cũng không thể cứ mãi thắng được. Bởi vì không sớm thì muộn, bọn hắn cũng sẽ bị kẻ địch bắt bài.

Nếu để cho bọn Khựa cùng bọn Hung nô kia biết được số lượng quân lực của bọn hắn vô cùng ít ỏi, bọn súc vật kia kiểu gì cũng sẽ dẫn theo một lượng lớn quân đội đến để áp đảo bọn hắn. Đến lúc đó, kết cục mà bọn hắn phải nhận chắc chắn sẽ vô cùng tàn khốc!

Mấy ngày gần đây, bão tuyết gần như có dấu hiệu ngừng hẳn. Bầu trời lúc này vô cùng trông xanh, ánh nắng yếu ớt của mặt trời không ngừng xuyên qua những cánh hoa tuyết đang bay trên bầu trời kia chiếu rọi đến khắp muôn phương. — QUẢNG CÁO —

Nhưng những tia nắng kia cũng chẳng thể làm cho nhiệt độ không khí giảm thêm được một chút nào. Cái lạnh vẫn như cắt da cắt thịt cuồn cuộn theo từng có gió thỉnh thoảng gào thét ngang qua đất nước Đại Việt.

Phía trên ngọn núi lửa đã tắt kia, nơi quân đoàn Ác Ma đang trấn giữ, bầu không khí luyện tập của tất cả các chiến sĩ vẫn vô cùng sôi động. Những chiến sĩ mình trần không ngừng giao chiến với nhau, thậm chí có cả những chiến sĩ thi nhau xem ai bơi được nhiều vòng xung quanh cái hồ nước như sắp đóng thành băng kia.



Trên chòi canh gác cao nhất kia, bốn người chiến sĩ vẫn đang đứng nghiêm trang xoay theo bốn phương hướng để kiểm tra quan sát. Lúc này, một chiến sĩ bỗng nhiên như thấy được từ phía xa có thứ gì đang di chuyển giữa mênh mông tuyết trắng kia.

Nghe người chiến sĩ kia nhắc nhở, ba người chiến sĩ còn lại cũng không dám chủ quan, ngay lập tức, bọn hắn đem ống nhòm đặt lên mắt kiểm tra. Khi thấy được rõ ràng thứ đang đến gần kia chính là thứ gì, một chiến sĩ hốt hoảng lập tức tháo tù và xuống kê lên miệng hít một hơi dài thổi mạnh.

“Tùuuuu…. Tùuuuu… Tùuuuu…”

Ba tiếng tù và kéo dài ngay lập tức vang vọng khắp cả doanh trại quân đoàn Ác Ma. Nghe được hiệu lệnh ba tiếng cảnh báo có kẻ địch tập kích, tất cả các chiến sĩ lúc này quên hết tất cả mọi thứ, lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Dương Hàn đang ngồi trong phòng bàn bạc kế sách với Chu Tiền cùng Nguyễn Hải cùng vì tiếng tù và kia mà giật mình kinh hoảng. Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái liền hiểu ý, ba người nhanh chóng khoác lên chiến bào, nhanh như cắt phóng lên ngựa chiến dẫn quân tiếp đón.

Hiện nay, trong đất nước Đại Việt, quân đoàn Ác Ma có thể được gọi là quân đoàn kỵ binh đầu tiên. Từ lúc bọn hắn nắm giữ trong tay mình hơn bảy trăm con ngựa, cùng với bộ yên ngựa mẫu mà Trần Tô mang về được, Trần Nguyên đã không chần chừ mà quyết định thành lập lên một đội kỵ binh đầu tiên này.

Tuy nói là đội kỵ binh quân đoàn Ác Ma, nhưng thực chất cũng chỉ có mỗi ba trăm chiến sĩ là được trang bị ngựa chiến. Tuy số lượng nói là hơn bảy trăm con ngựa, nhưng trong số đó, một số ngựa thì đã già yếu chuyên dùng để kéo xe, một số con khác thì là giống ngựa cái, không thích hợp trong chiến đấu.

— QUẢNG CÁO —

Nguyên nhân chủ yếu là vì những con ngựa mà lúc trước Trần Nguyên có được là nhờ đổi lấy những con ngựa kéo xe của bọn Khựa, một phần thì được đám người Trần Tô bắt ở hoang dã về mà thần phục ra được. Nhưng may ra, một số lượng lớn ngựa chiến lợi phẩm từ bộ lạc Lưỡng Quy bên kia là vẫn còn dùng được.

Đó cũng là điều bình thường, bởi vì bọn Lưỡng Quy kia một mặt chuyên chăn nuôi ngựa chiến để cung cấp bán lại cho bọn Khựa, mà một phần là những con ngựa này cũng chính là những con ngựa chiến lúc trước của bọn hắn.

Nhưng tất nhiên là những con ngựa chiến này hoàn toàn không thể so sánh được với những con ngựa chiến mà Trần Nguyên lấy được từ bọ Hung nô kia. Những con ngựa chiến của bọn Hung nô chính là những thớt ngựa vô cùng béo tốt, chứng minh rằng bọn Hung nô chăm sóc những thớt ngựa này vô cùng kỹ càng.



Điều này cũng là dễ hiểu, vì theo cách nghĩ của Trần Nguyên, hắn nhớ không lầm là bọn Hung nô này sống theo kiểu du mục, suốt ngày rong ruổi khắp nơi trên lưng ngựa. Cũng vì vậy mà những thớt ngựa này đã không còn đơn thuần là những con vật, mà chúng chính là đôi chân của bọn Hung nô kia.

Trong khi bọn Hung nô lại kiếm ăn nhờ vào chính những “Đôi chân” này thì bọn bọn chúng làm sao lại không chăm sóc kỹ cơ chứ?

Đứng trên một ngọn núi cao xa doanh trại, ba người Dương Hàn dùng ống nhòm không ngừng dò xét những kẻ địch đang trên đường tiến đến lãnh địa của bọn hắn. Nguyên một đám mặt mày tràn đầy sương gió, người nào người nấy dáng người cao lớn nhưng có chút thô kệch, da dẻ lại có chút ngăm đen. Trông không khác gì những bộ lạc dân tộc thiểu số nhỏ mà trước đây bọn hắn vẫn hay thường bắt gặp.

Đội quân này lên đến năm trăm chiến kỵ cùng với với bảy trăm bộ binh đang theo phía sau. Nhìn thấy bọn chúng vừa đi vừa quan sát bốn phía xung quanh, ba người Dương Hàn không khỏi thầm đoán có lẽ bọn này không phải là biết trước sự tồn tại của bọn hắn mới tiến đến, mà giống như là đang đi dò đường!

Nhìn thấy đoàn quân lạ mặt kia dáng dấp ai nấy đều vô cùng uể oải, thậm chí trên nhiều người chiến sĩ còn thấy rõ những khuôn mặt nhợt nhạt của bọn hắn. Điều đó chứng tỏ rằng bọn người này có lẽ đã lâu lắm rồi chưa kiếm được thứ gì cho vào bụng của mình.

Nếu vậy thì có hai khả năng có thể xảy ra, một là bọn người này vì cơn bão tuyết vừa rồi kéo đến tàn phá bộ lạc của bọn hắn nên bọn hắn phải chạy đến đây lánh nạn, còn khả khác, đó chính là bọn hắn đã có ý đồ từ trước hành quân đến đây nhưng lại vô tình bị cơn bão tuyết kia gây khó dễ.

Nhưng dù cho bọn người kia có gặp bất kỳ trường hợp nào đi nữa, thì đám người Dương Hàn cũng không dám chủ quan khinh địch. Khi vừa nhận được tin tức có kẻ lạ mặt xâm nhập, không hề chậm trễ, bọn hắn cũng đã nhanh chóng sai người truyền tin đến cho Trần Nguyên. — QUẢNG CÁO —

Những sự tình như thế này quá quan trọng, bọn hắn cũng không dám tự ý quyết định. Mặc dù nếu so sánh về tổng số quân lực, bọn hắn hoàn toàn có thể tự tin đè bẹp đám quân sĩ lạ mặt kia.

Đám binh sĩ lạ mặt kia vẫn không ngừng bước chân tiến đến, bọn hắn lúc này giống như cũng đã nhận ra được chòi tháp canh phía trên một ngọn núi cao kia. Nhưng bọn hắn cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó lại nhanh chân thúc ngựa tiến đến.

Bọn hắn lúc này chẳng những không hề sợ hãi lấy, mà khuôn mặt ai nấy đều lộ ra nét vui mừng. Giống như bị lạc trong rừng lâu năm, nay mới tìm được đường để quay về với nền văn minh hiện đại vậy!

Theo từng bước chân nhanh chóng của bọn hắn, đám người Dương Hàn lúc này cũng vô cùng lo lắng theo. Cứ theo tốc độ tiến quân của bọn người lạ mặt kia, thì không bao lâu nữa bọn người kia sẽ đến được vị trí mà bọn hắn đang phục quân ở đây chờ sẵn.

Bây giờ bọn hắn vẫn chưa nhận được tin tức từ Đại đế, bọn hắn cũng không dám manh động làm liều. Nhưng vị trí bọn hắn đang mai phục chờ sẵn này cũng là giới hạn cuối cùng của đám người lạ mặt kia. Nếu bọn người kia dám tiến quân đi ngang qua, thì đám người Dương Hàn chắc chắn sẽ không chần chờ mà trực tiếp phát lệnh tấn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook