Đại Việt Minh Môn

Chương 3: Quỷ đáng thương

Việt Ngữ Văn Đàn

09/11/2019

Ý nghĩ này nhất thời thoáng qua đầu Trần Quân trong phút chốc, để ở hiện tại trở về quá khứ tất nhiên là điều cực kỳ khó khăn, đừng nói Văn Lang Tứ Thư đã bị hủy, dù cho Văn Lang Tứ Thư nguyên vẹn thì nghịch chuyển thời gian làm sao để quay lại đúng 3000 năm trước, tạm thời Trần Quân còn không có phương pháp.

Văn Lang Tứ Thư tổng cộng bốn quyển, ứng với pháp công tu Tiên thời Văn Lang cổ đại, quyển thứ nhất Luyện Khí cảnh, quyển thứ hai Trúc Cơ cảnh, quyển thứ ba Kết Đan kỳ, quyển thứ tư Nguyên Anh kỳ, đây cũng là pháp công chí cao vô thượng, sinh thời Trần Quân từng mở ra đệ tam thư.

Trần Quân nghiêm khắc nhìn Quỷ Đồng, đối với thực hư chuyện này cũng bắt đầu nảy sinh hứng thú.

"Đại pháp sư tha mạng! Tôi bị người khác khống chế mục đích làm hại gia đình này, nếu không như vậy sẽ lập tức bị đánh cho hồn phi phách tán" Quỷ Đồng sợ hãi nhìn Trần Quân, đương thời nó không gặp qua quá nhiều pháp sư nhân gian, trước đây đối với pháp sư vẫn còn có đôi chút tâm ý xem thường, nhưng từ ngày gặp phải người kia thì vận mệnh của nó lập tức hóa thành một cơn ác mộng.

Đây là vị pháp sư thứ hai Quỷ Đồng gặp, mà tựa hồ năng lực còn kinh khủng hơn, mới mấy phút trước nó còn suy nghĩ không biết thanh niên trước mặt có phải là Thần Linh đến từ âm giới hay không.

"Kẻ khống chế ngươi, hắn ta là ai?" Trần Quân nheo mắt, nhàn nhạt hỏi.

"Núi Thất Sơn, Đông Không Am, vị kia đạo hiệu Đông Không Chân Nhân, là một pháp sư Đạo gia.." Quỷ Đồng thành thật đáp, vừa nói vừa lén lút nhìn Trần Quân, nó tuy là anh quỷ, chết đi lúc chưa kịp trưởng thành nhưng phàm là quỷ hồn đều được thông linh cho nên kiến thức âm dương của nó cũng không hề ít, hơn nữa ở trên cơ thể Trần Quân tản ra hào quang Vương giả, có một cỗ khí tức bá đạo mà không phải ai ai cũng có, cho nên trong mỗi câu, mỗi từ đều hoàn toàn là sự thật.

"Chân Nhân sao? " Trần Quân trầm ngâm nói, nếu như kẻ kia đã xưng Chân Nhân thì đạo hạnh ắt không dưới Chân Nhân, đạo hiệu này không phải cứ muốn là gọi, để trở thành Chân Nhân buộc phải đi địa phủ nhận Chân Nhân linh bài, đạo hạnh Chân Nhân ứng với một ngàn năm âm đức.

Pháp sư nhân gian mặc cho đi theo hệ phái nào, dù là Đạo gia hay Phật gia thì đều có ước quy hết sức nghiêm ngặt, tất nhiên bọn hắn không thể cùng Trần Quân so sánh, Trần Quân là tu Tiên giả, trên nghịch thiên, dưới chế địa, hoàn toàn không bị ước pháp thúc ép, mà tu Tiên giả chính là mưu cầu năng lực, không mưu cầu âm đức.

Chân Nhân, cái pháp danh này nghe thì kinh khủng nhưng chỉ hù dọa được quỷ hồn cùng người phàm mà thôi, còn Luyện Khí kỳ Trần Quân hắn thực sự không để Chân Nhân vào trong mắt.

"Nói rõ đầu đuôi, nếu như giấu giếm nửa câu đừng trách ta tàn nhẫn!" Trần Quân lạnh nhạt quét mắt, trầm giọng.

Quỷ Đồng run lên một cái, quỳ ở trên bàn tay Trần Quân, thái độ hết sức thành khẩn:" Tôi ở thôn bên, 12 năm trước bị xe tải lâm tặc cán chết, lúc đó vừa tròn 7 tuổi, đáng lẽ chết đi phải lập tức xuống âm ty trình diện, nhưng thời điểm vừa bước vào Quỷ Môn Quan bị Đông Không Chân Nhân bắt lấy dùng pháp thuật giam hồn, cũng là che mắt âm binh, vì vậy mới có thể tồn tại ở nhân gian chừng ấy năm".

"Rõ ràng là ngươi từng ký khế ước với hắn, bằng không bài vị Chân Nhân làm sao đủ sức giữ một âm hồn chừng ấy năm mà không bị âm ty để mắt.. Ta cho ngươi một cơ hội nữa..Nói thật, nếu không muốn trăm kiếp trầm luân.." Trần Quân lập tức ngắt lời giận dữ quát, trong mắt phun ra lãnh mang cả người tràn ra uy áp để cho Quỷ Đồng biến sắc, nó biết không thể giấu giếm đành thành thật kể lại mọi chuyện, giọng kể run rẩy tràn ngập sợ hãi.

"12 năm trước có một toán lâm tặc vào rừng này chặt cây, lúc đó tôi vẫn là đứa bé 7 tuổi, trong một lần cùng cha mẹ lên rẫy vô tình nhìn thấy toán lâm tặc kia cưỡng dâm rồi sát hại một thiếu nữ, bọn hắn sợ tôi tiết lộ liền giết người diệt khẩu, sau khi giết chết tôi còn dùng xe tải cán nát đầu dựng hiện trường giả... Tôi bị chết oan, cũng bởi oan ức cho nên mới được ở lại nhân gian đến hết rằm tháng 7.. Tôi muốn trả thù..Vị Chân Nhân kia hứa sẽ giúp tôi cho nên buộc phải cùng hắn ký khế ước chủ tớ, hắn dùng tôi như một công cụ vô hình.." Nói đến đây giọng Quỷ Đồng kịch liệt run rẩy, có thể nghe được từ trong thanh âm chứa đựng thù hận mãnh liệt, cả khuôn mặt Quỷ Đồng nhăn nhó, oán khí bốc lên, biểu tình hết sức dữ tợn.

Ngưng một chút, hơi thở biến nặng nề, mấy giây sau liền trở lại bình thường, Quỷ Đồng lén lút nhìn Trần Quân, khi bắt gặp trong mắt Trần Quân hiện lên mấy tia biến hóa phức tạp lập tức liền tỏ ra sợ hãi, thanh điệu nhỏ dần.



"Hắn đã giúp tôi báo thù, giết chết 3 tên lâm tặc năm đó trực tiếp sát hại tôi..Đáng ra báo thù xong cũng là lúc tôi đi âm ty chịu tội, tuy nhiên khế ước kéo dài đến tận 50 năm, hơn nữa quỷ hồn tồn tại ở nhân gian tu luyện còn làm hại người phàm, tội nghiệt kia quá nặng, chỉ sợ sẽ bị trực tiếp đánh vào Súc Sanh Đạo.. Tôi không dám đi địa phủ..Mà hắn nhất định cũng sẽ không để cho tôi đi..Cầu xin đại pháp sư cứu mạng..Bây giờ tôi nguyện xuống địa ngục chịu khổ hình, dù cho có bị đầu thai làm súc sinh cũng đáng..Cầu ngài cứu tôi..Cứu tôi thoát khỏi khống chế của hắn !".

Quỷ Đồng khóc, sinh hồn hóa thành từng giọt nước mắt thơ ngây thuần khiết không chút nào pha tạp..Nó thực sự rất muốn rời khỏi nhân gian, vì chung quy thì âm phủ mới là địa phương của quỷ hồn, còn dương gian này, cứ mỗi thời mỗi khắc tồn tại đều phải nhận lấy nghiệt kiếp như liệt hỏa đốt thân vô cùng khắc nghiệt, thống khổ kia, đau đớn kia có lẽ chỉ những ai sau khi chết đi mới hiểu.

Trần Quân có chút mềm lòng, hắn không phải là sắt đá, đối với một đứa trẻ sinh tiền trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy thì việc bị kẻ khác lợi dụng hại người cũng không thể hoàn toàn kết thành tội nghiệt.. Mà trong chuyện này nhất định còn có nhân quả, ở đời mọi chuyện không lửa làm sao có khói? Nghiệp trên thân ai kẻ ấy chịu, nhưng Trần Quân sau khi nghe hiểu câu chuyện của Quỷ Đồng đã sớm có dự định.

Hắn sẽ giúp Quỷ Đồng đáng thương kia viết một tờ Trần Tội Phù giải trình với Phong Đô Đại Đế, càng dùng âm đức của bản thân xóa sạch tội nghiệt cho nó, dùng thân phận tu Tiên giả cùng thân phận Đại Tiên để cho Quỷ Đồng vượt qua địa ngục thẩm phán trực tiếp đầu thai nơi Nhân Đạo, còn nhân quả vay vay trả trả hết thảy tính ở trên đầu hắn là được rồi, dù sao thì Quỷ Đồng kia cũng đáng thương hơn đáng trách.

Trần Quân nghĩ thầm, thái độ hòa hoãn trở lại, trong cái nhìn đối với Quỷ Đồng có chút thương cảm xót xa.

Biết Quỷ Đồng cũng chỉ là công cụ làm việc của tên pháp sư kia, không thể khai thác thêm được gì, Trần Quân ho khan, nhìn thật sâu quỷ đồng, biểu tình phức tạp.

"Tội của ngươi đáng ra rất nặng, dựa theo luật pháp Minh Môn sẽ bị đày vào địa ngục tầng chót, chịu khổ hình ngàn năm, nhưng mà ngươi vẫn là đứa nhỏ đáng thương.. Hôm nay gặp được ta coi như là hồng phúc đi.." Trần Quân thâm ý nói.

Quỷ Đồng mới nghe thì không hiểu, nhưng rất nhanh liền minh bạch vị thanh niên trước mặt muốn làm gì.. Quỷ Đồng khóc lớn, cảm động quỳ trên bàn tay Trần Quân, vái xuống một vái thật sâu, đồng thời ở trên cánh tay chính mình cắt xuống một vết cắt, tựa hồ là để ghi khắc ân tình, nó biết hôm nay bản thân gặp được ân nhân rồi.

Trần Quân mỉm cười, không dài dòng mà bàn tay xoa nhẹ hư vô, dùng ngón tay viết lên hư vô một bức Trần Tội Phù.

Linh lực tỏa sáng, nét bút tựa phượng múa rồng bay.

"Thiên minh địa giám..Đạo trời lấy lý, vẫn trọng chữ tình.. Phương Thiên viết Trần Tội Phù gửi Phong Đô Thiên Tử..Quỷ hồn oán anh tồn tại nhân gian mượn âm năng hại người, tội nghiệt sâu dày nhưng xét sinh tiền trải qua thống khổ, bị giết chết lúc tuổi non xanh, hơn nữa mọi chuyện ngọn nguồn do người chi phối.. Tội nặng, nhưng lý tình càng nặng.

Phù này gửi Thiên Tử, mong muốn xem xét, lấy 10 vạn năm âm đức của ta triệt tiêu tội nghiệt để cho anh hồn bước vào Nhân Đạo.

Thiên địa vô cực, càn khôn hữu pháp.. Phương Thiên đạo bút... Cấp cấp như luật lệnh.".

Về cuối nét chữ nặng nề, hai chữ Phương Thiên khó khăn lắm mới viết xuống được, đây không chỉ là cái tên mà còn là Đạo Danh của hắn, Đạo Danh này chứa đựng khí tức đặc thù mà chỉ một mình Phương Thiên Đại Tiên trước kia sở hữu, Đạo Danh vô pháp mô phỏng.



Khuôn mặt Trần Quân trắng bệch, rõ ràng viết tờ Trần Tội Phù này phí của hắn quá nhiều công sức, Trần Tội Phù không phải kẻ pháp sư nào cũng viết ra được mà chỉ bài vị Linh Tiên trở lên mới có thể thong dong hành bút.

Viết xong, trầm mặc nhìn Quỷ Đồng, bức Trần Tội Phù này giá trị 10 vạn năm âm đức, đây là để cho Quỷ Đồng tránh viễn cảnh âm ty thẩm phán, cái giá này cực lớn nhưng Trần Quân không chút nhíu mày, thậm chí trong lòng còn lấy làm cao hứng.

Pháp sư nhân gian xem âm đức là tài sản vô giá, ít ai nguyện hy sinh âm đức bản thân để cứu vớt quỷ hồn chứ đừng nói là một hơi dốc toàn bộ tài sản, thực sự thì Trần Quân cũng không mấy xem trọng thứ âm đức vô dụng này, cái hắn vĩnh viễn truy cầu chính là cánh cửa Tiên Đạo xa vời kia.

