Đại Vũ Trụ Thời Đại

Quyển 5 - Chương 29: Những người có thể hi sinh

Zhttty

17/02/2014

Sau cuộc họp lúc trước, Diêu Nguyên chợt nảy sinh lo ngại với việc thăm dò quần thể chiến hạm. Không bởi vì nội dung cuộc họp liên quan tới nền văn minh của người ngoài hành tinh, mà còn do cuộc nói chuyện của Nhâm Đào với hắn sau buổi họp.

-Ngươi có gì muốn nói với ta sao?

Diêu Nguyên đi ra khỏi phòng họp, đang định về phòng hạm trưởng. Tuy mấy ngày nay có Vương Quang Chính cùng các nhân viên trong phòng chính phủ giúp đỡ, nhưng vẫn còn một phần lớn văn kiện chờ hắn phê duyệt, hắn cơ bản không hề có thời gian rảnh để tán gẫu.

Vậy mà cái tên lười nhác, luôn thờ ơ với mọi việc Nhâm Đào lại cản mình lại, hơn nữa còn dùng khuôn măt khác thường định nói với mình gì đó.

Nhâm Đào gật đầu, đáp:

-Đúng, bất quá lời này các nhân viên bên cạnh không thể nghe. Các đội viên trong cuộc thăm dò như thành viên tiểu đội Hắc Tinh có thể, các nhân viên trong phòng chính phủ thì không. Đúng rồi, Trừu Nguyệt, em cũng không được nghe.

Nhâm Trừu Nguyệt còn chưa kịp phát hỏa thì Diêu Nguyên đã phất tay cho các nhân viên khác mang nàng ra. Lúc này, bên cạnh hắn chỉ còn Vương Quang Chính và các đội viên Hắc Tinh khác. Thấy thế, Nhâm Trừu Nguyệt thầm hận, nhéo hông Nhâm Đào một cái thật mạnh, rồi ủ rũ đi ra với mọi người.

Nhâm Đào nhịn đau xoa xoa hông, nói:

-Những lời này ta không nói ra ở cuộc họp nhằm tránh hoảng loạn…Diêu Nguyên, ta với cuộc thăm dò quần thể chiến hạm, đặc biệt với cuộc thăm dò mảnh phế tích của phi thuyền chủ hạm này cảm thấy không ổn, có lẽ tốt nhất chúng ta không nên đi.

-Hả?

Diêu Nguyên hơi sửng sốt:

-Ngươi biết ta muốn làm gì sao?

-Dĩ nhiên.

Nhâm Đào khẳng định:

-Trong cuộc họp, ngài yêu cầu các ban ngành liên quan, trong thời gian hai tháng chế tạo 500 bộ trang phục chiến đấu vũ trụ - phiên bản thử nghiệm số 1. Còn có làm thêm 500 khẩu súng lục Gauss mà Ba Lệ vừa hoàn thành. Chỉ cần đoán một chút là biết ngài định làm gì.

-Nói thử xem.

Diêu Nguyên hứng thú hỏi.

-Ngài muốn thành lập quân đội có khả năng tác chiến trong vũ trụ, đúng không? Trước mắt quân đội trên phi thuyền Hi Vọng, chỉ là quân đội phòng ngự bên trong phi thuyền hoặc tác chiến trên các hành tinh đổ bộ. Bọn họ căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu trong vũ trụ, hơn nữa cũng không có trang thiết bị thích hợp như vũ khí và áo giáp. Do đó, bọn họ không có khả năng trợ giúp kế hoạch tiếp theo của ngài.

Nhâm Đào thẳng thắn nói:

-Ta suy đoán ngài định thành lập một nhóm quân thành thạo tác chiến trong vũ trụ. Số lượng khoảng từ 300 đến 400. Rồi dùng nhánh quân này thăm dò quần thể chiến hạm đúng không. Trong hoàn cảnh đổ nát như vậy, các robot ngoài hành tinh không thể sử dụng súng Gauss, nhờ đó ngài và các đồng đội có thể dùng phiên bản thử nghiệm súng lục Gauss này để thủ thắng. Có phải không?

Diêu Nguyên hơi thất thần, rồi chợt lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Nhâm Đào một điếu:

-Đúng vậy, ngươi đoán không sai. Quần thể chiến hạm bị phá hủy kia là một bảo tàng vô tận. Chỉ với một số nhỏ đồ vật đạt được thôi cũng khiến nền khoa học chúng ta phát triển vượt bậc. Nền văn minh ngoài hành tinh này khác với nền văn minh sở hữu kỹ thuật bước nhảy không gian và hệ thống phản trọng lực mà chúng ta đạt được. Nền văn minh kia quá cao cấp, quá tiên tiến đến mức chúng ta tuy tìm được các công nghệ kia vẫn không thể nào áp dụng được. Còn nền văn minh này chẳng qua chỉ cách nền khoa học chúng ta một cuộc cách mạng công nghệ, nó có thể khiến chúng ta tiết kiệm được mấy trăm năm công sức. Lợi ích lớn như vậy, ta tuyệt không thể từ bỏ!

Nhâm Đào đưa điếu thuốc trở lại cho Diêu Nguyên:



-Tôi không hút thuốc…Nhưng ngài có nghĩ tới chưa, cái lợi ích của ngài nói phải cần mạng mới hưởng thụ được a! Không biết ngài xem qua toàn bộ series phim Terminator (1) chưa?

Diêu Nguyên cau mày:

-Có, ta đã xem qua toàn bộ.

-Tốt lắm, ngài nên biết một chút về trí tuệ nhân tạo (2), chúng là cái gì và tồn tại dựa vào gì? Như loài người chúng ta, ý thức dựa vào bộ não mới tồn tại. Còn trí tuệ nhân tạo thì sao? Dựa vào CPU (3)? Phần cứng? Hay là mạng giả lập? Chúng ta cái gì cũng không biết. Bởi khoa học kỹ thuật của loài người chưa hề phát minh ra trí tuệ nhân tạo đích thực nào. Không hề có loại nào có thể thông qua học tập mà phát triển thành trí tuệ nhân tạo, không có!

Nhâm Đào nói tới đây thì khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc hiếm có:

-Những robot mà chúng ta sở hữu đều có hạn chế về mặt phần cứng. Điều này có thể giúp chúng ta ngăn ngừa sự ảnh hưởng của trí tuệ nhân tạo lên chúng, chiếm quyền điều khiển. Theo giả thuyết của ta, trí tuệ nhân tạo đích thực có thể tồn tại trên mạng giả lập, cứ như hệ thống Sk trong phim Terminator. Cho dù phá hủy máy chủ thành mảnh vụn, nhưng chỉ cần mạng giả lập bất diệt, thì hắn vẫn sẽ bất diệt. Ta cho rằng trí tuệ nhân tạo của người ngoài hành tinh là dạng này.

-Vậy thì sao?

Diêu Nguyên sao khi rít một hơi thuốc lá thì tiếp tục hỏi.

-Vậy thì sao à? Đó là vấn đề lớn.

Nhâm Đào tiếp tục:

-Nếu như nó tồn tại trong mạng giả lập, ngài có dám khẳng định trong quần thể chiến hạm hư hỏng đằng kia, không có mạng giả lập không? Theo quan sát của chúng ta, trong các mảnh vỡ chiến hạm đều có lưu trữ năng lượng. Hay nói cách khác hệ thống năng lượng vẫn hoàn hảo. Nếu như vậy, một nền văn minh còn tiên tiến hơn chúng ta sao lại không có mạng giả lập đây.

Nhâm Đào nói tới đây, há mồm thở dốc:

-Ngài có biết các robot của chúng được cấu tạo ra sao không? Bọn chúng là robot chuyên dùng để chiến đấu trong vũ trụ, tốc độ nhanh, hơn nữa còn có trang bị vũ khí Gauss. Chỉ cần chúng tập trung bắn phá phi thuyền Hi Vọng, hoặc tiếp cận thôi thì phi thuyền sẽ bị phá hủy tan tành.

Hiện giờ tốt nhất chúng ta nên rời khỏi nơi này. Chạy xa ra, sử dụng bước nhảy không gian. Quần thể chiến hạm này cơ bản đã bị hủy diệt, bọn chúng không có năng lực thăm dò và phát hiện chúng ta. Nhưng khi chúng ta tiến vào các mảnh vỡ chiến hạm chủ, có thể sẽ khiến trí tuệ nhân tạo người ngoài hành tinh thức tỉnh. Một khi bọn chúng phát hiện phi thuyền Hi Vọng, một vạn km chỉ là quãng đường ngắn với chúng. Khi đó, chì vì sự cố chấp của ngài sẽ khiến cho mười mấy vạn người tử vong. Nền văn minh của nhân loại sẽ tan biến!

Phía sau Diêu Nguyên, trán Hắc Thiết đã nổi đầy gân xanh tức giận. Nhưng còn chưa kịp gầm lên thì Diêu Nguyên đã đẩy hắn ra, hướng Hắc Thiết lắc đầu. Sau đó, Diêu Nguyên quay lại đối diện với Nhâm Đào:

-Nếu ngươi đã nghĩ đến các điều này, ta cũng thế. Đúng vậy, quả thật như ngươi nói, khi biết được năng lực tác chiến của các con robot kia, đồng thời khả năng trí tuệ nhân tạo tồn tại, ta đã từng muốn bỏ chạy. Nhưng, chúng ta không thể vứt bỏ quần thể chiến hạm này!

Nhâm Đào nổi giận, hắn lớn tiếng chất vấn:

-Ngài vẫn còn tham vọng sao? Từ bỏ cách làm mạo hiểm này đi. Từng bước một phát triển không tốt hơn à? Một thế hệ, chỉ cần một đời người thôi, thì chúng ta đã có thể tiến tới cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn! Các vật dụng lấy được từ những lần thám hiểm trước đã đủ cho chúng ta rồi!

-Không đủ…

Diêu Nguyên không nổi giận, hắn chỉ khẽ quay đầu nhìn qua cửa sổ nơi hành lang. Bên ngoài là vũ trụ bao la tối tăm. Nhìn cảnh tượng ấy, hắn lẩm bẩm:

-Không biết ngươi có chú ý tới một chi tiết không, Nhâm Đào.

-Chi tiết gì?



Nhâm Đào vẫn còn hậm hực.

-Trên các mảnh vỡ chiến hạm, không có thi thể người ngoài hành tinh…

-Có chú ý…

Diêu Nguyên gật đầu:

-Theo đạo lý, nếu sinh vật chết trong vũ trụ. Trừ phi chết cháy hoặc tử vong trong tai nạn vũ trụ. Còn lại, nếu trong điều kiện chân không như thế này, một thi thể có trôi nổi vài ngàn năm cũng không hề bị tổn hại. Vũ trụ sẽ bảo tồn chúng.

Nhưng trên quần thể chiến hạm kia, tại sao đến một thi thể cũng không có?

Diêu Nguyên nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn về Nhâm Đào:

-Nó chỉ ra, nền văn minh ngoài hành tinh nếu như trong thời kỳ thịnh vượng, nếu như bọn họ phát hiện phi thuyền Hi Vọng chúng ta. Bọn họ sẽ dễ dàng nghiền nát chúng ta tựa như bóp chết một con sâu. Không có chiến tranh vũ trụ, không có chiến thuật gì cả, không có, không có gì cả! Chỉ cần cách một lần cách mạng công nghiệp, bọn họ đã có thể dễ dàng bóp chết chúng ta tựa như sâu bọ!

Nhưng, nền văn minh cường đại như thế lại bị phá hủy triệt để. Trừ các mảnh vỡ của chiến hạm bọn họ, không hề phát hiện mảnh kim loại nào khác cả. Ngươi phải hiểu điều này có ý nghĩa gì! Họ đã bị bóp nát tựa như bóp nát sâu bọ!

Vậy loài người chúng ta được coi là gì đây? Thứ mà còn thấp hơn cả sâu bọ…Vi khuẩn sao?

Diêu Nguyên nói tới đây, khuôn mặt của hắn đỏ ngầu, biểu hiện nội tâm đang kích động:

-Vận may không thể lúc nào cũng sát cánh bên chúng ta. Chúng ta đã vô cùng may mắn khi thoát khỏi hành tinh sa mạc, chiếm được thực vật ngoài hành tinh, trong tinh vân tìm được phương pháp sử dụng lò phản ứng tinh thạch. Rồi đến vành đai thiên thạch, khai thác đủ lượng vật liệu cho chúng ta sinh tồn ba bốn mươi năm. Như thế chưa đủ sao? Loài người chúng ta còn cần cái gì nữa không?

Cần trình độ khoa học kỹ thuật!

Đúng, vũ trụ không thể vĩnh viễn nhân từ như vậy. Không ai biết trong bước nhảy tiếp theo, chúng ta sẽ gặp phải cái gì, tìm được gì. Là vật liệu, trí thức hay là một hành tinh mới, tương lai mới cho chúng ta!

Diêu Nguyên nhấn mạnh các từ này, chăm chú nhìn Nhâm Đào:

-Ta biết chiến dịch này rất nguy hiểm. Đặc biệt là việc thăm dò mảnh vỡ từ phi thuyền chủ hạm. Nó có thể kinh động đến trí tuệ nhân tạo, hơn nữa còn tấn công phi thuyền Hi Vọng. Nhưng ta vẫn phải làm. Nữ thần may mắn không thể vĩnh viễn ở bên chúng ta, loài người cần thứ khác để sinh tồn trong vũ trụ. Đó là nền khoa học kỹ thuật tiên tiến để có thể chống đỡ các hiểm nguy sau này…Chiến dịch này, ngươi và Nhâm Trừu Nguyệt có thể từ chối tham gia. Ta không ép, dĩ nhiên, ta rất cần trí tuệ của ngươi.

Diêu Nguyên xoay người lại, dẫn các thành viên khác của tiểu đội Hắc Tinh đi về hướng phòng hạm trưởng, vừa đi hắn vừa nói:

-Ta đã quyết. Vào lúc tối hậu, ta sẽ hi sinh chính mình. Một khi robot quả thật xuất hiện, hơn nữa bắt đầu tấn công phi thuyền Hi Vọng. Như vậy, theo lệnh của ta, phi thuyền Hi Vọng sẽ lập tức sử dụng bước nhảy không gian để trốn thoát, không cần chờ các thành viên trong tiểu đội thám hiểm.

…Ta sẽ chết cùng với những thành viên trong tiểu đội thám hiểm. Những con người bị bỏ rơi vì mệnh lệnh của ta, ta sẽ ở cùng họ, mãi mãi!

Chú thích:

1/Terminator: Một series phim truyền hình viễn tưởng nổi tiếng của Mỹ. Nội dung kể về một tương lai không xa, nơi mà loài người đã gần như tuyệt chủng trước các loại robot và siêu máy tính điều khiển chúng Sk. Nhưng vẫn có những người ngoan cường chống lại, dưới sự lãnh đạo của John Connor. Vì vậy Sk đã gửi về quá khứ các robot nhằm ám sát mẹ của John, và phe loài người cũng gửi về các robot tương tự nhằm bảo vệ bà.

2/Trí tuệ nhân tạo: hay còn được gọi là Artificial Intelligence - AI. Trong đời sống hiện nay, AI có nghĩa rất rộng. Nhưng trong chương này, AI có ý nghĩa là một dạng sống nhân tạo, thứ có ý thức và suy luận logic như các sinh vật sống hoàn thiện khác.

3/CPU: Là chữ viết tắt của cụm từ Central Processing Unit - tạm dịch là Bộ xử lý trung tâm. CPU được xem là bộ não của máy vi tính, chuyên dùng để xử lý các dữ liệu và chương trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Vũ Trụ Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook