Chương 32: Tinh huyết
Mid_Night
07/12/2016
Chưa kịp hết vui mừng vì xung phá được những huyệt đạo đầu tiên, sắc mặt Tiêu Vân Thiên chợt biến. Trong đan điền hắn dường như xuất hiện một
thứ gì đó, vừa xuất hiện nó lập tức bắt đầu hút chân khí còn đang cuồng
loạn trong đan điền. Đây còn chưa tính là gì, chân khí mất đi có thể tu
luyện lại nhưng ngoài chân khí nó còn hấp thu luôn cả sinh mạng lực của
Tiêu Vân Thiên.
Tiêu Vân Thiên hốt hoảng định kiểm tra thì bất ngờ mọi việc lập tức dừng lại. Hắn hiện nay mới là Võ Sư Bát Trọng, còn chưa thể nội thị nên dù cảm nhận vật kia vẫn tồn tại trong đan điền nhưng lại không biết nó là thứ gì.
Chờ qua một lúc lâu không thấy động tĩnh, Tiêu Vân Thiên lại thử tiếp tục thử tu luyện. Phải biết hắn vừa xung phá liên tục 4 huyệt đạo, cả người mệt lã nhưng thứ kì lạ xuất hiện đột ngột kia khiến hắn không thể yên tâm nghỉ ngơi được.
Tiêu Vân Thiên thử vận chuyển công pháp, thật chậm rãi, thật cẩn thận. Ngay khi chân khí vừa vận chuyển thì vật kia lại như sống dậy, nó lại bắt đầu hút chân khí và sinh mạng lực của Tiêu Vân Thiên, tốc độ lần này cũng rất chậm. Tiêu Vân Thiên lại thử tăng tốc độ tu luyện một chút, tốc độ hấp thu của vật kia lại nhanh hơn. Cứ thế qua vài lượt nhanh nhanh chậm chậm, Tiêu Vân Thiên cũng không còn kinh hoảng, hắn đoán vật này có thể là do công pháp tu luyện hoặc do thể chất đặc biệt của mình, có khi là cả hai.
Tâm tình dần bình phục, Tiêu Vân Thiên tiếp tục tu luyện, khi cảm thấy mệt mỏi do mất quá nhiều sinh mạng lực thì hắn dừng lại, ăn một chút, vận động cơ thể một chút, lại bắt đầu tu luyện. Cứ thế trôi qua 4 ngày, Tiêu Vân Thiên cảm thấy rất quái lạ, giống như mình đang nuôi một cái thai vậy. Nghĩ vậy hắn chợt bật cười. Và “cái thai” kia thật sự trưởng thành. Ngay buổi trưa ngày hôm ấy, một tiếng sét nổ trong đầu Tiêu Vân Thiên, hắn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tinh huyết, một giọt Đại Võ Sư tinh huyết. Chính xác hơn là nửa giọt. Nhưng thông qua liên hệ với nửa giọt tinh huyết này hắn đã có thể nội thị. Phải biết rằng hắn mới là Võ Sư Bát Trọng thôi nha. Tu võ giả bình thường thì phải đến Đại Võ Sư Tứ Ngũ Trọng thì bọn họ mới có khả năng ngưng tụ ra giọt tinh huyết đầu tiên, mà thường đến Võ Sư Bát Cửu Trọng họ mới thật sự ngưng tụ để làm nền tảng đột phá Tiên Thiên Võ Sư. Tu tiên giả mặc dù có thể nội thị ngay khi bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng giọt tinh huyết đầu tiên của họ càng khoa trương, phải đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ tương đương Đại Võ Sư thất trọng mới có thể ngưng tụ, có khi còn phải chờ đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Tuy chỉ có nửa giọt tinh huyết, và hiện tại với Tiêu Vân Thiên nó cũng chỉ có tác dụng nội thị, vẫn khiến hắn vui mừng khôn xiết. Ai biết được hiện giờ hắn đã ngưng tụ được nửa giọt, tương lai có thể ngưng tụ thêm bao nhiêu giọt nữa. Đại Võ Sư và Trúc Cơ Kỳ bình thường chỉ có thể ngưng tụ được 1 giọt. Tiên Thiên Võ Sư nếu tu luyện Địa Cấp công pháp trở lên có hi vọng ngưng tụ được 2 giọt, nếu không phải chờ khi đạt được Võ Tông, Võ Vương Cảnh. Võ Hoàng, Võ Đế có thể có 3 giọt. Mà Võ Đế tu luyện thấp nhất cũng là Địa Cấp công pháp rồi, nếu tu luyện Thiên Cấp công pháp thì Võ Đế Thất Trọng có hi vọng ngưng tụ 4 giọt. Ngay cả Võ Thánh và Đại Thành Kỳ nghe đồn cũng chỉ có thể ngưng tụ ra cao nhất là 9 giọt tinh huyết mà thôi.
Tinh huyết, chính là một loại dự trữ đối với cả tu võ và tu tiên giả. Ngoài ra nó rất nhiều tác dụng thần diệu khác, đặc biệt là trong các bí pháp. Có thể nói tinh huyết đại biểu cho tu vi, chiến lực của cường giả bên cạnh những thứ như Kim Đan, Nguyên Anh hay Nguyên Hạch, Võ Hồn các loại. Nhưng ngưng tụ tinh huyết, lại cực kì gian khổ. Cũng có thể nói ngưng tụ tinh huyết chính là tự kéo chậm tốc độ tu luyện của bản thân. Thậm chí khi tấn cấp, lại phải nâng cấp tinh huyết cũ, ngưng tụ tinh huyết mới cũng là một cực hình, rất tổn hại sinh mạng lực và thời gian. Cho nên một số tu luyện giả chỉ qua loa ngưng tụ một ít tinh huyết, thậm chí hoàn toàn bỏ qua không ngưng tụ.
Tiêu Vân Thiên lại không cho rằng như vậy, tinh huyết ngoài dự trữ linh khí, tính mạng lực các thứ còn là một loại củng cố căn cơ bản thân, ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng và đan điền, diệu dụng lại không thể nói hết. Không nói gì khác, nhờ tinh huyết mà hắn hiện tại có thể nội thị đấy. Đại Võ Sư tinh huyết với Võ Sư Cảnh cũng chính là thuốc bổ tốt nhất đấy. Tất nhiên Tiêu Vân Thiên cũng không điên đến độ vừa bỏ chân khí và sinh mạng lực ra ngưng tụ tinh huyết lại sử dụng ngay, như thế còn ngưng tụ ra làm gì?
Cũng chính vì những điều này mà Tiêu Vân Thiên chẳng dám đề nghị vị nữ tử thần bí kia tinh huyết, vừa có suy nghĩ này đã lập tức gạt bỏ ngay.
Vui mừng qua đi, Tiêu Vân Thiên mới chợt nhớ bản thân đã “trễ lịch” bao lâu. Chỉ còn khoảng 8 ngày nữa thôi. Vẫn còn kịp. Nhưng phải chuẩn bị xuất phát ngay.
Nghĩ đến mình còn cả ngũ hành võ kỹ chưa luyện tập, ngay cả Tụ Lực Phá Kích cũng chỉ qua loa được 1 ngày, Tiêu Vân Thiên cảm giác thời gian vẫn có chút không đủ dùng.
Đảo mắt nhìn trong căn phòng một chút, cũng không có cái gì cần mang theo trừ vài bộ đồ. Tiêu Vân Thiên bước ra ngoài. Đột nhiên hắn lại quay trở về, mở tủ lấy ra cặp lục lạc Thiên Lý Linh. Thở dài một hơi, Tiêu Vân Thiên cũng cất Thiên Lý Linh vào giới chỉ.
Ghé thăm phòng Tiêu Hạ Ngưng một chốc lát. Nhìn nàng vẫn như 2 tháng trước, có điều do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời đã trở nên trắng bệch. Tiêu Vân Thiên lại thở dài, hắn ôm nàng ra sân. Một tiểu tử 12 tuổi nhỏ gầy ôm một thiếu nữ 18 tuổi có vẻ khó khăn. Nhưng Tiêu Vân Thiên lại không cảm thấy thế. Hắn là Võ Sư Bát Trọng rồi.
Đặt nàng dưới chỗ ánh nắng, Tiêu Vân Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc suốt nửa canh giờ.
- Mẫu thân, à Ngưng Nhi, ta biết nàng ngay cả lúc sắp ra đi vẫn lo lắng cho ta. Nhưng nàng yên tâm, ta đã trưởng thành, thật sự đã trưởng thành. Không những thế, nàng cũng sẽ sống để chứng kiến sự trưởng thành ấy, chắc chắn.
- Chỉ 8 ngày nữa là sinh nhật của ta rồi. Kiếp trước ngoài Tiêu Như Nguyệt cũng chẳng ai nhớ đến ta, cũng chẳng có ai bên cạnh chúc mừng phế vật không thể tu luyện này.
Tiêu Vân Thiên cười, tiếp tục lẩm bẩm:
- Kiếp này sợ rằng càng không có ai bên cạnh ta trong ngày sinh nhật nhỉ? Nhưng không sao cả, trừ lần này ta phải ra ngoài, những sinh nhật sau này, Ngưng Nhi nàng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?
Tiêu Vân Thiên ôm nàng trở về căn phòng, sau đó dứt khoát quay người rời khỏi Tiêu gia. Ngay cả Hoắc Vĩ hắn cũng không thông báo. Lần trước Hoắc Vĩ đã nói muốn đi cùng hắn, hoặc thay hắn hành động. Nhưng Tiêu Vân Thiên đã từ chối, việc nguy hiểm này hắn phải tự tay làm. Quan trọng nhất là Hoắc Vĩ đi rồi, ai sẽ hoạt huyết cho Tiêu Hạ Ngưng?
Tiêu Vân Thiên hốt hoảng định kiểm tra thì bất ngờ mọi việc lập tức dừng lại. Hắn hiện nay mới là Võ Sư Bát Trọng, còn chưa thể nội thị nên dù cảm nhận vật kia vẫn tồn tại trong đan điền nhưng lại không biết nó là thứ gì.
Chờ qua một lúc lâu không thấy động tĩnh, Tiêu Vân Thiên lại thử tiếp tục thử tu luyện. Phải biết hắn vừa xung phá liên tục 4 huyệt đạo, cả người mệt lã nhưng thứ kì lạ xuất hiện đột ngột kia khiến hắn không thể yên tâm nghỉ ngơi được.
Tiêu Vân Thiên thử vận chuyển công pháp, thật chậm rãi, thật cẩn thận. Ngay khi chân khí vừa vận chuyển thì vật kia lại như sống dậy, nó lại bắt đầu hút chân khí và sinh mạng lực của Tiêu Vân Thiên, tốc độ lần này cũng rất chậm. Tiêu Vân Thiên lại thử tăng tốc độ tu luyện một chút, tốc độ hấp thu của vật kia lại nhanh hơn. Cứ thế qua vài lượt nhanh nhanh chậm chậm, Tiêu Vân Thiên cũng không còn kinh hoảng, hắn đoán vật này có thể là do công pháp tu luyện hoặc do thể chất đặc biệt của mình, có khi là cả hai.
Tâm tình dần bình phục, Tiêu Vân Thiên tiếp tục tu luyện, khi cảm thấy mệt mỏi do mất quá nhiều sinh mạng lực thì hắn dừng lại, ăn một chút, vận động cơ thể một chút, lại bắt đầu tu luyện. Cứ thế trôi qua 4 ngày, Tiêu Vân Thiên cảm thấy rất quái lạ, giống như mình đang nuôi một cái thai vậy. Nghĩ vậy hắn chợt bật cười. Và “cái thai” kia thật sự trưởng thành. Ngay buổi trưa ngày hôm ấy, một tiếng sét nổ trong đầu Tiêu Vân Thiên, hắn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tinh huyết, một giọt Đại Võ Sư tinh huyết. Chính xác hơn là nửa giọt. Nhưng thông qua liên hệ với nửa giọt tinh huyết này hắn đã có thể nội thị. Phải biết rằng hắn mới là Võ Sư Bát Trọng thôi nha. Tu võ giả bình thường thì phải đến Đại Võ Sư Tứ Ngũ Trọng thì bọn họ mới có khả năng ngưng tụ ra giọt tinh huyết đầu tiên, mà thường đến Võ Sư Bát Cửu Trọng họ mới thật sự ngưng tụ để làm nền tảng đột phá Tiên Thiên Võ Sư. Tu tiên giả mặc dù có thể nội thị ngay khi bước vào Trúc Cơ kỳ, nhưng giọt tinh huyết đầu tiên của họ càng khoa trương, phải đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ tương đương Đại Võ Sư thất trọng mới có thể ngưng tụ, có khi còn phải chờ đến Trúc Cơ đỉnh phong.
Tuy chỉ có nửa giọt tinh huyết, và hiện tại với Tiêu Vân Thiên nó cũng chỉ có tác dụng nội thị, vẫn khiến hắn vui mừng khôn xiết. Ai biết được hiện giờ hắn đã ngưng tụ được nửa giọt, tương lai có thể ngưng tụ thêm bao nhiêu giọt nữa. Đại Võ Sư và Trúc Cơ Kỳ bình thường chỉ có thể ngưng tụ được 1 giọt. Tiên Thiên Võ Sư nếu tu luyện Địa Cấp công pháp trở lên có hi vọng ngưng tụ được 2 giọt, nếu không phải chờ khi đạt được Võ Tông, Võ Vương Cảnh. Võ Hoàng, Võ Đế có thể có 3 giọt. Mà Võ Đế tu luyện thấp nhất cũng là Địa Cấp công pháp rồi, nếu tu luyện Thiên Cấp công pháp thì Võ Đế Thất Trọng có hi vọng ngưng tụ 4 giọt. Ngay cả Võ Thánh và Đại Thành Kỳ nghe đồn cũng chỉ có thể ngưng tụ ra cao nhất là 9 giọt tinh huyết mà thôi.
Tinh huyết, chính là một loại dự trữ đối với cả tu võ và tu tiên giả. Ngoài ra nó rất nhiều tác dụng thần diệu khác, đặc biệt là trong các bí pháp. Có thể nói tinh huyết đại biểu cho tu vi, chiến lực của cường giả bên cạnh những thứ như Kim Đan, Nguyên Anh hay Nguyên Hạch, Võ Hồn các loại. Nhưng ngưng tụ tinh huyết, lại cực kì gian khổ. Cũng có thể nói ngưng tụ tinh huyết chính là tự kéo chậm tốc độ tu luyện của bản thân. Thậm chí khi tấn cấp, lại phải nâng cấp tinh huyết cũ, ngưng tụ tinh huyết mới cũng là một cực hình, rất tổn hại sinh mạng lực và thời gian. Cho nên một số tu luyện giả chỉ qua loa ngưng tụ một ít tinh huyết, thậm chí hoàn toàn bỏ qua không ngưng tụ.
Tiêu Vân Thiên lại không cho rằng như vậy, tinh huyết ngoài dự trữ linh khí, tính mạng lực các thứ còn là một loại củng cố căn cơ bản thân, ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng và đan điền, diệu dụng lại không thể nói hết. Không nói gì khác, nhờ tinh huyết mà hắn hiện tại có thể nội thị đấy. Đại Võ Sư tinh huyết với Võ Sư Cảnh cũng chính là thuốc bổ tốt nhất đấy. Tất nhiên Tiêu Vân Thiên cũng không điên đến độ vừa bỏ chân khí và sinh mạng lực ra ngưng tụ tinh huyết lại sử dụng ngay, như thế còn ngưng tụ ra làm gì?
Cũng chính vì những điều này mà Tiêu Vân Thiên chẳng dám đề nghị vị nữ tử thần bí kia tinh huyết, vừa có suy nghĩ này đã lập tức gạt bỏ ngay.
Vui mừng qua đi, Tiêu Vân Thiên mới chợt nhớ bản thân đã “trễ lịch” bao lâu. Chỉ còn khoảng 8 ngày nữa thôi. Vẫn còn kịp. Nhưng phải chuẩn bị xuất phát ngay.
Nghĩ đến mình còn cả ngũ hành võ kỹ chưa luyện tập, ngay cả Tụ Lực Phá Kích cũng chỉ qua loa được 1 ngày, Tiêu Vân Thiên cảm giác thời gian vẫn có chút không đủ dùng.
Đảo mắt nhìn trong căn phòng một chút, cũng không có cái gì cần mang theo trừ vài bộ đồ. Tiêu Vân Thiên bước ra ngoài. Đột nhiên hắn lại quay trở về, mở tủ lấy ra cặp lục lạc Thiên Lý Linh. Thở dài một hơi, Tiêu Vân Thiên cũng cất Thiên Lý Linh vào giới chỉ.
Ghé thăm phòng Tiêu Hạ Ngưng một chốc lát. Nhìn nàng vẫn như 2 tháng trước, có điều do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời đã trở nên trắng bệch. Tiêu Vân Thiên lại thở dài, hắn ôm nàng ra sân. Một tiểu tử 12 tuổi nhỏ gầy ôm một thiếu nữ 18 tuổi có vẻ khó khăn. Nhưng Tiêu Vân Thiên lại không cảm thấy thế. Hắn là Võ Sư Bát Trọng rồi.
Đặt nàng dưới chỗ ánh nắng, Tiêu Vân Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc suốt nửa canh giờ.
- Mẫu thân, à Ngưng Nhi, ta biết nàng ngay cả lúc sắp ra đi vẫn lo lắng cho ta. Nhưng nàng yên tâm, ta đã trưởng thành, thật sự đã trưởng thành. Không những thế, nàng cũng sẽ sống để chứng kiến sự trưởng thành ấy, chắc chắn.
- Chỉ 8 ngày nữa là sinh nhật của ta rồi. Kiếp trước ngoài Tiêu Như Nguyệt cũng chẳng ai nhớ đến ta, cũng chẳng có ai bên cạnh chúc mừng phế vật không thể tu luyện này.
Tiêu Vân Thiên cười, tiếp tục lẩm bẩm:
- Kiếp này sợ rằng càng không có ai bên cạnh ta trong ngày sinh nhật nhỉ? Nhưng không sao cả, trừ lần này ta phải ra ngoài, những sinh nhật sau này, Ngưng Nhi nàng sẽ ở bên cạnh ta, đúng không?
Tiêu Vân Thiên ôm nàng trở về căn phòng, sau đó dứt khoát quay người rời khỏi Tiêu gia. Ngay cả Hoắc Vĩ hắn cũng không thông báo. Lần trước Hoắc Vĩ đã nói muốn đi cùng hắn, hoặc thay hắn hành động. Nhưng Tiêu Vân Thiên đã từ chối, việc nguy hiểm này hắn phải tự tay làm. Quan trọng nhất là Hoắc Vĩ đi rồi, ai sẽ hoạt huyết cho Tiêu Hạ Ngưng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.