Quỷ Đồng cảm động khóc dài, lại gập đầu vái lạy, ngôn từ hiển nhiên không thể cảm tạ được hết thảy ân đức trời biển kia, đối với nó Trần Quân chính là phụ mẫu tái sinh, kể từ cái ngày ký khế ước âm binh, nó coi như bản thân như đã chết thêm lần thứ hai rồi.

"Cảm tạ!" Một câu này, một vái này là đầy đủ.

"Đi đi, nhân quả tiếp theo đây, mọi chuyện cứ để ta gánh, còn cái tên Đông Không kia nhất định sẽ theo ngươi đi xuống Phong Đô.. Ở đó nhớ chăm sóc hắn cho thật kỹ!" Trần Quân mỉm cười, nhẹ giọng nói.

"Đại ân nhân..10 vạn năm âm đức cộng với nhân tình này làm sao trả hết!..Kiếp sau nguyện làm tôi tớ hầu hạ ngài..Cầu chúc ngài phúc vận sâu dày.." Quỷ Đồng lại lạy, thanh âm run rẩy vì cảm động cũng có thể là kích động.

"Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.. Dù gì thì ngươi cũng là tội hồn.. Ta cho phép ngươi bỏ qua Mạnh Bà Thang, tạm thời phong ấn ký ức hồng trần kiếp này, kiếp sau tại năm ngươi 20 tuổi, ký ức sẽ tự động mở ra, lúc đó hãy quy theo Phật môn, nương nhờ hào quang từ bi.. Một lòng tu luyện tẩy rửa luân hồi nghiệt quả..Nhớ lấy!" Trần Quân vẫy tay lệnh cho Quỷ Đồng đứng dậy, thanh âm chứa đựng răn đe, nói xong phức tạp thở dài một cái thật sâu.

"Ghi nhớ..Cáo biệt ân nhân..Kiếp sau hạnh ngộ!" Quỷ Đồng ôm lấy chân Trần Quân, run run cảm kích.

Trần Quân cười, nụ cười này là đưa tiễn, cũng có thể là vui vẻ, vui vẻ vì làm được một việc chính đáng, ngưng một chút đưa tay nhu hòa vuốt đầu Quỷ Đồng, nhìn khuôn mặt hài tử ngây thơ trong sáng kia lần cuối.

Ngón tay chỉ hư vô, mượn nhờ tu vi, mượn nhờ thân phận Đại Tiên trực tiếp mở ra Tử Môn, miệng lầm rầm chú ngữ.

Tử Môn kia quỷ khí ngút trời, là một cánh cửa màu đen u ám, Quỷ Môn dựng thẳng hư vô chìm trong bóng tối, phía sau mơ hồ một con đường màu trắng tỏa ra ánh sáng huỳnh quang bàng bạc, khác với Quỷ Môn Quan, mặc dù vẫn là nơi để cho người chết đi qua nhưng không thông đường Hoàng Tuyền mà trực tiếp dẫn tới Phong Đô Thành.

"Nương theo Trần Tội Phù mà đi, nhanh chân lên!" Trần Quân quát khẽ, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra Tử Môn xa xa.

Quỷ Đồng bám lên Trần Tội Phù, quay đầu cúi chào lần cuối sau đó cả người hóa thành điểm sáng biến mất phía sau Tử Môn, chớp mắt Tử Môn cũng chìm xuống, hòa vào bóng đêm bất định.

Sau khi đưa tiễn Quỷ Đồng, Trần Quân bỗng nhiên có loại suy nghĩ hết sức hoang đường, Trần Quân nhếch môi mỉm cười, nói thầm:" Phong Đô Đại Đế nếu đọc được Trần Tội Phù do ta viết liệu có cảm thấy kinh ngạc không? Ta ở thời điểm đó thình lình biến mất, là hoàn toàn biến mất khỏi nhân thế, ở trong Luân Hồi Kính, thậm chí sổ sinh tử đều là bọt nước tan đi.. Hắn nhất định sẽ rất bất ngờ đây..Là 3000 năm sau, sau 3000 năm ta lại viết thư cho hắn..Nếu như có cơ hội hẳn phải đi âm ty một chuyến..Không chừng sẽ tìm ra biện pháp quay lại quá khứ cũng nên..".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Minh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook