Đại Việt Chúa Tể

Chương 72: Tần Thiên đế quốc

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

Đám người hơn một trăm cô gái ngồi ở phía bên lúc này cũng ngơ nhác nhìn lấy đám người Trần Nguyên. Trong mắt bọn hắn không phải là đám mọi dân khi sáng mà bọn hắn nhìn thấy hay sao? Nhưng giờ sao trông bọn hắn hoàn toàn không giống như là mọi dân gì cả. Tên đứng đầu kia còn xưng là Đại đế nữa chứ, vậy chẳng phải là tên kia cao hơn Thiên tử của bọn họ hay sao? Lúc này ai nấy đều nhìn lấy nhau hiếu kỳ.

Sau một hồi phân phó, Trần Nguyên lúc này mới nhìn qua phía những cô gái kia. Những cô gái lúc này cũng đang còn quỳ lấy ở trên mặt đất, thấy Trần Nguyên nhìn qua thì bọn họ cũng vô cùng hoảng sợ lấy. Vì bọn họ biết tính mạng của bọn họ đã hoàn toàn nằm trong tay của người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này.

“Các ngươi là đến từ đất nước của bọn Khựa kia?”

Nghe Trần Nguyên hỏi, cũng không có cô gái nào can đảm trả lời lại cả. Tất cả đều chọn lấy im lặng. Thấy vậy, Trần Nguyên liền nói,

“Nếu các ngươi không trả lời ta, cứ đếm ba giây mà không có ai trả lời thì ta sẽ chặt đứt chân của một người rồi vứt ra ngoài rừng kia cho thú dữ ăn thịt. Một…”

“Thưa Đại nhân, chúng ta đúng là đến cùng một đất nước với những người kia”, lúc này một cô gái rụt rè từ trong đám ngươi run run đáp.

Cô gái đang run run đáp kia chính một cô gái vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Một cái váy áo mỏng quấn quanh lấy cặp đồi núi căng phồng lên của mình như sắp không ngăn chặn được nó trào cả ra ngoài. Làm da bờ vai trắng nõn không một chút tỳ vết, đôi môi thì được thiếp sơn đỏ nhìn vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Nhìn lấy cô gái này mà Trần Nguyên cũng không nhịn nổi nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Các ngươi đến từ nước nào?”, Trần Nguyên lúc này nhìn lại cô gái kia dò hỏi.

“Khởi bẩm đại nhân, chúng ta đến từ Tần Thiên đế quốc, thuộc dân tộc Khựa thưa đại nhân”, cô gái kia đáp.

“Gọi ta là Đại đế! Tần Thiên đế quốc? Thiên tử của các ngươi là ai?”, Trần Nguyên lúc này lại hỏi.

“Bẩm đại đế, Thiên tử của chúng ta là… Đại đế tha tội, chúng ta không dám gọi thẳng tên Thiên tử của chúng ta, đó là trọng tội thưa Đại đế”, cô gái kia ấp úng đáp.

“Thiên tử của các ngươi nếu xem các ngươi là con dân của hắn thì hắn sẽ xem các ngươi như những món hàng hóa để mà mua bán hay sao? Từ nay trở về sau, các ngươi sẽ là người của ta, sống chết của các ngươi là do ta quyết định. Nhớ chưa?”, Trần Nguyên lạnh lùng nói.

“Vâng thưa Đại đế”, cô gái kia rụt rè đáp.

“Nói”, Trần Nguyên lạnh lùng nhìn lấy cô gái.



“Dạ, Thiên tử của chúng ta tên là… tên là Tần Hỏa Hoàng thưa đại đế”, cô gái kia run sợ đáp.

“Tần Hỏa Hoàng? Chẳng lẽ là tổ tiên của Tần Thủy Hoàng à? Chà chà, cũng ghê đấy nhỉ! Các ngươi vì sao lại bị bọn họ đem bán như vậy?”, Trần Nguyên thắc mắc hỏi.

“Dạ, là chúng ta ta tự bán lấy mình thưa Đại đế. Gia đình của chúng ta vô cùng nghèo khổ, vì vậy, để có tiền, có thức ăn, chúng ta buộc phải tự bán lấy bản thân mình. Có như vọng thì chúng ta mới có thể có hy vọng được sống tiếp. Cũng có nhiều người khác bị gia đình bán đi, hoặc là bị người khác bắt đem bán thưa Đại đế”, cô gái kia thút thít đáp.

