Chương 8: Tà Diệu Vương khuất nhục
Việt Ngữ Văn Đàn
09/11/2019
Thứ nhầy nhụa bẩn thỉu này thì ra chính là Nguyên Anh của Tà Diệu
Vương, bất quá, hắn là tồn tại dạng hồn thể, không phải sinh mệnh cho
nên cũng không thể gọi Nguyên Anh, mà chính xác hơn là Nguyên Anh Hồn.
Nguyên Anh Hồn là một con Mãng Cổ Chu Cáp, loài này hình thù như ếch nhưng thân mang kịch độc, có thể thông hành âm dương hai cõi, tương truyền chỉ tồn tại trăm trượng xung quanh Vọng Hương Đài, lấy nước mắt vong hồn làm thức ăn, lấy Vong Xuyên Thủy làm nước uống.
Mãng Cổ Chu Cáp xuất hiện liền há miệng nuốt lấy bổn tôn, chớp mắt hoá lớn, khi đạt đến kích thước của một chiếc ô tô mới chịu ngừng lại, hai mắt đỏ đục oán độc nhìn đạo nhân, tứ chi vững như thạch bàn cắm chặt xuống mặt đất, bốn phía cơ thể làn da đen bóng phủ lên âm khí nặng nề.
Mặc dù toàn thân cứng cáp nhưng vùng bụng dưới lại trong suốt một cách lạ kỳ để lộ ra gần như toàn bộ nội tạng, có thể nhìn thấy trái tim lớn như nắm đấm đang phanh phanh đập mạnh, Mãng Cổ Chu Cáp này hiển nhiên cũng không phải sinh mệnh đơn thuần mà là một dạng hình thái động vật tương tự loài ếch nhái trên dương gian được ma tính bắt chước, mô phỏng.
Mãng Cổ Chu Cáp hình thù kinh dị bản năng lại càng tàn bạo vô cùng, đứng trước mặt đạo nhân như một chiếc xe tăng chở theo đại pháo chuẩn bị khai nòng, cặp mắt đỏ au không động, cả người không động.
Thời điểm này gió ngừng thổi, cây ngừng lay ngay cả loài giun dế cũng kinh hồn táng đảm, đạo nhân trầm ngâm quan sát Mãng Cổ Chu Cáp, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp qua loài âm vật này tuy nhiên kích thước khủng bố như vậy vẫn có chút hiếm hoi.
Mãng Cổ Chu Cáp vừa ra liền thôn phệ bổn tôn gia tăng sức mạnh, chứng tỏ Tà Diệu Vương đã cùng đường bí lối, đây là đòn sát thủ cuối cùng, mặc cho thành công hay thất bại thì trên thế gian về sau đều sẽ không còn Tà Diệu Vương, không còn Cao Biền hung danh vang dội.
Đúng lúc này Mãng Cổ Chu Cáp thình lình động thủ, cả người hướng đạo nhân bổ nhào đâm tới, toàn thân mọc ra chi chít gai nhọn, mỗi một cái gai này đều mang theo thiên hạ kịch độc, bốn bề cơ thể ma khí vần vũ, há miệng một ngụm cắn về phía trước.
Công kích này không thể xem thường, lực lượng đủ để lật tung một ngọn núi nhỏ, đạo nhân dĩ nhiên không dám chậm chân mượn nhờ bộ pháp bay vọt qua đầu Chu Cáp, tay phải nắm chắc Đào Mộc Kiếm ở trên không trung lăng không mà đứng.
Mãng Cổ Chu Cáp rống lên một tiếng phẫn nộ, bốn chân đập mạnh xuống mặt đất đẩy thân thể to lớn lao vút không trung, tựa hồ loài ếch nhái thông thường nhìn thấy sâu bọ, chiếc lưỡi dài vươn ra quật mạnh về khoảng không phía trước nơi đạo nhân đang đứng.
Một kích này mạnh mẽ lại vô cùng sắc bén, cơ hồ roi ngựa vặn vẹo xé gió khiến cho không trung lùng bùng tiếng nổ, những nơi lưỡi Chu Cáp quét qua không gian đều bị ma khí ăn mòn, Chu Cáp này linh trí không cao mọi hành động đều là bản năng, bên trong đôi mắt đỏ đục kia phản chiếu hình bóng Cao Biền.
Đạo nhân liên tục tránh né, Chu Cáp hung hăng tàn bạo, hành động càng là vô cùng nhanh lẹ hơn nữa cỗ thân thể to lớn tràn ngập kịch độc kia một khi va chạm Đại La Tiên cũng không nhất định có thể toàn thây.
Cánh đồng lúc này đã bị Chu Cáp quần đến nát bấy, tiếp theo mấy cái hơi thở, Chu Cáp liên tục tấn công.
Đào Mộc Kiếm trên tay đạo nhân kích xạ hào quang, đạo nhân vặn mình lăng không thi triển Nội Đạo kiếm pháp, một đạo kiếm quang cường liệt bổ đôi không trung nhằm vùng lưng Chu Cáp ầm vang chém xuống, chỉ nhìn thấy đầy trời tia lửa điện, Đào Mộc Kiếm tựa hồ chém lên tấm sắt dày vậy mà không thể lưu lại chút nào vết tích.
Chu Cáp phát điên, tấn công liên tục, mỗi một đòn đều nhanh lẹ chính xác không gì sánh kịp, phía ngược lại đạo nhân cũng tinh tế nắm bắt thời gian, một người một thú dù tránh né hay công kích đều là hoàn mỹ vô khuyết, chỉ cần chậm đi một hơi thở thì cái giá phải trả chính là tính mạng.
Trải qua mấy chục hơi thở, đạo nhân cơ hồ đã xuống sức, đạo bào ướt đẫm mồ hôi, hắn mặc dù tu vi hùng hậu nhưng lại không thể sử dụng tu vi chỉ biết dùng sức lực cùng với bộ pháp để tránh né, công kích thì lại như muối bỏ biển không thấm vào đâu, đạo nhân âm thầm kêu khổ, biết không thể kéo dài thêm được nữa.
Cang Phục Ma Bộ thi triển đến cực hạn, một bước bước ra, cả người đạo nhân hoá thành tàn ảnh, hai tay nắm chặt Đào Mộc Kiếm tựa hồ một cơn gió nhẹ luồn lách mà đi, ở trên mặt đất, ở vùng bụng dưới Mãng Cổ Chu Cáp dùng hết sức lực bình sinh đâm ra một kiếm, một kiếm này là nhằm vào vùng da mỏng manh của Chu Cáp, nhằm vào trái tim của nó.
Gấp nhưng không loạn, nắm bắt thời cơ, khả năng phán đoán tinh xảo vô cùng, đây chính là kinh nghiệm cả đời của một vị pháp sư hàng ma tróc quỷ.
Đào Mộc Kiếm nở rộ hào quang, gặp Tà diệt Tà gặp Linh chém Linh khí thế không gì cản nổi, một kiếm xé toạc vùng bụng dưới Chu Cáp, đâm xuyên nội tạng.
Máu đen phun ra, ma khí tán loạn, Mãng Cổ Chu Cáp gầm lên một tiếng thảm liệt dùng đầu húc tung đạo nhân đẩy hắn bay ngược trở lại phía sau, đạo nhân cũng chật vật phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng trước đó đã kịp dùng lực đẩy Đào Mộc Kiếm hướng về phía trước, một kiếm chuẩn xác cắt đứt cuống tim Mãng Cổ Chu Cáp.
Thân thể to lớn của Chu Cáp lập tức đổ sụp trên mặt đất, bên trong Tà Diệu Vương trước khi nguyên thần tiêu tán vẫn kịp gào lên một tiếng khuất nhục.
Đạo nhân hoành độ hư không ung dung rơi xuống, mặc dù chật vật kinh khủng nhưng cả người cố tình tán ra nồng đậm tiên phong khí tức, chậm rãi nhấc tay vuốt chòm râu dê, mãn nguyện đằng hắng một cái sau đó lấy từ bên trong túi áo một cái chuông nhỏ bằng đồng, nhè nhẹ rung chuông.
Tiếng chuông vang lên, tức thời mấy ngàn âm hồn đồng loạt tụ tập, bọn chúng trước sau quan chiến, một vài âm hồn vẫn còn kích động quơ tay múa chân, những âm hồn khác lại trầm trồ thán phục, nhìn đạo nhân như một vị Thần Tiên đáng kính.
Đạo nhân vừa lòng thoả ý vuốt chòm râu nhỏ, nhếch môi cười hí hửng:” Mới khởi động một chút, không ngờ Cao Biền kia quá yếu rồi.. Nhưng cũng hơi mất sức a! Chỉ tại gần đây lục căn không tịnh, mấy hôm trước đứa nhỏ còn kéo đi chơi gái.. 3 ngày 3 đêm.. Già rồi, thực sự già rồi!” Đạo nhân buồn rầu than nhẹ.
Nghe vậy, âm hồn một tên thanh niên trẻ tuổi liền run run sáp tới bên cạnh đạo nhân, ánh mắt sáng rực quang mang sùng bái, cả người hắn y phục hiện đại, quần đỏ áo vàng vớ đen đều là hàng hiệu chứng tỏ sinh thời cũng là một dân chơi, âm hồn khom mình vái ra một vái, nhỏ nhẹ nói:” Đại Tiên! Khoản chiến đấu có thể ta chưa phục.. Nhưng mà chơi gái 3 ngày 3 đêm.. Ngài nói thật hay đang bốc phét?”.
“Phét mẹ ngươi.. Tin không ta dẫn ngươi theo xem cho biết!” Đạo nhân tức giận quát, Đào Mộc Kiếm sau lưng ngân vang cộng hưởng.
“ Không cần.. Không cần a! Tôi tin, tin rồi” Âm hồn thanh niên xua xua tay nhếch miệng cười, rất nhanh trốn vào đám âm hồn đang chen chúc.
“ Lão già này cũng quá thú vị!” Trần Quân mỉm cười hứng thú nói, trận chiến kia hắn quan sát từ đầu đến cuối, đạo nhân xây dựng trong tâm thức hắn hình dung một vị pháp sư tôn nghiêm, không ngờ tôn nghiêm chưa kịp định hình liền tiêu tan sạch sẽ.
“Xem đủ chưa? Ngươi còn trốn cái gì, cút mẹ nó ra đây cho bổn toạ!” Lúc này đạo nhân bỗng nhiên quát lớn, ánh mắt sắc lẹm hướng ngôi miếu cổ nhìn tới, rõ ràng từ sớm đã nhận ra sự hiện diện của Trần Quân.
Trần Quân giật mình một cái, cười khổ bước ra.
Trời gần về sáng, Tà Nguyệt cũng mất dạng, dưới màn sương sớm mờ ảo Trần Quân lúc này mới có dịp quan sát đạo nhân một cách chi tiết nhất.
Là một lão già tuổi ngoài 70, trái ngược với nét mặt già nua thì cơ thể hắn tương đối trẻ trung tráng kiện, cả người thẳng tắp tựa phi lao, gò má hơi trũng sâu, thái dương nhô cao, cặp mắt tinh anh hết sức có thần.
Thứ để cho Trần Quân chú ý nhất chính là chòm râu nhỏ nhọn hoắt mọc ngược trên cằm, chòm râu kia khiến cho đạo nhân vừa mới nhìn qua liền có cái gì đó vô cùng bỉ ổi.
“ Cách hắn nói chuyện tuyệt không phải người ở niên đại này.. Mà cũng không có gì quái lạ, Nguyên Anh cảnh tuổi thọ ngoài ngàn năm, hẳn là lão gia hoả niên đại trước vẫn còn tồn tại, bất quá, so với ta vẫn chỉ hậu sinh mà thôi.. Ít nhất phải gọi ta 7 đời gia gia.." Trần Quân cười cười, liếc mắt nhìn đạo nhân âm thầm đánh giá.
Phía ngược lại, đạo nhân cũng nheo mắt đánh giá Trần Quân.
Nguyên Anh Hồn là một con Mãng Cổ Chu Cáp, loài này hình thù như ếch nhưng thân mang kịch độc, có thể thông hành âm dương hai cõi, tương truyền chỉ tồn tại trăm trượng xung quanh Vọng Hương Đài, lấy nước mắt vong hồn làm thức ăn, lấy Vong Xuyên Thủy làm nước uống.
Mãng Cổ Chu Cáp xuất hiện liền há miệng nuốt lấy bổn tôn, chớp mắt hoá lớn, khi đạt đến kích thước của một chiếc ô tô mới chịu ngừng lại, hai mắt đỏ đục oán độc nhìn đạo nhân, tứ chi vững như thạch bàn cắm chặt xuống mặt đất, bốn phía cơ thể làn da đen bóng phủ lên âm khí nặng nề.
Mặc dù toàn thân cứng cáp nhưng vùng bụng dưới lại trong suốt một cách lạ kỳ để lộ ra gần như toàn bộ nội tạng, có thể nhìn thấy trái tim lớn như nắm đấm đang phanh phanh đập mạnh, Mãng Cổ Chu Cáp này hiển nhiên cũng không phải sinh mệnh đơn thuần mà là một dạng hình thái động vật tương tự loài ếch nhái trên dương gian được ma tính bắt chước, mô phỏng.
Mãng Cổ Chu Cáp hình thù kinh dị bản năng lại càng tàn bạo vô cùng, đứng trước mặt đạo nhân như một chiếc xe tăng chở theo đại pháo chuẩn bị khai nòng, cặp mắt đỏ au không động, cả người không động.
Thời điểm này gió ngừng thổi, cây ngừng lay ngay cả loài giun dế cũng kinh hồn táng đảm, đạo nhân trầm ngâm quan sát Mãng Cổ Chu Cáp, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp qua loài âm vật này tuy nhiên kích thước khủng bố như vậy vẫn có chút hiếm hoi.
Mãng Cổ Chu Cáp vừa ra liền thôn phệ bổn tôn gia tăng sức mạnh, chứng tỏ Tà Diệu Vương đã cùng đường bí lối, đây là đòn sát thủ cuối cùng, mặc cho thành công hay thất bại thì trên thế gian về sau đều sẽ không còn Tà Diệu Vương, không còn Cao Biền hung danh vang dội.
Đúng lúc này Mãng Cổ Chu Cáp thình lình động thủ, cả người hướng đạo nhân bổ nhào đâm tới, toàn thân mọc ra chi chít gai nhọn, mỗi một cái gai này đều mang theo thiên hạ kịch độc, bốn bề cơ thể ma khí vần vũ, há miệng một ngụm cắn về phía trước.
Công kích này không thể xem thường, lực lượng đủ để lật tung một ngọn núi nhỏ, đạo nhân dĩ nhiên không dám chậm chân mượn nhờ bộ pháp bay vọt qua đầu Chu Cáp, tay phải nắm chắc Đào Mộc Kiếm ở trên không trung lăng không mà đứng.
Mãng Cổ Chu Cáp rống lên một tiếng phẫn nộ, bốn chân đập mạnh xuống mặt đất đẩy thân thể to lớn lao vút không trung, tựa hồ loài ếch nhái thông thường nhìn thấy sâu bọ, chiếc lưỡi dài vươn ra quật mạnh về khoảng không phía trước nơi đạo nhân đang đứng.
Một kích này mạnh mẽ lại vô cùng sắc bén, cơ hồ roi ngựa vặn vẹo xé gió khiến cho không trung lùng bùng tiếng nổ, những nơi lưỡi Chu Cáp quét qua không gian đều bị ma khí ăn mòn, Chu Cáp này linh trí không cao mọi hành động đều là bản năng, bên trong đôi mắt đỏ đục kia phản chiếu hình bóng Cao Biền.
Đạo nhân liên tục tránh né, Chu Cáp hung hăng tàn bạo, hành động càng là vô cùng nhanh lẹ hơn nữa cỗ thân thể to lớn tràn ngập kịch độc kia một khi va chạm Đại La Tiên cũng không nhất định có thể toàn thây.
Cánh đồng lúc này đã bị Chu Cáp quần đến nát bấy, tiếp theo mấy cái hơi thở, Chu Cáp liên tục tấn công.
Đào Mộc Kiếm trên tay đạo nhân kích xạ hào quang, đạo nhân vặn mình lăng không thi triển Nội Đạo kiếm pháp, một đạo kiếm quang cường liệt bổ đôi không trung nhằm vùng lưng Chu Cáp ầm vang chém xuống, chỉ nhìn thấy đầy trời tia lửa điện, Đào Mộc Kiếm tựa hồ chém lên tấm sắt dày vậy mà không thể lưu lại chút nào vết tích.
Chu Cáp phát điên, tấn công liên tục, mỗi một đòn đều nhanh lẹ chính xác không gì sánh kịp, phía ngược lại đạo nhân cũng tinh tế nắm bắt thời gian, một người một thú dù tránh né hay công kích đều là hoàn mỹ vô khuyết, chỉ cần chậm đi một hơi thở thì cái giá phải trả chính là tính mạng.
Trải qua mấy chục hơi thở, đạo nhân cơ hồ đã xuống sức, đạo bào ướt đẫm mồ hôi, hắn mặc dù tu vi hùng hậu nhưng lại không thể sử dụng tu vi chỉ biết dùng sức lực cùng với bộ pháp để tránh né, công kích thì lại như muối bỏ biển không thấm vào đâu, đạo nhân âm thầm kêu khổ, biết không thể kéo dài thêm được nữa.
Cang Phục Ma Bộ thi triển đến cực hạn, một bước bước ra, cả người đạo nhân hoá thành tàn ảnh, hai tay nắm chặt Đào Mộc Kiếm tựa hồ một cơn gió nhẹ luồn lách mà đi, ở trên mặt đất, ở vùng bụng dưới Mãng Cổ Chu Cáp dùng hết sức lực bình sinh đâm ra một kiếm, một kiếm này là nhằm vào vùng da mỏng manh của Chu Cáp, nhằm vào trái tim của nó.
Gấp nhưng không loạn, nắm bắt thời cơ, khả năng phán đoán tinh xảo vô cùng, đây chính là kinh nghiệm cả đời của một vị pháp sư hàng ma tróc quỷ.
Đào Mộc Kiếm nở rộ hào quang, gặp Tà diệt Tà gặp Linh chém Linh khí thế không gì cản nổi, một kiếm xé toạc vùng bụng dưới Chu Cáp, đâm xuyên nội tạng.
Máu đen phun ra, ma khí tán loạn, Mãng Cổ Chu Cáp gầm lên một tiếng thảm liệt dùng đầu húc tung đạo nhân đẩy hắn bay ngược trở lại phía sau, đạo nhân cũng chật vật phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng trước đó đã kịp dùng lực đẩy Đào Mộc Kiếm hướng về phía trước, một kiếm chuẩn xác cắt đứt cuống tim Mãng Cổ Chu Cáp.
Thân thể to lớn của Chu Cáp lập tức đổ sụp trên mặt đất, bên trong Tà Diệu Vương trước khi nguyên thần tiêu tán vẫn kịp gào lên một tiếng khuất nhục.
Đạo nhân hoành độ hư không ung dung rơi xuống, mặc dù chật vật kinh khủng nhưng cả người cố tình tán ra nồng đậm tiên phong khí tức, chậm rãi nhấc tay vuốt chòm râu dê, mãn nguyện đằng hắng một cái sau đó lấy từ bên trong túi áo một cái chuông nhỏ bằng đồng, nhè nhẹ rung chuông.
Tiếng chuông vang lên, tức thời mấy ngàn âm hồn đồng loạt tụ tập, bọn chúng trước sau quan chiến, một vài âm hồn vẫn còn kích động quơ tay múa chân, những âm hồn khác lại trầm trồ thán phục, nhìn đạo nhân như một vị Thần Tiên đáng kính.
Đạo nhân vừa lòng thoả ý vuốt chòm râu nhỏ, nhếch môi cười hí hửng:” Mới khởi động một chút, không ngờ Cao Biền kia quá yếu rồi.. Nhưng cũng hơi mất sức a! Chỉ tại gần đây lục căn không tịnh, mấy hôm trước đứa nhỏ còn kéo đi chơi gái.. 3 ngày 3 đêm.. Già rồi, thực sự già rồi!” Đạo nhân buồn rầu than nhẹ.
Nghe vậy, âm hồn một tên thanh niên trẻ tuổi liền run run sáp tới bên cạnh đạo nhân, ánh mắt sáng rực quang mang sùng bái, cả người hắn y phục hiện đại, quần đỏ áo vàng vớ đen đều là hàng hiệu chứng tỏ sinh thời cũng là một dân chơi, âm hồn khom mình vái ra một vái, nhỏ nhẹ nói:” Đại Tiên! Khoản chiến đấu có thể ta chưa phục.. Nhưng mà chơi gái 3 ngày 3 đêm.. Ngài nói thật hay đang bốc phét?”.
“Phét mẹ ngươi.. Tin không ta dẫn ngươi theo xem cho biết!” Đạo nhân tức giận quát, Đào Mộc Kiếm sau lưng ngân vang cộng hưởng.
“ Không cần.. Không cần a! Tôi tin, tin rồi” Âm hồn thanh niên xua xua tay nhếch miệng cười, rất nhanh trốn vào đám âm hồn đang chen chúc.
“ Lão già này cũng quá thú vị!” Trần Quân mỉm cười hứng thú nói, trận chiến kia hắn quan sát từ đầu đến cuối, đạo nhân xây dựng trong tâm thức hắn hình dung một vị pháp sư tôn nghiêm, không ngờ tôn nghiêm chưa kịp định hình liền tiêu tan sạch sẽ.
“Xem đủ chưa? Ngươi còn trốn cái gì, cút mẹ nó ra đây cho bổn toạ!” Lúc này đạo nhân bỗng nhiên quát lớn, ánh mắt sắc lẹm hướng ngôi miếu cổ nhìn tới, rõ ràng từ sớm đã nhận ra sự hiện diện của Trần Quân.
Trần Quân giật mình một cái, cười khổ bước ra.
Trời gần về sáng, Tà Nguyệt cũng mất dạng, dưới màn sương sớm mờ ảo Trần Quân lúc này mới có dịp quan sát đạo nhân một cách chi tiết nhất.
Là một lão già tuổi ngoài 70, trái ngược với nét mặt già nua thì cơ thể hắn tương đối trẻ trung tráng kiện, cả người thẳng tắp tựa phi lao, gò má hơi trũng sâu, thái dương nhô cao, cặp mắt tinh anh hết sức có thần.
Thứ để cho Trần Quân chú ý nhất chính là chòm râu nhỏ nhọn hoắt mọc ngược trên cằm, chòm râu kia khiến cho đạo nhân vừa mới nhìn qua liền có cái gì đó vô cùng bỉ ổi.
“ Cách hắn nói chuyện tuyệt không phải người ở niên đại này.. Mà cũng không có gì quái lạ, Nguyên Anh cảnh tuổi thọ ngoài ngàn năm, hẳn là lão gia hoả niên đại trước vẫn còn tồn tại, bất quá, so với ta vẫn chỉ hậu sinh mà thôi.. Ít nhất phải gọi ta 7 đời gia gia.." Trần Quân cười cười, liếc mắt nhìn đạo nhân âm thầm đánh giá.
Phía ngược lại, đạo nhân cũng nheo mắt đánh giá Trần Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.