Đại Việt Chúa Tể

Chương 119: Tinh thần dân tộc trỗi dậy

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

Bóng dáng Trần Tô đã không còn, nhưng những lời nói của hắn kia lại vẫn như đang còn vang lên văng vẳng bên tai những lão đầu còn lại đang ngồi ở đây. Đại lão với tính khí bộc trực thẳng thắn của mình bất chợt lớn tiếng nói.

“Ta thấy thằng nhóc nói rất đúng, chí ít hắn còn dám can đảm lên tiếng. Nhưng chúng ta đây? Chúng ta có phải đã sống quá lâu rồi nên càng ngày càng sợ chết hay không?”

“Ta cũng đồng tình với quan điểm của hắn. Tuy lời hắn nói rất khó nghe, nhưng cũng không hoàn toàn sai. Chúng ta thật sự đã tận lực trong việc chống lại bọn Khựa kia bành trướng hay sao?

Thật sự, ngoài việc không ngừng theo dõi tình hình của bọn chúng ra thì chúng ta chưa hề có một hành động nào gọi là ngăn chặn tham vọng bành trướng của bọn hắn. để rồi giờ phút này, chúng ta đều phải đau đầu ngồi ở đây suy nghĩ cách để đối phó với bọn chúng.

Haiz… có lẽ chúng ta đã quá già rồi, không còn sự can đảm cùng quyết tâm của tuổi trẻ năm nào”, Hùng lão lúc này cũng thở dài lên tiếng.

“Cũng không thể nói như vậy, dù sao chúng ta cũng đã làm đúng theo những gì tổ tiên dạy là đảm bảo sự an toàn của con dân chúng ta. Để bọn hắn không phải thấy cảnh giết chóc, đổ máu.

Dù sao, dân tộc của chúng ta cũng là một dân tộc yêu chuộng hòa bình. Chỉ xui cho chúng ta là chúng ta lại chạm phải bọn Khựa kia. Haiz…”, nói đến đây thì Tài lão cũng không nhịn được mà thở dài.

Minh lão và Ngũ lão thì vẫn lặng thinh không hề lên tiếng. Bọn họ cũng không biết là nên trách ai vào lúc này đây. Tổ tiên của bọn hắn đã bao đời nay giáo huấn bọn hắn phải lấy dân làm gốc, phải yêu thương dân chúng của mình.

Bọn hắn không hề làm trái những lời dạy đó của tổ tiên, bộ lạc của bọn hắn từ khi đến đây thì càng ngày càng phát triển, mọi người đều có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Thế nhưng? Trong tình hình hiện nay, điều đó còn thực sự là đúng hay sao?

Bọn hắn vẫn có thể đảm bảo cho mọi người dân của bọn hắn được an toàn, không phải đổ máu hay sao? Sự lựa chọn lúc này không phải là nằm ở trong tay của bọn hắn, sự an toàn của dân chúng bọn hắn lúc này đã không còn do bọn hắn có thể tự quyết định lấy.

Nghĩ lại, bọn hắn có phải đã quá nhu nhược hay không? Bọn hắn có phải đã vì khung cảnh yên bình trước mắt mà quên đi sự thật tàn khốc của thế giới này hay không? Bọn hắn đã sai ở chổ nào?

Hay là? Bọn hắn đều đã hiểu sai những gì mà tổ tiên bọn hắn đã truyền lại? Có phải ý của tổ tiên bọn hắn không chỉ đơn thuần là giữ cho người dân của bọn hắn tránh xa khỏi những giao tranh không đáng có kia?

An toàn ở đây có phải là không có chiến tranh thì mới an toàn? Thương dân ở đây có phải là không khiến cho dân chúng phải đổ máu vì bộ lạc thì mới gọi là thương dân? Bọn hắn thực sự là làm đúng những gì mà tổ tiên của bọn hắn chỉ dạy hay sao?

Lúc này đây, không chỉ riêng gì năm vị lão đầu kia, mà ngay cả Dương Phong cũng không ngừng đặt đi đặt lại những câu hỏi ở trong đầu của hắn? Những lời của tên khốn kiếp kia tuy vô cùng hỗn láo nhưng cũng không phải là không có chút đã động nào đến lòng tự tôn của hắn.



Hắn từ trước đến giờ luôn luôn cho rằng mình là một vị tộc trưởng vĩ đại nhất trong số những tộc trưởng đời trước của bộ lạc hắn. Vì chính hắn đã đưa bộ lạc của mình đi đến một con đường phát triển vượt bậc.

Cũng chính vì những quyết định sáng suốt của hắn mà bộ lạc của bọn hắn đã và đang tiếp cận với bậc thềm văn minh mới không thua kém gì bọn Khựa kia. Nhưng những lời nói kia của Trần Tô lại chạm vào sâu trong đáy lòng của hắn.

Hắn thật sự là một vị tộc trưởng sáng suốt hay sao? Hắn lúc này liên tục suy nghĩ về những điều mà Trần Tô vừa nói kia. Hắn lúc trước ghét Trần Tô chỉ vì tên khốn kia đã cướp đi đứa con gái mà hắn yêu thương nhất.

Nhưng sâu kín trong lòng hắn, hắn vẫn có một tia tán thưởng sự gan dạ, dũng cảm của tên khốn kia. Để có đủ can đảm dám đứng trước mặt hắn nói chuyện như thế, trong bộ lạc hiện giờ của hắn, vẫn chưa có một kẻ nào dám làm điều đó, nhưng tên khốn này lại làm được.

Hắn chỉ là thấy tên kia chướng chướng mắt mà thôi, hắn cũng chẳng có ác cảm gì nhiều với tên khốn kia. Chỉ là, hắn cần phải có thời gian để chấp nhận sự thật là hắn đã bị tên khốn kiếp kia cướp mất đứa con gái rượu của hắn mà thôi.

Bầu không khí lúc này vô cùng u ám phủ lên những khuôn mặt của tất cả mọi người đang ngồi ở đây. Dương Phong lúc này cũng không nhịn được nữa mà nhìn lại những lão đầu đang ngồi ở đây, hắn chậm rãi lên tiếng,

“Mấy vị cũng đừng quan tâm nhiều đến lời của thằng nhóc con kia nói. Dù đúng hay sai thì chúng ta cũng đã đi đến bước này, chúng ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Chúng ta chỉ còn các tiếp tục với con đường mà chúng ta đã đi. Nếu thật sự chúng ta có sai lầm, thì bây giờ đây, cũng chính là cơ hội cuối cùng để chúng ta sửa chữa những sai lầm này”

“Dương Phong nói cũng có lý, đây chính là cơ hội cuối cùng để sửa chữa nhưng sai lầm của chúng ta. Chúng ta lúc này không thể không hành động, nếu vẫn cứ tiếp tục án binh bất động như thế này, chúng ta chẳng khác gì những con mồi chờ đợi hung thú đến tấn công mình.

Tên Trần Tô kia nói cũng đúng, chúng ta mạnh nhưng cũng chưa chắc đã mạnh. Chúng ta mạnh về thực lực nhưng lại yếu kém về sự quyết tâm cùng gan dạ. Các ngươi cũng thừa hiểu rằng, một chiến sĩ dù có mạnh mẽ tới mức nào nhưng không có sự gan dạ thì cũng chẳng khác gì một con thỏ con to béo.

Dương Phong, ngươi cũng thấy được ý chí của tên Trần Tô kia là như thế nào rồi. Hắn chắc chắn không phải là người của bọn Khựa kia, có thể, ta nói ở đây là có thể những lời nói trước kia về bộ lạc của hắn là sự thật.

Chuyện thứ nhất, ngươi cấp tốc cho người giúp hắn truyền tin về cho bộ lạc của hắn. Thứ hai, ngươi cũng nên nhanh chóng làm lành với hắn đi, dù sao hắn cũng đã là con rể của ngươi.

Ngươi nhìn ánh mắt hắn kia cũng đủ hiểu được tên kia không hề yếu đuối và hèn nhát như ngươi tưởng. Đừng có để những kẻ như hắn phải nổi điên lên, kết quả ngươi nhận được chắc chắn là không hề tốt đẹp gì đâu.

Còn chuyện cuối cùng, sự kiện kia cũng đã gần đến, ngươi coi gấp rút cho người chuẩn bị, bằng mọi giá phải đảm bảo giảm thiểu tối đa tổn thất cho bộ lạc của chúng ta. Ta tin chắc rằng bọn Khựa kia cũng sẽ không hề dễ dàng để vượt qua được sự kiện kia.