“Các ngươi đã bị đem đi phục vụ nơi nào chưa?”, Trần Nguyên nhíu mày nhìn lấy những cô gái này hỏi.

“Thưa Đại đế, chúng ta những người ở đây đều bị chung một lần bắt đem đến. Sau đó thì bị người cho trực tiếp mang đến nơi đây để trao đổi. Chúng ta cũng chưa có phục… phục vụ ai thưa Đại đế”, cô gái kia rụt rè nhìn Trần Nguyên nói.

“Các ngươi đã được bọn chúng đào tạo trước khi đến đây?”, Trần Nguyên lạnh lùng hỏi.

“Dạ, trước khi đến đây chúng ta đều đã được đào tạo nhảy múa và cách trang điểm thưa Đại đế”, cô gáp kia ấp úng đáp.

“Mục đích của bọn chúng là để làm gì?”, Trần Nguyên nhìn thẳng lấy cô gái kia hỏi.

Thấy Trần Nguyên hỏi lấy cái này, cô gái kia cũng sợ sệt không biết trả lời như thế nào cho phải. Trả lời thật thì sợ bị chém đầu, mà không trả lời cũng không được. Thấy cô gái kia ngập ngừng, Trần Nguyên lúc này liền nói.

“Từ này các ngươi đã là người của ta, bọn chúng có bắt chúng ta trả lại các ngươi, thì thứ mà chúng ta trả lại bọn chúng cũng chỉ là những xác chết của các ngươi mà thôi. Các ngươi thử nghĩ xem, nếu ta chết, ta sẽ đem các ngươi cùng chết chung hay không? Nên các ngươi cũng tự biết lấy đi, từ nay trở về sau hãy xem các ngươi chính là người của chúng ta mà phục vụ lấy chúng ta.

Nếu các ngươi có bất kỳ hành động nào có dấu hiệu gây hại cho chúng ta, ta chắc chắn là người đầu tiên sẽ chém giết các ngươi, sau đó vứt các ngươi ra ngoài kia cho những con hung thú kia nhấm nháp lấy da thịt của các ngươi. Các ngươi muốn bị những con hung thú kia xé xác hay muốn được sống. Nói”

“Vâng thưa Đại đế, là bọn họ bắt chúng ta lấy thân thể của mình mê hoặc các người, để các người mãi mãi chìm trong tửu sắc, để cho các ngươi mãi mãi phụ thuộc vào chúng ta. Rồi sau đó chúng ta sẽ điều khiển lấy các người làm việc cho chúng ta thưa Đại đế”, cô gái kia vội vàng run sợ quỳ mọp cả xuống mà đáp lời.

Những cô gái còn lại lúc này cũng run lẫy bẩy cả lên, tất cả bọn họ cũng đều quỳ mọp cả xuống như sợ bị người đàn ông trẻ tuổi trước mắt bọn họ này chém giết lấy bọn họ. Bọn họ trước khi đến đây đều đã được dặn đi dặn lại là phải đạt được mục đích mê hoặc lấy những người mọi dân trước mắt này.

Nhưng bọn họ đâu có ngờ được người thanh niên trước mắt của bọn họ này không hề giống như một người mọi dân mà họ đã từng nghe kể một chút nào cả. Người đàn ông này thậm chí còn thông minh và khôn khéo hơn trăm lần bọn họ. Bọn họ có gan đến đâu cũng không dám đi lừa gạt một người như thế.



Trần Nguyên nghe cô gái kia nói như vậy, cùng nhìn lấy hơn một trăm cô gái đang sợ sệt kia, hắn biết rằng hắn đã đoán đúng được mục đích của bọn Khựa kia. Nhưng bọn Khựa kia cũng quá lầm rồi khi sử dụng một chiêu thức như thế này để đối phó với hắn. Nhìn lấy những cô gái trước mắt bị bắt làm con tốt thí này, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.

Đồng cảm có, thương hại cho bọn họ cũng có, nhưng cũng không vì vậy mà hắn nhân từ với người của kẻ thù được. Đối với hắn, thương hại kẻ thù thì chỉ là con đường đưa mình vào chỗ chết. Hắn đâu thể biết được hết trong đám người này có người nào là có suy nghĩ khác muốn đưa hắn vào chỗ chết hay không. Suy nghĩ một hồi lâu, Trần Nguyên lúc này lên tiếng,

“Ta cho các ngươi lấy hai sự lựa chọn. Một là lao động khổ sai trong các hầm mỏ hai mươi năm, dùng sức của các ngươi đào lấy khoáng sản cho chúng ta. Hai là phục vụ trong quân đội của ta hai mươi năm. Sau hai mươi năm, các ngươi sẽ được tự do, các ngươi muốn đi đâu thì đi, các ngươi muốn ở lại thì chúng ta cũng sẽ tạo điều kiện cho các ngươi ở lại.

Nếu các ngươi chọn lấy phục vụ trong quân đội, thì các ngươi sẽ được trả lương bổng đàng hoàng. Mặt khác chúng ta cũng sẽ không bắt ép các ngươi phải suốt ngày phục vụ. Chúng ta cũng sẽ tôn trọng các ngươi như những người bình thường khác. Ta cũng sẽ không ngăn cản nếu các người và các binh sĩ khác phát sinh tình cảm.

Các ngươi cũng có thể lấy những người trong quân đội hoặc những người khác làm chồng, ta cũng không cấm đoán. Nhưng các ngươi phải nên nhớ rõ một điều, ở trong quân đội của ta thì tuyệt đối phải tuân theo Quân luật của ta, kẻ trái làm trái Quân luật đều phải bị xử trảm.

Và từ này về sau, các ngươi không được truyền bá lấy văn hóa của các ngươi cho những người khác ở trong đất nước của chúng ta, kể cả con của các ngươi. Đặc biệt là những văn hóa có dấu hiệu chống lại chúng ta. Các ngươi chỉ được truyền bá ra ngoài ba văn hóa chính, đó là thương yêu cha mẹ, tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, và cuối cùng đó là tinh thần yêu nước Đại Việt.

Các ngươi hãy suy nghĩ sáng suốt mà chọn lựa lấy. Các ngươi hãy nghĩ đến hoàn cảnh của các ngươi, các ngươi hãy nghĩ đến những người đã xem các ngươi không khác gì những món hàng để đem ra trao đổi. Trong mắt bọn họ các người còn có là con dân của bọn chúng hay sao? Bọn chúng còn xem các ngươi là con người hay sao. Bọn hắn chỉ lợi dụng lấy các ngươi mà thôi. Các ngươi hãy suy nghĩ đi”, Trần Nguyên lúc này âm trầm nhìn lấy tất cả những cô gái đang quỳ lấy trên mặt đất kia lạnh lùng nói.

Những cô gái kia nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng đều rơi vào trầm mặc suy nghĩ. Trần Nguyên nói không sai, tại đất nước kia của bọn họ, những người thấp kém như bọn họ đều không được xem là con người. Bọn quyền cao chức quý chỉ xem bọn họ như là những món hàng hóa để trao đổi lấy các lợi ích khác mà thôi. Thiên tử? Thần dân? Có thần dân nào như bọn họ hay sao?

“Chúng ta nguyện lựa chọn được phục vụ ở trong quân đội thưa Đại đế”

“Chúng ta nguyện lựa chọn được phục vụ ở trong quân đội thưa Đại đế”

“Chúng ta nguyện lựa chọn được phục vụ ở trong quân đội thưa Đại đế”

“…”

Sau một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng những cô gái kia cũng dần đưa ra quyết định của mình. Bọn họ bán thân để được sống, được có cái ăn, có tiền nuôi gia đình. Vậy sau đó thì sao? Bọn họ cũng muốn được sống tiếp nữa, muốn sau này có được một cuộc sống bình yên như bao người khác mà thôi.

Dù là phục vụ trong quân đội, nhưng ít nhất như người thanh niên kia nói, bọn họ cũng được xe như là những con người, được quyền yêu đương, được quyền lập gia đình. Đây lại chính là những điều xa xỉ ở cái đất nước kia của bọn họ, ở cái đất nước mà mạng sống của bọn họ lại được quyết định bởi kẻ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook