Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 17:

Nhĩ Đích Vinh Quang

12/08/2024

Một ngày nữa trôi qua, Giản tướng quân râu ria xồm xoàm – rốt cuộc cũng đã về tới Bình Dương.

Hắn ta hoả tốc chạy đến khách điếm mà Tiêu Dung đang ở, vô cùng kích động mà hét lên trên lầu: “Tiên sinh! Tiêu tiên sinh, xin thứ cho tại hạ có mắt không tròng, tiên sinh đại tài, tiên sinh đại tài!!!”

Mà ở trong phòng, Tiêu Dung bưng chung trà, từ từ nhấp một ngụm, giống như thể không hề nghe thấy, còn phân phó A Thụ: “Cho thêm ít táo đỏ vào đi.”

A Thụ: “...”

Nó yên lặng bỏ một nắm táo đỏ vào ấm trà trên cái bếp trước mặt.

Âm thanh bên ngoài lúc này lại càng thêm ồn ào. Hơn nữa, bởi vì không có ai mở cửa cho hắn ta, A Thụ nghe thấy vị tướng quân này giống như là sắp khóc đến nơi rồi, nó nhịn không được mới hỏi: “Lang chủ, không cho mở cửa cho hắn sao?”

Tiêu Dung hơi hơi mỉm cười, rất thù dai mà trả lời: “Không mở, cứ để kệ hắn đi.”

*

Ở thời hiện đại, Tiêu Dung vì muốn chứng minh bản thân không phải là ‘tiểu thụ tuyệt thế’ nên chưa từng đụng đến mấy loại hoạt động nghệ thuật tao nhã như nhóm lò nấu trà này bao giờ. Nhưng giờ đây, khi đã tới thời cổ đại, muốn không đụng đến cũng không được.

Bởi vì đây chính là thú vui tiêu khiển duy nhất mà hiện tại hắn có thể chấp nhận được.

Loại trà này cũng chẳng phải là thức trà của hậu thế sau này, và cái gọi là nấu, kỳ thực cũng không phải là đun nước trước rồi mới pha trà, mà phải là cho trà, hương liệu và hoa quả khô vào cùng một lúc rồi nấu chung một thể.

Tới khi nước nấu chuyển sang màu sẫm là có thể vớt ra uống.

Còn về hương vị… Có hương vị đã là tốt lắm rồi, đừng nghĩ đến vấn đề ngon hay không ngon nữa.

Thực ra trình độ phát triển văn minh của thời đại này không hề thấp xíu nào. Những thứ nên có thì cơ bản là thời điểm này cũng đều đã có đầy đủ, nhưng lại không được phổ biến rộng rãi, bởi vì bất kể phát minh ra thứ gì thì đều sẽ bị các gia tộc lớn nắm trong tay hết. Chỉ có bản thân bọn họ và những gia tộc có quan hệ tốt, những gia tộc cùng liên hôn thì mới có thể hưởng thụ, còn người bình thường ấy à, dĩ nhiên là sẽ không thể tiếp xúc được rồi.



Ngày đầu tiên Tiêu Dung đến đây, đúng độ giữa hè, vậy nên hắn không cần phải lo tới việc mình bị lạnh chết, thế nhưng bụng đói cũng không phải là chuyện mà hắn có thể giải quyết được trong chốc lát. Giữa việc liều lĩnh trộm một cái bánh bao và liều lĩnh tiếp xúc với người dân địa phương, Tiêu Dung vẫn hèn nhát lựa chọn cách sau.

Còn cách hắn kiếm được khoản tiền đầu tiên ấy hả, chính là quan sát người đi đường, theo chân một người hầu rồi tìm được một gia đình quyền quý - đến tận bây giờ Tiêu Dung vẫn không biết nhà đó họ gì nữa, hắn cải trang thành con cháu thế gia mới ra đời du ngoạn, nói dối là mình làm mất hành lý, sau đó bán một công thức tương tự chế cho gia chủ.

Còn đó là tương gì…

Khụ, chính là loại tương ngọt mà người đời sau ai ai cũng từng ăn đấy.

Để lừa tiền ông cụ giàu có kia, Tiêu Dung còn đích thân vào bếp, làm một bữa tiệc thịt nướng ngấy đến phát ngán cho bọn họ thưởng thức. Tương ngọt vốn dùng để ăn kèm với vịt quay, nhưng sau khi người Hồ xâm lược, thực đơn của Trung Nguyên đã thay đổi, hiện nay thức ăn nhiều nhất là thịt cừu và thịt lợn, còn những người giàu có như ông cụ này thì bữa nào cũng có thể ăn thịt bò.

Nguyên liệu làm tương ngọt đã rất đơn giản rồi, thế nhưng vẫn có một vị là dầu hào thì không có cách nào cho vào. Có điều cũng không sao cả, ông cụ này ngày nào cũng ăn thức ăn có thảo dược làm phụ liệu, cho dù không có dầu hào, cũng đủ khiến ông ta chấn động lắm rồi.

Tương ngọt giải ngấy, ăn kèm với thịt nướng béo ngậy, bên ngoài cháy xém bên trong mềm mại, tự hòa quyện lại thành một thứ tuyệt phẩm. Sau khi nếm thử hương vị thơm ngon của loại nước chấm này, ánh mắt ông cụ lóe lên, nhưng cũng không mở miệng khen ngợi, mà từ từ buông đũa, ngẩng đầu lên với vẻ không mấy vui vẻ.

Tiêu Dung hiểu, đây là muốn ép giá với hắn.

Đúng như Tiêu Dung dự đoán, tiếp theo ông cụ nói một tràng liền tù tì, đại ý chính là nước chấm này không ngon đến vậy, không đáng để mua, có điều ông ta thấy Tiêu Dung còn trẻ tuổi mà lại gặp phải tai nạn lớn, mới bằng lòng bỏ tiền ra mua, chứ nếu buộc lòng phải nói thật thì đây chẳng qua cũng chỉ là ông ta đang làm từ thiện thôi.

*

Lời tác giả:

Giản Kiệu: Ta bị oan! Oan uổng quá!

Khuất Vân Diệt: Nếu ngươi thay ta nhận tội, ta sẽ chiếu cố cho người nhà của ngươi.

Giản Kiệu:…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook