Chương 94: Thông quan
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Khi đoàn người từ từ tiếp cận đến vị trí mà Trần Tô đang ẩn nấp, Trần Tô hắn thấy được đây chính là một cơ hội lớn của hắn. Nếu hắn bỏ qua cơ hội này, hắn chắc chắn sẽ khó tìm ra cách vượt qua con đường này.
Trần Tô lúc này nhặt lấy mấy viên đá lớn lên, hắn nhắm ngay vào vị trí của mấy cây đuốc đang treo gần sát phía dưới tường thành kia. Chính những cây đuốc này là thứ chính giúp soi sáng được phía dưới mặt đường này.
Tường thành được soi sáng bởi hai lớp đuốc, gần phía dưới tường thành cao tầm hai mét thì được thắp một hàng đuốc nhỏ để soi sáng mặt đường. Còn ở trên tường thành cao thì được thắp sáng bởi những nồi lửa lớn, giúp soi sáng cả một vùng trên cao tường thành.
Trần Tô chính là lợi dụng vào điểm này để tìm cơ hội tiếp cận.
“Vù… vù… vù…”
Từng viên đá xé gió bay đi, một viên đá đầu tiên được Trần Tô nhắm ngay một mái nhà ngói ở đằng xa ném tới. Mấy viên đá sau thì nhắm ngay những cây đuốc nhỏ gần dưới thấp kia mà ném.
“Choang”
“Cốc… cốc… cốc…”
“Có kẻ nào trên mái nhà của ta, mọi người chú ý”
“Tất cả chú ý, có kẻ tấn công”
“Mợi người, tiếng động phát ra từ ngôi nhà đằng kia, nhanh truy tìm ra hắn cho ta”
“Bảo vệ lấy tiểu thư”
“Tất cả mọi người tập trung chú ý xung quanh cho ta”
“…”
Liên tiếp những tiếng hòn đá lăn trên mái ngói đằng xa kia vang lên, ngay sau đó là ánh sáng lửa vụt tắt. Đám người binh lính đang bảo vệ xung quanh xe kia lúc này vô cùng hoảng hốt mà la hét cả lên.
“Vù…”
Trần Tô lúc này chớp lấy cơ hội, ngày thời khắc hắn phi thân lao đi, nhắm ngay chiếc xe ngựa kia mà lao tới. Vừa tiếp cận gần xe, hắn tốc độ cực nhanh nhảy vọt qua đám binh lính đang vây lấy xung quanh.
Vừa tiếp đất, Trần Tô nhanh như cắt chui thẳng xuống dưới gầm xe ngựa. Mà lúc nãy cú bật nhảy kia tạo ra một tiếng xé gió vang lên, đám binh lính giật nảy cả mình cấp tốc la hét.
“Có kẻ tấn công xe ngựa”
“Nhanh, bảo vệ tiểu thư”
Bọn người kia cấp tốc xoay lại lao về phía xe ngựa như muốn chui vào cả luôn ở trong xe để kiểm tra. Lúc này trong xe bỗng có một âm thanh trong trẻo quát lớn,
“Đám ngu ngốc các ngươi này, các ngươi tính làm cái gì vậy hả? đợi các ngươi đến chắc ta đã chết từ lúc nào rồi, cút hết cả đi”
“Vâng, vâng thưa tiểu thư”, đám binh lính lúc này mới hốt hoảng xin lỗi lấy vị tiểu thư đang còn ngồi ở trong xe ngựa kia.
“Tiểu thư, ngươi không sao cả chứ?”, lúc này một tên dẫn đầu đoàn người kia tiến đến hỏi thăm.
Hắn là Đoàn Hưng, thân hình cao lớn, mặt mũi vô cùng khôi ngô tuấn tú. Hắn chính là một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất bây giờ của bọn hắn. Xung quanh hắn lúc nào cũng vây quanh bởi vô số cô nương mời gọi.
Nhưng hắn vẫn thẳng thừng từ chối, người mà hắn ái một nhất chính là vị tiểu thư đang ngồi trong xe này. Hắn âm thầm yêu lấy nàng, ngày nhớ đêm mơ về nàng. Nhưng tình cảm của hắn cũng không được nàng đón nhận.
Không riêng gì hắn, nàng cũng hầu như không tiếp nhận bất kỳ tình cảm của người nào trong bọn hắn. Dù bọn hắn có mạnh mẽ, có ưu tú như thế nào đi nữa thì nàng vẫn luôn luôn giữ thái độ lạnh lùng đối với bọn họ.
Chính vì vậy, bọn họ cũng không thể biết được là nàng đang nghĩ gì. Bọn hắn vẫn không ngừng thi nhau theo đuổi lấy nàng. Thậm chí bọn hắn còn tổ chức cá cược xem ai cưới được nàng làm vợ thì đám người còn lại đề phải nghe theo mệnh lệnh của người kia.
Nàng chính là con gái của chủ tòa thành này, nàng khí chất lãnh đạm như một đóa sen mới nở, nàng năm nay mới mười bảy tuổi nhưng đã có khí chất thoát tục. Khó có thể tưởng tượng được nàng sau này mười tám đôi mươi, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào.
“Ta không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục đi”, nàng lãnh đạm nói.
“Vâng, thưa tiểu thư”, chắp tay cung kính, Đoàn Hưng quay lại đám binh lính phía sau quát lớn.
“Tăng tốc đưa tiểu thư vào thành”
“Vâng, thưa tướng quân”, đám binh lính đằng sau hắn đồng thanh đáp.
Lúc này những ngọn đuốc bị Trần Tô ném tắt kia cũng đều được người cho thắp lên. Khắp nơi binh lính đang còn khắp nơi lùng sục để tìm kiếm lấy kẻ đột nhập. Mà Trần Tô lúc này bám ở dưới xe cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Chỉ sém một chút nữa thôi, nếu không có cô nương ngồi trên xe kia ngăn cản đám người. Hắn giờ này chắc đã bị đám người kia lôi ra tẩn cho nhừ tử rồi.
Đoàn người nhanh chóng tiến đến cửa thành lớn, lúc này hai tên binh lính canh gác của thành lập tức quát lớn,
“Dừng lại, các ngươi là người nào, sao lại vào thành vào lúc này”
“Các ngươi mù mắt hay sao, các ngươi không nhìn thấy ta hay sao? Các ngươi dám cản đường ta?”, Đoàn Hưng lúc này thấy vậy liền lớn tiếng.
“Đoàn tướng quân, tướng quân tha thứ, hạ thần từ xa nên không nhìn thấy rõ tướng quân. Nhưng mong tướng quân thông cảm, Tộc trưởng đã có lệnh, tất cả mọi người ra vào thành vào thời điểm này đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, tránh cho bị kẻ xấu đột nhập vào thưa tướng quân”, tên binh lính gác của lúc này vội vàng giải thích.
Đoàn Hưng nghe vậy thì cũng nhíu mày khó chịu, hắn không phải là không biết mệnh lệnh này. Vì thời gian này, tộc trưởng của bọn hắn đang lo sợ bị bọn Khựa tập kích đánh lén nên lúc nào cũng phải tăng cường cẩn mật.
Tuy hắn khó chịu nhưng hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh của tộc trưởng. Hắn liền nhăn mặt nói,
“Trong xe chính là tiểu thư, các ngươi cứ kiểm tra đi, đừng trách là ta không nói trước, nếu các ngươi chọc giận tiểu thư, các ngươi sẽ không yên ổn với ta đâu”
Nghe Đoàn Hưng trợn mắt nhìn hắn nói như vậy, tên lính kia lúc này cũng vô cùng lo sợ. Đoàn Hưng nói như vậy chẳng khác nào là có ý hợp tác với hắn thực thi mệnh lệnh.
Nhưng sau khi thực thi mệnh lệnh thì hắn sẽ phải đắc tội với vị tướng quân này, mà không kiểm tra thì lại phạm tội kháng lệnh tộc trưởng.
Hắn lúc này cũng đau đầu không biết nên làm như thế nào cho phải, lúc này vị tiểu thư ngồi ở trong xe ngựa đột nhiên liên tiếng giải vây cho hắn,
“Là ta đây, ta vừa mới ra ngoài thành đi thăm những người họ hàng xa, có chút công chuyện nên bọn ta mới trở về trễ, các ngươi cứ kiểm tra đi”
“Vâng, thưa tiểu thư”, được vị tiểu thư giải vây, tên lính gác vô cùng mừng rỡ.
Hắn đã xác định trong xe là vị tiểu thư của bọn hắn nên hắn cùng với mấy tên còn lại cũng không cần kiểm tra nữa. Lúc này bọn hắn chỉ làm theo thông lệ, đi lui đi tới nhìn ngó mấy cái rồi lập tức duyệt cho qua.
