Quyển 7 - Chương 58: Tín hiệu!
Zhttty
12/08/2018
Bởi vì do ảnh hưởng của hạt cơ bản nên hai bên đàm phán không ai biết
được trạng thái của đối phương nhưng mà cuộc đàm phán vẫn được tiếp tục
diễn ra. Tàu Quan Sát cùng với phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ của thương nhân
ngoài hành tinh không ngừng bay qua bay lại, báo cáo tiến triển của cuộc đàm phán giữa hai bên. Điều này cũng khiến cho phía loài người vốn dĩ
luôn lo lắng từ từ cảm thấy yên tâm hơn toàn tâm toàn lực đối phó với
cuộc đàm phán thương mại này.
Cũng trong khoảng thời gian này, phía loài người dẫn những người ngoài hành tinh đó nhiều lần đi xem hiện vật để xác nhận loài người thật sự có những món hàng đó để trao đổi khoa học kĩ thuật công nghệ và thông tin với họ chứ không phải là gian dối lừa đảo.
Nói tóm lại, cuộc đàm phán này kéo dài hơn một ngày, Ưng và mọi người đành phải quay trở về tàu Quan Sát nghỉ ngơi ăn uống nhưng mà cuộc đàm phán giữa hai bên vẫn còn khá căng thẳng. Đó là bởi vì thương nhân ngoài hành tinh cho rằng bọn họ đã bị lỗ rồi nhưng con người thì lại không còn những món hàng khác để có thể trao đổi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đàm phán chứ cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Cho đến buổi chiều ngày thứ hai (*), lúc này đây, một nhân viên quản lý trong phòng điều chỉnh hệ thống sinh tồn nội bộ trên tàu Hi Vọng đang đo lường lượng nước và lượng điện sử dụng trong ngày hôm đó thì đột nhiên anh ta phát hiện trong những số liệu này có một vài chi tiết kì lạ, lúc có lúc không, xem ra giống như là một nhóm tín hiệu kì lạ.
Lúc đầu anh ta vẫn không cảm thấy có gì khác thường nhưng mà càng nghĩ thì anh ta càng cảm thấy không ổn nên biết rằng tất cả các hệ thống phần mềm trên tàu Hi Vọng đều trực tiếp liên kết đến máy tính trung ương trên tàu. Nói cách khác, nếu như chương trình cài đặt bị lỗi thì máy tính trung ương trên tàu Hi Vọng cũng sẽ có vấn đề. Đây không phải là một vấn đề nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy rất có khả năng khiến cho hệ thống sinh tồn trên tàu Hi Vọng ngừng hoạt động trong giây lát, như vậy sẽ tác động trực tiếp đến vấn đề sinh tồn của con người!
Cho nên anh ta không dám sơ suất, lập tức tiến hành kiểm tra nhiều lần hệ thống này nhưng mà tín hiệu này biến mất trong chớp mắt. Điều này càng khiến cho anh ta cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, đúng là không thể sơ suất, cho dù là không lo nghĩ bị tổn thất gì thì cũng phải lo nghĩ cho tính mạng của bản thân, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì bản thân cũng không thể sống được.
Tiếp theo, nhân viên này báo cáo lên trên thông tin này, cấp trên trực tiếp rất xem trọng việc này. Họ lập tức cử ra các nhân viên kĩ thuật tiến hành kiểm tra nghiên cứu và họ phát hiện đoạn tín hiệu này quả thật có tồn tại. Đó là một tín hiệu được bảo mật và nó được khóa bằng một loại mật mã lượng tử mà họ chưa từng thấy qua.
Bởi vì tình hình vẫn chưa rõ ràng, vị cấp trên trực tiếp này tiếp tục báo cáo lên trên thông tin này. Thông tin này được truyền theo từng cấp một, cuối cùng được báo cáo lên tới cấp cao nhất và ngay cả Diêu Nguyên cũng đã biết chuyện này, anh không dám chậm trễ lập tức thành lập một nhóm nhân viên kĩ thuật cao cấp tiến hành kiểm tra nghiên cứu toàn diện.
Kết quả báo cáo nhanh chóng được đưa ra, tín hiệu này khá giống với tín hiệu của thương nhân ngoài hành tinh cũng là sử dụng hệ thống mật mã lượng tử tương đồng, sở hữu tổ hợp mật mã tín hiệu lượng tử như nhau nhưng mà nội dung thì đương nhiên sẽ khác với nội dung trước đó. Tuy nhiên không thể nghi ngờ gì, đây chắc chắn là tín hiệu của thương nhân ngoài hành tinh.
Tình hình như vậy quả thật kì lạ, chẳng lẽ là tín hiệu của thương nhân ngoài hành tinh đã bị tiết lộ ra ngoài hay là tạo thành sự quấy nhiễu rồi?
Khả năng đó cũng rất có thể xảy ra cho nên Diêu Nguyên mang theo nghi vấn đó đi về phía phòng hội nghị nơi đang tổ chức cuộc thương thảo với thương nhân ngoài vũ trụ. Anh vừa đi vừa suy nghĩ về những điều này một cách hoài nghi, cũng không chú ý đến đường đi và hoàn cảnh xung quanh. Chính trong lúc anh ta sắp bước vào phòng hội nghị thì bị trượt chân một cái ngã nhào xuống đất té một tiếng rầm, đau thấu tim gan.
Lần này thì anh bị té đập đầu, máu tươi tuôn ra. Khi Diêu Nguyên quay đầu lại xem thì nhìn thấy phía sau lưng đó là một viên châu thủy tinh. Thật kì lạ, tại sao ở đây lại có viên châu thủy tinh? Đây là đường đi gần sát với cầu nối của tàu Hi Vọng, về cơ bản sẽ không có thường dân cùng với con cái của họ tới đây, hơn nữa thường xuyên có người quét dọn. Tại sao lại có một hạt châu thủy tinh nằm ở đây chứ?
Trong lúc Diêu Nguyên cảm thấy khó hiểu và đang chuẩn bị đứng dậy thì ở phía trước có một bóng dáng cao lớn lướt ngang qua anh, đó chính là một trong số các chủng tộc của thương nhân ngoài hành tinh. Đó là chủng tộc tinh tinh bốn tay lực lưỡng nhất, thân hình cao hơn ba mét kia cúi đầu liếc nhìn Diêu Nguyên một cái bởi vì nó đang mặc trang phục phi hành gia cho nên Diêu Nguyên không biết được nó đang có thái độ gì chỉ là có cảm giác mơ hồ, đó là sự khinh thường…
Khi Diêu Nguyên đứng dậy thì anh ta quay người về phía sau, lúc nãy khi mà tên tinh tinh bốn tay đó để lộ vẻ khinh thường thì dường như anh đã nhận ra điều gì đó. Anh cũng không do dự lập tức chạy về hướng đang xử lý thông tin ban đầu kia, trong lúc anh đang chạy về đó, những người ở đó vẫn đang tiếp tục tiến hành các công tác giải mã mật mã lượng tử của tín hiệu kia.
Diêu Nguyên cũng không nói gì nhiều, chỉ ra lệnh yêu cầu phải nhanh chóng giải mã được tín hiệu này, rốt cuộc là có ý gì, rốt cuộc có vai trò gì. Nhất định phải lập tức giải mã nó, lòng anh có một cảm giác cực kì không tốt, khoan hãy nói những chuyện khác, tín hiệu thần bí này chính là cơ sở để giải mã tất cả những mối nghi ngờ!
Trong nhiều tiếng đồng hồ sau đó, các nhân viên kĩ thuật tiến triển chậm chạp một cách khác thường khiến cho Diêu Nguyên đành phải giữ lại Trương Hằng, người vừa mới quay lại báo cáo thông tin, bởi vì trên tàu Hi Vọng này thì anh ta coi như là người hiểu rõ nhất về tín hiệu máy tính, đặc biệt là về mật mã tín hiệu máy tính.
Nhưng mà mật mã lượng tử này thật sự rất khó xử lý bởi vì nó không phải là một tổ hợp mật mã hoặc số liệu cố định không thay đổi mà trạng thái của nó không ngừng thay đổi và hồi phục. Mặc dù máy tính trung ương trên tàu Hi Vọng đã tiến hành tính toán nó nhưng mật mã lượng tử này vẫn không thể nào giải mã được, chỉ cần có một điểm chưa giải được thì trong phút chốc nó sẽ hồi phục lại mã cũ đồng thời thay đổi mật mã mới. Đây chính là điều phức tạp nhất.
Cho đến khi Trương Hằng quyết định chọn một phương án khác, đó chính là không miễn cưỡng giải mã nó mà sử dụng tín hiệu của tàn tích văn minh ngoài hành tinh mà người ngoài hành tinh truyền tới trước đây, mượn một số số liệu ở bên trong chúng để tiến hành so sánh để có thể tiến hành giải mã nhưng công việc này thì đòi hỏi phải lặp lại các bước nhiều lần. Trương Hằng và mười mấy trợ lý của anh đều vô cùng bận rộn, dự kiến là sau ba tiếng đồng hồ sẽ giải mã thành công.
Biết rõ tình hình như vậy nên Diêu Nguyên cũng không thúc ép họ, chỉ là tiếp tục lặng lẽ ngồi chờ nhưng mà không ngờ trong lúc này, các chuyên gia đàm phán thương mại chạy tới báo cáo với anh.
- Thuyền trưởng, giọng điệu của bọn thương nhân ngoài hành tinh kia đột nhiên trở nên vô cùng rắn rỏi, họ nói cuộc đàm phán này đã kéo dài quá lâu nhưng mà chúng ta không hề có thành ý gì cả cho nên họ hi vọng chúng ta có thể mở ra một hạng mục mua bán, chỉ có hạng mục mua bán này mới có thể khiến cho họ đồng ý bán công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm, nếu không thì tất cả giao dịch kết thúc tại đây.
Trong phút chốc, Diêu Nguyên biết được tình hình đã trở nên xấu đi nhưng mà anh cũng không thể đoán ra rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó anh ta vẫn chưa nghĩ ra nhưng mà đối diện với tình hình cấp bách trước mắt, anh hỏi ngay:
- A? Là mua bán gì? Rốt cuộc bọn họ muốn thứ gì?
- Kẻ thích ứng vũ trụ… Cũng tức là loài người mới chúng ta!
Nghe đến câu này, Diêu Nguyên liền nổi hết cả da gà, đây chính là điều anh, Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu lo lắng nhất, nền văn minh vũ trụ cao cấp sở hữu năng lực khoa học kĩ thuật thăm dò ra loài người mới. Đây chính là tình hình đáng sợ nhất, lỡ như thật sự xảy ra chuyện này, không ai có thể bảo đảm văn minh thương nhân ngoài vũ trụ kia có thể tiếp tục chung sống hòa bình được nữa hay không.
Sự việc này vô cùng cấp bách khiến cho Diêu Nguyên không dám tiếp tục chờ ở đó nữa. Anh vội vã chạy tới phòng hội nghị, các chuyên gia đàm phán thương mại đang tranh luận gì đó với mười thương nhân ngoài hành tinh kia, sau khi Diêu Nguyên đến nơi thì họ lập tức báo cáo tình hình cho Diêu Nguyên biết, chẳng qua là bọn thương nhân ngoài hành tinh kia đã không còn kiên nhẫn. Họ đang làm ầm lên đòi phải mua loài người mới, họ yêu cầu ít ra có thể mua được một nửa loài người mới, nếu không thì cuộc giao dịch này sẽ lập tức bị hủy bỏ hơn nữa họ sử dụng ngôn từ càng lúc càng không khách sáo, thậm chí đến mức khinh thường con người.
Diêu Nguyên cũng lập tức lắng nghe lời phiên dịch của bọn họ, đúng là những tiếng hò hét và chửi bới. Anh cũng sục sôi ngọn lửa giận dữ trong lòng nhưng mà vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng nói với đám thương nhân ngoài vũ trụ:
- Các vị, thật xin lỗi, nền văn minh nhân loại của chúng tôi khác với liên minh thương nhân ngoài hành tinh của các vị, nền văn minh chúng tôi chỉ có chủ thể sinh vật sống trí tuệ là con người cho nên không thể đem con người ra tiến hành trao đổi mua bán được…
Tên thương nhân ngoài hành tinh có cái đầu cực lớn kia liền trả lời:
- Đừng nói những lời lẽ ngu ngốc như vậy, có thể sinh tồn trong vũ trụ mới là điều quan trọng nhất, chúng tôi cung cấp cho các người khoa học kĩ thuật của văn minh vũ trụ cấp ba và cấp bốn ưu tú nhất còn các người chỉ cần cung cấp một nửa kẻ thích ứng cho chúng tôi là được rồi. Cuộc giao dịch này vô cùng thích hợp, anh với tư cách là lãnh đạo nền văn minh của mình, tại sao lại không làm rõ tốt xấu chứ? Hơn nữa với nền văn minh cấp thấp như các anh mà nói, chẳng lẽ khi đối diện với một nền văn minh cao cấp hơn các anh nhiều như vậy, các anh không nên thể hiện một chút thành ý hay sao?
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Diêu Nguyên càng lúc càng lớn nhưng mà anh vẫn không có cử chỉ manh động gì, dù sao đây cũng không phải là cuộc đối thoại giữa một người với một người mà đây là cuộc đối thoại giữa một nền văn minh với một nền văn minh khác cho nên anh vẫn cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận dữ trong lòng và nói:
- Chúng tôi vẫn còn rất nhiều những món hàng khác có thể mang ra trao đổi, khoáng sản, khoáng vật mang tính phóng xạ và còn rất nhiều món đồ khác nữa, tất cả mọi thứ đều có thể mang ra giao dịch nhưng mà thật sự xin lỗi, chủ thể của nền văn minh chúng tôi thì không thể bán được…
Đột nhiên tên thương nhân ngoài hành tinh này phát ra tiếng quạc quạc như là tiếng vịt kêu vậy còn những người thương nhân ngoài hành tinh khác cũng lần lượt phát ra các âm thanh khác nhau, tên thương nhân ngoài hành tinh có cái đầu bự vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng mà hiện giờ chúng tôi chỉ cần kẻ thích ứng vũ trụ, đây chính là thứ duy nhất mà chúng tôi muốn.
- Có cần tôi lặp lại một lần nữa không? Loài người mới… không bán!
Diêu Nguyên đã híp đôi mắt lại, tuyệt đối đó không phải là ánh mặt thiện ý gì, chính trong lúc anh đang nói thì đột nhiên máy liên lạc reng lên, từ bên trong vọng ra giọng nói hối hả của nhân viên liên lạc:
- Thuyền trưởng! Thông tin mới nhận được khi nãy, đúng vậy, đó không phải là đoạn sóng tín hiệu của văn minh thương nhân mà là…
- Đoạn sóng tín hiệu của loài người trên địa cầu chúng ta! Loài người chạy trốn khỏi địa cầu mà bọn họ từng tiếp xúc!
Cùng lúc đó, trong lúc Diêu Nguyên cảm thấy không ổn thì toàn bộ nguồn điện trên tàu Hi Vọng đều bị vụt tắt rồi lại sáng lại trong chớp mắt. Chính trong tích tắc này, tất cả mọi người trên tàu Hi Vọng đều phát hiện họ đã không thể điều khiển tàu Hi Vọng được nữa!
Toàn bộ tàu Hi Vọng đều đã bị quản lý bởi máy tính trung ương!
***
(*) Con người đã chỉnh sửa thành thời gian tiêu chuẩn 24 tiếng của Địa Cầu.
Cũng trong khoảng thời gian này, phía loài người dẫn những người ngoài hành tinh đó nhiều lần đi xem hiện vật để xác nhận loài người thật sự có những món hàng đó để trao đổi khoa học kĩ thuật công nghệ và thông tin với họ chứ không phải là gian dối lừa đảo.
Nói tóm lại, cuộc đàm phán này kéo dài hơn một ngày, Ưng và mọi người đành phải quay trở về tàu Quan Sát nghỉ ngơi ăn uống nhưng mà cuộc đàm phán giữa hai bên vẫn còn khá căng thẳng. Đó là bởi vì thương nhân ngoài hành tinh cho rằng bọn họ đã bị lỗ rồi nhưng con người thì lại không còn những món hàng khác để có thể trao đổi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đàm phán chứ cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Cho đến buổi chiều ngày thứ hai (*), lúc này đây, một nhân viên quản lý trong phòng điều chỉnh hệ thống sinh tồn nội bộ trên tàu Hi Vọng đang đo lường lượng nước và lượng điện sử dụng trong ngày hôm đó thì đột nhiên anh ta phát hiện trong những số liệu này có một vài chi tiết kì lạ, lúc có lúc không, xem ra giống như là một nhóm tín hiệu kì lạ.
Lúc đầu anh ta vẫn không cảm thấy có gì khác thường nhưng mà càng nghĩ thì anh ta càng cảm thấy không ổn nên biết rằng tất cả các hệ thống phần mềm trên tàu Hi Vọng đều trực tiếp liên kết đến máy tính trung ương trên tàu. Nói cách khác, nếu như chương trình cài đặt bị lỗi thì máy tính trung ương trên tàu Hi Vọng cũng sẽ có vấn đề. Đây không phải là một vấn đề nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy rất có khả năng khiến cho hệ thống sinh tồn trên tàu Hi Vọng ngừng hoạt động trong giây lát, như vậy sẽ tác động trực tiếp đến vấn đề sinh tồn của con người!
Cho nên anh ta không dám sơ suất, lập tức tiến hành kiểm tra nhiều lần hệ thống này nhưng mà tín hiệu này biến mất trong chớp mắt. Điều này càng khiến cho anh ta cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, đúng là không thể sơ suất, cho dù là không lo nghĩ bị tổn thất gì thì cũng phải lo nghĩ cho tính mạng của bản thân, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì bản thân cũng không thể sống được.
Tiếp theo, nhân viên này báo cáo lên trên thông tin này, cấp trên trực tiếp rất xem trọng việc này. Họ lập tức cử ra các nhân viên kĩ thuật tiến hành kiểm tra nghiên cứu và họ phát hiện đoạn tín hiệu này quả thật có tồn tại. Đó là một tín hiệu được bảo mật và nó được khóa bằng một loại mật mã lượng tử mà họ chưa từng thấy qua.
Bởi vì tình hình vẫn chưa rõ ràng, vị cấp trên trực tiếp này tiếp tục báo cáo lên trên thông tin này. Thông tin này được truyền theo từng cấp một, cuối cùng được báo cáo lên tới cấp cao nhất và ngay cả Diêu Nguyên cũng đã biết chuyện này, anh không dám chậm trễ lập tức thành lập một nhóm nhân viên kĩ thuật cao cấp tiến hành kiểm tra nghiên cứu toàn diện.
Kết quả báo cáo nhanh chóng được đưa ra, tín hiệu này khá giống với tín hiệu của thương nhân ngoài hành tinh cũng là sử dụng hệ thống mật mã lượng tử tương đồng, sở hữu tổ hợp mật mã tín hiệu lượng tử như nhau nhưng mà nội dung thì đương nhiên sẽ khác với nội dung trước đó. Tuy nhiên không thể nghi ngờ gì, đây chắc chắn là tín hiệu của thương nhân ngoài hành tinh.
Tình hình như vậy quả thật kì lạ, chẳng lẽ là tín hiệu của thương nhân ngoài hành tinh đã bị tiết lộ ra ngoài hay là tạo thành sự quấy nhiễu rồi?
Khả năng đó cũng rất có thể xảy ra cho nên Diêu Nguyên mang theo nghi vấn đó đi về phía phòng hội nghị nơi đang tổ chức cuộc thương thảo với thương nhân ngoài vũ trụ. Anh vừa đi vừa suy nghĩ về những điều này một cách hoài nghi, cũng không chú ý đến đường đi và hoàn cảnh xung quanh. Chính trong lúc anh ta sắp bước vào phòng hội nghị thì bị trượt chân một cái ngã nhào xuống đất té một tiếng rầm, đau thấu tim gan.
Lần này thì anh bị té đập đầu, máu tươi tuôn ra. Khi Diêu Nguyên quay đầu lại xem thì nhìn thấy phía sau lưng đó là một viên châu thủy tinh. Thật kì lạ, tại sao ở đây lại có viên châu thủy tinh? Đây là đường đi gần sát với cầu nối của tàu Hi Vọng, về cơ bản sẽ không có thường dân cùng với con cái của họ tới đây, hơn nữa thường xuyên có người quét dọn. Tại sao lại có một hạt châu thủy tinh nằm ở đây chứ?
Trong lúc Diêu Nguyên cảm thấy khó hiểu và đang chuẩn bị đứng dậy thì ở phía trước có một bóng dáng cao lớn lướt ngang qua anh, đó chính là một trong số các chủng tộc của thương nhân ngoài hành tinh. Đó là chủng tộc tinh tinh bốn tay lực lưỡng nhất, thân hình cao hơn ba mét kia cúi đầu liếc nhìn Diêu Nguyên một cái bởi vì nó đang mặc trang phục phi hành gia cho nên Diêu Nguyên không biết được nó đang có thái độ gì chỉ là có cảm giác mơ hồ, đó là sự khinh thường…
Khi Diêu Nguyên đứng dậy thì anh ta quay người về phía sau, lúc nãy khi mà tên tinh tinh bốn tay đó để lộ vẻ khinh thường thì dường như anh đã nhận ra điều gì đó. Anh cũng không do dự lập tức chạy về hướng đang xử lý thông tin ban đầu kia, trong lúc anh đang chạy về đó, những người ở đó vẫn đang tiếp tục tiến hành các công tác giải mã mật mã lượng tử của tín hiệu kia.
Diêu Nguyên cũng không nói gì nhiều, chỉ ra lệnh yêu cầu phải nhanh chóng giải mã được tín hiệu này, rốt cuộc là có ý gì, rốt cuộc có vai trò gì. Nhất định phải lập tức giải mã nó, lòng anh có một cảm giác cực kì không tốt, khoan hãy nói những chuyện khác, tín hiệu thần bí này chính là cơ sở để giải mã tất cả những mối nghi ngờ!
Trong nhiều tiếng đồng hồ sau đó, các nhân viên kĩ thuật tiến triển chậm chạp một cách khác thường khiến cho Diêu Nguyên đành phải giữ lại Trương Hằng, người vừa mới quay lại báo cáo thông tin, bởi vì trên tàu Hi Vọng này thì anh ta coi như là người hiểu rõ nhất về tín hiệu máy tính, đặc biệt là về mật mã tín hiệu máy tính.
Nhưng mà mật mã lượng tử này thật sự rất khó xử lý bởi vì nó không phải là một tổ hợp mật mã hoặc số liệu cố định không thay đổi mà trạng thái của nó không ngừng thay đổi và hồi phục. Mặc dù máy tính trung ương trên tàu Hi Vọng đã tiến hành tính toán nó nhưng mật mã lượng tử này vẫn không thể nào giải mã được, chỉ cần có một điểm chưa giải được thì trong phút chốc nó sẽ hồi phục lại mã cũ đồng thời thay đổi mật mã mới. Đây chính là điều phức tạp nhất.
Cho đến khi Trương Hằng quyết định chọn một phương án khác, đó chính là không miễn cưỡng giải mã nó mà sử dụng tín hiệu của tàn tích văn minh ngoài hành tinh mà người ngoài hành tinh truyền tới trước đây, mượn một số số liệu ở bên trong chúng để tiến hành so sánh để có thể tiến hành giải mã nhưng công việc này thì đòi hỏi phải lặp lại các bước nhiều lần. Trương Hằng và mười mấy trợ lý của anh đều vô cùng bận rộn, dự kiến là sau ba tiếng đồng hồ sẽ giải mã thành công.
Biết rõ tình hình như vậy nên Diêu Nguyên cũng không thúc ép họ, chỉ là tiếp tục lặng lẽ ngồi chờ nhưng mà không ngờ trong lúc này, các chuyên gia đàm phán thương mại chạy tới báo cáo với anh.
- Thuyền trưởng, giọng điệu của bọn thương nhân ngoài hành tinh kia đột nhiên trở nên vô cùng rắn rỏi, họ nói cuộc đàm phán này đã kéo dài quá lâu nhưng mà chúng ta không hề có thành ý gì cả cho nên họ hi vọng chúng ta có thể mở ra một hạng mục mua bán, chỉ có hạng mục mua bán này mới có thể khiến cho họ đồng ý bán công nghệ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm, nếu không thì tất cả giao dịch kết thúc tại đây.
Trong phút chốc, Diêu Nguyên biết được tình hình đã trở nên xấu đi nhưng mà anh cũng không thể đoán ra rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó anh ta vẫn chưa nghĩ ra nhưng mà đối diện với tình hình cấp bách trước mắt, anh hỏi ngay:
- A? Là mua bán gì? Rốt cuộc bọn họ muốn thứ gì?
- Kẻ thích ứng vũ trụ… Cũng tức là loài người mới chúng ta!
Nghe đến câu này, Diêu Nguyên liền nổi hết cả da gà, đây chính là điều anh, Nhâm Đào và Thích Hiểu Điểu lo lắng nhất, nền văn minh vũ trụ cao cấp sở hữu năng lực khoa học kĩ thuật thăm dò ra loài người mới. Đây chính là tình hình đáng sợ nhất, lỡ như thật sự xảy ra chuyện này, không ai có thể bảo đảm văn minh thương nhân ngoài vũ trụ kia có thể tiếp tục chung sống hòa bình được nữa hay không.
Sự việc này vô cùng cấp bách khiến cho Diêu Nguyên không dám tiếp tục chờ ở đó nữa. Anh vội vã chạy tới phòng hội nghị, các chuyên gia đàm phán thương mại đang tranh luận gì đó với mười thương nhân ngoài hành tinh kia, sau khi Diêu Nguyên đến nơi thì họ lập tức báo cáo tình hình cho Diêu Nguyên biết, chẳng qua là bọn thương nhân ngoài hành tinh kia đã không còn kiên nhẫn. Họ đang làm ầm lên đòi phải mua loài người mới, họ yêu cầu ít ra có thể mua được một nửa loài người mới, nếu không thì cuộc giao dịch này sẽ lập tức bị hủy bỏ hơn nữa họ sử dụng ngôn từ càng lúc càng không khách sáo, thậm chí đến mức khinh thường con người.
