Đại Việt Minh Môn

Chương 10: Cha mẹ ở kiếp này

Việt Ngữ Văn Đàn

09/11/2019

Đạo nhân trang nghiêm đọc văn tế vãng sanh, thanh điệu khi cao khi thấp, khi bổng khi trầm, lũ lượt âm hồn nối đuôi nhau bước qua chiếc ô trên không trung, để cho hào quang chiếu rọi tẩy rửa linh hồn lại theo Minh Môn đi vào địa ngục, bọn họ trật tự, ngay ngắn như một đàn kiến, tại thời điểm này hết thảy ân oán hồng trần đều được rũ bỏ, một hồi sinh sinh tử tử cũng giống như sâu nhỏ hoá bướm mà thôi.

Khung cảnh kia nếu nhìn từ xa sẽ thấy cực kỳ diễm lệ cũng thần thánh vô cùng, nhân sinh là như vậy, điểm kết chính là cõi chết, ngẫm lại những điều này Trần Quân cảm khái không thôi.

Quá trình siêu độ kéo dài hơn 30 phút, sau 30 phút toàn bộ 1245 âm hồn đều được tống tiễn âm ty, đạo nhân ngừng đọc văn tế, run run ho mạnh, tại chỗ ngồi xuống mặt đất điều hoà thân thể, đại siêu độ lấy đi của hắn quá nhiều tinh lực.

Lại sau 30 phút, đạo nhân hí hửng triệu hồi linh bài của mình, nhìn sự biến hoá bên trên không khỏi vui vẻ, kích động cười dài thành tiếng:” 78 vạn năm âm đức! Haha, lần này giàu to rồi!”.

Nói xong quay sang nhìn Trần Quân, mỉm cười:” Chàng trai trẻ, đưa linh bài của ngươi ra, bổn toạ chuyển khoản cho ngươi 7 vạn 8 ngàn năm âm đức như lời ta nói từ đầu!”.

“ Chuyển khoản?” Trần Quân kinh nghi, thầm nghĩ từ khi nào địa phủ lại ban hành cái hình thức kỳ quái này? Nếu như vậy chẳng phải đã ngầm cho phép pháp sư nhân gian được tranh giành âm đức của nhau sao?.

“Nghĩ cái gì? Làm sao? Ngươi đã có bài vị chưa? “ Đạo nhân nhìn biểu cảm ngơ ngác của Trần Quân thì sầm mặt lên tiếng hối thúc.

“Chưa có, tôi chưa nhận bài vị.. Âm đức kia ông cứ để mà dùng, tôi chỉ giúp một chút sức, mài một nghiên mực mà thôi..” Trần Quân cười cười, khéo léo từ chối.

“ Cũng đúng, tu vi ngươi hiện tại không chống đỡ nổi âm đức, hay là như vậy.. Tương lai nếu có ngày ngươi xuống âm ty nhận bài vị Chân Nhân, lúc đó gọi ta, bổn toạ lại chuyển khoản, còn đây là card visit..” Vừa nói đạo nhân vừa đưa tay móc từ túi quần một tấm thẻ nhựa ném cho Trần Quân.

Trần Quân cũng không nhiều lời lập tức thu lấy, biết đâu sau này có ngày lại cần đến nó.

“Ngươi nếu có hứng thú bái nhập làm môn nhân Nội Đạo.. Hay muốn chơi gái.. Gọi cho ta!” Đạo nhân quay người bỏ đi, trước khi đi còn để lại một câu khiến cho Trần Quân không khỏi sững sờ.

Rất nhanh, bình minh hiện, dân trong thôn lục tục ra đồng, Trần Quân cũng quay trở về gia đình vợ chồng thôn dân, một đêm để cho hắn mở mang tầm mắt cái gì gọi là “ Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên” Hắn vốn cho rằng lần trọng sinh này ở đây mặc dù không thể là người mạnh nhất thì cũng sẽ đứng ở vị trí đỉnh phong, thật không ngờ chỉ hai người đầu tiên xuất hiện đều vượt trội so với hắn, thậm chí còn vượt trội quá nhiều.

Trầm mặc trở về, trong đầu hắn không khỏi dâng lên bất an.

“Tương lai hành sự nhất định phải tuyệt đối ổn thoả, thời đại này không đơn giản như ta nghĩ” Trần Quân nói thầm, bất giác đã về đến trước nhà vợ chồng thôn dân.

Người chồng dậy từ rất sớm, trước mảnh sân nhỏ bày ra một bàn trà, vẻ mặt ảo não tràn ngập mỏi mệt đăm chiêu nhìn phía xa xa, thỉnh thoảng đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi thật dài.

Tang lễ vừa kết thúc được mấy ngày dĩ nhiên ông vẫn chưa nguôi ngoai.



“Chú Sáng! Dậy sớm vậy?” Trần Quân mỉm cười bước vào mảnh sân, ngồi bên cạnh người đàn ông, tự tay rót cho mình một ly trà nóng, khói trà bốc lên nóng hổi tan vào sương sớm.

“Xưa nay vẫn dậy sớm, chỉ là gần đây quá mỏi mệt, cháu đi đâu về à?” Chú sáng hướng ánh mắt vô thần nhìn Trần Quân, bỗng nhiên vỗ vai hắn một cái.

“ Cháu ra ngoài hít thở một chút, tiện đi loanh quanh cho quen đường” Trần Quân thật thà đáp, nhìn người đàn ông này trong lòng hắn cảm xúc vô cùng lẫn lộn.

“Đi.. Vào nhà ăn cơm, cô nấu cơm đợi từ sớm” Chú Sáng kéo Trần Quân cùng đi vào bên trong.

Trên chiếc bàn nhỏ đã soạn sẵn thức ăn, mặc dù chỉ là rau dưa đơn bạc nhưng ấm cúng cực kỳ, Trần Quân cảm động nhìn cô Yến, người phụ nữ này không mềm yếu như hắn nghĩ, tựa hồ nhánh hoa hồng bị mưa sa vùi dập, nhưng sau mưa hoa hồng vẫn thuỷ chung xinh đẹp.

Trần Quân kéo ghế cho vợ chồng hai người, sau đó chủ động đi tới phía trước gian thờ, thắp một nén nhang.

“Ăn đi cháu, ăn nhiều vào!” Cô Yến gắp cho Trần Quân đầy bát thức ăn, yên lặng ngồi nhìn hắn.

“Cô cũng ăn đi.. Thức ăn ngon lắm!” Trần Quân cười cười, mặc dù có chút không hợp khẩu vị, hơn nữa từ rất lâu rồi chưa từng nếm lại ẩm thực nhân gian, nhưng mà bữa ăn này quả thực rất ngon, có một thứ tình cảm lâng lâng khó tả.

“Khi nào cháu về thành phố?” Cô Yến buột miệng hỏi.

Chú Sáng nghe vậy thì liếc mắt nhìn vợ mình như đang trách cứ:” Ở lại chơi thêm vài hôm nha cháu.. Nhà chỉ còn hai vợ chồng.. Cô đơn lắm!” Chú Sáng thở dài nói.

Trần Quân cũng không biết về sau phải đi đâu, làm gì, tất nhiên hắn không thể sống ở đây mãi, biết hai vợ chồng cố tình né tránh chuyện tên Tà Sư Trần Quý là đang muốn tốt cho hắn, hơn nữa cũng không muốn mang nợ người dưng ân nghĩa, coi như mọi chuyện đã rồi, ác giả ác báo, hết thảy nhờ trời.

Trần Quân cảm giác trong lòng chua xót, khoé mắt cay cay, hắn không hiểu mình, không hiểu vì sao ở kiếp này bản thân lại nhạy cảm, đa sầu như vậy.

“Sau khi bắt được Trần Quý cháu sẽ trở lên thành phố..” Trần Quân buột miệng đáp.

Vợ chồng hai người lẳng lặng nhìn nhau, thầm nghĩ đứa trẻ này vẫn không quên lời hứa, không hẹn mà nước mắt cùng lúc trào ra.

“ Thực lòng cô chú không muốn cháu dính vào chuyện này.. Tâm linh, luật pháp khó bề can thiệp.. Hắn là pháp sư cao tay, cháu đi tìm hắn nhất định sẽ nguy hiểm.. Cô đã mất đi hai đứa con, không muốn nhìn thấy cháu cũng gặp chuyện!” Cô Yến vừa nói vừa nức nở.

Trần Quân rùng mình một cái, bất giác nuốt vào thứ gì đó mằn mặn, ngước đầu nhìn lên bắt gặp cặp mắt cô Yến đỏ hoe, thời khắc đó trái tim hắn như bị bóp nghẹt.

“Trước khi đưa em xuống âm ty, cháu đã từng hứa.. Về sau thay em chăm sóc cô chú.. Nếu cô chú không ngại, cháu muốn nhận cô chú làm cha mẹ.. Nuôi!” Chữ cuối cùng đắng chát lắm Trần Quân mới thốt ra được.



Vợ chồng hai người vừa nghe liền muốn quỵ xuống, chú Sáng cảm động nhìn Trần Quân, nam nhân lệ rơi dài.

“ Có lẽ nào ông trời cướp đi hai đứa con của chúng ta.. Thương tình ban cho một đứa con khác?” Chú Sáng mắt đỏ hoe nhìn vợ, thất thần lẩm bẩm.

Cô Yến đăm đăm nhìn Trần Quân, tựa hồ muốn hắn xác nhận lại những lời vừa rồi là thật lòng.

Trần Quân xưa nay làm người tính cách quyết liệt, luôn tin vào những gì mình cần, tin vào cảm xúc ban sơ.

Không ngần ngại trực tiếp quỳ gối xuống nền đất hướng vợ chồng hai người, kêu lớn:” Ba.. Mẹ!”.

Chỉ một câu này thôi như sét đánh ngang tai, vợ chồng hai người đứng hình mất một lúc, không ai nói gì thêm, ngôn từ là thừa thải, cả nhà ba người ôm nhau khóc.

“Con trai.. Con trai ngoan.. Ông trời không tuyệt đường..” Chú Sáng lau nước mắt, khuôn mặt co giật, khoé mắt long lanh, hai tay ôm chặt lấy Trần Quân không muốn rời bỏ.

Cô Yến khóc nức nở, để cho nước mắt tràn lên khuôn mặt đài trang, bản thân bà không biết là mình đang hạnh phúc hay vẫn là đang bất hạnh.

Trưa hôm đó, cả nhà ba người làm một mâm cơm nhỏ, mục đích chính để giới thiệu Trần Quân cho hàng xóm láng giềng, cũng là cáo tri tổ tiên.

Hai vợ chồng nét mặt tươi tắn hơn nhiều, dù sao chuyện cũng đã rồi, tai nạn qua đi hỷ sự tới, hàng xóm láng giềng vui mừng chúc tụng, nhiều người khen ngợi Trần Quân, khen hắn làm người phong độ.

Mấy ngày về sau bọn họ quấn quýt không rời, căn nhà vốn tang thương ảm đạm dần dần lấy lại sinh khí, thi thoảng vẫn nghe được tiếng nói cười.

Một đêm, Trần Quân ngồi trên giường ngưng thần tu luyện, hắn quyết định ngày mai sẽ đi tới Thất Sơn tìm tên Tà Sư Trần Quý hỏi tội, tất nhiên không để cho cha mẹ nuôi hắn biết.

Việc đầu tiên là phải chuẩn bị mọi thứ một cách chu toàn, bản thân hắn không có pháp khí, không có vật dụng phụ trợ, tuy nhiên Trần Quân tin chắc Trần Quý tên kia không thể chạy thoát, vẫn có câu lưới trời khó lọt.

“Nếu luật pháp không trị được hắn vậy một chưởng giết chết là xong.. Tội nghiệt một mình ta gánh hết!” Trần Quân nói thầm, nắm tay xiết chặt quả quyết.

Trời chậm sáng, Trần Quân trằn trọc mãi không ngủ được, rốt cuộc xốc lại toàn bộ ký ức kiếp trước một lần, đi ra mảnh sân phía sau đánh một bài quyền, đây là quyền pháp sinh thời hắn từng sử dụng, tên gọi Văn Lang Cầm Tiên Quyền.

Quyền pháp ảo diệu, nước chảy mây trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Minh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook