Chương 139: Thăm dò
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Không tốn bao nhiêu thời gian thì đám người Trần Giang cuối cùng cũng đã sắp xếp, phân phó xong xuôi mọi thứ. Đám con dân cũng chào từ biệt rồi lên bè nhắm thẳng phương hướng đã được Bùi Chân chỉ dẫn mà quay trở về Đại Việt.
Hạm đội Trường Sơn chẳng bao lâu cũng bắt đầu lên đường. Ngồi trong phòng chỉ huy lúc này ngoài Trần Nguyên còn có ba người Trần Giang, Công Đoàn cùng Đại Man. Trần Nguyên âm trầm nhìn tấm bản đồ lớn ở trên bàn hỏi.
“Ngươi biết ví trí của đám người Trần Tô hay không?”
“Báo cáo Đại đế, thần chỉ biết được vị trí trú đóng của đội mười quân đoàn Ác Ma. Còn những đội khác thì thần hoàn toàn không có bất kỳ liên lạc nào với bọn họ”, Đại Man cung kính nói.
Vấn đề này cũng không thể trách Đại Man được, bởi vì đám người của Trần Tô này thường không có cố định vị trí trú đóng của mình mà cứ các một khoảng thời gian là bọn hắn là thay đổi vị trí trú đóng một lần.
Bọn hắn làm như vậy chính là để người khác không thể phát hiện ra được tung tích của bọn hắn. Bên cạnh đó, Đại Man biết được vị trí của đội mười quân đoàn Ác Ma cũng đã là quá may mắn mới biết được.
Bởi vì quân đoàn Ác Ma của Trần Tô không chỉ phải giữ bí mật đối với đối phương ở bên ngoài, mà ngay cả người ở trong Đại Việt thì bọn hắn cũng phải tuyệt đối giữ bí mật.
“Vậy thì chúng ta trước tiên tiến đến vị trí của đội mười đi, đến lúc đó thì chúng ta sẽ có được tin tức từ những đội khác. Chúng ta cần phải tập hợp binh lực lại càng nhanh càng tốt.
Qua mấy ngày nay quan sát, ta đã chú ý thấy mực nước đang có dấu hiệu ngưng lại không dâng cao thêm nữa. Nếu ta đoán không lầm, mấy ngày tới mức nước sẽ bắt đầu hạ xuống.
Vì vậy chúng ta phải cấp tốc tiến hành kế hoạch của mình. Truyền lệnh của ta đến Bùi Chân, cho hạm đội di chuyển hết tốc lực nhanh chóng tiếp cận vị trí của đội mười”, Trần Nguyên ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn truyền lệnh.
“Vâng thưa Đại đế”, cả ba người đứng dậy chắp tay cung kính sau đó nhanh chóng rời đi.
Vì vị trí của đội mười ở gần vị trí của đám người Đại Man nên không qua bao lâu, hạm đội Trường Sơn cuối cùng cũng tụ họp được với đội mười của quân đoàn Ác Ma.
“Báo cáo Đại đế, đội tám và đội chín thần biết được vị trí của bọn họ đang trú đóng, nhưng còn đội năm, đội sáu và đội bảy thì thần hoàn toàn không có tin tức gì về nơi bọn họ đang trú đóng thưa Đại Đế”, Lâm Tấn đội trưởng đội mười cung kính báo cáo.
“Đội tám và đội chín đang ở đâu?”, Trần Nguyên lập tức tra hỏi.
“Báo cáo Đại đế, đội tám và đội chín thì đang trú đóng trực tiếp trên địa bàn của bộ lạc Đại Ngạc thưa Đại đế”, Lâm Tấn không dám chậm trễ chắp tay cung kính đáp.
“Trên địa bàn của bọn Đại Ngạc à? Ta hoàn toàn không ngờ đấy, nếu vậy thì cũng khá là căng đây”, Trần Nguyên nghe vậy thì cũng bất chợt lầm bầm tự nhủ.
Nếu bọn người đội tám và đội chín đang trú đóng trên địa bàn của Đại Ngạc, như vậy thì hắn sẽ vô cùng khó khăn để tiếp cận được với hai đội này. Vì hạm đội của hắn quá lớn, hắn cũng không thể nghênh ngang đến đó đón người được.
Tuy có chút hơi bất ngờ về thông tin này, nhưng Trần Nguyên cũng thoáng nở một nụ cười bí hiểm vì chính việc này chính giúp ích không nhỏ trong kế hoạch của hắn lần này. Hắn cấp tốc ra lệnh.
“Truyền lệnh của ta cho Bùi Chân, cấp tốc điều khiển hạm đội tiếp cận bộ lạc Đại Ngạc càng nhanh càng tốt cho ta, truyền lệnh cho Trần Giang đại tướng quân, bảo hắn truyền lệnh cho tất cả binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu”
“Thuộc hạ tuân mệnh”, Lâm Tấn không dám chậm trễ mà nhanh chóng lao như bay rời đi.
Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh, tất cả các chiến sĩ bắt đầu mặc lên áo giáp, chuẫn bị sẵn sàng vũ khí trong tay. Hạm đội cũng theo sự điều khiến của Bùi Chân mà lao đi vun vút hướng thẳng vị trí bộ lạc Đại Ngạc đi đến.
Ẩn núp trên một ngọn núi cao gần với vị trí bộ lạc Đại Ngạc, Trần Nguyên quan sát thấy phía trước mắt hắn đó chính là liên tiếp những dãy núi không cao nhưng vô cùng rộng lớn nhô lên khỏi mặt nước.
Hắn lúc này vì không biết đám người của bộ lạc Đại Ngạc đang ở phương hướng nào trên những dãy núi kia nên hắn cũng không dám lỗ mãng cho thuyền tiếp cận. Hắn đành phải truyền lệnh cho tất cả mọi người chờ đợi, chờ đợi đêm tối buông xuống, lúc đó mới chính là cơ hội của bọn hắn.
Sau hơn nữa ngày chờ đợi, màn đêm cuối cùng cũng đã buông xuống. Từng chiếc thuyền nhỏ từ trong lòng của những chiếc chiến hạm to lớn kia lúc này mới được cho thả xuống nước.
Cứ một thuyền nhỏ chở mười chiến sĩ nối đuôi nhau chèo thoăn thoắt trên mặt nước từ từ tiếp cận vị trí trú đóng của bộ lạc Miên Việt kia. Mà dẫn đầu đám người này chính là Công Đoàn cùng tất cả các đội trưởng đội một, hai, ba, bốn, năm và đội trưởng đội mười Lâm Tấn vừa mới gia nhập.
Đợt di chuyển này, Trần Nguyên đã cho gần một ngàn binh sĩ tiếp cận bộ lạc Đại Ngạc. Hắn, Trần Vương, Đại Man cùng hơn chín trăm chiến sĩ khác thì vẫn ở lại trên thuyền chờ đợi.
Trừ Trần Giang và Đại Man ra thì tất cả mọi người lúc này đều không hiểu được vì sao Trần Nguyên không cho trực tiếp tấn công luôn mà lại cho tất cả mọi người chờ đợi. Với quân số như thế này, bọn hắn chắc chắn không thể nào thua bọn Đại Ngạc kia được.
Bọn hắn nào có biết được Trần Nguyên lúc này đang suy tính những gì trong đầu. Hắn không cho tấn công ngay là vì hắn hoàn toàn chưa nắm được tình hình quân số của bọn Đại Ngạc kia.
Hắn một mặt không biết chính xác vị trí của bọn Đại Ngạc nằm ở đâu trên những dãy núi kia. Mặt khác, lúc trước hắn đã nhận được tin tức là bọn Đại Ngạc từng nhận giúp đỡ và có sự hiện diện của bọn Khựa ở trong bộ lạc của bọn chúng. Vậy biết đâu giờ này, trong bộ lạc của bọn Khựa kia đang tồn tại mấy ngàn binh sĩ của bọn Khựa kia thì sao?
Nếu như tấn công, vậy chẳng khác gì hắn tự chui đầu vào rọ? Hắn không điên đến mức đi chơi ngu như vậy. Bên cạnh đó, đội tám và đội chín còn chưa nhận ra được sự hiện diện của bọn hắn, đây chính là điểm quan trọng khiến cho Trần Nguyên không dám tấn công vào lúc này.
Lỡ như đối tượng mà bọn hắn tấn công lại không phải là bộ lạc Đại Ngạc mà lại chính là người của hắn thì sao? Lúc đó chẳng phải chính hắn lại đi giết người của chính mình?
Trước khi chưa nắm rõ được thông tin tình hình địch thì hắn hoàn toàn không nóng vội mà mù quáng hành động. Nếu mù quáng hành động thì quân đội của hắn dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể chịu nổi tiêu hao qua những trận chiến như thế này.
Sau hai ngày chờ đợi, một chiếc thuyền truyền tin từ đám người Công Đoàn cuối cùng cũng đã quay trở về. Nhận được tin tức trên tay, Trần Nguyên không khỏi rơi vào trầm tư suy nghĩ. Trần Vương và Đại Man ngồi hai bên thấy vậy thì cũng không dám lên tiếng.
Thông tin mà Trần Nguyên nhận được từ Công Đoàn báo về đó là đoàn người của bọn hắn đã tìm kiếm được vị trí trú ẩn của đội tám và chín. Bên cạnh đó hắn cũng báo lại cho Trần Nguyên biết vị trí chính xác mà bộ lạc Đại Ngạc đang trú đóng trên những dãy núi kia.
Nhưng vấn đề khiến cho Trần Nguyên phải lưu tâm ở đây, Công Đoàn còn báo lại cho hắn biết một tin tức nhận được từ đội tám và đội chín báo về, đó chính là quân số của bộ lạc Đại Ngạc đang trú đóng ở đây đã lên đến con số hơn một ngàn năm trăm người.
Đây là một con số không hề lớn, nhưng cũng không hề nhỏ một chút nào. Đặc biệt là số binh lực của bọn Đại Ngạc này hoàn toàn lớn hơn nhiều so với thực lực vốn có của bọn hắn, không phải là hơn tám trăm binh sĩ như trước đây Trần Nguyên từng nhận được tình báo.
Điều đó chứng tỏ rằng trong bộ lạc Đại Ngạc lúc này, đang tồn tại thêm một thế lực khác, mà thế lực đó lại không phải là bọn Khựa. Nếu như vậy, chẳng lẽ lại có thêm một thế lực thứ ba tham dự vào bộ lạc Đại Ngạc này?
Vậy thế lực thứ ba này là thế lực nào? Có liên hệ gì với bọn Khựa kia hay không? Hiện tại hắn đang nắm giữ trong tay mình khoảng gần một ngàn chính trăm binh sĩ. Trong đó có năm trăm quân thuộc từ đội một đến đội năm của quân đoàn Ác Ma mà hắn đã dẫn đi theo từ đầu.
Tiếp đó là hơn sáu trăm quân sĩ vừa thần phục được từ bộ lạc Miên Việt, còn có năm trăm quân sĩ của Đại Man, cuối cùng là gần ba trăm quân sĩ thuộc các đội tám, chín, mười mà Trần Nguyên vừa mới tập kết được.
Nếu tính theo số lượng binh lực thì lực lượng của hắn hoàn toàn vượt trội hơn bộ lạc Đại Ngạc kia. Nhưng vấn đề lớn ở đây, đó chính là binh lực của hắn dù có vượt trội hơn nhưng cũng không vượt trội hơn quá nhiều so với bọn Đại Ngạc.
Nếu chính diện tấn công bọn Đại Ngạc, hắn chắc chắn phải chịu những tổn thất thảm trọng. Đây là điều Trần Nguyên không hoàn toàn mong muốn một chút nào. Binh lực của hắn xây dựng đến ngày hôm nay không phải là để đối phó với bọn Đại Ngạc nhỏ bé trong mắt hắn này.
Hạm đội Trường Sơn chẳng bao lâu cũng bắt đầu lên đường. Ngồi trong phòng chỉ huy lúc này ngoài Trần Nguyên còn có ba người Trần Giang, Công Đoàn cùng Đại Man. Trần Nguyên âm trầm nhìn tấm bản đồ lớn ở trên bàn hỏi.
“Ngươi biết ví trí của đám người Trần Tô hay không?”
“Báo cáo Đại đế, thần chỉ biết được vị trí trú đóng của đội mười quân đoàn Ác Ma. Còn những đội khác thì thần hoàn toàn không có bất kỳ liên lạc nào với bọn họ”, Đại Man cung kính nói.
Vấn đề này cũng không thể trách Đại Man được, bởi vì đám người của Trần Tô này thường không có cố định vị trí trú đóng của mình mà cứ các một khoảng thời gian là bọn hắn là thay đổi vị trí trú đóng một lần.
Bọn hắn làm như vậy chính là để người khác không thể phát hiện ra được tung tích của bọn hắn. Bên cạnh đó, Đại Man biết được vị trí của đội mười quân đoàn Ác Ma cũng đã là quá may mắn mới biết được.
Bởi vì quân đoàn Ác Ma của Trần Tô không chỉ phải giữ bí mật đối với đối phương ở bên ngoài, mà ngay cả người ở trong Đại Việt thì bọn hắn cũng phải tuyệt đối giữ bí mật.
“Vậy thì chúng ta trước tiên tiến đến vị trí của đội mười đi, đến lúc đó thì chúng ta sẽ có được tin tức từ những đội khác. Chúng ta cần phải tập hợp binh lực lại càng nhanh càng tốt.
Qua mấy ngày nay quan sát, ta đã chú ý thấy mực nước đang có dấu hiệu ngưng lại không dâng cao thêm nữa. Nếu ta đoán không lầm, mấy ngày tới mức nước sẽ bắt đầu hạ xuống.
Vì vậy chúng ta phải cấp tốc tiến hành kế hoạch của mình. Truyền lệnh của ta đến Bùi Chân, cho hạm đội di chuyển hết tốc lực nhanh chóng tiếp cận vị trí của đội mười”, Trần Nguyên ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn truyền lệnh.
“Vâng thưa Đại đế”, cả ba người đứng dậy chắp tay cung kính sau đó nhanh chóng rời đi.
Vì vị trí của đội mười ở gần vị trí của đám người Đại Man nên không qua bao lâu, hạm đội Trường Sơn cuối cùng cũng tụ họp được với đội mười của quân đoàn Ác Ma.
“Báo cáo Đại đế, đội tám và đội chín thần biết được vị trí của bọn họ đang trú đóng, nhưng còn đội năm, đội sáu và đội bảy thì thần hoàn toàn không có tin tức gì về nơi bọn họ đang trú đóng thưa Đại Đế”, Lâm Tấn đội trưởng đội mười cung kính báo cáo.
“Đội tám và đội chín đang ở đâu?”, Trần Nguyên lập tức tra hỏi.
“Báo cáo Đại đế, đội tám và đội chín thì đang trú đóng trực tiếp trên địa bàn của bộ lạc Đại Ngạc thưa Đại đế”, Lâm Tấn không dám chậm trễ chắp tay cung kính đáp.
“Trên địa bàn của bọn Đại Ngạc à? Ta hoàn toàn không ngờ đấy, nếu vậy thì cũng khá là căng đây”, Trần Nguyên nghe vậy thì cũng bất chợt lầm bầm tự nhủ.
Nếu bọn người đội tám và đội chín đang trú đóng trên địa bàn của Đại Ngạc, như vậy thì hắn sẽ vô cùng khó khăn để tiếp cận được với hai đội này. Vì hạm đội của hắn quá lớn, hắn cũng không thể nghênh ngang đến đó đón người được.
Tuy có chút hơi bất ngờ về thông tin này, nhưng Trần Nguyên cũng thoáng nở một nụ cười bí hiểm vì chính việc này chính giúp ích không nhỏ trong kế hoạch của hắn lần này. Hắn cấp tốc ra lệnh.
“Truyền lệnh của ta cho Bùi Chân, cấp tốc điều khiển hạm đội tiếp cận bộ lạc Đại Ngạc càng nhanh càng tốt cho ta, truyền lệnh cho Trần Giang đại tướng quân, bảo hắn truyền lệnh cho tất cả binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu”
“Thuộc hạ tuân mệnh”, Lâm Tấn không dám chậm trễ mà nhanh chóng lao như bay rời đi.
Ngay sau khi nhận được mệnh lệnh, tất cả các chiến sĩ bắt đầu mặc lên áo giáp, chuẫn bị sẵn sàng vũ khí trong tay. Hạm đội cũng theo sự điều khiến của Bùi Chân mà lao đi vun vút hướng thẳng vị trí bộ lạc Đại Ngạc đi đến.
Ẩn núp trên một ngọn núi cao gần với vị trí bộ lạc Đại Ngạc, Trần Nguyên quan sát thấy phía trước mắt hắn đó chính là liên tiếp những dãy núi không cao nhưng vô cùng rộng lớn nhô lên khỏi mặt nước.
Hắn lúc này vì không biết đám người của bộ lạc Đại Ngạc đang ở phương hướng nào trên những dãy núi kia nên hắn cũng không dám lỗ mãng cho thuyền tiếp cận. Hắn đành phải truyền lệnh cho tất cả mọi người chờ đợi, chờ đợi đêm tối buông xuống, lúc đó mới chính là cơ hội của bọn hắn.
Sau hơn nữa ngày chờ đợi, màn đêm cuối cùng cũng đã buông xuống. Từng chiếc thuyền nhỏ từ trong lòng của những chiếc chiến hạm to lớn kia lúc này mới được cho thả xuống nước.
Cứ một thuyền nhỏ chở mười chiến sĩ nối đuôi nhau chèo thoăn thoắt trên mặt nước từ từ tiếp cận vị trí trú đóng của bộ lạc Miên Việt kia. Mà dẫn đầu đám người này chính là Công Đoàn cùng tất cả các đội trưởng đội một, hai, ba, bốn, năm và đội trưởng đội mười Lâm Tấn vừa mới gia nhập.
Đợt di chuyển này, Trần Nguyên đã cho gần một ngàn binh sĩ tiếp cận bộ lạc Đại Ngạc. Hắn, Trần Vương, Đại Man cùng hơn chín trăm chiến sĩ khác thì vẫn ở lại trên thuyền chờ đợi.
Trừ Trần Giang và Đại Man ra thì tất cả mọi người lúc này đều không hiểu được vì sao Trần Nguyên không cho trực tiếp tấn công luôn mà lại cho tất cả mọi người chờ đợi. Với quân số như thế này, bọn hắn chắc chắn không thể nào thua bọn Đại Ngạc kia được.
Bọn hắn nào có biết được Trần Nguyên lúc này đang suy tính những gì trong đầu. Hắn không cho tấn công ngay là vì hắn hoàn toàn chưa nắm được tình hình quân số của bọn Đại Ngạc kia.
Hắn một mặt không biết chính xác vị trí của bọn Đại Ngạc nằm ở đâu trên những dãy núi kia. Mặt khác, lúc trước hắn đã nhận được tin tức là bọn Đại Ngạc từng nhận giúp đỡ và có sự hiện diện của bọn Khựa ở trong bộ lạc của bọn chúng. Vậy biết đâu giờ này, trong bộ lạc của bọn Khựa kia đang tồn tại mấy ngàn binh sĩ của bọn Khựa kia thì sao?
