Chương 9:
Nhĩ Đích Vinh Quang
11/08/2024
Dù thế nào đi nữa, trước mắt thì Tiêu Dung dự định sẽ thường trú ở chỗ này.
Thật ra, nếu hắn muốn tìm Khuất Vân Diệt thì chỉ cần đi thêm ba trăm dặm hướng bắc, đến quận Nhạn Môn là được. Nơi đó là đại bản doanh của Khuất Vân Diệt, là nơi mà Trấn Bắc quân đã phát triển đến tận bây giờ, nói với bên ngoài là có 80 vạn quân. Đương nhiên, bên trong hơi nước rất lớn, nhưng xác thật là có mười mấy vạn người đều đang đóng quân tại Nhạn Môn Quan này.
Thứ nhất, đó là quê hương của Khuất Vân Diệt. Thứ hai, đóng quân ở đó có thể canh chừng được Tiên Bi, để có thể phòng ngừa bất kỳ động thái nào của bọn chúng.
Đến đó để tìm người cũng là một cách. Nhưng vấn đề là cái tên Khuất Vân Diệt này lại cứ nhông nhông ở bên ngoài thôi. Nếu Tiêu Dung đến đó ôm cây đợi thỏ, cũng chẳng biết là đến khi nào mới có thể gặp y. Mà nếu không gặp y thì Tiêu Dung lại không có cách nào để hạn chế hành động của y, cũng không có cách nào ngăn cản y tiếp tục tìm đường chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Dung cảm thấy, trước tiến cứ nên tạo dựng danh tiếng cho mình đi đã, có danh tiếng rồi thì làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện hơn, lúc đầu nhập vào trong quân đội cũng sẽ không bị người ta coi nhẹ.
Hắn là vì muốn cứu Khuất Vân Diệt và cái mạng nhỏ của bản thân chứ không phải vì thăng quan phát tài. Có bắt đầu từ bên dưới đi lên cũng chẳng có tác dụng gì, hắn phải một bước lên trời, trực tiếp lưu tại bên người Khuất Vân Diệt mới được.
Mà biện pháp gì có thể khiến cho một thường dân như hắn đạt được danh tiến một cách nhanh nhất đây?
Chỉ có hai loại, một, ám sát người có danh tiếng nhất hiện nay. Và hai, tiên đoán về người có danh tiếng nhất hiện nay.
Tóm lại, chỉ cần ‘cọ nhiệt’ (ké fame) là được rồi.
…
Ám sát chắc chắn là không được, với cái tố chất cơ thể này của hắn, có thể đi ra khỏi thành Bình Dương đã là không tồi rồi.
Thế nên là, chỉ còn dư lại chuyện tiên đoán thôi.
Giả thần giả quỷ, đánh đòn phủ đầu, xưa nay đều là chiêu trò ưa thích của đám danh sĩ. Tiêu Dung so với bọn họ còn mạnh hơn nhiều, bởi vì những gì hắn nói, chắc chắn sẽ đều trở thành sự thật.
Hiện giờ, Thanh Phong Giáo đang rất thịnh hành ở đất Trung Nguyên này, mọi người đều tràn ngập kính sợ đối với quỷ thần. Cái tên đại ngu ngốc Khuất Vân Diệt kia chắc là cũng không ngoại lệ đâu nhỉ.
Tự tin tràn đầy mà định ra sách lược, Tiêu Dung liền bắt đầu tạo thế cho chính mình.
Đầu tiên là bảo A Thụ đi ra ngoài, công khai thân phận của chính mình, nói hắn là công tử của Tiêu thị ở Lâm Xuyên, biết một chút về thuật bói toán. Sau đó, khi những người khác mộ danh mà tới hỏi, mỗi ngày hắn sẽ dành ra nửa canh giờ để miễn phí bói toán cho người ta.
Nhưng những người đến hỏi quẻ người đều sẽ được thông báo cho một điều, rằng hắn chỉ xem quẻ về thiên hạ đại sự, còn những việc nhỏ nhặt thì sẽ không xem. Dân chúng dĩ nhiên sẽ đều rút lui cả, còn những người cảm thấy Tiêu Dung là kẻ lừa đảo người thì sẽ hồ nghi mà nhìn hắn, muốn thử thăm dò thực hư của hắn.
Cuối cùng, khi hầu như mọi người trong thành Bình Dương cơ hồ đều biết có một nhân vật như hắn rồi, Tiêu Dung sẽ đứng dựa vào cửa sổ, mặt mày ngưng trọng mà nhìn không trung, nâng ngón tay lên, làm mấy cái động tác mà chính hắn cũng chẳng nhớ nổi, rồi nặng nè mà lên tiếng.
“Ở Ích Châu đã xảy ra chuyện rồi.”
Ngay từ đầu mọi người còn không tin, cũng không đặt những lời này vào lòng. Nhưng chỉ mấy ngày sau, thái thú Bình Dương đã nhận được tin tức, quận Thẩm Lê ở Ích Châu đã bị nông dân nổi dậy chiếm đóng rồi. Phạm vi trăm dặm quanh khu vựa này đều là than cốc, xác chết của bá tánh ngổn ngang khắp nơi, mà lương thực được cất trữ trong kho của quận Thẩm Lê thì đều đã bị cướp sạch rồi.
Nhóm nông dân do thứ tộc dẫn dắt này vẫn đang tiếp tục tiến về phía bắc nữa kìa.
Tức khắc, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi. Bọn họ đều gục đầu bội phục Tiêu Dung, ngày ngày đều có người muốn gặp Tiêu Dung, trong đó không thiếu các thế gia đại tộc hay những quan viên có địa vị cao. Thậm chí còn có cả hai thám tử của Nam Ung tìm đến nữa.
Nhưng Trấn Bắc quân lại không hề có động tĩnh gì cả.
Tiêu Dung có chút nghi ngờ chính mình, nhưng dù sao hắn cũng không thể sử dụng thủ đoạn tiên đoán kiểu này quá nhiều được. Rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một người thường, không thể lần nào cũng đều linh nghiệm. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục dùng thì chỉ sợ còn chưa gặp được Khuất Vân Diệt thì đã phải đối mặt với tai họa rồi.
Tiêu Dung quyết định chờ một chút xem sao. Kết quả sau mất ngày chờ đợi, hắn nhận được tin tức là Trấn Bắc quân dán bố cáo ở trong thành Bình Dương. Trấn Bắc vương muốn chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ có thực học, không hỏi xuất thân, không hỏi quá khứ, chỉ cần tự nhận bản thân có bản lĩnh thì đều có thể tới đầu nhập.
Tiểu Dung đứng ở trước bố cáo: “…”
Thật ra, nếu hắn muốn tìm Khuất Vân Diệt thì chỉ cần đi thêm ba trăm dặm hướng bắc, đến quận Nhạn Môn là được. Nơi đó là đại bản doanh của Khuất Vân Diệt, là nơi mà Trấn Bắc quân đã phát triển đến tận bây giờ, nói với bên ngoài là có 80 vạn quân. Đương nhiên, bên trong hơi nước rất lớn, nhưng xác thật là có mười mấy vạn người đều đang đóng quân tại Nhạn Môn Quan này.
Thứ nhất, đó là quê hương của Khuất Vân Diệt. Thứ hai, đóng quân ở đó có thể canh chừng được Tiên Bi, để có thể phòng ngừa bất kỳ động thái nào của bọn chúng.
Đến đó để tìm người cũng là một cách. Nhưng vấn đề là cái tên Khuất Vân Diệt này lại cứ nhông nhông ở bên ngoài thôi. Nếu Tiêu Dung đến đó ôm cây đợi thỏ, cũng chẳng biết là đến khi nào mới có thể gặp y. Mà nếu không gặp y thì Tiêu Dung lại không có cách nào để hạn chế hành động của y, cũng không có cách nào ngăn cản y tiếp tục tìm đường chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Dung cảm thấy, trước tiến cứ nên tạo dựng danh tiếng cho mình đi đã, có danh tiếng rồi thì làm chuyện gì cũng sẽ thuận tiện hơn, lúc đầu nhập vào trong quân đội cũng sẽ không bị người ta coi nhẹ.
Hắn là vì muốn cứu Khuất Vân Diệt và cái mạng nhỏ của bản thân chứ không phải vì thăng quan phát tài. Có bắt đầu từ bên dưới đi lên cũng chẳng có tác dụng gì, hắn phải một bước lên trời, trực tiếp lưu tại bên người Khuất Vân Diệt mới được.
Mà biện pháp gì có thể khiến cho một thường dân như hắn đạt được danh tiến một cách nhanh nhất đây?
Chỉ có hai loại, một, ám sát người có danh tiếng nhất hiện nay. Và hai, tiên đoán về người có danh tiếng nhất hiện nay.
Tóm lại, chỉ cần ‘cọ nhiệt’ (ké fame) là được rồi.
…
Ám sát chắc chắn là không được, với cái tố chất cơ thể này của hắn, có thể đi ra khỏi thành Bình Dương đã là không tồi rồi.
Thế nên là, chỉ còn dư lại chuyện tiên đoán thôi.
Giả thần giả quỷ, đánh đòn phủ đầu, xưa nay đều là chiêu trò ưa thích của đám danh sĩ. Tiêu Dung so với bọn họ còn mạnh hơn nhiều, bởi vì những gì hắn nói, chắc chắn sẽ đều trở thành sự thật.
Hiện giờ, Thanh Phong Giáo đang rất thịnh hành ở đất Trung Nguyên này, mọi người đều tràn ngập kính sợ đối với quỷ thần. Cái tên đại ngu ngốc Khuất Vân Diệt kia chắc là cũng không ngoại lệ đâu nhỉ.
Tự tin tràn đầy mà định ra sách lược, Tiêu Dung liền bắt đầu tạo thế cho chính mình.
Đầu tiên là bảo A Thụ đi ra ngoài, công khai thân phận của chính mình, nói hắn là công tử của Tiêu thị ở Lâm Xuyên, biết một chút về thuật bói toán. Sau đó, khi những người khác mộ danh mà tới hỏi, mỗi ngày hắn sẽ dành ra nửa canh giờ để miễn phí bói toán cho người ta.
Nhưng những người đến hỏi quẻ người đều sẽ được thông báo cho một điều, rằng hắn chỉ xem quẻ về thiên hạ đại sự, còn những việc nhỏ nhặt thì sẽ không xem. Dân chúng dĩ nhiên sẽ đều rút lui cả, còn những người cảm thấy Tiêu Dung là kẻ lừa đảo người thì sẽ hồ nghi mà nhìn hắn, muốn thử thăm dò thực hư của hắn.
Cuối cùng, khi hầu như mọi người trong thành Bình Dương cơ hồ đều biết có một nhân vật như hắn rồi, Tiêu Dung sẽ đứng dựa vào cửa sổ, mặt mày ngưng trọng mà nhìn không trung, nâng ngón tay lên, làm mấy cái động tác mà chính hắn cũng chẳng nhớ nổi, rồi nặng nè mà lên tiếng.
“Ở Ích Châu đã xảy ra chuyện rồi.”
Ngay từ đầu mọi người còn không tin, cũng không đặt những lời này vào lòng. Nhưng chỉ mấy ngày sau, thái thú Bình Dương đã nhận được tin tức, quận Thẩm Lê ở Ích Châu đã bị nông dân nổi dậy chiếm đóng rồi. Phạm vi trăm dặm quanh khu vựa này đều là than cốc, xác chết của bá tánh ngổn ngang khắp nơi, mà lương thực được cất trữ trong kho của quận Thẩm Lê thì đều đã bị cướp sạch rồi.
Nhóm nông dân do thứ tộc dẫn dắt này vẫn đang tiếp tục tiến về phía bắc nữa kìa.
Tức khắc, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi. Bọn họ đều gục đầu bội phục Tiêu Dung, ngày ngày đều có người muốn gặp Tiêu Dung, trong đó không thiếu các thế gia đại tộc hay những quan viên có địa vị cao. Thậm chí còn có cả hai thám tử của Nam Ung tìm đến nữa.
Nhưng Trấn Bắc quân lại không hề có động tĩnh gì cả.
Tiêu Dung có chút nghi ngờ chính mình, nhưng dù sao hắn cũng không thể sử dụng thủ đoạn tiên đoán kiểu này quá nhiều được. Rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một người thường, không thể lần nào cũng đều linh nghiệm. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục dùng thì chỉ sợ còn chưa gặp được Khuất Vân Diệt thì đã phải đối mặt với tai họa rồi.
Tiêu Dung quyết định chờ một chút xem sao. Kết quả sau mất ngày chờ đợi, hắn nhận được tin tức là Trấn Bắc quân dán bố cáo ở trong thành Bình Dương. Trấn Bắc vương muốn chiêu mộ kỳ nhân dị sĩ có thực học, không hỏi xuất thân, không hỏi quá khứ, chỉ cần tự nhận bản thân có bản lĩnh thì đều có thể tới đầu nhập.
Tiểu Dung đứng ở trước bố cáo: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.