Diêu Nguyên cũng lập tức lắng nghe lời phiên dịch của bọn họ, đúng là những tiếng hò hét và chửi bới. Anh cũng sục sôi ngọn lửa giận dữ trong lòng nhưng mà vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng nói với đám thương nhân ngoài vũ trụ:
- Các vị, thật xin lỗi, nền văn minh nhân loại của chúng tôi khác với liên minh thương nhân ngoài hành tinh của các vị, nền văn minh chúng tôi chỉ có chủ thể sinh vật sống trí tuệ là con người cho nên không thể đem con người ra tiến hành trao đổi mua bán được…
Tên thương nhân ngoài hành tinh có cái đầu cực lớn kia liền trả lời:
- Đừng nói những lời lẽ ngu ngốc như vậy, có thể sinh tồn trong vũ trụ mới là điều quan trọng nhất, chúng tôi cung cấp cho các người khoa học kĩ thuật của văn minh vũ trụ cấp ba và cấp bốn ưu tú nhất còn các người chỉ cần cung cấp một nửa kẻ thích ứng cho chúng tôi là được rồi. Cuộc giao dịch này vô cùng thích hợp, anh với tư cách là lãnh đạo nền văn minh của mình, tại sao lại không làm rõ tốt xấu chứ? Hơn nữa với nền văn minh cấp thấp như các anh mà nói, chẳng lẽ khi đối diện với một nền văn minh cao cấp hơn các anh nhiều như vậy, các anh không nên thể hiện một chút thành ý hay sao?
Ngọn lửa giận dữ trong lòng Diêu Nguyên càng lúc càng lớn nhưng mà anh vẫn không có cử chỉ manh động gì, dù sao đây cũng không phải là cuộc đối thoại giữa một người với một người mà đây là cuộc đối thoại giữa một nền văn minh với một nền văn minh khác cho nên anh vẫn cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận dữ trong lòng và nói:
- Chúng tôi vẫn còn rất nhiều những món hàng khác có thể mang ra trao đổi, khoáng sản, khoáng vật mang tính phóng xạ và còn rất nhiều món đồ khác nữa, tất cả mọi thứ đều có thể mang ra giao dịch nhưng mà thật sự xin lỗi, chủ thể của nền văn minh chúng tôi thì không thể bán được…
Đột nhiên tên thương nhân ngoài hành tinh này phát ra tiếng quạc quạc như là tiếng vịt kêu vậy còn những người thương nhân ngoài hành tinh khác cũng lần lượt phát ra các âm thanh khác nhau, tên thương nhân ngoài hành tinh có cái đầu bự vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng mà hiện giờ chúng tôi chỉ cần kẻ thích ứng vũ trụ, đây chính là thứ duy nhất mà chúng tôi muốn.
- Có cần tôi lặp lại một lần nữa không? Loài người mới… không bán!
Diêu Nguyên đã híp đôi mắt lại, tuyệt đối đó không phải là ánh mặt thiện ý gì, chính trong lúc anh đang nói thì đột nhiên máy liên lạc reng lên, từ bên trong vọng ra giọng nói hối hả của nhân viên liên lạc:
- Thuyền trưởng! Thông tin mới nhận được khi nãy, đúng vậy, đó không phải là đoạn sóng tín hiệu của văn minh thương nhân mà là…
- Đoạn sóng tín hiệu của loài người trên địa cầu chúng ta! Loài người chạy trốn khỏi địa cầu mà bọn họ từng tiếp xúc!
Cùng lúc đó, trong lúc Diêu Nguyên cảm thấy không ổn thì toàn bộ nguồn điện trên tàu Hi Vọng đều bị vụt tắt rồi lại sáng lại trong chớp mắt. Chính trong tích tắc này, tất cả mọi người trên tàu Hi Vọng đều phát hiện họ đã không thể điều khiển tàu Hi Vọng được nữa!
Toàn bộ tàu Hi Vọng đều đã bị quản lý bởi máy tính trung ương!
***
(*) Con người đã chỉnh sửa thành thời gian tiêu chuẩn 24 tiếng của Địa Cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.