Quyển 5 - Chương 17: Cất cánh!
Zhttty
10/04/2013
-Tốt, bây giờ chúng ta sẽ tổng hợp tất cả tin tức thu được.
Diêu Nguyên nhìn mọi người trước mặt, chậm rãi nói.
-Tổng cộng chúng ta đã phóng ba lần phi thuyền khai thác quặng không người lái, chia làm năm tổ. Ba tổ đầu tiên khi đi vào phạm vi 8km xung quanh quần thể chiến hạm thì mất điều khiển, còn hai tổ còn lại thì mất điều khiển ở phạm vi 14km. Tổng hợp lại, chúng ta tạm thời dựng được một mô hình. Được rồi, mời anh chiếu mô hình lên đây.
Diêu Nguyên quay sang ra lệnh cho nhân viên điều khiển đằng xa.
Nhân viên điều khiển kia gật đầu, bấm vài phím. Một mô hình 3D hiện lên trước bục Diêu Nguyên không xa.
-Mọi người có thể thấy, các điểm đỏ chỉ nơi phi thuyền bị mất điều khiển. Năm điểm đỏ ở năm vị trí khác nhau, khoảng cách của chúng đến quần thể chiến hạm cũng khác nhau. Nhưng tất cả đều có chung đặc điểm…
Diêu Nguyên nói tới đây, trên mô hình 3D bỗng xuất hiện một đường kẻ màu xanh. Diêu Nguyên chỉ vào đường kẻ đó nói:
-Đúng, là những mảnh vỡ của quần thể chiến hạm, thông qua tính toán, chúng ta tìm ra, hễ là các mảnh vỡ còn năng lượng, nếu phi thuyền khai thác quặng không người lái tiếp cận chúng trong vòng 300km thì lập tức mất điều khiển.
Nói tới đây, Diêu Nguyên nhìn về phía các nhân viên nghiên cứu bên dưới:
-Đáng tiếc, nền khoa học hiện giờ của chúng ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân vì sao phi thuyền mất điều khiển, cho nên phương diện này vẫn cần các vị cố gắng tìm hiểu. Bất quá, hiện giờ nhiệm vụ của chúng ta đã rõ ràng rồi.
Đầu tiên, tàu con thoi kiểu mới đang được cải tiến lại. Tất cả hệ thống điều khiển tự động đều đổi thành hệ thống điều khiển bằng tay. Việc này ước chừng cần một ngày, hơn nữa vì hệ thống điện tử có nguy cơ trục trặc cho nên tàu con thoi sẽ không sử dụng hệ thống hướng dẫn điện tử, chỉ giữ lại hệ thống liên lạc, hệ thống duy trì sự sống, hệ thống phản trọng lực. Còn lại, tất cả hệ thống, thiết bị tự động khác đều đổi thành thiết bị thao tác bằng tay.
Tiếp theo, để đề phòng tín hiệu liên lạc bị nhiễu hoặc gián đoạn, chúng ta sẽ mang thiết bị liên lạc ứng dụng công nghệ ngoài hành tinh lên tàu. Thiết bị này có thể liên lạc bất kể trong tình huống nào, nó sẽ giúp tàu con thoi giữ vững liên lạc với phi thuyền Hi Vọng.
Diêu Nguyên nói tới đây thì khẽ dừng lại trong giây lát, rồi nói tiếp:
-Như vậy với thông tin có được từ việc phóng phi thuyền khai thác quặng không người lái, chúng ta bước đầu có thể xác nhận trên quần thể chiến hạm hư hỏng kia có hệ thống phòng ngự bằng máy móc. Dĩ nhiên, đây chỉ là khu vực bên ngoài, có lẽ bên trong sẽ còn hệ thống phòng ngự cao cấp hơn nữa. Cũng có thể, tàu con thoi này sẽ khởi động các vũ khí phòng ngự này. Tóm lại, trước mắt chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn về việc này. Chỉ có thể đợi ngày mai, tàu con thoi xuất phát mới biết được.
10h sáng mai, tàu con thoi sẽ được phóng về quần thể chiến hạm. Còn bây giờ, tất cả giải tán.
Cứ thế, đợt thăm dò quần thể chiến hạm phế tích đầu tiên có thể nói là nửa thành công nửa thất bại, ngày thứ hai đến tàu con thoi xuất phát.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, tất cả mọi người tham dự đều mang tâm sự nặng nề, không ai có tâm trạng đùa giỡn hoặc giải trí.
Đến 10h sáng ngày thứ hai, Diêu Nguyên, Trương Hằng và Ưng đồng loạt tiến vào trong tàu con thoi. Trong sự quan sát của mọi người, bọn họ lái tàu con thoi bay về hướng quần thể chiến hạm.
-Lại một lần nữa, cùng thực hiện nhiệm vụ nào.
Bên trong tàu con thoi, ba người mặc trang phục bảo hộ thử nghiệm số 1, cả người nhìn trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, ít nhất không còn vẻ thô to và nặng nề lúc trước, cử động linh hoạt hơn rất nhiều.
Diêu Nguyên điều khiển tàu con thoi bay tới, do không có hệ thống điều khiển tự động nên phương phướng bay phải xác định bằng tay. Hắn điều khiển, còn Trương Hằng và Ưng chịu trách nhiệm chỉ đường.
Trương Hằng đầu tiên nói:
-Nhiệm vụ của ta là dự báo nguy hiểm. Khi cảm thấy nguy hiểm ta sẽ cố gắng báo chúng thật nhanh cho ngài, nhưng nói dài dòng quá sợ không kịp, vì vậy ta sẽ nói rút gọn lại. Ví dụ như khi phát hiện nguy hiểm, ta sẽ nói phương hướng của chúng dựa vào 12 múi giờ. Nếu nguy hiểm đến từ trên hoặc dưới thì ta cũng báo trên, dưới.
Diêu Nguyên gật đầu, các từ cảnh bảo nguy hiểm này là kết quả cuộc thảo luận giữa hắn và Trương Hằng hôm qua. Dù sao, nguy hiểm đến rất bất ngờ, nhiều nhất chỉ có tầm 1 đến 2 giây phản ứng. Nếu cứ nói như kiểu “ Có mối nguy hiểm ở bên trái” thì có khi chưa nói hết, con tàu đã gặp nguy rồi.
Tiếp đó chính là về phương hướng, bên trái rốt cuộc là hướng nào? Nếu lấy tầm mắt của người làm điểm mốc, bên trái là tất cả phương hướng trong 180 độ kề bên. Nói như vậy độ chính xác quá thấp.
Cho nên, Diêu Nguyên cùng Trương Hằng thống nhất lấy thuật ngữ chỉ phương hướng theo múi giờ để thông báo nguy hiểm. Lấy mắt của của làm mốc, từ 12 giờ đến 6 giờ là bên phải, 7 đến 12 giờ thì là bên trái. Còn trên dưới thì do đây là không gian 3D, thuật ngữ chỉ hướng theo múi giờ không thể bao quát hết được. Chỉ có thể chọn một vật tham chiếu làm gốc rồi nói trên hoặc dưới thôi, trường hợp này vật tham chiếu là tàu con thoi.
Dĩ nhiên, thuật ngữ chỉ mang tính tương đối, độ chính xác không phải hoàn hảo. Bất quá, có còn hơn không, ít nhất trước khi khoa học phát minh ra cách truyền tin tức thời thì chỉ có thể dựa vào cách này để thông báo nguy hiểm.
Ưng cũng nói:
-Nhiệm vụ của ta là khi tới quần thể chiến hạm, sử dụng kỹ năng thanh tích giả quan sát mảnh vỡ kim loại xung quanh tàu, tìm bất kỳ vật phẩm có ích nào như vũ khí, linh kiện cơ khí, chip điện tử…
Diêu Nguyên khẽ gật đầu với hai người, hắn tiếp lời:
-Nhiệm vụ của ta là điểu khiển tàu con thoi cải tiến. Sử dụng kỹ năng của cảm ứng giả làm tăng cường khả năng phản xạ, kỹ năng của thanh tích giả giúp ta ứng phó với mọi tình huống, đồng thời kèm theo khả năng dự tri giả để nhận biết nguy hiểm. Kết hợp 3 năng lực này lại, sau khi được Trương Hằng dự báo nguy hiểm ta sẽ điều khiển tàu con thoi né tránh. Đó là nhiệm vụ của ta.
Ba người nói chuyện xong, không lâu sau một giọng nói vang lên trong tàu:
-Hạm trưởng, tàu con thoi cách quần thể chiến hạm khoảng 700km, dự đoán sau 1 phút 42 giây nữa sẽ đến địa điểm chỉ định. Đề nghị tàu giảm tốc độ, tránh va chạm với các mảnh vỡ trong vũ trụ.
-Tốt, tàu con thoi bắt đầu giảm tốc, 7km/s…6km/s…5km/s…
Diêu Nguyên điều khiển tàu con thoi cải tiến, động cơ phía sau tàu từ từ giảm xuống, cho đến khi cách quần thể chiến hạm khoảng 50 km thì tốc độ của tàu con thoi chỉ còn 300m/s. Hơn nữa, càng đến gần thì vận tốc càng chậm, bất quá vẫn tiến tới gần địa điểm chỉ định.
Rốt cuộc, tàu con thoi đã tiến vào trong phạm vi của quần thể chiến hạm. Lúc này, không chỉ ba người trên tàu mà tất cả mọi người trên phi thuyền Hi Vọng đều đồng loạt nín thở, im lặng đến nỗi họ dường như nghe được tiếng tim đập của mình….Bởi vì đây không phải là phi thuyền khai thác quặng không người lái a, đó là con tàu chở ba người trên phi thuyền Hi Vọng.
Huống chi ba người này đều là những người vô cùng quan trọng, hạm trưởng của phi thuyền Hi Vọng – toàn năng giả duy nhất của nhân loại, Trương Hằng – dự tri giả mạnh nhất hiện giờ, Ưng – một trong thanh tích giả hiếm hoi trên phi thuyền.
Vô luận tổn thất ai, đó điều là mất mát không thể bù đắp được với phi thuyền Hi Vọng!
-10 giây sau tàu con thoi sẽ tiến vào quần thể chiến hạm, thành viên trên tàu chuẩn bị!
Khi giọng nói vang lên trong tàu, ba người Diêu Nguyên đều cảm thấy căng thẳng.
-Trương Hằng!
Diêu Nguyên trầm giọng nói.
Trương Hằng thoáng chần chờ khoảng 2 giây, rồi lắc đầu:
-Không cảm thấy nguy hiểm!
-Ưng
Diêu Nguyên nói tiếp.
Ưng đáp lại rất nhanh, lúc này hai mắt hắn đang chăm chú nhìn về trước:
-Ta đang sử dụng kỹ năng của thanh tích giả…Không phát hiện vật thể đặc biệt nào cả!
-Tốt lắm…tiến vào phế tích!
Diêu Nguyên kéo cần điều khiển, tàu con thoi từ từ tiến vào trong quần thể chiến hạm. Sau khi vượt qua một mảnh vỡ kim loại trôi dạt, tàu con thoi đã hoàn toàn tiến vào trong quần thể chiến hạm!
-Phi thuyền Hi Vọng, kiểm tra tình hình trên tàu con thoi!
Diêu Nguyên ra lệnh.
-…Toàn bộ tàu đều bình thường, tín hiệu liên lạc ổn định, không phát hiện tình huống khác lạ!
-Tốt, cứ kiểm tra liên tục. Chúng ta sẽ bắt đầu xâm nhập vào phạm vi 5km xung quanh quần thể chiến hạm. Nhớ liên tục nhắc nhở chúng ta về khoảng cách giữa tàu và mảnh vỡ của quần thể chiến hạm.
Diêu Nguyên lúc này càng cẩn thận hơn, kỹ năng của toàn năng giả đã được khởi động. Xung quanh hắn chợt trở nên tĩnh lặng, trong trạng thái đó hắn điều khiển tàu con thoi không ngừng bay về phía quần thể chiến hạm.
Khi tàu con thoi tiến vào phạm vi 5km xung quanh quần thể chiến hạm, lúc này các mảnh vỡ kim loại đã từ từ gia tăng, hơn nữa các mảnh vỡ lớn hơn đã xuất hiện. Bất quá, Trương Hằng vẫn chưa cảnh báo nguy hiểm nào, Ưng cũng không phát hiện vật phẩm gì giá trị.
-Tàu con thoi chú ý, còn 308 km nữa là đến chiến hạm hư hỏng gần nhất. Xin chú ý, mọi người còn cách vành đai nguy hiểm 7km.
Diêu Nguyên gật đầu đáp:
-Rõ, tiếp tục theo dõi khoảng cách nguy hiểm.
Khi nói, tàu con thoi vẫn bay về trước.
Dần dần, khi tàu con thoi càng tới gần chiến hạm hư hỏng, Vương Quang Chính thậm chí đã liên lạc, yêu cầu tàu con thoi trở về.
-…
Diêu Nguyên nhìn chiến hạm trước mắt, bọn họ đã xâm nhập vào sâu khoảng 11 km. Đây chỉ là cuộc thử nghiệm, không cần phải mạo hiểm quá mức.
-Được rồi, tàu con thoi chuẩn bị trở về…
Diêu Nguyên vừa nói vừa điều khiển tàu con thoi quay lại. Chiếc tàu vẫn đứng yên tại chỗ, nhờ vào hệ thống động cơ đẩy được gắn xung quanh tàu mà nó bắt đầu quay từ từ. Khi đang quay, bỗng nhiên hai mắt Ưng nhíu chặt lại.
-Chờ một chút! Diêu Nguyên, ta thấy một vật!
Đằng trước, một mảnh kim loại trong suốt có đường kính tầm 5m xuất hiện, nhờ vào ánh đèn trên tàu mà nó lóe sáng. Đó chính là vật mà Ưng thấy!
Diêu Nguyên khẽ giật mình, bất kể đó là cái gì, nhưng chất liệu của nó rõ ràng khác hẳn các mảnh vỡ khác. Như vậy chắc hẳn có thể sử dụng. Hắn vội vàng dùng thiết bị liên lạc, nói:
-Phi thuyền Hi Vọng, báo cáo vị trí hiện tại của tàu con thoi, khoảng cách tới chiến hạm hư hỏng gần nhất!
-…Tàu con thoi hiện giờ đã xâm nhập vào phế tích 11km, cách chiến hạm hư hỏng gần nhất 2km.
-Tốt!
Diêu Nguyên quay đầu nhìn về hai người còn lại, nói:
-Vật thể phát sáng kia không ở ngoài phạm vi 300km quanh quần thể chiến hạm, chúng ta có thể lấy được! Trương Hằng, chuẩn bị cảnh báo nguy hiểm, Ưng, nhớ chú ý tình huống xung quanh cùng các vật thể đặc thù khác.
Đi! Chúng ta đi lấy vật phẩm ngoài hành tinh đầu tiên!
Diêu Nguyên nhìn mọi người trước mặt, chậm rãi nói.
-Tổng cộng chúng ta đã phóng ba lần phi thuyền khai thác quặng không người lái, chia làm năm tổ. Ba tổ đầu tiên khi đi vào phạm vi 8km xung quanh quần thể chiến hạm thì mất điều khiển, còn hai tổ còn lại thì mất điều khiển ở phạm vi 14km. Tổng hợp lại, chúng ta tạm thời dựng được một mô hình. Được rồi, mời anh chiếu mô hình lên đây.
Diêu Nguyên quay sang ra lệnh cho nhân viên điều khiển đằng xa.
Nhân viên điều khiển kia gật đầu, bấm vài phím. Một mô hình 3D hiện lên trước bục Diêu Nguyên không xa.
-Mọi người có thể thấy, các điểm đỏ chỉ nơi phi thuyền bị mất điều khiển. Năm điểm đỏ ở năm vị trí khác nhau, khoảng cách của chúng đến quần thể chiến hạm cũng khác nhau. Nhưng tất cả đều có chung đặc điểm…
Diêu Nguyên nói tới đây, trên mô hình 3D bỗng xuất hiện một đường kẻ màu xanh. Diêu Nguyên chỉ vào đường kẻ đó nói:
-Đúng, là những mảnh vỡ của quần thể chiến hạm, thông qua tính toán, chúng ta tìm ra, hễ là các mảnh vỡ còn năng lượng, nếu phi thuyền khai thác quặng không người lái tiếp cận chúng trong vòng 300km thì lập tức mất điều khiển.
Nói tới đây, Diêu Nguyên nhìn về phía các nhân viên nghiên cứu bên dưới:
-Đáng tiếc, nền khoa học hiện giờ của chúng ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân vì sao phi thuyền mất điều khiển, cho nên phương diện này vẫn cần các vị cố gắng tìm hiểu. Bất quá, hiện giờ nhiệm vụ của chúng ta đã rõ ràng rồi.
Đầu tiên, tàu con thoi kiểu mới đang được cải tiến lại. Tất cả hệ thống điều khiển tự động đều đổi thành hệ thống điều khiển bằng tay. Việc này ước chừng cần một ngày, hơn nữa vì hệ thống điện tử có nguy cơ trục trặc cho nên tàu con thoi sẽ không sử dụng hệ thống hướng dẫn điện tử, chỉ giữ lại hệ thống liên lạc, hệ thống duy trì sự sống, hệ thống phản trọng lực. Còn lại, tất cả hệ thống, thiết bị tự động khác đều đổi thành thiết bị thao tác bằng tay.
Tiếp theo, để đề phòng tín hiệu liên lạc bị nhiễu hoặc gián đoạn, chúng ta sẽ mang thiết bị liên lạc ứng dụng công nghệ ngoài hành tinh lên tàu. Thiết bị này có thể liên lạc bất kể trong tình huống nào, nó sẽ giúp tàu con thoi giữ vững liên lạc với phi thuyền Hi Vọng.
Diêu Nguyên nói tới đây thì khẽ dừng lại trong giây lát, rồi nói tiếp:
-Như vậy với thông tin có được từ việc phóng phi thuyền khai thác quặng không người lái, chúng ta bước đầu có thể xác nhận trên quần thể chiến hạm hư hỏng kia có hệ thống phòng ngự bằng máy móc. Dĩ nhiên, đây chỉ là khu vực bên ngoài, có lẽ bên trong sẽ còn hệ thống phòng ngự cao cấp hơn nữa. Cũng có thể, tàu con thoi này sẽ khởi động các vũ khí phòng ngự này. Tóm lại, trước mắt chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn về việc này. Chỉ có thể đợi ngày mai, tàu con thoi xuất phát mới biết được.
10h sáng mai, tàu con thoi sẽ được phóng về quần thể chiến hạm. Còn bây giờ, tất cả giải tán.
Cứ thế, đợt thăm dò quần thể chiến hạm phế tích đầu tiên có thể nói là nửa thành công nửa thất bại, ngày thứ hai đến tàu con thoi xuất phát.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, tất cả mọi người tham dự đều mang tâm sự nặng nề, không ai có tâm trạng đùa giỡn hoặc giải trí.
Đến 10h sáng ngày thứ hai, Diêu Nguyên, Trương Hằng và Ưng đồng loạt tiến vào trong tàu con thoi. Trong sự quan sát của mọi người, bọn họ lái tàu con thoi bay về hướng quần thể chiến hạm.
-Lại một lần nữa, cùng thực hiện nhiệm vụ nào.
Bên trong tàu con thoi, ba người mặc trang phục bảo hộ thử nghiệm số 1, cả người nhìn trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, ít nhất không còn vẻ thô to và nặng nề lúc trước, cử động linh hoạt hơn rất nhiều.
Diêu Nguyên điều khiển tàu con thoi bay tới, do không có hệ thống điều khiển tự động nên phương phướng bay phải xác định bằng tay. Hắn điều khiển, còn Trương Hằng và Ưng chịu trách nhiệm chỉ đường.
Trương Hằng đầu tiên nói:
-Nhiệm vụ của ta là dự báo nguy hiểm. Khi cảm thấy nguy hiểm ta sẽ cố gắng báo chúng thật nhanh cho ngài, nhưng nói dài dòng quá sợ không kịp, vì vậy ta sẽ nói rút gọn lại. Ví dụ như khi phát hiện nguy hiểm, ta sẽ nói phương hướng của chúng dựa vào 12 múi giờ. Nếu nguy hiểm đến từ trên hoặc dưới thì ta cũng báo trên, dưới.
Diêu Nguyên gật đầu, các từ cảnh bảo nguy hiểm này là kết quả cuộc thảo luận giữa hắn và Trương Hằng hôm qua. Dù sao, nguy hiểm đến rất bất ngờ, nhiều nhất chỉ có tầm 1 đến 2 giây phản ứng. Nếu cứ nói như kiểu “ Có mối nguy hiểm ở bên trái” thì có khi chưa nói hết, con tàu đã gặp nguy rồi.
Tiếp đó chính là về phương hướng, bên trái rốt cuộc là hướng nào? Nếu lấy tầm mắt của người làm điểm mốc, bên trái là tất cả phương hướng trong 180 độ kề bên. Nói như vậy độ chính xác quá thấp.
Cho nên, Diêu Nguyên cùng Trương Hằng thống nhất lấy thuật ngữ chỉ phương hướng theo múi giờ để thông báo nguy hiểm. Lấy mắt của của làm mốc, từ 12 giờ đến 6 giờ là bên phải, 7 đến 12 giờ thì là bên trái. Còn trên dưới thì do đây là không gian 3D, thuật ngữ chỉ hướng theo múi giờ không thể bao quát hết được. Chỉ có thể chọn một vật tham chiếu làm gốc rồi nói trên hoặc dưới thôi, trường hợp này vật tham chiếu là tàu con thoi.
Dĩ nhiên, thuật ngữ chỉ mang tính tương đối, độ chính xác không phải hoàn hảo. Bất quá, có còn hơn không, ít nhất trước khi khoa học phát minh ra cách truyền tin tức thời thì chỉ có thể dựa vào cách này để thông báo nguy hiểm.
Ưng cũng nói:
-Nhiệm vụ của ta là khi tới quần thể chiến hạm, sử dụng kỹ năng thanh tích giả quan sát mảnh vỡ kim loại xung quanh tàu, tìm bất kỳ vật phẩm có ích nào như vũ khí, linh kiện cơ khí, chip điện tử…
Diêu Nguyên khẽ gật đầu với hai người, hắn tiếp lời:
-Nhiệm vụ của ta là điểu khiển tàu con thoi cải tiến. Sử dụng kỹ năng của cảm ứng giả làm tăng cường khả năng phản xạ, kỹ năng của thanh tích giả giúp ta ứng phó với mọi tình huống, đồng thời kèm theo khả năng dự tri giả để nhận biết nguy hiểm. Kết hợp 3 năng lực này lại, sau khi được Trương Hằng dự báo nguy hiểm ta sẽ điều khiển tàu con thoi né tránh. Đó là nhiệm vụ của ta.
Ba người nói chuyện xong, không lâu sau một giọng nói vang lên trong tàu:
-Hạm trưởng, tàu con thoi cách quần thể chiến hạm khoảng 700km, dự đoán sau 1 phút 42 giây nữa sẽ đến địa điểm chỉ định. Đề nghị tàu giảm tốc độ, tránh va chạm với các mảnh vỡ trong vũ trụ.
-Tốt, tàu con thoi bắt đầu giảm tốc, 7km/s…6km/s…5km/s…
Diêu Nguyên điều khiển tàu con thoi cải tiến, động cơ phía sau tàu từ từ giảm xuống, cho đến khi cách quần thể chiến hạm khoảng 50 km thì tốc độ của tàu con thoi chỉ còn 300m/s. Hơn nữa, càng đến gần thì vận tốc càng chậm, bất quá vẫn tiến tới gần địa điểm chỉ định.
Rốt cuộc, tàu con thoi đã tiến vào trong phạm vi của quần thể chiến hạm. Lúc này, không chỉ ba người trên tàu mà tất cả mọi người trên phi thuyền Hi Vọng đều đồng loạt nín thở, im lặng đến nỗi họ dường như nghe được tiếng tim đập của mình….Bởi vì đây không phải là phi thuyền khai thác quặng không người lái a, đó là con tàu chở ba người trên phi thuyền Hi Vọng.
Huống chi ba người này đều là những người vô cùng quan trọng, hạm trưởng của phi thuyền Hi Vọng – toàn năng giả duy nhất của nhân loại, Trương Hằng – dự tri giả mạnh nhất hiện giờ, Ưng – một trong thanh tích giả hiếm hoi trên phi thuyền.
Vô luận tổn thất ai, đó điều là mất mát không thể bù đắp được với phi thuyền Hi Vọng!
-10 giây sau tàu con thoi sẽ tiến vào quần thể chiến hạm, thành viên trên tàu chuẩn bị!
Khi giọng nói vang lên trong tàu, ba người Diêu Nguyên đều cảm thấy căng thẳng.
-Trương Hằng!
Diêu Nguyên trầm giọng nói.
Trương Hằng thoáng chần chờ khoảng 2 giây, rồi lắc đầu:
-Không cảm thấy nguy hiểm!
-Ưng
Diêu Nguyên nói tiếp.
Ưng đáp lại rất nhanh, lúc này hai mắt hắn đang chăm chú nhìn về trước:
-Ta đang sử dụng kỹ năng của thanh tích giả…Không phát hiện vật thể đặc biệt nào cả!
-Tốt lắm…tiến vào phế tích!
Diêu Nguyên kéo cần điều khiển, tàu con thoi từ từ tiến vào trong quần thể chiến hạm. Sau khi vượt qua một mảnh vỡ kim loại trôi dạt, tàu con thoi đã hoàn toàn tiến vào trong quần thể chiến hạm!
-Phi thuyền Hi Vọng, kiểm tra tình hình trên tàu con thoi!
Diêu Nguyên ra lệnh.
-…Toàn bộ tàu đều bình thường, tín hiệu liên lạc ổn định, không phát hiện tình huống khác lạ!
-Tốt, cứ kiểm tra liên tục. Chúng ta sẽ bắt đầu xâm nhập vào phạm vi 5km xung quanh quần thể chiến hạm. Nhớ liên tục nhắc nhở chúng ta về khoảng cách giữa tàu và mảnh vỡ của quần thể chiến hạm.
Diêu Nguyên lúc này càng cẩn thận hơn, kỹ năng của toàn năng giả đã được khởi động. Xung quanh hắn chợt trở nên tĩnh lặng, trong trạng thái đó hắn điều khiển tàu con thoi không ngừng bay về phía quần thể chiến hạm.
Khi tàu con thoi tiến vào phạm vi 5km xung quanh quần thể chiến hạm, lúc này các mảnh vỡ kim loại đã từ từ gia tăng, hơn nữa các mảnh vỡ lớn hơn đã xuất hiện. Bất quá, Trương Hằng vẫn chưa cảnh báo nguy hiểm nào, Ưng cũng không phát hiện vật phẩm gì giá trị.
-Tàu con thoi chú ý, còn 308 km nữa là đến chiến hạm hư hỏng gần nhất. Xin chú ý, mọi người còn cách vành đai nguy hiểm 7km.
Diêu Nguyên gật đầu đáp:
-Rõ, tiếp tục theo dõi khoảng cách nguy hiểm.
Khi nói, tàu con thoi vẫn bay về trước.
Dần dần, khi tàu con thoi càng tới gần chiến hạm hư hỏng, Vương Quang Chính thậm chí đã liên lạc, yêu cầu tàu con thoi trở về.
-…
Diêu Nguyên nhìn chiến hạm trước mắt, bọn họ đã xâm nhập vào sâu khoảng 11 km. Đây chỉ là cuộc thử nghiệm, không cần phải mạo hiểm quá mức.
-Được rồi, tàu con thoi chuẩn bị trở về…
Diêu Nguyên vừa nói vừa điều khiển tàu con thoi quay lại. Chiếc tàu vẫn đứng yên tại chỗ, nhờ vào hệ thống động cơ đẩy được gắn xung quanh tàu mà nó bắt đầu quay từ từ. Khi đang quay, bỗng nhiên hai mắt Ưng nhíu chặt lại.
-Chờ một chút! Diêu Nguyên, ta thấy một vật!
Đằng trước, một mảnh kim loại trong suốt có đường kính tầm 5m xuất hiện, nhờ vào ánh đèn trên tàu mà nó lóe sáng. Đó chính là vật mà Ưng thấy!
Diêu Nguyên khẽ giật mình, bất kể đó là cái gì, nhưng chất liệu của nó rõ ràng khác hẳn các mảnh vỡ khác. Như vậy chắc hẳn có thể sử dụng. Hắn vội vàng dùng thiết bị liên lạc, nói:
-Phi thuyền Hi Vọng, báo cáo vị trí hiện tại của tàu con thoi, khoảng cách tới chiến hạm hư hỏng gần nhất!
-…Tàu con thoi hiện giờ đã xâm nhập vào phế tích 11km, cách chiến hạm hư hỏng gần nhất 2km.
-Tốt!
Diêu Nguyên quay đầu nhìn về hai người còn lại, nói:
-Vật thể phát sáng kia không ở ngoài phạm vi 300km quanh quần thể chiến hạm, chúng ta có thể lấy được! Trương Hằng, chuẩn bị cảnh báo nguy hiểm, Ưng, nhớ chú ý tình huống xung quanh cùng các vật thể đặc thù khác.
Đi! Chúng ta đi lấy vật phẩm ngoài hành tinh đầu tiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.