Đại Vũ Trụ Thời Đại

Quyển 2 - Chương 8: Cứu vớt!

Zhttty

03/04/2013

Hôm nay, một người thầy mà mình kính yêu đã ra đi mãi mãi.

Thầy có thể chỉ là một người thầy bảo vệ bình thường, nhưng chính nhờ thầy mà mình đã học được không biết bao nhiêu điều quý giá trong cuộc sống.

Thưa thầy, hôm nay khi nhận được tin thầy mất, con đã rất sững sờ và đau buồn, nhưng bây giờ đến ngay cả việc đến viếng thầy con cũng không làm được. Liệu thầy có tha lỗi cho sự bất hiếu của con không thầy?

Dù gì đi nữa, con thật lòng mong thầy được an nghỉ bình yên. Thầy sẽ vĩnh viễn sống trong lòng chúng con, trong lòng các học trò, trong lòng lớp 12H năm đó.

Tạm biệt thầy, tạm biệt...

Đây là chương truyện mà mình dành tặng cho người thầy của mình, đó có lẽ việc duy nhất mà mình có thể làm lúc này. Vì vậy, mong các bạn có copy đi nơi khác xin hãy giữ lại những dòng này. Chân thành cám ơn các bạn.

-Hệ thống phản trọng lực vì sao lại mất tác dụng?

Ở trong phòng hội nghị trên phi thuyền Hi Vọng, Diêu Nguyên gầm lên giận dữ, nói thật, đây là lần đầu tiên mà hắn nổi giận như thế trước các nhà khoa học cùng các binh lính kia, đương nhiên là đã trừ đi các thành viên trong đội Hắc Tinh, thậm chí đã tức giận đến mức không cách nào kiềm chế được.

Trước đó hắn đã từng nghĩ đến khả năng nơi đó sẽ có rất nhiều nguy hiểm, bao gồm cả chất lượng của tàu con thoi, bao gồm cả tính ăn mòn của không khí, bao gồm đủ loại thiên tai trên tinh cầu, thậm chí đến việc sinh vật ngoài hành tinh xuất hiện thì hắn cũng đã tính đến, nhưng thiên toán vạn toán lại không ngờ rằng hệ thống phản trọng lực giả lại gặp trục trặc, đây chính là sai lầm của hắn!

Là một quân nhân nên Diêu Nguyên cũng không phải là một bà bà mụ mụ gì, hắn biết chỉ cần có nhiệm vụ thì nguy hiểm chết người là không sao tránh khỏi, cũng như lúc đầu quyết định tiến vào trong trụ sở tìm phi thuyền vũ trụ, mặc dù chết mấy đồng đội nhưng hắn không hề tức giận, đúng như khẩu hiệu của đội Hắc Tinh, thân là Hắc Tinh thì để thắng lợi, chết cũng không tiếc!

Đúng vây, chỉ cần giành được thắng lợi, chỉ cần sự hi sinh có giá trị, thì đội viên Hắc Tinh sẽ không ngại hi sinh…

Nhưng cái này không bao gồm sự hi sinh vô ích, cùng với sự hi sinh do sai lầm của đội trưởng!

Diêu Nguyên đứng trên bục cao của đại sảnh phòng hội nghị, khuôn mặt tái xanh đi vì giận dữ, nói:

-Tất cả chi tiết đều đã được chuyển qua rồi, các vị, ta biết điều này có hơi khó khăn với các vị, nhưng chúng ta thật sự không còn thời gian nữa. Ở bên dưới chính là tám nhà khoa học, hơn hai mươi binh lính tinh nhuệ, tuy bên trong tàu con thoi vẫn còn bình chứa dưỡng khí nhưng để cung cấp cho ba mươi hai người thì…Nó chỉ duy trì được tám đến mười tiếng thôi, các vị, chúng ta không còn thời gian nữa.

Đông đảo các nhà khoa học ngồi bên dưới, từ các nhà khoa học về hành tinh, tàu con thoi, sinh vật, khí tượng, vân vân….Căn bản tất cả đều tập trung lại ở trong phòng họp, ngoài ra còn có hơn một ngàn kỹ sư ưu tú đang theo dõi thông qua màn hình liên lạc. Tất cả bọn họ đều đang lắng nghe những lời mà Diêu Nguyên nói.

-Ta chỉ muốn các vị giải quyết ba vấn đề, thứ nhất, tại sao lúc đầu hệ thống kiểm tra tự động lại không phát hiện ra sự cố trong hệ thống phản trọng lực? Thứ hai, nguyên nhân của việc hệ thống phản trọng lực mất tác dụng là gì? Ngoài ra có biện pháp nào giải quyết không? Thứ ba, nếu bỏ qua hệ thống phản trọng lực thì liệu có cách nào để chúng ta cứu bọn họ không? Chỉ có ba vấn đề này thôi.

Sau khi nói xong thì Diêu Nguyên vẫn đứng trên đài cao, nhìn về mọi người phía dưới:

-Ta sẽ ở đây đợi tin tốt từ các vị, mọi người có thể trở về phòng thí nghiệm của mình, hoặc đi tìm các nhà khoa học khác để bàn bạc nhằm sớm tìm ra giải pháp cho ba vấn đề này. Các vị, ở bên dưới chính là đồng bào của chúng ta, bọn họ cần chúng ta trợ giúp, đó là hơn ba mươi hai mạng người a, đó là những binh lính ưu tú cùng các nhà khoa học xuất sắc, nếu mất đi họ thì tổn thất là không sao tưởng tượng nổi, chúng ta phải cứu họ bằng mọi giá!

Cứ như vậy, thời gian trong phi thuyền Hi Vọng cứ thế chậm rãi trôi qua, từng giây từng phút mất đi một cách vô tình. Mười hai vạn dân chúng trên phi thuyền đều đã biết được tin tức về các thành viên trong tàu con thoi, bọn họ vẫn may mắn sống sót, bây giờ đang đợi cứu viện, nhưng lượng dưỡng khí trong con tàu chỉ cho phép bọn họ cầm cự từ tám đến mười tiếng thôi. Trong lúc đó thì phi thuyền Hi Vọng phải cứu được bọn họ, nếu không những người đầu tiên đổ bộ lên hành tinh này rất có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về được nữa…

Đã hai tiếng mười phút từ vụ tai nạn của tàu con thoi…

Trong phòng thí nghiệm sinh học…

-…Không được, cũng không được, hình ảnh thì dù sao cũng chỉ là hình ảnh, đó không phải là mẫu vật chân chính, nếu sử dụng kính hiển vi có độ phóng lớn hơn thì cũng chỉ thấy được các vân ảnh thôi, chết tiệt!



Mitsuda Saburo giận dữ đấm một quyền xuống chiếc bàn kim loại mà gào lên, ở phía sau, khuôn mặt của những trợ lý cùng các nhà khoa học khác cũng xám xịt.

Nhiệm vụ của bọn họ là xét nghiệm xem trong không khí của hành tinh này có tồn tại virus hay vi sinh vậy nguy hiểm nào không, hoặc là có những vật thể siêu nhỏ bí ẩn chẳng hạn…Bởi vì không ai biết được, virus hoặc vi sinh vật ngoài hành tinh này có hình dạng ra sao, có thể như những hạt bụi kiểu sinh vật hữu cơ không? Nếu không phải là những sinh vật hữu cơ thì cũng là kiểu sinh vật vô cơ, như vậy thì sẽ không nhất thiết cần có nước mới tồn tại được. Nói cách khác, vũ trụ này quá rộng lớn cho nên không ai biết được virus ngoài hành tinh sẽ tồn tại dưới dạng nào đây? Ai dám khẳng định nó sẽ tồn tại dưới dạng hữu cơ?

Loài người, còn có tuyệt đại đa số sinh vật trên trái đất đều là những sinh vật hữu cơ, với thành phần cấu tạo chính là Cacbon. Cho nên loài người cần phải hấp thu năng lượng như đường, và các chất khác như nước và dưỡng khí từ bên ngoài. Phương thức hấp thụ các chất đó nếu gọi theo ngôn ngữ của chúng ta thì đó chính là ăn, là cách hấp thu các nguyên tố Oxi, hydro và cacbon để tạo thành chất hữu cơ.

Về phần sinh vật vô cơ, chẳng qua chỉ tồn tại trong những bộ phim, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thôi. Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong vũ trụ, nó to lớn bao la đến mức không ai biết được, vậy sao ngươi dám chắc rằng trong nó không có tồn tại sinh vật dưới dạng vô cơ? Nếu thật sự có nó thì loài sinh vật này căn bản không cần nước vẫn có thể sinh tồn, hay nói cách khác, ai dám khẳng định vì trong không khí không có nước nên không tồn tại các loại virus hay vi sinh vật đây?

Lúc này nhà sinh vật học Mitsuda Saburo cùng các chuyên gia khác về sinh học, virus, còn có các giáo sư về việc phòng chống dịch bệnh đang đối mặt với vấn đề khó khăn này. Nhiệm vụ của của bọn họ chính là cần tìm ra xem trong không khí này có virsus hay vi sinh vật tồn tại hay không, hơn nữa lại không thể tự tay xét nghiệm trên mẫu vật thật. Cho nên bọn họ chỉ còn cách phân tích dựa trên các dữ liệu mà những nhà khoa học đang ở trên hành tinh truyền tới thôi, ngoài ra đến một đầu mối cũng không có. Cái này mà gọi là kiểm tra, xét nghiệm hả?

Một người đàn ông da trắng ở phía sau Mitsuda Saburo thở dài, nói:

-Chúng ta có lẽ nên báo cho thiếu tá thôi, tình huống như thế này thì làm sao mà xét nghiệm được, ít nhất cũng phải có một mẫu vật thật chứ.

Một nhà khoa học là con lai người da đen cũng lên tiếng:

-Đúng thế, chúng ta chẳng qua chỉ là những nhà khoa học thôi, cũng không phải là siêu nhân thì sao có thể nhìn hình mà xét nghiệm ra được có virus tồn tại hay không, đúng là tức chết đi mà, tổ trưởng, chúng ta cùng đi tìm thiếu tá thôi.

Mấy người còn lại cũng đều tán thành, thật ra thì tất cả đều đã cố gắng hết sức rồi, cũng chỉ vì hi vọng có thể làm cho Diêu Nguyên bớt giận…Hôm nay thật sự có rất nhiều người đã bị dọa, bởi đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diêu Nguyên giận dữ như vậy. Hắn chính là người chỉ huy trền toàn phi thuyền, cơ hồ là một nhà độc tài đích thực, cho nên trong lòng của rất nhiều người đã hơi sợ hãi, bọn họ chỉ hi vọng lúc này giải quyết thật tốt công việc của mình chứ không phải là chọc giận Diêu Nguyên.

Nhưng không ai ngờ tới Mitsuda Saburo lại đấm tiếp một quyền vào bàn, cơ hồ gào lên nói:

-Không được! Đó là ba mươi hai mạng người đó…Mạng người là vô giá! Không thể bởi vì sự không cố gắng của chúng ta mà khiến họ lâm vào nguy hiểm hoặc mất mạng được, ta sở dĩ theo đuổi ngành virus học chính là vì những lúc này! Ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh một lần nữa, tuyệt đối không…

Mitsuda Saburo quay đầu lại, cơ hồ điên cuồng nhìn các người khác, nói:

-Thay ta liên lạc với thiếu tá, nói cho hắn biết ta muốn được trao quyền sử dụng máy tính chủ của phi thuyền Hi Vọng, đồng thời hi vọng thiếu tá cho phép khởi động chương trình phân tích trong máy tính, nghe nói chương trình đó cũng là một trong các thứ được chế tạo bằng kỹ thuật ngoài hành tinh như các thứ: hệ thống phản trọng lực, thiết bị liên lạc siêu cấp, động cơ bước nhảy không gian…

Đã hai tiếng mười phút kể từ sự cố trên tàu con thoi…

Bên trong phòng thí nghiệm vật lý, phòng phân tích hệ thống phản trọng lực…

Ở trên Địa Cầu, sau khi cứu sống được một lượng lớn các nhà khoa học thì dự án nghiên cứu hệ thống phản trọng lực đã được khởi động lại, đúng vậy, loài người quả thật đã có thể chế tạo được động cơ phản trọng lực, nhưng về nguyên lý của động cơ đó cùng với cơ cấu hoạt động của nó thì vẫn còn khá mù mờ. Loài người chỉ có thể dựa vào những mẫu vật hoàn chỉnh để phục chế lại mà thôi, thậm chí đến độ lớn nhỏ của động cơ cũng không cách nào khống chế được.

Hệ thống phản trọng lực xét ra cũng tương tự như hệ thống dây điện trên Địa Cầu, không hề khổng lồ như mọi người thường nghĩ mà chẳng qua được lắp đặt khắp nơi trong khinh khí cầu, trong tàu con thoi. Nó giống như một thiết bị loại nhỏ có thể lắp đặt ở bất kỳ đâu vậy, ví dụ trên tàu con thoi có ba bộ thiết bị phản trọng lực, còn trên khinh khí cầu thì có hai bộ, còn về phi thuyền Hi Vọng thì đâu đâu cũng được lắp đặt động cơ phản trọng lực. Với trình độ khoa học kỹ thuật của loài người thì đến độ lớn nhỏ của động cơ cũng không sao khống chế được, cho nên đây cũng là một nguyên chủ yếu lí giải vì sao phi thuyền Hi Vọng lại rộng lớn thế.

Mục đích thành lập của phòng thí nghiệm này chính là phân tích hê thống phản trọng lực, các nguyên lí cùng cơ cấu hoạt động của nó. Thậm chí nếu có thể hiểu được các nguyên lí cơ bản của nó thì càng tốt, từ đó nền khoa học kỹ thuật của loài người có thể tiến thêm một bước dài.

Lúc này, bên trong phòng thí nghiệm đã có hơn mười nhà khoa học tụ tập, càng có vô số các trợ lý không ngừng tính toán các thông tin chi tiết mà tàu con thoi truyền về. Hơn nữa còn thông qua các thí nghiệm giả định để tiến hành nghiên cứu về động cơ phản trọng lực, nhưng mà…Cứ như người cổ đại có được súng lục, hơn nữa dựa vào đại sư có khả năng đúc chế vũ khí như Mạc Tà (hình như là một thợ rèn kiếm nổi tiếng thời Xuân Thu Chiến Quốc thì phải) miễn cưỡng phục chế lại nó, cho nên bọn họ vĩnh viễn không có cách nào biết được nguyên lí hoạt động cụ thể của nó, vân vân…

Tình huống bây giờ đúng là như thế, tất cả mọi người đều nhăn mày nhíu mặt nhìn về phía hệ thống phản trọng lực…Động cơ đó rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng lại được cấu thành bởi vô số các đường dẫn phức tạp, cứ như là các vi mạch máy tính trong phi thuyền vậy, khi dòng điện chạy theo các đường dẫn đó thì sẽ trực tiếp biến đổi dòng điện thành tác dụng phản trọng lực hoặc tạo ra trọng lực…Đối với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của loài người thì việc này quả thực như là một kỳ tích.



Một nhà khoa học có mái tóc bạc phơ thở dài nói:

-Không có biện pháp, chúng ta không thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà phân tích ra được hệ thống phản trọng lực, cái này cần phải trải qua vô số thí nghiệm…Chắc đành phải thông báo cho thiếu tá thôi, chúng ta đã bó tay rồi.

Nói tới đây thì nhà khoa học này lại thở dài, đẩy đẩy lại gọng kính của mình, tựa hồ đang định tự thân đi gặp Diêu Nguyên.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng vang lên.

-Đúng thế, chính là điện trở.

Thanh âm này phát ra từ Ba Lệ, chính là cô gái mà Trương Hằng thỉnh cầu Diêu Nguyên thu nhận. Trong bản ghi chép kiến thức của dân chúng một tháng qua, bởi vì nàng có được một bằng tiến sĩ vật lý cho nên mới được đề cử để trở thành một trợ lý trong phòng thí nghiệm này, không ngờ vào đúng lúc này nàng lại đứng lên phát biểu.

Khi Ba Lệ vừa nói ra những lời này thì tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng, ai ai cũng kinh ngạc trước sự can đảm đó, thậm chí còn có mấy trợ lý nhìn chằm chằm về nàng, cứ như chỉ cần có lệnh là sẽ tống cổ nàng ra khỏi phòng vậy.

Nhưng không ai ngờ rằng tổ trưởng của tiểu tổ Vật lý lại lập tức lên tiếng, hỏi:

-Cô vừa nói cái gì? Nói lại thật rõ ràng xem, cái gì điện trở?

Lúc này Ba Lệ đang chìm đắm vào trong một cảm giác đặc thù, cứ như chung quanh không hề tồn tại bất kỳ thanh âm nào vậy, nhưng thực tế thì nàng có thể nghe rõ được thanh âm của mọi người, hơn nữa còn cảm nhận được vô số cảm xúc ghen tỵ lẫn kinh ngạc. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là vô số tri thức không ngừng hiện lên trong đầu nàng, làm cho nàng lập tức trả lời:

-Đúng, là do vấn đề của điện trở. Bởi vì hệ thống phản trọng lực sử dụng nguồn điện làm năng lượng, cho nên chỉ khi dòng điện có thể chạy qua mới có thể sinh ra tác dụng phản trọng lực hoặc có trọng lực tương ứng. Nếu như lúc đó xảy ra một tình huống đặc thù, khiến cho điện trở của tàu con thoi đột ngột tăng vọt thì, hoặc là do từ trường ảnh hưởng đến điện áp thì như vậy hệ thống phản trọng lực sẽ mất tác dụng ngay. Đó cũng là nguyên nhân duy nhất lí giải cho việc hệ thống phản trọng lực ở tàu con thoi không hề bị hư hỏng, nhưng lại không cách nào sinh ra tác dụng phản trọng lực.

Ba Lệ một hơi nói ra tất cả những lí giải trong đầu mình, đến khi kết thúc mới khẽ thở hổn hển…Nhờ bài nói này mà thiếu chút nữa đã khiến nàng ngạt thở.

Tổ trưởng của tiểu tổ vật lý cau mày suy nghĩ hết mấy phút đồng hồ, sau đó quả quyết ra lệnh:

-Giảm điện áp trong phòng thí nghiệm xuống 5V, sau đó tiến hành thí nghiệm trên hệ thống phản trọng lực, mỗi lần thí nghiệm xong lại tiếp tục giảm xuống 5V…Tiến hành ngay lập tức! Các vị, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu!

Sau khi nhà khoa học trưởng rống to lên thì trong nhất thời cả phòng thí nghiệm đều náo động, ai ai cũng khẩn trương tiến hành công tác của mình. Riêng nhà khoa học trưởng lại đi tới bên cạnh Ba Lệ, nói:

-Cô là trợ lý mới đến sao? Rất tốt, cô tên gì?

-Ba Lệ…

Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà khoa học trưởng, bình thản đọc tên của mình.

-Ba Lệ? Trong các họ ở Trung Quốc có họ Ba sao? Nhưng mà cũng không sao, cô làm rất tốt, nếu như thành công ta sẽ đề bạt cô với thiếu tá, cho cô thăng chức từ trợ lý lên thành nhà khoa học chính thức…Cô có biết không? Cô có thể không chỉ cứu sống ba mươi hai mạng người bên dưới, nếu như phát hiện của cô là đúng thì chúng ta rất có thể sẽ tìm ra biện pháp cho phi thuyền Hi Vọng đổ bộ xuống mặt đất.

Nhà khoa học trưởng hưng phấn nói:

-Nếu quả thật vấn đề là do điện trở dẫn đến hệ thống phản trọng lực hoạt động kém hiệu quả, như vậy nếu có thể sẽ giải quyết được vấn đề của lò hạt nhân trên phi thuyền Hi Vọng, đó chính là vấn đề độ bền của vật liệu cùng với mức tiêu hao năng lượng của nó, nếu chúng ta có đầy đủ điện áp để tăng cường cho hệ thống phản trọng lực thì có thể sẽ khởi động được nó, khởi động được bước nhảy không gian một lần nữa!

Cô rất có thể sẽ cứu được mọi ngườ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Vũ Trụ Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook