Chương 16: Thay trời hành đạo
Việt Ngữ Văn Đàn
14/11/2019
“ Là vợ chồng hắn thuê ngươi tới đây?” Trần Quý lập tức đứng dậy, nét mặt trở nên cực kỳ thâm trầm, hắn đã rõ ràng, kể từ thời điểm Quỷ Đồng
thoát khỏi sự khống chế, Trần Quý linh tính sẽ có ngày hôm nay, thậm chí ngay từ đầu, lúc chạm mặt Trần Quân hắn đã sớm nghi ngờ rồi.
Nhân gian pháp sư, bản thân hắn không phải hàng tuyệt đỉnh nhưng nếu hỏi hắn có e ngại ai không? Thì câu trả lời chỉ có một.
Không!.
Đây là địa bàn của hắn, hắn có thủ đoạn bảo mệnh, mọi hành động từ trước tới nay đều âm thầm diễn ra ở trong bóng tối.. Trừ bỏ luật pháp, Trần Quý quả thực không sợ một ai.
Bội kiếm rung lên, ánh mắt Trần Quý chuyển đỏ vẻ mặt trở nên hung tàn ác liệt tựa hồ một con sói hoang khát máu, tay trái bắt quyết, tay còn lại rút ra bội kiếm bên hông, đây không phải Đào Mộc Kiếm mà là một thanh kiếm sắt, sắc bén, lăng lệ vô cùng.
“ Nếu đã tới.. Ta cũng không ngại giết ngươi.. Luyện hồn!” Trần Quý chỉ kiếm hướng Trần Quân, nhếch môi gằn lớn từng câu từng chữ.
Ánh kiếm loé lên, Trần Quý trực tiếp lao tới, chân đạp một loại bộ pháp Đạo gia, cả người như kiếm chỉ có thể dùng một từ để diễn tả.
“ Sắc bén!”.
Trần Quân cười ha hả, cả đời hắn không ngại đấu pháp, càng không ngại đấu võ, mặc cho Trần Quý khí thế hùng hổ ra sao thì trong mắt hắn so với trẻ con đánh lộn không có gì khác biệt.
“ Víu..”.
Một kiếm chém tới, ở trên đỉnh đầu Trần Quân lướt qua, vài sợi tóc đen bị cắt xuống, theo gió bay đi.
Trần Quân nghiêng người tránh né đồng thời tung cước phản công, động tác nhanh như điện giật, một cước mang theo toàn bộ sức lực, toàn bộ sát khí, toàn bộ oán niệm trong đời hắn tích luỹ cho đến nay, một cước này là vì hai đứa trẻ vô tội, là vì cha mẹ nuôi, là vì bổn phận pháp sư thế thiên hành đạo.
Một cước như đao sắc sức lực ngàn cân hoành không quét ngang, một cước có thể bổ đôi đá lớn.
Khoảng cách quá gần, hơn nữa phản xạ của Trần Quý làm sao có thể so sánh với Trần Quân? Chỉ nghe được tiếng xương sườn sụp đổ, một tiếng hét thảm vang lên xé tan không khí Thất Sơn tĩnh mịch.
Vùng mạn sườn bên phải bị Trần Quân đá nát, Trần Quý ôm bụng bay ngược về phía sau phun ra một búng máu lớn, vẻ mặt mờ mịt, đáy lòng kinh hãi tột độ, bởi dù sao thì hắn cũng là người chủ động công kích, một kiếm tưởng như có thể dễ dàng đoạt mạng đối phương lại không ngờ được, dồn chính bản thân rơi vào thảm trạng.
Trần Quân dứt khoát không cho đối phương có cơ hội thở dốc, linh lực tràn xuống cánh tay, tràn vào nắm đấm, cả người như tên bắn lao thẳng về phía trước, thời điểm Trần Quý vừa rơi xuống lập tức nắm đầu kéo lên, vung tay, một đấm nện thẳng vào mạn sườn vốn đã gãy sụp.
Một tiếng hét ác liệt như heo bị chọc tiết để cho toàn bộ Thiên Cấm Sơn đều vang dội, thanh âm bay xa cuồn cuộn vọng hồi, bên trong cánh rừng này chim muông đánh động hốt hoảng đập cánh rời chỗ trú ngụ, một vài loài động vật săn đêm giật mình ngẩng đầu nhìn hướng Đông Không Am, thậm chí cô hồn dã quỷ đang lang bạt đều nghe được tiếng hét kia.
Máu tươi phun thành vòi, ở trước mặt Trần Quân, Trần Quý không khác gì con nhái nhỏ, hoàn toàn không có chút sức lực để phản kháng, hắn muốn mở miệng cầu xin nhưng thanh âm chưa kịp thốt ra, một cái nắm đấm nặng như búa sắt lại nện thẳng vào mặt.
Xương hàm sụp đổ, sống mũi nát bét, một cảm giác đau đớn đến kinh khủng chạy dọc toàn thân xộc thẳng lên não để cho hắn gần như hôn mê bất tỉnh.
Kinh hoàng, hoảng loạn, đau đớn, khiếp sợ là cảm giác của Trần Quý hiện tại, trong đời hắn đây là lần đầu tiên nếm trải, cũng rất có thể là lần cuối cùng.
Không ai biết được cảm xúc của Trần Quân, khuôn mặt lạnh băng, trong lòng chỉ có một cỗ nộ khí tựa hồ núi lửa phun trào, nộ khí này đốt cháy cơ thể, để cho hắn gần như rơi vào trạng thái điên loạn.
Một đấm, lại một đấm.
Trần Quý không khác gì cái bị thịt, cả người khắp nơi đều là máu tươi, vùng ngực xương gãy lòi ra hẳn bên ngoài, nội tạng dập nát tóc tai rối bời, hồn bay phách lạc.
“Một đấm này là hồn ma con trai cả cha mẹ nuôi ta báo ngươi.. Một đấm này là hồn ma đứa con trai út.. Báo ngươi.. Một đấm này là cha nuôi ta.. Dành cho ngươi.. Một đấm này của mẹ nuôi ta..” Trần Quân liên tục tung nắm đấm lên mặt, lên người Trần Quý, vừa đấm vừa hét lớn.
“ Tha.. Tha.. Cho ta..!” Trần Quý ngất rồi lại tỉnh, đau đớn thống khổ từng trận từng cơn giày vò thể xác, cả đời hắn không sợ trời không sợ đất.. Hôm nay phải khiếp sợ ngoan nhân trước mặt.
“Một đứa trẻ vừa mới lên bảy, chưa nếm trải đủ hồng trần.. Ngươi giết nó.. Đã bao giờ ngươi nghĩ sẽ tha cho nó chưa!” Trần Quân gầm nhẹ, ánh mắt toé lửa, lại thêm một đấm không chút lưu tình.
“ Một đứa trẻ vô tội.. Ngươi hành hạ nó suốt 3 năm.. Ngươi có tha cho nó không?”
“Một người cha bỗng nhiên mất đi hai đứa con ruột thịt.. Ngươi có hiểu cảm xúc là như thế nào? Cha nuôi ta hận không thể ăn gan, uống máu, bằm thây ngươi.. Ngươi nghĩ ta có thể tha cho ngươi không?”.
“ Một người phụ nữ hết lòng yêu ngươi lại bị ngươi chà đạp, về sau tưởng chừng dứt bỏ.. Ngươi.. Ngươi còn đeo bám.. Hại cả cuộc đời người ta.. Hại người ta thân nhân ly biệt, lá vàng tiễn lá xanh.. Ta có nên tha cho ngươi không?”.
Một đấm cuối cùng rơi xuống, không trung tràn ngập máu tanh, một tiếng hét cuối cùng.. Đầu Trần Quý lệch về phía sau, xương cổ gãy lìa, hắn chết không nhắm mắt.
Trần Quân nắm chặt lấy đầu đối phương không chịu buông tha, gằn giọng quát:” Ngươi còn nhìn ta? Cút ra đây!”.
Nói xong hai tay dùng lực vỗ nát đầu Trần Quý, lôi từ trong cơ thể hắn ra một sợi hồn.
Hồn này hoảng loạn nhìn Trần Quân để cho ánh mắt lăng lệ, lạnh lùng đến cực điểm kia xoáy thẳng vào linh thức.. Hắn sợ, triệt để khiếp sợ rồi, nếu có thể chết lại lần thứ hai hắn cũng không nguyện nhìn thấy ánh mắt kia thêm một lần nào nữa.
Hồn Trần Quý run lẩy bẩy quỳ sụp trước mặt Trần Quân, bài vị Chân Nhân triệt để vỡ tan hoá thành vô số điểm sáng như đom đóm tan vào bóng đêm, nhập cùng trời đất.
“ Ta không nắm quyền sinh sát nhưng có quyền thanh lý môn hộ.. Kẻ như ngươi chết thêm trăm lần vẫn nhẹ!” Trần Quân nói nhỏ, một lần phát tiết vừa rồi khiến hắn thấm mệt.
“Đúng vậy! Tội của tôi chết còn nhẹ!” Hồn Trần Quý lấm lét bò trên mặt đất, chỉ hận mình không thể ôm lấy chân đối phương cầu khẩn.
Bất quá, ngoài mặt là như vậy nhưng trong lòng hắn sớm đã có kế hoạch báo thù.
Trần Quý tất nhiên không dại gì xuống âm ty ở trước mặt Phong Đô Thiên Tử đòi công đạo, với tội trạng của hắn nhất định vạn kiếp bất phục.. Hắn muốn đầu nhập vào Phong Lôi Thành, mượn dao giết người.
Phong Lôi Thành ở Minh Giới thực lực không kém âm ty, hắn càng là pháp sư nhân gian lòng mang thiên đại thù hận không sợ Phong Lôi Đại Đế từ chối.. Một con chó chung quy cũng có giá trị của nó.
Oán độc, thù hận đốt cháy linh hồn Trần Quý, ở trong khoảnh khắc này hắn chính thức nhập ma.
Trần Quân trầm ngâm quan sát toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt Trần Quý, hắn há lại không nhìn ra được chút tâm tư kia?.
“ Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho hồn phách của ngươi sao?” Đáy mắt Trần Quân loé lên một tia lăng lệ, khàn khàn nói.
Trần Quý chưa kịp hoảng hốt, chưa kịp định thần thì một cánh tay đã bóp chặt lấy hắn, Đại Tiên linh bài bay ra, lơ lửng trước mặt, linh bài bạo phát hào quang, hào quang kia như là ngàn vạn thanh đao lưỡi kiếm sắc bén chém vào hồn thể.
“Ngươi.. Ngươi.. Thù này ta nhất định phải báo” Trần Quý hét thảm, linh hồn kịch liệt vặn vẹo.
“Đi đi thôi.. Ngươi sinh ra ở đâu về lại chốn đó.. Đời này ngươi không báo được thù!” Trần Quân cười lạnh, bàn tay xiết chặt.
Thời điểm hồn Trần Quý tưởng chừng hôi diệt bỗng nhiên một trận gió âm mang theo cuồn cuộn ma khí quét qua, trong trời đất, trong cõi Thất Sơn ma khí tung hoành, tiếng hồn ma gào thét, tiếng Lệ Quỷ cuồng minh, tiếng nức nở, tiếng ai oán, tiếng súng đạn, tiếng khói lửa binh đao bao phủ thế gian.
Trần Quân bị ma khí công tâm lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phương xa, hai cái bóng đen đang đứng trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, phía sau lưng một hồn ma quỳ sụp vái lạy.
“Chủ công! Tại sao không giết chết tên pháp sư kia? Hắn chính là kẻ hôm đó cùng với Trần Toàn giết hại thuộc hạ” Một bóng đen lên tiếng hàm ý trách móc.
“Không thể giết hắn.. Ngươi không biết hắn là ai, nhưng ta biết.. Chuyện này tính sau!” Bóng đen còn lại còn lại ung dung đáp, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng uy nghiêm khiếp người.
Nhân gian pháp sư, bản thân hắn không phải hàng tuyệt đỉnh nhưng nếu hỏi hắn có e ngại ai không? Thì câu trả lời chỉ có một.
Không!.
Đây là địa bàn của hắn, hắn có thủ đoạn bảo mệnh, mọi hành động từ trước tới nay đều âm thầm diễn ra ở trong bóng tối.. Trừ bỏ luật pháp, Trần Quý quả thực không sợ một ai.
Bội kiếm rung lên, ánh mắt Trần Quý chuyển đỏ vẻ mặt trở nên hung tàn ác liệt tựa hồ một con sói hoang khát máu, tay trái bắt quyết, tay còn lại rút ra bội kiếm bên hông, đây không phải Đào Mộc Kiếm mà là một thanh kiếm sắt, sắc bén, lăng lệ vô cùng.
“ Nếu đã tới.. Ta cũng không ngại giết ngươi.. Luyện hồn!” Trần Quý chỉ kiếm hướng Trần Quân, nhếch môi gằn lớn từng câu từng chữ.
Ánh kiếm loé lên, Trần Quý trực tiếp lao tới, chân đạp một loại bộ pháp Đạo gia, cả người như kiếm chỉ có thể dùng một từ để diễn tả.
“ Sắc bén!”.
Trần Quân cười ha hả, cả đời hắn không ngại đấu pháp, càng không ngại đấu võ, mặc cho Trần Quý khí thế hùng hổ ra sao thì trong mắt hắn so với trẻ con đánh lộn không có gì khác biệt.
“ Víu..”.
Một kiếm chém tới, ở trên đỉnh đầu Trần Quân lướt qua, vài sợi tóc đen bị cắt xuống, theo gió bay đi.
Trần Quân nghiêng người tránh né đồng thời tung cước phản công, động tác nhanh như điện giật, một cước mang theo toàn bộ sức lực, toàn bộ sát khí, toàn bộ oán niệm trong đời hắn tích luỹ cho đến nay, một cước này là vì hai đứa trẻ vô tội, là vì cha mẹ nuôi, là vì bổn phận pháp sư thế thiên hành đạo.
Một cước như đao sắc sức lực ngàn cân hoành không quét ngang, một cước có thể bổ đôi đá lớn.
Khoảng cách quá gần, hơn nữa phản xạ của Trần Quý làm sao có thể so sánh với Trần Quân? Chỉ nghe được tiếng xương sườn sụp đổ, một tiếng hét thảm vang lên xé tan không khí Thất Sơn tĩnh mịch.
Vùng mạn sườn bên phải bị Trần Quân đá nát, Trần Quý ôm bụng bay ngược về phía sau phun ra một búng máu lớn, vẻ mặt mờ mịt, đáy lòng kinh hãi tột độ, bởi dù sao thì hắn cũng là người chủ động công kích, một kiếm tưởng như có thể dễ dàng đoạt mạng đối phương lại không ngờ được, dồn chính bản thân rơi vào thảm trạng.
Trần Quân dứt khoát không cho đối phương có cơ hội thở dốc, linh lực tràn xuống cánh tay, tràn vào nắm đấm, cả người như tên bắn lao thẳng về phía trước, thời điểm Trần Quý vừa rơi xuống lập tức nắm đầu kéo lên, vung tay, một đấm nện thẳng vào mạn sườn vốn đã gãy sụp.
Một tiếng hét ác liệt như heo bị chọc tiết để cho toàn bộ Thiên Cấm Sơn đều vang dội, thanh âm bay xa cuồn cuộn vọng hồi, bên trong cánh rừng này chim muông đánh động hốt hoảng đập cánh rời chỗ trú ngụ, một vài loài động vật săn đêm giật mình ngẩng đầu nhìn hướng Đông Không Am, thậm chí cô hồn dã quỷ đang lang bạt đều nghe được tiếng hét kia.
Máu tươi phun thành vòi, ở trước mặt Trần Quân, Trần Quý không khác gì con nhái nhỏ, hoàn toàn không có chút sức lực để phản kháng, hắn muốn mở miệng cầu xin nhưng thanh âm chưa kịp thốt ra, một cái nắm đấm nặng như búa sắt lại nện thẳng vào mặt.
Xương hàm sụp đổ, sống mũi nát bét, một cảm giác đau đớn đến kinh khủng chạy dọc toàn thân xộc thẳng lên não để cho hắn gần như hôn mê bất tỉnh.
Kinh hoàng, hoảng loạn, đau đớn, khiếp sợ là cảm giác của Trần Quý hiện tại, trong đời hắn đây là lần đầu tiên nếm trải, cũng rất có thể là lần cuối cùng.
Không ai biết được cảm xúc của Trần Quân, khuôn mặt lạnh băng, trong lòng chỉ có một cỗ nộ khí tựa hồ núi lửa phun trào, nộ khí này đốt cháy cơ thể, để cho hắn gần như rơi vào trạng thái điên loạn.
Một đấm, lại một đấm.
Trần Quý không khác gì cái bị thịt, cả người khắp nơi đều là máu tươi, vùng ngực xương gãy lòi ra hẳn bên ngoài, nội tạng dập nát tóc tai rối bời, hồn bay phách lạc.
“Một đấm này là hồn ma con trai cả cha mẹ nuôi ta báo ngươi.. Một đấm này là hồn ma đứa con trai út.. Báo ngươi.. Một đấm này là cha nuôi ta.. Dành cho ngươi.. Một đấm này của mẹ nuôi ta..” Trần Quân liên tục tung nắm đấm lên mặt, lên người Trần Quý, vừa đấm vừa hét lớn.
“ Tha.. Tha.. Cho ta..!” Trần Quý ngất rồi lại tỉnh, đau đớn thống khổ từng trận từng cơn giày vò thể xác, cả đời hắn không sợ trời không sợ đất.. Hôm nay phải khiếp sợ ngoan nhân trước mặt.
“Một đứa trẻ vừa mới lên bảy, chưa nếm trải đủ hồng trần.. Ngươi giết nó.. Đã bao giờ ngươi nghĩ sẽ tha cho nó chưa!” Trần Quân gầm nhẹ, ánh mắt toé lửa, lại thêm một đấm không chút lưu tình.
“ Một đứa trẻ vô tội.. Ngươi hành hạ nó suốt 3 năm.. Ngươi có tha cho nó không?”
“Một người cha bỗng nhiên mất đi hai đứa con ruột thịt.. Ngươi có hiểu cảm xúc là như thế nào? Cha nuôi ta hận không thể ăn gan, uống máu, bằm thây ngươi.. Ngươi nghĩ ta có thể tha cho ngươi không?”.
“ Một người phụ nữ hết lòng yêu ngươi lại bị ngươi chà đạp, về sau tưởng chừng dứt bỏ.. Ngươi.. Ngươi còn đeo bám.. Hại cả cuộc đời người ta.. Hại người ta thân nhân ly biệt, lá vàng tiễn lá xanh.. Ta có nên tha cho ngươi không?”.
Một đấm cuối cùng rơi xuống, không trung tràn ngập máu tanh, một tiếng hét cuối cùng.. Đầu Trần Quý lệch về phía sau, xương cổ gãy lìa, hắn chết không nhắm mắt.
Trần Quân nắm chặt lấy đầu đối phương không chịu buông tha, gằn giọng quát:” Ngươi còn nhìn ta? Cút ra đây!”.
Nói xong hai tay dùng lực vỗ nát đầu Trần Quý, lôi từ trong cơ thể hắn ra một sợi hồn.
Hồn này hoảng loạn nhìn Trần Quân để cho ánh mắt lăng lệ, lạnh lùng đến cực điểm kia xoáy thẳng vào linh thức.. Hắn sợ, triệt để khiếp sợ rồi, nếu có thể chết lại lần thứ hai hắn cũng không nguyện nhìn thấy ánh mắt kia thêm một lần nào nữa.
Hồn Trần Quý run lẩy bẩy quỳ sụp trước mặt Trần Quân, bài vị Chân Nhân triệt để vỡ tan hoá thành vô số điểm sáng như đom đóm tan vào bóng đêm, nhập cùng trời đất.
“ Ta không nắm quyền sinh sát nhưng có quyền thanh lý môn hộ.. Kẻ như ngươi chết thêm trăm lần vẫn nhẹ!” Trần Quân nói nhỏ, một lần phát tiết vừa rồi khiến hắn thấm mệt.
“Đúng vậy! Tội của tôi chết còn nhẹ!” Hồn Trần Quý lấm lét bò trên mặt đất, chỉ hận mình không thể ôm lấy chân đối phương cầu khẩn.
Bất quá, ngoài mặt là như vậy nhưng trong lòng hắn sớm đã có kế hoạch báo thù.
Trần Quý tất nhiên không dại gì xuống âm ty ở trước mặt Phong Đô Thiên Tử đòi công đạo, với tội trạng của hắn nhất định vạn kiếp bất phục.. Hắn muốn đầu nhập vào Phong Lôi Thành, mượn dao giết người.
Phong Lôi Thành ở Minh Giới thực lực không kém âm ty, hắn càng là pháp sư nhân gian lòng mang thiên đại thù hận không sợ Phong Lôi Đại Đế từ chối.. Một con chó chung quy cũng có giá trị của nó.
Oán độc, thù hận đốt cháy linh hồn Trần Quý, ở trong khoảnh khắc này hắn chính thức nhập ma.
Trần Quân trầm ngâm quan sát toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt Trần Quý, hắn há lại không nhìn ra được chút tâm tư kia?.
“ Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho hồn phách của ngươi sao?” Đáy mắt Trần Quân loé lên một tia lăng lệ, khàn khàn nói.
Trần Quý chưa kịp hoảng hốt, chưa kịp định thần thì một cánh tay đã bóp chặt lấy hắn, Đại Tiên linh bài bay ra, lơ lửng trước mặt, linh bài bạo phát hào quang, hào quang kia như là ngàn vạn thanh đao lưỡi kiếm sắc bén chém vào hồn thể.
“Ngươi.. Ngươi.. Thù này ta nhất định phải báo” Trần Quý hét thảm, linh hồn kịch liệt vặn vẹo.
“Đi đi thôi.. Ngươi sinh ra ở đâu về lại chốn đó.. Đời này ngươi không báo được thù!” Trần Quân cười lạnh, bàn tay xiết chặt.
Thời điểm hồn Trần Quý tưởng chừng hôi diệt bỗng nhiên một trận gió âm mang theo cuồn cuộn ma khí quét qua, trong trời đất, trong cõi Thất Sơn ma khí tung hoành, tiếng hồn ma gào thét, tiếng Lệ Quỷ cuồng minh, tiếng nức nở, tiếng ai oán, tiếng súng đạn, tiếng khói lửa binh đao bao phủ thế gian.
Trần Quân bị ma khí công tâm lập tức hôn mê bất tỉnh.
Phương xa, hai cái bóng đen đang đứng trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, phía sau lưng một hồn ma quỳ sụp vái lạy.
“Chủ công! Tại sao không giết chết tên pháp sư kia? Hắn chính là kẻ hôm đó cùng với Trần Toàn giết hại thuộc hạ” Một bóng đen lên tiếng hàm ý trách móc.
“Không thể giết hắn.. Ngươi không biết hắn là ai, nhưng ta biết.. Chuyện này tính sau!” Bóng đen còn lại còn lại ung dung đáp, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng uy nghiêm khiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.