Đoàn xe lúc này cũng thuận lợi mà bắt đầu đi qua cổng thành. Dưới xe, Trần Tô không nhìn thấy được gì nhiều xung quanh. Hắn chỉ thấy được những con đường sáng tỏ bởi ánh đèn.
Xung quanh hai bên đường chính là vô số ngôi nhà tường gạch mọc lên san sát nhau. Hắn còn nhìn thấy vô số bước chân đi lại trên khắp con đường này, bọn họ trông giống như là đang đi dạo, ai nấy đều cười nói vui vẻ.
Chiếc xe ngựa sau mấy ngã rẽ thì cuối cùng cũng đã đến nơi. Dưới ánh sáng của những cây đuốc ở hai bên, Trần Tôn thấy được từng bước chân của cô nương kia từ từ xuống xe.
Đợi một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, Trần Tô lúc này mới từ từ chui ra khỏi gầm xe. Hắn bây giờ chính xác là đang ở khu nhà để xe ngựa bởi vì chung quanh hắn lúc này toàn là những cổ xe ngựa sắp xếp ngăn nắp.
Hắn vì cũng không biết phương hướng nào có thông tin quan trọng để hắn tiến hành do thám, nên hắn liền nhanh chóng chọn đại một hướng, sau đó nhảy lên mái nhà phóng đi. Vừa di chuyển, hắn vừa không ngừng quan sát bốn phía xung quanh.
Vì trong màn đêm tối nên hắn cũng không nhìn thấy được gì nhiều, nhưng dù chỉ là nhìn thấy được một phần nhỏ của bức tranh này thôi, hắn cũng đủ cảm nhận được thế lực này hùng mạnh như thế nào.
Nếu lấy Đại Việt hiện giờ ra so với bọn này, thì bọn này cũng phải mạnh đến gấp hơn năm lần Đại Việt chứ không đùa. Trần Tô nghĩ vậy thì cũng bất chợt giật mình lo sợ.
Không ngờ nằm gần bọn hắn lại có một thế lực mạnh mẽ như thế này. Nếu như bọn hắn biết được có một Đại Việt tồn tại ở phía dưới hạ nguồn kia thì kết quả sẽ như thế nào?
Trần Tô lúc này đi tới một con đường vô cùng đông đúc. Nhìn xuống phía dưới, những cặp tình nhân dắt nhau đi dạo, người buôn bán, kẻ ngồi ăn... chẳng lẽ bọn người này còn hoạt động cả về ban đêm hay sao?
Trong đầu hắn lúc này cũng thấy kỳ lạ mà tự hỏi. Bởi vì bọn hắn từ xưa đến nay chưa bao giờ có mấy hoạt động như thế này vào ban đêm. Lúc trước khi bọn hắn đang còn là bộ lạc nhỏ, sau mỗi lần săn bắt được con mồi thì bọn hắn cùng lắm là quây quần lại bên đống lửa để ăn uống mà thôi.
Từ lúc Trần Nguyên Đại đế của bọn hắn tăng cường phát triển đất nước thì mấy hoạt động về đêm như lúc trước cũng vì thế mà dần mất đi. Bây giờ, bọn họ sau một ngày làm việc nặng nhọc, tối về chỉ muốn ngả lưng xuống giường mà nghỉ ngơi, ai còn hơi đâu mà chơi bời.
Trần Tô nhìn cảnh người người tấp nập qua lại cười nói, hắn trong đầu chợt nhớ đến ngày xưa. Ngày xưa bọn hắn tuy khó khăn, thiếu thốn đủ bề, nhưng tối nào cũng đều quây quần vui vẻ bên cạnh mọi người, không như bây giờ…
Trần Tô cũng biết Trần Nguyên cũng là vì cuộc sống hạnh phúc của tất cả mọi người dân. Có thể cũng có những người như hắn cũng âm thầm oán trách Trần Nguyên, rằng hắn không cho mọi người được thỏa mái như ngày xưa.
Nhưng hắn cũng hiểu được, Trần Nguyên không phải là không cho mọi người thoải mái, mà là mọi người muốn được thoải mái, muốn được tự do thì phải đánh đổi lấy thứ khác như thức ăn, sự bảo vệ tính mạng của mọi người chẳng hạn.
Nên tuy có chút nhớ nhung đến cảnh ngày xưa, nhưng Trần Tô cũng dặn lòng mình lại. Cái gì cũng có cái giá của nó, có thể bây giờ cực khổ, nhưng sau này sung sướng. Không trải qua gian khổ thì làm sao có thể biết mà quý giá lấy những giây phút ấm no, an bình.
Trần Tô lúc này nhặt lấy mấy viên đá lớn lên, hắn nhắm ngay vào vị trí của mấy cây đuốc đang treo gần sát phía dưới tường thành kia. Chính những cây đuốc này là thứ chính giúp soi sáng được phía dưới mặt đường này.
Tường thành được soi sáng bởi hai lớp đuốc, gần phía dưới tường thành cao tầm hai mét thì được thắp một hàng đuốc nhỏ để soi sáng mặt đường. Còn ở trên tường thành cao thì được thắp sáng bởi những nồi lửa lớn, giúp soi sáng cả một vùng trên cao tường thành.
Trần Tô chính là lợi dụng vào điểm này để tìm cơ hội tiếp cận.
“Vù… vù… vù…”
Từng viên đá xé gió bay đi, một viên đá đầu tiên được Trần Tô nhắm ngay một mái nhà ngói ở đằng xa ném tới. Mấy viên đá sau thì nhắm ngay những cây đuốc nhỏ gần dưới thấp kia mà ném.
“Choang”
“Cốc… cốc… cốc…”
“Có kẻ nào trên mái nhà của ta, mọi người chú ý”
“Tất cả chú ý, có kẻ tấn công”
“Mợi người, tiếng động phát ra từ ngôi nhà đằng kia, nhanh truy tìm ra hắn cho ta”
“Bảo vệ lấy tiểu thư”
“Tất cả mọi người tập trung chú ý xung quanh cho ta”
“…”
Liên tiếp những tiếng hòn đá lăn trên mái ngói đằng xa kia vang lên, ngay sau đó là ánh sáng lửa vụt tắt. Đám người binh lính đang bảo vệ xung quanh xe kia lúc này vô cùng hoảng hốt mà la hét cả lên.
“Vù…”
Trần Tô lúc này chớp lấy cơ hội, ngày thời khắc hắn phi thân lao đi, nhắm ngay chiếc xe ngựa kia mà lao tới. Vừa tiếp cận gần xe, hắn tốc độ cực nhanh nhảy vọt qua đám binh lính đang vây lấy xung quanh.
Vừa tiếp đất, Trần Tô nhanh như cắt chui thẳng xuống dưới gầm xe ngựa. Mà lúc nãy cú bật nhảy kia tạo ra một tiếng xé gió vang lên, đám binh lính giật nảy cả mình cấp tốc la hét.
“Có kẻ tấn công xe ngựa”
“Nhanh, bảo vệ tiểu thư”
Bọn người kia cấp tốc xoay lại lao về phía xe ngựa như muốn chui vào cả luôn ở trong xe để kiểm tra. Lúc này trong xe bỗng có một âm thanh trong trẻo quát lớn,
“Đám ngu ngốc các ngươi này, các ngươi tính làm cái gì vậy hả? đợi các ngươi đến chắc ta đã chết từ lúc nào rồi, cút hết cả đi”
“Vâng, vâng thưa tiểu thư”, đám binh lính lúc này mới hốt hoảng xin lỗi lấy vị tiểu thư đang còn ngồi ở trong xe ngựa kia.
“Tiểu thư, ngươi không sao cả chứ?”, lúc này một tên dẫn đầu đoàn người kia tiến đến hỏi thăm.
Hắn là Đoàn Hưng, thân hình cao lớn, mặt mũi vô cùng khôi ngô tuấn tú. Hắn chính là một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất bây giờ của bọn hắn. Xung quanh hắn lúc nào cũng vây quanh bởi vô số cô nương mời gọi.
Nhưng hắn vẫn thẳng thừng từ chối, người mà hắn ái một nhất chính là vị tiểu thư đang ngồi trong xe này. Hắn âm thầm yêu lấy nàng, ngày nhớ đêm mơ về nàng. Nhưng tình cảm của hắn cũng không được nàng đón nhận.
Không riêng gì hắn, nàng cũng hầu như không tiếp nhận bất kỳ tình cảm của người nào trong bọn hắn. Dù bọn hắn có mạnh mẽ, có ưu tú như thế nào đi nữa thì nàng vẫn luôn luôn giữ thái độ lạnh lùng đối với bọn họ.
