Đại Việt Chúa Tể

Chương 128: Phẫn nộ

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

Kề cận bên hắn lúc này cũng chỉ có mỗi Nguyễn Mai, dù cho Trần Nguyên có khuyên can thế nào thì nàng vẫn không chịu, nàng vẫn phải giúp đỡ hắn cho bằng được. Nàng không muốn hắn phải mang gánh nặng trên vai một mình.

Trần Nguyên thì một bên phê duyệt những công văn được đánh dấu quan trọng và khẩn cấp, còn nàng thì một bên phê duyệt những công văn ít khẩn cấp hơn. Hai người cứ thế liên tục mấy ngày liền thì cuối cùng đống công văn trên bàn của Trần Nguyên mới dần dần vơi bớt.

Nàng giờ này như một con mèo nhỏ cuộn mình mệt mỏi nằm trong lòng của Trần Nguyên. Trần Nguyên lúc này cũng vô cùng mệt mỏi ngã lưng vào sau ghế của mình nghĩ ngơi, tay hắn thì vẫn không ngừng xoa lưng của nàng.

Bao nhiêu mệt mỏi trong người nàng cũng như bị bàn tay ấm áp kia xoa dịu đi lúc nào nàng cũng chẳng hay. Nàng bàn tay bé nhỏ không chịu yên ổn mà cứ loay hoay đùa nghịch mấy sợi râu mới nhú ra dưới cằm của Trần Nguyên.

Trần Nguyên thấy nhột nhột thì cũng không khỏi bật cười, hắn âu yếm nàng hỏi “Nàng dạo gần đây tu luyện thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không à?”

“Thiếp cũng không hiểu sao tu vi của thiếp giống như không có chút trở ngại nào cả mà cứ thẳng tiến đi lên. Bây giờ thiếp đã đạt tu vi Luyện khí cảnh đỉnh phong, còn tu vi chàng thì thế nào rồi? Ta sợ không đuổi kịp tu vi của chàng đây”, Nguyễn Mai muộn phiền nói.

“Đỉnh… đỉnh phong?”, Trần Nguyên há hốc mồm như không tin được vào tai của mình.

Nàng mới tu luyện bao lâu? Nàng bây giờ đã là Luyện khí cảnh đỉnh phong? Nàng không phải là đang đùa giỡn hắn chứ? Hắn ngoài thời gian làm việc ra thì vẫn không ngừng tu luyện, nhưng hắn bây giờ vẫn chỉ vừa mới mở ra được kỳ kinh bát mạch đầu tiên để bước vào Luyện khí trung kỳ sơ kỳ đây.

Ấy vậy mà nàng… Hắn lúc này đột nhiên nghĩ tới điều gì, “Chẳng lẽ nàng chính là Thần cấp linh căn hay là bản chất của nàng là Thánh thể hay thần thể gì gì như trong mấy truyện tu tiên nói đó?”

Nghĩ là như vậy, nhưng vì kiến thức của hắn quá hạn hẹp về khía cạnh này nên hắn cũng đành bó tay. Hắn lúc này chỉ cần biết tu vi của nàng không ngừng tăng cao là hắn đã vô cùng hạnh phúc rồi.

“Chàng nghĩ gì vậy, chàng tu vi là gì rồi? Nói thiếp nghe thử xem nào? Thiếp phải cố gắng hơn nữa mới được, chứ không khéo sẽ bị chàng để rơi lại phía sau quá xa mất. Thiếp phải mạnh mẽ hơn chàng thì thiếp mới có thể bảo vệ cho chàng được”

Nguyễn Mai ánh mắt ngây thơ trông chờ câu trả lời của Trần Nguyên mà thủ thỉ. Trần Nguyên nghe vậy thì cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng mình. Hắn ôm chặt nàng trong lòng mình nói nhỏ.

“Ta bây giờ đã là Trúc cơ đỉnh phong rồi, nàng thấy không? Người đàn ông của nàng đã vô cùng mạnh mẽ. Ta sẽ bảo vệ nàng, cả cuộc đời này, ta sẽ bảo vệ nàng. Sẽ không có ai có thể làm hại nàng hoặc cướp nàng từ tay của ta đi được”.

