Quyển 7 - Chương 36: Thần phục
Zhttty
11/08/2018
Hắc Long sáu chân là loài sinh vật mới được loài người trái đất phát
hiện ra, nó có một sức mạnh không thể tưởng tượng được. Với sức mạnh đó, nó có thể đánh bại các chiến binh liên sao. Nếu nó ở hành tinh cũ thì
xe tăng, chiến xa ở trước mặt nó chẳng qua chỉ là đồ chơi thôi. Trừ khi
dùng chiến thuật vũ khí sát thương như đạn hạt nhân, nếu không thì cả
đội quân địa cầu cũng không làm được gì nó.
Có tất cả mười bảy con Hắc Long sáu chân, trọng lượng này thật sự quá nặng, cho dù điều động hết các chiến binh liên sao thì nếu như đánh du kích trong rừng rậm, e rằng phải chết ít nhất năm mươi hoặc nhiều hơn thế nữa số chiến binh, trả một cái giá đắt như vậy mới có thể tiêu diệt được nó, đương nhiên khả năng lớn là nó sẽ chạy vào khu rừng khác, đó đơn giản chỉ là đuổi chúng đi thôi!
Do vậy, Vương Quang Chính mới có phản ứng lớn đến thế, nói cách khác, với tư cách là nhân vật thứ hai của tàu Hi Vọng, do Diêu Nguyên công khai biểu thị là người thừa kế và người nối nghiệp của anh. Chức vụ trước mắt của Vương Quang Chính là thuyền phó, tổng tư lệnh quân phòng ngự tàu Hi Vọng cùng với phó đoàn trưởng đoàn chiến binh liên sao, cùng với phó tổng trưởng chính phủ tàu Hi Vọng (Diêu Nguyên còn chưa xưng tổng thống), do đó Vương Quang Chính là người đứng thứ hai trong cơ cấu tàu Hi Vọng, chưa nói đến việc Vương Quang Chính luôn mang tư tưởng của giai cấp vô sản dẫn đến sự cảnh giác của nghị viện cùng các nhà khoa học của tàu Hi Vọng. Ít nhất với thân phận ấy, cái gọi là điều động quân đội tiến hành phòng ngự là việc hoàn toàn không thành vấn đề.
Vì vậy lúc Diêu Nguyên đến hiện trường, hiện trường ngoài những chiến binh liên sao mà Diêu Nguyên lệnh tập hợp ra, còn có một số vị trí có quân phòng ngự, biên giới cánh rừng rậm này có thể là vòng tròn phòng ngự tuyệt đối của thủ đô, là nơi không cho phép có bất kỳ sơ hở hay lỗ thủng nào, vì đi qua tí nữa là phạm vi thiết lập của thủ đô, đó là nơi sinh sống của hơn mười vạn người dân, đây là ý nghĩa phòng thủ tuyệt đối của thủ đô, đừng nói là mãnh thú, kể cả những động vật nhỏ hay chim chóc cũng không thể lọt vào bên trong.
Ngoại lệ duy nhất chính là loài Hắc Long trước mắt, đây là loài động vật duy nhất mà cách mạng khoa học kỹ thuật vũ khí lần thứ tư của quân phòng ngự cũng không sao chống lại được. Chỉ có các chiến binh liên sao liều chết mới có thể đủ khả năng chống lại chúng. Đương nhiên, các trận địa do các chiến sĩ quân phòng ngự xây nên vẫn rất cần thiết, mà đây cũng là việc Vương Quang Chính sớm ra lệnh cho quân đội làm.
Nhưng điều may mắn là, mười bảy con Hắc Long này hoàn toàn không phải là kẻ địch, hoặc tạm thời chúng chưa được xem là kẻ địch.
Sau khi mười bảy con Hắc Long này từ trong rừng rậm xông ra, không riêng gì các chiến sĩ quân phòng ngự bên ngoài rừng cùng các chiến binh liên sao trở thành một cuộc bạo động nhỏ, bên phía đám Hắc Long cũng là tỏ ra như một cuộc bạo động. Ngoại trừ hai con Hắc Long trưởng thành cầm đầu, mười lăm con Hắc Long còn lại đều bày ra dáng vẻ công kích quân phòng ngự, há miệng nhe răng, căng hết cả thân hình. Hoặc là tùy cơ chạy trốn, hoặc là tùy cơ tấn công. Xem ra chúng cũng cảm thấy kinh sợ đám người trước mắt.