Chính vì vậy, bọn họ cũng không thể biết được là nàng đang nghĩ gì. Bọn hắn vẫn không ngừng thi nhau theo đuổi lấy nàng. Thậm chí bọn hắn còn tổ chức cá cược xem ai cưới được nàng làm vợ thì đám người còn lại đề phải nghe theo mệnh lệnh của người kia.
Nàng chính là con gái của chủ tòa thành này, nàng khí chất lãnh đạm như một đóa sen mới nở, nàng năm nay mới mười bảy tuổi nhưng đã có khí chất thoát tục. Khó có thể tưởng tượng được nàng sau này mười tám đôi mươi, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào.
“Ta không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục đi”, nàng lãnh đạm nói.
“Vâng, thưa tiểu thư”, chắp tay cung kính, Đoàn Hưng quay lại đám binh lính phía sau quát lớn.
“Tăng tốc đưa tiểu thư vào thành”
“Vâng, thưa tướng quân”, đám binh lính đằng sau hắn đồng thanh đáp.
Lúc này những ngọn đuốc bị Trần Tô ném tắt kia cũng đều được người cho thắp lên. Khắp nơi binh lính đang còn khắp nơi lùng sục để tìm kiếm lấy kẻ đột nhập. Mà Trần Tô lúc này bám ở dưới xe cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Chỉ sém một chút nữa thôi, nếu không có cô nương ngồi trên xe kia ngăn cản đám người. Hắn giờ này chắc đã bị đám người kia lôi ra tẩn cho nhừ tử rồi.
Đoàn người nhanh chóng tiến đến cửa thành lớn, lúc này hai tên binh lính canh gác của thành lập tức quát lớn,
“Dừng lại, các ngươi là người nào, sao lại vào thành vào lúc này”
“Các ngươi mù mắt hay sao, các ngươi không nhìn thấy ta hay sao? Các ngươi dám cản đường ta?”, Đoàn Hưng lúc này thấy vậy liền lớn tiếng.
“Đoàn tướng quân, tướng quân tha thứ, hạ thần từ xa nên không nhìn thấy rõ tướng quân. Nhưng mong tướng quân thông cảm, Tộc trưởng đã có lệnh, tất cả mọi người ra vào thành vào thời điểm này đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, tránh cho bị kẻ xấu đột nhập vào thưa tướng quân”, tên binh lính gác của lúc này vội vàng giải thích.
Đoàn Hưng nghe vậy thì cũng nhíu mày khó chịu, hắn không phải là không biết mệnh lệnh này. Vì thời gian này, tộc trưởng của bọn hắn đang lo sợ bị bọn Khựa tập kích đánh lén nên lúc nào cũng phải tăng cường cẩn mật.
Tuy hắn khó chịu nhưng hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh của tộc trưởng. Hắn liền nhăn mặt nói,
“Trong xe chính là tiểu thư, các ngươi cứ kiểm tra đi, đừng trách là ta không nói trước, nếu các ngươi chọc giận tiểu thư, các ngươi sẽ không yên ổn với ta đâu”
Nghe Đoàn Hưng trợn mắt nhìn hắn nói như vậy, tên lính kia lúc này cũng vô cùng lo sợ. Đoàn Hưng nói như vậy chẳng khác nào là có ý hợp tác với hắn thực thi mệnh lệnh.
Nhưng sau khi thực thi mệnh lệnh thì hắn sẽ phải đắc tội với vị tướng quân này, mà không kiểm tra thì lại phạm tội kháng lệnh tộc trưởng.
Hắn lúc này cũng đau đầu không biết nên làm như thế nào cho phải, lúc này vị tiểu thư ngồi ở trong xe ngựa đột nhiên liên tiếng giải vây cho hắn,
“Là ta đây, ta vừa mới ra ngoài thành đi thăm những người họ hàng xa, có chút công chuyện nên bọn ta mới trở về trễ, các ngươi cứ kiểm tra đi”
“Vâng, thưa tiểu thư”, được vị tiểu thư giải vây, tên lính gác vô cùng mừng rỡ.
Hắn đã xác định trong xe là vị tiểu thư của bọn hắn nên hắn cùng với mấy tên còn lại cũng không cần kiểm tra nữa. Lúc này bọn hắn chỉ làm theo thông lệ, đi lui đi tới nhìn ngó mấy cái rồi lập tức duyệt cho qua.
Đoàn xe lúc này cũng thuận lợi mà bắt đầu đi qua cổng thành. Dưới xe, Trần Tô không nhìn thấy được gì nhiều xung quanh. Hắn chỉ thấy được những con đường sáng tỏ bởi ánh đèn.
Xung quanh hai bên đường chính là vô số ngôi nhà tường gạch mọc lên san sát nhau. Hắn còn nhìn thấy vô số bước chân đi lại trên khắp con đường này, bọn họ trông giống như là đang đi dạo, ai nấy đều cười nói vui vẻ.
Chiếc xe ngựa sau mấy ngã rẽ thì cuối cùng cũng đã đến nơi. Dưới ánh sáng của những cây đuốc ở hai bên, Trần Tôn thấy được từng bước chân của cô nương kia từ từ xuống xe.
Đợi một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, Trần Tô lúc này mới từ từ chui ra khỏi gầm xe. Hắn bây giờ chính xác là đang ở khu nhà để xe ngựa bởi vì chung quanh hắn lúc này toàn là những cổ xe ngựa sắp xếp ngăn nắp.
Hắn vì cũng không biết phương hướng nào có thông tin quan trọng để hắn tiến hành do thám, nên hắn liền nhanh chóng chọn đại một hướng, sau đó nhảy lên mái nhà phóng đi. Vừa di chuyển, hắn vừa không ngừng quan sát bốn phía xung quanh.
Vì trong màn đêm tối nên hắn cũng không nhìn thấy được gì nhiều, nhưng dù chỉ là nhìn thấy được một phần nhỏ của bức tranh này thôi, hắn cũng đủ cảm nhận được thế lực này hùng mạnh như thế nào.
Nếu lấy Đại Việt hiện giờ ra so với bọn này, thì bọn này cũng phải mạnh đến gấp hơn năm lần Đại Việt chứ không đùa. Trần Tô nghĩ vậy thì cũng bất chợt giật mình lo sợ.
Không ngờ nằm gần bọn hắn lại có một thế lực mạnh mẽ như thế này. Nếu như bọn hắn biết được có một Đại Việt tồn tại ở phía dưới hạ nguồn kia thì kết quả sẽ như thế nào?
Trần Tô lúc này đi tới một con đường vô cùng đông đúc. Nhìn xuống phía dưới, những cặp tình nhân dắt nhau đi dạo, người buôn bán, kẻ ngồi ăn... chẳng lẽ bọn người này còn hoạt động cả về ban đêm hay sao?
Trong đầu hắn lúc này cũng thấy kỳ lạ mà tự hỏi. Bởi vì bọn hắn từ xưa đến nay chưa bao giờ có mấy hoạt động như thế này vào ban đêm. Lúc trước khi bọn hắn đang còn là bộ lạc nhỏ, sau mỗi lần săn bắt được con mồi thì bọn hắn cùng lắm là quây quần lại bên đống lửa để ăn uống mà thôi.
Từ lúc Trần Nguyên Đại đế của bọn hắn tăng cường phát triển đất nước thì mấy hoạt động về đêm như lúc trước cũng vì thế mà dần mất đi. Bây giờ, bọn họ sau một ngày làm việc nặng nhọc, tối về chỉ muốn ngả lưng xuống giường mà nghỉ ngơi, ai còn hơi đâu mà chơi bời.
Trần Tô nhìn cảnh người người tấp nập qua lại cười nói, hắn trong đầu chợt nhớ đến ngày xưa. Ngày xưa bọn hắn tuy khó khăn, thiếu thốn đủ bề, nhưng tối nào cũng đều quây quần vui vẻ bên cạnh mọi người, không như bây giờ…
Trần Tô cũng biết Trần Nguyên cũng là vì cuộc sống hạnh phúc của tất cả mọi người dân. Có thể cũng có những người như hắn cũng âm thầm oán trách Trần Nguyên, rằng hắn không cho mọi người được thỏa mái như ngày xưa.
Nhưng hắn cũng hiểu được, Trần Nguyên không phải là không cho mọi người thoải mái, mà là mọi người muốn được thoải mái, muốn được tự do thì phải đánh đổi lấy thứ khác như thức ăn, sự bảo vệ tính mạng của mọi người chẳng hạn.
Nên tuy có chút nhớ nhung đến cảnh ngày xưa, nhưng Trần Tô cũng dặn lòng mình lại. Cái gì cũng có cái giá của nó, có thể bây giờ cực khổ, nhưng sau này sung sướng. Không trải qua gian khổ thì làm sao có thể biết mà quý giá lấy những giây phút ấm no, an bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.