Chương 28:
Nhĩ Đích Vinh Quang
21/08/2024
Ngày hôm sau, Giản Kiều dẫn Tiêu Dung vào vương cung.
Trên đường đi, hắn ta dặn dò Tiêu Dung: “Đại vương tính tình nóng nảy, không thích người khác phản bác lại mình, tiên sinh nhất định phải ghi nhớ điều này.”
“Còn nữa, đại vương không bao giờ tin rằng trên đời còn có thuật kỳ môn độn giáp, sau khi đi vào, hy vọng tiên sinh đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
“Trước tiên là nhận tội, sau đó thì cầu xin tha thứ, đừng nói nhiều hơn. Hôm qua đại vương nhân từ, nhưng hôm nay chưa chắc đã như vậy, tiên sinh chắc chắn phải hết sức cẩn thận.”
Lúc này, đã đến cửa tẩm cung của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung nhìn cửa, lại nhìn Giản Kiều: “Tướng quân nói xong rồi sao?”
Giản Kiều: “... Ừm, nói xong rồi.”
Tiêu Dung mỉm cười: “Được, vậy ta vào.”
Giản Kiều: “...”
Chờ đã! Những gì ta nói ngươi đã nhớ chưa vậy hả!
*
Tiêu Dung đẩy cửa bước vào, vương cung này quả thực đủ lớn, tẩm cung cũng vô cùng hùng vĩ, nhưng đó chỉ là trang trí phần cứng, còn trang trí phần mềm bên trong thì chủ yếu là theo phong cách tối giản.
Một vương cung lớn như vậy, bên trong lại không có bao nhiêu đồ đạc cả, thậm chí binh khí còn nhiều hơn đồ gia cụ, khiến người ta có cảm giác rất không liên quan, như thể đây không phải là vương cung mà là một cái doanh trại thật lớn.
Không trách được khi người đời sau chế giễu Trấn Bắc Vương thì đều phải nói một tràng văn hoa, mà ý chính chỉ có một – lợn rừng không ăn được cám mịn.
*
Khi Tiêu Dung bước vào, Khuất Vân Diệt còn đang chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi đến khi hắn đi đến vị trí cách Khuất Vân Diệt một trượng, Khuất Vân Diệt mới đột nhiên mở mắt ra. Một đôi mắt sắc bén, cứ thế nhìn về phía Tiêu Dung, khiến hắn theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước.
Hết cả hồn.
Lúc này Tiêu Dung mới phản ứng lại, rằng mình vừa bị Khuất Vân Diệt dọa cho dừng bước. Hắn không khỏi nghĩ, Khuất Vân Diệt chắc chắn rất thích chơi trò người gỗ ấy nhỉ.
Dừng lại một chút, thu lại những ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, Tiêu Dung giơ hai cánh tay lên, hai tay chắp lại đưa lên ngang trán rồi cúi người thật sâu.
Đây là đại lễ của nho sĩ, Tiêu Dung đến đây lâu như vậy, cũng chưa làm được mấy lần.
Hắn không kiêu ngạo cũng không xiêm nịn mà mở miệng: “Tiêu Dung bái kiến đại vương.”
Nói chung, người đẹp thì giọng cũng hay, một số ít trường hợp cá biệt thì không cần bàn đến.
Còn giọng nói của Tiêu Dung - giống như suối nước trong vắt giữa núi xanh, trong trẻo sảng khoái, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Nhưng tiền đề là Khuất Vân Diệt chưa từng nghe qua hắn dùng giọng nói êm tai này để mắng mình như thế nào kìa.
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung đang an tĩnh mà cúi người bái mình, y đứng dậy, cười lạnh một tiếng: “Thế nào, tiên sinh đã tỉnh rượu chưa?”
Tiêu Dung cũng đứng thẳng người, gật gật đầu: “Đa tạ đại vương quan tâm, đã tỉnh hoàn toàn rồi.”
Khuất Vân Diệt: “Vậy theo tiên sinh thấy, tiên sinh đáng tội gì?”
Tiêu Dung cụp mắt xuống, như thể thực sự suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Trước mặt đại vương thất lễ, đáng phạt; trước mặt đại vương không giả vờ, đáng thưởng. Thưởng phạt đều bù trừ cho nhau, vậy thì không thưởng không phạt.”
Hôm qua còn nói toàn lời thô tục, hôm nay đã học theo những nho sĩ khác rồi, có thể thấy được là người này rất giả tạo.
Khuất Vân Diệt tức đến bật cười: “Tiên sinh quả là cao thượng, không hề đòi lấy phần thưởng từ bản vương. Nhưng tiên sinh có biết không, bản vương không phải là Tề Uy Vương biết khiêm tốn lắng nghe kia, người nào chỉ trích lỗi lầm của bản vương, không những không được thưởng mà chỉ có thể chịu phạt thôi.”
Khuất Vân Diệt ác liệt mà nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Dung, muốn xem hắn sẽ sợ hãi đến mức nào. Thế nhưng Tiêu Dung lại trầm mặc, trong lòng hắn thì nghĩ, được lắm, ngươi còn biết cả Tề Uy Vương cơ đấy, xem ra ngươi cũng không phải là vô văn hóa đến hết cứu.
“Đại vương là người thẳng thắn, nếu muốn động thủ thì hôm qua đã động thủ rồi, hà tất phải để ta ngủ ngon một đêm. Hơn nữa, những lời ô uế hôm qua không phải do ta nói, mà chính là cái nhìn của người Nam Ung đối với đại vương.”
Tiêu Dung nói dối không chớp mắt, chỉ tiếp tục nói: “Ta từ Tân An tới, một đường đi về phía bắc, theo bước chân của đại vương, đã tận mắt thấy, cũng tận tai nghe. Nam Ung không phân biệt trắng đen như vậy, nếu phỏng đoán sâu nhiều thì hẳn là kẻ làm quan có âm mưu thâm độc, để cho dân chúng hồ đồ mông muội. Làm vua còn không bằng làm dân.”
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung bằng ánh mắt âm u: “Những gì ngươi nói, bản vương chưa từng nghe thấy, nhưng hôm qua ngươi nói lời điên rồ thì bản vương đều đã nghe thấy rõ ràng.”
Trên đường đi, hắn ta dặn dò Tiêu Dung: “Đại vương tính tình nóng nảy, không thích người khác phản bác lại mình, tiên sinh nhất định phải ghi nhớ điều này.”
“Còn nữa, đại vương không bao giờ tin rằng trên đời còn có thuật kỳ môn độn giáp, sau khi đi vào, hy vọng tiên sinh đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
“Trước tiên là nhận tội, sau đó thì cầu xin tha thứ, đừng nói nhiều hơn. Hôm qua đại vương nhân từ, nhưng hôm nay chưa chắc đã như vậy, tiên sinh chắc chắn phải hết sức cẩn thận.”
Lúc này, đã đến cửa tẩm cung của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung nhìn cửa, lại nhìn Giản Kiều: “Tướng quân nói xong rồi sao?”
Giản Kiều: “... Ừm, nói xong rồi.”
Tiêu Dung mỉm cười: “Được, vậy ta vào.”
Giản Kiều: “...”
Chờ đã! Những gì ta nói ngươi đã nhớ chưa vậy hả!
*
Tiêu Dung đẩy cửa bước vào, vương cung này quả thực đủ lớn, tẩm cung cũng vô cùng hùng vĩ, nhưng đó chỉ là trang trí phần cứng, còn trang trí phần mềm bên trong thì chủ yếu là theo phong cách tối giản.
Một vương cung lớn như vậy, bên trong lại không có bao nhiêu đồ đạc cả, thậm chí binh khí còn nhiều hơn đồ gia cụ, khiến người ta có cảm giác rất không liên quan, như thể đây không phải là vương cung mà là một cái doanh trại thật lớn.
Không trách được khi người đời sau chế giễu Trấn Bắc Vương thì đều phải nói một tràng văn hoa, mà ý chính chỉ có một – lợn rừng không ăn được cám mịn.
*
Khi Tiêu Dung bước vào, Khuất Vân Diệt còn đang chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi đến khi hắn đi đến vị trí cách Khuất Vân Diệt một trượng, Khuất Vân Diệt mới đột nhiên mở mắt ra. Một đôi mắt sắc bén, cứ thế nhìn về phía Tiêu Dung, khiến hắn theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước.
Hết cả hồn.
Lúc này Tiêu Dung mới phản ứng lại, rằng mình vừa bị Khuất Vân Diệt dọa cho dừng bước. Hắn không khỏi nghĩ, Khuất Vân Diệt chắc chắn rất thích chơi trò người gỗ ấy nhỉ.
Dừng lại một chút, thu lại những ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, Tiêu Dung giơ hai cánh tay lên, hai tay chắp lại đưa lên ngang trán rồi cúi người thật sâu.
Đây là đại lễ của nho sĩ, Tiêu Dung đến đây lâu như vậy, cũng chưa làm được mấy lần.
Hắn không kiêu ngạo cũng không xiêm nịn mà mở miệng: “Tiêu Dung bái kiến đại vương.”
Nói chung, người đẹp thì giọng cũng hay, một số ít trường hợp cá biệt thì không cần bàn đến.
Còn giọng nói của Tiêu Dung - giống như suối nước trong vắt giữa núi xanh, trong trẻo sảng khoái, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.
Nhưng tiền đề là Khuất Vân Diệt chưa từng nghe qua hắn dùng giọng nói êm tai này để mắng mình như thế nào kìa.
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung đang an tĩnh mà cúi người bái mình, y đứng dậy, cười lạnh một tiếng: “Thế nào, tiên sinh đã tỉnh rượu chưa?”
Tiêu Dung cũng đứng thẳng người, gật gật đầu: “Đa tạ đại vương quan tâm, đã tỉnh hoàn toàn rồi.”
Khuất Vân Diệt: “Vậy theo tiên sinh thấy, tiên sinh đáng tội gì?”
Tiêu Dung cụp mắt xuống, như thể thực sự suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Trước mặt đại vương thất lễ, đáng phạt; trước mặt đại vương không giả vờ, đáng thưởng. Thưởng phạt đều bù trừ cho nhau, vậy thì không thưởng không phạt.”
Hôm qua còn nói toàn lời thô tục, hôm nay đã học theo những nho sĩ khác rồi, có thể thấy được là người này rất giả tạo.
Khuất Vân Diệt tức đến bật cười: “Tiên sinh quả là cao thượng, không hề đòi lấy phần thưởng từ bản vương. Nhưng tiên sinh có biết không, bản vương không phải là Tề Uy Vương biết khiêm tốn lắng nghe kia, người nào chỉ trích lỗi lầm của bản vương, không những không được thưởng mà chỉ có thể chịu phạt thôi.”
Khuất Vân Diệt ác liệt mà nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Dung, muốn xem hắn sẽ sợ hãi đến mức nào. Thế nhưng Tiêu Dung lại trầm mặc, trong lòng hắn thì nghĩ, được lắm, ngươi còn biết cả Tề Uy Vương cơ đấy, xem ra ngươi cũng không phải là vô văn hóa đến hết cứu.
“Đại vương là người thẳng thắn, nếu muốn động thủ thì hôm qua đã động thủ rồi, hà tất phải để ta ngủ ngon một đêm. Hơn nữa, những lời ô uế hôm qua không phải do ta nói, mà chính là cái nhìn của người Nam Ung đối với đại vương.”
Tiêu Dung nói dối không chớp mắt, chỉ tiếp tục nói: “Ta từ Tân An tới, một đường đi về phía bắc, theo bước chân của đại vương, đã tận mắt thấy, cũng tận tai nghe. Nam Ung không phân biệt trắng đen như vậy, nếu phỏng đoán sâu nhiều thì hẳn là kẻ làm quan có âm mưu thâm độc, để cho dân chúng hồ đồ mông muội. Làm vua còn không bằng làm dân.”
Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung bằng ánh mắt âm u: “Những gì ngươi nói, bản vương chưa từng nghe thấy, nhưng hôm qua ngươi nói lời điên rồ thì bản vương đều đã nghe thấy rõ ràng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.