Quyển 3 - Chương 4: Love letter
Bản Nương Tại Thượng
03/07/2020
Dear Thomas,
"You are the finest,
Loveliest,
Tenderest,
I love you,
Most Ardently,
I have ever know –
And even that is an understatement.
I feel that there is
Nothing more truly
Artistic than to love people
Like you, my Lord, my love."
Come to me whole: with your flaws, your scars and everything you consider imperfect. Then let me show you what I see. I see galaxies in your eyes and fire in your heart. I see journeys in your palms and adventure waiting in your smile. Lately I have had strangest feeling. For you, and only you, you are absolutely maddeningly, irrevocalbly perfect.
But I guess what I'm asking is, after all of this, can you still love it like it's brand-new when it comes back home to you.
I miss you dearly,
I've love because I first loved us, Sabrina. X."
Một bức thư tình ngắn gọn, phải ta chưa từng nói trực tiếp với anh rằng: "Em yêu anh." Nhưng dường như những tháng ngày bên nhau của chúng ta với anh vậy là đủ. Nên ta quyết định làm một cô bạn gái đúng nghĩa, ta muốn nói yêu anh trên một bức thư được viết tay cẩn thận để anh có thể giữ nó mãi. Kèm theo bức thư đó là một bức thư khác để nói với anh những suy đoán của ta. Những người đã bị biến thành ong sẽ dần dần trở thành một đàn ong có tổ. Vậy suy ra chúng sẽ có nhiều chiếc tổ như vậy như một mạng lưới nhện. Đứng đầu trong tập tính bầy đàn của loài Ong phải kể đến Ong Chúa.
Mấy bà hoàng này nên được gọi là Drama Queen ấy chứ Queen Bee cái nỗi gì. Bọn nó có khả năng cảm nhận được đứa nào có thể trở thành ong chúa tơ. Nên khi vẫn còn là cô gái hay mộng mơ...sorry nhầm kịch bản, khi vẫn còn trẻ và khỏe, để tránh bị chiếm ngôi, bọn nó sẽ theo dõi và tìm cách chích cho con non đó ngủm. Sao cơ mấy người nghĩ nó sẽ yêu thương và vui vẻ nhường ngôi cho con của nó á? Một núi không thể có hai hổ, một tổ không thể có hai hoàng, bọn nữ hoàng này hận không thể loại bỏ hết ong chúa non trong tổ ý chứ ở đó mà nuôi con. Chỉ có 2 trường hợp để ong chúa non được sống, đó là khi bà hoàng hiện tại bắt đầu già yếu và bị chiếm ngôi, hoặc khi số lượng ong quá đông và chúng buộc phải tách đàn để đi xây dựng vương quốc mới. Vậy là chúng ta có thể lợi dụng mâu thuẫn nội bộ giữa những con ong cái từ chính bên trong. Cầm tặc cầm vương.
Giờ thì câu hỏi mới lại phát sinh, nếu nữ hoàng không để cho các nàng công chúa được sống, đến lúc nữ hoàng mất đột ngột, vậy thằng nào kế vị?? Có một thứ gọi là "Sữa ong chúa", nhìn vào tên thì hẳn ai cũng nghĩ ồ chắc đây là sữa do ong chúa tiết ra dùng để nuôi ong chúa non, lừa tình cả đấy, như đã nói thì bọn này chả có tốt lành gì với mấy đứa giành ngôi đâu. Cả mật ong và sữa ong chúa đều là do ong thợ tiết ra, nhưng sữa thì nhiều dinh dưỡng hơn và chuyên dùng để nuôi bà hoàng của chúng nó. Trên thực tế chính ong thợ mới là kẻ quyết định xem đứa nào sẽ là ong chúa, ấu trùng ong thợ và ong đực sẽ được cho ăn sữa trong 3 ngày đầu đời, còn muốn 'bồi dưỡng' ra ong chúa, tụi nó sẽ cho ấu trùng cái non ấy ăn sữa ong chúa cả đời, thế thôi, không có tiêu chuẩn đặc biệt hay trời sinh làm nữ hoàng sẵn gì cả. Cơ hội là một con xúc xắc của Chúa.
Rồi vấn đề mới ở đây là, khi nữ hoàng mất, bọn ong thợ không chỉ tạo ra 1 bé ong chúa, mà là vài bé. Điều này nhằm để tìm ra nữ hoàng khỏe mạnh giúp bầy ong phát triển tốt nhất. Mấy nàng công chúa này khi vừa chào đời thì sẽ thổi kèn. Người ta gọi đấy là hát nhưng nghe như tiếng kèn nên Sabrina gọi thổi kèn. Tụi nó làm vậy để tập hợp mấy con ong còn lại trong tổ và thành lập đội quân mới của riêng mình. Đây không còn là thâm cung nội chiến nhẹ nhàng nữa, THIS IS WAR. Sau đó bọn nó sẽ bay vòng vòng tổ để tìm cách chích chết mấy đối thủ chưa nở, còn nếu có 2 con ong chúa nở cùng lúc, chúng nó sẽ bắt đầu 1 trận chiến sinh tử vì ngôi vương. Game of thrones phiên bản loài ong. Đây chính là cơ hội của ta đếu như muốn đánh bại lũ ong này. "Cách ngạn quan hỏa", chính là đứng cách bờ để xem lửa cháy, để yên cho kẻ địch tự rối loạn. Dù rằng vụ cháy đó do chính ngươi gây nên.
Làm 1 nữ hoàng thì việc chải chuốt vuốt keo điệu gần 3 tiếng đồng hồ hay cơm dâng tận miệng đều do ong thợ làm hết, và bọn nó chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng. Cùng với cơ thể đồ sộ và gần như không rời khỏi tổ trừ lần duy nhất đi "hú hí" với mấy thằng đực thì hiển nhiên, bọn nó bay không được tốt cho lắm. Và vào thời điểm cần tách đàn để tìm nơi làm tổ mới, chúng nó bay không nổi. Thế nên trước khi phải tách đàn, bọn ong thợ sẽ cắt giảm lượng thức ăn để ép bạn nữ hoàng nhà ta giảm cân. "Mày mà không giảm được 1/3 số cân nặng thì mày khỏi đi đâu hết". Suy luận ra được rằng, chúng ta có thể sử dụng kế "Đả thảo kinh xà", đánh cỏ động rắn, tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà phải rút lui cùng lộ diện.
Buộc hai bức thư vào chân con Ovivier rồi dặn dò nó, nói rằng nó đừng sợ anh, anh là một người...ừm...chấp nhận được, anh sẽ đối xử tốt với Ovilier, con cú gửi thư cho anh xong thì có thể ở lại chơi dinh thự Riddle vài ngày nếu nó thích. Những ngày sau của ta chỉ còn là mong ước muốn đến gần năm học mới ở Hogwarts.
Thomas đã gửi thư phản hồi lại cho ta, nói rằng những thông tin ta phân tích đều rất hữu ích, anh sẽ phái người đi điều tra. Vì anh không thích đông người nên hẹn ta cùng tới Hẻm Xéo sớm hơn ngày nhập học 2 tuần. Anh vẫn khỏe và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Hết, không yêu thương không nhớ nhung gì cả. Một bức thư chán ngắt mà chính vì nó ta đã tức giận không thèm viết thư lại cho anh nữa mặc dù mỗi ngày anh đều như cậu bé mới lớn, viết thư như viết nhật ký, kể lại một ngày của anh cho ta nghe. Ta đã đọc không sót một chữ và mong chờ trong một ngày của anh có nhắc tới "nhớ em" nhưng không.
Những bức thư của anh ta đều đựng trong một chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn có cái khóa hình trái tim nhỏ xinh với dòng chữ được khắc trên miệng hộp: "There will be a piece of you in me, always." Rồi cất hộp vào trong chiếc túi xách ta hay mang theo người. Tình yêu trên những con chữ, dù không đủ để diễn tả nỗi lòng của ngươi, vì con người có rất nhiều cảm xúc mà đến chính các nhà tâm lý học cũng chưa đặt tên. Nhưng câu từ, chính là thứ sức mạnh quyền năng hơn phép thuật. Phải, ngươi có thể cầm ngòi bút lên mà làm kháng chiến, cầm ngòi bút vẽ nên một trường phái triết học, cầm nó vẽ được nên Thế giới này.
Anh cũng gửi thư lịch sự xin phép ông bà Sandal rằng đích thân anh sẽ đưa Sabrina đi mua sắm phục vụ năm học mới. Ông bà Sandal vui mừng ra mặt, riêng ông Sergoth nghe ta nói Thomas thích rượu, bèn gửi tặng anh hai chai rượu vang mà ông rất thích. Còn bà Sandal vì lo lắng anh ở một mình ăn uống kham khổ mà còn thường xuyên gửi đồ ăn đến cho anh, bà còn nói là do chính ta làm nữa chứ. Thật không thể chịu nổi sự ghép đôi quá đáng này. Ông bà, hai người phải giữ cháu gái hai người lại chứ.
Ngày hẹn đã đến, Thomas đến đón ta từ sớm, khi Luna phát hiện có người đứng ở ngoài đã từ lâu rồi, Luna luôn là người dậy sớm nhất nhà. Nó mở cửa mời anh vào nhà vì biết đó là giáo viên của Sabrina, rót trà mời anh trong khi đợi cả nhà dậy.
Đó là một ngày Chủ Nhật nắng đẹp. Bà Elizabeth nhất quyết bắt ta phải cuộn tóc mai của mình lên thành hai chiếc nơ phồng trên đầu, những lọn tóc cuộn tròn trong chiếc kẹp ghim khiến ta trông như một quý cô cổ điển. Bà thay cho ta bộ váy tím với tầng tầng lớp ren ngắn dài chồng lên nhau, chiếc váy hai dây màu tím này trông thật thanh lịch. Ưng ý nhìn ngắm rồi xoay một vòng trước gương. Ta thấy ngày hôm nay nhất định sẽ rất may mắn đây, dù ta bước chân nào ra khỏi cửa đi chăng nữa thì ta cũng sẽ bước cùng anh.
Trong quán Cái vạc lủng đã đông khách, những mụ phù thủy nhỏ nhắn vui tính ở miền quê ra chợ mua sắm đồ dùng trong ngày, những lão pháp sư trông rất ư đáng tôn kính tranh cãi nhau ỏm tỏi về bài báo mới nhứt trên tạp chí Biến Hoá Thời Nay; những chuyên viên Ngăn chiến ngông nghênh, những chú lùn nói chuyện khào khào, và một kẻ rất đáng ngờ trông giống như một mụ phù thuỷ cực kỳ xấu xí, trùm đầu kín mít bằng một cái khăn len, khi nhìn thấy Thomas mụ đã chắp tay lên mà xoa xoa chúng trước ngược: "Chúa tể của tôi."
Hai người đi ra sân sau của quán, rút cây đũa phép của mình ra, gõ lên viên gạch thứ ba tính từ bên trái phía trên thùng rác, rồi đứng lùi lại khi vòm cổng của Hẻm Xéo xịch mở ra từ trong bức tường.
Và bởi vì con đường lát gạch dài ngoằn ngoèo này đầy ắp những cửa hàng tiệm quán phù thủy thú vị nhứt trên đời, nên ta kéo tay anh chạy đi khắp nơi, chỗ này mua một ít đồ ăn vặt ở những cái quán trên lề đường, dưới những tán dù đủ màu sắc rực rỡ. Ở đó ta lại vui lây cái vui của những thực khách khác đang khoe với nhau những thứ họ đã mua sắm được sau một ngày mua bán trả giá. ("Đây là nguyệt kính đấy, ông bạn già ơi, khỏi phải rớ tới cái biểu đồ mặt trăng nữa, biết không?")
- Mấy lão đạo sĩ lang thang đó đều là bọn bịp bợm trên giang hồ em có biết không?
Thomas kéo ta lại, sát vào lòng anh, tay còn đặt lên sau lưng ta nữa. Đứng sát như vậy.
- Vậy những người trên giang hồ đều đa phần là bịp bợm ư? Ta ngước lên nhìn anh mà hỏi.
- Đúng vậy.
Thomas trả lời rất dứt khoát, nhưng hình như có cái gì đó sai sai đang xảy ra. Một lúc lâu sau anh mới nhận thức được việc mình đã nói hớ gì. Chúng ta bắt đầu đi mua sách ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, rồi từ đó mới đi mua tiếp giấy và mực, vì ta được cho phép thoải mái sử dụng kho thuốc của thầy Slughorn nên sẽ không cần mua tới nguyên liệu độc dược nữa. Vì đều là Thomas trả tiền nên Sabrina cần luyện tập rất nhiều đức tính tự chủ để không tiêu béng hết tất cả số tiền trong một lúc. Nhờ vậy mà Sabrina tự ngăn được mình không mua bộ bi vàng xinh đẹp Gobstones (một trò chơi hơi hơi giống trò bắn bi, trong trò chơi này, những viên bi xì vô mặt người chơi nào thua điểm một chất lỏng có mùi thúi hoắc). Cô cũng bị nỗi ham muốn giằng xé khi đứng trước cái mô hình thiên hà chuyển động một cách hoàn hảo trong một trái cầu thuỷ tinh khổng lồ.
Vì năm nay ta cao lên rất nhiều nên điểm đến tiếp theo sẽ là tiệm Trang phục cho mọi dịp của bà Malkin. Ta trước khi bước vào cửa đã nghe thấy anh nói:
- Ngày xưa ta đi học đều là nhờ tiền từ quỹ riêng của trường cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Ta chưa bao giờ có một tài khoản ở Gringotts, khi đó sách vở cùng trang phục mà ta mua đều là đồ cũ.
Ta quay lại nhìn anh, anh vẫn cười như thể kể một câu chuyện xưa thôi.
- Nhưng chính bản thân anh mới là món quà quí giá nhất.
- Đúng vậy.
Bên trong tiệm bà Malkin cứ liên tục bâu lại quanh Thomas như một con ong rực rỡ vo ve. Ta mới là không thèm để ý xem anh phản ứng như thế nào, ta đứng yên đó cho mấy con gia tinh đo chỉnh đồng phục cho mình. Khi rời khỏi tiệm của bà Malkin, ta dắt tay anh tới Gringotts. Ừ, chúng ta sẽ mở một hầm chứa của cho Thomas, vì ta đoán rằng bây giờ thì anh thiếu gì tiền nữa. Sao anh vẫn không chịu mở tài khoản ở đây nhỉ? Còn phải dùng chung hầm với mụ Bellatrix nữa chứ. Chúa tể gì mà nghèo thế.
- Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Nhớ.
- Khi đó em đã bán con quay được một chút tiền, em vẫn còn rất nhiều trong túi. Nghe nói khi mở hầm kho báu thì nên trả lại một chút vàng vào đó để lấy hên, mấy tên Hải tặc vẫn hay truyền tai nhau thế. Anh thấy em có nên nhờ anh cất giữ giùm một chút tài sản của mình không?
- Đều theo ý em.
Tên yêu tinh lùn hơn Sabrina cả cái đầu. Nhưng hắn có một gương mặt ngăm đem tinh quái, một chòm âu nhọn, và Sabrina để ý thấy chân cẳng và ngón tay của hắn rất dài. Hắn cúi chào khi hai người bước tới quầy giao dịch. Bây giờ họ đối diện với hai cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa: "Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý: Hễ tham thì thâm. Những ai hưởng mà không hiến. Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay. Vậy cho nên nếu khám phá được. Dưới sàn, kho tàng không phải của mình. Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng. Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu.
- Anh không thích lũ yêu tinh? Thomas nói.
- Anh có từng nghĩ đến chuyện cướp Gringotts nếu anh không có một cái hầm ở đây hay không?
- Anh không phải quân trộm cướp. Nhưng điều đó nghe rất thú vị.
Hai tên yêu tinh lại cúi chào hai người họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá hồng ngọc qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này. Ta nói với một tên yêu tinh đang rảnh:
- Chào ngài, chúc buổi sáng tốt lành. Tôi tới để mở tài khoản ở Gringotts.
- Tên họ, thông tin điền vào phiếu này.
Khi anh cúi người xuống viết, ta để ý anh đã để tên cả hai người trong căn hầm đó. Có lẽ anh không thích khai mấy việc giấy tờ, vì tên anh trên đó ghi là Tom Marvolo Riddle, anh không thích cái tên này đến vậy ư? Và đó là một căn hầm riêng, ngay cạnh hầm Được bảo vệ đặc biệt của gia tộc Sandal. Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Con yêu tinh Hook thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Ban đầu toa xe còn lất cất chạy trong những hành lang quanh co. Cái toa xe cút – kít coi bộ tự nó biết rõ lộ trình của nó, bởi vì chẳng thấy Hook điều khiển gì cả.
Không khi lạnh dần, luồng khí lạnh làm nhức buốt mắt Sabrina, nhưng cô không chịu nhắm mắt lại. Có một lần cô tưởng nó nhìn thấy một đốm lửa bừng lên ở cuối con đường, khi toa xe chạy qua khúc quanh cô mới nhận ra đó là một con rồng, nhưng không kịp nhìn kỹ. Hook đặt bàn tay mình lên một cánh cửa với rất nhiều móc nối bánh răng trông như một cái tủ két khổng lồ. Ta lôi từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra một rương rồi lại một rương, khệ nệ bê hết rương này đến rương kia chất đống tại đó như hành lý của một gia đình đang chuyển đi.
- Em đã nói là một chút, em mang cả cái nhà theo trong chiếc túi đó ư?
- Thì đúng là ở đây có một chút của cải của em mà. Và đúng, em có một căn nhà mang theo trong túi.
Nói rồi ta quay lại tìm chiếc hộp gỗ nhỏ bị lẫn vào trong đám đó. Vất vả lôi được nó ra rồi thì Thomas giành lấy để xem. "There will be a piece of you in me, always." Khi anh xem đến những bức thư thì cười tủm tỉm trông anh vui lên nhiều lắm.
Anh muốn mua tặng ta một con vật nuôi, nhưng ta thì nhất quyết từ chối vì ta thích những sinh vật sống trong tự nhiên ở Hogwarts hơn, chúng thú vị hơn rất nhiều lần, và chúng không phải là loài vật bị thuần hóa thành thú nuôi, chúng xứng đáng được ở nơi mà chúng thuộc về. Nghe vậy anh liền nói rằng khi chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ thường xuyên đưa ta đi thăm những sinh vật này ở khắp mọi nơi, vì anh đã từng đi rất xa. Ta hỏi về cuộc hành trình đi tìm kiếm ma thuật hắc ám của anh nhưng anh chỉ cười và nói rằng anh có cả cuộc đời để kể cho ta nghe từ từ.
Dường như những người mới yêu nhau sẽ thường không thích để lộ khuyết điểm ra cho đối phương thấy. Ta cũng có thể hiểu, nhưng ta lại không thể nói rằng anh nhiều khuyết điểm như vậy mà ta vẫn còn yêu thương anh được. Thì chút chuyện cỏn con trong quá khứ chẳng là gì.
Ngày nhập học, Sabrina ông bà Sandal và Snape cùng gia đình Lily đi chung một xe tới sân ga Chín ba phần tư. Bây giờ Sabrina đã quen thuộc với việc vào sân ga số Chín ba phần tư. Chỉ là một vấn đề đơn giản bước thẳng qua một hàng rào chắn giữa sân ga số Chín và sân ga số Mười. Cái phần lắt léo nhất trong chuyện này là phải làm sao đi vô sân ga một cách kín đáo để khỏi bị dân Muggle chú ý. Hôm nay, bọn trẻ đi vô sân ga từng nhóm; Sabrina, Lily là nhóm dễ bị lộ tẩy nhất vì tóc của tụi nó quá mức chói mắt, nên đi vô trước nhất. Tụi nó đứng dựa vào hàng rào chắn một cách như bình thường, nói dóc vô tư, rồi nhẹ nhàng trượt xuyên qua hàng rào chắn...Và khi tụi nó xuyên qua rồi thì sân ga số Chín ba phần tư hiển hiện ra ngay trước mắt tụi nó.
Tàu tốc hành Hogwarts, một đoàn tàu lửa màu đỏ tía bóng loáng, đang nằm sẵn trong sân ga, những cuộn hơi nước ngùn ngụt từ đầu máy bốc lên tỏa ra, và trong làn hơi nước đó, những học sinh và phụ huynh học sinh trường Hogwarts trông giống như những bóng ma đen hù. Hôn tạm biệt ông bà Sandal rồi mới bước lên tàu tìm cho mình một khoang xe trống. Thấy đám người Potter đang tán dóc về vụ việc Hội Thập Tam ta liền bước qua đi thẳng. Nhưng Sirius đã níu tay ta lại. Vậy là ba người mới đến là Snape, Lily cùng Sabrina ngồi kẹt cứng trong một khoang tàu.
- Sao chuyện nguy hiểm như vậy cậu không kể với tớ à Sabrina? Snape nhìn ta nghiêm mặt mà nói. Cái thứ tình hình gì rơi vào tay cậu cũng đều trông có vẻ trầm trọng hơn chính bản thân vấn đề rất nhiều.
- Mình đã định tìm cách khi quay lại trường và tìm một dịp thích hợp. Bồ biết đấy trẻ con nên chăm chỉ học hành và bớt tham gia mấy vụ rắc rối này. Sabrina cười hèn.
- Có vụ rắc rối nào là không có mặt của bồ đâu? Snape bĩu môi, luôn luôn rất đanh đá, nhưng cậu ấy nói đúng.
Ta giở giỏ bánh bà Elizabeth chuẩn bị cho mình ra mời bọn trẻ. Có thực mới vực được đạo. Một cái miệng ăn bớt một cái miệng nói. Thomas anh đang ở khoang nào nhỉ? Anh có đi cùng chuyến tàu với bọn họ không?
"You are the finest,
Loveliest,
Tenderest,
I love you,
Most Ardently,
I have ever know –
And even that is an understatement.
I feel that there is
Nothing more truly
Artistic than to love people
Like you, my Lord, my love."
Come to me whole: with your flaws, your scars and everything you consider imperfect. Then let me show you what I see. I see galaxies in your eyes and fire in your heart. I see journeys in your palms and adventure waiting in your smile. Lately I have had strangest feeling. For you, and only you, you are absolutely maddeningly, irrevocalbly perfect.
But I guess what I'm asking is, after all of this, can you still love it like it's brand-new when it comes back home to you.
I miss you dearly,
I've love because I first loved us, Sabrina. X."
Một bức thư tình ngắn gọn, phải ta chưa từng nói trực tiếp với anh rằng: "Em yêu anh." Nhưng dường như những tháng ngày bên nhau của chúng ta với anh vậy là đủ. Nên ta quyết định làm một cô bạn gái đúng nghĩa, ta muốn nói yêu anh trên một bức thư được viết tay cẩn thận để anh có thể giữ nó mãi. Kèm theo bức thư đó là một bức thư khác để nói với anh những suy đoán của ta. Những người đã bị biến thành ong sẽ dần dần trở thành một đàn ong có tổ. Vậy suy ra chúng sẽ có nhiều chiếc tổ như vậy như một mạng lưới nhện. Đứng đầu trong tập tính bầy đàn của loài Ong phải kể đến Ong Chúa.
Mấy bà hoàng này nên được gọi là Drama Queen ấy chứ Queen Bee cái nỗi gì. Bọn nó có khả năng cảm nhận được đứa nào có thể trở thành ong chúa tơ. Nên khi vẫn còn là cô gái hay mộng mơ...sorry nhầm kịch bản, khi vẫn còn trẻ và khỏe, để tránh bị chiếm ngôi, bọn nó sẽ theo dõi và tìm cách chích cho con non đó ngủm. Sao cơ mấy người nghĩ nó sẽ yêu thương và vui vẻ nhường ngôi cho con của nó á? Một núi không thể có hai hổ, một tổ không thể có hai hoàng, bọn nữ hoàng này hận không thể loại bỏ hết ong chúa non trong tổ ý chứ ở đó mà nuôi con. Chỉ có 2 trường hợp để ong chúa non được sống, đó là khi bà hoàng hiện tại bắt đầu già yếu và bị chiếm ngôi, hoặc khi số lượng ong quá đông và chúng buộc phải tách đàn để đi xây dựng vương quốc mới. Vậy là chúng ta có thể lợi dụng mâu thuẫn nội bộ giữa những con ong cái từ chính bên trong. Cầm tặc cầm vương.
Giờ thì câu hỏi mới lại phát sinh, nếu nữ hoàng không để cho các nàng công chúa được sống, đến lúc nữ hoàng mất đột ngột, vậy thằng nào kế vị?? Có một thứ gọi là "Sữa ong chúa", nhìn vào tên thì hẳn ai cũng nghĩ ồ chắc đây là sữa do ong chúa tiết ra dùng để nuôi ong chúa non, lừa tình cả đấy, như đã nói thì bọn này chả có tốt lành gì với mấy đứa giành ngôi đâu. Cả mật ong và sữa ong chúa đều là do ong thợ tiết ra, nhưng sữa thì nhiều dinh dưỡng hơn và chuyên dùng để nuôi bà hoàng của chúng nó. Trên thực tế chính ong thợ mới là kẻ quyết định xem đứa nào sẽ là ong chúa, ấu trùng ong thợ và ong đực sẽ được cho ăn sữa trong 3 ngày đầu đời, còn muốn 'bồi dưỡng' ra ong chúa, tụi nó sẽ cho ấu trùng cái non ấy ăn sữa ong chúa cả đời, thế thôi, không có tiêu chuẩn đặc biệt hay trời sinh làm nữ hoàng sẵn gì cả. Cơ hội là một con xúc xắc của Chúa.
Rồi vấn đề mới ở đây là, khi nữ hoàng mất, bọn ong thợ không chỉ tạo ra 1 bé ong chúa, mà là vài bé. Điều này nhằm để tìm ra nữ hoàng khỏe mạnh giúp bầy ong phát triển tốt nhất. Mấy nàng công chúa này khi vừa chào đời thì sẽ thổi kèn. Người ta gọi đấy là hát nhưng nghe như tiếng kèn nên Sabrina gọi thổi kèn. Tụi nó làm vậy để tập hợp mấy con ong còn lại trong tổ và thành lập đội quân mới của riêng mình. Đây không còn là thâm cung nội chiến nhẹ nhàng nữa, THIS IS WAR. Sau đó bọn nó sẽ bay vòng vòng tổ để tìm cách chích chết mấy đối thủ chưa nở, còn nếu có 2 con ong chúa nở cùng lúc, chúng nó sẽ bắt đầu 1 trận chiến sinh tử vì ngôi vương. Game of thrones phiên bản loài ong. Đây chính là cơ hội của ta đếu như muốn đánh bại lũ ong này. "Cách ngạn quan hỏa", chính là đứng cách bờ để xem lửa cháy, để yên cho kẻ địch tự rối loạn. Dù rằng vụ cháy đó do chính ngươi gây nên.
Làm 1 nữ hoàng thì việc chải chuốt vuốt keo điệu gần 3 tiếng đồng hồ hay cơm dâng tận miệng đều do ong thợ làm hết, và bọn nó chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng. Cùng với cơ thể đồ sộ và gần như không rời khỏi tổ trừ lần duy nhất đi "hú hí" với mấy thằng đực thì hiển nhiên, bọn nó bay không được tốt cho lắm. Và vào thời điểm cần tách đàn để tìm nơi làm tổ mới, chúng nó bay không nổi. Thế nên trước khi phải tách đàn, bọn ong thợ sẽ cắt giảm lượng thức ăn để ép bạn nữ hoàng nhà ta giảm cân. "Mày mà không giảm được 1/3 số cân nặng thì mày khỏi đi đâu hết". Suy luận ra được rằng, chúng ta có thể sử dụng kế "Đả thảo kinh xà", đánh cỏ động rắn, tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà phải rút lui cùng lộ diện.
Buộc hai bức thư vào chân con Ovivier rồi dặn dò nó, nói rằng nó đừng sợ anh, anh là một người...ừm...chấp nhận được, anh sẽ đối xử tốt với Ovilier, con cú gửi thư cho anh xong thì có thể ở lại chơi dinh thự Riddle vài ngày nếu nó thích. Những ngày sau của ta chỉ còn là mong ước muốn đến gần năm học mới ở Hogwarts.
Thomas đã gửi thư phản hồi lại cho ta, nói rằng những thông tin ta phân tích đều rất hữu ích, anh sẽ phái người đi điều tra. Vì anh không thích đông người nên hẹn ta cùng tới Hẻm Xéo sớm hơn ngày nhập học 2 tuần. Anh vẫn khỏe và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Hết, không yêu thương không nhớ nhung gì cả. Một bức thư chán ngắt mà chính vì nó ta đã tức giận không thèm viết thư lại cho anh nữa mặc dù mỗi ngày anh đều như cậu bé mới lớn, viết thư như viết nhật ký, kể lại một ngày của anh cho ta nghe. Ta đã đọc không sót một chữ và mong chờ trong một ngày của anh có nhắc tới "nhớ em" nhưng không.
Những bức thư của anh ta đều đựng trong một chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn có cái khóa hình trái tim nhỏ xinh với dòng chữ được khắc trên miệng hộp: "There will be a piece of you in me, always." Rồi cất hộp vào trong chiếc túi xách ta hay mang theo người. Tình yêu trên những con chữ, dù không đủ để diễn tả nỗi lòng của ngươi, vì con người có rất nhiều cảm xúc mà đến chính các nhà tâm lý học cũng chưa đặt tên. Nhưng câu từ, chính là thứ sức mạnh quyền năng hơn phép thuật. Phải, ngươi có thể cầm ngòi bút lên mà làm kháng chiến, cầm ngòi bút vẽ nên một trường phái triết học, cầm nó vẽ được nên Thế giới này.
Anh cũng gửi thư lịch sự xin phép ông bà Sandal rằng đích thân anh sẽ đưa Sabrina đi mua sắm phục vụ năm học mới. Ông bà Sandal vui mừng ra mặt, riêng ông Sergoth nghe ta nói Thomas thích rượu, bèn gửi tặng anh hai chai rượu vang mà ông rất thích. Còn bà Sandal vì lo lắng anh ở một mình ăn uống kham khổ mà còn thường xuyên gửi đồ ăn đến cho anh, bà còn nói là do chính ta làm nữa chứ. Thật không thể chịu nổi sự ghép đôi quá đáng này. Ông bà, hai người phải giữ cháu gái hai người lại chứ.
Ngày hẹn đã đến, Thomas đến đón ta từ sớm, khi Luna phát hiện có người đứng ở ngoài đã từ lâu rồi, Luna luôn là người dậy sớm nhất nhà. Nó mở cửa mời anh vào nhà vì biết đó là giáo viên của Sabrina, rót trà mời anh trong khi đợi cả nhà dậy.
Đó là một ngày Chủ Nhật nắng đẹp. Bà Elizabeth nhất quyết bắt ta phải cuộn tóc mai của mình lên thành hai chiếc nơ phồng trên đầu, những lọn tóc cuộn tròn trong chiếc kẹp ghim khiến ta trông như một quý cô cổ điển. Bà thay cho ta bộ váy tím với tầng tầng lớp ren ngắn dài chồng lên nhau, chiếc váy hai dây màu tím này trông thật thanh lịch. Ưng ý nhìn ngắm rồi xoay một vòng trước gương. Ta thấy ngày hôm nay nhất định sẽ rất may mắn đây, dù ta bước chân nào ra khỏi cửa đi chăng nữa thì ta cũng sẽ bước cùng anh.
Trong quán Cái vạc lủng đã đông khách, những mụ phù thủy nhỏ nhắn vui tính ở miền quê ra chợ mua sắm đồ dùng trong ngày, những lão pháp sư trông rất ư đáng tôn kính tranh cãi nhau ỏm tỏi về bài báo mới nhứt trên tạp chí Biến Hoá Thời Nay; những chuyên viên Ngăn chiến ngông nghênh, những chú lùn nói chuyện khào khào, và một kẻ rất đáng ngờ trông giống như một mụ phù thuỷ cực kỳ xấu xí, trùm đầu kín mít bằng một cái khăn len, khi nhìn thấy Thomas mụ đã chắp tay lên mà xoa xoa chúng trước ngược: "Chúa tể của tôi."
Hai người đi ra sân sau của quán, rút cây đũa phép của mình ra, gõ lên viên gạch thứ ba tính từ bên trái phía trên thùng rác, rồi đứng lùi lại khi vòm cổng của Hẻm Xéo xịch mở ra từ trong bức tường.
Và bởi vì con đường lát gạch dài ngoằn ngoèo này đầy ắp những cửa hàng tiệm quán phù thủy thú vị nhứt trên đời, nên ta kéo tay anh chạy đi khắp nơi, chỗ này mua một ít đồ ăn vặt ở những cái quán trên lề đường, dưới những tán dù đủ màu sắc rực rỡ. Ở đó ta lại vui lây cái vui của những thực khách khác đang khoe với nhau những thứ họ đã mua sắm được sau một ngày mua bán trả giá. ("Đây là nguyệt kính đấy, ông bạn già ơi, khỏi phải rớ tới cái biểu đồ mặt trăng nữa, biết không?")
- Mấy lão đạo sĩ lang thang đó đều là bọn bịp bợm trên giang hồ em có biết không?
Thomas kéo ta lại, sát vào lòng anh, tay còn đặt lên sau lưng ta nữa. Đứng sát như vậy.
- Vậy những người trên giang hồ đều đa phần là bịp bợm ư? Ta ngước lên nhìn anh mà hỏi.
- Đúng vậy.
Thomas trả lời rất dứt khoát, nhưng hình như có cái gì đó sai sai đang xảy ra. Một lúc lâu sau anh mới nhận thức được việc mình đã nói hớ gì. Chúng ta bắt đầu đi mua sách ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, rồi từ đó mới đi mua tiếp giấy và mực, vì ta được cho phép thoải mái sử dụng kho thuốc của thầy Slughorn nên sẽ không cần mua tới nguyên liệu độc dược nữa. Vì đều là Thomas trả tiền nên Sabrina cần luyện tập rất nhiều đức tính tự chủ để không tiêu béng hết tất cả số tiền trong một lúc. Nhờ vậy mà Sabrina tự ngăn được mình không mua bộ bi vàng xinh đẹp Gobstones (một trò chơi hơi hơi giống trò bắn bi, trong trò chơi này, những viên bi xì vô mặt người chơi nào thua điểm một chất lỏng có mùi thúi hoắc). Cô cũng bị nỗi ham muốn giằng xé khi đứng trước cái mô hình thiên hà chuyển động một cách hoàn hảo trong một trái cầu thuỷ tinh khổng lồ.
Vì năm nay ta cao lên rất nhiều nên điểm đến tiếp theo sẽ là tiệm Trang phục cho mọi dịp của bà Malkin. Ta trước khi bước vào cửa đã nghe thấy anh nói:
- Ngày xưa ta đi học đều là nhờ tiền từ quỹ riêng của trường cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Ta chưa bao giờ có một tài khoản ở Gringotts, khi đó sách vở cùng trang phục mà ta mua đều là đồ cũ.
Ta quay lại nhìn anh, anh vẫn cười như thể kể một câu chuyện xưa thôi.
- Nhưng chính bản thân anh mới là món quà quí giá nhất.
- Đúng vậy.
Bên trong tiệm bà Malkin cứ liên tục bâu lại quanh Thomas như một con ong rực rỡ vo ve. Ta mới là không thèm để ý xem anh phản ứng như thế nào, ta đứng yên đó cho mấy con gia tinh đo chỉnh đồng phục cho mình. Khi rời khỏi tiệm của bà Malkin, ta dắt tay anh tới Gringotts. Ừ, chúng ta sẽ mở một hầm chứa của cho Thomas, vì ta đoán rằng bây giờ thì anh thiếu gì tiền nữa. Sao anh vẫn không chịu mở tài khoản ở đây nhỉ? Còn phải dùng chung hầm với mụ Bellatrix nữa chứ. Chúa tể gì mà nghèo thế.
- Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- Nhớ.
- Khi đó em đã bán con quay được một chút tiền, em vẫn còn rất nhiều trong túi. Nghe nói khi mở hầm kho báu thì nên trả lại một chút vàng vào đó để lấy hên, mấy tên Hải tặc vẫn hay truyền tai nhau thế. Anh thấy em có nên nhờ anh cất giữ giùm một chút tài sản của mình không?
- Đều theo ý em.
Tên yêu tinh lùn hơn Sabrina cả cái đầu. Nhưng hắn có một gương mặt ngăm đem tinh quái, một chòm âu nhọn, và Sabrina để ý thấy chân cẳng và ngón tay của hắn rất dài. Hắn cúi chào khi hai người bước tới quầy giao dịch. Bây giờ họ đối diện với hai cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa: "Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý: Hễ tham thì thâm. Những ai hưởng mà không hiến. Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay. Vậy cho nên nếu khám phá được. Dưới sàn, kho tàng không phải của mình. Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng. Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu.
- Anh không thích lũ yêu tinh? Thomas nói.
- Anh có từng nghĩ đến chuyện cướp Gringotts nếu anh không có một cái hầm ở đây hay không?
- Anh không phải quân trộm cướp. Nhưng điều đó nghe rất thú vị.
Hai tên yêu tinh lại cúi chào hai người họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá hồng ngọc qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này. Ta nói với một tên yêu tinh đang rảnh:
- Chào ngài, chúc buổi sáng tốt lành. Tôi tới để mở tài khoản ở Gringotts.
- Tên họ, thông tin điền vào phiếu này.
Khi anh cúi người xuống viết, ta để ý anh đã để tên cả hai người trong căn hầm đó. Có lẽ anh không thích khai mấy việc giấy tờ, vì tên anh trên đó ghi là Tom Marvolo Riddle, anh không thích cái tên này đến vậy ư? Và đó là một căn hầm riêng, ngay cạnh hầm Được bảo vệ đặc biệt của gia tộc Sandal. Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Con yêu tinh Hook thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Ban đầu toa xe còn lất cất chạy trong những hành lang quanh co. Cái toa xe cút – kít coi bộ tự nó biết rõ lộ trình của nó, bởi vì chẳng thấy Hook điều khiển gì cả.
Không khi lạnh dần, luồng khí lạnh làm nhức buốt mắt Sabrina, nhưng cô không chịu nhắm mắt lại. Có một lần cô tưởng nó nhìn thấy một đốm lửa bừng lên ở cuối con đường, khi toa xe chạy qua khúc quanh cô mới nhận ra đó là một con rồng, nhưng không kịp nhìn kỹ. Hook đặt bàn tay mình lên một cánh cửa với rất nhiều móc nối bánh răng trông như một cái tủ két khổng lồ. Ta lôi từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra một rương rồi lại một rương, khệ nệ bê hết rương này đến rương kia chất đống tại đó như hành lý của một gia đình đang chuyển đi.
- Em đã nói là một chút, em mang cả cái nhà theo trong chiếc túi đó ư?
- Thì đúng là ở đây có một chút của cải của em mà. Và đúng, em có một căn nhà mang theo trong túi.
Nói rồi ta quay lại tìm chiếc hộp gỗ nhỏ bị lẫn vào trong đám đó. Vất vả lôi được nó ra rồi thì Thomas giành lấy để xem. "There will be a piece of you in me, always." Khi anh xem đến những bức thư thì cười tủm tỉm trông anh vui lên nhiều lắm.
Anh muốn mua tặng ta một con vật nuôi, nhưng ta thì nhất quyết từ chối vì ta thích những sinh vật sống trong tự nhiên ở Hogwarts hơn, chúng thú vị hơn rất nhiều lần, và chúng không phải là loài vật bị thuần hóa thành thú nuôi, chúng xứng đáng được ở nơi mà chúng thuộc về. Nghe vậy anh liền nói rằng khi chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ thường xuyên đưa ta đi thăm những sinh vật này ở khắp mọi nơi, vì anh đã từng đi rất xa. Ta hỏi về cuộc hành trình đi tìm kiếm ma thuật hắc ám của anh nhưng anh chỉ cười và nói rằng anh có cả cuộc đời để kể cho ta nghe từ từ.
Dường như những người mới yêu nhau sẽ thường không thích để lộ khuyết điểm ra cho đối phương thấy. Ta cũng có thể hiểu, nhưng ta lại không thể nói rằng anh nhiều khuyết điểm như vậy mà ta vẫn còn yêu thương anh được. Thì chút chuyện cỏn con trong quá khứ chẳng là gì.
Ngày nhập học, Sabrina ông bà Sandal và Snape cùng gia đình Lily đi chung một xe tới sân ga Chín ba phần tư. Bây giờ Sabrina đã quen thuộc với việc vào sân ga số Chín ba phần tư. Chỉ là một vấn đề đơn giản bước thẳng qua một hàng rào chắn giữa sân ga số Chín và sân ga số Mười. Cái phần lắt léo nhất trong chuyện này là phải làm sao đi vô sân ga một cách kín đáo để khỏi bị dân Muggle chú ý. Hôm nay, bọn trẻ đi vô sân ga từng nhóm; Sabrina, Lily là nhóm dễ bị lộ tẩy nhất vì tóc của tụi nó quá mức chói mắt, nên đi vô trước nhất. Tụi nó đứng dựa vào hàng rào chắn một cách như bình thường, nói dóc vô tư, rồi nhẹ nhàng trượt xuyên qua hàng rào chắn...Và khi tụi nó xuyên qua rồi thì sân ga số Chín ba phần tư hiển hiện ra ngay trước mắt tụi nó.
Tàu tốc hành Hogwarts, một đoàn tàu lửa màu đỏ tía bóng loáng, đang nằm sẵn trong sân ga, những cuộn hơi nước ngùn ngụt từ đầu máy bốc lên tỏa ra, và trong làn hơi nước đó, những học sinh và phụ huynh học sinh trường Hogwarts trông giống như những bóng ma đen hù. Hôn tạm biệt ông bà Sandal rồi mới bước lên tàu tìm cho mình một khoang xe trống. Thấy đám người Potter đang tán dóc về vụ việc Hội Thập Tam ta liền bước qua đi thẳng. Nhưng Sirius đã níu tay ta lại. Vậy là ba người mới đến là Snape, Lily cùng Sabrina ngồi kẹt cứng trong một khoang tàu.
- Sao chuyện nguy hiểm như vậy cậu không kể với tớ à Sabrina? Snape nhìn ta nghiêm mặt mà nói. Cái thứ tình hình gì rơi vào tay cậu cũng đều trông có vẻ trầm trọng hơn chính bản thân vấn đề rất nhiều.
- Mình đã định tìm cách khi quay lại trường và tìm một dịp thích hợp. Bồ biết đấy trẻ con nên chăm chỉ học hành và bớt tham gia mấy vụ rắc rối này. Sabrina cười hèn.
- Có vụ rắc rối nào là không có mặt của bồ đâu? Snape bĩu môi, luôn luôn rất đanh đá, nhưng cậu ấy nói đúng.
Ta giở giỏ bánh bà Elizabeth chuẩn bị cho mình ra mời bọn trẻ. Có thực mới vực được đạo. Một cái miệng ăn bớt một cái miệng nói. Thomas anh đang ở khoang nào nhỉ? Anh có đi cùng chuyến tàu với bọn họ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.