Nếu như tấn công, vậy chẳng khác gì hắn tự chui đầu vào rọ? Hắn không điên đến mức đi chơi ngu như vậy. Bên cạnh đó, đội tám và đội chín còn chưa nhận ra được sự hiện diện của bọn hắn, đây chính là điểm quan trọng khiến cho Trần Nguyên không dám tấn công vào lúc này.
Lỡ như đối tượng mà bọn hắn tấn công lại không phải là bộ lạc Đại Ngạc mà lại chính là người của hắn thì sao? Lúc đó chẳng phải chính hắn lại đi giết người của chính mình?
Trước khi chưa nắm rõ được thông tin tình hình địch thì hắn hoàn toàn không nóng vội mà mù quáng hành động. Nếu mù quáng hành động thì quân đội của hắn dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể chịu nổi tiêu hao qua những trận chiến như thế này.
Sau hai ngày chờ đợi, một chiếc thuyền truyền tin từ đám người Công Đoàn cuối cùng cũng đã quay trở về. Nhận được tin tức trên tay, Trần Nguyên không khỏi rơi vào trầm tư suy nghĩ. Trần Vương và Đại Man ngồi hai bên thấy vậy thì cũng không dám lên tiếng.
Thông tin mà Trần Nguyên nhận được từ Công Đoàn báo về đó là đoàn người của bọn hắn đã tìm kiếm được vị trí trú ẩn của đội tám và chín. Bên cạnh đó hắn cũng báo lại cho Trần Nguyên biết vị trí chính xác mà bộ lạc Đại Ngạc đang trú đóng trên những dãy núi kia.
Nhưng vấn đề khiến cho Trần Nguyên phải lưu tâm ở đây, Công Đoàn còn báo lại cho hắn biết một tin tức nhận được từ đội tám và đội chín báo về, đó chính là quân số của bộ lạc Đại Ngạc đang trú đóng ở đây đã lên đến con số hơn một ngàn năm trăm người.
Đây là một con số không hề lớn, nhưng cũng không hề nhỏ một chút nào. Đặc biệt là số binh lực của bọn Đại Ngạc này hoàn toàn lớn hơn nhiều so với thực lực vốn có của bọn hắn, không phải là hơn tám trăm binh sĩ như trước đây Trần Nguyên từng nhận được tình báo.
Điều đó chứng tỏ rằng trong bộ lạc Đại Ngạc lúc này, đang tồn tại thêm một thế lực khác, mà thế lực đó lại không phải là bọn Khựa. Nếu như vậy, chẳng lẽ lại có thêm một thế lực thứ ba tham dự vào bộ lạc Đại Ngạc này?
Vậy thế lực thứ ba này là thế lực nào? Có liên hệ gì với bọn Khựa kia hay không? Hiện tại hắn đang nắm giữ trong tay mình khoảng gần một ngàn chính trăm binh sĩ. Trong đó có năm trăm quân thuộc từ đội một đến đội năm của quân đoàn Ác Ma mà hắn đã dẫn đi theo từ đầu.
Tiếp đó là hơn sáu trăm quân sĩ vừa thần phục được từ bộ lạc Miên Việt, còn có năm trăm quân sĩ của Đại Man, cuối cùng là gần ba trăm quân sĩ thuộc các đội tám, chín, mười mà Trần Nguyên vừa mới tập kết được.
Nếu tính theo số lượng binh lực thì lực lượng của hắn hoàn toàn vượt trội hơn bộ lạc Đại Ngạc kia. Nhưng vấn đề lớn ở đây, đó chính là binh lực của hắn dù có vượt trội hơn nhưng cũng không vượt trội hơn quá nhiều so với bọn Đại Ngạc.
Nếu chính diện tấn công bọn Đại Ngạc, hắn chắc chắn phải chịu những tổn thất thảm trọng. Đây là điều Trần Nguyên không hoàn toàn mong muốn một chút nào. Binh lực của hắn xây dựng đến ngày hôm nay không phải là để đối phó với bọn Đại Ngạc nhỏ bé trong mắt hắn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.