Chương 41:
Nhĩ Đích Vinh Quang
24/08/2024
Hơn nữa, trên khắp Trung Nguyên đại lục, loại chuyện như vậy cũng không phải là hiếm có gì, sau này người ta gọi khoảng thời gian này là giai đoạn di cư của các dân tộc. Mỗi dị tộc đều ôm mộng xâm chiếm Trung Nguyên, thống trị người Trung Nguyên, nhưng khi từng dị tộc thực sự tiến vào Trung Nguyên rồi, thì việc đầu tiên bọn họ làm lại chính là đặt cho mình họ tên Trung Nguyên, học tiếng Trung Nguyên, cưới người Trung Nguyên.
Những người ở Ích Châu này, cứ tạm gọi là dân tộc Thổ đi, đa số bọn họ đều mang họ Lý, người Hung Nô thì lấy họ Lưu, người Thiện Thiện lấy họ Vương, còn người Tiên Ti thì lại càng có văn hóa hơn - đổi tên nghe khá hay, như là Mộ Dung, Thác Bạt, Vũ Văn.
Cuối cùng, mặc dù chính quyền của bọn họ không thể ở lại nơi này, nhưng huyết mạch thì thực sự mãi mãi lưu lại trên đất Trung Nguyên…
Tiêu Dung thở dài, không tranh cãi với cái tên Khuất Vân Diệt miệng lưỡi ghê gớm này nữa: "Đại Vương hẳn nên biết một đạo lý, đó là chớ đuổi kẻ cùng đường. Tận diệt, sẽ chỉ khiến đám người này mất đi hy vọng cuối cùng mà thôi. Đến lúc đó, chuyện gì bọn họ cũng sẽ có thể làm ra được, còn nếu để lại cho họ một mạng, con đường phía trước vẫn chưa bị cắt đứt, bọn họ sẽ không đến mức phải liều mạng."
Khuất Vân Diệt càng nghe càng thấy không ổn: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta thả bọn chúng sao."
Tiêu Dung thở dài: "Sao có thể như vậy được, đã phạm phải tội tày trời thế cơ mà, dựa vào đâu mà thả bọn họ."
Khuất Vân Diệt: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nuôi chúng à?"
Tiêu Dung không hiểu: "Chuyện tốn công vô ích như vậy, vì sao Đại Vương phải làm cơ chứ."
Khuất Vân Diệt hoang mang: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"
Tiêu Dung mỉm cười: "Ta hy vọng Đại Vương có thể trói đám người này giải về đây, trên đường đi không cần đối xử với bọn họ quá tốt, một ngày cho bọn họ ăn hai bữa cháo loãng là được. Trước tiên là sàng lọc bọn họ dựa theo thể lực, thể lực không tốt thì chưa đến nơi đã chết rồi, thể lực tốt thì để lại làm nô dịch cho Đại Vương."
Khuất Vân Diệt: "..."
Tính hay lắm.
Ánh mắt Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung lập tức có gì đó không đúng lắm. Y không ngờ rằng Tiêu Dung trông thì nho nhã phong độ như vậy, mà trong lòng thì lại còn ác hơn cả y!
Y muốn lấy mạng người thì thường chỉ một đao mà thôi, chưa bao giờ tra tấn đối phương cả. Tiêu Dung cũng không tra tấn, nhưng nghe ra thì có vẻ còn tệ hơn cả tra tấn ấy chứ.
Mà Tiêu Dung vẫn đang nói tiếp: "Bá tánh ghét dị tộc nhưng lại có lòng trắc ẩn với đồng bào, tất nhiên, những người nông dân này đều là những kẻ đã từng giết người, bá tách có thể cũng căm ghét bọn họ, nhưng ta vẫn đề nghị Đại Vương tách bạch hai nhóm người này ra, đối xử với nhóm người nông dân tốt hơn một chút. Bởi vì không ai biết được một ngày nào đó, sẽ lại có những bá tánh không sống nổi nữa, nghe theo vài lời gièm pha rồi quyết định nổi dậy khởi nghĩa vũ trang. So với Nam Ung thì thủ dạ dưới trướng Đại Vương thực sự quá ít, nếu Đại Vương đưa ra khẩu hiệu đầu hàng thì sẽ không giết mà còn có thể được chút ưu đãi, như vậy thì tù binh sẽ càng nhanh chóng đầu hàng hơn. Mà những bá tánh bình dân kia, thấy Đại Vương đối xử với tù binh tốt như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy Đại Vương nhất định sẽ đối xử với bọn họ càng tốt hơn, đến lúc đó, khéo cả nhà bọn họ đều di dời cũng nên."
Khuất Vân Diệt trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì chẳng khác gì đang gặp phải sóng thần, từng đợt từng đợt mà xô vào nhau.
...Thì ra còn có thể làm như vậy. Y cụp mắt, lặng lẽ chớp chớp hàng mi: "Tiếp tục đi."
Tiêu Dung cười một tiếng, tiếp tục nói: "Còn cái gọi là ưu đãi này, cũng không cần quá tốt, chỉ cần cho người dị tộc ăn lửng dạ, lại cho nông dân ăn tám phần no, đối với những kẻ trên tay đã nhuốm máu người như bọn họ thì được sống đã là ân huệ lớn nhất rồi, ăn không no cũng chỉ có thể nhịn thôi. Tuy nhiên, đây chỉ mới là bắt đầu, đợi đến khi những kẻ cứng đầu bị đánh phục, bọn họ cũng đã quen với những ngày tháng như thế rồi, thì có thể thưởng cho bọn họ. Làm tốt thì được thêm một phần cơm, làm rất tốt thì có thể được thêm chăn ấm, nếu lập công thì Đại Vương cũng có thể phá lệ mà chuyển bọn họ vào trong quân đội, để bọn họ gia nhập quân đội, tiếp tục xông pha chiến trận, vào sinh ra tử."
Những người ở Ích Châu này, cứ tạm gọi là dân tộc Thổ đi, đa số bọn họ đều mang họ Lý, người Hung Nô thì lấy họ Lưu, người Thiện Thiện lấy họ Vương, còn người Tiên Ti thì lại càng có văn hóa hơn - đổi tên nghe khá hay, như là Mộ Dung, Thác Bạt, Vũ Văn.
Cuối cùng, mặc dù chính quyền của bọn họ không thể ở lại nơi này, nhưng huyết mạch thì thực sự mãi mãi lưu lại trên đất Trung Nguyên…
Tiêu Dung thở dài, không tranh cãi với cái tên Khuất Vân Diệt miệng lưỡi ghê gớm này nữa: "Đại Vương hẳn nên biết một đạo lý, đó là chớ đuổi kẻ cùng đường. Tận diệt, sẽ chỉ khiến đám người này mất đi hy vọng cuối cùng mà thôi. Đến lúc đó, chuyện gì bọn họ cũng sẽ có thể làm ra được, còn nếu để lại cho họ một mạng, con đường phía trước vẫn chưa bị cắt đứt, bọn họ sẽ không đến mức phải liều mạng."
Khuất Vân Diệt càng nghe càng thấy không ổn: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta thả bọn chúng sao."
Tiêu Dung thở dài: "Sao có thể như vậy được, đã phạm phải tội tày trời thế cơ mà, dựa vào đâu mà thả bọn họ."
Khuất Vân Diệt: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nuôi chúng à?"
Tiêu Dung không hiểu: "Chuyện tốn công vô ích như vậy, vì sao Đại Vương phải làm cơ chứ."
Khuất Vân Diệt hoang mang: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"
Tiêu Dung mỉm cười: "Ta hy vọng Đại Vương có thể trói đám người này giải về đây, trên đường đi không cần đối xử với bọn họ quá tốt, một ngày cho bọn họ ăn hai bữa cháo loãng là được. Trước tiên là sàng lọc bọn họ dựa theo thể lực, thể lực không tốt thì chưa đến nơi đã chết rồi, thể lực tốt thì để lại làm nô dịch cho Đại Vương."
Khuất Vân Diệt: "..."
Tính hay lắm.
Ánh mắt Khuất Vân Diệt nhìn Tiêu Dung lập tức có gì đó không đúng lắm. Y không ngờ rằng Tiêu Dung trông thì nho nhã phong độ như vậy, mà trong lòng thì lại còn ác hơn cả y!
Y muốn lấy mạng người thì thường chỉ một đao mà thôi, chưa bao giờ tra tấn đối phương cả. Tiêu Dung cũng không tra tấn, nhưng nghe ra thì có vẻ còn tệ hơn cả tra tấn ấy chứ.
Mà Tiêu Dung vẫn đang nói tiếp: "Bá tánh ghét dị tộc nhưng lại có lòng trắc ẩn với đồng bào, tất nhiên, những người nông dân này đều là những kẻ đã từng giết người, bá tách có thể cũng căm ghét bọn họ, nhưng ta vẫn đề nghị Đại Vương tách bạch hai nhóm người này ra, đối xử với nhóm người nông dân tốt hơn một chút. Bởi vì không ai biết được một ngày nào đó, sẽ lại có những bá tánh không sống nổi nữa, nghe theo vài lời gièm pha rồi quyết định nổi dậy khởi nghĩa vũ trang. So với Nam Ung thì thủ dạ dưới trướng Đại Vương thực sự quá ít, nếu Đại Vương đưa ra khẩu hiệu đầu hàng thì sẽ không giết mà còn có thể được chút ưu đãi, như vậy thì tù binh sẽ càng nhanh chóng đầu hàng hơn. Mà những bá tánh bình dân kia, thấy Đại Vương đối xử với tù binh tốt như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy Đại Vương nhất định sẽ đối xử với bọn họ càng tốt hơn, đến lúc đó, khéo cả nhà bọn họ đều di dời cũng nên."
Khuất Vân Diệt trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì chẳng khác gì đang gặp phải sóng thần, từng đợt từng đợt mà xô vào nhau.
...Thì ra còn có thể làm như vậy. Y cụp mắt, lặng lẽ chớp chớp hàng mi: "Tiếp tục đi."
Tiêu Dung cười một tiếng, tiếp tục nói: "Còn cái gọi là ưu đãi này, cũng không cần quá tốt, chỉ cần cho người dị tộc ăn lửng dạ, lại cho nông dân ăn tám phần no, đối với những kẻ trên tay đã nhuốm máu người như bọn họ thì được sống đã là ân huệ lớn nhất rồi, ăn không no cũng chỉ có thể nhịn thôi. Tuy nhiên, đây chỉ mới là bắt đầu, đợi đến khi những kẻ cứng đầu bị đánh phục, bọn họ cũng đã quen với những ngày tháng như thế rồi, thì có thể thưởng cho bọn họ. Làm tốt thì được thêm một phần cơm, làm rất tốt thì có thể được thêm chăn ấm, nếu lập công thì Đại Vương cũng có thể phá lệ mà chuyển bọn họ vào trong quân đội, để bọn họ gia nhập quân đội, tiếp tục xông pha chiến trận, vào sinh ra tử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.