Chương 39:
Nhĩ Đích Vinh Quang
24/08/2024
Qua một đêm, vết máu trên môi Tiêu Dung đã được lau sạch, nhưng sắc môi lại càng tái nhợt. Khuất Vân Diệt chỉ từng thấy cái dáng vẻ mất hết màu máu này trên những người sắp chết thôi, mà những người sắp chết thì thường rất xấu xí.
Nhưng khuôn mặt Tiêu Dung lại không quá gầy gò, cũng không có đôi mắt trũng sâu, chỉ là sắc mặt hắn không tốt, còn dung mạo vẫn tuấn tú, đôi mắt vẫn sáng ngời.
...Có thể là do quá sáng ngời.
Liên tục chớp chớp, đảo quanh loạn xạ, nhìn y như nhìn một cảnh tượng hiếm thấy.
Khuất Vân Diệt hết kiên nhẫn: "Không phải nói là muốn hiến kế sao?"
Tiêu Dung: Thật đúng là thiếu kiên nhẫn ghê, phí hoài cái khuôn mặt uy nghiêm anh tuấn này.
Lén lút bĩu môi, Tiêu Dung lại lần nữa ngẩng đầu lên: "Đúng là muốn hiến kế. Ta từng khoác lác là muốn chứng minh bản thân với Đại Vương, đây chính là cách chứng minh bản thân của ta."
"Không biết Đại Vương đã bắt được kẻ phản loạn trong quân chưa?"
Khuất Vân Diệt liếc hắn một cái, nói: "Chỉ bắt được hai ba tên lâu la."
Tiêu Dung cười: "Nói như vậy, Đại Vương cũng biết, lâu la không thể làm nên chuyện lớn nhỉ."
Khuất Vân Diệt nhìn hắn, đột nhiên cũng cười một cái: "Trong quân có kẻ phản loạn, trước tiên là tiên sinh thông báo cho Giản Kiệu, giờ sao không làm việc tốt thì làm đến cùng, trực tiếp nói cho bổn vương, rốt cuộc là ai có tâm tư bẩn thỉu như vậy."
Ánh mắt Tiêu Dung hơi nhìn xuống, hắn mím môi, một lát sau mới nói: "Làm Đại Vương thất vọng rồi, ta cũng không biết."
Khuất Vân Diệt nheo mắt: "Có thể tính ra có kẻ phản loạn nhưng lại không tính ra được người đó là ai?"
Tiêu Dung thừa nhận một cách sảng khoái: "Đúng vậy, tính không ra."
Khuất Vân Diệt: "..."
"Bản lĩnh của tiên sinh có vẻ không được thần thông quảng đại như những lời đồn đại trong miệng mọi người nhỉ."
Tiêu Dung nghe Khuất Vân Diệt nói bóng nói gió, hơi hơi mỉm cười, tiếp tục sử dụng tuyệt chiêu chân thành là nhất: "Mọi người vốn là truyền miệng nên có sai lệch cũng là đương nhiên. Không ngại mà nói với Đại Vương, bói toán gì đó, tính toán đo lường gì đó, tất cả đều là ta bịa ra để lừa người cả thôi, mục đích là để nổi danh thiên hạ, chờ thời cơ. Ai ngờ ta đã nổi danh rồi mà quân Trấn Bắc vẫn chậm chạp không đến chiêu mộ ta, không còn cách nào khác, ta đành phải dùng thêm một kế, mới được Giản Kiệu tướng quân để mắt tới."
Nói xong, hắn lắc đầu: "Nếu ta thực sự có thể bấm tay tính toán, sao lại đến lúc này mới nổi danh cơ chứ. Nếu ta thực sự có thể tính ra được đại thế thiên hạ, vậy thì thiên hạ này, chẳng phải đã sớm đã thuộc về ta rồi sao."
Tiêu Dung chỉ tùy tiện nói vài câu, nhưng lại khiên Khuất Vân Diệt sửng sốt.
Lời này – sao mà nghe quen tai thế.
*
Lúc trước, chính Khuất Vân Diệt là người nói Tiêu Dung là kẻ lừa đảo, là gian tế; nhưng hiện tại, khi nghe Tiêu Dung thừa nhận, người bắt đầu hoài nghi hắn cũng lại là Khuất Vân Diệt.
“Ý của ngươi là ngươi không thể bấm đốt ngón tay nhưng ngươi lại có thể biết trước được Ích Châu sẽ náo động, còn biết được rằng người của ta phản bội ta.”
Tiêu Dung an tĩnh trong chốc lát, rồi mới dõng dạc gật đầu: “Không sai, ta chính là thông minh như vậy đấy.”
Khuất Vân Diệt: “...”
Mặc kệ Tiêu Dung rốt cuộc có bản lĩnh thật hay không, ít nhất có một điềm mà Khuất Vân Diệt có thể xác định.
So về da mặt thì tuyệt đối không có ai dày bằng hắn đâu.
Tiêu Dung thấy y không tin, còn nói thêm: “Thiên hạ đại thế, đơn giản là do ba thứ quyết định - thiên thời, địa lợi, nhân hòa. ‘Thiên thời’ là những thứ không thể khống chế được, còn ‘địa lợi’ là núi sông biển hồ - có thể kiểm soát những lại không thể lường được. Mà ‘nhân hòa’ mới là thứ khó đo lường tính toán nhất. Thiên địa vẫn luôn vô tình tàn nhẫn, nhưng con người thì lại có thể thay đổi từ vô tình thành có tình có nghĩa, cũng có thể từ có tình có nghĩa biến thành tàn nhẫn đa đoan. Nếu không giỏi nắm bắt lòng người thì cũng khó mà có thể nhìn thấu biến hóa trong thiên hạ hay sự thay đổi của các thế lực ở những nơi khác.”
Khuất Vân Diệt cười: “Vậy ý ngươi là ngươi có thể khống chế lòng người?”
Tiêu Dung khiêm tốn lắc đầu: “Đương nhiên là không thể, lòng người khó dò, ta cũng chỉ có thể nhìn ra một ít biểu hiện hời hợt thôi.”
“Tỷ như?”
Tiêu Dung: “Tỷ như, nếu ta đoán không nhầm, Đại Vương hẳn là sẽ tấn công Tiên Bi vào mùa thu này.”
Nhưng khuôn mặt Tiêu Dung lại không quá gầy gò, cũng không có đôi mắt trũng sâu, chỉ là sắc mặt hắn không tốt, còn dung mạo vẫn tuấn tú, đôi mắt vẫn sáng ngời.
...Có thể là do quá sáng ngời.
Liên tục chớp chớp, đảo quanh loạn xạ, nhìn y như nhìn một cảnh tượng hiếm thấy.
Khuất Vân Diệt hết kiên nhẫn: "Không phải nói là muốn hiến kế sao?"
Tiêu Dung: Thật đúng là thiếu kiên nhẫn ghê, phí hoài cái khuôn mặt uy nghiêm anh tuấn này.
Lén lút bĩu môi, Tiêu Dung lại lần nữa ngẩng đầu lên: "Đúng là muốn hiến kế. Ta từng khoác lác là muốn chứng minh bản thân với Đại Vương, đây chính là cách chứng minh bản thân của ta."
"Không biết Đại Vương đã bắt được kẻ phản loạn trong quân chưa?"
Khuất Vân Diệt liếc hắn một cái, nói: "Chỉ bắt được hai ba tên lâu la."
Tiêu Dung cười: "Nói như vậy, Đại Vương cũng biết, lâu la không thể làm nên chuyện lớn nhỉ."
Khuất Vân Diệt nhìn hắn, đột nhiên cũng cười một cái: "Trong quân có kẻ phản loạn, trước tiên là tiên sinh thông báo cho Giản Kiệu, giờ sao không làm việc tốt thì làm đến cùng, trực tiếp nói cho bổn vương, rốt cuộc là ai có tâm tư bẩn thỉu như vậy."
Ánh mắt Tiêu Dung hơi nhìn xuống, hắn mím môi, một lát sau mới nói: "Làm Đại Vương thất vọng rồi, ta cũng không biết."
Khuất Vân Diệt nheo mắt: "Có thể tính ra có kẻ phản loạn nhưng lại không tính ra được người đó là ai?"
Tiêu Dung thừa nhận một cách sảng khoái: "Đúng vậy, tính không ra."
Khuất Vân Diệt: "..."
"Bản lĩnh của tiên sinh có vẻ không được thần thông quảng đại như những lời đồn đại trong miệng mọi người nhỉ."
Tiêu Dung nghe Khuất Vân Diệt nói bóng nói gió, hơi hơi mỉm cười, tiếp tục sử dụng tuyệt chiêu chân thành là nhất: "Mọi người vốn là truyền miệng nên có sai lệch cũng là đương nhiên. Không ngại mà nói với Đại Vương, bói toán gì đó, tính toán đo lường gì đó, tất cả đều là ta bịa ra để lừa người cả thôi, mục đích là để nổi danh thiên hạ, chờ thời cơ. Ai ngờ ta đã nổi danh rồi mà quân Trấn Bắc vẫn chậm chạp không đến chiêu mộ ta, không còn cách nào khác, ta đành phải dùng thêm một kế, mới được Giản Kiệu tướng quân để mắt tới."
Nói xong, hắn lắc đầu: "Nếu ta thực sự có thể bấm tay tính toán, sao lại đến lúc này mới nổi danh cơ chứ. Nếu ta thực sự có thể tính ra được đại thế thiên hạ, vậy thì thiên hạ này, chẳng phải đã sớm đã thuộc về ta rồi sao."
Tiêu Dung chỉ tùy tiện nói vài câu, nhưng lại khiên Khuất Vân Diệt sửng sốt.
Lời này – sao mà nghe quen tai thế.
*
Lúc trước, chính Khuất Vân Diệt là người nói Tiêu Dung là kẻ lừa đảo, là gian tế; nhưng hiện tại, khi nghe Tiêu Dung thừa nhận, người bắt đầu hoài nghi hắn cũng lại là Khuất Vân Diệt.
“Ý của ngươi là ngươi không thể bấm đốt ngón tay nhưng ngươi lại có thể biết trước được Ích Châu sẽ náo động, còn biết được rằng người của ta phản bội ta.”
Tiêu Dung an tĩnh trong chốc lát, rồi mới dõng dạc gật đầu: “Không sai, ta chính là thông minh như vậy đấy.”
Khuất Vân Diệt: “...”
Mặc kệ Tiêu Dung rốt cuộc có bản lĩnh thật hay không, ít nhất có một điềm mà Khuất Vân Diệt có thể xác định.
So về da mặt thì tuyệt đối không có ai dày bằng hắn đâu.
Tiêu Dung thấy y không tin, còn nói thêm: “Thiên hạ đại thế, đơn giản là do ba thứ quyết định - thiên thời, địa lợi, nhân hòa. ‘Thiên thời’ là những thứ không thể khống chế được, còn ‘địa lợi’ là núi sông biển hồ - có thể kiểm soát những lại không thể lường được. Mà ‘nhân hòa’ mới là thứ khó đo lường tính toán nhất. Thiên địa vẫn luôn vô tình tàn nhẫn, nhưng con người thì lại có thể thay đổi từ vô tình thành có tình có nghĩa, cũng có thể từ có tình có nghĩa biến thành tàn nhẫn đa đoan. Nếu không giỏi nắm bắt lòng người thì cũng khó mà có thể nhìn thấu biến hóa trong thiên hạ hay sự thay đổi của các thế lực ở những nơi khác.”
Khuất Vân Diệt cười: “Vậy ý ngươi là ngươi có thể khống chế lòng người?”
Tiêu Dung khiêm tốn lắc đầu: “Đương nhiên là không thể, lòng người khó dò, ta cũng chỉ có thể nhìn ra một ít biểu hiện hời hợt thôi.”
“Tỷ như?”
Tiêu Dung: “Tỷ như, nếu ta đoán không nhầm, Đại Vương hẳn là sẽ tấn công Tiên Bi vào mùa thu này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.