Bây giờ, vấn đề cấp thiết của chúng ta là quyết định có trực tiếp đối đầu với bọn Khựa kia hay không? Nếu lựa chọn trực tiếp đối đầu thì phải thực hiện như thế nào?”, Ngũ lão cũng lên tiếng tiếp lời của Dương Phong.

Nghe được Ngũ lão nói lên những lời kia, tất cả mọi người sau một khoảnh khắc u ám thì đột nhiên quay sang phấn khích. Bọn hắn đã chờ đợi những lời nói này từ lâu lắm rồi, nhưng bọn hắn đều không ai dám nói ra vì sợ làm trái lời dạy của tổ tiên.

Nhưng giờ phút này đây, bọn hắn lại không thể không nói, vì bộ lạc của bọn hắn đang phải đối mặt với một kẻ thù vô cùng hùng mạnh. Chính kẻ mà ngày xưa đã khiến cho tổ tiên của bọn hắn phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Hận! Bọn hắn thù hận bọn Khựa kia đến tận xương tủy. Dân tộc bọn hắn tuy rằng không ưa thích chiến tranh, nhưng không phải vì bọn hắn nhu nhược, không phải vì bọn hắn không đủ mạnh mẽ. Chỉ là bọn hắn luôn muốn tất cả mọi người trên thế giới này được sống yên bình với nhau mà thôi.

Nhưng chính bọn Khựa kia, lại phá vỡ đi sự an bình đấy của bọn hắn. Không chỉ là tổ tiên của bọn hắn, mà nay đến chính đời của bọn hắn cũng vậy, cũng phải chịu cảnh bị bọn Khựa kia chèn ép, đe dọa.

Hỏi bọn hắn không hận sao? Bọn hắn làm sao có thể không hận cho được. Tinh thần dân tộc của bọn hắn vô cùng cao, dân tộc của bọn hắn là dân tộc Kinh, bọn hắn làm sao có thể đánh mất tinh thần dân tộc của chính mình được.

Cho dù có bị bọn Khựa kia chà đạp, đè đầu cưỡi cổ bọn hắn trăm năm, ngàn năm, hay thậm chí là vạn năm. Thì bọn tinh thần dân tộc của bọn hắn cũng sẽ không bao giờ bị lù mờ, mà thậm chí càng ngày càng tỏa sáng.

“Hahaha… ta đã đợi câu nói này lâu lắm rồi. Chúng ta đã đến lúc phải cho bọn súc sinh kia biết, chúng ta không phải là những kẻ yếu đuối, chúng ta không phải là những kẻ hèn nhát.

Để cho tên nhóc Trần Tô kia phải trố mắt ra nhìn lấy sự dũng mãnh của chúng ta. Hahaha… bộ thân già này của lão phu trước lúc sắp chết này cũng có thể vẫn còn tác dụng đây”, Đại lão không kiêng dè gì mà lớn tiếng cười vang.

“Vậy chúng ta đề đồng nhất quyết định sẽ trực tiếp đối đầu với bọn Khựa kia! Nhưng bây giờ, chúng ta một mặt cần phải đảm bảo sự an toàn cho dân chúng, mặt khác chúng ta phải đảm bảo tuyệt đối giữ bí mật.

Các ngươi có kế hoạch gì không? Ta có kế hoạch di dân trước khi đối đầu với bọn Khựa kia nhằm giảm thưởng tổn nhất có thể cho dân chúng. Mặt khác, nếu lỡ như chúng ta… có thua trận, thì ít nhất, con cháu của chúng ta vẫn còn sống sót.

Bọn hắn có thể không còn mạnh mẽ như chúng ta ngày hôm nay, nhưng ít nhất là bọn hắn có thể tiếp tục truyền lại cho con cháu đời sau của bọn chúng dòng máu bộ lạc của chúng ta”, Minh lão lúc này cũng vỗ bàn lên tiếng.

“Theo ta thấy ý kiến của lão Minh cũng được, di chuyển dân chúng đi nơi khác thì chúng ta có thể toàn tâm toàn lực đối phó với bọn Khựa.

Và quan trọng hơn hết là chúng ta cũng không để cho dân chúng của chúng ta bị tổn thương, sẽ khôn làm trái với lời giáo huấn của tổ tiên”, Tài lão lúc này cũng lên tiếng đồng tình với kế hoạch của Minh lão

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook