Chương 4: Tai Nạn Xe Cộ
Hội Thuyết Thoại Trửu Tử
25/08/2021
Tuy Lữ Thụ không biết tại sao mình còn sống, thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn trên thân cũng chẳng có, nhưng vết máu trên người là thật, dòng nước ấm lúc trước cũng là thật, mà ấn ký ngôi sao trong lòng bàn tay lại càng là việc có thật.
Chính Lữ Thụ cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn liên tưởng đến mấy cái tin tức kỳ lạ trên mạng mấy hôm nay, hình như lúc này mình cũng giống như thế.
Giờ khắc này, hết thảy mọi dấu hiệu đều giống như đang nói cho hắn biết: Hắn không còn là người bình thường nữa rồi.
Kéo theo đó là đủ loại tâm tình xuất hiện, một phần là tim đập nhanh sau khi gặp tai nạn xe cộ, dù sao bị xe hàng lớn như vậy đụng bay, ai mà không sợ chứ.
Một phần khác chắc chắn là mừng thầm, thiếu niên tầm tuổi này có ai sẽ không muốn mình khác người chứ, nếu như cho một tên thiếu niên 17 tuổi đứng trước sự lựa chọn có muốn đạt được sức mạnh đặc biệt hay không, chỉ sợ hơn 90% chắc chắn sẽ chọn là muốn, bất chấp sau đó có hậu quả gì hay không.
Mà một loại tâm tình cuối cùng chính là. . . mặc kệ mình có sao hay không, mình đang đi ở đúng làn đường cơ mà, nơi này cũng không có cột đèn tín hiệu, đối phương đụng mình là người ta sai rồi.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, đêm hôm khuya khoắt chạy đi mua mì tôm cho Tiểu Ngư, cuối cùng bị xe hàng tông, mình biết đi đâu đòi công đạo đây?
Lúc này đòi bồi thường còn không được sao? Huống hồ mình không phải là bọn lừa gạt giả bộ bị đụng, mình quả thật bị tông trúng mà.
Chỉ là có một vấn đề... thương thế trên người mình sau khi dòng nước ấm kia chảy qua đã biến mất không thấy đâu nữa rồi, điểm này Lữ Thụ phi thường chắc chắn.
Nếu như lúc đến bệnh viện không kiểm tra ra thương tích gì, vậy tiền bồi thường này làm sao mà lấy?
Sự tình người nghệ sĩ biểu diễn lửa bị bắt đi lúc chiều vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nếu như ở bệnh viện, bọn họ thấy mình bị đụng xe mà vẫn không có việc gì, vạn nhất người ta phát hiện mình không bình thường liệu có bắt mình đi không?
Lúc này Lữ Thụ có chút lo lắng chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, nếu như mình bị đưa đi vậy ai sẽ chăm sóc cho Lữ Tiểu Ngư đây?
Nếu như Lữ Thụ không nhìn thấy sự tình ở hậu trường rạp xiếc hôm nay, vậy hắn có lẽ sẽ to gan đi đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng hắn đã nhìn thấy sự tình kia rồi.
Rõ ràng hiện giờ có thể đòi đối phương tiền bảo hiểm bồi thường, sau đó dùng số tiền kia bước lên nhân sinh đỉnh phong, thế nhưng Lữ Thụ chỉ đành ỉu xìu rút lui.
Khoan, nếu đã đòi bồi thường theo cách bình thường không được, vậy cứ dùng cách không bình thường thử xem đã,
- Anh gây ra chuyện lớn rồi!
Lữ Thụ từ từ bò dậy.
Gã tài xế nhìn thấy Lữ Thụ với khuôn mặt đầy máu đang chầm chậm đứng lên, cả người lập tức cảm thấy lạnh buốt, chuyện gì thế này?
Sự tình đang diễn ra quá kỳ quái rồi, lúc này đây gã chỉ muốn quay lưng bỏ chạy thật nhanh mà thôi.
- Giải quyết chung hay là giải quyết riêng...
Nhưng mà Lữ Thụ chỉ vừa nói một nửa câu thì gã tài xế đã hô to: “Có quỷ”, rồi vội vàng bỏ của chạy lấy người, ngay cả xe hàng cũng bỏ lại đấy.
Lữ Thụ im lặng đứng tại chỗ. . .
- Đệch mợ. . .
Hắn chà chà vết máu trên mặt rồi trơ mắt nhìn gã tài xế đang chạy như bị ma đuổi ở phía xa, tại sao không bồi thường mà lại bỏ chạy cơ chứ, haiz.
Lữ Thụ xoay người rời đi, quả thực một màn lúc sáng vẫn còn ám ảnh hắn, ai biết lát nữa đám người áo đen kia có xuất hiện ở đây không, cứ rời đi trước cho chắc.
Hắn vốn dự định trực tiếp về nhà, nhưng nghĩ nghĩ làm sao cuối cùng vẫn đi đến cửa hàng tiện lợi, quanh khu này mồng ba tết mà còn mở cửa bán hàng thì chỉ có một mình cửa hàng tiện lợi này thôi.
- Ông chủ, bán cho cháu hai gói mì thịt bò với ạ.
Lữ Thụ máu me đầy mặt móc ra một tờ 5 tệ đưa cho ông chủ cửa hàng, ông chủ cửa hàng hoảng hốt nhìn chằm chằm hắn.
Lữ Thụ cầm lấy hai gói mì thịt bò từ bên trên kệ hàng xong liền rời khỏi, hắn không biết bộ dáng lúc này của mình vô cùng dọa người.
Tuyết vẫn còn đang rơi, lúc bông tuyết thổi qua ánh đèn đường mờ nhạt, cả khung cảnh dường như trở thành một thước phim điện ảnh kinh điển vậy.
Lữ Thụ bước lên lớp tuyết mỏng trên đường, lưu lại một hàng dấu chân thật dài. Tuyết trắng, mặt đất màu đen, ánh đèn mờ nhạt cùng chân trời thâm thúy âm u đột ngột lại hài hòa.
Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn lại nơi mình đã đi qua, phảng phất có thứ gì đó trong sinh mệnh hắn đã thay đổi rồi.
. . .
- Lữ Thụ! Anh bị làm sao thế?
Lúc Lữ Thụ mở cửa ra, Lữ Tiểu Ngư nhìn thấy bèn hốt hoảng hỏi.
Một thân máu me như thế muốn người khác không chú ý cũng khó, vừa rồi Lữ Thụ đi đường đã dọa cho hai người bỏ chạy mất dép đấy.
- Không sao, bị xe đụng mà thôi, không có bị thương gì đâu.
Lữ Thụ từ tốn giải thích.
Cô nhóc nhìn Lữ Thụ tựa như đang nhìn một thằng ngốc, máu me đầy người như vậy mà còn dám nói mình không bị thương ư?
- Vậy có phải anh đụng chết chiếc xe đó không? Cho nên chiếc xe mới chảy nhiều máu như vậy hả?
Mặt Lữ Thụ nghệt ra:
- Cái gì mà anh đụng chết xe chứ, có biết nói chuyện không thế! Anh đi tắm đây, em đi nấu mì đi, sẵn nấu cho anh một bát luôn.
Hắn không muốn giải thích chi tiết với Lữ Tiểu Ngư, bởi vì hắn biết chuyện này cho dù có giải thích cũng không cách nào rõ ràng được.
Nước nóng cọ rửa thân thể Lữ Thụ, Lữ Thụ đứng dưới vòi nước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, hơi nước bốc lên đã làm tấm kính mờ đi rất nhiều.
- Cũng chẳng có gì thay đổi nhỉ.
Lữ Thụ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, thân thể hắn lúc này tạm thời không có gì khác biệt cả, ít nhất nhìn từ bên ngoài là như thế.
Nếu như không phải trong lòng bàn tay xuất hiện một vết bớt giống như hạt đậu, hắn còn tưởng rằng tất cả mọi việc lúc nãy có khi đều là một giấc mơ cũng nên.
Lữ Thụ nhìn chăm chú cái vết bớt đấy, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một cái giao diện: Menu Chính.
Bên dưới Menu Chính còn có vài phân mục: Cửa Hàng, Trung Tâm Rút Thưởng, Ghi Chép Thu Thập.
Trong đầu Lữ Thụ thầm chọn mở cửa hàng ra xem thử, bên trong cửa hàng chỉ có một vật phẩm hiện lên ánh sáng, tất cả vật phẩm còn lại đều là màu xám ngắt, ngay cả nó là thứ gì cũng nhìn không ra.
Mà tên của vật phẩm có thể mua lại có chút kỳ quái.
Tinh Thần Quả Thực - giá bán 1000.
Bên dưới cửa hàng còn đề một dòng chữ:
Số dư còn lại: 697.
Lữ Thụ có chút buồn bực, số dư 697 này là sao vậy, tại sao mình lại có số dư ở trong cái cửa hàng này chứ?
Đúng lúc lúc này, con số 697 bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, biến thành 701!
Lữ Thụ nhớ ở ngoài Menu Chính còn có hạng mục ghi chép thu thập, hắn lập tức chọn vào phần đấy để nhìn thử, quả nhiên bên trong có ghi chép rất rõ ràng.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Đông: +131, +27, +5, +1, +1...
Thứ đồ chơi này hình như vẫn đang tiếp tục hoạt động, nhưng mà cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Đông là chuyện gì thế, Trương Đông không phải là ông chủ béo ở cửa hàng tiện lợi mình vừa đến sao?
Không lẽ bộ dạng đáng sợ của mình dọa ông ấy một hồi, sau đấy cảm xúc
tiêu cực của ông ta mới biến thành thu nhập của mình ư?
Đây chẳng phải giống như Đại Ma Vương trong truyền thuyết sao, người ta càng sợ, thuộc tính của hắn sẽ càng tăng? Nhưng mà người ta có thể trực tiếp mạnh lên, còn mình thì phải từ từ mua vật phẩm dùng để mạnh lên ấy.
.
Chính Lữ Thụ cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn liên tưởng đến mấy cái tin tức kỳ lạ trên mạng mấy hôm nay, hình như lúc này mình cũng giống như thế.
Giờ khắc này, hết thảy mọi dấu hiệu đều giống như đang nói cho hắn biết: Hắn không còn là người bình thường nữa rồi.
Kéo theo đó là đủ loại tâm tình xuất hiện, một phần là tim đập nhanh sau khi gặp tai nạn xe cộ, dù sao bị xe hàng lớn như vậy đụng bay, ai mà không sợ chứ.
Một phần khác chắc chắn là mừng thầm, thiếu niên tầm tuổi này có ai sẽ không muốn mình khác người chứ, nếu như cho một tên thiếu niên 17 tuổi đứng trước sự lựa chọn có muốn đạt được sức mạnh đặc biệt hay không, chỉ sợ hơn 90% chắc chắn sẽ chọn là muốn, bất chấp sau đó có hậu quả gì hay không.
Mà một loại tâm tình cuối cùng chính là. . . mặc kệ mình có sao hay không, mình đang đi ở đúng làn đường cơ mà, nơi này cũng không có cột đèn tín hiệu, đối phương đụng mình là người ta sai rồi.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, đêm hôm khuya khoắt chạy đi mua mì tôm cho Tiểu Ngư, cuối cùng bị xe hàng tông, mình biết đi đâu đòi công đạo đây?
Lúc này đòi bồi thường còn không được sao? Huống hồ mình không phải là bọn lừa gạt giả bộ bị đụng, mình quả thật bị tông trúng mà.
Chỉ là có một vấn đề... thương thế trên người mình sau khi dòng nước ấm kia chảy qua đã biến mất không thấy đâu nữa rồi, điểm này Lữ Thụ phi thường chắc chắn.
Nếu như lúc đến bệnh viện không kiểm tra ra thương tích gì, vậy tiền bồi thường này làm sao mà lấy?
Sự tình người nghệ sĩ biểu diễn lửa bị bắt đi lúc chiều vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nếu như ở bệnh viện, bọn họ thấy mình bị đụng xe mà vẫn không có việc gì, vạn nhất người ta phát hiện mình không bình thường liệu có bắt mình đi không?
Lúc này Lữ Thụ có chút lo lắng chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, nếu như mình bị đưa đi vậy ai sẽ chăm sóc cho Lữ Tiểu Ngư đây?
Nếu như Lữ Thụ không nhìn thấy sự tình ở hậu trường rạp xiếc hôm nay, vậy hắn có lẽ sẽ to gan đi đến bệnh viện kiểm tra một chút, nhưng hắn đã nhìn thấy sự tình kia rồi.
Rõ ràng hiện giờ có thể đòi đối phương tiền bảo hiểm bồi thường, sau đó dùng số tiền kia bước lên nhân sinh đỉnh phong, thế nhưng Lữ Thụ chỉ đành ỉu xìu rút lui.
Khoan, nếu đã đòi bồi thường theo cách bình thường không được, vậy cứ dùng cách không bình thường thử xem đã,
- Anh gây ra chuyện lớn rồi!
Lữ Thụ từ từ bò dậy.
Gã tài xế nhìn thấy Lữ Thụ với khuôn mặt đầy máu đang chầm chậm đứng lên, cả người lập tức cảm thấy lạnh buốt, chuyện gì thế này?
Sự tình đang diễn ra quá kỳ quái rồi, lúc này đây gã chỉ muốn quay lưng bỏ chạy thật nhanh mà thôi.
- Giải quyết chung hay là giải quyết riêng...
Nhưng mà Lữ Thụ chỉ vừa nói một nửa câu thì gã tài xế đã hô to: “Có quỷ”, rồi vội vàng bỏ của chạy lấy người, ngay cả xe hàng cũng bỏ lại đấy.
Lữ Thụ im lặng đứng tại chỗ. . .
- Đệch mợ. . .
Hắn chà chà vết máu trên mặt rồi trơ mắt nhìn gã tài xế đang chạy như bị ma đuổi ở phía xa, tại sao không bồi thường mà lại bỏ chạy cơ chứ, haiz.
Lữ Thụ xoay người rời đi, quả thực một màn lúc sáng vẫn còn ám ảnh hắn, ai biết lát nữa đám người áo đen kia có xuất hiện ở đây không, cứ rời đi trước cho chắc.
Hắn vốn dự định trực tiếp về nhà, nhưng nghĩ nghĩ làm sao cuối cùng vẫn đi đến cửa hàng tiện lợi, quanh khu này mồng ba tết mà còn mở cửa bán hàng thì chỉ có một mình cửa hàng tiện lợi này thôi.
- Ông chủ, bán cho cháu hai gói mì thịt bò với ạ.
Lữ Thụ máu me đầy mặt móc ra một tờ 5 tệ đưa cho ông chủ cửa hàng, ông chủ cửa hàng hoảng hốt nhìn chằm chằm hắn.
Lữ Thụ cầm lấy hai gói mì thịt bò từ bên trên kệ hàng xong liền rời khỏi, hắn không biết bộ dáng lúc này của mình vô cùng dọa người.
Tuyết vẫn còn đang rơi, lúc bông tuyết thổi qua ánh đèn đường mờ nhạt, cả khung cảnh dường như trở thành một thước phim điện ảnh kinh điển vậy.
Lữ Thụ bước lên lớp tuyết mỏng trên đường, lưu lại một hàng dấu chân thật dài. Tuyết trắng, mặt đất màu đen, ánh đèn mờ nhạt cùng chân trời thâm thúy âm u đột ngột lại hài hòa.
Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn lại nơi mình đã đi qua, phảng phất có thứ gì đó trong sinh mệnh hắn đã thay đổi rồi.
. . .
- Lữ Thụ! Anh bị làm sao thế?
Lúc Lữ Thụ mở cửa ra, Lữ Tiểu Ngư nhìn thấy bèn hốt hoảng hỏi.
Một thân máu me như thế muốn người khác không chú ý cũng khó, vừa rồi Lữ Thụ đi đường đã dọa cho hai người bỏ chạy mất dép đấy.
- Không sao, bị xe đụng mà thôi, không có bị thương gì đâu.
Lữ Thụ từ tốn giải thích.
Cô nhóc nhìn Lữ Thụ tựa như đang nhìn một thằng ngốc, máu me đầy người như vậy mà còn dám nói mình không bị thương ư?
- Vậy có phải anh đụng chết chiếc xe đó không? Cho nên chiếc xe mới chảy nhiều máu như vậy hả?
Mặt Lữ Thụ nghệt ra:
- Cái gì mà anh đụng chết xe chứ, có biết nói chuyện không thế! Anh đi tắm đây, em đi nấu mì đi, sẵn nấu cho anh một bát luôn.
Hắn không muốn giải thích chi tiết với Lữ Tiểu Ngư, bởi vì hắn biết chuyện này cho dù có giải thích cũng không cách nào rõ ràng được.
Nước nóng cọ rửa thân thể Lữ Thụ, Lữ Thụ đứng dưới vòi nước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, hơi nước bốc lên đã làm tấm kính mờ đi rất nhiều.
- Cũng chẳng có gì thay đổi nhỉ.
Lữ Thụ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, thân thể hắn lúc này tạm thời không có gì khác biệt cả, ít nhất nhìn từ bên ngoài là như thế.
Nếu như không phải trong lòng bàn tay xuất hiện một vết bớt giống như hạt đậu, hắn còn tưởng rằng tất cả mọi việc lúc nãy có khi đều là một giấc mơ cũng nên.
Lữ Thụ nhìn chăm chú cái vết bớt đấy, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một cái giao diện: Menu Chính.
Bên dưới Menu Chính còn có vài phân mục: Cửa Hàng, Trung Tâm Rút Thưởng, Ghi Chép Thu Thập.
Trong đầu Lữ Thụ thầm chọn mở cửa hàng ra xem thử, bên trong cửa hàng chỉ có một vật phẩm hiện lên ánh sáng, tất cả vật phẩm còn lại đều là màu xám ngắt, ngay cả nó là thứ gì cũng nhìn không ra.
Mà tên của vật phẩm có thể mua lại có chút kỳ quái.
Tinh Thần Quả Thực - giá bán 1000.
Bên dưới cửa hàng còn đề một dòng chữ:
Số dư còn lại: 697.
Lữ Thụ có chút buồn bực, số dư 697 này là sao vậy, tại sao mình lại có số dư ở trong cái cửa hàng này chứ?
Đúng lúc lúc này, con số 697 bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, biến thành 701!
Lữ Thụ nhớ ở ngoài Menu Chính còn có hạng mục ghi chép thu thập, hắn lập tức chọn vào phần đấy để nhìn thử, quả nhiên bên trong có ghi chép rất rõ ràng.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Đông: +131, +27, +5, +1, +1...
Thứ đồ chơi này hình như vẫn đang tiếp tục hoạt động, nhưng mà cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Đông là chuyện gì thế, Trương Đông không phải là ông chủ béo ở cửa hàng tiện lợi mình vừa đến sao?
Không lẽ bộ dạng đáng sợ của mình dọa ông ấy một hồi, sau đấy cảm xúc
tiêu cực của ông ta mới biến thành thu nhập của mình ư?
Đây chẳng phải giống như Đại Ma Vương trong truyền thuyết sao, người ta càng sợ, thuộc tính của hắn sẽ càng tăng? Nhưng mà người ta có thể trực tiếp mạnh lên, còn mình thì phải từ từ mua vật phẩm dùng để mạnh lên ấy.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.