Chương 164: Nếu có kiếp sau
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Theo sự chỉ dẫn của Công Đoàn, từng bình rượu lớn lần lượt được rót vào bát của tất các các chiến sĩ và con dân đang có mặt tại bộ lạc Hồng Giang. Đám con dân cùng tất cả các chiến sĩ cũng vô cùng háo hức muốn thử xem loại rượu này có thực sự là ngon hơn rượu của bọn hắn như vị Chu công tử kia nói hay không.
Mà lúc này, Trần Giang cũng bưng lên một bình rượu khác chuẩn bị rót vào chén của ba người Trần Nguyên. Trần Nguyên lúc này khoát tay lại nói, “Hai vị trước hết hãy uống hết rượu trong bát của mình, sau đó mới đến lượt thưởng thức rượu của ta, như vậy thì chư vị mới có thể so sánh được là rượu của ta hay rượu của chư vị đây ngon hơn”
Nói rồi, Trần Nguyên nhấc bát rượu khi nãy còn bỏ dở của hắn lên một hơi nốc cạn. Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân thấy vậy cũng không chờ được nữa mà lập tức bưng bát lên một hơi nốc cạn.
Được Trần Nguyên ra lệnh, Trần Giang từ từ rót rượu vào bát của hai người Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân trước, sau đó mới đến lượt rót vào bát của Trần Nguyên sau cùng.
Nhưng lúc này, Trần Giang không biết là vô tình hay cố ý mà đột nhiên vấp ngã. Cả bình rượu trong tay hắn cũng phút chốc bay khỏi tay hắn vỡ tan tành trên sàn. Trần Nguyên lập tức vỗ bàn quát lớn.
“Tên chết tiệt, ngươi không thấy ta đang cao hứng cùng chư vị ở đây hay sao? Ngươi muốn làm bẽ mặt ta trước mặt mọi người có đúng hay không? Đừng tưởng rằng sau lưng có cha ta làm hậu thuẫn mà ngươi nghĩ rằng muốn làm gì thì làm?
Cút ra ngoài cho ta! Mẹ nó chứ, thật mất cả hứng”, Trần Nguyên chửi tục một câu còn không tiếc bồi thêm cho Trần Giang một cú đá khiến hắn bay văng ra ngoài. Chửi xong, Trần Nguyên vội quay lại hai người Duy Mạng tộc trưởng nói,
“Chư vị đừng để bụng, hắn cũng chỉ là một con chó săn của cha ta mà thôi. Lập được chút ít đại công, được cha ta cưng chiều thì bắt đầu lên mặt với ta. Để chư vị chê cười chúng ta rồi”
“Hahaha… Chu công tử quá lời rồi. Chúng ta nào dám có lời nào chê trách. Chúng ta hiểu nổi khổ của Chu công tử, trên là cha, đằng sau lại là anh trai mình kìm kẹp. Nếu là chúng ta, e rằng chúng ta cũng không thể thở nổi rồi.
Nhưng Chu công tử lại có thể từ trong nghịch cảnh mà không ngừng vươn lên đến được như ngày hôm nay. Chúng ta không dám không khâm phục”, Duy Mạnh tộc trưởng thấy Trần Nguyên tràn đầy giận dữ thì cũng không tiếc lời vuốt mông ngựa.
Hắn ngoài vô số chiến công hiển hách ra thì sự khôn khéo của hắn cũng không thua bất kỳ ai. Chính vậy, hắn mới chiếm được sự trọng dụng của bọn Mãnh Long cùng bọn Khựa kia.
Để làm giữ được chức tộc trưởng ở đây cũng đâu phải là một điều dễ dàng gì. Nếu không nhờ cái miệng cùng tài năng vuốt mông ngựa của hắn, bộ lạc của hắn đã sớm bị bọn Khựa kia cho thôn tính sạch sẽ rồi.
Phải biết rằng, nơi đây có thể xem như là một chiến trường nhỏ để chặn bước tiến công của bọn người Hung nô kia. Vì vậy, những nơi như thế này nào có chỗ cho đám con dân yếu ớt này sinh sống được.
Bọn Khựa kia chẳng lẽ không sợ đám người này phản bội, trở thành nội gian của bọn Hung nô kia hay sao? Chứa chấp một đám người không thể tin tưởng được như thế này tại một nơi vô cùng quan trọng trong chiến lược của bọn hắn, hoàn toàn là một điều không thể.
Ấy vậy mà nhờ tài khéo ăn nói cùng khả năng luồn cúi của Duy Mạnh tộc trưởng, bộ lạc của hắn chẳng những vẫn được sinh sống ở nơi này, mà lại còn được bọn Khựa cùng bọn Mãnh Long kia không ngừng tiếp viện và tổ chức huấn luyện cho bọn hắn.
Để làm được điều này, Duy Mạnh tộc trưởng chắc chắn phải đánh đổi một cái giá không hề nhỏ. Trần Nguyên không thể biết được thứ mà bọn người bộ lạc Hồng Giang đã đánh đổi để có được cơ hội làm cho bộ lạc của bọn hắn càng trở nên mạnh mẽ là gì. Mà Trần Nguyên cũng chẳng thèm quan tâm đến quá khứ trước kia của bọn hắn.
Hắn hiện tại chỉ cần biết một điều, đó chính là bọn người Hồng Giang này đã trở thành những con chó săn trung thành của bọn Khựa và bọn Mãnh Long kia. Vì trong ánh mắt của Duy Mạnh tộc trưởng, Trần Nguyên nhìn thấy được hắn vô cùng khâm phục cùng ước ao mỗi khi nhắc đến bọn Khựa và bọn Mãnh Long.
Chỉ cần điều này thôi cũng đủ để Trần Nguyên nhìn hắn bằng một ánh mắt khác. Đối với những kẻ vì để bảo toàn tính mạng của tất cả các con dân của mình thoát khỏi cảnh bị giết, bị chà đạp mà đành chịu khuất phục trước bọn Khựa, hắn có thể tha thứ.
Nhưng đối với những kẻ vì bán rẻ tính mạng con dân của mình, bán rẻ lòng tự tôn của bản thân, bán rẻ mảnh đất nơi tổ tiên bao đời chôn nhau cắt rốn mà cúi đầu sát đất để được đi theo ngửi đích của bọn Khựa kia, hắn tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho những kẻ như thế này.
“Người đâu, mang rượu khác lên đây! Đừng làm mất hứng của ta”, Trần Nguyên lúc này mới dịu xuống.
“Vâng, thưa công tử”, Công Đoàn nhanh nhảu bưng một bình rượu khác chạy lên rót vào chén của Trần Nguyên.
“Hahaha… đây là lần đầu tiên ta có cơ hội được đến thăm bộ lạc của chư vị. Chứng kiến được một bộ lạc mãnh mẽ như thế này khiến cho ta phải ngưỡng mộ không thôi. Lại nói đến chư vụ ở đây đều đổ không biết bao nhiêu xương máu để bảo vệ sự an bình của chúng ta. Ta rất lấy làm cảm động.
Chư vị, hôm nay lòng ta rất cao hứng! Chúng ta có cơ hội gặp mặt như thế này không phải là một điều dễ dàng gì! Nếu có kiếp sau, ta mong các vị sẽ có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc hơn, không còn cảnh phải sớm tối nơm nớp lo sợ về tính mạng của mình như thế này nữa.
Chư vị, ta xin kính tất cả mọi người ở đây một bát”, Trần Nguyên hai tay bưng bát rượu của mình giơ lên cao, ra hiệu cho tất cả mọi người đang có mặt trong bộ lạc Hồng Giang cạn ly.
Nghe những lời của Trần Nguyên, tất cả con dân Hồng Giang cũng tràn đầy xúc động trong lòng mình mà đồng loạt bưng bát đứng lên cung kính. Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân thấy vậy thì cũng không dám chậm trễ mà cùng bưng bát đứng dậy.
Bọn hắn cũng bất ngờ trước lời nói kia của Trần Nguyên. Bây giờ đây, người nào người nấy trong bộ lạc Hồng Giang cũng đã ngà ngà men say. Vị Chu công tử trước mắt bọn hắn này cũng không hề ngoài lệ, mặt của hắn giờ này cũng đã lâng lâng đỏ hồng cả lên.
Mà những lời vừa thốt ra từ miệng của vị Chu công tử kia trong lúc hắn đang thấm men say kia chắc chắn không phải là giả dối được. Bọn hắn hoàn toàn không ngờ tới vị Chu công tử vô cùng xa lạ này lại cầu chúc cho cả bộ lạc của hắn được ấm no hạnh phúc.
Tuy không phải là cầu chúc cho hiện tại, nhưng chỉ bấy nhiêu đấy thôi cũng đã để cho tất cả con dân bộ lạc Hồng Giang đều thấy ấm lòng. Chiến tranh loạn lạc đã cướp đi biết bao nhiêu người thân thích của bọn hắn, bọn hắn nào muốn chứng kiến cảnh này.
Trong lòng tất cả con dân, ai ai không muốn có được một cuộc sống yên bình, ai ai không muốn có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc? Nhưng sự lựa chọn của tộc trưởng cùng tất cả các lão đầu trong bộ lạc, khiến cho tất cả con dân cũng phải ngoan ngoãn tuân theo.
Sinh ra là người của bộ lạc Hồng Giang, chết đi cũng là người của bộ lạc Hồng Giang, bọn hắn hoàn toàn không có được sự lựa chọn khác. Có trách thì trách đám người dẫn đầu bộ lạc của bọn hắn kia đã quá tham lam, vì lợi ích của chỉ riêng một bộ phận nhỏ bọn hắn mà đã nhẫn tâm kéo theo tất cả mọi người tham gia vào cuộc chiến này.
Trong lòng bọn hắn không có bất lực, không có sự phẫn nộ hay sao? Có, nhưng bọn hắn không hề dám phản kháng, bởi những kẻ dám phản kháng, tức là chống lại quân lệnh. Ngay lập tức sẽ bị bọn lính Khựa kia lôi ra chém đầu thị chúng.
Trong bộ lạc của bọn hắn không phải là không có cảnh này xảy ra, mà đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Chính vì vậy, cái tâm phản kháng trong lòng tất cả mọi người dân cũng dần dần nguội lạnh theo thời gian. Bọn hắn dần chấp nhận với số phận của mình.
Những lời nói kia của Trần Nguyên, tuy đơn giản nhưng lại vô tình chạm vào nỗi đau đang giấu kín trong lòng của mỗi người. Yên bình? ấm no? hạnh phúc? Có lẽ vị Chu công tử trước mắt bọn hắn này nói đúng. Chỉ có kiếp sau, bọn hắn mới có thể thực hiện được ước nguyện này của mình.
Duy Mạnh tộc trưởng sau khi nghe những lời nói kia của Trần Nguyên thì cũng vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng không dám ngăn cản lại hành động mời rượu tất cả mọi người kia của Trần Nguyên, bởi vì hắn sợ làm vị Chu công tử trước mắt hắn này cụt hứng.
Trong mắt hắn, vị Chu công tử này chính là cơ hội của hắn, cơ hội để hắn có thể bám víu vào và leo cao hơn nữa. Hắn từ lâu đã không cam chịu cuộc sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Mà lúc này, Trần Giang cũng bưng lên một bình rượu khác chuẩn bị rót vào chén của ba người Trần Nguyên. Trần Nguyên lúc này khoát tay lại nói, “Hai vị trước hết hãy uống hết rượu trong bát của mình, sau đó mới đến lượt thưởng thức rượu của ta, như vậy thì chư vị mới có thể so sánh được là rượu của ta hay rượu của chư vị đây ngon hơn”
Nói rồi, Trần Nguyên nhấc bát rượu khi nãy còn bỏ dở của hắn lên một hơi nốc cạn. Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân thấy vậy cũng không chờ được nữa mà lập tức bưng bát lên một hơi nốc cạn.
Được Trần Nguyên ra lệnh, Trần Giang từ từ rót rượu vào bát của hai người Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân trước, sau đó mới đến lượt rót vào bát của Trần Nguyên sau cùng.
Nhưng lúc này, Trần Giang không biết là vô tình hay cố ý mà đột nhiên vấp ngã. Cả bình rượu trong tay hắn cũng phút chốc bay khỏi tay hắn vỡ tan tành trên sàn. Trần Nguyên lập tức vỗ bàn quát lớn.
“Tên chết tiệt, ngươi không thấy ta đang cao hứng cùng chư vị ở đây hay sao? Ngươi muốn làm bẽ mặt ta trước mặt mọi người có đúng hay không? Đừng tưởng rằng sau lưng có cha ta làm hậu thuẫn mà ngươi nghĩ rằng muốn làm gì thì làm?
Cút ra ngoài cho ta! Mẹ nó chứ, thật mất cả hứng”, Trần Nguyên chửi tục một câu còn không tiếc bồi thêm cho Trần Giang một cú đá khiến hắn bay văng ra ngoài. Chửi xong, Trần Nguyên vội quay lại hai người Duy Mạng tộc trưởng nói,
“Chư vị đừng để bụng, hắn cũng chỉ là một con chó săn của cha ta mà thôi. Lập được chút ít đại công, được cha ta cưng chiều thì bắt đầu lên mặt với ta. Để chư vị chê cười chúng ta rồi”
“Hahaha… Chu công tử quá lời rồi. Chúng ta nào dám có lời nào chê trách. Chúng ta hiểu nổi khổ của Chu công tử, trên là cha, đằng sau lại là anh trai mình kìm kẹp. Nếu là chúng ta, e rằng chúng ta cũng không thể thở nổi rồi.
Nhưng Chu công tử lại có thể từ trong nghịch cảnh mà không ngừng vươn lên đến được như ngày hôm nay. Chúng ta không dám không khâm phục”, Duy Mạnh tộc trưởng thấy Trần Nguyên tràn đầy giận dữ thì cũng không tiếc lời vuốt mông ngựa.
Hắn ngoài vô số chiến công hiển hách ra thì sự khôn khéo của hắn cũng không thua bất kỳ ai. Chính vậy, hắn mới chiếm được sự trọng dụng của bọn Mãnh Long cùng bọn Khựa kia.
Để làm giữ được chức tộc trưởng ở đây cũng đâu phải là một điều dễ dàng gì. Nếu không nhờ cái miệng cùng tài năng vuốt mông ngựa của hắn, bộ lạc của hắn đã sớm bị bọn Khựa kia cho thôn tính sạch sẽ rồi.
Phải biết rằng, nơi đây có thể xem như là một chiến trường nhỏ để chặn bước tiến công của bọn người Hung nô kia. Vì vậy, những nơi như thế này nào có chỗ cho đám con dân yếu ớt này sinh sống được.
Bọn Khựa kia chẳng lẽ không sợ đám người này phản bội, trở thành nội gian của bọn Hung nô kia hay sao? Chứa chấp một đám người không thể tin tưởng được như thế này tại một nơi vô cùng quan trọng trong chiến lược của bọn hắn, hoàn toàn là một điều không thể.
Ấy vậy mà nhờ tài khéo ăn nói cùng khả năng luồn cúi của Duy Mạnh tộc trưởng, bộ lạc của hắn chẳng những vẫn được sinh sống ở nơi này, mà lại còn được bọn Khựa cùng bọn Mãnh Long kia không ngừng tiếp viện và tổ chức huấn luyện cho bọn hắn.
Để làm được điều này, Duy Mạnh tộc trưởng chắc chắn phải đánh đổi một cái giá không hề nhỏ. Trần Nguyên không thể biết được thứ mà bọn người bộ lạc Hồng Giang đã đánh đổi để có được cơ hội làm cho bộ lạc của bọn hắn càng trở nên mạnh mẽ là gì. Mà Trần Nguyên cũng chẳng thèm quan tâm đến quá khứ trước kia của bọn hắn.
Hắn hiện tại chỉ cần biết một điều, đó chính là bọn người Hồng Giang này đã trở thành những con chó săn trung thành của bọn Khựa và bọn Mãnh Long kia. Vì trong ánh mắt của Duy Mạnh tộc trưởng, Trần Nguyên nhìn thấy được hắn vô cùng khâm phục cùng ước ao mỗi khi nhắc đến bọn Khựa và bọn Mãnh Long.
Chỉ cần điều này thôi cũng đủ để Trần Nguyên nhìn hắn bằng một ánh mắt khác. Đối với những kẻ vì để bảo toàn tính mạng của tất cả các con dân của mình thoát khỏi cảnh bị giết, bị chà đạp mà đành chịu khuất phục trước bọn Khựa, hắn có thể tha thứ.
Nhưng đối với những kẻ vì bán rẻ tính mạng con dân của mình, bán rẻ lòng tự tôn của bản thân, bán rẻ mảnh đất nơi tổ tiên bao đời chôn nhau cắt rốn mà cúi đầu sát đất để được đi theo ngửi đích của bọn Khựa kia, hắn tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho những kẻ như thế này.
“Người đâu, mang rượu khác lên đây! Đừng làm mất hứng của ta”, Trần Nguyên lúc này mới dịu xuống.
“Vâng, thưa công tử”, Công Đoàn nhanh nhảu bưng một bình rượu khác chạy lên rót vào chén của Trần Nguyên.
“Hahaha… đây là lần đầu tiên ta có cơ hội được đến thăm bộ lạc của chư vị. Chứng kiến được một bộ lạc mãnh mẽ như thế này khiến cho ta phải ngưỡng mộ không thôi. Lại nói đến chư vụ ở đây đều đổ không biết bao nhiêu xương máu để bảo vệ sự an bình của chúng ta. Ta rất lấy làm cảm động.
Chư vị, hôm nay lòng ta rất cao hứng! Chúng ta có cơ hội gặp mặt như thế này không phải là một điều dễ dàng gì! Nếu có kiếp sau, ta mong các vị sẽ có được một cuộc sống ấm no, hạnh phúc hơn, không còn cảnh phải sớm tối nơm nớp lo sợ về tính mạng của mình như thế này nữa.
Chư vị, ta xin kính tất cả mọi người ở đây một bát”, Trần Nguyên hai tay bưng bát rượu của mình giơ lên cao, ra hiệu cho tất cả mọi người đang có mặt trong bộ lạc Hồng Giang cạn ly.
Nghe những lời của Trần Nguyên, tất cả con dân Hồng Giang cũng tràn đầy xúc động trong lòng mình mà đồng loạt bưng bát đứng lên cung kính. Duy Mạnh tộc trưởng cùng Lý tướng quân thấy vậy thì cũng không dám chậm trễ mà cùng bưng bát đứng dậy.
Bọn hắn cũng bất ngờ trước lời nói kia của Trần Nguyên. Bây giờ đây, người nào người nấy trong bộ lạc Hồng Giang cũng đã ngà ngà men say. Vị Chu công tử trước mắt bọn hắn này cũng không hề ngoài lệ, mặt của hắn giờ này cũng đã lâng lâng đỏ hồng cả lên.
Mà những lời vừa thốt ra từ miệng của vị Chu công tử kia trong lúc hắn đang thấm men say kia chắc chắn không phải là giả dối được. Bọn hắn hoàn toàn không ngờ tới vị Chu công tử vô cùng xa lạ này lại cầu chúc cho cả bộ lạc của hắn được ấm no hạnh phúc.
Tuy không phải là cầu chúc cho hiện tại, nhưng chỉ bấy nhiêu đấy thôi cũng đã để cho tất cả con dân bộ lạc Hồng Giang đều thấy ấm lòng. Chiến tranh loạn lạc đã cướp đi biết bao nhiêu người thân thích của bọn hắn, bọn hắn nào muốn chứng kiến cảnh này.
Trong lòng tất cả con dân, ai ai không muốn có được một cuộc sống yên bình, ai ai không muốn có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc? Nhưng sự lựa chọn của tộc trưởng cùng tất cả các lão đầu trong bộ lạc, khiến cho tất cả con dân cũng phải ngoan ngoãn tuân theo.
Sinh ra là người của bộ lạc Hồng Giang, chết đi cũng là người của bộ lạc Hồng Giang, bọn hắn hoàn toàn không có được sự lựa chọn khác. Có trách thì trách đám người dẫn đầu bộ lạc của bọn hắn kia đã quá tham lam, vì lợi ích của chỉ riêng một bộ phận nhỏ bọn hắn mà đã nhẫn tâm kéo theo tất cả mọi người tham gia vào cuộc chiến này.
Trong lòng bọn hắn không có bất lực, không có sự phẫn nộ hay sao? Có, nhưng bọn hắn không hề dám phản kháng, bởi những kẻ dám phản kháng, tức là chống lại quân lệnh. Ngay lập tức sẽ bị bọn lính Khựa kia lôi ra chém đầu thị chúng.
Trong bộ lạc của bọn hắn không phải là không có cảnh này xảy ra, mà đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Chính vì vậy, cái tâm phản kháng trong lòng tất cả mọi người dân cũng dần dần nguội lạnh theo thời gian. Bọn hắn dần chấp nhận với số phận của mình.
Những lời nói kia của Trần Nguyên, tuy đơn giản nhưng lại vô tình chạm vào nỗi đau đang giấu kín trong lòng của mỗi người. Yên bình? ấm no? hạnh phúc? Có lẽ vị Chu công tử trước mắt bọn hắn này nói đúng. Chỉ có kiếp sau, bọn hắn mới có thể thực hiện được ước nguyện này của mình.
Duy Mạnh tộc trưởng sau khi nghe những lời nói kia của Trần Nguyên thì cũng vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng không dám ngăn cản lại hành động mời rượu tất cả mọi người kia của Trần Nguyên, bởi vì hắn sợ làm vị Chu công tử trước mắt hắn này cụt hứng.
Trong mắt hắn, vị Chu công tử này chính là cơ hội của hắn, cơ hội để hắn có thể bám víu vào và leo cao hơn nữa. Hắn từ lâu đã không cam chịu cuộc sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.