Nguyễn Mai trái tim nàng bất chợt rung động mạnh vì những lời nói này của Trần Nguyên. Nàng hai tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông của nàng này, tuy không nói nên lời nhưng trái tim của nàng đã âm thầm thề rằng nàng sẽ cố gắng hơn nữa. Nàng sẽ bảo vệ người đàn ông của nàng, không ai có thể khiến cho nàng chia lìa người đàn ông này được.



Hai người dành cho nhau tất cả những gì mà bọn họ có. Dành cho nhau sự cố gắng vì chính bản thân của đối phương, dành cho nhau sự tín nhiệm cùng trách nhiệm phải bảo vệ lẫn nhau. Và trong trái tim bọn họ đều tự thề với chính bản thân mình rằng, bọn họ sẽ không cho phép bất kỳ ai trên đời này làm tổn thương đến một nửa kia của bọn họ.

Nhưng lúc này đây, trong một đại điện vô cùng rộng lớn và tráng lệ. Hàn khí như bị một tác nhân nào đó làm bùng nổ dữ dội. Không gian bốn phía xung quanh cũng phải đông kết lại vì hàn khí bức người kia.

Trong luồng hàn khí đó bất chợt ẩn ẩn một tia Huyết Điệp tức giận cùng lo lắng. Cuồng phong kia cấp tốc lan tỏa ra khắp cả một vùng đại lục rộng lớn này, khiến cho tất cả những con dân đang sống trên mảnh đất này cũng không khỏi rùng mình khiếp sợ mà cùng hướng mắt nhìn xem có chuyện gì đã xảy ra với vị Chúa tể của bọn họ trên cao kia.

…………

Ngồi chính giữa trên đại điện to lớn lúc này chính là một người đàn ông trung niên tráng kiện với một chòm râu ngắn dưới cằm, nét mặt của hắn lúc này đang tràn đầy sự tức giận cùng phẫn nộ.

Mà phía dưới kia chính đang quỳ lấy hơn mười người. Tất cả bọn hắn lúc này đều toàn thân run lẩy bẩy, bọn hắn lo sợ vị quân vương trước mặt bọn hắn này sẽ xử trảm bọn hắn vì những lỗi lầm mà bọn hắn đã gây ra.

“Nói cho Trẫm biết, vì sao các ngươi lại chậm trễ báo cáo chuyện này lên cho Trẫm? Nói mau?”, vị quân vương ở trên cao kia phẫn nộ quát lớn.

“Bẩm… bẩm Hoàng thượng, là sai sót của bọn hạ thần. Là do bọn hạ thần không hề lường trước được việc này lại gây ra thiệt hại lớn như vậy thưa Hoàng thượng”, một tên quan run rẩy báo cáo.

“Không lường trước? Trẫm cần các ngươi lường trước? Người đâu, lôi ra ngoài chém hết cho ta”, vị Quân vương kia không nhịn được nữa mà lớn tiếng ra lệnh.

Hắn cần đám người này lường trước hay sao? Đám ngu si này biết con mẹ gì mà lường với chả không lường? Trận lũ lần này đã cuốn sạch biết bao nhiêu cây lương thực của đất nước hắn.

Bên cạnh đó, hơn một ngàn hộ dân vô tội sinh sống quanh vùng đồng bằng kia cũng bị mưa lũ cuốn trôi đi. Hắn có thể không tức giận hay sao? Hơn một ngàn hộ dân cũng đã lên đến hơn hai, ba ngàn nhân khẩu của hắn.

Đây tuy không phải là một con số lớn, những cũng chẳng phải là một con số nhỏ đối với đất nước của hắn. Đó là còn chưa kể đến lương thực, hoa màu cuốn trôi đi. Vậy những ngày tháng kế tiếp, hắn sẽ đào đâu ra lương thực để bù đắp vào cho dân chúng của hắn?

Đây chẳng phải là đưa dân chúng của hắn vào con đường chết hay sao? Hắn chính là Hoàng đế của vương quốc này, thế mà hắn lại không thể bảo vệ được con dân của mình, thử hỏi hắn có mặt mũi để xứng đáng làm một vị quân vương hay sao? Hắn còn mặt mũi để gặp tiên tổ của hắn hay sao?

Đám quân thần kia ở dưới nghe thấy vị Hoàng thượng của bọn hắn ra lệnh như vậy, cả đám người lúc này mặt trắng bệch như cắt không còn một giọt máu. Bọn hắn đồng loạt quay sang người đàn ông trung niên có vết sẹo dài trên má đang ngồi ở ghế phía dưới vị Hoàng thượng bọn hắn kia,

“Tần đại nhân, xin đại nhân hãy nói một lời, sự việc kia không phải là do chúng ta gây nên, cầu xin Tần đại nhân cứu mạng”, một tên đại thần run rẩy nhìn lấy vị Tần đại nhân kia không ngừng cầu cứu.



“Đúng vậy, Tần đại nhân, sự việc kia không hề liên quan đến chúng ta. Là do thời tiết chuyển biến quá nhanh và do đập nước của chúng ta bất chợt xảy ra vấn đề nên chúng ta mới trở tay không kịp, xin Tần đại nhân cứu mạng”, một vị đại thần khác cũng run rẩy không ngừng khấn vái vị Tần đại nhân kia.

“Tần đại nhân, xin hãy cứu mạng…”

“…”

Tất cả bọn đại thần kia lúc này đều dồn hết tất cả hy vọng sống cuối cùng của bọn hắn vào vị Tần đại nhân kia. Trong mắt bọn hắn, vị Tần đại nhân chính là phao cứu sinh, bởi vì bọn hắn đều biết rằng lời nói của Tần đại nhân vô cùng có trọng lượng trong đất nước của bọn hắn này.

Vị Tần đại nhân kia rất ít khi lên triều nghe tấu sự, tuy nhiên hôm nay hắn lại đột nhiên có mặt tại đây, điều đó chứng tỏ rằng, hắn đang muốn dần dần can thiệp sâu vào chuyện triều chính của đất nước này.

“Hoàng thượng, ta thấy lỗi này cũng không phải hoàn toàn là do bọn hắn gây nên. Chỉ trách là đập nước của chúng ta bất chợt xảy ra vấn đề lớn, khiến cho bọn hắn không thể kiểm soát được tình hình mà thôi.

Với lại chết chỉ có mấy ngàn tên dân đen, Hoàng thượng cũng không nên vì vậy mà nỡ tay giết đi đám cận thần của mình chứ? Chẳng lẽ đám cận thần này không bằng mấy tên dân đen kia?

Ta biết Hoàng thượng cũng lo lắng chuyện lương thực của đất nước trong những tháng ngày sắp tới. Hoàng thượng yên tâm, vấn đề này ta đã sớm báo cáo về cho Thiên tử biết, sẽ sớm thôi người của chúng ta sẽ đem lương thực đến cho Hoàng thượng mượn.

Vấn đề trả lại như thế nào thì chúng ta bàn sau. Ta cũng không muốn trong lúc dầu sôi lửa bỏng này mà đi đục nước béo cò, Hoàng thượng cứ yên tâm”, Tần đại nhân vẫn ngồi ở ghế của mình thong thả vừa nhấp một chén trà vừa nói chuyện.

Hắn không ai khác mà chính là vị Tần đại nhân, người của Trương thừa tướng Tần quốc. Hắn trước mặt tất cả văn võ bá quan lúc này thì vẫn xưng hộ là “Hoàng thượng”, nhưng hắn lại không xưng mình là “Thần” để xưng hô đáp lại.

Nếu không có văn võ bá quan ở đây, hắn cũng chẳng ngần ngại mà gọi thẳng tên tục của vị Hoàng thượng kia. Trong suy nghĩ của hắn, gọi như thế đã là quá tôn trọng bọn người mà trong mắt hắn chính là những tên mọi rợ, những con chó săn của hắn này.

Vị Hoàng thượng kia không ai khác mà chính là Phạm Tiến, hắn là Quân vương, người đứng đầu đất nước Mãnh Long này. Nghe được những lời của bị Tần đại nhân kia nói, hắn cũng chẳng thèm quan tâm lấy,

“Chuyện của đất nước Trẫm, không cần Tần đại nhân phải tốn công mệt lòng tham gia. Trẫm đã có quyết định thì không ai có thể thay đổi được nó, bất kể là ai. Người đâu sao chưa lôi bọn hắn ra ngoài chém, các ngươi muốn tạo phản đúng không?”

Hắn lúc này như nộ khí xung thiên, hắn làm sao có thể nuốt được con giận lúc này trong lòng mình. Hắn thừa biết đám người này chỉ là những con tốt thí của vị Tần đại nhân kia mà thôi. Bọn cận thần kia từ lâu đã là tay sai của vị Tần đại nhân kia, cũng chính vì vậy mà hắn càng phải quyết tâm diệt trừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook