Quyển 5 - Chương 4: Thẩm phán cùng thử nghiệm!
Zhttty
03/04/2013
Sau khi Diêu Nguyên trở về từ buổi tiệc ăn mừng Trương Hằng bình phục, hắn mới thấy bản báo cáo mà Barbie để lại trong phòng mình. Tờ giấy ghi chép cặn kẽ diễn biến phiên tòa xét xử đầu tiên theo lịch Hi Vọng.
Dĩ nhiên, xét xử một vụ án như vậy thì không thể xong trong một ngày được. Đây chỉ là ngày đầu tiên khai mạc, bất quá cơ bản đã có thể đoán được kết quả xét xử…
Không thể có án tử hình, Diêu Nguyên hiểu rõ ý này của các nghị sĩ, cho tới đa số dân chúng. Không thể để cho chính phủ giết người, cũng như không thể mở ra thông lệ tử hình.
Thực ra, những người dân này vẫn còn hơi sợ chế độ độc tài trên phi thuyền Hi Vọng.
Tuy sau khi trải qua sự việc trên hành tinh sa mạc, rồi việc lưu lạc trong Tinh Vân, đến chuyện thu hoạch khai thác ở tiểu hành tinh. Rất nhiều người đã nhận ra, chế độ dân chủ chưa hẳn đã tốt. Đặc biệt trong các tình huống nguy hiểm thì chế độ dân chủ có thể sẽ khiến cho tất cả người dân xong đời.
Trước mắt, thể chế chính trị trên phi thuyền Hi Vọng làm cho nhiều người tương đối hài lòng. Quân đội cùng dân sự được tách ra, tương đối dân chủ. Nhiều chuyện đã có thể giải quyết ổn thỏa, chỉ cần không xảy ra biến cố lớn như có người đòi lật đổ chính quyền, hoặc chính phủ phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cơ chế này quả thật không có gì để phàn nàn. Đó là ý nghĩ của đa số người dân.
Do đó, ở phương diện nhìn nhận việc phản bội, đặc biệt là xét án tử cho người phản bội nhân loại, cách nhìn của người dân khá bảo thủ. Và những nghị sĩ được bầu ra cũng như thế.
Diêu Nguyên xem xong bản báo cáo này thì thầm thở dài. Trong lòng hắn nhận định mấy chục người này nhiều nhất chỉ bị kết án tù thôi. Lâu thì 20 năm, ít thì mấy năm, thậm chí có khi ngay cả tội phản bội loại người cũng không được thành lập. Nhiều nhất là kết án theo tội cố ý gây thương tổn người khác, hoặc phá hoại tài sản chung. Dù sao, một khi bị phán tội phản bội loài người thì ít nhất cũng phải tù chung thân, hoặc tử hình. Cho nên, rất khó để kết tội danh này.
Nhưng Diêu Nguyên cũng không coi trọng chuyện này lắm, bởi nó không quá nghiêm trọng. Sở dĩ việc này khiến cho dân chúng chú ý như vậy, cũng do đây là phiên tòa đầu tiên trên phi thuyền Hi Vọng - lần xét xử đầu tiên. Nó còn thua xa tầm quan trọng của quần thể chiến hạm hư hỏng kia.
-Trương Hằng bình phục thật là bất ngờ. Nếu có hắn thì lần thăm dò quần thể chiến hạm sẽ an toàn hơn một ít, chẳng qua…còn Morrison.
Diêu Nguyên thở dài, hắn tránh không nghĩ thêm, sau khi đánh răng rửa mặt thì thay đồ, lên giường nằm ngủ. Mười giây sau, tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, say giấc nồng.
Vào rạng sáng ngày thứ hai, Trương Hằng đi cùng mấy y tá và một bác sĩ đến trung tâm hồi phục, tiếp tục quá trình điều dưỡng. Dù sao hắn cũng đã ngủ suốt một tháng rưỡi, hơn nữa sử dụng kỹ năng tân nhân loại quá mức không chỉ khiến tinh thần suy nhược do bộ não mất quá nhiều chất dinh dưỡng, thân thể cũng tổn hại không ít. Nhưng tổn thương này cũng không quá nghiêm trọng, đã qua một tháng rưỡi điều trị, chỉ cần thêm vài hôm nữa thì thân thể của hắn sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Trong trung tâm hồi phục, Trương Hằng thấy một người quen cũ, đó là Hắc Thiết – đảm nhận vai trò hỏa lực hạng nặng trong tiểu đội Hắc Tinh.
Đúng vậy, Hắc Thiết cũng đang trong quá trình điều dưỡng. Thực ra, từ khi chưa đến tiểu hành tinh, Hắc Thiết đã luôn kiên trì tập luyện hồi phục chức năng hai tiếng một ngày.
Một chân của hắn đã mất ở hành tinh sa mạc, sau khi trở về phi thuyền Hi Vọng, được các nhà khoa học Nhật Bản cùng Mỹ hợp tác, chế tạo một chiếc chân máy riêng cho Hắc Thiết. Nhờ nó mà bây giờ hắn có thể tự do đi lại như người bình thường.
Nhưng Hắc Thiết là một quân nhân, hơn nữa là một quân nhân tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng, hắn làm sao có thể chấp nhận được việc mình thi hành nhiệm vụ trong cái chân cà nhắc này chứ? Hắn không thể chấp nhận!
Cho nên, sau khi có được cái chân máy, Hắc Thiết vẫn kiên trì tập luyện các bài tập hồi phục chức năng. Mỗi ngày đều như thế, vô cùng kiên trì. Đến bây giờ, cho đến giờ tuy sự nhanh nhạy của đôi chân đã hơi giảm sút, nhưng so ra tốc độ của hắn vẫn hơn binh lính bình thường rất nhiều. Nếu hắn không vén ống quần lên, đố người bên cạnh biết hắn đang sử dụng chân máy.
-Hắc hắc, Trương Hằng, thằng nhóc ngươi còn phải luyện nhiều a. Vậy mà còn bắt người khác đưa ngươi tới đây. Đừng như mấy tên công tử bột khác chứ, lại đây đứng lên coi nào.
Hắc Thiết vừa thấy Trương Hằng thì cười ha hả, vỗ vỗ lên cây inox gắn ngang bên cạnh, giục Trương Hằng tập đứng lên.
Thấy như vậy, Trương Hằng chỉ đành ráng đứng dậy, chỉ là thân thể của hắn quá yếu. Hai chân vừa vận sức thì đã mềm nhũn, cả người lảo đảo té trên sàn. Bất quá cũng may, trên sàn được lót một lớp nệm, tuy té nhưng không đau. Thấy thế, Hắc Thiết giơ tay ngăn cản những nhân viên y tế khác chạy lại giúp đỡ. Tự hắn đi đến đỡ Trương Hằng dậy, nói:
-Đừng bỏ cuộc, ha ha. Sợ ngươi lười biếng nên lão đội trưởng đã dặn ta “chiếu cố” đến ngươi, cải thiện thể lực của ngươi. Đứng lên đi, từ từ thôi, rồi thử lại nào.
Rồi sau đó, Trương Hằng bị một tên trâu bò cơ bắp cuồn cuộn, cao hai mét chỉ đạo huấn luyện liên tục. Bài tập làm cho Trương Hằng cảm thấy như trở lại cái thời huấn luyện quân sự lúc trước, thời gian trôi qua, cho đến trưa, hắn mới bị Hắc Thiết kéo tay đi đến phòng ăn, đôi chân đã run lẩy bẩy.
Trong lúc Trương Hằng cùng Hắc Thiết ăn uống rào rạo, Trương Hằng đột nhiên hỏi:
-Đúng rồi, Hắc Thiết, lúc ấy hai hộ vệ đưa tôi trở về phi thuyền Hi Vọng là ai vậy, anh còn nhớ không?
Hắc Thiết hơi ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi nói:
-Tựa hồ là một nam một nữ. Ta không nhớ rõ lắm, có gì à? Ngươi tìm bọn họ có chuyện gì không?
Trong lòng Trương Hằng hơi lúng túng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, đáp:
-Cũng không có gì, chỉ muốn tìm để cảm ơn bọn họ thôi. Lúc ấy, nhờ họ mà tôi mới an toàn, nếu không thì đã xong rồi. Dù gì cũng là ơn cứu mạng mà.
-Ôi trời!
Hắc Thiết cười, vỗ bả vai Trương Hằng:
-Nói như ngươi, vậy có bao nhiêu người được ngươi cứu hả? Có thể nói, kể cả ta, toàn bộ những người trong phi thuyền Hi Vọng đều được ngươi cứu. Vậy chúng ta phải lần lượt tìm ngươi cảm ơn à? Ôi trời! Đó là nhiệm vụ, bảo vệ ngươi là nhiệm vụ của bọn họ. Nếu ngươi bị thương hoặc chết, bọn họ thậm chí còn bị giao cho tòa án quân sự xét xử nữa là! Cho nên, nếu thật sự cảm kích thì nhớ trong lòng là được. Ngươi là quân nhân, đa cảm quá làm gì?
Trương Hằng gật đầu liên tục, nhưng hắn có nỗi khổ mà không nói nên lời. Bởi, nói chuyện này với Hắc Thiết thì không thích hợp lắm. Tuy hai người có giao tình rất tốt, đến mức có thể giao cả tính mạng cho nhau, là chiến hữu sinh tử. Nhưng chuyện tình cảm cá nhân này không tiện nói ra lắm.
Huống chi…
(Ông Hắc Thiết này là ông bác miệng mồm oang oang, nếu nói cho ổng thì chỉ cần mấy ngày thôi, cả phi thuyền Hi Vọng này đều biết ráo trọi. Lúc đó, cho dù mình là một Thượng Úy, hơn nữa là đội viên Hắc Tinh đi chăng nữa, sao dám ra đường gặp người ta đây?)
Sắc mặt Trương Hằng phát sầu, thức ăn ngon lành trên bàn cứ như thành cao su vậy, ăn mà không biết mình đang ăn cái gì nữa…
(Đúng rồi, trong lúc hôn mê hình như mình có nghe lời cảm ơn của nàng. Cảm ơn về việc cứu em trai nàng ở tầng ba. Như vậy, có thể thông qua em trai nàng để tìm nàng rồi)
Thực ra, điều tra trực tiếp trong đội hộ vệ dễ hơn nhiều. Dù sao, số người sống sót ở tầng ba cũng tới mấy ngàn người, trong đó phần lớn là đàn ông. So với việc kiểm tra lí lịch những người này, thì đội hộ vệ chỉ chưa tới hai trăm người, trong đó nữ binh thì càng ít hơn, chỉ tầm ba mươi người.
Bất quá, Trương Hằng cũng coi như là lão binh lăn lộn cả năm trời trong tiểu đội Hắc Tinh, hắn biết tiểu đội Hắc Tinh có một cái bóng…
Cái bóng này luôn theo sát Diêu Nguyên, là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh. Nhưng không ai biết hắn là ai, thậm chí Trương Hằng hoài nghi ngay cả Vương Quang Chính cũng không biết người đó là ai. Nhưng hễ là thành viên trong tiểu đội Hi Vọng, kể cả Trương Hằng đều biết có một người như thế trong đội. Hắn có thể là Vương Quang Chính, cũng có thể là Ưng hoặc Hắc Thiết, thậm chí có thể là những binh lính chết trận trong hành tinh sa mạc.
Bất quá, Trương Hằng không dám tìm hú họa cầu may. Quân đội coi trọng nhất là tình báo, hắn có thể dựa vào thân phận Thượng Úy của mình tra xét thông tin của tất cả binh lính, nhưng làm thế sẽ khiến cho Diêu Nguyên chú ý…Mặc dù hắn không có ý định xấu, chỉ muốn tìm nữ binh lính kia thôi. Nhưng hắn vẫn thấy xấu hổ khi bị người khác biết chuyện này.
(Dù sao mình tìm nàng chỉ để cảm ơn thôi, tốt nhất không nên để cho người ngoài biết…)
Trương Hằng sau khi nghĩ kỹ thì chợt thấy nhẹ nhõm. Với thân phận Thượng Úy của hắn, nếu chỉ điều tra những người không thuộc quân đội thì không phải chuyện khó. Quan trọng phải cẩn cẩn thận và nhanh…
Thông suốt điểm này, Trương Hằng mới thả lỏng người, ăn uống thoải mái với Hắc Thiết.
Cùng lúc đó, trong lúc mấy người Trương Hằng đang bận rộn luyện tập hồi phục, vụ án xét xử đã hạ màn. Quả nhiên kết quả như Diêu Nguyên dự đoán, không ai bị kết tội phản bội loài người, kể cả tội cố ý gây thương tổn người khác cũng vậy.
Tội được tuyên là tội quấy rối trật tự công cộng cùng phá hoại tài sản chung. Hai tội đó khiến cho người công nhân cầm đầu lãnh án tù năm năm, có mấy người được tuyên bố vô tội và được thả. Còn lại thì trung bình mỗi người lãnh án tù hai năm.
Và những phóng viên lúc trước liên tục phỏng vấn dân chúng, cũng đã thu thập đủ thông tin về vụ xét xử, chuyển về trụ sở tòa báo. Lúc này, ba người Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán đang ở trong trụ sở này.
-Cuối cùng cũng xong, bất quá mấy ngày nay báo tuần bán khá chạy đó nha.
Miệng Lâm Khâu Thu phì phèo thuốc lá, ngồi trên ghế nhìn biểu đồ doanh thu mà cười khúc khích.
Bên cạnh, Vương Đan Đán vừa ăn vừa nói:
-Đáng tiếc là chỉ có mấy ngày này thôi. Sau chắc sẽ trở về bình thường ngay.
Hiểu Điểu cũng ngồi bên cạnh nhìn biểu đồ, một tay cầm xì gà, rít một hơi rồi cười hăc hắc nói:
-Tin tức nha, tiêu thụ nha. Chỉ ngồi chờ tin đến nhà không phải là cách ăn chơi của ta. Huống chi, tụi bây quên mất thân phận hiện giờ của chúng ta rồi sao?
Hai tên kia nhìn nhau rồi quay lại, trăm miệng một lời hỏi:
-Thân phận gì? Phú ông à?
-Không, là quan chức a, hoặc là nhà báo của chính phủ.
Thích Hiểu Điểu gõ gõ lên tờ giấy biểu đồ doanh thu:
-Chúng ta phải nắm bắt xu hướng thông tin của dân chúng. Gần đây không phải ai cũng xào xáo về chuyện quần thể chiến hạm kia sao? Vậy chúng ta sẽ viết về nó, còn có…
Vì thăm dò quần thể chiến hạm, chiếc tàu con thoi vũ trang đã được cải tạo xong, mấy ngày nay không phải đang chạy thử sao?
Viết bài báo về nó!
Dĩ nhiên, xét xử một vụ án như vậy thì không thể xong trong một ngày được. Đây chỉ là ngày đầu tiên khai mạc, bất quá cơ bản đã có thể đoán được kết quả xét xử…
Không thể có án tử hình, Diêu Nguyên hiểu rõ ý này của các nghị sĩ, cho tới đa số dân chúng. Không thể để cho chính phủ giết người, cũng như không thể mở ra thông lệ tử hình.
Thực ra, những người dân này vẫn còn hơi sợ chế độ độc tài trên phi thuyền Hi Vọng.
Tuy sau khi trải qua sự việc trên hành tinh sa mạc, rồi việc lưu lạc trong Tinh Vân, đến chuyện thu hoạch khai thác ở tiểu hành tinh. Rất nhiều người đã nhận ra, chế độ dân chủ chưa hẳn đã tốt. Đặc biệt trong các tình huống nguy hiểm thì chế độ dân chủ có thể sẽ khiến cho tất cả người dân xong đời.
Trước mắt, thể chế chính trị trên phi thuyền Hi Vọng làm cho nhiều người tương đối hài lòng. Quân đội cùng dân sự được tách ra, tương đối dân chủ. Nhiều chuyện đã có thể giải quyết ổn thỏa, chỉ cần không xảy ra biến cố lớn như có người đòi lật đổ chính quyền, hoặc chính phủ phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cơ chế này quả thật không có gì để phàn nàn. Đó là ý nghĩ của đa số người dân.
Do đó, ở phương diện nhìn nhận việc phản bội, đặc biệt là xét án tử cho người phản bội nhân loại, cách nhìn của người dân khá bảo thủ. Và những nghị sĩ được bầu ra cũng như thế.
Diêu Nguyên xem xong bản báo cáo này thì thầm thở dài. Trong lòng hắn nhận định mấy chục người này nhiều nhất chỉ bị kết án tù thôi. Lâu thì 20 năm, ít thì mấy năm, thậm chí có khi ngay cả tội phản bội loại người cũng không được thành lập. Nhiều nhất là kết án theo tội cố ý gây thương tổn người khác, hoặc phá hoại tài sản chung. Dù sao, một khi bị phán tội phản bội loài người thì ít nhất cũng phải tù chung thân, hoặc tử hình. Cho nên, rất khó để kết tội danh này.
Nhưng Diêu Nguyên cũng không coi trọng chuyện này lắm, bởi nó không quá nghiêm trọng. Sở dĩ việc này khiến cho dân chúng chú ý như vậy, cũng do đây là phiên tòa đầu tiên trên phi thuyền Hi Vọng - lần xét xử đầu tiên. Nó còn thua xa tầm quan trọng của quần thể chiến hạm hư hỏng kia.
-Trương Hằng bình phục thật là bất ngờ. Nếu có hắn thì lần thăm dò quần thể chiến hạm sẽ an toàn hơn một ít, chẳng qua…còn Morrison.
Diêu Nguyên thở dài, hắn tránh không nghĩ thêm, sau khi đánh răng rửa mặt thì thay đồ, lên giường nằm ngủ. Mười giây sau, tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, say giấc nồng.
Vào rạng sáng ngày thứ hai, Trương Hằng đi cùng mấy y tá và một bác sĩ đến trung tâm hồi phục, tiếp tục quá trình điều dưỡng. Dù sao hắn cũng đã ngủ suốt một tháng rưỡi, hơn nữa sử dụng kỹ năng tân nhân loại quá mức không chỉ khiến tinh thần suy nhược do bộ não mất quá nhiều chất dinh dưỡng, thân thể cũng tổn hại không ít. Nhưng tổn thương này cũng không quá nghiêm trọng, đã qua một tháng rưỡi điều trị, chỉ cần thêm vài hôm nữa thì thân thể của hắn sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Trong trung tâm hồi phục, Trương Hằng thấy một người quen cũ, đó là Hắc Thiết – đảm nhận vai trò hỏa lực hạng nặng trong tiểu đội Hắc Tinh.
Đúng vậy, Hắc Thiết cũng đang trong quá trình điều dưỡng. Thực ra, từ khi chưa đến tiểu hành tinh, Hắc Thiết đã luôn kiên trì tập luyện hồi phục chức năng hai tiếng một ngày.
Một chân của hắn đã mất ở hành tinh sa mạc, sau khi trở về phi thuyền Hi Vọng, được các nhà khoa học Nhật Bản cùng Mỹ hợp tác, chế tạo một chiếc chân máy riêng cho Hắc Thiết. Nhờ nó mà bây giờ hắn có thể tự do đi lại như người bình thường.
Nhưng Hắc Thiết là một quân nhân, hơn nữa là một quân nhân tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng, hắn làm sao có thể chấp nhận được việc mình thi hành nhiệm vụ trong cái chân cà nhắc này chứ? Hắn không thể chấp nhận!
Cho nên, sau khi có được cái chân máy, Hắc Thiết vẫn kiên trì tập luyện các bài tập hồi phục chức năng. Mỗi ngày đều như thế, vô cùng kiên trì. Đến bây giờ, cho đến giờ tuy sự nhanh nhạy của đôi chân đã hơi giảm sút, nhưng so ra tốc độ của hắn vẫn hơn binh lính bình thường rất nhiều. Nếu hắn không vén ống quần lên, đố người bên cạnh biết hắn đang sử dụng chân máy.
-Hắc hắc, Trương Hằng, thằng nhóc ngươi còn phải luyện nhiều a. Vậy mà còn bắt người khác đưa ngươi tới đây. Đừng như mấy tên công tử bột khác chứ, lại đây đứng lên coi nào.
Hắc Thiết vừa thấy Trương Hằng thì cười ha hả, vỗ vỗ lên cây inox gắn ngang bên cạnh, giục Trương Hằng tập đứng lên.
Thấy như vậy, Trương Hằng chỉ đành ráng đứng dậy, chỉ là thân thể của hắn quá yếu. Hai chân vừa vận sức thì đã mềm nhũn, cả người lảo đảo té trên sàn. Bất quá cũng may, trên sàn được lót một lớp nệm, tuy té nhưng không đau. Thấy thế, Hắc Thiết giơ tay ngăn cản những nhân viên y tế khác chạy lại giúp đỡ. Tự hắn đi đến đỡ Trương Hằng dậy, nói:
-Đừng bỏ cuộc, ha ha. Sợ ngươi lười biếng nên lão đội trưởng đã dặn ta “chiếu cố” đến ngươi, cải thiện thể lực của ngươi. Đứng lên đi, từ từ thôi, rồi thử lại nào.
Rồi sau đó, Trương Hằng bị một tên trâu bò cơ bắp cuồn cuộn, cao hai mét chỉ đạo huấn luyện liên tục. Bài tập làm cho Trương Hằng cảm thấy như trở lại cái thời huấn luyện quân sự lúc trước, thời gian trôi qua, cho đến trưa, hắn mới bị Hắc Thiết kéo tay đi đến phòng ăn, đôi chân đã run lẩy bẩy.
Trong lúc Trương Hằng cùng Hắc Thiết ăn uống rào rạo, Trương Hằng đột nhiên hỏi:
-Đúng rồi, Hắc Thiết, lúc ấy hai hộ vệ đưa tôi trở về phi thuyền Hi Vọng là ai vậy, anh còn nhớ không?
Hắc Thiết hơi ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi nói:
-Tựa hồ là một nam một nữ. Ta không nhớ rõ lắm, có gì à? Ngươi tìm bọn họ có chuyện gì không?
Trong lòng Trương Hằng hơi lúng túng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, đáp:
-Cũng không có gì, chỉ muốn tìm để cảm ơn bọn họ thôi. Lúc ấy, nhờ họ mà tôi mới an toàn, nếu không thì đã xong rồi. Dù gì cũng là ơn cứu mạng mà.
-Ôi trời!
Hắc Thiết cười, vỗ bả vai Trương Hằng:
-Nói như ngươi, vậy có bao nhiêu người được ngươi cứu hả? Có thể nói, kể cả ta, toàn bộ những người trong phi thuyền Hi Vọng đều được ngươi cứu. Vậy chúng ta phải lần lượt tìm ngươi cảm ơn à? Ôi trời! Đó là nhiệm vụ, bảo vệ ngươi là nhiệm vụ của bọn họ. Nếu ngươi bị thương hoặc chết, bọn họ thậm chí còn bị giao cho tòa án quân sự xét xử nữa là! Cho nên, nếu thật sự cảm kích thì nhớ trong lòng là được. Ngươi là quân nhân, đa cảm quá làm gì?
Trương Hằng gật đầu liên tục, nhưng hắn có nỗi khổ mà không nói nên lời. Bởi, nói chuyện này với Hắc Thiết thì không thích hợp lắm. Tuy hai người có giao tình rất tốt, đến mức có thể giao cả tính mạng cho nhau, là chiến hữu sinh tử. Nhưng chuyện tình cảm cá nhân này không tiện nói ra lắm.
Huống chi…
(Ông Hắc Thiết này là ông bác miệng mồm oang oang, nếu nói cho ổng thì chỉ cần mấy ngày thôi, cả phi thuyền Hi Vọng này đều biết ráo trọi. Lúc đó, cho dù mình là một Thượng Úy, hơn nữa là đội viên Hắc Tinh đi chăng nữa, sao dám ra đường gặp người ta đây?)
Sắc mặt Trương Hằng phát sầu, thức ăn ngon lành trên bàn cứ như thành cao su vậy, ăn mà không biết mình đang ăn cái gì nữa…
(Đúng rồi, trong lúc hôn mê hình như mình có nghe lời cảm ơn của nàng. Cảm ơn về việc cứu em trai nàng ở tầng ba. Như vậy, có thể thông qua em trai nàng để tìm nàng rồi)
Thực ra, điều tra trực tiếp trong đội hộ vệ dễ hơn nhiều. Dù sao, số người sống sót ở tầng ba cũng tới mấy ngàn người, trong đó phần lớn là đàn ông. So với việc kiểm tra lí lịch những người này, thì đội hộ vệ chỉ chưa tới hai trăm người, trong đó nữ binh thì càng ít hơn, chỉ tầm ba mươi người.
Bất quá, Trương Hằng cũng coi như là lão binh lăn lộn cả năm trời trong tiểu đội Hắc Tinh, hắn biết tiểu đội Hắc Tinh có một cái bóng…
Cái bóng này luôn theo sát Diêu Nguyên, là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh. Nhưng không ai biết hắn là ai, thậm chí Trương Hằng hoài nghi ngay cả Vương Quang Chính cũng không biết người đó là ai. Nhưng hễ là thành viên trong tiểu đội Hi Vọng, kể cả Trương Hằng đều biết có một người như thế trong đội. Hắn có thể là Vương Quang Chính, cũng có thể là Ưng hoặc Hắc Thiết, thậm chí có thể là những binh lính chết trận trong hành tinh sa mạc.
Bất quá, Trương Hằng không dám tìm hú họa cầu may. Quân đội coi trọng nhất là tình báo, hắn có thể dựa vào thân phận Thượng Úy của mình tra xét thông tin của tất cả binh lính, nhưng làm thế sẽ khiến cho Diêu Nguyên chú ý…Mặc dù hắn không có ý định xấu, chỉ muốn tìm nữ binh lính kia thôi. Nhưng hắn vẫn thấy xấu hổ khi bị người khác biết chuyện này.
(Dù sao mình tìm nàng chỉ để cảm ơn thôi, tốt nhất không nên để cho người ngoài biết…)
Trương Hằng sau khi nghĩ kỹ thì chợt thấy nhẹ nhõm. Với thân phận Thượng Úy của hắn, nếu chỉ điều tra những người không thuộc quân đội thì không phải chuyện khó. Quan trọng phải cẩn cẩn thận và nhanh…
Thông suốt điểm này, Trương Hằng mới thả lỏng người, ăn uống thoải mái với Hắc Thiết.
Cùng lúc đó, trong lúc mấy người Trương Hằng đang bận rộn luyện tập hồi phục, vụ án xét xử đã hạ màn. Quả nhiên kết quả như Diêu Nguyên dự đoán, không ai bị kết tội phản bội loài người, kể cả tội cố ý gây thương tổn người khác cũng vậy.
Tội được tuyên là tội quấy rối trật tự công cộng cùng phá hoại tài sản chung. Hai tội đó khiến cho người công nhân cầm đầu lãnh án tù năm năm, có mấy người được tuyên bố vô tội và được thả. Còn lại thì trung bình mỗi người lãnh án tù hai năm.
Và những phóng viên lúc trước liên tục phỏng vấn dân chúng, cũng đã thu thập đủ thông tin về vụ xét xử, chuyển về trụ sở tòa báo. Lúc này, ba người Thích Hiểu Điểu, Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán đang ở trong trụ sở này.
-Cuối cùng cũng xong, bất quá mấy ngày nay báo tuần bán khá chạy đó nha.
Miệng Lâm Khâu Thu phì phèo thuốc lá, ngồi trên ghế nhìn biểu đồ doanh thu mà cười khúc khích.
Bên cạnh, Vương Đan Đán vừa ăn vừa nói:
-Đáng tiếc là chỉ có mấy ngày này thôi. Sau chắc sẽ trở về bình thường ngay.
Hiểu Điểu cũng ngồi bên cạnh nhìn biểu đồ, một tay cầm xì gà, rít một hơi rồi cười hăc hắc nói:
-Tin tức nha, tiêu thụ nha. Chỉ ngồi chờ tin đến nhà không phải là cách ăn chơi của ta. Huống chi, tụi bây quên mất thân phận hiện giờ của chúng ta rồi sao?
Hai tên kia nhìn nhau rồi quay lại, trăm miệng một lời hỏi:
-Thân phận gì? Phú ông à?
-Không, là quan chức a, hoặc là nhà báo của chính phủ.
Thích Hiểu Điểu gõ gõ lên tờ giấy biểu đồ doanh thu:
-Chúng ta phải nắm bắt xu hướng thông tin của dân chúng. Gần đây không phải ai cũng xào xáo về chuyện quần thể chiến hạm kia sao? Vậy chúng ta sẽ viết về nó, còn có…
Vì thăm dò quần thể chiến hạm, chiếc tàu con thoi vũ trang đã được cải tạo xong, mấy ngày nay không phải đang chạy thử sao?
Viết bài báo về nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.