Chương 198: Mộng cường quốc kinh tế!
Tiếu Ngạo Giang Hồ
23/09/2022
Sau một hồi lâu đi tham quan ba hang hầm đá lớn đang được những người
thợ không ngừng gia công hoàn tất các công đoạn cuối cùng, Trần Nguyên
quay sang Trần Vương phân phó.
“Để cất giữ nước đá được lâu, đồng thời cũng để dễ dàng cho quá trình vận chuyển, chú lưu ý sau này cho người cắt nước đá theo kích thước dài một mét hai, rộng bao mươi, cao hai mươi xentimet cho ta”
“Vâng”, Trần Vương nhanh chóng lấy ra một quyển sổ tay chăm chú ghi chép lại lời Trần Nguyên vừa chỉ bảo.
“Còn nữa, lúc trước ta dự tính là lấy băng từ sông Nhị Hà làm dự trữ, nhưng không ngờ bây giờ biển cũng đã bị đóng băng, đây chính là điều tốt đối với chúng ta. Chú cho người nhanh chóng triển khai khai thác băng trên biển làm dự trữ.
Còn về phần băng đá dùng để sử dụng trực tiếp, chú vẫn cứ triển khai theo kế hoạch cũ là khai thác băng ở trên dòng suối của chúng ta. Nước đóng băn ở đây đủ sạch để cho chúng ta có thể sử dụng”, Trần Nguyên vừa đi vừa tiếp tục phân phó.
Trần Vương thì lại vừa đi vừa điên cuồng ghi chép, có lẽ hắn cũng đã quá quen với việc này nên cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi một chút nào. Thân là một vị tướng quân, ấy vậy mà Trần Nguyên lại bắt ép đi làm một vị quản lý chính sự. Điều này khiến cho hắn cũng không khỏi nhiều lần suy rằng thế mạnh của hắn chính là cái gì?
Cái này cũng không thể trách Trần Nguyên được! Đất nước Đại Việt nhân tài vẫn còn thiếu quá nhiều, mà hắn lại cũng không thể tự mình quản lý hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ trong đất nước lúc này được! Hắn đành phải bắt Trần Vương làm bia đỡ đạn chứ biết làm sao được!
Cũng chỉ có Trần Vương mới vừa có đầy đủ được năng lực để lãnh đạo, cũng như đủ độ trung thành để Trần Nguyên có thể an tâm mà giao phó mọi chuyện được!
Sau khi đi kiểm tra một vòng công trình đào hầm đá lớn kia, Trần Nguyên và Trần Vương lại tiếp tục tiến đến khu chăn nuôi của đất nước Đại Việt. Ở nơi đây, chính là nơi cung cấp nguồn vật nuôi cho tất cả mọi người dân, cũng như là nơi cung cấp lượng thịt lớn nhất của đất nước Đại Việt hiện giờ.
Tuy lương thực lúa gạo vô cùng quan trọng, nhưng nguồn cung cấp thịt này cũng không hề kém quan trọng một chút nào! Để tất cả mọi người dân và tất cả các chiến sĩ của hắn có thể càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, chỉ ăn lúa gạo và hít không khí không thôi chắc chắn là không đủ!
Điều này bức thiết phải có được một nguồn cung cấp ổn định với số lượng thịt đủ lớn để cho tất cả mọi người. Đây cũng nguyên nhân chính khiến cho Trần Nguyên phải cho cấp tốc thành lập một trang trại chăn nuôi lớn trước đây. — QUẢNG CÁO —
Không giống như tất cả các vị vua kiếp trước mà Trần Nguyên từng biết, những vị vua này chỉ mỗi khuyến khích dân chúng chăn nuôi, mà chưa hề chú trọng đến việc triều đình cũng phải tự chăn nuôi phát triển kinh tế.
Đây mới chính là mấu chốt để có thể tự chủ động được toàn bộ cục diện. Nói đất nước lớn mạnh, hoàn toàn phụ thuộc vào dân là đúng! Nhưng những người lãnh đạo như Trần Nguyên cũng không thể vì quá phụ thuộc vào dân chúng mà đánh mất cái bản chất vốn có của mình!
Điều này chính là lý do vì sao đất nước kiếp trước của hắn lại có những nông trường lớn do quân đội quản lý, hoặc đơn giản là có hẳn cả những binh đoàn kinh tế lớn tập trung chủ yếu vào việc xây dựng phát triển kinh tế.
Dạy cho dân chúng tự mình làm ăn phát triển kinh tế, hoàn toàn không hiệu quả bằng việc tự mình làm việc, tự mình làm gương cho tất cả mọi người dân noi theo! Như thế sẽ vừa tạo được lợi ích thiết thực, lại vừa là cách giảng dạy tốt nhất cho tất cả mọi người dân.
Nông trại của đất nước Đại Việt bây giờ cũng đã vô cùng phong phú và đa dạng các loài vật nuôi khác nhau. Công lao lớn nhất phải kể đến những động vật nuôi thu được trong trận chiến dịch lớn vừa rồi của bọn hắn.
Nhìn đám vật nuôi với đầy đủ chủng loại như lợn, heo, bò, gà… Trần Nguyên cũng không khỏi âm thầm cảm thấy vui mừng trong lòng mình. Bao nhiêu công sức cố gắng của hắn, cuối cùng cũng có thể tạm thời đầy đủ để an tâm phát triển, không còn cảnh phải chạy lui chạy tới khắp nơi như trước đây để tìm kiếm giống vật nuôi.
Tuy vậy, khi nhìn số lượng vật nuôi trong trang trại lớn này, Trần Nguyên vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn trong lòng mình. Cái hắn muốn, không phải chỉ có nhiêu đây! Mà phải là gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần như thế này! Có như thế thì các chiến sĩ của hắn sẽ không còn lo sợ cảnh thiếu nguồn thịt để cung cấp năng lượng nữa.
Nhưng Trần Nguyên cũng biết rằng, bây giờ bọn hắn vẫn chưa có được cơ hội để phát triển. Nguyên nhân chủ yếu chính là bọn hắn vẫn chưa có được một lượng lớn lương thực ổn định để cung cấp cho các loài vật nuôi này.
Thực phẩm chủ yếu dùng để nuôi những con gia súc gia cầm này chính là lúa gạo, ngũ cốc… Nhưng bây giờ đây, đồng bằng Điền Việt thì vẫn chưa đủ cung lương thực cho đất nước của hắn, còn bên kia đồng bằng sông Nhị Hà thì bọn hắn vẫn chưa thế tiến hành canh tác gieo trồng được.
Đợi khi hắn có thể phát triển nền nông nghiệp ở bên vùng đồng bằng sông Nhị Hà kia, lúc đó hắn chắc chắn sẽ không tiếc hết thảy mà tập trung phát triển nền công nghiệp chăn nuôi. — QUẢNG CÁO —
Hắn từ lâu đã áp dụng mô hình vườn, ao, chuồng ở trong đất nước của mình. Nhưng có lẽ vì diện tích quá nhỏ nên bọn hắn cũng chưa nhận được những lợi ích rõ rệt mà mô hình tuyệt vời này mang lại.
Trần Nguyên tin tưởng rằng, khi hắn có thể thành công áp dụng được mô hình này ở phía bên kia đồng bằng sông Nhị Hà, nền kinh tế nước nhà của hắn chắc chắn sẽ đạt được những bước tiến vượt bậc. Thậm chí Trần Nguyên còn nuôi mộng biến Đại Việt trở thành một cường quốc về kinh tế trong tương lai gần!
Nhìn đám lợn béo ục ịch đang vùi đầu trong những đống rơm khô để sưởi ấm, Trần Nguyên nhìn sang Trần Vương hỏi.
“Đợt bão tuyết vừa rồi, chúng ta thiệt hại bao nhiêu?”
Nghe Trần Nguyên bất chợt hỏi đến điều này, Trần Vương cũng không khỏi muộn phiền, hắn chần chừ một chút mới quyết định lên tiếng,
“Đợt bão tuyết lớn vừa qua, tuy chúng ta đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, nhưng thiệt hại vẫn là vô cùng lớn. Gần một phần ba động vật nuôi của đất nước chúng ta chết vì giá lạnh. Phần nhiều trong số đó chính là những con non và những con già yếu”
Nghe như vậy, Trần Nguyên cũng không khỏi thở dài! Hắn cũng biết rằng đám người Trần Vương đã cố gắng hết sức để chống chọi lại sự tàn khốc của mùa đông lần này. Nhưng dù có cố gắng đến mấy đi nữa, thì bọn hắn cũng không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi!
“Đợt mùa đông này đi qua, chú lên danh sách những hộ gia đình có vật nuôi bị chết trong đợt lạnh giá lần này, bằng mọi cách hỗ trợ bọn họ sớm có lại được những gia súc gia cầm này. Đặc biệt là những hộ gia đình có trâu bò bị chết đi.
Tuyệt đối không được để cho mọi người dân thiếu thốn nguồn lực cày kéo trong vụ mùa sắp tới. Mặt khác, dán lệnh bố cáo miễn thuế một năm đối với tất cả mọi người dân cho ta”, Trần Nguyên trầm tư nói.
“Ta đã rõ!”, nghe Trần Nguyên nói như vậy, Trần Vương vẻ mặt nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng lại tiếp tục ghi chép. — QUẢNG CÁO —
“Ngoài ra, chú nhắn lại với bộ nông nghiệp cho ta, chú trọng hơn nữa trong việc phát triển và chăn nuôi heo. Heo chính là loài động vật chẳng những có thể cung cấp một lượng lớn thịt cho chúng ta, mà thời gian chăn nuôi cũng vô cùng ngắn so với trâu bò, cần ưu tiên phát triển.
Nhắc với thím, nếu có gì không hiểu về những mô hình chăn nuôi công nghiệp mà lúc trước ta gửi cho thím thì bảo thím cứ gặp trực tiếp ta, ta sẽ chỉ dẫn lại. Qua mùa xuân năm tới, đất nước của chúng ta sẽ ưu tiên tập trung tối đa để phát triển kinh tế!”, Trần Nguyên vừa đi vừa không ngừng hướng sang Trần Vương nhắc nhở.
“Nhưng còn vấn đề lương thực để nuôi bọn chúng?”, Trần Vương thắc mắc.
Đất nước hiện tại của bọn hắn vẫn còn chưa đủ dư giả để dự trữ và cung cấp cho toàn dân thì nói gì đến việc mở rộng chăn nuôi cơ chứ? Chưa kể đến việc vật nuôi mà Trần Nguyên muốn ưu tiên mở rộng phát triển lại chính là heo.
Heo chính là một loài động vật vô cùng phàm ăn, cứ hết ăn rồi lại nằm, nằm rồi lại ăn! Bao nhiêu thức ăn đổ xuống cũng không thể lấp đầy những cái bụng dường như không đáy của chúng. Nhưng loài động vật này được cái vô cùng dễ nuôi, mà chu kỳ trưởng thành của bọn chúng cũng vô cùng ngắn, có thể nhanh chóng thu được lợi nhuận.
“Chú cứ yên tâm làm theo ý của ta! Sang năm, chúng ta sẽ tiến hành trồng trọt phía bên vùng đồng bằng sông Nhị Hà kia, đến lúc đó chúng ta sẽ có đầu đủ nguồn cung cấp lương thực để nuôi bọn chúng!”, Trần Nguyên cười nói.
Nghe Trần Nguyên đã vạch ra sẵn kế hoạch phát triển, Trần Vương lúc này mới an tâm về kế hoạch mở rộng trang trại chăn nuôi. Hắn cũng không thể không lo lắng khi nghe Trần Nguyên nhắc đến việc mở rộng quy mô chăn nuôi được!
“Vậy còn những loài động vật lớn như bò, trâu, dê, cừu và ngựa thì sao?”, Trần Vương sau một hồi ghi chép liền ngẩng đầu lên hỏi.
“Để cất giữ nước đá được lâu, đồng thời cũng để dễ dàng cho quá trình vận chuyển, chú lưu ý sau này cho người cắt nước đá theo kích thước dài một mét hai, rộng bao mươi, cao hai mươi xentimet cho ta”
“Vâng”, Trần Vương nhanh chóng lấy ra một quyển sổ tay chăm chú ghi chép lại lời Trần Nguyên vừa chỉ bảo.
“Còn nữa, lúc trước ta dự tính là lấy băng từ sông Nhị Hà làm dự trữ, nhưng không ngờ bây giờ biển cũng đã bị đóng băng, đây chính là điều tốt đối với chúng ta. Chú cho người nhanh chóng triển khai khai thác băng trên biển làm dự trữ.
Còn về phần băng đá dùng để sử dụng trực tiếp, chú vẫn cứ triển khai theo kế hoạch cũ là khai thác băng ở trên dòng suối của chúng ta. Nước đóng băn ở đây đủ sạch để cho chúng ta có thể sử dụng”, Trần Nguyên vừa đi vừa tiếp tục phân phó.
Trần Vương thì lại vừa đi vừa điên cuồng ghi chép, có lẽ hắn cũng đã quá quen với việc này nên cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi một chút nào. Thân là một vị tướng quân, ấy vậy mà Trần Nguyên lại bắt ép đi làm một vị quản lý chính sự. Điều này khiến cho hắn cũng không khỏi nhiều lần suy rằng thế mạnh của hắn chính là cái gì?
Cái này cũng không thể trách Trần Nguyên được! Đất nước Đại Việt nhân tài vẫn còn thiếu quá nhiều, mà hắn lại cũng không thể tự mình quản lý hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ trong đất nước lúc này được! Hắn đành phải bắt Trần Vương làm bia đỡ đạn chứ biết làm sao được!
Cũng chỉ có Trần Vương mới vừa có đầy đủ được năng lực để lãnh đạo, cũng như đủ độ trung thành để Trần Nguyên có thể an tâm mà giao phó mọi chuyện được!
Sau khi đi kiểm tra một vòng công trình đào hầm đá lớn kia, Trần Nguyên và Trần Vương lại tiếp tục tiến đến khu chăn nuôi của đất nước Đại Việt. Ở nơi đây, chính là nơi cung cấp nguồn vật nuôi cho tất cả mọi người dân, cũng như là nơi cung cấp lượng thịt lớn nhất của đất nước Đại Việt hiện giờ.
Tuy lương thực lúa gạo vô cùng quan trọng, nhưng nguồn cung cấp thịt này cũng không hề kém quan trọng một chút nào! Để tất cả mọi người dân và tất cả các chiến sĩ của hắn có thể càng ngày càng trở lên mạnh mẽ, chỉ ăn lúa gạo và hít không khí không thôi chắc chắn là không đủ!
Điều này bức thiết phải có được một nguồn cung cấp ổn định với số lượng thịt đủ lớn để cho tất cả mọi người. Đây cũng nguyên nhân chính khiến cho Trần Nguyên phải cho cấp tốc thành lập một trang trại chăn nuôi lớn trước đây. — QUẢNG CÁO —
Không giống như tất cả các vị vua kiếp trước mà Trần Nguyên từng biết, những vị vua này chỉ mỗi khuyến khích dân chúng chăn nuôi, mà chưa hề chú trọng đến việc triều đình cũng phải tự chăn nuôi phát triển kinh tế.
Đây mới chính là mấu chốt để có thể tự chủ động được toàn bộ cục diện. Nói đất nước lớn mạnh, hoàn toàn phụ thuộc vào dân là đúng! Nhưng những người lãnh đạo như Trần Nguyên cũng không thể vì quá phụ thuộc vào dân chúng mà đánh mất cái bản chất vốn có của mình!
Điều này chính là lý do vì sao đất nước kiếp trước của hắn lại có những nông trường lớn do quân đội quản lý, hoặc đơn giản là có hẳn cả những binh đoàn kinh tế lớn tập trung chủ yếu vào việc xây dựng phát triển kinh tế.
Dạy cho dân chúng tự mình làm ăn phát triển kinh tế, hoàn toàn không hiệu quả bằng việc tự mình làm việc, tự mình làm gương cho tất cả mọi người dân noi theo! Như thế sẽ vừa tạo được lợi ích thiết thực, lại vừa là cách giảng dạy tốt nhất cho tất cả mọi người dân.
Nông trại của đất nước Đại Việt bây giờ cũng đã vô cùng phong phú và đa dạng các loài vật nuôi khác nhau. Công lao lớn nhất phải kể đến những động vật nuôi thu được trong trận chiến dịch lớn vừa rồi của bọn hắn.
Nhìn đám vật nuôi với đầy đủ chủng loại như lợn, heo, bò, gà… Trần Nguyên cũng không khỏi âm thầm cảm thấy vui mừng trong lòng mình. Bao nhiêu công sức cố gắng của hắn, cuối cùng cũng có thể tạm thời đầy đủ để an tâm phát triển, không còn cảnh phải chạy lui chạy tới khắp nơi như trước đây để tìm kiếm giống vật nuôi.
Tuy vậy, khi nhìn số lượng vật nuôi trong trang trại lớn này, Trần Nguyên vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn trong lòng mình. Cái hắn muốn, không phải chỉ có nhiêu đây! Mà phải là gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần như thế này! Có như thế thì các chiến sĩ của hắn sẽ không còn lo sợ cảnh thiếu nguồn thịt để cung cấp năng lượng nữa.
Nhưng Trần Nguyên cũng biết rằng, bây giờ bọn hắn vẫn chưa có được cơ hội để phát triển. Nguyên nhân chủ yếu chính là bọn hắn vẫn chưa có được một lượng lớn lương thực ổn định để cung cấp cho các loài vật nuôi này.
Thực phẩm chủ yếu dùng để nuôi những con gia súc gia cầm này chính là lúa gạo, ngũ cốc… Nhưng bây giờ đây, đồng bằng Điền Việt thì vẫn chưa đủ cung lương thực cho đất nước của hắn, còn bên kia đồng bằng sông Nhị Hà thì bọn hắn vẫn chưa thế tiến hành canh tác gieo trồng được.
Đợi khi hắn có thể phát triển nền nông nghiệp ở bên vùng đồng bằng sông Nhị Hà kia, lúc đó hắn chắc chắn sẽ không tiếc hết thảy mà tập trung phát triển nền công nghiệp chăn nuôi. — QUẢNG CÁO —
Hắn từ lâu đã áp dụng mô hình vườn, ao, chuồng ở trong đất nước của mình. Nhưng có lẽ vì diện tích quá nhỏ nên bọn hắn cũng chưa nhận được những lợi ích rõ rệt mà mô hình tuyệt vời này mang lại.
Trần Nguyên tin tưởng rằng, khi hắn có thể thành công áp dụng được mô hình này ở phía bên kia đồng bằng sông Nhị Hà, nền kinh tế nước nhà của hắn chắc chắn sẽ đạt được những bước tiến vượt bậc. Thậm chí Trần Nguyên còn nuôi mộng biến Đại Việt trở thành một cường quốc về kinh tế trong tương lai gần!
Nhìn đám lợn béo ục ịch đang vùi đầu trong những đống rơm khô để sưởi ấm, Trần Nguyên nhìn sang Trần Vương hỏi.
“Đợt bão tuyết vừa rồi, chúng ta thiệt hại bao nhiêu?”
Nghe Trần Nguyên bất chợt hỏi đến điều này, Trần Vương cũng không khỏi muộn phiền, hắn chần chừ một chút mới quyết định lên tiếng,
“Đợt bão tuyết lớn vừa qua, tuy chúng ta đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, nhưng thiệt hại vẫn là vô cùng lớn. Gần một phần ba động vật nuôi của đất nước chúng ta chết vì giá lạnh. Phần nhiều trong số đó chính là những con non và những con già yếu”
Nghe như vậy, Trần Nguyên cũng không khỏi thở dài! Hắn cũng biết rằng đám người Trần Vương đã cố gắng hết sức để chống chọi lại sự tàn khốc của mùa đông lần này. Nhưng dù có cố gắng đến mấy đi nữa, thì bọn hắn cũng không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi!
“Đợt mùa đông này đi qua, chú lên danh sách những hộ gia đình có vật nuôi bị chết trong đợt lạnh giá lần này, bằng mọi cách hỗ trợ bọn họ sớm có lại được những gia súc gia cầm này. Đặc biệt là những hộ gia đình có trâu bò bị chết đi.
Tuyệt đối không được để cho mọi người dân thiếu thốn nguồn lực cày kéo trong vụ mùa sắp tới. Mặt khác, dán lệnh bố cáo miễn thuế một năm đối với tất cả mọi người dân cho ta”, Trần Nguyên trầm tư nói.
“Ta đã rõ!”, nghe Trần Nguyên nói như vậy, Trần Vương vẻ mặt nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng lại tiếp tục ghi chép. — QUẢNG CÁO —
“Ngoài ra, chú nhắn lại với bộ nông nghiệp cho ta, chú trọng hơn nữa trong việc phát triển và chăn nuôi heo. Heo chính là loài động vật chẳng những có thể cung cấp một lượng lớn thịt cho chúng ta, mà thời gian chăn nuôi cũng vô cùng ngắn so với trâu bò, cần ưu tiên phát triển.
Nhắc với thím, nếu có gì không hiểu về những mô hình chăn nuôi công nghiệp mà lúc trước ta gửi cho thím thì bảo thím cứ gặp trực tiếp ta, ta sẽ chỉ dẫn lại. Qua mùa xuân năm tới, đất nước của chúng ta sẽ ưu tiên tập trung tối đa để phát triển kinh tế!”, Trần Nguyên vừa đi vừa không ngừng hướng sang Trần Vương nhắc nhở.
“Nhưng còn vấn đề lương thực để nuôi bọn chúng?”, Trần Vương thắc mắc.
Đất nước hiện tại của bọn hắn vẫn còn chưa đủ dư giả để dự trữ và cung cấp cho toàn dân thì nói gì đến việc mở rộng chăn nuôi cơ chứ? Chưa kể đến việc vật nuôi mà Trần Nguyên muốn ưu tiên mở rộng phát triển lại chính là heo.
Heo chính là một loài động vật vô cùng phàm ăn, cứ hết ăn rồi lại nằm, nằm rồi lại ăn! Bao nhiêu thức ăn đổ xuống cũng không thể lấp đầy những cái bụng dường như không đáy của chúng. Nhưng loài động vật này được cái vô cùng dễ nuôi, mà chu kỳ trưởng thành của bọn chúng cũng vô cùng ngắn, có thể nhanh chóng thu được lợi nhuận.
“Chú cứ yên tâm làm theo ý của ta! Sang năm, chúng ta sẽ tiến hành trồng trọt phía bên vùng đồng bằng sông Nhị Hà kia, đến lúc đó chúng ta sẽ có đầu đủ nguồn cung cấp lương thực để nuôi bọn chúng!”, Trần Nguyên cười nói.
Nghe Trần Nguyên đã vạch ra sẵn kế hoạch phát triển, Trần Vương lúc này mới an tâm về kế hoạch mở rộng trang trại chăn nuôi. Hắn cũng không thể không lo lắng khi nghe Trần Nguyên nhắc đến việc mở rộng quy mô chăn nuôi được!
“Vậy còn những loài động vật lớn như bò, trâu, dê, cừu và ngựa thì sao?”, Trần Vương sau một hồi ghi chép liền ngẩng đầu lên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.