Nhưng cùng với tiếng gầm gừ của con Hắc Long màu nâu dẫn đầu, cuộc bạo động của đám Hắc Long cũng dần dần nhỏ lại. Nhưng chúng vẫn đứng đó di chuyển qua lại, chứng tỏ chúng vẫn còn đang do dự.
Trong đầu Diêu Nguyên lúc này lại nhớ đến lời nói của các nhà sinh vật học, Hắc Long sáu chân có lẽ là một loại sinh vật mang tính xã hội, điểm này có thể nhìn ra được từ việc đám Hắc Long cùng nhau nuôi dưỡng con cái. Không giống với các loài sinh vật sống một mình như hổ hay gấu, loài động vật này giống như sói và ngựa, là loài có thể thuần dưỡng được.
Chỉ là lượng thức ăn quá lớn nên loài Hắc Long sáu chân này mới phải phân tán ra, nhưng chúng vẫn có mối liên hệ với nhau. Chúng không giống loài hổ sống đơn độc một mình mà giống loài sói sống phân tán, thông thường trong loài sinh vật này sẽ có một con sói vua làm thống lĩnh, đương nhiên con cầm đầu phải có một thân thể cường lực nhất.
Những việc này Diêu Nguyên cũng đã sớm có dự tính, mặc dù tinh cầu mới cùng là một tinh cầu với Trái Đất nhưng tính logic của sinh vật vẫn có thể suy luận theo lẽ thường. Nhưng bây giờ, một lần xuất hiện mười bảy con Hắc Long, cũng một phần nào chứng minh được suy luận của các nhà sinh vật học, hơn nữa sau khi nghe tiếng tiếng gầm hú của cặp vợ chồng Hắc Long, các con Hắc Long còn lại đều thể hiện “Rõ”, điều này cũng có thể chứng minh đây là loài sinh vật mang tính xã hội sống bầy đàn như sói, đương nhiên, cũng từ một phương diện khác có thể làm rõ tính phục tùng của nó.
Nhưng điều làm Diêu Nguyên cảm thấy kỳ lạ vẫn là cặp vợ chồng Hắc Long, nói chính xác là con Hắc Long đực tàn phế bị gãy một chân lại là con đầu đàn. Để biết sức mạnh của con Hắc Long, mặc dù nó là con đầu đàn nhưng một khi bị tàn phế, chắc chắn sẽ nảy sinh tranh tuyển làm thủ lĩnh mới, nhưng không ngờ sau khi nó bị tàn phế,vị trí thủ lĩnh của nó vẫn không có sự thay đổi nào.
Hẳn là… là do sự biến hóa màu sắc bên ngoài hay sao?
Đây không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, Diêu Nguyên sau khi nhìn con đực gầm hét phía sau mười lăm con Hắc Long, anh nhìn phía Ưng, Hắc Thiết, Lưu Bạch ở phía sau, cùng với các thành viên tiểu đội Hắc Tinh nháy mắt ra dấu, đồng thời lại làm dấu với Vương Quang Chính. Tiếp đó Vương Quang Chính đứng tại chỗ chỉ huy binh sĩ quân phòng ngự và các chiến binh liên sao, còn Diêu Nguyên thì dẫn theo các thành viên tiểu đội Hắc Tinh đi về phía cặp vợ chồng Hắc Long.
Mười lăm con Hắc Long đó lập tức chuyển động, trong đó có một con có thể hình to lớn nhất, thậm chí duỗi dài thân hình, gào thét như đánh trống ra trận, toàn bộ thân hình mãnh liệt ấy liền hướng về phía Diêu Nguyên đợi anh xông đến.
Nhưng bóng dáng con này vừa mới xông lên trước, bóng dáng một con màu nâu bên cạnh đã đánh bay nó, tiếp đó một con Hắc Long đực năm chân đã trấn áp trên người nó, đồng thời những chiếc răng sắt nhọn đã găm vào cổ nó, dường như chỉ cần một cái nháy mắt sau đó sẽ cắn chết nó.
Con Hắc Long đầu đàn này lập tức lên tiếng cầu khẩn, đồng thời sáu chi với cái đuôi chuyển động lên xuống, bộ dạng giống như ấu thú cùng hai vợ chồng Hắc Long cầu xin lấy đồ ăn, từ từ, con thú đực có bộ lông màu nâu mới buông lỏng hàm răng của nó, nhưng lại không nhìn nó mà chỉ tập trung ánh mắt vào Diêu Nguyên cùng một đám người đang đến gần.
Lúc Diêu Nguyên nhìn đến đấy, trong lòng đã nắm chắc được bảy tám phần, anh dùng máy liên lạc tích hợp để nói với các thành viên tiểu đội Hắc Tinh: “Đề phòng, không cần khẩn trương, trừ khi thật sự bị công kích, nếu không chúng ta không thể phát động công kích trước.”
“Vâng.” Các thành viên tiểu đội Hắc Tinh đồng thanh trả lời.
Đến lúc Diêu Nguyên đến trước cách con thú đực có bộ lông màu nâu khỏang mười mét, con đực lúc này mới đơn thân tiến về phía Diêu Nguyên. Mặc cho Diêu Nguyên để tay lên người nó, nhưng sau khi Diêu Nguyên đặt tay lên người nó, trong lòng đã thở ra một hơi thở nhẹ nhõm, vì đối với loại sinh vật như Hắc Long, mặc kệ những loài sinh vật khác đặt thân thể lên người nó, điều này thể hiện cho việc nó sẽ không tấn công loài sinh vật này, thậm chí là hình thức bạn bè hay thần phục.
Cùng lúc đó, ở đầu kia con thú cái cũng đi đến trước mặt Diêu Nguyên, nó đi xung quanh ngửi ngửi Diêu Nguyên, tiếp đó lại làm động tác lắc đầu, sáu chi và đuôi. Trong lòng Diêu Nguyên khẽ lay động, lập tức thông báo để Vương Quang Chính sắp xếp người mang cá đến, đồng thời cũng cho người mang ấu thú tới.
Lần này chờ đợi không lâu, nhiều nhất khoảng mười phút, nhưng mười lăm con Hắc Long lại bắt đầu không nhịn được nữa, đặc biệt là lúc thấy Diêu Nguyên cùng đám người đến gần, bọn chúng càng lộ ra sự bất an. Nếu không có sự trấn áp của hai vợ chồng Hắc Long, rất có khả năng chúng đã đả thương người khác rồi.
Nhưng lúc cảm xúc của bọn Hắc Long ngày càng căng thẳng, một vài khung chiến hạm vận tải đã bay đến, đến lúc lô hải sản thứ nhất được đặt trên mặt đất, tất cả đám Hắc Long lập tức nổi lên một cuộc bạo động lớn, bọn chúng dưới sự chỉ huy của cặp vợ chồng Hắc Long, mỗi con Hắc Long đều ngậm một con cá lớn lẻn đến bên cạnh. Sau khi vội vã nuốt xuống, đám Hắc Long lại bắt đầu cùng nhau ngửa đầu rống to, âm thanh mãnh liệt như trống trận ra quân. Hiển nhiên, chúng đang thể hiện sự hưng phấn của mình.
Lúc Diêu Nguyên tưởng rằng mọi việc đã có thể kết thúc, anh lại không nghĩ con đực đột nhiên cắn chặt một chân của anh. Lúc này, đội quân Hắc Tinh ở phía sau Diêu Nguyên rút kiếm ra, nhưng Diêu Nguyên lập tức quay lại lắc đầu biểu thị anh hoàn toàn không bị tấn công, tiếp đó anh theo phía sau con đực, lại đi đến trước mặt con Hắc Long có thể hình lớn nhất, thân hình so với con thú đực to gấp hai lần, vừa nhìn đã biết là con lớn nhất trong đàn Hắc Long.
Con Hắc Long lớn nhất này lập tức thả con cá nó đang ăn được một nửa ra, ngồi nửa người với dáng vẻ mãnh liệt, làm ra vẻ công kích, đồng thời trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ như tiếng trống, nhưng con Hắc Long có vẻ ngoài màu nâu lại lùi ra xa, để một mình Diêu Nguyên đơn độc đứng ở đó.
“… Hóa ra là như thế, mặc dù là do cá mà lựa chọn thần phục và cộng sinh cũng không thể để kẻ yếu giẫm đạp trên đầu được?”. Diêu Nguyên lập tức hiểu ra tất cả, nếu loài người quá yếu đuối, vậy thì đám Hắc Long này tuyệt đối không để ý mà mỗi lúc sẽ chạy lại cướp một con cá. Dù sao đối với động vật hoang dã mà nói, yếu đuối là một loại tội lỗi.
Nếu đã như vậy, dù sao siêu vắc xin dành cho người thường đã được chế tạo thành công, vậy thì…
Diêu Nguyên rút kiếm một cách mạnh mẽ, cả người anh như hình ảnh một ngọn lửa nhào tới con Hắc Long có hình thể lớn nhất Trong thế giới động vật, nhân từ và giàu có là hai từ không hề có ý nghĩa gì, đó chẳng qua là sự tồn tại mà bị loài động vật khác ngấp nghé, chính thức vẫn cần vũ lực mới được. Chân để bảo vệ bản thân, chân để đàn áp bất kì kẻ địch nào!
Sau mấy phút, Diêu Nguyên người đày thương tích giẫm trên người con Hắc Long to lớn nhất, con Hắc Long này toàn thân đã là vết thương, đây còn thảm hơn con đực ban đầu, dù sao ở đây cũng không phải đánh du kích trong rừng, cũng không có khả năng bỏ chạy, hai bên quả là ngang tài ngang sức, anh rút kiếm bổ tới thì ta dùng miệng cắn xé, hai bên liều mạng dốc sức, với phương thức này thì một con Hắc Long làm sao có thể là đối thủ với Diêu Nguyên chứ? Thật sự nó đã bị cho giáo huấn đủ.
Tiếp đó con Hắc Long này phát ra âm thanh xèo xèo, làm ra động tác cầu xin đồ ăn, không đơn thuần là nó, đám Hắc Long còn lại cùng với hai vợ chồng Hắc Long đều như vậy, bọn chúng đồng thời làm ra động tác như cũng bái, tỏ ra thần phục Diêu Nguyên và đám người phía sau.
“Có cá làm đồ ăn và đồ nhử, có võ để đảm bảo sự thần phục của bọn chúng, ít nhất trước lúc ta chết hoặc già đi không còn sức chiến đấu nữa, vẫn còn có thời gian một trăm năm để thuần phục chúng.”
Diêu Nguyên thỏa mãn nhìn hết thảy, mười bảy con Hắc Long có thể bắt đầu huấn luyện, huấn luyện bọn chúng bảo vệ vòng tròn phòng thủ tuyệt đối của thủ đô, tương lai sẽ tiếp tục và ngày càng có nhiều hơn nữa số Hắc Long được thu phục, hơn nữa theo Đại Tân Sinh Hắc Long từ nhỏ được loài người nuôi dưỡng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chúng sẽ hòa nhập được vào xã hội loài người như mèo hay chó.
Đồng loại mới của loài người - Hắc Long sáu chân!
Có tất cả mười bảy con Hắc Long sáu chân, trọng lượng này thật sự quá nặng, cho dù điều động hết các chiến binh liên sao thì nếu như đánh du kích trong rừng rậm, e rằng phải chết ít nhất năm mươi hoặc nhiều hơn thế nữa số chiến binh, trả một cái giá đắt như vậy mới có thể tiêu diệt được nó, đương nhiên khả năng lớn là nó sẽ chạy vào khu rừng khác, đó đơn giản chỉ là đuổi chúng đi thôi!
Do vậy, Vương Quang Chính mới có phản ứng lớn đến thế, nói cách khác, với tư cách là nhân vật thứ hai của tàu Hi Vọng, do Diêu Nguyên công khai biểu thị là người thừa kế và người nối nghiệp của anh. Chức vụ trước mắt của Vương Quang Chính là thuyền phó, tổng tư lệnh quân phòng ngự tàu Hi Vọng cùng với phó đoàn trưởng đoàn chiến binh liên sao, cùng với phó tổng trưởng chính phủ tàu Hi Vọng (Diêu Nguyên còn chưa xưng tổng thống), do đó Vương Quang Chính là người đứng thứ hai trong cơ cấu tàu Hi Vọng, chưa nói đến việc Vương Quang Chính luôn mang tư tưởng của giai cấp vô sản dẫn đến sự cảnh giác của nghị viện cùng các nhà khoa học của tàu Hi Vọng. Ít nhất với thân phận ấy, cái gọi là điều động quân đội tiến hành phòng ngự là việc hoàn toàn không thành vấn đề.
Vì vậy lúc Diêu Nguyên đến hiện trường, hiện trường ngoài những chiến binh liên sao mà Diêu Nguyên lệnh tập hợp ra, còn có một số vị trí có quân phòng ngự, biên giới cánh rừng rậm này có thể là vòng tròn phòng ngự tuyệt đối của thủ đô, là nơi không cho phép có bất kỳ sơ hở hay lỗ thủng nào, vì đi qua tí nữa là phạm vi thiết lập của thủ đô, đó là nơi sinh sống của hơn mười vạn người dân, đây là ý nghĩa phòng thủ tuyệt đối của thủ đô, đừng nói là mãnh thú, kể cả những động vật nhỏ hay chim chóc cũng không thể lọt vào bên trong.
Ngoại lệ duy nhất chính là loài Hắc Long trước mắt, đây là loài động vật duy nhất mà cách mạng khoa học kỹ thuật vũ khí lần thứ tư của quân phòng ngự cũng không sao chống lại được. Chỉ có các chiến binh liên sao liều chết mới có thể đủ khả năng chống lại chúng. Đương nhiên, các trận địa do các chiến sĩ quân phòng ngự xây nên vẫn rất cần thiết, mà đây cũng là việc Vương Quang Chính sớm ra lệnh cho quân đội làm.
Nhưng điều may mắn là, mười bảy con Hắc Long này hoàn toàn không phải là kẻ địch, hoặc tạm thời chúng chưa được xem là kẻ địch.
Sau khi mười bảy con Hắc Long này từ trong rừng rậm xông ra, không riêng gì các chiến sĩ quân phòng ngự bên ngoài rừng cùng các chiến binh liên sao trở thành một cuộc bạo động nhỏ, bên phía đám Hắc Long cũng là tỏ ra như một cuộc bạo động. Ngoại trừ hai con Hắc Long trưởng thành cầm đầu, mười lăm con Hắc Long còn lại đều bày ra dáng vẻ công kích quân phòng ngự, há miệng nhe răng, căng hết cả thân hình. Hoặc là tùy cơ chạy trốn, hoặc là tùy cơ tấn công. Xem ra chúng cũng cảm thấy kinh sợ đám người trước mắt.
Nhưng cùng với tiếng gầm gừ của con Hắc Long màu nâu dẫn đầu, cuộc bạo động của đám Hắc Long cũng dần dần nhỏ lại. Nhưng chúng vẫn đứng đó di chuyển qua lại, chứng tỏ chúng vẫn còn đang do dự.
Trong đầu Diêu Nguyên lúc này lại nhớ đến lời nói của các nhà sinh vật học, Hắc Long sáu chân có lẽ là một loại sinh vật mang tính xã hội, điểm này có thể nhìn ra được từ việc đám Hắc Long cùng nhau nuôi dưỡng con cái. Không giống với các loài sinh vật sống một mình như hổ hay gấu, loài động vật này giống như sói và ngựa, là loài có thể thuần dưỡng được.
Chỉ là lượng thức ăn quá lớn nên loài Hắc Long sáu chân này mới phải phân tán ra, nhưng chúng vẫn có mối liên hệ với nhau. Chúng không giống loài hổ sống đơn độc một mình mà giống loài sói sống phân tán, thông thường trong loài sinh vật này sẽ có một con sói vua làm thống lĩnh, đương nhiên con cầm đầu phải có một thân thể cường lực nhất.
Những việc này Diêu Nguyên cũng đã sớm có dự tính, mặc dù tinh cầu mới cùng là một tinh cầu với Trái Đất nhưng tính logic của sinh vật vẫn có thể suy luận theo lẽ thường. Nhưng bây giờ, một lần xuất hiện mười bảy con Hắc Long, cũng một phần nào chứng minh được suy luận của các nhà sinh vật học, hơn nữa sau khi nghe tiếng tiếng gầm hú của cặp vợ chồng Hắc Long, các con Hắc Long còn lại đều thể hiện “Rõ”, điều này cũng có thể chứng minh đây là loài sinh vật mang tính xã hội sống bầy đàn như sói, đương nhiên, cũng từ một phương diện khác có thể làm rõ tính phục tùng của nó.
Nhưng điều làm Diêu Nguyên cảm thấy kỳ lạ vẫn là cặp vợ chồng Hắc Long, nói chính xác là con Hắc Long đực tàn phế bị gãy một chân lại là con đầu đàn. Để biết sức mạnh của con Hắc Long, mặc dù nó là con đầu đàn nhưng một khi bị tàn phế, chắc chắn sẽ nảy sinh tranh tuyển làm thủ lĩnh mới, nhưng không ngờ sau khi nó bị tàn phế,vị trí thủ lĩnh của nó vẫn không có sự thay đổi nào.
Hẳn là… là do sự biến hóa màu sắc bên ngoài hay sao?
Đây không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, Diêu Nguyên sau khi nhìn con đực gầm hét phía sau mười lăm con Hắc Long, anh nhìn phía Ưng, Hắc Thiết, Lưu Bạch ở phía sau, cùng với các thành viên tiểu đội Hắc Tinh nháy mắt ra dấu, đồng thời lại làm dấu với Vương Quang Chính. Tiếp đó Vương Quang Chính đứng tại chỗ chỉ huy binh sĩ quân phòng ngự và các chiến binh liên sao, còn Diêu Nguyên thì dẫn theo các thành viên tiểu đội Hắc Tinh đi về phía cặp vợ chồng Hắc Long.
Mười lăm con Hắc Long đó lập tức chuyển động, trong đó có một con có thể hình to lớn nhất, thậm chí duỗi dài thân hình, gào thét như đánh trống ra trận, toàn bộ thân hình mãnh liệt ấy liền hướng về phía Diêu Nguyên đợi anh xông đến.
Nhưng bóng dáng con này vừa mới xông lên trước, bóng dáng một con màu nâu bên cạnh đã đánh bay nó, tiếp đó một con Hắc Long đực năm chân đã trấn áp trên người nó, đồng thời những chiếc răng sắt nhọn đã găm vào cổ nó, dường như chỉ cần một cái nháy mắt sau đó sẽ cắn chết nó.
Con Hắc Long đầu đàn này lập tức lên tiếng cầu khẩn, đồng thời sáu chi với cái đuôi chuyển động lên xuống, bộ dạng giống như ấu thú cùng hai vợ chồng Hắc Long cầu xin lấy đồ ăn, từ từ, con thú đực có bộ lông màu nâu mới buông lỏng hàm răng của nó, nhưng lại không nhìn nó mà chỉ tập trung ánh mắt vào Diêu Nguyên cùng một đám người đang đến gần.
Lúc Diêu Nguyên nhìn đến đấy, trong lòng đã nắm chắc được bảy tám phần, anh dùng máy liên lạc tích hợp để nói với các thành viên tiểu đội Hắc Tinh: “Đề phòng, không cần khẩn trương, trừ khi thật sự bị công kích, nếu không chúng ta không thể phát động công kích trước.”
“Vâng.” Các thành viên tiểu đội Hắc Tinh đồng thanh trả lời.
Đến lúc Diêu Nguyên đến trước cách con thú đực có bộ lông màu nâu khỏang mười mét, con đực lúc này mới đơn thân tiến về phía Diêu Nguyên. Mặc cho Diêu Nguyên để tay lên người nó, nhưng sau khi Diêu Nguyên đặt tay lên người nó, trong lòng đã thở ra một hơi thở nhẹ nhõm, vì đối với loại sinh vật như Hắc Long, mặc kệ những loài sinh vật khác đặt thân thể lên người nó, điều này thể hiện cho việc nó sẽ không tấn công loài sinh vật này, thậm chí là hình thức bạn bè hay thần phục.
Cùng lúc đó, ở đầu kia con thú cái cũng đi đến trước mặt Diêu Nguyên, nó đi xung quanh ngửi ngửi Diêu Nguyên, tiếp đó lại làm động tác lắc đầu, sáu chi và đuôi. Trong lòng Diêu Nguyên khẽ lay động, lập tức thông báo để Vương Quang Chính sắp xếp người mang cá đến, đồng thời cũng cho người mang ấu thú tới.
Lần này chờ đợi không lâu, nhiều nhất khoảng mười phút, nhưng mười lăm con Hắc Long lại bắt đầu không nhịn được nữa, đặc biệt là lúc thấy Diêu Nguyên cùng đám người đến gần, bọn chúng càng lộ ra sự bất an. Nếu không có sự trấn áp của hai vợ chồng Hắc Long, rất có khả năng chúng đã đả thương người khác rồi.
Nhưng lúc cảm xúc của bọn Hắc Long ngày càng căng thẳng, một vài khung chiến hạm vận tải đã bay đến, đến lúc lô hải sản thứ nhất được đặt trên mặt đất, tất cả đám Hắc Long lập tức nổi lên một cuộc bạo động lớn, bọn chúng dưới sự chỉ huy của cặp vợ chồng Hắc Long, mỗi con Hắc Long đều ngậm một con cá lớn lẻn đến bên cạnh. Sau khi vội vã nuốt xuống, đám Hắc Long lại bắt đầu cùng nhau ngửa đầu rống to, âm thanh mãnh liệt như trống trận ra quân. Hiển nhiên, chúng đang thể hiện sự hưng phấn của mình.
Lúc Diêu Nguyên tưởng rằng mọi việc đã có thể kết thúc, anh lại không nghĩ con đực đột nhiên cắn chặt một chân của anh. Lúc này, đội quân Hắc Tinh ở phía sau Diêu Nguyên rút kiếm ra, nhưng Diêu Nguyên lập tức quay lại lắc đầu biểu thị anh hoàn toàn không bị tấn công, tiếp đó anh theo phía sau con đực, lại đi đến trước mặt con Hắc Long có thể hình lớn nhất, thân hình so với con thú đực to gấp hai lần, vừa nhìn đã biết là con lớn nhất trong đàn Hắc Long.
Con Hắc Long lớn nhất này lập tức thả con cá nó đang ăn được một nửa ra, ngồi nửa người với dáng vẻ mãnh liệt, làm ra vẻ công kích, đồng thời trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ như tiếng trống, nhưng con Hắc Long có vẻ ngoài màu nâu lại lùi ra xa, để một mình Diêu Nguyên đơn độc đứng ở đó.
“… Hóa ra là như thế, mặc dù là do cá mà lựa chọn thần phục và cộng sinh cũng không thể để kẻ yếu giẫm đạp trên đầu được?”. Diêu Nguyên lập tức hiểu ra tất cả, nếu loài người quá yếu đuối, vậy thì đám Hắc Long này tuyệt đối không để ý mà mỗi lúc sẽ chạy lại cướp một con cá. Dù sao đối với động vật hoang dã mà nói, yếu đuối là một loại tội lỗi.
Nếu đã như vậy, dù sao siêu vắc xin dành cho người thường đã được chế tạo thành công, vậy thì…
Diêu Nguyên rút kiếm một cách mạnh mẽ, cả người anh như hình ảnh một ngọn lửa nhào tới con Hắc Long có hình thể lớn nhất Trong thế giới động vật, nhân từ và giàu có là hai từ không hề có ý nghĩa gì, đó chẳng qua là sự tồn tại mà bị loài động vật khác ngấp nghé, chính thức vẫn cần vũ lực mới được. Chân để bảo vệ bản thân, chân để đàn áp bất kì kẻ địch nào!
Sau mấy phút, Diêu Nguyên người đày thương tích giẫm trên người con Hắc Long to lớn nhất, con Hắc Long này toàn thân đã là vết thương, đây còn thảm hơn con đực ban đầu, dù sao ở đây cũng không phải đánh du kích trong rừng, cũng không có khả năng bỏ chạy, hai bên quả là ngang tài ngang sức, anh rút kiếm bổ tới thì ta dùng miệng cắn xé, hai bên liều mạng dốc sức, với phương thức này thì một con Hắc Long làm sao có thể là đối thủ với Diêu Nguyên chứ? Thật sự nó đã bị cho giáo huấn đủ.
Tiếp đó con Hắc Long này phát ra âm thanh xèo xèo, làm ra động tác cầu xin đồ ăn, không đơn thuần là nó, đám Hắc Long còn lại cùng với hai vợ chồng Hắc Long đều như vậy, bọn chúng đồng thời làm ra động tác như cũng bái, tỏ ra thần phục Diêu Nguyên và đám người phía sau.
“Có cá làm đồ ăn và đồ nhử, có võ để đảm bảo sự thần phục của bọn chúng, ít nhất trước lúc ta chết hoặc già đi không còn sức chiến đấu nữa, vẫn còn có thời gian một trăm năm để thuần phục chúng.”
Diêu Nguyên thỏa mãn nhìn hết thảy, mười bảy con Hắc Long có thể bắt đầu huấn luyện, huấn luyện bọn chúng bảo vệ vòng tròn phòng thủ tuyệt đối của thủ đô, tương lai sẽ tiếp tục và ngày càng có nhiều hơn nữa số Hắc Long được thu phục, hơn nữa theo Đại Tân Sinh Hắc Long từ nhỏ được loài người nuôi dưỡng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chúng sẽ hòa nhập được vào xã hội loài người như mèo hay chó.
Đồng loại mới của loài người - Hắc Long sáu chân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.