Quyển 8 - Chương 264: Sự phân chia nền văn minh vũ trụ
Zhttty
12/08/2018
- Ta ra lệnh...
Theo hiệu lệnh tiến hành cú nhảy xuyên không gian của thuyền trưởng Diêu Nguyên, tất cả mọi người trên tàu Hi Vọng đều căng thẳng tột bậc.
Tuy là nói tàu mẹ của thương nhân ngoài hành tinh ở phía xa kia đã hoàn toàn lắng xuống, về cơ bản là không thể ảnh hưởng tàu Hi Vọng nữa, nhưng mà lúc này khi tiến hành bước nhảy xuyên không gian cũng là lúc tàu Hi Vọng yếu đuối nhất, không thể nào chống lại được bất kỳ hiểm nguy nào cả.
Chính vì như vậy, trước khi tàu Hi Vọng thực hiện cú nhảy, loài người còn cố tình lái tàu Hi Vọng suốt một ngày một đêm để nó đi xa khỏi vị trí của tàu mẹ, sau đó còn dùng lớp màng hạt cơ bản để che phủ cả khu vực này, sau đó bước vào hệ thống ECS. Nói tóm lại, con người đã tiến hành tất cả các biện pháp phòng vệ có thể, thậm chí còn có một số người nhẫn tâm đề nghị trước khi rời khỏi cho nổ tan tành tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, dù gì thì thông tin và công nghệ cũng đã nắm được trong tay, không tiêu diệt một kẻ thù như vậy còn để lại làm gì.
Cho dù là nói thế nào đi nữa nhưng cụ thể là phải tiêu diệt thế nào? Cử ai đi tiêu diệt? Dù gì thì từ sau khi loài người bước vào thế kỷ 21, cho dù là chiến thắng cường quốc Mỹ, cũng không thể nào xảy ra việc thảm sát mang tính diệt chủng như vậy, thương vong chiến tranh là một chuyện, sau khi đàm phán hòa bình còn tiếp tục tàn sát lại là một chuyện khác, dù sao thì thời gian con người bước vào trong vũ trụ vẫn còn quá ngắn ngủi, tư tưởng của họ vẫn còn dừng lại ở thời đại địa cầu.
Nếu như Ưng có mặt ở đây, vậy thì tiến hành việc tàn sát mang tính diệt chủng không có khó khăn gì, nhưng mà bây giờ trên tàu Hi Vọng tìm ra một người có thể giết chết cả triệu người ngoài hành tinh mà mặt không biến sắc thì việc này khó khăn chẳng khác gì kêu họ tay không đi tháo dỡ chiến hạm.
Hơn nữa hai kẻ tư duy là Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu cũng đưa ra một quan điểm khác, quan điểm này cho rằng thương nhân ngoài hành tinh là một tập đoàn quy mô lớn, là một tập đoàn do vô số các chủng tộc khác nhau hợp thành, chiến thắng rồi tước đoạt chiến lợi phẩm còn chấp nhận được, nhưng mà nếu như tàn sát tiêu diệt toàn bộ bọn họ thì liệu sau này loài người có nên tiếp xúc với các chủng tộc khác nữa hay không? Luôn phải khiến cho người ta tàn nhà nát cửa mới vừa lòng sao?
Chính vì nhiều nguyên nhân như vậy cho nên đề nghị thảm sát toàn bộ người ngoài hành tinh không được chấp nhận, cũng chính vì như vậy, tàu Hi Vọng mới phải tiến hành nhiều biện pháp phòng vệ để phòng tránh sự đột kích từ phía kẻ địch, cho đến giây phút này, cuối cùng tàu Hi Vọng đã có thể tiến hành bước nhảy xuyên không gian...
Không hề có điều gì khác thường, theo sự khởi động của động cơ nhảy không gian, cả tàu Hi Vọng mất hút trong khoảng hư không này, khi tất cả mọi người trên tàu bình tĩnh lại thì ở phía xa của tàu Hi Vọng đã không còn nhìn thấy tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, đây đã là một khu vực vũ trụ hoàn toàn mới rồi.
Tất cả mọi thứ đều im lặng bình thường, không hề có sự tấn công hay đột kích nào cả, cũng không có gì bất ngờ, cú nhảy lần này giống như rất nhiều các cú nhảy trước kia, nhưng mà chỉ là trong chớp mắt, khi tất cả mọi người bình tĩnh lại thì đã ở trong một cõi hư không khác.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người trên tàu Hi Vọng đều bất giác thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có một số dân thường còn bắt đầu hoan hô, dù sao thì không ai muốn tiếp tục chiến tranh với chủng tộc ngoài hành tinh nữa, đặc biệt là trong hoàn cảnh trình độ khoa học của con người còn ở thế yếu, cảm giác này càng mãnh liệt hơn nữa, ở trong vũ trụ khác với trên địa cầu, khi ở địa cầu thì dân chúng có thể nấp ở chốn thành thị ở hậu phương, chưa đến lúc bị xâm chiếm thì cũng chưa phải nếm mùi khổ đau, nhưng ở trong vũ trụ thì muốn trốn cũng không trốn được, một khi tàu Hi Vọng phát nổ, nhân loại sẽ chấm hết, cho nên không một ai muốn tiếp tục chiến tranh với người ngoài hành tinh thêm lần nào nữa.
Diêu Nguyên ngồi trên ghế chỉ huy trong phòng điều khiển trung tâm của tàu Hi Vọng, nhẫn nại chờ đợi kết quả báo cáo của việc thăm dò đầu tiên, rất nhanh chóng, thông tin đã thông qua mạng nội bộ của tàu Hi Vọng truyền tới phòng chỉ huy, cơ bản đã thăm dò rõ ràng phạm vi trong vòng mười năm ánh sáng của khu vực này, không có gì khả nghi, không có các tín hiệu bên ngoài nào, không có bất kỳ một tinh thể vũ trụ hay hiện tượng tự nhiên nào cả, đây là một khoảng không cách hành tinh gần nhất là hơn một trăm năm ánh sáng, nơi này với tàu Hi Vọng mà nói là một nơi trú ẩn an toàn.
Cho đến lúc này, Diêu Nguyên mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng, anh nói với Vương Quang Chính đứng bên cạnh rằng:
- Vậy thì quyền chỉ huy giao cho anh, tôi đi nghỉ ngơi một lát.
Một ngày trước khi tiến hành cú nhảy, Diêu Nguyên đã không ăn không ngủ chuẩn bị các công tác liên quan, cho đến giây phút này khi tất cả mọi việc đã coi như sắp xếp ổn thỏa thì anh mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cuối cùng anh chịu không nổi nữa, cho nên đã trao lại quyền chỉ huy cho Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính gật đầu nói:
- Anh cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi cho khỏe đi... Lệnh của thuyền trưởng, bây giờ do tôi tiếp quản quyền chỉ huy tàu Hi Vọng!
- Vâng ạ, bây giờ quyền chỉ huy tàu Hi Vọng chuyển giao cho phó thuyền trưởng tư lệnh Vương Quang Chính...
- Quyền chỉ huy tàu Hi Vọng chuyển giao cho phó thuyền trưởng tư lệnh Vương Quang Chính...
Mệnh lệnh được truyền đi từng cấp một, cho đến khi Diêu Nguyên rời khỏi trung tâm chỉ huy, cả tàu Hi Vọng đã do Vương Quang Chính tiếp quản quyền chỉ huy, còn Diêu Nguyên dưới sự hộ tống của vài chiến sĩ liên sao trở về phòng của mình trong khu căn cứ quân sự, sau khi đóng cửa phòng lại anh tắm sơ qua rồi dùng nước ấm ngâm chân, sự mệt mỏi tích tụ bao lâu nay dâng trào lên, anh vừa ngả lưng lên giường liền ngủ say.
Anh ngủ một giấc hết nửa ngày, cuối cùng anh thức giấc do đói bụng, tính kỉ luật và tự mình khắc chế được rèn luyện trong môi trường quân đội dường như đã hoàn toàn biến mất trong giây phút này.
Lần này thật sự là Diêu Nguyên quá mệt mỏi rồi, không chỉ mệt về thể xác mà còn mệt về tinh thần.
Đầu tiên là thời gian tiến hành chiến tranh với thương nhân ngoài hành tinh anh đã gần như không có ngủ nghỉ gì, về cơ bản sau khi cuộc chiến kết thúc, anh mới ngủ bù một giấc trong chiếc thuyền nghỉ ngơi, từ lúc đó về sau, ngày nào anh cũng bận đàm phán, bận bịu tiếp nhận các thông tin vũ trụ và khoa học công nghệ, bận bịu sắp xếp công tác khôi phục sau chiến tranh, công tác phòng vệ và đề phòng thương nhân ngoài hành tinh của tàu Hi Vọng, mỗi ngày anh được ngủ ba bốn tiếng đồng hồ đã là may mắn lắm rồi.
Càng không cần phải nhắc đến trọng trách to lớn này, vận mệnh của nền văn minh nhân loại đều do anh quyết định, rất có thể một quyết định nào đó với anh mà nói là không quan trọng mấy, nhưng nó lại có thể khiến cho con người tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là bị diệt vong, áp lực tinh thần nặng nề như vậy cũng đủ khiến anh cảm thấy mỏi mệt.
Cho đến giây phút này, khi tàu Hi Vọng đã thực hiện cú nhảy xuyên không gian từ khu vực chiến tranh kia thoát ra ngoài, đồng thời xác nhận bốn bề đều là cõi không vô tận, không có gì khác thường, tàu Hi Vọng đã hoàn toàn an toàn thì cũng là lúc mọi mệt mỏi về thể xác và tinh thần mới cùng nhau dâng trào lên, chính vì như vậy mới khiến cho một người luôn tự hào về tính kỷ luật của mình đã hoàn toàn mất đi, bù đắp lại sự thiếu ngủ trong khoảng thời gian vừa qua.
Mặc dù thức dậy rồi nhưng Diêu Nguyên cũng không lập tức rời khỏi giường, cũng không phải là nói anh lười biếng muốn ngủ thêm chút nữa, chỉ là do anh nhìn vào đồng hồ, biết bản thân đã ngủ hơn 15 tiếng rồi thì có nằm thêm chút nữa cũng không sao cả, có một số chuyện anh phải nghĩ kỹ càng mới được.
Đầu tiên là tàu Hi Vọng, hay là nói dự định cho nền văn minh tương lai của loài người.
Trong vũ trụ, con người không cô độc, hay là nói ngoại trừ loài người ra thì sinh vật sống có trí tuệ trong vũ trụ nhiều hơn tưởng tượng của loài người nhiều.
Diêu Nguyên chỉ xem sơ qua một số thông tin vũ trụ, trong trại tị nạn của bọn thương nhân ngoài hành tinh giao chiến với con người thì đã có hơn tám ngàn loài sinh vật sống ngoài hành tinh có trí tuệ, trong đó có “thế hệ mới” mới rời khỏi hành tinh của mẹ chưa tới hai ba ngàn năm, cũng có “cổ vật” đã rời khỏi hành tinh mẹ của mình đến ba bốn chục ngàn năm.
Nếu như phân chia theo trình độ khoa học công nghệ thì cơ bản có trên 95% chủng tộc trại tị nạn đều ở trong giai đoạn nền văn minh vũ trụ cấp hai, cũng tức là họ sở hữu công nghệ của cách mạng công nghiệp lần thứ tư hay giống như thương nhân ngoài hành tinh vậy sở hữu một ít công nghệ của cách mạng công nghiệp lần thứ năm, còn trong 5% chủng tộc còn lại có đến 90% thuộc giai đoạn văn minh vũ trụ cấp 3 cũng tức là đã đạt đến thời kỳ đầu của cách mạng công nghiệp lần năm, họ sở hữu năng lực di chuyển vũ trụ nhanh hơn tốc độ ánh sáng và kỹ thuật vũ khí năng lượng.
Chỉ có khoảng không chấm mấy phần trăm chủng tộc ít ỏi, trong trại tị nạn của thương nhân ngoài hành tinh có khoảng ba chủng tộc nằm vào giai đoạn tiếp cận nền văn minh vũ trụ cấp 4 nhưng vẫn chưa đạt đến nền văn minh vũ trụ cấp 4, loại này được gọi là đỉnh cao của văn minh vũ trụ bậc thấp.
Trên thực tế, trong thông tin có được từ thương nhân ngoài hành tinh, Diêu Nguyên mới biết được sự phân chia chi tiết cấp bậc của nền văn minh vũ trụ.
Đầu tiên, tổng cộng nền văn minh vũ trụ được chia thành chín cấp, nghe nói, đương nhiên chỉ có thể là nghe nói, trên chín cấp văn minh này vẫn còn cấp mười, mười một, thậm chí là mười hai, mười ba, phân vân, nhưng mà các nền văn minh này so với các nền văn minh bình thường mà nói thì chẳng khác gì bậc thần thánh, về cơ bản bọn họ sẽ không lộ diện trước mặt các chủng tộc bình thường khác, hơn nữa bọn họ đã không còn bị ảnh hưởng bởi định luật cân bằng sự sống, cũng không cần phải chiếm đoạt “linh” của các chủng tộc khác, cho nên các nền văn minh bậc thấp khác không thể nào biết được hành tung của họ, các nền văn minh đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp chín này, bọn họ được gọi là văn minh bậc thần thánh.
Còn nền văn minh từ cấp một đến cấp chín được phân chia như sau, từ cấp một đến cấp ba được gọi chung là văn minh vũ trụ bậc thấp, cấp bốn đến cấp sáu được gọi là văn minh vũ trụ bậc trung, cấp bảy đến cấp chín được gọi chung là văn minh vũ trụ bậc cao.
Về cơ bản mà nói, tuy là sự chênh lệch thực lực giữa các cấp nền văn minh là vô cùng to lớn, ví dụ như nền văn minh cấp hai, nếu như đi đến một hành tinh của nền văn minh vũ trụ cấp một, chỉ cần giải phóng lớp màng hạt cơ bản là đã có thể bóp chết nền văn minh cấp một như bóp chết một con kiến, còn nền văn minh cấp ba thì có thể sử dụng vũ khí năng lượng của mình đè bẹp văn minh cấp hai một cách dễ dàng, nhưng về cơ bản mà nói, sự chênh lệch giữa các nền văn minh này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tưởng tượng được, cũng tức là anh sử dụng loại vũ khí gì thì ít ra tôi cũng có thể biết được nguyên lý của nó, tuy là không thể chống lại được nhưng mà vẫn có thể lường trước được sự chênh lệch thực lực giữa đôi bên.
Khoảng cách chênh lệch thật sự xuất hiện giữa bậc thấp và bậc cao, cho dù là đỉnh cao của nền văn minh cấp ba đối kháng với chủng tộc vừa mới bước vào nền văn minh cấp bốn, kết quả vượt ngoài sức tưởng tượng!
Lấy ví dụ đơn giản nhất, nền văn minh cấp một sử dụng lực đẩy để bay đường dài, nền văn minh cấp hai chẳng qua là thay đổi lực đẩy trở nên cao cấp hơn, nền văn minh cấp ba thì tiến hóa lực đẩy này về chất, đạt đến giai đoạn di chuyển bằng đường cong ánh sáng, nhưng mà nguyên lý của nó vẫn không thay đổi, vẫn là di chuyển bằng cách đẩy về phía trước.
Nhưng mà nền văn minh vũ trụ cấp bốn thì đã bước hẳn vào thời kỳ lỗ giun vũ trụ, sự chênh lệch to lớn như vậy, thật sự là khó lòng tưởng tượng được.
Chính vì như vậy, trại tị nạn của hơn tám ngàn chủng tộc trí tuệ ngoài hành tinh, lại không có bất kỳ một văn minh vũ trụ cấp bốn nào hiện hữu, đây là một ví dụ rõ ràng!
Diêu Nguyên suy nghĩ cặn kẽ về các tài liệu thông tin vũ trụ mà anh đã lướt sơ qua, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, nền văn minh vũ trụ cấp bốn quá xa xôi, càng không cần phải nhắc đến cấp chín hay bậc thần thánh gì rồi, với con người mà nói thì đó chẳng khác gì thần thoại, trước mắt tương lai của tàu Hi Vọng, điều quan trọng nhất phải làm được chỉ có một... bước vào nền văn minh vũ trụ cấp ba!
Chính trong lúc Diêu Nguyên đang suy nghĩ kỹ càng về các công trình và dự định tiếp theo của tàu Hi Vọng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại khẩn cấp của anh reng lên, anh sững sờ trong giây lát, không dám chậm trễ, lập tức nhấc máy lên nghe và nói vội vàng:
- Tôi là Diêu Nguyên, đã xảy ra chuyện gì?
- Thuyền trưởng, có người bị sốt, không, không phải bị sốt, mà là loài người mới bắt đầu thức tỉnh rồi!
Diêu Nguyên sững sờ trong chốc lát, đột nhiên vui mừng reo lên:
- Thật sao? Cuối cùng nhóm kế tiếp đã thức tỉnh, số lượng bao nhiêu? Có một trăm người không?
-... Thuyền trưởng, không phải là một trăm, mà là hơn 570 người!
- Tổng cộng có hơn 570 loài người mới thức tỉnh, lần thức tỉnh này có quy mô lớn hơn nhiều so với lần thức tỉnh đầu tiên.
Theo hiệu lệnh tiến hành cú nhảy xuyên không gian của thuyền trưởng Diêu Nguyên, tất cả mọi người trên tàu Hi Vọng đều căng thẳng tột bậc.
Tuy là nói tàu mẹ của thương nhân ngoài hành tinh ở phía xa kia đã hoàn toàn lắng xuống, về cơ bản là không thể ảnh hưởng tàu Hi Vọng nữa, nhưng mà lúc này khi tiến hành bước nhảy xuyên không gian cũng là lúc tàu Hi Vọng yếu đuối nhất, không thể nào chống lại được bất kỳ hiểm nguy nào cả.
Chính vì như vậy, trước khi tàu Hi Vọng thực hiện cú nhảy, loài người còn cố tình lái tàu Hi Vọng suốt một ngày một đêm để nó đi xa khỏi vị trí của tàu mẹ, sau đó còn dùng lớp màng hạt cơ bản để che phủ cả khu vực này, sau đó bước vào hệ thống ECS. Nói tóm lại, con người đã tiến hành tất cả các biện pháp phòng vệ có thể, thậm chí còn có một số người nhẫn tâm đề nghị trước khi rời khỏi cho nổ tan tành tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, dù gì thì thông tin và công nghệ cũng đã nắm được trong tay, không tiêu diệt một kẻ thù như vậy còn để lại làm gì.
Cho dù là nói thế nào đi nữa nhưng cụ thể là phải tiêu diệt thế nào? Cử ai đi tiêu diệt? Dù gì thì từ sau khi loài người bước vào thế kỷ 21, cho dù là chiến thắng cường quốc Mỹ, cũng không thể nào xảy ra việc thảm sát mang tính diệt chủng như vậy, thương vong chiến tranh là một chuyện, sau khi đàm phán hòa bình còn tiếp tục tàn sát lại là một chuyện khác, dù sao thì thời gian con người bước vào trong vũ trụ vẫn còn quá ngắn ngủi, tư tưởng của họ vẫn còn dừng lại ở thời đại địa cầu.
Nếu như Ưng có mặt ở đây, vậy thì tiến hành việc tàn sát mang tính diệt chủng không có khó khăn gì, nhưng mà bây giờ trên tàu Hi Vọng tìm ra một người có thể giết chết cả triệu người ngoài hành tinh mà mặt không biến sắc thì việc này khó khăn chẳng khác gì kêu họ tay không đi tháo dỡ chiến hạm.
Hơn nữa hai kẻ tư duy là Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu cũng đưa ra một quan điểm khác, quan điểm này cho rằng thương nhân ngoài hành tinh là một tập đoàn quy mô lớn, là một tập đoàn do vô số các chủng tộc khác nhau hợp thành, chiến thắng rồi tước đoạt chiến lợi phẩm còn chấp nhận được, nhưng mà nếu như tàn sát tiêu diệt toàn bộ bọn họ thì liệu sau này loài người có nên tiếp xúc với các chủng tộc khác nữa hay không? Luôn phải khiến cho người ta tàn nhà nát cửa mới vừa lòng sao?
Chính vì nhiều nguyên nhân như vậy cho nên đề nghị thảm sát toàn bộ người ngoài hành tinh không được chấp nhận, cũng chính vì như vậy, tàu Hi Vọng mới phải tiến hành nhiều biện pháp phòng vệ để phòng tránh sự đột kích từ phía kẻ địch, cho đến giây phút này, cuối cùng tàu Hi Vọng đã có thể tiến hành bước nhảy xuyên không gian...
Không hề có điều gì khác thường, theo sự khởi động của động cơ nhảy không gian, cả tàu Hi Vọng mất hút trong khoảng hư không này, khi tất cả mọi người trên tàu bình tĩnh lại thì ở phía xa của tàu Hi Vọng đã không còn nhìn thấy tàu mẹ thương nhân ngoài hành tinh, đây đã là một khu vực vũ trụ hoàn toàn mới rồi.
Tất cả mọi thứ đều im lặng bình thường, không hề có sự tấn công hay đột kích nào cả, cũng không có gì bất ngờ, cú nhảy lần này giống như rất nhiều các cú nhảy trước kia, nhưng mà chỉ là trong chớp mắt, khi tất cả mọi người bình tĩnh lại thì đã ở trong một cõi hư không khác.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người trên tàu Hi Vọng đều bất giác thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có một số dân thường còn bắt đầu hoan hô, dù sao thì không ai muốn tiếp tục chiến tranh với chủng tộc ngoài hành tinh nữa, đặc biệt là trong hoàn cảnh trình độ khoa học của con người còn ở thế yếu, cảm giác này càng mãnh liệt hơn nữa, ở trong vũ trụ khác với trên địa cầu, khi ở địa cầu thì dân chúng có thể nấp ở chốn thành thị ở hậu phương, chưa đến lúc bị xâm chiếm thì cũng chưa phải nếm mùi khổ đau, nhưng ở trong vũ trụ thì muốn trốn cũng không trốn được, một khi tàu Hi Vọng phát nổ, nhân loại sẽ chấm hết, cho nên không một ai muốn tiếp tục chiến tranh với người ngoài hành tinh thêm lần nào nữa.
Diêu Nguyên ngồi trên ghế chỉ huy trong phòng điều khiển trung tâm của tàu Hi Vọng, nhẫn nại chờ đợi kết quả báo cáo của việc thăm dò đầu tiên, rất nhanh chóng, thông tin đã thông qua mạng nội bộ của tàu Hi Vọng truyền tới phòng chỉ huy, cơ bản đã thăm dò rõ ràng phạm vi trong vòng mười năm ánh sáng của khu vực này, không có gì khả nghi, không có các tín hiệu bên ngoài nào, không có bất kỳ một tinh thể vũ trụ hay hiện tượng tự nhiên nào cả, đây là một khoảng không cách hành tinh gần nhất là hơn một trăm năm ánh sáng, nơi này với tàu Hi Vọng mà nói là một nơi trú ẩn an toàn.
Cho đến lúc này, Diêu Nguyên mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng, anh nói với Vương Quang Chính đứng bên cạnh rằng:
- Vậy thì quyền chỉ huy giao cho anh, tôi đi nghỉ ngơi một lát.
Một ngày trước khi tiến hành cú nhảy, Diêu Nguyên đã không ăn không ngủ chuẩn bị các công tác liên quan, cho đến giây phút này khi tất cả mọi việc đã coi như sắp xếp ổn thỏa thì anh mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cuối cùng anh chịu không nổi nữa, cho nên đã trao lại quyền chỉ huy cho Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính gật đầu nói:
- Anh cực khổ rồi, đi nghỉ ngơi cho khỏe đi... Lệnh của thuyền trưởng, bây giờ do tôi tiếp quản quyền chỉ huy tàu Hi Vọng!
- Vâng ạ, bây giờ quyền chỉ huy tàu Hi Vọng chuyển giao cho phó thuyền trưởng tư lệnh Vương Quang Chính...
- Quyền chỉ huy tàu Hi Vọng chuyển giao cho phó thuyền trưởng tư lệnh Vương Quang Chính...
Mệnh lệnh được truyền đi từng cấp một, cho đến khi Diêu Nguyên rời khỏi trung tâm chỉ huy, cả tàu Hi Vọng đã do Vương Quang Chính tiếp quản quyền chỉ huy, còn Diêu Nguyên dưới sự hộ tống của vài chiến sĩ liên sao trở về phòng của mình trong khu căn cứ quân sự, sau khi đóng cửa phòng lại anh tắm sơ qua rồi dùng nước ấm ngâm chân, sự mệt mỏi tích tụ bao lâu nay dâng trào lên, anh vừa ngả lưng lên giường liền ngủ say.
Anh ngủ một giấc hết nửa ngày, cuối cùng anh thức giấc do đói bụng, tính kỉ luật và tự mình khắc chế được rèn luyện trong môi trường quân đội dường như đã hoàn toàn biến mất trong giây phút này.
Lần này thật sự là Diêu Nguyên quá mệt mỏi rồi, không chỉ mệt về thể xác mà còn mệt về tinh thần.
Đầu tiên là thời gian tiến hành chiến tranh với thương nhân ngoài hành tinh anh đã gần như không có ngủ nghỉ gì, về cơ bản sau khi cuộc chiến kết thúc, anh mới ngủ bù một giấc trong chiếc thuyền nghỉ ngơi, từ lúc đó về sau, ngày nào anh cũng bận đàm phán, bận bịu tiếp nhận các thông tin vũ trụ và khoa học công nghệ, bận bịu sắp xếp công tác khôi phục sau chiến tranh, công tác phòng vệ và đề phòng thương nhân ngoài hành tinh của tàu Hi Vọng, mỗi ngày anh được ngủ ba bốn tiếng đồng hồ đã là may mắn lắm rồi.
Càng không cần phải nhắc đến trọng trách to lớn này, vận mệnh của nền văn minh nhân loại đều do anh quyết định, rất có thể một quyết định nào đó với anh mà nói là không quan trọng mấy, nhưng nó lại có thể khiến cho con người tổn thất nghiêm trọng, thậm chí là bị diệt vong, áp lực tinh thần nặng nề như vậy cũng đủ khiến anh cảm thấy mỏi mệt.
Cho đến giây phút này, khi tàu Hi Vọng đã thực hiện cú nhảy xuyên không gian từ khu vực chiến tranh kia thoát ra ngoài, đồng thời xác nhận bốn bề đều là cõi không vô tận, không có gì khác thường, tàu Hi Vọng đã hoàn toàn an toàn thì cũng là lúc mọi mệt mỏi về thể xác và tinh thần mới cùng nhau dâng trào lên, chính vì như vậy mới khiến cho một người luôn tự hào về tính kỷ luật của mình đã hoàn toàn mất đi, bù đắp lại sự thiếu ngủ trong khoảng thời gian vừa qua.
Mặc dù thức dậy rồi nhưng Diêu Nguyên cũng không lập tức rời khỏi giường, cũng không phải là nói anh lười biếng muốn ngủ thêm chút nữa, chỉ là do anh nhìn vào đồng hồ, biết bản thân đã ngủ hơn 15 tiếng rồi thì có nằm thêm chút nữa cũng không sao cả, có một số chuyện anh phải nghĩ kỹ càng mới được.
Đầu tiên là tàu Hi Vọng, hay là nói dự định cho nền văn minh tương lai của loài người.
Trong vũ trụ, con người không cô độc, hay là nói ngoại trừ loài người ra thì sinh vật sống có trí tuệ trong vũ trụ nhiều hơn tưởng tượng của loài người nhiều.
Diêu Nguyên chỉ xem sơ qua một số thông tin vũ trụ, trong trại tị nạn của bọn thương nhân ngoài hành tinh giao chiến với con người thì đã có hơn tám ngàn loài sinh vật sống ngoài hành tinh có trí tuệ, trong đó có “thế hệ mới” mới rời khỏi hành tinh của mẹ chưa tới hai ba ngàn năm, cũng có “cổ vật” đã rời khỏi hành tinh mẹ của mình đến ba bốn chục ngàn năm.
Nếu như phân chia theo trình độ khoa học công nghệ thì cơ bản có trên 95% chủng tộc trại tị nạn đều ở trong giai đoạn nền văn minh vũ trụ cấp hai, cũng tức là họ sở hữu công nghệ của cách mạng công nghiệp lần thứ tư hay giống như thương nhân ngoài hành tinh vậy sở hữu một ít công nghệ của cách mạng công nghiệp lần thứ năm, còn trong 5% chủng tộc còn lại có đến 90% thuộc giai đoạn văn minh vũ trụ cấp 3 cũng tức là đã đạt đến thời kỳ đầu của cách mạng công nghiệp lần năm, họ sở hữu năng lực di chuyển vũ trụ nhanh hơn tốc độ ánh sáng và kỹ thuật vũ khí năng lượng.
Chỉ có khoảng không chấm mấy phần trăm chủng tộc ít ỏi, trong trại tị nạn của thương nhân ngoài hành tinh có khoảng ba chủng tộc nằm vào giai đoạn tiếp cận nền văn minh vũ trụ cấp 4 nhưng vẫn chưa đạt đến nền văn minh vũ trụ cấp 4, loại này được gọi là đỉnh cao của văn minh vũ trụ bậc thấp.
Trên thực tế, trong thông tin có được từ thương nhân ngoài hành tinh, Diêu Nguyên mới biết được sự phân chia chi tiết cấp bậc của nền văn minh vũ trụ.
Đầu tiên, tổng cộng nền văn minh vũ trụ được chia thành chín cấp, nghe nói, đương nhiên chỉ có thể là nghe nói, trên chín cấp văn minh này vẫn còn cấp mười, mười một, thậm chí là mười hai, mười ba, phân vân, nhưng mà các nền văn minh này so với các nền văn minh bình thường mà nói thì chẳng khác gì bậc thần thánh, về cơ bản bọn họ sẽ không lộ diện trước mặt các chủng tộc bình thường khác, hơn nữa bọn họ đã không còn bị ảnh hưởng bởi định luật cân bằng sự sống, cũng không cần phải chiếm đoạt “linh” của các chủng tộc khác, cho nên các nền văn minh bậc thấp khác không thể nào biết được hành tung của họ, các nền văn minh đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp chín này, bọn họ được gọi là văn minh bậc thần thánh.
Còn nền văn minh từ cấp một đến cấp chín được phân chia như sau, từ cấp một đến cấp ba được gọi chung là văn minh vũ trụ bậc thấp, cấp bốn đến cấp sáu được gọi là văn minh vũ trụ bậc trung, cấp bảy đến cấp chín được gọi chung là văn minh vũ trụ bậc cao.
Về cơ bản mà nói, tuy là sự chênh lệch thực lực giữa các cấp nền văn minh là vô cùng to lớn, ví dụ như nền văn minh cấp hai, nếu như đi đến một hành tinh của nền văn minh vũ trụ cấp một, chỉ cần giải phóng lớp màng hạt cơ bản là đã có thể bóp chết nền văn minh cấp một như bóp chết một con kiến, còn nền văn minh cấp ba thì có thể sử dụng vũ khí năng lượng của mình đè bẹp văn minh cấp hai một cách dễ dàng, nhưng về cơ bản mà nói, sự chênh lệch giữa các nền văn minh này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tưởng tượng được, cũng tức là anh sử dụng loại vũ khí gì thì ít ra tôi cũng có thể biết được nguyên lý của nó, tuy là không thể chống lại được nhưng mà vẫn có thể lường trước được sự chênh lệch thực lực giữa đôi bên.
Khoảng cách chênh lệch thật sự xuất hiện giữa bậc thấp và bậc cao, cho dù là đỉnh cao của nền văn minh cấp ba đối kháng với chủng tộc vừa mới bước vào nền văn minh cấp bốn, kết quả vượt ngoài sức tưởng tượng!
Lấy ví dụ đơn giản nhất, nền văn minh cấp một sử dụng lực đẩy để bay đường dài, nền văn minh cấp hai chẳng qua là thay đổi lực đẩy trở nên cao cấp hơn, nền văn minh cấp ba thì tiến hóa lực đẩy này về chất, đạt đến giai đoạn di chuyển bằng đường cong ánh sáng, nhưng mà nguyên lý của nó vẫn không thay đổi, vẫn là di chuyển bằng cách đẩy về phía trước.
Nhưng mà nền văn minh vũ trụ cấp bốn thì đã bước hẳn vào thời kỳ lỗ giun vũ trụ, sự chênh lệch to lớn như vậy, thật sự là khó lòng tưởng tượng được.
Chính vì như vậy, trại tị nạn của hơn tám ngàn chủng tộc trí tuệ ngoài hành tinh, lại không có bất kỳ một văn minh vũ trụ cấp bốn nào hiện hữu, đây là một ví dụ rõ ràng!
Diêu Nguyên suy nghĩ cặn kẽ về các tài liệu thông tin vũ trụ mà anh đã lướt sơ qua, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, nền văn minh vũ trụ cấp bốn quá xa xôi, càng không cần phải nhắc đến cấp chín hay bậc thần thánh gì rồi, với con người mà nói thì đó chẳng khác gì thần thoại, trước mắt tương lai của tàu Hi Vọng, điều quan trọng nhất phải làm được chỉ có một... bước vào nền văn minh vũ trụ cấp ba!
Chính trong lúc Diêu Nguyên đang suy nghĩ kỹ càng về các công trình và dự định tiếp theo của tàu Hi Vọng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại khẩn cấp của anh reng lên, anh sững sờ trong giây lát, không dám chậm trễ, lập tức nhấc máy lên nghe và nói vội vàng:
- Tôi là Diêu Nguyên, đã xảy ra chuyện gì?
- Thuyền trưởng, có người bị sốt, không, không phải bị sốt, mà là loài người mới bắt đầu thức tỉnh rồi!
Diêu Nguyên sững sờ trong chốc lát, đột nhiên vui mừng reo lên:
- Thật sao? Cuối cùng nhóm kế tiếp đã thức tỉnh, số lượng bao nhiêu? Có một trăm người không?
-... Thuyền trưởng, không phải là một trăm, mà là hơn 570 người!
- Tổng cộng có hơn 570 loài người mới thức tỉnh, lần thức tỉnh này có quy mô lớn hơn nhiều so với lần thức tỉnh đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.