Chương 167: Phát tài!
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Trần Giang và Công Đoàn sau đó liền nhanh chóng dẫn người đi vào lục soát kho của bọn Hồng Giang. Bọn hắn muốn nhanh chóng kiểm tra xem bên trong kho của bọn Hồng Giang này có thứ gì cần thiết cho cuộc chiến sắp tới của bọn hắn.
Dù chỉ là một thứ nhỏ thôi, cũng là vô cùng cần thiết đối với bọn hắn. Với tình hình hiện giờ của đất nước Đại Việt, mọi thứ đều vô cùng khan hiếm và thiếu thốn. Bọn hắn bắn ra một mũi tên là y như rằng trong kho của bọn hắn phải ghi chép là bọn hắn tổn thất một mũi tên.
Chính vì vậy mà mỗi khi dọn dẹp trận chiến là bọn hắn phải cho người lục soát từng bụi cây ngọn cỏ để tìm kiếm lại những mũi tên thất lạc mang về. Đất nước vẫn còn nghèo khó nên bọn hắn cũng phải chắt chiu từng mũi tên, từng vũ khí một.
Mỗi chiến sĩ nào được cấp phát cho một bộ vũ khí mới thì y như rằng chiến sĩ đó sẽ giữ chặt khư khư đống vũ khí kia, thậm chí còn xem nó quý giá hơn cả mạng sống của chính bản thân mình.
Số lượng người tăng nhanh hơn số lượng vũ khí sản xuất ra. Còn chưa kể là tài nguyên khoáng sản đâu phải lúc nào cũng dư dả để tập trung cho sản xuất vũ khí. Ngoài sản xuất trang thiết bị cho quân đội ra, Trần Nguyên còn phải dành một phần để phát triển các hạng mục máy móc hỗ trợ đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế khác nữa.
Trần Giang và Công Đoàn lúc này cũng vô cùng háo hức mà lao thẳng tới phía nhà kho của bọn Hồng Giang. Đây chính là cơ hội phát tài của bọn hắn, bọn hắn nào có thể bỏ qua được.
Từ khi nhìn thấy quân đoàn Ác Ma được trang bị đầy đủ đến tận răng thì bọn hắn đã luôn ao ước rằng quân đội của bọn hắn cũng được trang bị đầy đủ như thế. Nhưng nói đợi sản xuất ra đủ mới cấp cho bọn hắn thì e rằng bọn hắn phải đợi đến mùa quýt.
Chính vì vậy, cướp bóc chính là con đường nhanh nhất để bổ sung những trang thiết bị còn thiếu sót trong quân đoàn của bọn hắn. Ngoài hơn năm ngàn bộ trang thiết bị lột sạch trên người đám binh sĩ vừa bị hạ độc ngoài kia, bọn hắn càng muốn có nhiều hơn nữa.
Lính canh khi vừa thấy Trần Giang và Công Đoàn đến thì ngay lập tức mở cửa kho. Hai cánh cửa lớn từ từ được kéo mở ra, Trần Giang hai người cùng nhìn nhau mà hồi hộp.
“Rầm”
Cánh cửa lớn được mở ra hết cỡ đập mạnh vào hai thành tường hai bên vang lên một tiếng kêu lớn. Hai người Trần Giang ngay lập tức tiến thẳng vào trong, mà theo sau hắn là hơn mấy mươi chiến sĩ trẻ.
Bước vào ngôi nhà kho to lớn, đập vào mắt bọn hắn lúc này là vô số những kiện hàng hóa chất chồng lên nhau được phân thành hai khu riêng biệt. Một bên dùng để chứa trang thiết bị vũ khí, bên còn lại thì dùng để chứa lương thực, thực phẩm dự trữ.
Trần Giang và Công Đoàn lúc này ai nấy đều trợn to cả hai mắt lên nhìn đống trang thiết bị mà bọn hắn ao ước bấy lâu kia. Từng kiện vũ khí, từng chồng áo giáp chất cao như núi.
Bọn hắn lúc này đều hận không thể vứt hết mặt mũi xuống mà lập tức lao vào vùng vẫy giữa đống vũ khí cao lớn ấy. Hai người lúc này quay lại nhìn nhau mà sảng khoái cười vang.
Bộ lạc Hồng Giang và bọn Hung nô kia chinh chiến với nhau không biết bao nhiêu năm tháng, nên chắc chắn một điều rằng, đống vũ khí trong kho này, ngoài được triều đình Mãnh Long và bọn Khựa cung cấp ra, thì bọn hắn còn thu góp được từ trên chiến trường mới có thể có nhiều được như vậy.
Trong đống vũ khí đồ sộ và đầy đủ chủng loại đó, bọn hắn còn thấy một loại vũ khí kỳ lạ mà trước đây Trần Nguyên từng viết trong một quyển sách tuyển tập về các loại binh khí của hắn. Đó chính là câu liêm thương.
Câu liêm thương có một lưỡi nhọn và một cái móc câu khá lớn, và có một điểm đặc biệt là cán làm bằng loại gỗ đàn hồi rất tốt. Đâm mạnh, xoay 90 độ rồi rút về thật nhanh là thao tác cơ bản của loại thương này.
Có lẽ đây chính là thứ vũ khí đã giúp cho bọn Hồng Giang có thể cầm chân được bọn Hung nô lâu như vậy. Bởi vì vũ khí này chính là khắc tinh tốt nhất của kỵ binh. Những câu liêm thương như thế này có thể dùng để móc chân ngựa đối phương, móc vũ khí, phá khiên hay thậm chí có thể lấy đầu đối phương trong tích tắc.
Đám lính phía sau theo chỉ lệnh của Trần Giang mà nhanh chóng lao vào đống hàng hóa kia tiến hành phân loại, kiểm kê. Tuy là nói là phân loại và kiểm kê tất cả, nhưng bọn hắn chủ yếu vẫn là tập trung vào đống vũ khí kia. Còn đống lương thực, thực phẩm kia thì bọn hắn cũng tạm thời mặc kệ, có gì sau này quay lại tính sau.
Sau một hồi lâu lục lọi tìm kiếm, Trần Giang và Công Đoàn cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà bọn hắn muốn, đó chính là cung tên. Cầm mũi tên của bọn Hồng Giang kia lên đem so sánh với mũi tên của bọn hắn, Trần Giang không thấy có khác biệt bao nhiêu.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, để chắc chắn, hắn còn gọi thêm mấy chiến sĩ thiện xạ tới thử nghiệm. Sau khi đã chắc chắn rằng những mũi tên bọn hắn đều có thể dùng được thì lúc này Trần Giang mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngay sau đó liền cho người khuân sạch những thùng mũi tên lớn này lên thuyền.
Sau khi những mũi tên kia đã mang hết lên thuyền, theo sự góp ý của Công Đoàn, Trần Giang ngay lập tức cho người khuân hết những thùng chứa trang thiết bị còn lại lên thuyền.
Theo như suy nghĩ của Công Đoàn, trận chiến tới đây chưa chắc là bọn hắn có thể thắng được. Nếu lỡ như bọn hắn thua cuộc, bọn hắn cũng không thể trong một thời gian ngắn quay trở về đây được nữa. Chính vì vậy, mang được thứ gì thì cứ cho mang sạch đi hết.
Nếu bọn Hung nô kia có chiếm được thì bọn hắn cũng chẳng chiếm được bao nhiêu lợi ích. Cũng may là hai tên này bàn bạc nhưng Trần Nguyên lại không nghe được, chứ nếu Trần Nguyên mà nghe được chắc hai tên này phải bị đánh cho nát mông.
Chưa chiến mà đã bàn đến chuyện thua trận, chính là cấm kỵ trong quân đội. Đây cũng chính là một trong những điều cấm kỵ trong bộ luật quân đội mà Trần Nguyên đã đề ra. Đây chính là tội dao động nhân tâm, làm cho tất cả binh sĩ mất đi tinh thần chiến đấu. Nếu tội nặng, chém đầu thị chúng.
Nhưng lúc này Trần Giang cũng quên khuấy đi mấy chuyện như thế này. Hắn lúc này đang vô cùng hưng phấn mà ra sức chỉ đạo hô hào tất cả mọi người khuân sạch đống vật tư, trang thiết bị kia lên chất đầy trong những khoang thuyền lớn.
Đánh giết sạch đám người bộ lạc Hồng Giang, bọn hắn còn thu thêm được mười thuyền vận tải cỡ lớn, góp phần gia tăng đội tàu của bọn hắn lúc này lên đến hai mươi lăm chiếc. Đây cũng chính là một trong những chiến lợi phẩm to lớn và đáng giá của bọn hắn trong chuyến đi lần này.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì cũng đã đến nữa đêm, Trần Giang lúc này mới ra lệnh cho tất cả binh sĩ nghỉ ngơi để tiếp tục cho cuộc chiến vào ngày mai. Tuy nói là cho vận chuyển hết đống hàng hóa kia lên thuyền, nhưng Trần Giang cũng không quá tham lam mà quên đi những vấn đề vô cùng trọng yếu như thế này.
Trần Nguyên lúc này thì vẫn còn đang ngồi trong phòng làm việc của hắn, trên bàn hắn lúc này là một tấm bản đồ lớn mà Trần Giang vừa thu được từ trong kho. Trên tấm bản đồ lớn này, chú thích rất rõ tất cả các vị trí xung quanh khu vực rộng lớn nơi đây, bao gồm cả vị trí của bọn Hung nô kia.
Theo như những gì thể hiện ở trên bản đồ, Trần Nguyên có thể bao quát được bố trí binh lực từ hai phe trước đây. Nhưng cũng chỉ là trước đây, bây giờ thì đã hoàn toàn khác. Bọn Hung nô kia lúc này đã không thể dàn trải chiến trường ra như lúc trước nữa mà bọn hắn đang phải co cụm lại một chỗ.
Mà vị trí của bọn hắn cũng đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ. Nhìn vào những ký hiệu dãy núi trên bản đồ, Trần Nguyên nhận thấy vị trí của bọn Hung nô giờ phút này đang trú đóng chính là một ngọn núi khá lớn. Nói chính xác hơn là một ngọn núi được tập hợp bởi vô số những ngọn đồi nhỏ khác mà tạo nên.
Diện tích ngọn núi kia có vẻ là to lớn hơn diện tích ngọn núi mà bọn người Hồng Giang đang trú đóng ở nơi đây. Nhưng điều quan trọng là Trần Nguyên nhìn thấy được dịa hình ở phía bên bọn Hung nô kia cũng không hề bằng phẳng một chút nào.
Đây chính là điểm trí mạng của bọn chúng mà Trần Nguyên phải tận dụng tối đa. Không nhữn thế, Trần Nguyên còn vô tình thu thập được nhiều tin tức hữu ích khác mà bọn Khựa kia đã ghi chép lại trong một quyển sổ dày.
Trần Nguyên từ khi tìm thấy được quyển sổ này thì cũng cật lực dành nguyên cả một đêm để đọc hết sạch quyển sổ dày đấy. Không uổng cho công sức mà hắn đã bỏ ra, đọc hết quyển sách này, Trần Nguyên càng hiểu hơn được về cơ cấu quân đội của bọn Khựa và bọn Mãnh Long. Đồng thời, hắn cũng hiểu hơn thêm về cơ cấu quân đội của bọn Hung nô kia.
Dù chỉ là một thứ nhỏ thôi, cũng là vô cùng cần thiết đối với bọn hắn. Với tình hình hiện giờ của đất nước Đại Việt, mọi thứ đều vô cùng khan hiếm và thiếu thốn. Bọn hắn bắn ra một mũi tên là y như rằng trong kho của bọn hắn phải ghi chép là bọn hắn tổn thất một mũi tên.
Chính vì vậy mà mỗi khi dọn dẹp trận chiến là bọn hắn phải cho người lục soát từng bụi cây ngọn cỏ để tìm kiếm lại những mũi tên thất lạc mang về. Đất nước vẫn còn nghèo khó nên bọn hắn cũng phải chắt chiu từng mũi tên, từng vũ khí một.
Mỗi chiến sĩ nào được cấp phát cho một bộ vũ khí mới thì y như rằng chiến sĩ đó sẽ giữ chặt khư khư đống vũ khí kia, thậm chí còn xem nó quý giá hơn cả mạng sống của chính bản thân mình.
Số lượng người tăng nhanh hơn số lượng vũ khí sản xuất ra. Còn chưa kể là tài nguyên khoáng sản đâu phải lúc nào cũng dư dả để tập trung cho sản xuất vũ khí. Ngoài sản xuất trang thiết bị cho quân đội ra, Trần Nguyên còn phải dành một phần để phát triển các hạng mục máy móc hỗ trợ đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế khác nữa.
Trần Giang và Công Đoàn lúc này cũng vô cùng háo hức mà lao thẳng tới phía nhà kho của bọn Hồng Giang. Đây chính là cơ hội phát tài của bọn hắn, bọn hắn nào có thể bỏ qua được.
Từ khi nhìn thấy quân đoàn Ác Ma được trang bị đầy đủ đến tận răng thì bọn hắn đã luôn ao ước rằng quân đội của bọn hắn cũng được trang bị đầy đủ như thế. Nhưng nói đợi sản xuất ra đủ mới cấp cho bọn hắn thì e rằng bọn hắn phải đợi đến mùa quýt.
Chính vì vậy, cướp bóc chính là con đường nhanh nhất để bổ sung những trang thiết bị còn thiếu sót trong quân đoàn của bọn hắn. Ngoài hơn năm ngàn bộ trang thiết bị lột sạch trên người đám binh sĩ vừa bị hạ độc ngoài kia, bọn hắn càng muốn có nhiều hơn nữa.
Lính canh khi vừa thấy Trần Giang và Công Đoàn đến thì ngay lập tức mở cửa kho. Hai cánh cửa lớn từ từ được kéo mở ra, Trần Giang hai người cùng nhìn nhau mà hồi hộp.
“Rầm”
Cánh cửa lớn được mở ra hết cỡ đập mạnh vào hai thành tường hai bên vang lên một tiếng kêu lớn. Hai người Trần Giang ngay lập tức tiến thẳng vào trong, mà theo sau hắn là hơn mấy mươi chiến sĩ trẻ.
Bước vào ngôi nhà kho to lớn, đập vào mắt bọn hắn lúc này là vô số những kiện hàng hóa chất chồng lên nhau được phân thành hai khu riêng biệt. Một bên dùng để chứa trang thiết bị vũ khí, bên còn lại thì dùng để chứa lương thực, thực phẩm dự trữ.
Trần Giang và Công Đoàn lúc này ai nấy đều trợn to cả hai mắt lên nhìn đống trang thiết bị mà bọn hắn ao ước bấy lâu kia. Từng kiện vũ khí, từng chồng áo giáp chất cao như núi.
Bọn hắn lúc này đều hận không thể vứt hết mặt mũi xuống mà lập tức lao vào vùng vẫy giữa đống vũ khí cao lớn ấy. Hai người lúc này quay lại nhìn nhau mà sảng khoái cười vang.
Bộ lạc Hồng Giang và bọn Hung nô kia chinh chiến với nhau không biết bao nhiêu năm tháng, nên chắc chắn một điều rằng, đống vũ khí trong kho này, ngoài được triều đình Mãnh Long và bọn Khựa cung cấp ra, thì bọn hắn còn thu góp được từ trên chiến trường mới có thể có nhiều được như vậy.
Trong đống vũ khí đồ sộ và đầy đủ chủng loại đó, bọn hắn còn thấy một loại vũ khí kỳ lạ mà trước đây Trần Nguyên từng viết trong một quyển sách tuyển tập về các loại binh khí của hắn. Đó chính là câu liêm thương.
Câu liêm thương có một lưỡi nhọn và một cái móc câu khá lớn, và có một điểm đặc biệt là cán làm bằng loại gỗ đàn hồi rất tốt. Đâm mạnh, xoay 90 độ rồi rút về thật nhanh là thao tác cơ bản của loại thương này.
Có lẽ đây chính là thứ vũ khí đã giúp cho bọn Hồng Giang có thể cầm chân được bọn Hung nô lâu như vậy. Bởi vì vũ khí này chính là khắc tinh tốt nhất của kỵ binh. Những câu liêm thương như thế này có thể dùng để móc chân ngựa đối phương, móc vũ khí, phá khiên hay thậm chí có thể lấy đầu đối phương trong tích tắc.
Đám lính phía sau theo chỉ lệnh của Trần Giang mà nhanh chóng lao vào đống hàng hóa kia tiến hành phân loại, kiểm kê. Tuy là nói là phân loại và kiểm kê tất cả, nhưng bọn hắn chủ yếu vẫn là tập trung vào đống vũ khí kia. Còn đống lương thực, thực phẩm kia thì bọn hắn cũng tạm thời mặc kệ, có gì sau này quay lại tính sau.
Sau một hồi lâu lục lọi tìm kiếm, Trần Giang và Công Đoàn cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà bọn hắn muốn, đó chính là cung tên. Cầm mũi tên của bọn Hồng Giang kia lên đem so sánh với mũi tên của bọn hắn, Trần Giang không thấy có khác biệt bao nhiêu.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, để chắc chắn, hắn còn gọi thêm mấy chiến sĩ thiện xạ tới thử nghiệm. Sau khi đã chắc chắn rằng những mũi tên bọn hắn đều có thể dùng được thì lúc này Trần Giang mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngay sau đó liền cho người khuân sạch những thùng mũi tên lớn này lên thuyền.
Sau khi những mũi tên kia đã mang hết lên thuyền, theo sự góp ý của Công Đoàn, Trần Giang ngay lập tức cho người khuân hết những thùng chứa trang thiết bị còn lại lên thuyền.
Theo như suy nghĩ của Công Đoàn, trận chiến tới đây chưa chắc là bọn hắn có thể thắng được. Nếu lỡ như bọn hắn thua cuộc, bọn hắn cũng không thể trong một thời gian ngắn quay trở về đây được nữa. Chính vì vậy, mang được thứ gì thì cứ cho mang sạch đi hết.
Nếu bọn Hung nô kia có chiếm được thì bọn hắn cũng chẳng chiếm được bao nhiêu lợi ích. Cũng may là hai tên này bàn bạc nhưng Trần Nguyên lại không nghe được, chứ nếu Trần Nguyên mà nghe được chắc hai tên này phải bị đánh cho nát mông.
Chưa chiến mà đã bàn đến chuyện thua trận, chính là cấm kỵ trong quân đội. Đây cũng chính là một trong những điều cấm kỵ trong bộ luật quân đội mà Trần Nguyên đã đề ra. Đây chính là tội dao động nhân tâm, làm cho tất cả binh sĩ mất đi tinh thần chiến đấu. Nếu tội nặng, chém đầu thị chúng.
Nhưng lúc này Trần Giang cũng quên khuấy đi mấy chuyện như thế này. Hắn lúc này đang vô cùng hưng phấn mà ra sức chỉ đạo hô hào tất cả mọi người khuân sạch đống vật tư, trang thiết bị kia lên chất đầy trong những khoang thuyền lớn.
Đánh giết sạch đám người bộ lạc Hồng Giang, bọn hắn còn thu thêm được mười thuyền vận tải cỡ lớn, góp phần gia tăng đội tàu của bọn hắn lúc này lên đến hai mươi lăm chiếc. Đây cũng chính là một trong những chiến lợi phẩm to lớn và đáng giá của bọn hắn trong chuyến đi lần này.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì cũng đã đến nữa đêm, Trần Giang lúc này mới ra lệnh cho tất cả binh sĩ nghỉ ngơi để tiếp tục cho cuộc chiến vào ngày mai. Tuy nói là cho vận chuyển hết đống hàng hóa kia lên thuyền, nhưng Trần Giang cũng không quá tham lam mà quên đi những vấn đề vô cùng trọng yếu như thế này.
Trần Nguyên lúc này thì vẫn còn đang ngồi trong phòng làm việc của hắn, trên bàn hắn lúc này là một tấm bản đồ lớn mà Trần Giang vừa thu được từ trong kho. Trên tấm bản đồ lớn này, chú thích rất rõ tất cả các vị trí xung quanh khu vực rộng lớn nơi đây, bao gồm cả vị trí của bọn Hung nô kia.
Theo như những gì thể hiện ở trên bản đồ, Trần Nguyên có thể bao quát được bố trí binh lực từ hai phe trước đây. Nhưng cũng chỉ là trước đây, bây giờ thì đã hoàn toàn khác. Bọn Hung nô kia lúc này đã không thể dàn trải chiến trường ra như lúc trước nữa mà bọn hắn đang phải co cụm lại một chỗ.
Mà vị trí của bọn hắn cũng đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ. Nhìn vào những ký hiệu dãy núi trên bản đồ, Trần Nguyên nhận thấy vị trí của bọn Hung nô giờ phút này đang trú đóng chính là một ngọn núi khá lớn. Nói chính xác hơn là một ngọn núi được tập hợp bởi vô số những ngọn đồi nhỏ khác mà tạo nên.
Diện tích ngọn núi kia có vẻ là to lớn hơn diện tích ngọn núi mà bọn người Hồng Giang đang trú đóng ở nơi đây. Nhưng điều quan trọng là Trần Nguyên nhìn thấy được dịa hình ở phía bên bọn Hung nô kia cũng không hề bằng phẳng một chút nào.
Đây chính là điểm trí mạng của bọn chúng mà Trần Nguyên phải tận dụng tối đa. Không nhữn thế, Trần Nguyên còn vô tình thu thập được nhiều tin tức hữu ích khác mà bọn Khựa kia đã ghi chép lại trong một quyển sổ dày.
Trần Nguyên từ khi tìm thấy được quyển sổ này thì cũng cật lực dành nguyên cả một đêm để đọc hết sạch quyển sổ dày đấy. Không uổng cho công sức mà hắn đã bỏ ra, đọc hết quyển sách này, Trần Nguyên càng hiểu hơn được về cơ cấu quân đội của bọn Khựa và bọn Mãnh Long. Đồng thời, hắn cũng hiểu hơn thêm về cơ cấu quân đội của bọn Hung nô kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.