Đại Việt Minh Môn

Chương 1: Xuyên về 3000 năm

Việt Ngữ Văn Đàn

09/11/2019

Minh nguyệt chiếu không, thu phân tiết trời se lạnh.

Bên trong cánh rừng tối tăm bỗng nhiên đi ra thân ảnh một thanh niên, thanh niên này mặc y phục cổ trang, trên dưới xiêm y rách nát nhìn vô cùng chật vật, gió lạnh quét qua thổi lên lọn tóc màu đen cứ như vậy phất phơ phiêu tán nhưng chung quy không thổi đi được ý tang thương mỏi mệt nồng đậm trong mắt.

"Tại sao nàng lại đối với ta như vậy?" Thanh niên thở hồng hộc đắng chát nói, nếu như tinh ý có thể nhìn thấy trên khóe môi một vệt máu đã khô, ngay cả vùng bụng dưới y phục đều bị vạch ra một vết lớn, máu tươi loang lỗ.

Trong lòng thanh niên ngập tràn chua xót, người con gái hắn hết mực yêu thương, yêu đến độ có thể vì nàng bỏ qua sinh mệnh, vậy mà nhẫn tâm lừa dối hắn, đến cuối cùng còn một kiếm đoạn tình, hết thảy chỉ vì Văn Lang Tứ Thư.

May mắn Văn Lang Tứ Thư trong lúc nguy cấp phát huy thần dụng, để cho hắn nghịch chuyển thời không, thanh niên ở trong đường hầm thời không lưu lạc một đoạn thời gian khá dài, hôm nay tại đây đi ra, bản thân cũng không biết đang ở địa phương nào.

"Văn Lang Tứ Thư! Ta biết ngươi vẫn tồn tại trong cơ thể ta.. Nói cho ta biết đây là đâu?" Thanh niên nhấc lên cánh tay phải, nhìn vào mu bàn tay, ở đó có hình xăm một cuốn sách cổ xăm bằng mực tàu, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

"Chủ nhân! Vì cứu mạng ngươi tứ thư đã hoàn toàn bị hủy, chỉ còn lại một tia linh trí này, ta đưa ngươi vượt thời không thông hành đi tới tương lai, đây vẫn là địa cầu, chỉ có điều thời điểm khác biệt, là 3000 năm sau niên đại của chúng ta.. Cuối cùng, trước khi hoàn toàn tiêu tán, ta giúp ngươi mở ra đệ nhất thư, để cho ngươi lại bước vào Luyện Khí cảnh.. Hy vọng ngươi ở lại nơi đây sống bình an một đời.. Đừng nghĩ đến chuyện báo thù.. Ngươi không thể nhìn thấy Lạc Mộng thêm một lần nào nữa đâu..".

Trong đầu thanh niên vang vọng âm thanh trong trẻo nhưng tràn ngập mỏi mệt, tựa hồ là tấc nến cuối cùng, trước khi vụt tắt vẫn cố gắng đốt lên hào quang sau cuối.

"Tỉnh An Giang, Huyện Tịnh Biên, núi Thất Sơn, năm 2022 Công Nguyên lịch" Âm thanh đứt đoạn rót vào tai thanh niên, sau đó hình xăm sách cổ bỗng nhiên tiêu tán hóa thành một đoàn ánh sáng nhu hòa, sau khi bay lượn một vòng liền lặng lẽ dung nhập cơ thể hắn, trong đầu thanh niên nhiều thêm một loại ngôn ngữ, đồng thời nhiều thêm một kho tàng kiến thức khổng lồ.

Thanh niên biết mình đã xuyên việt, đây là thời hiện đại.

Trong cơ thể, tại đan điền linh khí sôi trào, mặc dù chỉ dừng lại ở mức độ Luyện Khí sơ kỳ nhưng cũng đầy đủ để cho hắn đẩy đi rất nhiều mỏi mệt, hơn nữa cả người cảm thấy tràn đầy sức sống.

"Nếu vận mệnh an bài như vậy, ta không đi cưỡng cầu, Lạc Mộng!..Thời không ngăn cách rồi, nhưng nếu có thể trở lại.. Phương Thiên ta nguyện vẫn để cho nàng lừa gạt, vẫn tiếp nhận một kiếm kia.. Vẫn yêu nàng, nhất định không hối hận!" Thanh niên bi ai nói thầm, bỗng nhiên mím môi cười nhạt rồi đưa tay ra trước mặt vuốt ve như cố tình bắt lấy một hình bóng, nhưng không được, hình bóng kia bị gió mờ mơn trớn thổi đi.

Yêu không hối hận!



"Trước kia không thể làm nam nhân của nàng.. Tại đây nhất định sẽ làm nam nhân thiên hạ.. Hồng trần ta lấy chữ Trần làm họ.. Quân lâm thiên hạ, lấy Quân làm tên..Từ nay Trần Quân là tên ta.. 3000 năm sau, thời đại này ta chính thức ghé thăm!".

Nói xong những lời kia mỏi mệt trong mắt hoàn toàn tán đi như khói chiều hóa thành mây nhẹ, thanh niên cũng không còn quá chấp nhất chuyện quá khứ, hắn ở 3000 năm trước là Vương giả, tại đây một lần nữa Vương giả quân lâm.

Dọc theo con đường tỉnh lộ, Trần Quân nhìn thấy trước mặt một thôn xóm, thôn xóm này mấp mô mé núi, đèn điện sáng trưng, ước chừng có hơn 100 ngôi nhà san sát nhau, nhà cửa vừa mới nhìn qua đều tương đối khang trang, con đường bê tông dẫn vào thôn rộng thênh thang, hai bên đường bông giấy nở hoa, diễm lệ trong đêm khoe sắc.

Bóng đèn cao áp màu vàng nhạt chiếu thẳng xuống mặt đường hiện lên vô số những hình thù kỳ dị, xa xa râm ran tiếng chó cắn ma, Trần Quân rất dễ dàng đi vào trong thôn, phía trước một ngôi nhà ba gian cũ kỹ cẩn thận chỉnh trang quần áo, sau đó nhấc tay gõ cửa.

Cộc..Cộc..Cộc..Cộc.

Cánh cửa gỗ đã ngã màu nhẹ nhàng mở ra, một người đàn ông trung niên nghiêng đầu chăm chú nhìn, sau khi đánh giá Trần Quân một lúc mới nheo mắt nhẹ giọng hỏi:" Cậu là ai? Đêm khuya đến nhà tôi có việc gì?" Nói xong lại nheo mắt, âm thầm quan sát.

Biết người đàn ông kia nhìn ra áo quần của mình đang mặc có chút không thích hợp, Trần Quân cười khổ định ôm quyền nhưng nghĩ lại cảm thấy sai sai, đây là thời hiện đại, hoàn toàn không giống Văn Lang 3000 năm trước, Trần Quân mỉm cười, thành thật nói.

"Cháu là người của đoàn phim, lên đây đóng một bộ phim truyền hình cổ trang chẳng may bị lạc, hơn nữa trời đã tối không chỗ nghĩ ngơi, gõ cửa làm phiền là muốn xin bác được tá túc một đêm!" Trần Quân nhỏ nhẹ nói, hắn dùng chuẩn ngôn ngữ phổ thông.

Người đàn ông này ban đầu có chút nghi hoặc, nhưng nhìn Trần Quân mặt mũi sáng sủa lại tương đối hiền lành, sau khi ho khan một cái mới mở lớn cửa, giọng nói sang sảng:" Tá túc không sao, nhưng nhà tôi đứa nhỏ bị bệnh thường xuyên quấy khóc chỉ sợ cậu khó ngủ.. Thôi vậy, vào đây làm hớp rượu cho ấm bụng rồi tính, cậu ở bên ngoài chắc chịu lạnh, chút nữa nếu không ngủ được tôi lại đưa sang nhờ nhà hàng xóm".

Người đàn ông cười chất phác, con người miền này thường như vậy, cực kỳ giàu tình cảm.

"Không sao, có chỗ ngủ là quá tốt rồi, cám ơn bác!" Trần Quân khẽ cúi đầu theo người đàn ông đi vào bên trong, hướng mắt quan sát khắp nơi một vòng.

Ngôi nhà khá cũ, tường xây loang lỗ thậm chí vách tường còn bị nước mưa thấm vào khiến cho lớp sơn bong đi, một số vị trí gạch xây đã mục nát, chứng tỏ đã rất lâu chủ nhà chưa từng sửa chữa qua, lúc này trái tim Trần Quân bỗng nhiên nhảy dựng mấy cái, hắn vậy mà cảm nhận được mùi vị âm khí, nói đúng hơn âm khí cực nặng.

Là người đến từ quá khứ, tại 3000 năm trước chính là một tu hành giả, hơn ai hết đối với âm khí Trần Quân cực kỳ mẫn cảm, nhưng hắn cũng không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, theo người đàn ông chỉ dẫn ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ đặt ở giữa nhà, Trần Quân rối rít cám ơn, lặng một chút lại tiếp tục quan sát.

"Em ơi! Nhà có khách.. Pha cho anh một ấm trà, một ít đồ ăn!" Người đàn ông gọi với vào phòng trong, ở đó đáp lại một tiếng " Dạ" rất nhỏ.



Đèn huỳnh quang trên tường bật lên, căn nhà sáng rực, người đàn ông thoáng nhìn Trần Quân, nhỏ giọng hỏi:" Cậu tên là gì? Người ở đâu?"

Lúc này Trần Quân mới nhìn rõ diện mạo người đàn ông, cả người tương đối cao lớn, mặc quần cộc áo thun, mái tóc hai bên đã ngã màu hoa râm, khuôn mặt phong trần nhưng vô cùng chất phác thiện lương.

"Cháu là Trần Quân, người thành phố, xuống đây đóng phim cùng đoàn không may bị lạc.." Trần Quân thành thật đáp.

"Là diễn viên nha, tôi cực kỳ mê phim.. Tuổi trẻ như vậy đã làm diễn viên..Có tài!".

Nói xong, một phụ nữ trung niên ăn mặt lam lũ, cả người có chút gầy yếu, lưỡng quyền nhô cao chậm rãi đi ra, trên tay cầm một ấm trà nhỏ, người phụ nữ đăm đăm nhìn Trần Quân.

"Chào cô.." Trần Quân bị ánh nhìn kia làm cho khiếp sợ, hốt hoảng chào.

"Ừ.. Chào cậu!" Tay đặt ấm trà xuống bàn, mỏi mệt đáp lại một câu nhưng ánh mắt như cũ đăm đăm, khuôn mặt bà ta khi nhìn Trần Quân không hiểu tại sao lại có chút biến hóa khó hiểu.

Người đàn ông tinh ý nhìn ra điều gì, sau khi cười một cái, cũng lẳng lặng nhìn Trần Quân, khàn khàn nói:" Tôi có một đứa con trai, nếu không vì cố sự kia thì năm nay nó cũng sàn sàn tuổi cậu..Mà quả thực cậu với con trai tôi có nét gì đó rất giống nhau, nhất là cặp mắt và đôi lông mày kia!" Rít vào một hơi thuốc, người đàn ông bỗng nhiên nhìn ra bên ngoài trời tối, ở khoảng không vô định nhả một luồng khói trắng, âm thanh có chút chua xót cùng hồi ức.

Người phụ nữ thủy chung không dời mắt khỏi khuôn mặt Trần Quân, sau khi nghe chồng mình nói xong hàng mi lặng lẽ ngấn lệ.

Trần Quân không biết phải nói sao cho phải, thở dài một cái, cẩn thận rót đầy ba ly trà, nhỏ nhẹ phân trần:" Xin lỗi hai bác, vì cháu, để cho hai bác nhớ lại chuyện cũ.. Không biết chuyện của anh là thế nào?".

"Con trai tôi.. Nó chết rồi, hơn 13 năm trước!" Người đàn ông thổn thức, khuôn mặt sương gió kia co giật mấy cái, tựa hồ chuyện cũ để cho ông cực kỳ đau lòng.

Cũng phải..Làm cha mẹ ai lại không thương yêu con cái, nhất là đứa con quá cố.. Chuyện cũ như gió..Cũng như mây không bao giờ tan được.

Không khí tang thương phút chốc bao trùm căn nhà, Trần Quân làm theo người đàn ông, nhấp một ngụm trà nhỏ, cảm khái nói:" Anh nhà ở trên kia nếu biết được cha mẹ hằng ngày mong nhớ cũng cảm thấy an lòng.. Người đã mất rồi, hai bác hãy nguôi ngoai.. Vì mình, giữ gìn sức khỏe!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Minh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook