Quyển 7 - Chương 50: Tín hiệu
Zhttty
11/08/2018
Lịch nhân loại năm thứ 11 lẻ bảy tháng…
Diêu Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ với một tâm trạng u sầu, từ lúc rời khỏi địa cầu mới đến nay đã hơn một năm lẻ sáu tháng rồi. Trong một năm lẻ sáu tháng này, với tốc độ thực hiện cú nhảy mỗi ngày một lần, tàu Hi Vọng và ba chiếc phi thuyền vũ trụ đã thực hiện những cú nhảy không gian hơn hàng trăm lần và trong số hàng trăm lần thực hiện cú nhảy này thật sự không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì mà chỉ nhìn thấy một khoảng không màu đen vô định, ngay cả vị trí tinh cầu gần nhất thì cũng cách xa hơn hàng vạn năm ánh sáng.
Với khoảng cách như vậy, đừng nói là cần phải tiếp cận gì cho dù là muốn thăm dò thì cũng vô cùng khó khăn. Hơn nữa, đây không phải là một lần hai lần, liên tục hàng trăm lần đều là như vậy. Lúc nhảy xa nhất thì các nhà khoa học ở trên tàu Hi Vọng thậm chí còn nghi ngờ là tàu Hi Vọng đã thực hiện cú nhảy không gian đến một vị trí cách các thiên hà hàng chục tỷ năm ánh sáng thậm chí còn xa hơn nữa, bởi vì chứng cứ cho thấy là họ phát hiện ra tàu Hi Vọng cách một tinh thể chỉ một tỷ năm ánh sáng thôi, đây chính là chứng cứ đáng tin nhất.
Cứ như vậy, hàng trăm lần thực hiện cú nhảy không gian đều không gặt hái được gì cả. Tuy nói rằng đây là tần suất thực hiện cú nhảy một cách ngẫu nhiên nhưng mà sau khi đã trải qua cuộc sống tuyệt vời trên địa cầu mới, những tháng ngày như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy ảm đạm vô cùng.
Hôm nay lại là một ngày sau khi thực hiện cú nhảy không gian, những người liên quan đều đang bận rộn. Đầu tiên đương nhiên là nhân viên bảo trì sẽ đi đến ba chiếc phi thuyền để tiến hành kiểm tra, sau đó là những nhân viên tiến hành công việc quan sát vẽ ra sơ đồ hệ tinh. Những công việc này đều cần thời gian một ngày để hoàn thành.
Ngoài ra phải nói thêm bởi vì ba chiếc phi thuyền tàu số một số hai cấp phòng vệ và cả tàu Quan Sát đều là mới chế tạo ra, mọi người không ai biết trên đó rốt cuộc có an toàn không nên biết là một khi đã thực hiện cú nhảy thì không thể nào quay ngược lại và điều này là hoàn toàn ngẫu nhiên. Nếu ba chiếc phi thuyền rời khỏi tàu mẹ, như vậy thì tiêu thật rồi. Ở trong vũ trụ lạnh lẽo và nguy hiểm này, nếu như gặp phải chuyện như vậy thì chẳng khác nào tự sát.
Chính bởi vì nguyên nhân như vậy mà tất cả các nhân viên đều ở trên tàu Hi Vọng, sau mỗi một lần thực hiện cú nhảy thì mới đến ba chiếc phi thuyền đó tiến hành kiểm trả và bảo trì, đương nhiên việc này cũng đã tạo ra một lượng lớn vị trí công việc. Không còn cách nào khác, từ khi rời khỏi địa cầu mới, tàu Hi Vọng lại một lần nữa rơi vào sự cạnh tranh vị trí công việc trong nội bộ. Nhân loại tệ lúc trước đang dần dần bị mất giá thì bây giờ lại hồi phục lại vị trí của nó, đương nhiên việc này cũng không có gì đáng để tự hào hoặc vui mừng cả.
Ngoài ra, từ lúc rời khỏi địa cầu mới, trong lòng mỗi một người đều ấp ủ một ngọn lửa thậm chí họ còn ghi chép lại lịch sử diễn ra trên tàu Hi Vọng bằng một lối viết vô cùng sâu sắc và đau thương nhưng mà sau một năm rưỡi thì rất nhiều người đã dần dần mất đi ý chí chiến đấu.
Tình cảnh lúc này khác hoàn toàn lúc mới rời khỏi địa cầu. Lúc đó đã không còn một chút hi vọng nào, đây chính là lối thoát duy nhất, niềm hi vọng duy nhất, hơn nữa ai cũng không nghĩ rằng trong khoảng thời gian còn lại của cuộc đời mình có thể tìm thấy hành tinh mẹ mới cho nên cho dù là không có được cũng không có nghĩa là mất đi. Đây là một thái độ bất chấp, hơn nữa cuộc sống thì cần phải tiếp tục, mọi người cũng không đến mức thất vọng não nề như vậy.
Chỉ là bây giờ tình hình đã khác xưa rồi, mặc dù đã có được hành tình mẹ mới đã tìm thấy một cuộc sống mới có thể nhìn thấy được, có thể cảm nhận được và có thể trải nghiệm được. Nhưng mà kết quả cuối cùng lại là như thế này, đây là điều mà bất kì ai cũng khó lòng chấp nhận được, hơn nữa bởi vì đã từng có qua bây giờ lại đánh mất đi thì càng thêm đau đớn cho nên hầu hết trong lòng mọi người đều ấp ủ một ngọn lửa thù hận nhưng đồng thời ý chí của họ cũng dần dần yếu đi bởi vì họ biết rằng trong suốt cuộc đời còn lại của mình, cho dù có tìm thấy hành tinh mẹ mới thì cũng khó lòng có thể sống trên đó nữa rồi, có thể là ngàn năm vạn năm nữa thì cũng như vậy thôi...
Diêu Nguyên nhìn thấy tất cả những điều này đồng thời cũng thấy sốt ruột trong lòng nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác. Bởi vì tình hình như vậy, không phải anh muốn nói gì thì có thể thay đổi được, trừ phi xảy ra chuyện gì có thể làm thay đổi sự chú ý của họ nếu không thì khó lòng có thể thay đổi được. Đây là vấn đề về việc khống chế cảm xúc tinh thần, hơn nữa đây là vấn đề cực kì khó để mà thay đổi.
Đây chính là điều mà Diêu Nguyên lo lắng phiền muộn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn nhưng mà làm sao để biết được khi thực hiện cú nhảy không gian đến một vật thể hay một tinh cầu đặc biệt nào đó thì đã là vài năm thậm chí vài chục năm sau rồi. Nếu xét về mặt tần suất thì một trăm triệu lần không nhảy tới một mục tiêu hữu ích nào đó, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, cho nên Diêu Nguyên cảm thấy thật sự rất phiền lòng.
Chính trong lúc Diêu Nguyên đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài khoảng không vũ trụ một cách vô định và trong đầu đang tìm phương án giải quyết thì đột nhiên ở sau lưng vọng lại những tiếng bước chân dồn dập, Diêu Nguyên liền vội vã quay đầu lại xem thì nhìn thấy một đám nhân viên đang vội vã chạy tới, anh liền vội hỏi:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tàu số một số hai cấp phòng vệ bị sao rồi? Hay là tàu Quan Sát đã xảy ra vấn đề gì?
Người nhân viên dẫn đầu với một nét mặt vô cùng kích động, không rõ là vui mừng hay sợ hãi, anh ta chỉ vội vã nói:
- Không phải, thuyền trường, là tín hiệu! Chúng tôi đã nhận được một tổ hợp tín hiệu kì lạ. Thông qua sự phân tích sơ bộ của máy tính trung ương, rất có khả năng đây là tín hiệu của nền văn minh ngoài hành tinh!
Lòng Diêu Nguyên giật thót, anh cũng không nói gì thêm liền lập tức đi theo sau những người nhân viên này đến phòng điều khiển. Ở đó đã có rất nhiều nhân viên khác đang đứng chờ sẵn, đồng thời báo cáo cho Diêu Nguyên nghe về tình hình cụ thể.
Hóa ra là sau cú nhảy lần này, tất cả các tổ công tác nhỏ, tất cả các nhân viên đều bắt đầu bận rộn với công việc của mình và nhiệm vụ của phòng điều khiển là quan trọng nhất. Về cơ bản thì tất cả thông tin bên ngoài đều được thu thập ở đây sau đó sẽ từ phòng điều khiển truyền đến cho các phòng ban quan trọng khác. Cho nên có thể nói đây là bộ phận bận rộn nhất của tàu Hi Vọng.
Sau khi thực hiện cú nhảy hôm nay, đương nhiên sẽ có rất nhiều người bắt đầu công việc bận rộn của họ ở trong trung tâm điều khiển và trong đó thì có một nhóm nhỏ trong lúc hiển thị tất cả những tín hiệu điện tử đã vô tình phát hiện ra một chuỗi tín hiệu kì lạ sau đó họ đã giao ngay cho các chuyên gia để phân tích tín hiệu này. Và kết quả phân tích chính là tổ hợp tín hiệu này rất có khả năng không phải là tín hiệu phát ra bởi các loại sao như sao xung mà đây là một tổ hợp tín hiệu phức tạp có logic và chứa đựng một lượng lớn thông tin, rất có khả năng...
Đây chính là tín hiệu do nền văn minh ngoài hành tinh để lại!
Tín hiệu vốn dĩ được phát tán trong không gian vũ trụ dưới dạng sóng điện từ và tàu Hi Vọng vừa khéo đã bắt được một trong số những đoạn tín hiệu này nhưng mà bởi vì ngôn ngữ không thông, hay là về cơ bản con người chưa từng giao lưu, tiếp xúc qua với nền văn minh ngoài hành tinh cho nên vốn dĩ không thể nào giải mã đoạn tín hiệu này. Cái gọi là giải mã sơ bộ thực chất chỉ là phân tích chúng và biết được chúng là một chuỗi tín hiệu có logic, chứa một lượng lớn thông tin mà thôi ngoài ra không thể nào phân tích được nội dung của nó.
Khi Diêu Nguyên đến nơi thì những nhân viên ở đó đang cố gắng chuyển đổi chuỗi tín hiệu này thành tín hiệu âm thanh hoặc tín hiệu hình ảnh nhưng mà công việc này vô cùng khó khăn bởi vì bản thân chuỗi tín hiệu này đã chứa đựng một loại mật mã lượng tử không thể nào phá giải được. Rõ ràng là đã giải mã được một phần tín hiệu rồi nhưng mà mật mã lượng tử lại ngẫu nhiên thay đổi khiến cho tín hiệu cũng xảy ra sự biến đổi theo. Do đó chỉ riêng mật mã lượng tử của tín hiệu điện tử kì lạ này đã khiến cho những người liên quan cảm thấy vô cùng hứng thú chứ chưa cần nói đến những nội dung khác ở bên trong tín hiệu.
Sau khi Diêu Nguyên biết tất cả những chuyện này thì cũng có một chút kích động nhưng sau đó anh bắt đầu có những sự lo lắng sâu hơn. Đó là những tổ hợp tín hiệu này đến từ đâu? Cách tàu Hi Vọng bao xa? Đó là tín hiệu của nền văn minh ngoài hành tinh sao? Hay đó là tín hiệu của một tàn tích văn minh nào đó? Nếu đó là tín hiệu của một nền văn minh ngoài hành tinh thì chưa biết đó là họa hay phúc còn nếu nó là tín hiệu của một tàn tích văn minh nào đó thì rất có khả năng đó là sự khởi đầu để tàu Hi Vọng có bước nhảy vọt về mặt công nghệ.
Sau khi biết được phòng điều khiển bắt được tín hiệu của một nền văn minh ngoài hành tinh, rất nhiều người cũng liên tục kéo đến. Người của chính phủ, người của quân đội, người của giới khoa học, tất cả mọi người đều kéo đến khiến cho phòng điều khiển vốn dĩ đã không rộng rãi này càng trở nên chật chội. Không còn cách nào khác, Diêu Nguyên chỉ có thể dẫn họ đi đến một phòng họp cách đó không xa và triệu tập một hội nghị mới.
Diêu Nguyên không hề tiến hành chủ trì cuộc họp này, anh ta chỉ ở đó cùng với Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu cùng nhau bàn luận chuyện gì đó. Ba người chủ yếu bàn luận xem tổ hợp tín hiệu này có thể mang đến cho tàu Hi Vọng những thay đổi gì.
Tuy là tổ hợp tín hiệu này vẫn chưa được giải mã nhưng mà chỉ riêng việc bắt được tín hiệu này thì ít ra cũng có thể hiểu rõ một chuyện, đó chính là ở xung quanh tàu Hi Vọng có thể đã từng có một nền văn minh tồn tại qua. Đây là chuyện có thể xác nhận đầu tiên, tiếp theo đó là hi vọng có thể thông qua tổ hợp tín hiệu này biết được những thông tin cơ bản về nền văn minh đó. Nếu như điều này làm không được thì ít ra cũng có thể xác định được phương hướng và vị trí của nền văn minh này hay là xác nhận được nền văn minh này có thật sự ở xung quanh hay không, v.v...
Hơn nữa, cả ba người đều có vài điểm chung đó chính là nếu có thể không tiếp xúc với nền văn minh này thì tốt nhất là không tiếp xúc với nó. Bản thân nền kĩ thuật công nghệ của con người vẫn chưa được phát triển một cách kĩ càng, một lượng lớn sản phẩm của nền cách mạng công nghiệp lần thứ tư vẫn chưa được chế tạo ra như là vũ khí hủy diệt hàng loạt của thế kỷ, cho nên nếu vào lúc này mà gặp phải một nền văn minh khác có thể giao lưu với họ thì sao nào? Cho dù là học hỏi được công nghệ mới nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ con người không thể nào tiếp thu được, hơn nữa khoan nói chuyện này, mặt khác nếu như trình độ công nghệ của nền văn minh này vượt xa con người thì sao?
Xin đừng dại đột tin rằng trình độ kĩ thuật công nghệ càng cao thì đạo đức của họ sẽ càng cao. Câu nói này thật sự là nhảm nhí.
Một ví dụ đơn giản nhất cho điều này chính là thực dân Tây Ban Nha và thổ dân châu Mỹ...
Cho nên nếu như con người gặp được một nền văn minh ngoài vũ trụ và dự đoán là trình độ khoa học kĩ thuật không cao hơn đối phương. Dù sao thì cũng không phải dân tộc nào cũng giống như con người bị ép buộc đi vào vũ trụ thì điều này đã nói ra một quan điểm... Kết quả của nền văn minh nhân loại rất có thể được quyết định bởi thái độ thiện ác của đối phương, hoàn cảnh phải phó thác vận mệnh của mình cho đối phương định đoạt thì có khác gì loài sâu bọ!
Cho nên sau khi ba người thảo luận, nếu như tình hình cho phép thì tốt nhất không nên tiếp xúc với đối phương. Đương nhiên cũng không hoàn toàn trốn tránh họ, quan trọng là cần phải xem tình hình cụ thể mà quyết định. Nếu nền khoa học của đối phương không cao hơn bản thân bao nhiêu thì tiếp xúc một chút cũng không sao cũng giống như nước Mỹ và Ấn Độ của thế kỉ 21, sức mạnh quân đội của hai bên có sự chênh lệch rất lớn nhưng mà chỉ cần không phải đầu óc của lãnh đạo hai bên bị hỏng rồi hoặc là giữa hai bên xảy ra sự tranh chấp về lợi ích cực kì lớn thì về cơ bản họ cũng sẽ không đánh nhau bởi vì cả hai bên đều có những điều lo ngại trong lòng.
Chính trong lúc đang tiến hành cuộc họp và trong lúc Diêu Nguyên đang cùng với Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu bàn bạc với nhau thì đột nhiên có vài nhân viên chạy vào, lần này thì nét mặt của họ vô cùng hoang mang chứ không chỉ là kích động như lúc nãy nữa.
- Thuyền… Thuyền trưởng, chúng tôi đã thăm dò được, nguồn phát ra thông tin này đang tiếp cận chúng ta với một tốc độ cực kì nhanh, tốc độ...
- Tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng!
Diêu Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ với một tâm trạng u sầu, từ lúc rời khỏi địa cầu mới đến nay đã hơn một năm lẻ sáu tháng rồi. Trong một năm lẻ sáu tháng này, với tốc độ thực hiện cú nhảy mỗi ngày một lần, tàu Hi Vọng và ba chiếc phi thuyền vũ trụ đã thực hiện những cú nhảy không gian hơn hàng trăm lần và trong số hàng trăm lần thực hiện cú nhảy này thật sự không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì mà chỉ nhìn thấy một khoảng không màu đen vô định, ngay cả vị trí tinh cầu gần nhất thì cũng cách xa hơn hàng vạn năm ánh sáng.
Với khoảng cách như vậy, đừng nói là cần phải tiếp cận gì cho dù là muốn thăm dò thì cũng vô cùng khó khăn. Hơn nữa, đây không phải là một lần hai lần, liên tục hàng trăm lần đều là như vậy. Lúc nhảy xa nhất thì các nhà khoa học ở trên tàu Hi Vọng thậm chí còn nghi ngờ là tàu Hi Vọng đã thực hiện cú nhảy không gian đến một vị trí cách các thiên hà hàng chục tỷ năm ánh sáng thậm chí còn xa hơn nữa, bởi vì chứng cứ cho thấy là họ phát hiện ra tàu Hi Vọng cách một tinh thể chỉ một tỷ năm ánh sáng thôi, đây chính là chứng cứ đáng tin nhất.
Cứ như vậy, hàng trăm lần thực hiện cú nhảy không gian đều không gặt hái được gì cả. Tuy nói rằng đây là tần suất thực hiện cú nhảy một cách ngẫu nhiên nhưng mà sau khi đã trải qua cuộc sống tuyệt vời trên địa cầu mới, những tháng ngày như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy ảm đạm vô cùng.
Hôm nay lại là một ngày sau khi thực hiện cú nhảy không gian, những người liên quan đều đang bận rộn. Đầu tiên đương nhiên là nhân viên bảo trì sẽ đi đến ba chiếc phi thuyền để tiến hành kiểm tra, sau đó là những nhân viên tiến hành công việc quan sát vẽ ra sơ đồ hệ tinh. Những công việc này đều cần thời gian một ngày để hoàn thành.
Ngoài ra phải nói thêm bởi vì ba chiếc phi thuyền tàu số một số hai cấp phòng vệ và cả tàu Quan Sát đều là mới chế tạo ra, mọi người không ai biết trên đó rốt cuộc có an toàn không nên biết là một khi đã thực hiện cú nhảy thì không thể nào quay ngược lại và điều này là hoàn toàn ngẫu nhiên. Nếu ba chiếc phi thuyền rời khỏi tàu mẹ, như vậy thì tiêu thật rồi. Ở trong vũ trụ lạnh lẽo và nguy hiểm này, nếu như gặp phải chuyện như vậy thì chẳng khác nào tự sát.
Chính bởi vì nguyên nhân như vậy mà tất cả các nhân viên đều ở trên tàu Hi Vọng, sau mỗi một lần thực hiện cú nhảy thì mới đến ba chiếc phi thuyền đó tiến hành kiểm trả và bảo trì, đương nhiên việc này cũng đã tạo ra một lượng lớn vị trí công việc. Không còn cách nào khác, từ khi rời khỏi địa cầu mới, tàu Hi Vọng lại một lần nữa rơi vào sự cạnh tranh vị trí công việc trong nội bộ. Nhân loại tệ lúc trước đang dần dần bị mất giá thì bây giờ lại hồi phục lại vị trí của nó, đương nhiên việc này cũng không có gì đáng để tự hào hoặc vui mừng cả.
Ngoài ra, từ lúc rời khỏi địa cầu mới, trong lòng mỗi một người đều ấp ủ một ngọn lửa thậm chí họ còn ghi chép lại lịch sử diễn ra trên tàu Hi Vọng bằng một lối viết vô cùng sâu sắc và đau thương nhưng mà sau một năm rưỡi thì rất nhiều người đã dần dần mất đi ý chí chiến đấu.
Tình cảnh lúc này khác hoàn toàn lúc mới rời khỏi địa cầu. Lúc đó đã không còn một chút hi vọng nào, đây chính là lối thoát duy nhất, niềm hi vọng duy nhất, hơn nữa ai cũng không nghĩ rằng trong khoảng thời gian còn lại của cuộc đời mình có thể tìm thấy hành tinh mẹ mới cho nên cho dù là không có được cũng không có nghĩa là mất đi. Đây là một thái độ bất chấp, hơn nữa cuộc sống thì cần phải tiếp tục, mọi người cũng không đến mức thất vọng não nề như vậy.
Chỉ là bây giờ tình hình đã khác xưa rồi, mặc dù đã có được hành tình mẹ mới đã tìm thấy một cuộc sống mới có thể nhìn thấy được, có thể cảm nhận được và có thể trải nghiệm được. Nhưng mà kết quả cuối cùng lại là như thế này, đây là điều mà bất kì ai cũng khó lòng chấp nhận được, hơn nữa bởi vì đã từng có qua bây giờ lại đánh mất đi thì càng thêm đau đớn cho nên hầu hết trong lòng mọi người đều ấp ủ một ngọn lửa thù hận nhưng đồng thời ý chí của họ cũng dần dần yếu đi bởi vì họ biết rằng trong suốt cuộc đời còn lại của mình, cho dù có tìm thấy hành tinh mẹ mới thì cũng khó lòng có thể sống trên đó nữa rồi, có thể là ngàn năm vạn năm nữa thì cũng như vậy thôi...
Diêu Nguyên nhìn thấy tất cả những điều này đồng thời cũng thấy sốt ruột trong lòng nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác. Bởi vì tình hình như vậy, không phải anh muốn nói gì thì có thể thay đổi được, trừ phi xảy ra chuyện gì có thể làm thay đổi sự chú ý của họ nếu không thì khó lòng có thể thay đổi được. Đây là vấn đề về việc khống chế cảm xúc tinh thần, hơn nữa đây là vấn đề cực kì khó để mà thay đổi.
Đây chính là điều mà Diêu Nguyên lo lắng phiền muộn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn nhưng mà làm sao để biết được khi thực hiện cú nhảy không gian đến một vật thể hay một tinh cầu đặc biệt nào đó thì đã là vài năm thậm chí vài chục năm sau rồi. Nếu xét về mặt tần suất thì một trăm triệu lần không nhảy tới một mục tiêu hữu ích nào đó, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, cho nên Diêu Nguyên cảm thấy thật sự rất phiền lòng.
Chính trong lúc Diêu Nguyên đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài khoảng không vũ trụ một cách vô định và trong đầu đang tìm phương án giải quyết thì đột nhiên ở sau lưng vọng lại những tiếng bước chân dồn dập, Diêu Nguyên liền vội vã quay đầu lại xem thì nhìn thấy một đám nhân viên đang vội vã chạy tới, anh liền vội hỏi:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tàu số một số hai cấp phòng vệ bị sao rồi? Hay là tàu Quan Sát đã xảy ra vấn đề gì?
Người nhân viên dẫn đầu với một nét mặt vô cùng kích động, không rõ là vui mừng hay sợ hãi, anh ta chỉ vội vã nói:
- Không phải, thuyền trường, là tín hiệu! Chúng tôi đã nhận được một tổ hợp tín hiệu kì lạ. Thông qua sự phân tích sơ bộ của máy tính trung ương, rất có khả năng đây là tín hiệu của nền văn minh ngoài hành tinh!
Lòng Diêu Nguyên giật thót, anh cũng không nói gì thêm liền lập tức đi theo sau những người nhân viên này đến phòng điều khiển. Ở đó đã có rất nhiều nhân viên khác đang đứng chờ sẵn, đồng thời báo cáo cho Diêu Nguyên nghe về tình hình cụ thể.
Hóa ra là sau cú nhảy lần này, tất cả các tổ công tác nhỏ, tất cả các nhân viên đều bắt đầu bận rộn với công việc của mình và nhiệm vụ của phòng điều khiển là quan trọng nhất. Về cơ bản thì tất cả thông tin bên ngoài đều được thu thập ở đây sau đó sẽ từ phòng điều khiển truyền đến cho các phòng ban quan trọng khác. Cho nên có thể nói đây là bộ phận bận rộn nhất của tàu Hi Vọng.
Sau khi thực hiện cú nhảy hôm nay, đương nhiên sẽ có rất nhiều người bắt đầu công việc bận rộn của họ ở trong trung tâm điều khiển và trong đó thì có một nhóm nhỏ trong lúc hiển thị tất cả những tín hiệu điện tử đã vô tình phát hiện ra một chuỗi tín hiệu kì lạ sau đó họ đã giao ngay cho các chuyên gia để phân tích tín hiệu này. Và kết quả phân tích chính là tổ hợp tín hiệu này rất có khả năng không phải là tín hiệu phát ra bởi các loại sao như sao xung mà đây là một tổ hợp tín hiệu phức tạp có logic và chứa đựng một lượng lớn thông tin, rất có khả năng...
Đây chính là tín hiệu do nền văn minh ngoài hành tinh để lại!
Tín hiệu vốn dĩ được phát tán trong không gian vũ trụ dưới dạng sóng điện từ và tàu Hi Vọng vừa khéo đã bắt được một trong số những đoạn tín hiệu này nhưng mà bởi vì ngôn ngữ không thông, hay là về cơ bản con người chưa từng giao lưu, tiếp xúc qua với nền văn minh ngoài hành tinh cho nên vốn dĩ không thể nào giải mã đoạn tín hiệu này. Cái gọi là giải mã sơ bộ thực chất chỉ là phân tích chúng và biết được chúng là một chuỗi tín hiệu có logic, chứa một lượng lớn thông tin mà thôi ngoài ra không thể nào phân tích được nội dung của nó.
Khi Diêu Nguyên đến nơi thì những nhân viên ở đó đang cố gắng chuyển đổi chuỗi tín hiệu này thành tín hiệu âm thanh hoặc tín hiệu hình ảnh nhưng mà công việc này vô cùng khó khăn bởi vì bản thân chuỗi tín hiệu này đã chứa đựng một loại mật mã lượng tử không thể nào phá giải được. Rõ ràng là đã giải mã được một phần tín hiệu rồi nhưng mà mật mã lượng tử lại ngẫu nhiên thay đổi khiến cho tín hiệu cũng xảy ra sự biến đổi theo. Do đó chỉ riêng mật mã lượng tử của tín hiệu điện tử kì lạ này đã khiến cho những người liên quan cảm thấy vô cùng hứng thú chứ chưa cần nói đến những nội dung khác ở bên trong tín hiệu.
Sau khi Diêu Nguyên biết tất cả những chuyện này thì cũng có một chút kích động nhưng sau đó anh bắt đầu có những sự lo lắng sâu hơn. Đó là những tổ hợp tín hiệu này đến từ đâu? Cách tàu Hi Vọng bao xa? Đó là tín hiệu của nền văn minh ngoài hành tinh sao? Hay đó là tín hiệu của một tàn tích văn minh nào đó? Nếu đó là tín hiệu của một nền văn minh ngoài hành tinh thì chưa biết đó là họa hay phúc còn nếu nó là tín hiệu của một tàn tích văn minh nào đó thì rất có khả năng đó là sự khởi đầu để tàu Hi Vọng có bước nhảy vọt về mặt công nghệ.
Sau khi biết được phòng điều khiển bắt được tín hiệu của một nền văn minh ngoài hành tinh, rất nhiều người cũng liên tục kéo đến. Người của chính phủ, người của quân đội, người của giới khoa học, tất cả mọi người đều kéo đến khiến cho phòng điều khiển vốn dĩ đã không rộng rãi này càng trở nên chật chội. Không còn cách nào khác, Diêu Nguyên chỉ có thể dẫn họ đi đến một phòng họp cách đó không xa và triệu tập một hội nghị mới.
Diêu Nguyên không hề tiến hành chủ trì cuộc họp này, anh ta chỉ ở đó cùng với Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu cùng nhau bàn luận chuyện gì đó. Ba người chủ yếu bàn luận xem tổ hợp tín hiệu này có thể mang đến cho tàu Hi Vọng những thay đổi gì.
Tuy là tổ hợp tín hiệu này vẫn chưa được giải mã nhưng mà chỉ riêng việc bắt được tín hiệu này thì ít ra cũng có thể hiểu rõ một chuyện, đó chính là ở xung quanh tàu Hi Vọng có thể đã từng có một nền văn minh tồn tại qua. Đây là chuyện có thể xác nhận đầu tiên, tiếp theo đó là hi vọng có thể thông qua tổ hợp tín hiệu này biết được những thông tin cơ bản về nền văn minh đó. Nếu như điều này làm không được thì ít ra cũng có thể xác định được phương hướng và vị trí của nền văn minh này hay là xác nhận được nền văn minh này có thật sự ở xung quanh hay không, v.v...
Hơn nữa, cả ba người đều có vài điểm chung đó chính là nếu có thể không tiếp xúc với nền văn minh này thì tốt nhất là không tiếp xúc với nó. Bản thân nền kĩ thuật công nghệ của con người vẫn chưa được phát triển một cách kĩ càng, một lượng lớn sản phẩm của nền cách mạng công nghiệp lần thứ tư vẫn chưa được chế tạo ra như là vũ khí hủy diệt hàng loạt của thế kỷ, cho nên nếu vào lúc này mà gặp phải một nền văn minh khác có thể giao lưu với họ thì sao nào? Cho dù là học hỏi được công nghệ mới nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ con người không thể nào tiếp thu được, hơn nữa khoan nói chuyện này, mặt khác nếu như trình độ công nghệ của nền văn minh này vượt xa con người thì sao?
Xin đừng dại đột tin rằng trình độ kĩ thuật công nghệ càng cao thì đạo đức của họ sẽ càng cao. Câu nói này thật sự là nhảm nhí.
Một ví dụ đơn giản nhất cho điều này chính là thực dân Tây Ban Nha và thổ dân châu Mỹ...
Cho nên nếu như con người gặp được một nền văn minh ngoài vũ trụ và dự đoán là trình độ khoa học kĩ thuật không cao hơn đối phương. Dù sao thì cũng không phải dân tộc nào cũng giống như con người bị ép buộc đi vào vũ trụ thì điều này đã nói ra một quan điểm... Kết quả của nền văn minh nhân loại rất có thể được quyết định bởi thái độ thiện ác của đối phương, hoàn cảnh phải phó thác vận mệnh của mình cho đối phương định đoạt thì có khác gì loài sâu bọ!
Cho nên sau khi ba người thảo luận, nếu như tình hình cho phép thì tốt nhất không nên tiếp xúc với đối phương. Đương nhiên cũng không hoàn toàn trốn tránh họ, quan trọng là cần phải xem tình hình cụ thể mà quyết định. Nếu nền khoa học của đối phương không cao hơn bản thân bao nhiêu thì tiếp xúc một chút cũng không sao cũng giống như nước Mỹ và Ấn Độ của thế kỉ 21, sức mạnh quân đội của hai bên có sự chênh lệch rất lớn nhưng mà chỉ cần không phải đầu óc của lãnh đạo hai bên bị hỏng rồi hoặc là giữa hai bên xảy ra sự tranh chấp về lợi ích cực kì lớn thì về cơ bản họ cũng sẽ không đánh nhau bởi vì cả hai bên đều có những điều lo ngại trong lòng.
Chính trong lúc đang tiến hành cuộc họp và trong lúc Diêu Nguyên đang cùng với Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu bàn bạc với nhau thì đột nhiên có vài nhân viên chạy vào, lần này thì nét mặt của họ vô cùng hoang mang chứ không chỉ là kích động như lúc nãy nữa.
- Thuyền… Thuyền trưởng, chúng tôi đã thăm dò được, nguồn phát ra thông tin này đang tiếp cận chúng ta với một tốc độ cực kì nhanh, tốc độ...
- Tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.