Chương 49:
Nhĩ Đích Vinh Quang
02/10/2024
Tiêu Dung vẫn còn đang thở hổn hển như một con chó mặt xệ, thấy y không nhúc nhích, hắn còn buồn bực mà quay đầu lại nói: "Đại Vương, sao không đi nữa vậy?"
Dù sao cũng đã lên đến nơi rồi, Khuất Vân Diệt cúi đầu, vừa nhìn thấy đôi mắt ướt át mà sáng lấp lánh kia của Tiêu Dung, lập tức như bị dính thứ gì đó bẩn thỉu, vội đẩy hắn ra, vẻ mặt đầy chán ghét: "Người thì yếu nhớt mà bò lên quan ải làm gì! Bản vương thấy ngươi là hộc máu còn quá ít đúng không!"
Tiêu Dung: "..." Ngươi thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá rồi đó!
Tiêu Dung xoa xoa chỗ vừa bị đẩy trên người mình, vẻ mặt không vui mà lẩm bẩm: "Cái tình tình chó má gì thế."
Còn dùng lực lớn như vậy nữa, hắn cảm thấy xương sườn mình chắc là bầm tím mất rồi.
Trời cũng đã tối, ánh đèn trên thành lâu cũng không sáng lắm, Khuất vân Diệt không nghe thấy lời Tiêu Dung nói, cũng không thấy hắn mở miệng, vì vậy, y lùi lại mấy bước rồi mới hỏi Tiêu Dung: "Ngươi đến đây làm gì?"
Nghe thấy y hỏi vậy, Tiêu Dung dừng động tác xoa bóp vết thương, trong một giây đã vào trạng thái: "Tại hạ nghe nói Nguyên tướng quân chiến thắng trở về, còn mang theo một số manh mối nên đến tìm Đại Vương ——"
Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn thấy Khuất Vân Diệt – người đang đứng đối diện hắn, lúc này toàn thân y đã trở nên căng chặt, đôi mắt sáng quắc như loài sói, đang cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tiêu Dung.
Tiêu Dung vẫn có chút tự biết lấy mình, đừng nói là phiên bản yếu ớt của hắn, ngay cả phiên bản khỏe mạnh của hắn cũng không thể đánh thắng được một người đã đạt được thành tựu một đao giết một trăm người trong lịch sử như Khuất Vân Diệt.
Theo lời đồn, sau khi con dao đó của y bị gãy, y đã dùng hai tay xé sống hai tên lính nhỏ, cuối cùng mới bị đại quân bao vây, thúc thủ tựu cầm.
Tất nhiên đây có thể là lời nói cường điệu nhưng đối với kẻ thua cuộc mà còn có thể lưu truyền lời đồn cường điệu như vậy, đủ để chứng minh sự dũng mãnh của Khuất vân Diệt.
Vì vậy, sự đề phòng này của y chắc chắn không phải là lo lắng Tiêu Dung sẽ gây ra cái gì bất lợi cho y, mà là cảnh giác đề phòng với những lời hắn sắp nói tiếp theo.
Im lặng một lúc, Tiêu Dung hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cảm xúc của y, vẫn nói ra những gì mình định nói: "Ta vốn nghĩ, kẻ phản bội là kẻ phản bội, kiểu gì cũng phải có một đường lui thì mới đồng ý phản bội, liên hợp với người Tiên Bi. Nam Ung quả thực có thể làm được cái thủ đoạn phát rồ này. Nhưng hiện tại người nắm quyền thực tế của Nam Ung lại là vị quốc cữu kia, ông ấy vẫn có thể coi như là một người Trung Nguyên có cốt khí. Có ông ta ở đó, những kẻ tiểu nhân kia cũng phải kiêng dè đôi phần, nếu ông ta biết được ngọn nguồn của chuyện này thì những kẻ phản bội kia dù có đến Nam Ung cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào."
"Bây giờ, nghe xong tin tức mà Nguyên tướng quân mang về, ta cũng yên tâm rồi, kẻ thù mà, biết rõ gốc gác vẫn hơn là ẩn mình không lộ diện."
Khuất vân Diệt nghe lời hắn nói, vô thức buông lỏng cánh tay đang khoanh trước ngực.
Y tưởng Tiêu Dung cũng giống như Nguyên Bách Phúc, đều đến khuyên y nhẫn nhịn một chút để tránh đại họa, đừng truy đuổi Lý Tu Hành nữa.
Một lần nữa ngồi lại dưới mái hiên, Khuất vân Diệt im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Lý Tu Hành ——"
Tiêu Dung cũng ngồi phịch xuống bên cạnh Khuất vân Diệt, chăm chú lắng nghe y nói.
Khuất vân Diệt: "..."
Thành thật mà nói, cũng có không ít người hiểu quy củ hơn Tiêu Dung, cũng trung thành và chân thành với y hơn Tiêu Dung.
Nhưng trước mặt y, tuyệt đối không có ai dám tự nhiên như Tiêu Dung, tự nhiên đến mức... Cảm thấy như mình không phải là người ngoài luôn.
... Thật đúng là mặt dày.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Khuất vân Diệt cũng không đuổi Tiêu Dung đi. Đây cũng là điểm mù kiến thức của những người khác. Mọi người đều biết tính tình Khuất Vân Diệt không tốt, biết y hay nổi nóng nên không dám dễ dàng trêu chọc y, vì vậy không ai phát hiện được rằng thực ra y không hề câu nệ tiểu tiết, chỉ cần không chạm vào dây thần kinh mẫn cảm trong lòng y, thì Khuất Vân Diệt sẽ không nổi trận lôi đình đâu.
Chịu đựng cảm giác bị nhìn chằm chằm kỳ lạ này, y tiếp tục nói: "Từ năm Quang Gia thứ sáu đến nay, Lý Tu Hành trốn tránh cầu sinh đã đến mười năm rồi, quân Trấn Bắc hận không thể ăn thịt, uống máu ông ta. Nhưng cũng chính là quân Trấn Bắc - mỗi năm đều có người bị ông ta dụ dỗ mà phản bội, đầu hàng quân địch."
Dù sao cũng đã lên đến nơi rồi, Khuất Vân Diệt cúi đầu, vừa nhìn thấy đôi mắt ướt át mà sáng lấp lánh kia của Tiêu Dung, lập tức như bị dính thứ gì đó bẩn thỉu, vội đẩy hắn ra, vẻ mặt đầy chán ghét: "Người thì yếu nhớt mà bò lên quan ải làm gì! Bản vương thấy ngươi là hộc máu còn quá ít đúng không!"
Tiêu Dung: "..." Ngươi thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá rồi đó!
Tiêu Dung xoa xoa chỗ vừa bị đẩy trên người mình, vẻ mặt không vui mà lẩm bẩm: "Cái tình tình chó má gì thế."
Còn dùng lực lớn như vậy nữa, hắn cảm thấy xương sườn mình chắc là bầm tím mất rồi.
Trời cũng đã tối, ánh đèn trên thành lâu cũng không sáng lắm, Khuất vân Diệt không nghe thấy lời Tiêu Dung nói, cũng không thấy hắn mở miệng, vì vậy, y lùi lại mấy bước rồi mới hỏi Tiêu Dung: "Ngươi đến đây làm gì?"
Nghe thấy y hỏi vậy, Tiêu Dung dừng động tác xoa bóp vết thương, trong một giây đã vào trạng thái: "Tại hạ nghe nói Nguyên tướng quân chiến thắng trở về, còn mang theo một số manh mối nên đến tìm Đại Vương ——"
Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn thấy Khuất Vân Diệt – người đang đứng đối diện hắn, lúc này toàn thân y đã trở nên căng chặt, đôi mắt sáng quắc như loài sói, đang cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tiêu Dung.
Tiêu Dung vẫn có chút tự biết lấy mình, đừng nói là phiên bản yếu ớt của hắn, ngay cả phiên bản khỏe mạnh của hắn cũng không thể đánh thắng được một người đã đạt được thành tựu một đao giết một trăm người trong lịch sử như Khuất Vân Diệt.
Theo lời đồn, sau khi con dao đó của y bị gãy, y đã dùng hai tay xé sống hai tên lính nhỏ, cuối cùng mới bị đại quân bao vây, thúc thủ tựu cầm.
Tất nhiên đây có thể là lời nói cường điệu nhưng đối với kẻ thua cuộc mà còn có thể lưu truyền lời đồn cường điệu như vậy, đủ để chứng minh sự dũng mãnh của Khuất vân Diệt.
Vì vậy, sự đề phòng này của y chắc chắn không phải là lo lắng Tiêu Dung sẽ gây ra cái gì bất lợi cho y, mà là cảnh giác đề phòng với những lời hắn sắp nói tiếp theo.
Im lặng một lúc, Tiêu Dung hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cảm xúc của y, vẫn nói ra những gì mình định nói: "Ta vốn nghĩ, kẻ phản bội là kẻ phản bội, kiểu gì cũng phải có một đường lui thì mới đồng ý phản bội, liên hợp với người Tiên Bi. Nam Ung quả thực có thể làm được cái thủ đoạn phát rồ này. Nhưng hiện tại người nắm quyền thực tế của Nam Ung lại là vị quốc cữu kia, ông ấy vẫn có thể coi như là một người Trung Nguyên có cốt khí. Có ông ta ở đó, những kẻ tiểu nhân kia cũng phải kiêng dè đôi phần, nếu ông ta biết được ngọn nguồn của chuyện này thì những kẻ phản bội kia dù có đến Nam Ung cũng không thể chiếm được chỗ tốt nào."
"Bây giờ, nghe xong tin tức mà Nguyên tướng quân mang về, ta cũng yên tâm rồi, kẻ thù mà, biết rõ gốc gác vẫn hơn là ẩn mình không lộ diện."
Khuất vân Diệt nghe lời hắn nói, vô thức buông lỏng cánh tay đang khoanh trước ngực.
Y tưởng Tiêu Dung cũng giống như Nguyên Bách Phúc, đều đến khuyên y nhẫn nhịn một chút để tránh đại họa, đừng truy đuổi Lý Tu Hành nữa.
Một lần nữa ngồi lại dưới mái hiên, Khuất vân Diệt im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Lý Tu Hành ——"
Tiêu Dung cũng ngồi phịch xuống bên cạnh Khuất vân Diệt, chăm chú lắng nghe y nói.
Khuất vân Diệt: "..."
Thành thật mà nói, cũng có không ít người hiểu quy củ hơn Tiêu Dung, cũng trung thành và chân thành với y hơn Tiêu Dung.
Nhưng trước mặt y, tuyệt đối không có ai dám tự nhiên như Tiêu Dung, tự nhiên đến mức... Cảm thấy như mình không phải là người ngoài luôn.
... Thật đúng là mặt dày.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Khuất vân Diệt cũng không đuổi Tiêu Dung đi. Đây cũng là điểm mù kiến thức của những người khác. Mọi người đều biết tính tình Khuất Vân Diệt không tốt, biết y hay nổi nóng nên không dám dễ dàng trêu chọc y, vì vậy không ai phát hiện được rằng thực ra y không hề câu nệ tiểu tiết, chỉ cần không chạm vào dây thần kinh mẫn cảm trong lòng y, thì Khuất Vân Diệt sẽ không nổi trận lôi đình đâu.
Chịu đựng cảm giác bị nhìn chằm chằm kỳ lạ này, y tiếp tục nói: "Từ năm Quang Gia thứ sáu đến nay, Lý Tu Hành trốn tránh cầu sinh đã đến mười năm rồi, quân Trấn Bắc hận không thể ăn thịt, uống máu ông ta. Nhưng cũng chính là quân Trấn Bắc - mỗi năm đều có người bị ông ta dụ dỗ mà phản bội, đầu hàng quân địch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.