Chương 70: Trao đổi trước hàng hóa
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
“Vậy thì tốt quá, các ngươi thật đúng là những người tốt. Các ngươi cứ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng thần phục các bộ lạc khác để giúp các ngươi đào khoáng sản đổi lấy thức ăn”, Trần Nguyên lúc này vô cùng vấn khởi mà reo hò cả lên.
Đám chiến sĩ xung quanh hắn thì lúc này cũng đều nhảy tung tăng vui sướng. Bọn hắn đều đã được Trần Nguyên căn dặn trước hết cả rồi, chỉ cần nhận được tín hiệu của Trần Nguyên thì tất cả đám người sẽ hưởng ứng theo hắn. Nhưng vẫn có một tên dám kháng lại lệnh của hắn đó chính là Trần Giang.
Trần Giang hắn lúc này cũng cố gắng lấy để làm ra cái vẻ mặt hân hoan vui sướng. Nhưng mịa hắn chứ, Trần Nguyên muốn đạp cho vào mặt hắn một cái. Hắn rặn ra cái vẻ mặt hớn hở vui sướng đâu không thấy, mà Trần Nguyên chỉ thấy hắn lại cứ rặn ra một cái một mặt cười không ra cười, khóc không ra khóc. Đúng là không khác gì vẻ mặt của một tên mắc đại tiện mà ngồi rặn hoài không ra.
“Người đâu, chuyển những thứ kia lên cho bọn chúng đi”, Chúc Khôn lúc này cũng không thèm để ý lấy đám người Trần Nguyên đang reo hò ăn mừng. Trong mắt hắn, đám mọi dân Trần Nguyên này không khác gì những tên hề. Trí khôn của đám mọi dân này chắc chắn không thể bằng trí khôn của hắn được, nên hắn cũng chẳng sợ mình bị lừa lấy.
Đám binh lính phía sau nghe lệnh của Chúc Khôn thì bắt đầu vận chuyển các xe chở hàng hóa lên cho đám người Trần Nguyên. Đám người Trần Nguyên khi nhận được hàng hóa thì càng vui vẻ hớn hở cả lên. Tuy tất cả đều được che kín hết cả, bọn hắn cũng chẳng biết bên trong thứ gọi là hàng hóa kia chính là những gì. Nhưng bọn hắn cứ theo hiệu lệnh của Trần Nguyên mà hò hét lên thôi.
Trần Nguyên cũng đã kiểm tra sơ những hàng hóa chứa ở trong những xe hàng này rồi. Bọn chúng đa phần là lúa gạo, rượu, thịt và áo quần, còn có lấy một ít vũ khí. Nhìn thấy những thứ này, Trần Nguyên trong lòng cũng không nhổ một bãi nước bọt mắng, “mịa nó chứ, trong kho đám Dạ Lang kia ít nhất cũng phải hơn hai mươi tấn sắt cùng lấy mấy tấn đồng, thế mà bọn chúng chỉ dùng bao nhiêu đây thứ để đổi lấy, con mịa nó, khôn như bọn chúng thì chỉ có tìm chó mà chơi”.
Tuy trong lòng thì chửi vậy nhưng Trần Nguyên cũng chẳng dám biểu lộ ra mặt vì sợ đám Khựa kia nghi ngờ lấy. Sau một hồi nhảy nhót tung tăng, Trần Nguyên lúc này chợt nhớ thêm đến thứ gì. Hắn bắt đầu rặn ra một vẻ mặt đau khổ nhìn lấy Chúc Khôn nói,
“Không biết ta nên gọi ngươi là như thế nào nhỉ?”
“Ngươi cứ gọi ta Chúc đại nhân là được”, Chúc Khôn nhìn lấy Trần Nguyên đáp.
“Chúc đại nhân, thực sự chúng ta rất thích ăn lấy những con vật kia, đại nhân cứ tạm thời đổi lấy cho chúng ta. Sau này chúng ta sẽ dùng nhiều khoáng sản hơn để trả lại. Đại nhân yên tâm, chúng ta chỉ cần ăn nhiều thịt thì chúng ta sẽ càng mạnh mẽ lấy, chúng ta sẽ sớm thần phục lấy những bộ lạc khác”, Trần Nguyên vỗ vỗ lấy ngực mình cam đoan.
Nghe Trần Nguyên nói vậy thì Chúc Khôn cùng những bọn Khựa khác cũng đều nhíu mày. Gì không ăn lại đòi ăn thịt ngựa, các ngươi đúng là được nước làm tới quá rồi đấy. Các ngươi có biết là những con ngựa này chúng ta phải vất vả chuyển từ xa mới đến được đây đấy hay không? Các ngươi lại còn đòi ăn thịt bọn chúng?
Tuy nghĩ lấy như vậy nhưng bọn Khựa còn lại cũng chẳng dám nói ra. Vì người có quyền lực nhất ở đây chính là vị Chúc đại nhân kia. Chúc khôn nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng rơi vào trầm tư, hắn không biết là có nên đổi luôn cho bọn kia hay không. Bọn hắn tuy cũng không ít ngựa, nhưng số lượng cũng không hề nhiều.
Các loại thịt khác thì bọn chúng cũng không hề thiếu, nhưng để vận chuyển được đến đây cũng phải mất gần cả tháng trời. Chưa kể đến việc đi qua địa bàn của bọn kia thường xuyên cũng là vấn đề đau đầu lớn đối với bọn hắn. Vì vậy hắn cũng không thể hẹn đám người Trần Nguyên lần sau đến đổi lấy thịt khác được. Nghĩ vậy, hắn đành cắn răng quyết định chơi liều, nhìn lấy vẻ mặt vô tội của Trần Nguyên, hắn nói,
“Được, nếu các ngươi muốn thì chúng ta sẽ đổi lấy cho các ngươi. Nhưng sau này các ngươi sẽ phải dùng lấy gấp đôi khoáng sản khai thác được để trả lại cho chúng ta. Những con vật này là vô cùng quý hiếm, để bắt được bọn nó, chúng ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Các ngươi phải nên hiểu lấy”
“Vâng, vâng, Chúc đại nhân. Chúng ta hiểu rõ thưa đại nhân”, Trần Nguyên lúc này cười tươi như hoa sảng khoái đáp.
Sau một lúc lâu bàn giao, cuối cùng hắn cũng đã nhận được mấy chục con ngựa, còn được tặng kèm luôn những cái xe kéo ở đằng sau bọn chúng. Bọn Khựa kia cũng không thể tay không kéo lấy mấy chục cái xe này trèo đèo lội suối trở về nhà được. Nên thôi bọn hắn cũng đành vứt đi luôn cho rảnh nợ.
“Chúc… Chúc đại nhân, ta có một yêu cầu này nữa, không biết Chúc đại nhân có thể đáp ứng bọn ta được hay không. Ta hứa, đây chính là yêu cầu của chúng ta, sau này tính mạng của chính ta chính là của đại nhân”, Trần Nguyên sau khi đã nhận được mấy chục con ngựa cùng xe kéo thì hắn lại đưa ra vẻ mặt khó xử nhìn lấy Chúc Khôn nói.
Nghe Trần Nguyên nói vậy vậy, không chỉ riêng đám Khựa còn lại mà Chúc Khôn cũng thấy vô cùng hậm hực khó chịu trong lòng. Đúng là cái đám mọi dân này vô cùng tham lam. Bọn mọi dân Dạ Lang trước kia tuy vô cùng khó khăn trong việc đàm phán, nhưng bọn mọi dân kia không hề tham tham như bọn mọi dân trước mắt của hắn này. Chúc Khôn cố gắng nặn ra một nụ cười, hắn hỏi,
“Yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì ta sẽ giúp ngươi”
“Cũng không có gì quá đáng thưa đại nhân, chỉ là… chỉ là, Ngài thấy đấy, bộ lạc của chúng ta bây giờ chỉ còn lấy mỗi đàn ông. Nên vấn đề sinh đẻ sau này chắc chắn sẽ không được, với lại nhìn những người phụ nữ kia ta vô cùng thích. Đại nhân có thể nào cho ta những cô gái kia không, sau này chắc chắn ta sẽ dùng rất nhiều, rất nhiều khoáng sản để trả lại cho đại nhân”, Trần Nguyên vừa mặt mày xấu hổ nói, vừa vỗ lấy ngực chắc như đinh đóng cột hứa lấy.
Thấy Trần Nguyên để ý đến những cô gái đằng sau kia, Chúc Khôn cũng nhịn không được mà bật cười lớn lên. Hắn đánh giá tên trước mắt vô cùng dại gái nên mới chú ý đến những cô gái ở đằng sau kia. Nếu tên này lại vừa mê rượu, vừa mê lấy gái của bọn hắn, thì tên kia sẽ không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một con rối bị hắn đùa bỡn trong tay mình mà thôi. Nghĩ vậy hắn liền sảng khoái đáp lấy,
“Được, tất nhiên là được. Ngươi muốn bao nhiêu người ta cho các ngươi lấy bấy nhiêu người. Chỉ cần sau này các ngươi dùng lấy nhiều khoáng sản đổi lấy là được. Không những thế, những phụ nữ này chúng ta có vô cùng nhiều, các ngươi có thể thoải mái đổi lấy, chỉ cần các ngươi có khoáng sản đủ nhiều”
“Hahaha… đại nhân đúng là hiểu ý của ta. Chúng ta chắc chắn sẽ không làm cho đại nhân thất vọng. Ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần ngày cho ta hết tất cả phụ nữ kia là được. Để mỗi ngày ta có thể quấn lấy bọn họ là ta đã vô cùng sung sướng để làm việc cho ngài rồi”, Trần Nguyên cũng sảng khoái cười lớn mà nói.
“Tốt cho cái không đòi hỏi nhiều. Được, chiều theo ý ngươi đi, ta cho các ngươi hết đấy. Nhớ lấy, hy vọng lần sau chúng ta đến thì các ngươi sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Nếu không những thứ này chúng ta sẽ lấy lại hết, không những thế, chúng ta còn sẽ lấy đầu của các người để thay vào đó gán nợ. Các ngươi đã hiểu chưa?”, Chúc Khôn càng nói đến cuối thì sắc mặt càng lạnh lùng.
“Đại nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm theo đúng những gì mà đại nhân đã dặn, tuyệt đối không dám làm trái. Ta tin tưởng bộ lạc của chúng ta đi theo đại nhân sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Chúng ta sẽ trở thành bá chủ của vùng đất này, tất cả các bộ lạc khác khi nhìn thấy ta đều sẽ phải run sợ lấy”, Trần Nguyên vỗ vỗ lấy ngực vô cùng tự tin đáp.
“Tốt, ta tạm tin tưởng các ngươi. Người đâu, dẫn các cô gái kia qua bàn giao cho bọn hắn”, Chúc Khôn nhìn lấy Trần Nguyên lạnh lùng nói.
“Vâng, đại nhân”, đám binh lính nhanh chóng dẫn theo đám phụ nữ kia qua bàn giao cho đám người Trần Nguyên.
Mà Trần Nguyên giờ phút này nhìn lấy những cô gái kia không khỏi vẻ mặt háo hức, mặt hắn dại cả ra. Chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi là hắn trở thành đúng là một tên dại gái thực thụ. Mà đám chiến sĩ xung quanh không cần Trần Nguyên ra lệnh thì vẻ mặt của bọn chúng cũng đã háo hức cả lên. Thậm chí còn có nhiều tên lính trẻ tuổi chưa vợ nhìn thấy những người phụ nữ này thì không nhịn được mà chảy cả nước miếng ra. Đúng là nhục hơn trong trùng trục.
Những người phụ nữ kia tuy trên mình đều được khoác lấy một lớp vải dày, nhưng cũng không thể cho đậy hết những thứ nằm bên trong kia. Đặc biệt là gương mặt của bọn hắn hoàn toàn đậm chất Khựa. Cô nào cô nấy đều vô cùng trẻ trung với làn da trắng nõn nà, người nào người nấy thân hình trên dưới cũng đều đẫy đà cả ra.
Những cô gái này nhìn thấy trước mắt mình những đám man dân này cũng không khỏi sợ hãi lấy. Bọn họ thầm nghĩ không biết là mình có bị ăn thịt hay không nữa. Trước khi bọn họ đi đến nơi này, bọn họ đều đã ký giấy bán thân cho những người giàu. Những người giàu kia sau đó lại đem bán bọn họ với giá cao cho quân đội.
Số lượng người tự bán mình hoặc bị ép bán mình ở đất nước của bọn họ là vô cùng nhiều. Sau khi bọn họ bị bán đi, một số xui xẻo thì sẽ bị đem bán vào trong các lầu xanh, một số thì bị bán vào trong quân đội để phục vụ cho binh sĩ, còn một số khác thì bị bán đi những nơi khác. Ví dụ như bọn họ, chính là dùng để trao đổi buôn bán cho những mọi dân trước mắt bọn họ này.
Đám chiến sĩ xung quanh hắn thì lúc này cũng đều nhảy tung tăng vui sướng. Bọn hắn đều đã được Trần Nguyên căn dặn trước hết cả rồi, chỉ cần nhận được tín hiệu của Trần Nguyên thì tất cả đám người sẽ hưởng ứng theo hắn. Nhưng vẫn có một tên dám kháng lại lệnh của hắn đó chính là Trần Giang.
Trần Giang hắn lúc này cũng cố gắng lấy để làm ra cái vẻ mặt hân hoan vui sướng. Nhưng mịa hắn chứ, Trần Nguyên muốn đạp cho vào mặt hắn một cái. Hắn rặn ra cái vẻ mặt hớn hở vui sướng đâu không thấy, mà Trần Nguyên chỉ thấy hắn lại cứ rặn ra một cái một mặt cười không ra cười, khóc không ra khóc. Đúng là không khác gì vẻ mặt của một tên mắc đại tiện mà ngồi rặn hoài không ra.
“Người đâu, chuyển những thứ kia lên cho bọn chúng đi”, Chúc Khôn lúc này cũng không thèm để ý lấy đám người Trần Nguyên đang reo hò ăn mừng. Trong mắt hắn, đám mọi dân Trần Nguyên này không khác gì những tên hề. Trí khôn của đám mọi dân này chắc chắn không thể bằng trí khôn của hắn được, nên hắn cũng chẳng sợ mình bị lừa lấy.
Đám binh lính phía sau nghe lệnh của Chúc Khôn thì bắt đầu vận chuyển các xe chở hàng hóa lên cho đám người Trần Nguyên. Đám người Trần Nguyên khi nhận được hàng hóa thì càng vui vẻ hớn hở cả lên. Tuy tất cả đều được che kín hết cả, bọn hắn cũng chẳng biết bên trong thứ gọi là hàng hóa kia chính là những gì. Nhưng bọn hắn cứ theo hiệu lệnh của Trần Nguyên mà hò hét lên thôi.
Trần Nguyên cũng đã kiểm tra sơ những hàng hóa chứa ở trong những xe hàng này rồi. Bọn chúng đa phần là lúa gạo, rượu, thịt và áo quần, còn có lấy một ít vũ khí. Nhìn thấy những thứ này, Trần Nguyên trong lòng cũng không nhổ một bãi nước bọt mắng, “mịa nó chứ, trong kho đám Dạ Lang kia ít nhất cũng phải hơn hai mươi tấn sắt cùng lấy mấy tấn đồng, thế mà bọn chúng chỉ dùng bao nhiêu đây thứ để đổi lấy, con mịa nó, khôn như bọn chúng thì chỉ có tìm chó mà chơi”.
Tuy trong lòng thì chửi vậy nhưng Trần Nguyên cũng chẳng dám biểu lộ ra mặt vì sợ đám Khựa kia nghi ngờ lấy. Sau một hồi nhảy nhót tung tăng, Trần Nguyên lúc này chợt nhớ thêm đến thứ gì. Hắn bắt đầu rặn ra một vẻ mặt đau khổ nhìn lấy Chúc Khôn nói,
“Không biết ta nên gọi ngươi là như thế nào nhỉ?”
“Ngươi cứ gọi ta Chúc đại nhân là được”, Chúc Khôn nhìn lấy Trần Nguyên đáp.
“Chúc đại nhân, thực sự chúng ta rất thích ăn lấy những con vật kia, đại nhân cứ tạm thời đổi lấy cho chúng ta. Sau này chúng ta sẽ dùng nhiều khoáng sản hơn để trả lại. Đại nhân yên tâm, chúng ta chỉ cần ăn nhiều thịt thì chúng ta sẽ càng mạnh mẽ lấy, chúng ta sẽ sớm thần phục lấy những bộ lạc khác”, Trần Nguyên vỗ vỗ lấy ngực mình cam đoan.
Nghe Trần Nguyên nói vậy thì Chúc Khôn cùng những bọn Khựa khác cũng đều nhíu mày. Gì không ăn lại đòi ăn thịt ngựa, các ngươi đúng là được nước làm tới quá rồi đấy. Các ngươi có biết là những con ngựa này chúng ta phải vất vả chuyển từ xa mới đến được đây đấy hay không? Các ngươi lại còn đòi ăn thịt bọn chúng?
Tuy nghĩ lấy như vậy nhưng bọn Khựa còn lại cũng chẳng dám nói ra. Vì người có quyền lực nhất ở đây chính là vị Chúc đại nhân kia. Chúc khôn nghe Trần Nguyên nói vậy thì cũng rơi vào trầm tư, hắn không biết là có nên đổi luôn cho bọn kia hay không. Bọn hắn tuy cũng không ít ngựa, nhưng số lượng cũng không hề nhiều.
Các loại thịt khác thì bọn chúng cũng không hề thiếu, nhưng để vận chuyển được đến đây cũng phải mất gần cả tháng trời. Chưa kể đến việc đi qua địa bàn của bọn kia thường xuyên cũng là vấn đề đau đầu lớn đối với bọn hắn. Vì vậy hắn cũng không thể hẹn đám người Trần Nguyên lần sau đến đổi lấy thịt khác được. Nghĩ vậy, hắn đành cắn răng quyết định chơi liều, nhìn lấy vẻ mặt vô tội của Trần Nguyên, hắn nói,
“Được, nếu các ngươi muốn thì chúng ta sẽ đổi lấy cho các ngươi. Nhưng sau này các ngươi sẽ phải dùng lấy gấp đôi khoáng sản khai thác được để trả lại cho chúng ta. Những con vật này là vô cùng quý hiếm, để bắt được bọn nó, chúng ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Các ngươi phải nên hiểu lấy”
“Vâng, vâng, Chúc đại nhân. Chúng ta hiểu rõ thưa đại nhân”, Trần Nguyên lúc này cười tươi như hoa sảng khoái đáp.
Sau một lúc lâu bàn giao, cuối cùng hắn cũng đã nhận được mấy chục con ngựa, còn được tặng kèm luôn những cái xe kéo ở đằng sau bọn chúng. Bọn Khựa kia cũng không thể tay không kéo lấy mấy chục cái xe này trèo đèo lội suối trở về nhà được. Nên thôi bọn hắn cũng đành vứt đi luôn cho rảnh nợ.
“Chúc… Chúc đại nhân, ta có một yêu cầu này nữa, không biết Chúc đại nhân có thể đáp ứng bọn ta được hay không. Ta hứa, đây chính là yêu cầu của chúng ta, sau này tính mạng của chính ta chính là của đại nhân”, Trần Nguyên sau khi đã nhận được mấy chục con ngựa cùng xe kéo thì hắn lại đưa ra vẻ mặt khó xử nhìn lấy Chúc Khôn nói.
Nghe Trần Nguyên nói vậy vậy, không chỉ riêng đám Khựa còn lại mà Chúc Khôn cũng thấy vô cùng hậm hực khó chịu trong lòng. Đúng là cái đám mọi dân này vô cùng tham lam. Bọn mọi dân Dạ Lang trước kia tuy vô cùng khó khăn trong việc đàm phán, nhưng bọn mọi dân kia không hề tham tham như bọn mọi dân trước mắt của hắn này. Chúc Khôn cố gắng nặn ra một nụ cười, hắn hỏi,
“Yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng thì ta sẽ giúp ngươi”
“Cũng không có gì quá đáng thưa đại nhân, chỉ là… chỉ là, Ngài thấy đấy, bộ lạc của chúng ta bây giờ chỉ còn lấy mỗi đàn ông. Nên vấn đề sinh đẻ sau này chắc chắn sẽ không được, với lại nhìn những người phụ nữ kia ta vô cùng thích. Đại nhân có thể nào cho ta những cô gái kia không, sau này chắc chắn ta sẽ dùng rất nhiều, rất nhiều khoáng sản để trả lại cho đại nhân”, Trần Nguyên vừa mặt mày xấu hổ nói, vừa vỗ lấy ngực chắc như đinh đóng cột hứa lấy.
Thấy Trần Nguyên để ý đến những cô gái đằng sau kia, Chúc Khôn cũng nhịn không được mà bật cười lớn lên. Hắn đánh giá tên trước mắt vô cùng dại gái nên mới chú ý đến những cô gái ở đằng sau kia. Nếu tên này lại vừa mê rượu, vừa mê lấy gái của bọn hắn, thì tên kia sẽ không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành một con rối bị hắn đùa bỡn trong tay mình mà thôi. Nghĩ vậy hắn liền sảng khoái đáp lấy,
“Được, tất nhiên là được. Ngươi muốn bao nhiêu người ta cho các ngươi lấy bấy nhiêu người. Chỉ cần sau này các ngươi dùng lấy nhiều khoáng sản đổi lấy là được. Không những thế, những phụ nữ này chúng ta có vô cùng nhiều, các ngươi có thể thoải mái đổi lấy, chỉ cần các ngươi có khoáng sản đủ nhiều”
“Hahaha… đại nhân đúng là hiểu ý của ta. Chúng ta chắc chắn sẽ không làm cho đại nhân thất vọng. Ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần ngày cho ta hết tất cả phụ nữ kia là được. Để mỗi ngày ta có thể quấn lấy bọn họ là ta đã vô cùng sung sướng để làm việc cho ngài rồi”, Trần Nguyên cũng sảng khoái cười lớn mà nói.
“Tốt cho cái không đòi hỏi nhiều. Được, chiều theo ý ngươi đi, ta cho các ngươi hết đấy. Nhớ lấy, hy vọng lần sau chúng ta đến thì các ngươi sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Nếu không những thứ này chúng ta sẽ lấy lại hết, không những thế, chúng ta còn sẽ lấy đầu của các người để thay vào đó gán nợ. Các ngươi đã hiểu chưa?”, Chúc Khôn càng nói đến cuối thì sắc mặt càng lạnh lùng.
“Đại nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm theo đúng những gì mà đại nhân đã dặn, tuyệt đối không dám làm trái. Ta tin tưởng bộ lạc của chúng ta đi theo đại nhân sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Chúng ta sẽ trở thành bá chủ của vùng đất này, tất cả các bộ lạc khác khi nhìn thấy ta đều sẽ phải run sợ lấy”, Trần Nguyên vỗ vỗ lấy ngực vô cùng tự tin đáp.
“Tốt, ta tạm tin tưởng các ngươi. Người đâu, dẫn các cô gái kia qua bàn giao cho bọn hắn”, Chúc Khôn nhìn lấy Trần Nguyên lạnh lùng nói.
“Vâng, đại nhân”, đám binh lính nhanh chóng dẫn theo đám phụ nữ kia qua bàn giao cho đám người Trần Nguyên.
Mà Trần Nguyên giờ phút này nhìn lấy những cô gái kia không khỏi vẻ mặt háo hức, mặt hắn dại cả ra. Chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi là hắn trở thành đúng là một tên dại gái thực thụ. Mà đám chiến sĩ xung quanh không cần Trần Nguyên ra lệnh thì vẻ mặt của bọn chúng cũng đã háo hức cả lên. Thậm chí còn có nhiều tên lính trẻ tuổi chưa vợ nhìn thấy những người phụ nữ này thì không nhịn được mà chảy cả nước miếng ra. Đúng là nhục hơn trong trùng trục.
Những người phụ nữ kia tuy trên mình đều được khoác lấy một lớp vải dày, nhưng cũng không thể cho đậy hết những thứ nằm bên trong kia. Đặc biệt là gương mặt của bọn hắn hoàn toàn đậm chất Khựa. Cô nào cô nấy đều vô cùng trẻ trung với làn da trắng nõn nà, người nào người nấy thân hình trên dưới cũng đều đẫy đà cả ra.
Những cô gái này nhìn thấy trước mắt mình những đám man dân này cũng không khỏi sợ hãi lấy. Bọn họ thầm nghĩ không biết là mình có bị ăn thịt hay không nữa. Trước khi bọn họ đi đến nơi này, bọn họ đều đã ký giấy bán thân cho những người giàu. Những người giàu kia sau đó lại đem bán bọn họ với giá cao cho quân đội.
Số lượng người tự bán mình hoặc bị ép bán mình ở đất nước của bọn họ là vô cùng nhiều. Sau khi bọn họ bị bán đi, một số xui xẻo thì sẽ bị đem bán vào trong các lầu xanh, một số thì bị bán vào trong quân đội để phục vụ cho binh sĩ, còn một số khác thì bị bán đi những nơi khác. Ví dụ như bọn họ, chính là dùng để trao đổi buôn bán cho những mọi dân trước mắt bọn họ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.