Quyển 5 - Chương 36: Tân nhân loại phát uy
Zhttty
19/03/2014
Năng lực dự cảm của Trương Hằng cực kỳ nổi tiếng trên phi thuyền Hi
Vọng, thậm chí với một số người Âu Mỹ, hắn gần như là một nhà tiên tri
đích thực. Thỉnh thoảng trên phi thuyền Hi Vọng, Trương Hằng còn gặp
phải mấy người nhờ hắn dự đoán tương lai, làm cho cho hắn dở khóc dở
cười.
So với cô nàng tiểu thư Nhâm Trừu Nguyệt lúc được lúc không, năng lực dự tri của Trương Hằng đã trở thành tài liệu kinh điển của cơ quan tân nhân loại. Tất cả tài liệu về dự tri giả như miêu tả năng lực, quy tắc hoạt động cũng như mọi thứ khác đều dựa vào dữ liệu thu thập từ Trương Hằng, bởi vì khả năng dự báo nguy hiểm của hắn là 100%!
Đúng vậy, chỉ cần có nguy hiểm thì hắn sẽ dự báo chính xác 100%, đây không phải là giác quan thứ sáu mà là dự báo tương lai thật sự. Bí ẩn này đến giờ khoa học cũng chưa giải đáp được.
Trong quân đoàn vũ trụ, trừ một nhóm nhỏ người là các tân nhân loại bình thường, phần lớn là binh lính tinh nhuệ từ Trái Đất, trong đó còn có vài binh lính đặc nhiệm từ đội Delta hay SWAT. Bọn họ được huấn luyện kỹ càng, trước trận chiến đều hiểu rõ đồng đội của mình. Trừ các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh ra, bọn họ đều hiểu rõ các binh lính khác. Trong đó, có hai người bọn họ đặc biệt chú ý, chính là suy luận giả Thích Hiểu Điểu và dự tri giả Trương Hằng.
Suy luận giả tương đương với trung tâm xử lý thông tin, hơn nữa còn là trung tâm xử lý tức thời, hơn thua về tốc độ có thể cứu được rất nhiều mạng người. Còn dự tri giả thì tương đương với nhà dự báo 24/24, hơn nữa còn dự báo đủ chủng loại, từ bẫy rập, kẻ địch đều có thể biết trước.
Trước khi xuất phát, Diêu Nguyên đã sớm sắp xếp để thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh làm quen với các binh lính khác. Đặc biệt trong đó phải chú ý bảo vệ bằng mọi giá hai người Thích Hiểu Điểu và Trương Hằng, chỉ cần hai người này còn sống thì quân đoàn vũ trụ mới có khả năng sống sót.
Lúc này, sau tiếng kêu của Trương Hằng, mọi người đồng loạt chuẩn bị. Không chút chần chờ, nghi hoặc hay chậm chạp, năng lực dự tri của Trương Hằng đã trải qua rất nhiều lần nghiệm chứng, tuyệt đối không hề sai lầm!
Diêu Nguyên hét lên:
-Lấy tiểu tổ làm cơ sở, ba tiểu tổ hợp thành một tiểu đội. Tự do hành động, nhắc lại, tự do hành động. Dùng thiết bị liên lạc để liên lạc với nhau, chúng ta không có thời gian tập hợp quân đoàn. Nhanh, đầu tiên phân tán ra, tiến vào trong mảnh vỡ này. Mục tiêu, tìm ra trí tuệ nhân tạo đang ẩn núp trong đây, tiêu diệt toàn bộ robot cản đường!
Mọi người nên nhớ, phi thuyền Hi Vọng đã bị ngắt nguồn điện khoảng 13 phút. Dựa vào thể tích của phi thuyền, hiệu suất của hệ thống duy trì sự sống cũng như các buồng chứa khí, nếu mất điện thì tối đa chỉ đủ oxy để mọi người hít thở trong 30 phút. Một khi vượt quá thì những người có thể trạng yếu như trẻ em sơ sinh sẽ rơi vào hôn mê, nghẹt thở. Sau 5 phút từ lúc đó sẽ đến lượt người già, phụ nữ, còn nếu thêm 10 phút nữa,…
Diêu Nguyên dùng sức hét to nhất có thể:
-Chúng ta không có thời gian, mau. Dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra trí tuệ nhân tạo, hủy diệt nó!
Trải qua nửa năm huấn luyện, 301 người này sớm đã quen thuộc với hoàn cảnh không trọng lực trong vũ trụ. Nhờ vào thiết bị đẩy mini trong lòng bàn tay, họ có thể giữ thăng bằng và lấy lực bay về trước. Mười giây sau, mấy tiểu đội đầu tiên đã tập hợp xong, chia ra từng ngõ tản ra xung quanh, bắt đầu công cuộc lục soát bên trong mảnh vỡ chủ hạm.
Cuôi cùng, chỉ còn lại Diêu Nguyên, Hắc Thiết, Lý Hải Vân, còn có hai tiểu đội chứa Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu bị hắn gọi lại.
-Chúng ta sẽ đi chung, làm mồi dụ robot.
Diêu Nguyên chỉ nói một câu rồi ra lệnh cho Trương Hằng chỉ ra nơi có nhiều robot nhất, đi về hướng đó.
Trên đường, Thích Hiểu Điểu nhìn các gian phòng khổng lồ rải rác, than thở:
-Đó chính là cách mạng công nghiệp lần bốn sau? So với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta rõ ràng hơn một tầng, nếu không phải chúng ta may mắn gặp lúc họ đã bị tiêu diệt, trời mới biết phi thuyền Hi Vọng sẽ tan nát ra sao.
Diêu Nguyên đồng ý:
-Thực ra, so với các con robot kia chúng ta đã chiếm hết mọi ưu thế rồi. Đa số chúng đều hư hỏng, hơn nữa chip xử lý đã bị hạn chế bớt công năng, không thể tự do sử dụng vũ khí Gauss bên trong phi thuyền. Như vậy, về tương quan thì vũ khí của bọn chúng tương đương với chúng ta, có khi còn thấp hơn. Cho dù lớp giáp ngoài của chúng khá cứng rắn, nhưng bề mặt đã bị hư hỏng quá nhiều, hơn nữa súng lục Gauss của chúng ta cũng không phải để làm cảnh. Cho nên, trừ ưu thế về số lượng ra thì về sự tinh nhuệ, cũng như linh hoạt chúng ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đồng thời, đây là mảnh vỡ của phi thuyền chủ hạm. Bên trong chắc chắn sẽ có hệ thống phòng ngự, nhưng 99% sẽ không thể vận hành. Nhiều nhất chỉ có giúp nơi chứa trí tuệ nhân tạo phòng ngự một chút. Xét từ đó, tỷ lệ thắng bại giữa chúng ta và trí tuệ nhân tạo là 5-5. Chẳng qua, về mặt thời gian quá gấp gáp, cho nên chúng ta buộc phải thu hút số lượng lớn robot lại đây, tranh thủ thời gian cho các tiểu đội khác, không để bọn họ bị quá nhiều robot kiềm chân!
Trương Hằng chợt biến sắc, hét lớn:
-Kế bên vách tường có ít nhất mười mấy robot đang tiếp cận!
Diêu Nguyên phản ứng nhanh nhất, hắn lập tức rút khẩu súng lục Gauss từ bên hông ra, sau đó nhắm vào mặt tường bắn liên tục. Mỗi một lần bắn ra hai, ba phát sau đó đổi góc độ. Bảy, tám giây sau, hắn thu hồi khẩu súng lục Gauss, dẫn mọi người tiếp tục đi về trước. Đằng sau, ở phía bên kia vách tường, mười mấy con robot hoàn toàn bị hủy diệt, tia lửa điện bắn ra tung tóe.
-Hơn nữa, chúng ta còn có một ưu thế mà các con robot rách nát này không thể vượt qua, đó chính là tân nhân loại…Đừng quên ta chính là toàn năng giả, ta cũng có năng lực dự tri!
Diêu Nguyên nhàn nhạt nói, sau đó dẫn mọi người tiếp tục tiến di chuyển.
Cùng lúc đó, khắp nơi trong mảnh vỡ chủ hạm đều có robot tuần tra. Trong đó, ít nhất năm tiểu đội đã tiến hành chiến đấu với các robot…
Đây là tiểu đội của ba người Minh Chi Khiết, Ưng và Lưu Bạch. Đội ngũ của họ dưới sự chỉ huy của Ưng, xộc thẳng vào trong. Tốc độ tiến vào của họ cơ hồ nhanh nhất trong tất cả, lý do rất đơn giản, tất cả nhờ vào năng lực của Ưng. Hắn có thể phân tích cấu trúc của mảnh vỡ chiến hạm rồi từ đó tìm ra đường đi nhanh nhất. Theo dự đoán của hắn, trí tuệ nhân tạo hẳn phải ở nơi được bảo tồn hoàn hảo nhất, như vậy chỉ cần tìm ra nơi còn nguyên vẹn là được. Cứ như vậy, theo đường này rất có khả năng tìm ra trí tuệ nhân tạo!
Nhưng ở nơi này, bọn họ bị mấy trăm robot bao vây. Trên hành lang dẫn ra quảng trường mà bọn họ đang tiến vào, mấy trăm robot đã chặn ở cửa ra vào, áp chế không cho họ thoát ra. Theo thời gian, số lượng robot tập hợp lại trong quảng trường càng lúc càng đông, mà phía sau cũng bắt đầu xuất hiện robot.
Tổ của Ưng đã bị vây trong hành lang chật hẹp.
-Xem ra phương hướng của chúng ta đúng rồi. Trí tuệ nhân tạo chắc chắn ở phía trước. Ta vừa gọi cho các tiểu đội khác ở gần đây, nhưng bọn họ cũng bị robot bao vây tấn công, không thể tiếp viện. Cho nên, hiện giờ chỉ có thể tự trông cậy vào chính mình thôi.
Ưng lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh:
-Ta cần ba người tình nguyện…Đây là 3 quả lựu đạn công nghệ cao, một viên có thể dọn sạch mọi thứ trong phạm vi một trăm mét, nếu xét tầm sát thương từ mảnh lựu đạn thì phạm vi còn rộng hơn nữa. Nhưng số lượng không nhiều, mỗi thành viên Hắc Tinh chúng ta chỉ có một quả. Ta cần ba người tình nguyện. Ta không thể chết, tiểu đội này cần ta dẫn đường. Những người còn lại, bao gồm hai tổ trưởng sẽ do bốc thăm lựa chọn. Lưu Bạch, ngươi có ý kiến gì không?
Lưu Bạch nhún vai:
-Không có vấn đề gì, dĩ nhiên ta cũng sẽ tham gia rút thăm. Còn cô Minh Chi Khiết? Quyết định của cô ra sao?
Ánh mắt Minh Chi Khiết nhìn về bên ngoài hành lang, cặp mắt nàng toát ra vẻ hưng phấn xen lẫn sự khát máu, ẩn chứa sự điên cuồng. Nhưng do nàng quay lưng về phía mọi người, không ai thấy được biểu tình trong mắt nàng. Chỉ nghe tiếng nói êm ái đáp lại:
-Thượng úy Ưng, thượng úy Lưu Bạch, không biết hai người đã xem đoạn video quay cảnh trung tá Diêu Nguyên chiến đấu với robot ngoài hành tinh, được quay bởi thiết bị gắn trên trang phục chiến đấu, chưa?
Ưng và Lưu Bạch liếc mắt nhìn nhau, đáp:
-Đã xem.
-Vậy sau, khi xem đoạn video ấy, ta cảm giác hắn dường như đang khiêu vũ. Múa lên điệu nhảy sinh mệnh, trong khoảng khắc ấy, giới hạn giữa chết và sống thật là mỏng manh. Hoặc chết, hoặc sống. Sau khi xem, ta đã từng nghĩ, không chừng tân nhân loại chúng ta cũng như làn ranh sinh tử này, vượt qua làn ranh của đám người bình thường bẩn thỉu. Cho nên, lúc này đây, ta cảm thấy nên….
Giọng nói chưa dứt, thiết bị phản lực cao từ điện phía sau trang phục chiến đấu của Minh Chi Khiết chợt khởi động, nàng ta thuận tay đoạt lấy khẩu súng lục Gauss của một binh lính bên cạnh, tay kia cầm khẩu súng của mình, lao thẳng về trước, tốc độ nhanh đến khó tưởng.
Sau khi lao ra khỏi hành lang, Minh Chi Khiết dậm mạnh xuống đất, nhờ phản lực bay vọt lên trời. Nơi nàng vừa bay lên đã hiện ra chi chít vết đạn, có mấy viên thậm chí còn bay thẳng vào hành lang, làm cho mấy binh lính xui xẻo đi sau trúng đạn ngã nhào.
Lúc này đây, Minh Chi Khiết đang chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu của tân nhân loại, bốn bề tĩnh lặng.
(Đầu tiên là cảm ứng giả, sau đó là thanh tích giả, rồi là dự tri giả, lúc đó hắn nhất định dùng lần lượt từng kỹ năng như vậy…Không đúng a, còn có kỹ năng của suy luận giả nữa. Nghĩa là phân tâm đa dụng. Đúng vậy, cảm giác như thế này, cảm giác đối mặt với tử vọng…So sánh với sự sung sướng kia còn tuyệt hơn cả vạn lần)
Trong đầu Minh Chi Khiết hiện lên mấy suy nghĩ ngắn ngủi, còn thực ra thân thể nàng đã lao đến trần quảng trường. Bả vai nàng chúi xuống, cả người quay lưng về mặt đất, nhờ vào thiết bị phản lực bay thẳng lên trên theo hình xiên. Rồi tiếp đó, nàng khẽ xoay người, bàn chân điểm xéo vào trần, đẩy người bay ngược về mặt đất. Phía sau, vô số viên đạn lướt qua, bắn thẳng vào nơi vừa đặt chân.
Đến giờ, cặp súng lục Gauss trên tay Minh Chi Khiết mới khai hỏa!
Không có tiếng động, không có chấn động, chỉ có bảy tám robot đồng loạt từ các nơi khác nhau như mặt đất, trần nhà lập tức bị phá hủy!
(Quả nhiên! Toàn năng giả…là vua chân chính của tất cả tân nhân loại! Chỉ có toàn năng giả như hắn mới xứng với ta! Còn các tân nhân loại khác chỉ có thể là kẻ dưới, có tư cách sinh sản để lại đời sau. Về phần đám người bình thường kia…Chủng tộc hèn hạ nhơ bẩn kia thì chỉ có thể hủy diệt triệt để! Bất quá không thể gấp, phải từ từ lấy được tín nhiệm của hắn, tiến vào tầng lớp trên, giành được quyền lực cao nhất, khi đó mới có thể…)
So với cô nàng tiểu thư Nhâm Trừu Nguyệt lúc được lúc không, năng lực dự tri của Trương Hằng đã trở thành tài liệu kinh điển của cơ quan tân nhân loại. Tất cả tài liệu về dự tri giả như miêu tả năng lực, quy tắc hoạt động cũng như mọi thứ khác đều dựa vào dữ liệu thu thập từ Trương Hằng, bởi vì khả năng dự báo nguy hiểm của hắn là 100%!
Đúng vậy, chỉ cần có nguy hiểm thì hắn sẽ dự báo chính xác 100%, đây không phải là giác quan thứ sáu mà là dự báo tương lai thật sự. Bí ẩn này đến giờ khoa học cũng chưa giải đáp được.
Trong quân đoàn vũ trụ, trừ một nhóm nhỏ người là các tân nhân loại bình thường, phần lớn là binh lính tinh nhuệ từ Trái Đất, trong đó còn có vài binh lính đặc nhiệm từ đội Delta hay SWAT. Bọn họ được huấn luyện kỹ càng, trước trận chiến đều hiểu rõ đồng đội của mình. Trừ các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh ra, bọn họ đều hiểu rõ các binh lính khác. Trong đó, có hai người bọn họ đặc biệt chú ý, chính là suy luận giả Thích Hiểu Điểu và dự tri giả Trương Hằng.
Suy luận giả tương đương với trung tâm xử lý thông tin, hơn nữa còn là trung tâm xử lý tức thời, hơn thua về tốc độ có thể cứu được rất nhiều mạng người. Còn dự tri giả thì tương đương với nhà dự báo 24/24, hơn nữa còn dự báo đủ chủng loại, từ bẫy rập, kẻ địch đều có thể biết trước.
Trước khi xuất phát, Diêu Nguyên đã sớm sắp xếp để thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh làm quen với các binh lính khác. Đặc biệt trong đó phải chú ý bảo vệ bằng mọi giá hai người Thích Hiểu Điểu và Trương Hằng, chỉ cần hai người này còn sống thì quân đoàn vũ trụ mới có khả năng sống sót.
Lúc này, sau tiếng kêu của Trương Hằng, mọi người đồng loạt chuẩn bị. Không chút chần chờ, nghi hoặc hay chậm chạp, năng lực dự tri của Trương Hằng đã trải qua rất nhiều lần nghiệm chứng, tuyệt đối không hề sai lầm!
Diêu Nguyên hét lên:
-Lấy tiểu tổ làm cơ sở, ba tiểu tổ hợp thành một tiểu đội. Tự do hành động, nhắc lại, tự do hành động. Dùng thiết bị liên lạc để liên lạc với nhau, chúng ta không có thời gian tập hợp quân đoàn. Nhanh, đầu tiên phân tán ra, tiến vào trong mảnh vỡ này. Mục tiêu, tìm ra trí tuệ nhân tạo đang ẩn núp trong đây, tiêu diệt toàn bộ robot cản đường!
Mọi người nên nhớ, phi thuyền Hi Vọng đã bị ngắt nguồn điện khoảng 13 phút. Dựa vào thể tích của phi thuyền, hiệu suất của hệ thống duy trì sự sống cũng như các buồng chứa khí, nếu mất điện thì tối đa chỉ đủ oxy để mọi người hít thở trong 30 phút. Một khi vượt quá thì những người có thể trạng yếu như trẻ em sơ sinh sẽ rơi vào hôn mê, nghẹt thở. Sau 5 phút từ lúc đó sẽ đến lượt người già, phụ nữ, còn nếu thêm 10 phút nữa,…
Diêu Nguyên dùng sức hét to nhất có thể:
-Chúng ta không có thời gian, mau. Dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra trí tuệ nhân tạo, hủy diệt nó!
Trải qua nửa năm huấn luyện, 301 người này sớm đã quen thuộc với hoàn cảnh không trọng lực trong vũ trụ. Nhờ vào thiết bị đẩy mini trong lòng bàn tay, họ có thể giữ thăng bằng và lấy lực bay về trước. Mười giây sau, mấy tiểu đội đầu tiên đã tập hợp xong, chia ra từng ngõ tản ra xung quanh, bắt đầu công cuộc lục soát bên trong mảnh vỡ chủ hạm.
Cuôi cùng, chỉ còn lại Diêu Nguyên, Hắc Thiết, Lý Hải Vân, còn có hai tiểu đội chứa Trương Hằng và Thích Hiểu Điểu bị hắn gọi lại.
-Chúng ta sẽ đi chung, làm mồi dụ robot.
Diêu Nguyên chỉ nói một câu rồi ra lệnh cho Trương Hằng chỉ ra nơi có nhiều robot nhất, đi về hướng đó.
Trên đường, Thích Hiểu Điểu nhìn các gian phòng khổng lồ rải rác, than thở:
-Đó chính là cách mạng công nghiệp lần bốn sau? So với trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta rõ ràng hơn một tầng, nếu không phải chúng ta may mắn gặp lúc họ đã bị tiêu diệt, trời mới biết phi thuyền Hi Vọng sẽ tan nát ra sao.
Diêu Nguyên đồng ý:
-Thực ra, so với các con robot kia chúng ta đã chiếm hết mọi ưu thế rồi. Đa số chúng đều hư hỏng, hơn nữa chip xử lý đã bị hạn chế bớt công năng, không thể tự do sử dụng vũ khí Gauss bên trong phi thuyền. Như vậy, về tương quan thì vũ khí của bọn chúng tương đương với chúng ta, có khi còn thấp hơn. Cho dù lớp giáp ngoài của chúng khá cứng rắn, nhưng bề mặt đã bị hư hỏng quá nhiều, hơn nữa súng lục Gauss của chúng ta cũng không phải để làm cảnh. Cho nên, trừ ưu thế về số lượng ra thì về sự tinh nhuệ, cũng như linh hoạt chúng ta đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đồng thời, đây là mảnh vỡ của phi thuyền chủ hạm. Bên trong chắc chắn sẽ có hệ thống phòng ngự, nhưng 99% sẽ không thể vận hành. Nhiều nhất chỉ có giúp nơi chứa trí tuệ nhân tạo phòng ngự một chút. Xét từ đó, tỷ lệ thắng bại giữa chúng ta và trí tuệ nhân tạo là 5-5. Chẳng qua, về mặt thời gian quá gấp gáp, cho nên chúng ta buộc phải thu hút số lượng lớn robot lại đây, tranh thủ thời gian cho các tiểu đội khác, không để bọn họ bị quá nhiều robot kiềm chân!
Trương Hằng chợt biến sắc, hét lớn:
-Kế bên vách tường có ít nhất mười mấy robot đang tiếp cận!
Diêu Nguyên phản ứng nhanh nhất, hắn lập tức rút khẩu súng lục Gauss từ bên hông ra, sau đó nhắm vào mặt tường bắn liên tục. Mỗi một lần bắn ra hai, ba phát sau đó đổi góc độ. Bảy, tám giây sau, hắn thu hồi khẩu súng lục Gauss, dẫn mọi người tiếp tục đi về trước. Đằng sau, ở phía bên kia vách tường, mười mấy con robot hoàn toàn bị hủy diệt, tia lửa điện bắn ra tung tóe.
-Hơn nữa, chúng ta còn có một ưu thế mà các con robot rách nát này không thể vượt qua, đó chính là tân nhân loại…Đừng quên ta chính là toàn năng giả, ta cũng có năng lực dự tri!
Diêu Nguyên nhàn nhạt nói, sau đó dẫn mọi người tiếp tục tiến di chuyển.
Cùng lúc đó, khắp nơi trong mảnh vỡ chủ hạm đều có robot tuần tra. Trong đó, ít nhất năm tiểu đội đã tiến hành chiến đấu với các robot…
Đây là tiểu đội của ba người Minh Chi Khiết, Ưng và Lưu Bạch. Đội ngũ của họ dưới sự chỉ huy của Ưng, xộc thẳng vào trong. Tốc độ tiến vào của họ cơ hồ nhanh nhất trong tất cả, lý do rất đơn giản, tất cả nhờ vào năng lực của Ưng. Hắn có thể phân tích cấu trúc của mảnh vỡ chiến hạm rồi từ đó tìm ra đường đi nhanh nhất. Theo dự đoán của hắn, trí tuệ nhân tạo hẳn phải ở nơi được bảo tồn hoàn hảo nhất, như vậy chỉ cần tìm ra nơi còn nguyên vẹn là được. Cứ như vậy, theo đường này rất có khả năng tìm ra trí tuệ nhân tạo!
Nhưng ở nơi này, bọn họ bị mấy trăm robot bao vây. Trên hành lang dẫn ra quảng trường mà bọn họ đang tiến vào, mấy trăm robot đã chặn ở cửa ra vào, áp chế không cho họ thoát ra. Theo thời gian, số lượng robot tập hợp lại trong quảng trường càng lúc càng đông, mà phía sau cũng bắt đầu xuất hiện robot.
Tổ của Ưng đã bị vây trong hành lang chật hẹp.
-Xem ra phương hướng của chúng ta đúng rồi. Trí tuệ nhân tạo chắc chắn ở phía trước. Ta vừa gọi cho các tiểu đội khác ở gần đây, nhưng bọn họ cũng bị robot bao vây tấn công, không thể tiếp viện. Cho nên, hiện giờ chỉ có thể tự trông cậy vào chính mình thôi.
Ưng lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh:
-Ta cần ba người tình nguyện…Đây là 3 quả lựu đạn công nghệ cao, một viên có thể dọn sạch mọi thứ trong phạm vi một trăm mét, nếu xét tầm sát thương từ mảnh lựu đạn thì phạm vi còn rộng hơn nữa. Nhưng số lượng không nhiều, mỗi thành viên Hắc Tinh chúng ta chỉ có một quả. Ta cần ba người tình nguyện. Ta không thể chết, tiểu đội này cần ta dẫn đường. Những người còn lại, bao gồm hai tổ trưởng sẽ do bốc thăm lựa chọn. Lưu Bạch, ngươi có ý kiến gì không?
Lưu Bạch nhún vai:
-Không có vấn đề gì, dĩ nhiên ta cũng sẽ tham gia rút thăm. Còn cô Minh Chi Khiết? Quyết định của cô ra sao?
Ánh mắt Minh Chi Khiết nhìn về bên ngoài hành lang, cặp mắt nàng toát ra vẻ hưng phấn xen lẫn sự khát máu, ẩn chứa sự điên cuồng. Nhưng do nàng quay lưng về phía mọi người, không ai thấy được biểu tình trong mắt nàng. Chỉ nghe tiếng nói êm ái đáp lại:
-Thượng úy Ưng, thượng úy Lưu Bạch, không biết hai người đã xem đoạn video quay cảnh trung tá Diêu Nguyên chiến đấu với robot ngoài hành tinh, được quay bởi thiết bị gắn trên trang phục chiến đấu, chưa?
Ưng và Lưu Bạch liếc mắt nhìn nhau, đáp:
-Đã xem.
-Vậy sau, khi xem đoạn video ấy, ta cảm giác hắn dường như đang khiêu vũ. Múa lên điệu nhảy sinh mệnh, trong khoảng khắc ấy, giới hạn giữa chết và sống thật là mỏng manh. Hoặc chết, hoặc sống. Sau khi xem, ta đã từng nghĩ, không chừng tân nhân loại chúng ta cũng như làn ranh sinh tử này, vượt qua làn ranh của đám người bình thường bẩn thỉu. Cho nên, lúc này đây, ta cảm thấy nên….
Giọng nói chưa dứt, thiết bị phản lực cao từ điện phía sau trang phục chiến đấu của Minh Chi Khiết chợt khởi động, nàng ta thuận tay đoạt lấy khẩu súng lục Gauss của một binh lính bên cạnh, tay kia cầm khẩu súng của mình, lao thẳng về trước, tốc độ nhanh đến khó tưởng.
Sau khi lao ra khỏi hành lang, Minh Chi Khiết dậm mạnh xuống đất, nhờ phản lực bay vọt lên trời. Nơi nàng vừa bay lên đã hiện ra chi chít vết đạn, có mấy viên thậm chí còn bay thẳng vào hành lang, làm cho mấy binh lính xui xẻo đi sau trúng đạn ngã nhào.
Lúc này đây, Minh Chi Khiết đang chìm đắm trong cảm giác kỳ diệu của tân nhân loại, bốn bề tĩnh lặng.
(Đầu tiên là cảm ứng giả, sau đó là thanh tích giả, rồi là dự tri giả, lúc đó hắn nhất định dùng lần lượt từng kỹ năng như vậy…Không đúng a, còn có kỹ năng của suy luận giả nữa. Nghĩa là phân tâm đa dụng. Đúng vậy, cảm giác như thế này, cảm giác đối mặt với tử vọng…So sánh với sự sung sướng kia còn tuyệt hơn cả vạn lần)
Trong đầu Minh Chi Khiết hiện lên mấy suy nghĩ ngắn ngủi, còn thực ra thân thể nàng đã lao đến trần quảng trường. Bả vai nàng chúi xuống, cả người quay lưng về mặt đất, nhờ vào thiết bị phản lực bay thẳng lên trên theo hình xiên. Rồi tiếp đó, nàng khẽ xoay người, bàn chân điểm xéo vào trần, đẩy người bay ngược về mặt đất. Phía sau, vô số viên đạn lướt qua, bắn thẳng vào nơi vừa đặt chân.
Đến giờ, cặp súng lục Gauss trên tay Minh Chi Khiết mới khai hỏa!
Không có tiếng động, không có chấn động, chỉ có bảy tám robot đồng loạt từ các nơi khác nhau như mặt đất, trần nhà lập tức bị phá hủy!
(Quả nhiên! Toàn năng giả…là vua chân chính của tất cả tân nhân loại! Chỉ có toàn năng giả như hắn mới xứng với ta! Còn các tân nhân loại khác chỉ có thể là kẻ dưới, có tư cách sinh sản để lại đời sau. Về phần đám người bình thường kia…Chủng tộc hèn hạ nhơ bẩn kia thì chỉ có thể hủy diệt triệt để! Bất quá không thể gấp, phải từ từ lấy được tín nhiệm của hắn, tiến vào tầng lớp trên, giành được quyền lực cao nhất, khi đó mới có thể…)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.