Quyển 3 - Chương 20: Hello sexy .x.
Bản Nương Tại Thượng
03/07/2020
Tháng Mười Hai tại Hogwarts tuyết đã phủ trắng
khung cảnh nơi đây, đem cả cánh rừng lớn trải đều một lớp trắng xóa như
thể người ta rải bông lên đó. Hằng ngày, Voldemort đều là chọn lúc ta
học hoặc khi đi thăm con Tử xà hắn mới xuất hiện, rất lịch sự. Khi ta
học chỉ ngồi yên bên cạnh, chỗ nào hắn thấy ta còn thiếu thì thảo luận
rồi cùng bổ xung. Ta phát hiện ra hắn quả là có lượng kiến thức phong
phú về cả Hắc lẫn Bạch Pháp thuật. Không những thế với kinh nhiệm chiến
đấu của hắn lâu năm, dựa vào tình huống, có thể xét tới công dụng và
điểm khác nhau lên tới 103 lần chỉ với một bùa nổ, hắn còn liên mồm nói
về 79 loại bùa chú phòng thủ khác nhau. A này Voldemort ta thấy ngươi
thật là hợp khi làm giáo sư chuyên nghiên cứu kiến thức nâng cao. Bình
thường ít nói mà khi động đến mấy chuyện sách vở hắn nói nhiều hơn cả
giáo sư Binns.
- Anh là một thiên tài. Ta tấm tắc khen ngợi, nhìn hắn cũng có cảm tình hơn vài phần, 16 tuổi mà đã giỏi như vậy. Hắn chỉ hơn ta có một tuổi.
- Điều đó là đương nhiên.
- Em có thể xem khi anh học bài lúc còn ở Hogwarts được không? Ta nhìn hắn, nũng nịu năn nỉ.
- Ta chỉ hay ở trong thư viện thôi.
- Năn nỉ đấy, đi mà! Ta kéo kéo tay hắn.
Cuối cùng năn nỉ gãy lưỡi hắn mới chịu cho ta đi xem lúc hắn đang học bài ở Hogwarts. Tom mặc một chiếc áo len xám bên ngoài áo sơ mi. Tóc tai vẫn xoăn xoăn vào nếp một cách thần kỳ như vậy. Và hắn chỉ có đọc và đọc, hết quyển này lại tới quyển khác. Hoàn toàn không chú ý tới đám con gái đang xúm xít lại trong thư viện nhìn hắn với vẻ hâm mộ. Nhiều fan như vậy, đằng kia Bellatrix hồi trẻ còn nhìn hắn với vẻ sùng bái tôn thờ nữa chứ.
Xem đang học gì nào, ta dí sất người lại từ phía sau hắn, mặt kề mặt, hắn đang đọc và ghi chú về "Những pháp thuật cao cấp hỗn loạn", trời quyển này khó lắm, ta cũng không thích chúng vì những pháp thuật đó rất không ổn định, trong sự chuyển động hỗn loạn của ma thuật, để điều khiển chúng là vô cùng khó khăn, cách dễ nhất là ngươi nén chúng lại rồi cho phát nổ như một quả bom. Nhưng trong quyển này thì nó đưa việc dẫn dòng, lợi dụng lực đẩy năng lượng pháp thuật lên một mức hoàn toàn khác, không phải kẻ bình thường có thể học được.
Đúng là đẹp trai lại còn học giỏi nha. Hắn của năm đó, thật tràn sức sống, Năm sáu thôi đã trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh, người này như không có thật vậy.
- Em ngắm đủ chưa?
Voldemort đem ta quay trở lại bàn học trong căn phòng Cần thiết.
- Nhìn thế này vẫn tốt hơn.
Ta ngồi hí hoáy viết viết rồi lại sửa sửa về việc lợi dụng pít tông để điều khiển lực khí và chất lỏng khác nhau như thế nào. Nhưng cứ viết được hai dòng lại nhầm công thức một lần, ta ái ngại nhìn Voldemort cất tiếng:
- Tom, nếu như em làm sai với anh, ở một phiên bản khác, anh có hận em không?
- Sẽ không, dù cho ta ở bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ không oán trách em.
Hắn nhìn ta đầy sâu lắng, ánh mắt như chứa cả hoàng hôn khi đã lùi dần vào đêm đen. Ta có thể khẳng định mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, ta chỉ thấy một cảnh hoàng hôn với chân trời xa vắng.
- Xin lỗi, Thomas. Em xin lỗi.
Cố gắng kìm nén cảm giác bi thương trào dâng lên trong lòng như sóng biển tại tòa Lindisfarne, mây trời xin lỗi hoàng hôn, nếu có thể ta vẫn muốn quay trở lại trời chiều nơi ấy, dù không có hoàng hôn nào giống với hoàng hôn nào. Nếu lòng anh vẫn vậy, xin hãy ở lại cùng ta.
Tính ra là ta đang ngoại tình với phiên bản hồi trẻ của anh, vì chúng ta bên nhau ngày ngày. Đến chính Thomas trước kia cũng không ở bên ta ngày qua ngày như vậy. Nhưng sự xuất hiện của Tom cứ như một cái bóng vậy, hắn theo ta suốt nhưng chỉ khi nào cần mới hiện hình. Vì vậy dạo này ta cũng chú ý ăn diện hơn, đầu tóc cũng thường xuyên thay đổi kiểu, khi nào rảnh rỗi thì đi cùng hắn tới bến thuyền của tụi học sinh năm nhất, không thì ta lại dẫn hắn leo lên tháp đồng hồ.
Thời gian ở Hogwarts trôi qua vì vậy mà cũng nhanh hơn, trước kỳ nghỉ lễ sẽ có một bài kiểm tra ở tất cả các môn học và thầy cô thì giao cho học sinh cả núi bài tập về nhà. Ai ai cũng nhấn đi nhấn lại cái điệp khúc kỳ thi OWLS quan trọng như thế nào. Bài kiểm tra Độc dược là về điều chế món thuốc nổ Erumpent Potion, lạy Merlin là ta vốn hâm mộ Nobel nên việc điều chế ra một món thuốc nổ hoàn hảo từ việc trộn lẫn sừng nổ với Kali Nitrat KNO3, bột than đá tinh khiết, lưu huỳnh, pirit sắt FeS2, ta đảm bảo thành quả của mình có thể khiến ta thành công đầu quân cho IS. Chưa kể ta còn ép phê nó dưới áp suất thủy lực, hễ chỉ cần chạm nhẹ là một vụ nổ lớn đem đánh bật một quả núi cũng được.
Môn tiếp theo sau đó là Thảo dược học, kiểm tra tụi trẻ việc thu hoạch cây Gillyweed, một cây mỏng manh khó chiều có củ như củ nhân sâm. Môn Biến hình mới thực sự là khó, biến một con Gnome thành Lawn Gnome, mọt con quỷ lùn có thể làm vườn khi trời sáng, kiểu như chạy pin năng lượng mặt trời ấy. Quả thực ta đã gắn cho con Gnome của mình một tấm pin năng lượng mặt trời thêm vào, phần cảm biến ánh sấng thực hiện hấp thụ photon và hình thành các cặp electron-hole trong chất bán dẫn. Dòng năng lượng này khiến con Gnome khi hấp thụ đủ ánh sáng sẽ có thể tích trữ lại và sử dụng vào cả buổi tối.
Chăm sóc sinh vật Huyền bí lão Hagrid bắt bọn trẻ phải chăm sóc những con thằn lằn vô hình Moke, cứ yểm lên nó một cái bùa dấu hiệu là nó có Vô hình đường trời. Tiết Bùa chú yêu cầu thực hiện Bùa khô hạn Drought Charm. Riêng môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám yêu cầu viét đủ hai trang giấy da về Vampire. Ta rất muốn ghi là dùng tỏi, nhưng đó chỉ là cách của mấy Muggle mà thôi, không có tác dụng nhiều lắm, ngươi ăn đầy tỏi thì đến con người còn ngất nữa là con quỷ.
Giáo sư Binns là người dễ tính nhất, vì lũ trẻ kiểu gì cũng qua môn của ông, kể cả làm được nhiều hay ít. Bài kiểm tra nói về trận chiến với Người khổng lồ. Ta còn không quên nêu thêm tập tính bạo tàn và việc thay Tộc trưởng như cơm bữa của đám người này. Tuy nhiên sinh vật sống nào cũng sẽ có suy nghĩ riêng của bộ não và sự cao quý của linh hồn, ta không đồng ý với quan điểm nói rằng người khổng lồ là ngu ngốc, minh chứng ngược lại là họ thân thiện và hòa nhập với thiên nhiên hơn bất cứ giống loài nào. Những đứa con dữ dội của đất mẹ. Nhưng ta hãy dành một phút để nhớ lại rằng, bản thân từ Science (khoa học) vốn có nghĩa là "tri thức" (từ chữ Latin Scire nghĩa là biết và scientia nghĩa là tri thức), cái tri thức mà người ta đạt được bằng bất cứ phương pháp nào phù hợp nhất với từng lĩnh vực cụ thể. Do vậy mà ta rất thông cảm với các học sinh học lịch sử, thông cảm với những khó khăn mà các em phải đương đầu.
Môn cổ ngữ Runes chỉ việc đọc và dịch như học ngoại ngữ thêm. Mà bụng ta vốn lắm chữ, chuyện viết bài trăng hoa bay bướm hợp ý thầy cô ta làm rất tốt. Môn số học Thần bí kiểm tra bằng việc bói bài. Murphy nhất định nói rằng quẻ bói của ta không đúng. Nên ta đành phải cho cậu ấy rút bài tới hai lần, nhưng đều cùng cho ra một kết quả, cậu ta rút được Át bích chứng tỏ cho sức mạnh bên trong cậu ấy, quân 10 tép báo hiệu một điềm xấu sẽ xảy ra, và quân 4 cơ, cậu ta đã gặp một tai nạn nhưng không chết. Tới lần thứ 2 thì mặt Murphy đã lấm tấm mồ hôi, miệng méo xệch cả đi. Ta rất xin lỗi, nhưng tới hai lần thì cậu phải chấp nhận thôi.
Kỳ kiểm tra liên tục trong một tuần lễ cuối cùng cũng đã kết thúc, ta lên cùng chuyến tàu với những người bạn và trở về căn nhà nhỏ tại đường Bàn Xoay. Bên trong ngôi nhà đã tràn ngập không khí Giáng sinh. Ông bà cứ liên tục tẩm bổ vỗ béo ta bằng việc mỗi bữa đều nhiều hơn 10 món ăn xuất hiện trên bàn. Toàn là món ta ưa thích.
Hết ngày thứ Hai ở nhà, ta liền xin phép ông bà nói rằng đi có việc tới Bộ pháp thuật một chút. Hai người liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Thật xin lỗi ông bà, con không thể nói với hai người là con đi đâu được, nhưng đúng là một phần trong đó ta sẽ đi tìm hiểu làng Pootmore, vì ta là người rõ về Ma thuật đen hơn bất cứ ai, nhất định sẽ tìm được manh mối ở đó. Nhưng không phải bây giờ, nếu ta đi trong lễ Giáng sinh này kế hoạch của ta sẽ đổ bể hết, Bộ Pháp thuật cũng sẽ dồn nghi ngờ lên ta.
Ta bay tới tòa ngục trên biển Lindisfarne, xung quanh tòa ngục này được bảo vệ bởi rất nhiều bùa chú phfong thủ cùng trận pháp ma trận, nếu người ngoài lạc vào đây sẽ không thể thoát ra nổi, kẻ ở trong trốn ngục ra được cũng không thể nào đi ra khỏi vùng biển. Việc cung câp thức ăn cho cai ngục cũng như phạm nhân hoàn toàn chỉ được vận chuyển từ bên ngoài vào thông qua một cánh cửa hai chiều không thể vận chuyển những thứ còn sống. Mở một điểm mù trên đó rồi tiến vào.
Tất cả những gì ta cần quan tâm đều ở đây, mọi điều mà trái tim nói với ta rằng điều đúng cần làm lúc này. Trong tâm trí ta, lần đầu tiên Chúa đã cất vang lời nói và ta sẽ
Ta thật hồi hộp, đi cũng nhanh hơn, ta muốn nói chuyện với Thomas. Ta đứng núp sau bức tường rồi nhảy ồ ra:
- Hello sexy!
Hắn không mảy may giật mình chút xíu nào hết. Hắn chỉ mỉm cười thật sâu lắng:
- Em đã quay về.
Ta khó khăn để có thể nói ra lời xin lỗi trước mặt hắn, cổ họng như bị nghẹn lại vì kìm nén thổn thức:
- Thomas, em xin lỗi.
- Anh cũng vậy. Đó là một đặc quyền khi em sở hữu trái tim của anh.
- Tất nhiên, ta sẽ làm đau em. Em cũng đã khiến ta đau lòng. Chúng ta là hai kẻ để lạc mất nhau, nhưng đó là lý do anh nghĩ mình tồn tại. Cảm nhận nỗi đau này, anh đợi mùa xuân tới thì phải chấp nhận hiểm nguy của mùa đông lạnh giá. Để là chúng ta của hiện tại, anh phải chấp nhận rằng sẽ có một ngày em rời xa anh.
Hắn đặt tay lên tấm kính, Thomas chỉ mặc một bộ đồ đơn giản màu đen, tóc anh đã dài tới ngang vai, và anh có thêm một bộ râu quai nón che gần hết mặt. Trông anh gầy hơn trước rất nhiều, hốc mắt cũng thâm quầng, và gò má thì nhô ca lên hốc hác vô cùng. Nhìn anh vậy ta thật không tài nào kìm được nước mắt nữa. Có phải chỉ cần nữ nhân bật khóc thì đàn ông sẽ nhượng bộ không? Anh vẫn luôn nhượng bộ ta dù ta chưa hề khóc.
- A em có mang quà cho anh đây.
Nói rồi ta giơ Cuốn Nhật ký lên, Thomas chỉ nhìn ta cười đầy ý nhị:
- Em cứ giữ lấy nó. Ta thích nó ở bên cạnh em hơn.
- Thomas, anh có tin em không?
- Ta tin em.
Ta tiến lại thật sát trước tấm kính, nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên đó. Và Thomas cũng tiến lại, kề sát đôi môi mà khoảnh cách không thể chạm vào nhau chỉ là tấm kính. Lớp kính khi rời đi vẫn còn in hơi mờ mờ. Khi đó ta đã nói với anh:
- Anh biết không, thiếu tình yêu không chết, thiếu nước và oxi mới chết. Em đã chỉnh lại hơi nước trong không khí căn phòng, chỉ cần một giọt nước đọng lại trên kính anh có thể sử dụng nó như một tấm gương cầu lồi hội tụ ánh sáng. Bên ngoài em đã tạo ra một ngọn hải đăng, bóng đèn lập thể của nó đúng 12 giờ đêm sẽ quay về phía đối diện căn phòng, đi theo ánh sáng đó có thể ra được khỏi đây. Anh hãy rời đi đi.
- Hãy đi cùng anh.
- Em còn có hai kỳ thi rất quan trọng ở Hogwarts, em không muốn là một cô gái bỏ nhà đi vì tình, bằng cấp rất quan trọng.
- Em biết phải tìm ta ở đâu.
Hắn nhìn ta, ánh mắt như thể nhìn vào một người yêu, một người bạn, một tri kỷ và cũng từng là kẻ thù của hắn. Nhưng ánh mắt đó nói đúng, hắn chưa từng trách cứ ta dù ở bất kỳ thời điểm nào.
Ta gói lại chiếc đũa phép màu trắng với đế là móng vuốt của phượng hoàng vào khăn ăn. Đưa vào bên trong phòng hắn.
Nhìn Thomas lần cuối:
- Cho dù anh ở bất kỳ đâu, anh đang làm gì, mùi hương của anh như thế nào, ngày hôm đó anh cảm thấy ra sao. Em đều muốn biết. Em sẽ luôn luôn chân thành dùng trọn con tim để yêu anh.
- Em vẫn luôn ở cạnh bên ta. Khuôn mặt của em lần nữa, lần nữa gõ cửa trái tim ta, và khi ta nghĩ về tương lai, nơi đó chỉ toàn hình bóng của em.
- Đó là một khuôn mặt rất đẹp mà.
- Ta đã giết rất nhiều người.
Khi nói câu này Thomas có chút chần chừ, hắn nhìn ta thật buồn. Phải ta biết, nhưng ta chấp nhận. Chấp nhận rằng người ta yêu là chính bản thân anh, chứ không phải cố gắng buộc chặt anh vào mong đợi của ta. Nếu vậy, ta chỉ yêu sự phản chiếu của chính mình mà ta tìm thấy ở anh.
- Em biết.
Ta tạm biệt Thomas rồi nhanh chóng rời khỏi đó, ta không muốn có người phát hiện ra sự xuất hiện của ta, vì tòa nhà này được lắp đặt báo động bất cứ kẻ lạ nào đột nhập, mà ta đã không khai báo, không thể qua mặt được chính lớp phòng thủ của mình. Thật tệ hại a. Nhưng ta có thể đứng lên vì chính nghĩa, cái kết của cuộc chiến là cần thiết, ta cứu mọi người? Nhưng ai sẽ ở bên cạnh ta? Ta cần phải chữa lành bản thân trước khi muốn cứu bất kỳ ai khác.
Ta không nghĩ ai lại muốn làm tổn thương người khác nhiều hơn chính bản thân ta. Không ai muốn làm đau người mình yêu thương. Nhưng ta thì có.
- Anh là một thiên tài. Ta tấm tắc khen ngợi, nhìn hắn cũng có cảm tình hơn vài phần, 16 tuổi mà đã giỏi như vậy. Hắn chỉ hơn ta có một tuổi.
- Điều đó là đương nhiên.
- Em có thể xem khi anh học bài lúc còn ở Hogwarts được không? Ta nhìn hắn, nũng nịu năn nỉ.
- Ta chỉ hay ở trong thư viện thôi.
- Năn nỉ đấy, đi mà! Ta kéo kéo tay hắn.
Cuối cùng năn nỉ gãy lưỡi hắn mới chịu cho ta đi xem lúc hắn đang học bài ở Hogwarts. Tom mặc một chiếc áo len xám bên ngoài áo sơ mi. Tóc tai vẫn xoăn xoăn vào nếp một cách thần kỳ như vậy. Và hắn chỉ có đọc và đọc, hết quyển này lại tới quyển khác. Hoàn toàn không chú ý tới đám con gái đang xúm xít lại trong thư viện nhìn hắn với vẻ hâm mộ. Nhiều fan như vậy, đằng kia Bellatrix hồi trẻ còn nhìn hắn với vẻ sùng bái tôn thờ nữa chứ.
Xem đang học gì nào, ta dí sất người lại từ phía sau hắn, mặt kề mặt, hắn đang đọc và ghi chú về "Những pháp thuật cao cấp hỗn loạn", trời quyển này khó lắm, ta cũng không thích chúng vì những pháp thuật đó rất không ổn định, trong sự chuyển động hỗn loạn của ma thuật, để điều khiển chúng là vô cùng khó khăn, cách dễ nhất là ngươi nén chúng lại rồi cho phát nổ như một quả bom. Nhưng trong quyển này thì nó đưa việc dẫn dòng, lợi dụng lực đẩy năng lượng pháp thuật lên một mức hoàn toàn khác, không phải kẻ bình thường có thể học được.
Đúng là đẹp trai lại còn học giỏi nha. Hắn của năm đó, thật tràn sức sống, Năm sáu thôi đã trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh, người này như không có thật vậy.
- Em ngắm đủ chưa?
Voldemort đem ta quay trở lại bàn học trong căn phòng Cần thiết.
- Nhìn thế này vẫn tốt hơn.
Ta ngồi hí hoáy viết viết rồi lại sửa sửa về việc lợi dụng pít tông để điều khiển lực khí và chất lỏng khác nhau như thế nào. Nhưng cứ viết được hai dòng lại nhầm công thức một lần, ta ái ngại nhìn Voldemort cất tiếng:
- Tom, nếu như em làm sai với anh, ở một phiên bản khác, anh có hận em không?
- Sẽ không, dù cho ta ở bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ không oán trách em.
Hắn nhìn ta đầy sâu lắng, ánh mắt như chứa cả hoàng hôn khi đã lùi dần vào đêm đen. Ta có thể khẳng định mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, ta chỉ thấy một cảnh hoàng hôn với chân trời xa vắng.
- Xin lỗi, Thomas. Em xin lỗi.
Cố gắng kìm nén cảm giác bi thương trào dâng lên trong lòng như sóng biển tại tòa Lindisfarne, mây trời xin lỗi hoàng hôn, nếu có thể ta vẫn muốn quay trở lại trời chiều nơi ấy, dù không có hoàng hôn nào giống với hoàng hôn nào. Nếu lòng anh vẫn vậy, xin hãy ở lại cùng ta.
Tính ra là ta đang ngoại tình với phiên bản hồi trẻ của anh, vì chúng ta bên nhau ngày ngày. Đến chính Thomas trước kia cũng không ở bên ta ngày qua ngày như vậy. Nhưng sự xuất hiện của Tom cứ như một cái bóng vậy, hắn theo ta suốt nhưng chỉ khi nào cần mới hiện hình. Vì vậy dạo này ta cũng chú ý ăn diện hơn, đầu tóc cũng thường xuyên thay đổi kiểu, khi nào rảnh rỗi thì đi cùng hắn tới bến thuyền của tụi học sinh năm nhất, không thì ta lại dẫn hắn leo lên tháp đồng hồ.
Thời gian ở Hogwarts trôi qua vì vậy mà cũng nhanh hơn, trước kỳ nghỉ lễ sẽ có một bài kiểm tra ở tất cả các môn học và thầy cô thì giao cho học sinh cả núi bài tập về nhà. Ai ai cũng nhấn đi nhấn lại cái điệp khúc kỳ thi OWLS quan trọng như thế nào. Bài kiểm tra Độc dược là về điều chế món thuốc nổ Erumpent Potion, lạy Merlin là ta vốn hâm mộ Nobel nên việc điều chế ra một món thuốc nổ hoàn hảo từ việc trộn lẫn sừng nổ với Kali Nitrat KNO3, bột than đá tinh khiết, lưu huỳnh, pirit sắt FeS2, ta đảm bảo thành quả của mình có thể khiến ta thành công đầu quân cho IS. Chưa kể ta còn ép phê nó dưới áp suất thủy lực, hễ chỉ cần chạm nhẹ là một vụ nổ lớn đem đánh bật một quả núi cũng được.
Môn tiếp theo sau đó là Thảo dược học, kiểm tra tụi trẻ việc thu hoạch cây Gillyweed, một cây mỏng manh khó chiều có củ như củ nhân sâm. Môn Biến hình mới thực sự là khó, biến một con Gnome thành Lawn Gnome, mọt con quỷ lùn có thể làm vườn khi trời sáng, kiểu như chạy pin năng lượng mặt trời ấy. Quả thực ta đã gắn cho con Gnome của mình một tấm pin năng lượng mặt trời thêm vào, phần cảm biến ánh sấng thực hiện hấp thụ photon và hình thành các cặp electron-hole trong chất bán dẫn. Dòng năng lượng này khiến con Gnome khi hấp thụ đủ ánh sáng sẽ có thể tích trữ lại và sử dụng vào cả buổi tối.
Chăm sóc sinh vật Huyền bí lão Hagrid bắt bọn trẻ phải chăm sóc những con thằn lằn vô hình Moke, cứ yểm lên nó một cái bùa dấu hiệu là nó có Vô hình đường trời. Tiết Bùa chú yêu cầu thực hiện Bùa khô hạn Drought Charm. Riêng môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám yêu cầu viét đủ hai trang giấy da về Vampire. Ta rất muốn ghi là dùng tỏi, nhưng đó chỉ là cách của mấy Muggle mà thôi, không có tác dụng nhiều lắm, ngươi ăn đầy tỏi thì đến con người còn ngất nữa là con quỷ.
Giáo sư Binns là người dễ tính nhất, vì lũ trẻ kiểu gì cũng qua môn của ông, kể cả làm được nhiều hay ít. Bài kiểm tra nói về trận chiến với Người khổng lồ. Ta còn không quên nêu thêm tập tính bạo tàn và việc thay Tộc trưởng như cơm bữa của đám người này. Tuy nhiên sinh vật sống nào cũng sẽ có suy nghĩ riêng của bộ não và sự cao quý của linh hồn, ta không đồng ý với quan điểm nói rằng người khổng lồ là ngu ngốc, minh chứng ngược lại là họ thân thiện và hòa nhập với thiên nhiên hơn bất cứ giống loài nào. Những đứa con dữ dội của đất mẹ. Nhưng ta hãy dành một phút để nhớ lại rằng, bản thân từ Science (khoa học) vốn có nghĩa là "tri thức" (từ chữ Latin Scire nghĩa là biết và scientia nghĩa là tri thức), cái tri thức mà người ta đạt được bằng bất cứ phương pháp nào phù hợp nhất với từng lĩnh vực cụ thể. Do vậy mà ta rất thông cảm với các học sinh học lịch sử, thông cảm với những khó khăn mà các em phải đương đầu.
Môn cổ ngữ Runes chỉ việc đọc và dịch như học ngoại ngữ thêm. Mà bụng ta vốn lắm chữ, chuyện viết bài trăng hoa bay bướm hợp ý thầy cô ta làm rất tốt. Môn số học Thần bí kiểm tra bằng việc bói bài. Murphy nhất định nói rằng quẻ bói của ta không đúng. Nên ta đành phải cho cậu ấy rút bài tới hai lần, nhưng đều cùng cho ra một kết quả, cậu ta rút được Át bích chứng tỏ cho sức mạnh bên trong cậu ấy, quân 10 tép báo hiệu một điềm xấu sẽ xảy ra, và quân 4 cơ, cậu ta đã gặp một tai nạn nhưng không chết. Tới lần thứ 2 thì mặt Murphy đã lấm tấm mồ hôi, miệng méo xệch cả đi. Ta rất xin lỗi, nhưng tới hai lần thì cậu phải chấp nhận thôi.
Kỳ kiểm tra liên tục trong một tuần lễ cuối cùng cũng đã kết thúc, ta lên cùng chuyến tàu với những người bạn và trở về căn nhà nhỏ tại đường Bàn Xoay. Bên trong ngôi nhà đã tràn ngập không khí Giáng sinh. Ông bà cứ liên tục tẩm bổ vỗ béo ta bằng việc mỗi bữa đều nhiều hơn 10 món ăn xuất hiện trên bàn. Toàn là món ta ưa thích.
Hết ngày thứ Hai ở nhà, ta liền xin phép ông bà nói rằng đi có việc tới Bộ pháp thuật một chút. Hai người liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Thật xin lỗi ông bà, con không thể nói với hai người là con đi đâu được, nhưng đúng là một phần trong đó ta sẽ đi tìm hiểu làng Pootmore, vì ta là người rõ về Ma thuật đen hơn bất cứ ai, nhất định sẽ tìm được manh mối ở đó. Nhưng không phải bây giờ, nếu ta đi trong lễ Giáng sinh này kế hoạch của ta sẽ đổ bể hết, Bộ Pháp thuật cũng sẽ dồn nghi ngờ lên ta.
Ta bay tới tòa ngục trên biển Lindisfarne, xung quanh tòa ngục này được bảo vệ bởi rất nhiều bùa chú phfong thủ cùng trận pháp ma trận, nếu người ngoài lạc vào đây sẽ không thể thoát ra nổi, kẻ ở trong trốn ngục ra được cũng không thể nào đi ra khỏi vùng biển. Việc cung câp thức ăn cho cai ngục cũng như phạm nhân hoàn toàn chỉ được vận chuyển từ bên ngoài vào thông qua một cánh cửa hai chiều không thể vận chuyển những thứ còn sống. Mở một điểm mù trên đó rồi tiến vào.
Tất cả những gì ta cần quan tâm đều ở đây, mọi điều mà trái tim nói với ta rằng điều đúng cần làm lúc này. Trong tâm trí ta, lần đầu tiên Chúa đã cất vang lời nói và ta sẽ
Ta thật hồi hộp, đi cũng nhanh hơn, ta muốn nói chuyện với Thomas. Ta đứng núp sau bức tường rồi nhảy ồ ra:
- Hello sexy!
Hắn không mảy may giật mình chút xíu nào hết. Hắn chỉ mỉm cười thật sâu lắng:
- Em đã quay về.
Ta khó khăn để có thể nói ra lời xin lỗi trước mặt hắn, cổ họng như bị nghẹn lại vì kìm nén thổn thức:
- Thomas, em xin lỗi.
- Anh cũng vậy. Đó là một đặc quyền khi em sở hữu trái tim của anh.
- Tất nhiên, ta sẽ làm đau em. Em cũng đã khiến ta đau lòng. Chúng ta là hai kẻ để lạc mất nhau, nhưng đó là lý do anh nghĩ mình tồn tại. Cảm nhận nỗi đau này, anh đợi mùa xuân tới thì phải chấp nhận hiểm nguy của mùa đông lạnh giá. Để là chúng ta của hiện tại, anh phải chấp nhận rằng sẽ có một ngày em rời xa anh.
Hắn đặt tay lên tấm kính, Thomas chỉ mặc một bộ đồ đơn giản màu đen, tóc anh đã dài tới ngang vai, và anh có thêm một bộ râu quai nón che gần hết mặt. Trông anh gầy hơn trước rất nhiều, hốc mắt cũng thâm quầng, và gò má thì nhô ca lên hốc hác vô cùng. Nhìn anh vậy ta thật không tài nào kìm được nước mắt nữa. Có phải chỉ cần nữ nhân bật khóc thì đàn ông sẽ nhượng bộ không? Anh vẫn luôn nhượng bộ ta dù ta chưa hề khóc.
- A em có mang quà cho anh đây.
Nói rồi ta giơ Cuốn Nhật ký lên, Thomas chỉ nhìn ta cười đầy ý nhị:
- Em cứ giữ lấy nó. Ta thích nó ở bên cạnh em hơn.
- Thomas, anh có tin em không?
- Ta tin em.
Ta tiến lại thật sát trước tấm kính, nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên đó. Và Thomas cũng tiến lại, kề sát đôi môi mà khoảnh cách không thể chạm vào nhau chỉ là tấm kính. Lớp kính khi rời đi vẫn còn in hơi mờ mờ. Khi đó ta đã nói với anh:
- Anh biết không, thiếu tình yêu không chết, thiếu nước và oxi mới chết. Em đã chỉnh lại hơi nước trong không khí căn phòng, chỉ cần một giọt nước đọng lại trên kính anh có thể sử dụng nó như một tấm gương cầu lồi hội tụ ánh sáng. Bên ngoài em đã tạo ra một ngọn hải đăng, bóng đèn lập thể của nó đúng 12 giờ đêm sẽ quay về phía đối diện căn phòng, đi theo ánh sáng đó có thể ra được khỏi đây. Anh hãy rời đi đi.
- Hãy đi cùng anh.
- Em còn có hai kỳ thi rất quan trọng ở Hogwarts, em không muốn là một cô gái bỏ nhà đi vì tình, bằng cấp rất quan trọng.
- Em biết phải tìm ta ở đâu.
Hắn nhìn ta, ánh mắt như thể nhìn vào một người yêu, một người bạn, một tri kỷ và cũng từng là kẻ thù của hắn. Nhưng ánh mắt đó nói đúng, hắn chưa từng trách cứ ta dù ở bất kỳ thời điểm nào.
Ta gói lại chiếc đũa phép màu trắng với đế là móng vuốt của phượng hoàng vào khăn ăn. Đưa vào bên trong phòng hắn.
Nhìn Thomas lần cuối:
- Cho dù anh ở bất kỳ đâu, anh đang làm gì, mùi hương của anh như thế nào, ngày hôm đó anh cảm thấy ra sao. Em đều muốn biết. Em sẽ luôn luôn chân thành dùng trọn con tim để yêu anh.
- Em vẫn luôn ở cạnh bên ta. Khuôn mặt của em lần nữa, lần nữa gõ cửa trái tim ta, và khi ta nghĩ về tương lai, nơi đó chỉ toàn hình bóng của em.
- Đó là một khuôn mặt rất đẹp mà.
- Ta đã giết rất nhiều người.
Khi nói câu này Thomas có chút chần chừ, hắn nhìn ta thật buồn. Phải ta biết, nhưng ta chấp nhận. Chấp nhận rằng người ta yêu là chính bản thân anh, chứ không phải cố gắng buộc chặt anh vào mong đợi của ta. Nếu vậy, ta chỉ yêu sự phản chiếu của chính mình mà ta tìm thấy ở anh.
- Em biết.
Ta tạm biệt Thomas rồi nhanh chóng rời khỏi đó, ta không muốn có người phát hiện ra sự xuất hiện của ta, vì tòa nhà này được lắp đặt báo động bất cứ kẻ lạ nào đột nhập, mà ta đã không khai báo, không thể qua mặt được chính lớp phòng thủ của mình. Thật tệ hại a. Nhưng ta có thể đứng lên vì chính nghĩa, cái kết của cuộc chiến là cần thiết, ta cứu mọi người? Nhưng ai sẽ ở bên cạnh ta? Ta cần phải chữa lành bản thân trước khi muốn cứu bất kỳ ai khác.
Ta không nghĩ ai lại muốn làm tổn thương người khác nhiều hơn chính bản thân ta. Không ai muốn làm đau người mình yêu thương. Nhưng ta thì có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.