Quyển 7 - Chương 1: Virus
Zhttty
08/07/2014
Từ lúc con quái vật mẹ tiến hóa, quay ngược về trước mấy tiếng…
Bên trong phi thuyền Hi Vọng, đang có một cuộc chiến khác…
-Không ổn, virus đã lây lan đến nội tạng rồi. Đã xuất hiện tình trạng chảy máu trong, khó thở, nhịp tim giảm đột ngột…Cứ như thế, e rằng…
Một nhân viên nghiên cứu nhìn vào màn hình, vội vàng kêu to.
Phía sau, tổng cộng có hơn 100 nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, còn có hai nhĩ ngữ giả Yvaine và Mitsuda Saburo. Có thể nói, đây là toàn bộ các chuyên gia về phương diện sinh vật, virus trên phi thuyền Hi Vọng. Bọn họ đang đồng tâm hiệp lực chống lại loại virus trên hành tinh mới.
Bất kỳ một hành tinh nào điều có hệ sinh thái riêng của mình, quá trình tiến hóa của chúng đều có những con đường riêng biệt. Tuy cũng có trường hợp giống nhau về mặt hình thức, nhưng về bản chất thì lại là hai thứ khác biệt.
Như loại virus trên hành tinh mới này, tuy đều là virus nhưng cấu trúc gen của hai bên lại khác xa nhau. Do đó, hệ thống miễn dịch của con người cũng như các kháng sinh đều vô dụng, không có chút hiệu quả với bọn chúng!
Dùng ví dụ đơn giản khác để hình dung, nếu sinh vật sống ở Trái Đất, hít một hơi không khí từ hành tinh khác, cho dù không khí nơi đó có thành phần y hệt Trái Đất. Nhưng chỉ cần không khí có chứa virus, vi sinh vật, như vậy sinh vật đó sẽ mắc bệnh ngay lập tức, hơn nữa còn lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, thậm chí tử vong sau mười mấy tiếng!
Sự thật luôn khác xa với những gì tiểu thuyết giả tưởng, phim truyện hoặc game…Khi tìm thấy hành tinh mới, việc hô hấp trên hành tinh đó cơ bản là việc tự sát! Chỉ cần một loại virus sinh sống trên hành tinh kia, cũng đủ giết sạch 99,9999% sinh vật đến từ bên ngoài!
Lúc này, loài người cũng đang gặp vấn đề y hệt…
Sắc mặt Yvaine hiện nét đau khổ. Hắn im lặng nhìn qua Mitsuda Saburo, sau đó ra lệnh:
-Sử dụng thiết bị đông lạnh siêu tốc. Đồng thời dùng dịch sinh thái. Đưa bọn họ vào thiết bị đông lạnh trước đã.
Nhân viên nghiên cứu kia sửng sốt. Hắn còn chưa kịp phát biểu, thì một nhà khoa học già nua bên cạnh đã nói:
-Tiến sĩ Yvaine, làm như thế không ổn. Thiết bị đông lạnh siêu tốc có những khuyết điểm rất nghiêm trọng. Con người chỉ có thể chịu đựng trong ba ngày. Nếu sau ba ngày, không rã đông thì cơ thể bọn họ sẽ chịu các thương tổn vĩnh viễn, chuyện đó…
Mitsuda Saburo lên tiếng ủng hộ Yvaine:
-Nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều chuyện tử vong. Cho tới giờ, đã có bốn người chết, hơn nữa Trương Hằng đã xuất hiện sốc phản ứng, tim dừng đập trong khoảng thời gian ngắn. Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ không thể cầm cự được. Trước khi tìm ra vắc xin phòng bệnh, cho bọn họ vào thiết bị đông lạnh siêu tốc là lựa chọn duy nhất.
Nhà khoa học kia thở dài, không tiếp tục ngăn cản nữa. Lát sau, trong phòng cách ly, thiết bị đông lạnh siêu tốc nhanh chóng được chuyển vào. Các binh lính bị nhiễm virus được đặt trong lồng chứa dịch sinh thái, nhằm ngăn chặn sự tiếp xúc trực tiếp của hơi lạnh, cũng như cung cấp năng lượng cho bọn họ. Sau đó, thiết bị đông lạnh siêu tốc ứng dụng kỹ thuật từ trường được khởi động. Nhất thời, tất cả nhân viên trong phòng cảm thấy như mùa đông tràn tới. Nhưng thật ra, các bệnh nhân không hề bị đóng băng, mà trông như đang ngủ một giấc ngủ dài, trên người không hề có một mảnh băng nào cả.
Các nhân viên nghiên cứu im lặng nhìn bệnh nhân đang say ngủ. Nhưng sau đó, Yvaine và Mitsuda Saburo nảy ra cuộc tranh luận.
-Tiến sĩ Mitsuda Saburo! Tôi kiên quyết phản đối việc dùng tế bào của đám quái vật để thí nghiệm. Hiện giờ chúng ta đang xảy ra chiến tranh với bọn chúng, mà tế bào kinh khủng kia ngài cũng đã thấy rồi. Vạn nhất có sự đột biến, hoặc khiến cho tế bào quái vật lây lan qua người bọn họ, như vậy…Ta thà rằng để bọn họ hi sinh còn hơn!
Yvaine to tiếng.
Sự nho nhã thường ngày của Mitsuda Saburo đã biến mất tăm, đôi mắt hắn đỏ lên, đáp trả:
-Nhưng tiến sĩ Yvaine, chúng ta bây giờ còn cách nào khác để cứu bọn họ sao? Mỗi người đều bị nhiễm ít nhất trên trăm loại virus nguy hiểm. Mỗi loại virus lại tạo nên những tổn thương khác nhau, cho nên mỗi thứ đều cần một loại vắc xin đặc thù hoặc một hệ thống miễn dịch để khắc chế. Nhưng chỉ với chúng ta, có thể chế ra trăm loại vắc xin trong ba ngày ngắn ngủi sao? Huống chi, hệ thống miễn dịch của bọn họ đã bị phá hủy hoàn toàn! Đây là biện pháp duy nhất!
Yvaine chần chờ một lát nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:
-Không được, chỉ riêng biện pháp này là tuyệt đối không thể. Tôi thừa nhận, đây có thể là biện pháp duy nhất để cứu bọn họ. Nhưng ngài không nghĩ tới sao? Một khi thất bại, bọn họ có thể sẽ biến thành quái vật, ngay cả ý thức cũng biến mất. Ngài cảm thấy bọn họ muốn mình trở thành như thế sao?
Mitsuda Saburo đáp:
-Sẽ không, bởi tôi không trực tiếp tiêm tế bào quái vật vào người bọn họ. Kiến thức cơ bản như vậy sao tôi lại không biết. Tôi lấy một ít virus bị lây nhiễm từ người họ tiêm vào tế bào quái vật. Ngài còn nhớ đặc điểm của chúng không? Là việc không hề có cấu trúc gen cố định, điều này giúp nó có thể biến đổi cấu trúc gen của mình tùy theo hoàn cảnh. Nói cách khác, khi nó rơi xuống bất kỳ hành tinh nào, chỉ cần không có siêu virus có thể tiêu diệt toàn bộ tế bào của nó trong nháy mắt, thì nó vẫn có thể tự tổ hợp gen của mình lại nhằm thích ứng với điều kiện trên hành tinh này, sinh ra hệ thống miễn dịch phù hợp.
Chúng ta có thể quan sát quá trình tế bào quái vật thành lập hệ thống miễn dịch, sau đó lấy ra tế bào quái vật đã có hệ thống miễn dịch hoàn chỉnh, hòa với dung môi, kháng nguyên, còn có…
Yvaine lại ngắt lời Mitsuda Saburo một lần nữa:
-Nhưng ngài chẳng lẽ không nghĩ tới, các bước trên chỉ được thực hiện theo các kiến thức khoa học cơ bản của mà loài người chúng ta phát minh ra. Tôi có thể hiểu cách suy nghĩ của ngài, không phải tiêm thẳng tế bào quái vật vào người bệnh, mà đầu tiên tạo ra một loại tế bào quái vật đã chuyển đổi cấu trúc gen, có hệ thống miễn dịch phù hợp, sau đó mới tiêm vào thân thể con người. Nó sẽ giúp cho người bệnh trong thời gian ngắn xây dựng hệ miễn dịch. NHƯNG TẤT CẢ CHỈ LÀ SUY LUẬN CỦA CON NGƯỜI CHÚNG TA…Ai dám khẳng định, đơn vị tối giản nhất của đám quái vật kia là loại tế bào này? Vạn nhất, trong tế bào này chứa một chuỗi gen, không thậm chí là một đoạn gen, thậm chí chỉ là những thành phần axit amin nhỏ nhoi thôi, tạo thành sự thôn phệ và cắn nuốt sinh vật khác đây?
Đây là vũ trụ! Chúng ta không biết loại tế bào quái vật này có cấu tạo ra sao. Vạn nhất đúng như lời tôi, chỉ cần một đoạn gen ngắn ngủi cũng có thể sinh sôi nảy nở, sau đó thôn phệ vật chủ thì sao? Có thể ban đầu không có tình huống phát sinh, nhưng trong cơ thể người bệnh vẫn có tế bào quái vật. Đợi đến mười ngày sau, mười năm sau, một trăm năm sau thì sao? Nó đột nhiên bộc phát, cắn nuốt vật chủ, sinh sôi nảy nở từ chính bên trong phi thuyền Hi Vọng! Giống như nền văn minh sứa kia, trình độ văn minh cũng gần như tương đương chúng ta, lại bị một loại tế bào lây nhiễm tiêu diệt hoàn toàn trong thời gian ngắn. NGÀI MUỐN CẢ LOÀI NGƯỜI HỦY DIỆT SAO?!
Những lời này của Yvaine đã rất nặng. Có thể nói, nếu như không có chữ suy đoán lúc đầu, chỉ với những lời này, nếu hắn lên án Mitsuda Saburo công khai, có thể khép Mitsuda Saburo vào tội danh phản bội loài người.
Khuôn mặt Mitsuda Saburo đỏ bừng, phảng phất như chỉ đụng nhẹ vào thì sẽ máu sẽ tuôn trào. Hơi thở hắn dồn dập, kiên quyết nói:
-Bất kể ra sao, thí nghiệm này ta nhất định sẽ tiến hành! Tiến sĩ Yvaine, nếu ngài có vấn đề gì về thí nghiệm này, ngài có thể báo cáo với hạm trưởng, cho ngài ấy quyết định nên hay không tiến hành thí nghiệm…
…Đó không phải vì vinh dự cá nhân, cũng không phải thành tích gì cả!
Mitsuda Saburo đột nhiên cảm giác ngực mình như bùng cháy, nhớ đến nụ cười trước lúc ra đi của nàng, hắn đột nhiên lấy được dũng khí, gầm lên:
-Đó là vì sinh mạng của con người! Người ra đi vĩnh viễn không bao giờ hiểu nỗi đau của người ở lại. Họ chết, tất cả đều biến mất. Nhưng nỗi đau vẫn còn ở lại, ám ảnh những người còn sống! Tôi sẽ kiên trì, kiên trì làm bằng được thí nghiệm này, trừ phi có ai tống giam ta lại!
Tiến sĩ Yvaine, ngài không hiểu. Thí nghiệm này không chỉ cứu những người bị lây nhiễm nơi đây, còn có tương lai của loài người, của chúng ta. Trong vũ trụ, chúng ta quá yếu ớt, bất kỳ một virus nhỏ nhoi, một sinh vật ngoài hành tinh nào cũng có thể diệt chủng loài người. Lần trước đã chết hai mươi mấy người, chúng ta chịu đựng, vậy tiếp theo thì sao? Tiếp tục vứt bỏ tính mạng của những người ở đây? Như đám lãnh đạo khốn kiếp trên Trái Đất sao, vì số đông mà vứt bỏ số ít sao? Chỉ bởi vì…chỉ bởi vì BỌN HỌ KHÔNG THỂ CỨU CHỮA SAO?!
Không! Chỉ cần có thể cứu, thì tôi tuyệt đối không buông tay. Sinh mạng là thứ trân quý nhất của cả vũ trụ này. Tế bào quái vật, là chìa khóa để xây dựng nên một loại virus có thể miễn dịch toàn bộ virus khác. Nó rất nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm đó lại đáng giá. Còn việc làm sao chế ngự sự nguy hiểm của nó, khiến nó có thể sử dụng chính là nhiệm vụ của các nhà khoa học chúng ta, không phải sao?
Mitsuda Saburo cúi đầu, khom lưng về phía Yvaine, nói:
-Như vậy, cảm ơn tiến sĩ Yvaine vì đã hợp tác với tôi đến lúc này. Hợp tác với ngài đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Bây giờ, đây là… cuộc chiến của riêng tôi! Vô luận ra sao, trừ phi giết chết tôi mới có thể ngăn cản thí nghiệm này. Ngoài ra, nếu như tế bào quái vật phát sinh biến dị, hoặc lây lan ra ngoài, nuốt chửng cả tôi. Trước khi chết, tôi sẽ ấn chiếc nút tự hủy trong phòng thí nghiệm…
Nói xong, Mitsuda Saburo đứng lên, một mình đi ra khỏi phòng thí nghiệm sinh vật rộng lớn. Hắn từ chối bất kỳ ai đi theo, một mình tiến vào phòng thí nghiệm thuộc tiểu tổ của mình. Tấm lưng cô độc của hắn dần biến mất trong tầm nhìn của mọi người, nhưng nó đang phát ra một loại ánh sáng chói lọi, đến mức không ai có thể nhìn thẳng vào…
Bên trong phi thuyền Hi Vọng, đang có một cuộc chiến khác…
-Không ổn, virus đã lây lan đến nội tạng rồi. Đã xuất hiện tình trạng chảy máu trong, khó thở, nhịp tim giảm đột ngột…Cứ như thế, e rằng…
Một nhân viên nghiên cứu nhìn vào màn hình, vội vàng kêu to.
Phía sau, tổng cộng có hơn 100 nhà khoa học, nhân viên nghiên cứu, còn có hai nhĩ ngữ giả Yvaine và Mitsuda Saburo. Có thể nói, đây là toàn bộ các chuyên gia về phương diện sinh vật, virus trên phi thuyền Hi Vọng. Bọn họ đang đồng tâm hiệp lực chống lại loại virus trên hành tinh mới.
Bất kỳ một hành tinh nào điều có hệ sinh thái riêng của mình, quá trình tiến hóa của chúng đều có những con đường riêng biệt. Tuy cũng có trường hợp giống nhau về mặt hình thức, nhưng về bản chất thì lại là hai thứ khác biệt.
Như loại virus trên hành tinh mới này, tuy đều là virus nhưng cấu trúc gen của hai bên lại khác xa nhau. Do đó, hệ thống miễn dịch của con người cũng như các kháng sinh đều vô dụng, không có chút hiệu quả với bọn chúng!
Dùng ví dụ đơn giản khác để hình dung, nếu sinh vật sống ở Trái Đất, hít một hơi không khí từ hành tinh khác, cho dù không khí nơi đó có thành phần y hệt Trái Đất. Nhưng chỉ cần không khí có chứa virus, vi sinh vật, như vậy sinh vật đó sẽ mắc bệnh ngay lập tức, hơn nữa còn lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, thậm chí tử vong sau mười mấy tiếng!
Sự thật luôn khác xa với những gì tiểu thuyết giả tưởng, phim truyện hoặc game…Khi tìm thấy hành tinh mới, việc hô hấp trên hành tinh đó cơ bản là việc tự sát! Chỉ cần một loại virus sinh sống trên hành tinh kia, cũng đủ giết sạch 99,9999% sinh vật đến từ bên ngoài!
Lúc này, loài người cũng đang gặp vấn đề y hệt…
Sắc mặt Yvaine hiện nét đau khổ. Hắn im lặng nhìn qua Mitsuda Saburo, sau đó ra lệnh:
-Sử dụng thiết bị đông lạnh siêu tốc. Đồng thời dùng dịch sinh thái. Đưa bọn họ vào thiết bị đông lạnh trước đã.
Nhân viên nghiên cứu kia sửng sốt. Hắn còn chưa kịp phát biểu, thì một nhà khoa học già nua bên cạnh đã nói:
-Tiến sĩ Yvaine, làm như thế không ổn. Thiết bị đông lạnh siêu tốc có những khuyết điểm rất nghiêm trọng. Con người chỉ có thể chịu đựng trong ba ngày. Nếu sau ba ngày, không rã đông thì cơ thể bọn họ sẽ chịu các thương tổn vĩnh viễn, chuyện đó…
Mitsuda Saburo lên tiếng ủng hộ Yvaine:
-Nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều chuyện tử vong. Cho tới giờ, đã có bốn người chết, hơn nữa Trương Hằng đã xuất hiện sốc phản ứng, tim dừng đập trong khoảng thời gian ngắn. Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ không thể cầm cự được. Trước khi tìm ra vắc xin phòng bệnh, cho bọn họ vào thiết bị đông lạnh siêu tốc là lựa chọn duy nhất.
Nhà khoa học kia thở dài, không tiếp tục ngăn cản nữa. Lát sau, trong phòng cách ly, thiết bị đông lạnh siêu tốc nhanh chóng được chuyển vào. Các binh lính bị nhiễm virus được đặt trong lồng chứa dịch sinh thái, nhằm ngăn chặn sự tiếp xúc trực tiếp của hơi lạnh, cũng như cung cấp năng lượng cho bọn họ. Sau đó, thiết bị đông lạnh siêu tốc ứng dụng kỹ thuật từ trường được khởi động. Nhất thời, tất cả nhân viên trong phòng cảm thấy như mùa đông tràn tới. Nhưng thật ra, các bệnh nhân không hề bị đóng băng, mà trông như đang ngủ một giấc ngủ dài, trên người không hề có một mảnh băng nào cả.
Các nhân viên nghiên cứu im lặng nhìn bệnh nhân đang say ngủ. Nhưng sau đó, Yvaine và Mitsuda Saburo nảy ra cuộc tranh luận.
-Tiến sĩ Mitsuda Saburo! Tôi kiên quyết phản đối việc dùng tế bào của đám quái vật để thí nghiệm. Hiện giờ chúng ta đang xảy ra chiến tranh với bọn chúng, mà tế bào kinh khủng kia ngài cũng đã thấy rồi. Vạn nhất có sự đột biến, hoặc khiến cho tế bào quái vật lây lan qua người bọn họ, như vậy…Ta thà rằng để bọn họ hi sinh còn hơn!
Yvaine to tiếng.
Sự nho nhã thường ngày của Mitsuda Saburo đã biến mất tăm, đôi mắt hắn đỏ lên, đáp trả:
-Nhưng tiến sĩ Yvaine, chúng ta bây giờ còn cách nào khác để cứu bọn họ sao? Mỗi người đều bị nhiễm ít nhất trên trăm loại virus nguy hiểm. Mỗi loại virus lại tạo nên những tổn thương khác nhau, cho nên mỗi thứ đều cần một loại vắc xin đặc thù hoặc một hệ thống miễn dịch để khắc chế. Nhưng chỉ với chúng ta, có thể chế ra trăm loại vắc xin trong ba ngày ngắn ngủi sao? Huống chi, hệ thống miễn dịch của bọn họ đã bị phá hủy hoàn toàn! Đây là biện pháp duy nhất!
Yvaine chần chờ một lát nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:
-Không được, chỉ riêng biện pháp này là tuyệt đối không thể. Tôi thừa nhận, đây có thể là biện pháp duy nhất để cứu bọn họ. Nhưng ngài không nghĩ tới sao? Một khi thất bại, bọn họ có thể sẽ biến thành quái vật, ngay cả ý thức cũng biến mất. Ngài cảm thấy bọn họ muốn mình trở thành như thế sao?
Mitsuda Saburo đáp:
-Sẽ không, bởi tôi không trực tiếp tiêm tế bào quái vật vào người bọn họ. Kiến thức cơ bản như vậy sao tôi lại không biết. Tôi lấy một ít virus bị lây nhiễm từ người họ tiêm vào tế bào quái vật. Ngài còn nhớ đặc điểm của chúng không? Là việc không hề có cấu trúc gen cố định, điều này giúp nó có thể biến đổi cấu trúc gen của mình tùy theo hoàn cảnh. Nói cách khác, khi nó rơi xuống bất kỳ hành tinh nào, chỉ cần không có siêu virus có thể tiêu diệt toàn bộ tế bào của nó trong nháy mắt, thì nó vẫn có thể tự tổ hợp gen của mình lại nhằm thích ứng với điều kiện trên hành tinh này, sinh ra hệ thống miễn dịch phù hợp.
Chúng ta có thể quan sát quá trình tế bào quái vật thành lập hệ thống miễn dịch, sau đó lấy ra tế bào quái vật đã có hệ thống miễn dịch hoàn chỉnh, hòa với dung môi, kháng nguyên, còn có…
Yvaine lại ngắt lời Mitsuda Saburo một lần nữa:
-Nhưng ngài chẳng lẽ không nghĩ tới, các bước trên chỉ được thực hiện theo các kiến thức khoa học cơ bản của mà loài người chúng ta phát minh ra. Tôi có thể hiểu cách suy nghĩ của ngài, không phải tiêm thẳng tế bào quái vật vào người bệnh, mà đầu tiên tạo ra một loại tế bào quái vật đã chuyển đổi cấu trúc gen, có hệ thống miễn dịch phù hợp, sau đó mới tiêm vào thân thể con người. Nó sẽ giúp cho người bệnh trong thời gian ngắn xây dựng hệ miễn dịch. NHƯNG TẤT CẢ CHỈ LÀ SUY LUẬN CỦA CON NGƯỜI CHÚNG TA…Ai dám khẳng định, đơn vị tối giản nhất của đám quái vật kia là loại tế bào này? Vạn nhất, trong tế bào này chứa một chuỗi gen, không thậm chí là một đoạn gen, thậm chí chỉ là những thành phần axit amin nhỏ nhoi thôi, tạo thành sự thôn phệ và cắn nuốt sinh vật khác đây?
Đây là vũ trụ! Chúng ta không biết loại tế bào quái vật này có cấu tạo ra sao. Vạn nhất đúng như lời tôi, chỉ cần một đoạn gen ngắn ngủi cũng có thể sinh sôi nảy nở, sau đó thôn phệ vật chủ thì sao? Có thể ban đầu không có tình huống phát sinh, nhưng trong cơ thể người bệnh vẫn có tế bào quái vật. Đợi đến mười ngày sau, mười năm sau, một trăm năm sau thì sao? Nó đột nhiên bộc phát, cắn nuốt vật chủ, sinh sôi nảy nở từ chính bên trong phi thuyền Hi Vọng! Giống như nền văn minh sứa kia, trình độ văn minh cũng gần như tương đương chúng ta, lại bị một loại tế bào lây nhiễm tiêu diệt hoàn toàn trong thời gian ngắn. NGÀI MUỐN CẢ LOÀI NGƯỜI HỦY DIỆT SAO?!
Những lời này của Yvaine đã rất nặng. Có thể nói, nếu như không có chữ suy đoán lúc đầu, chỉ với những lời này, nếu hắn lên án Mitsuda Saburo công khai, có thể khép Mitsuda Saburo vào tội danh phản bội loài người.
Khuôn mặt Mitsuda Saburo đỏ bừng, phảng phất như chỉ đụng nhẹ vào thì sẽ máu sẽ tuôn trào. Hơi thở hắn dồn dập, kiên quyết nói:
-Bất kể ra sao, thí nghiệm này ta nhất định sẽ tiến hành! Tiến sĩ Yvaine, nếu ngài có vấn đề gì về thí nghiệm này, ngài có thể báo cáo với hạm trưởng, cho ngài ấy quyết định nên hay không tiến hành thí nghiệm…
…Đó không phải vì vinh dự cá nhân, cũng không phải thành tích gì cả!
Mitsuda Saburo đột nhiên cảm giác ngực mình như bùng cháy, nhớ đến nụ cười trước lúc ra đi của nàng, hắn đột nhiên lấy được dũng khí, gầm lên:
-Đó là vì sinh mạng của con người! Người ra đi vĩnh viễn không bao giờ hiểu nỗi đau của người ở lại. Họ chết, tất cả đều biến mất. Nhưng nỗi đau vẫn còn ở lại, ám ảnh những người còn sống! Tôi sẽ kiên trì, kiên trì làm bằng được thí nghiệm này, trừ phi có ai tống giam ta lại!
Tiến sĩ Yvaine, ngài không hiểu. Thí nghiệm này không chỉ cứu những người bị lây nhiễm nơi đây, còn có tương lai của loài người, của chúng ta. Trong vũ trụ, chúng ta quá yếu ớt, bất kỳ một virus nhỏ nhoi, một sinh vật ngoài hành tinh nào cũng có thể diệt chủng loài người. Lần trước đã chết hai mươi mấy người, chúng ta chịu đựng, vậy tiếp theo thì sao? Tiếp tục vứt bỏ tính mạng của những người ở đây? Như đám lãnh đạo khốn kiếp trên Trái Đất sao, vì số đông mà vứt bỏ số ít sao? Chỉ bởi vì…chỉ bởi vì BỌN HỌ KHÔNG THỂ CỨU CHỮA SAO?!
Không! Chỉ cần có thể cứu, thì tôi tuyệt đối không buông tay. Sinh mạng là thứ trân quý nhất của cả vũ trụ này. Tế bào quái vật, là chìa khóa để xây dựng nên một loại virus có thể miễn dịch toàn bộ virus khác. Nó rất nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm đó lại đáng giá. Còn việc làm sao chế ngự sự nguy hiểm của nó, khiến nó có thể sử dụng chính là nhiệm vụ của các nhà khoa học chúng ta, không phải sao?
Mitsuda Saburo cúi đầu, khom lưng về phía Yvaine, nói:
-Như vậy, cảm ơn tiến sĩ Yvaine vì đã hợp tác với tôi đến lúc này. Hợp tác với ngài đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Bây giờ, đây là… cuộc chiến của riêng tôi! Vô luận ra sao, trừ phi giết chết tôi mới có thể ngăn cản thí nghiệm này. Ngoài ra, nếu như tế bào quái vật phát sinh biến dị, hoặc lây lan ra ngoài, nuốt chửng cả tôi. Trước khi chết, tôi sẽ ấn chiếc nút tự hủy trong phòng thí nghiệm…
Nói xong, Mitsuda Saburo đứng lên, một mình đi ra khỏi phòng thí nghiệm sinh vật rộng lớn. Hắn từ chối bất kỳ ai đi theo, một mình tiến vào phòng thí nghiệm thuộc tiểu tổ của mình. Tấm lưng cô độc của hắn dần biến mất trong tầm nhìn của mọi người, nhưng nó đang phát ra một loại ánh sáng chói lọi, đến mức không ai có thể nhìn thẳng vào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.