Quyển 2 - Chương 26: Sirius Black
Bản Nương Tại Thượng
02/07/2020
Dạo này, ta cứ trằn trọc mãi, về việc không biết
rằng bản thân ta sẽ phải nói gì với Sirius, ta không muốn lừa dối cậu
ấy. Cậu ấy cũng sẽ không muốn điều này. Nhưng ta thật khó khăn không
biết làm sao để mở lời. Tâm ta cứ trĩu nặng. Mà dạo này đám con gái từ
phòng ta đã to nhỏ với nhau về chuyện ta nằm mơ ngủ cũng gọi tên giáo sư Thomas. Thế là tới trưa nay, tin đồn đã lan ra toàn trường.
Ta bước vào bàn ăn Đại sảnh đường, liếc mắt một vòng cũng không thấy Sirius ở đây. Ta lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cậu ấy không nên nghe thấy những tin đồn như thế này là hay nhất. Dù rằng ta không biết được rằng những tin đồn kia có thất thiệt hay không? Nhưng nếu ta làm vậy trong giấc mơ thì ta cũng không thể ngăn cản bản thân mình. Ta không nhớ trong giấc mơ ấy ta thấy gì, nhưng nếu là giấc mơ xuân thì ta sẽ rất ngại.
- Trông bồ hôm nay lạ lắm. Snape hỏi ta.
- Lạ như thế nào cơ? Ta vẫn buồn bực xúc từng muỗng khoai tây nghiền trộn kem lớn vào bát như thể cái muỗng đó có thù oán với ta.
- Mặt bồ trông tươi tỉnh hơn. Snape nhíu mày, liếc ngang nhìn dọc quanh người ta một vòng.
- Vậy thì là tốt chứ sao.
Nói rồi ta kẹp lấy một tảng thịt bò đang nướng trên miếng đá đen nóng hổi. Mùi thơm nức mũi, nó bắn ra những tia nước thịt cháy xém tí tách. Ta đưa một miếng về chiếc đĩa của Snape và một tảng vào đĩa của ta.
- Cậu đã không thèm hỏi mình muốn dùng món gì? Snape có phần bất đắc dĩ ôm trán nói.
- Cậu nên ăn nhiều thịt bò. Rất tốt, rất nhiều sắt, còn bổ máu nữa đấy. Nếu bồ cần mình phân tích về các dưỡng chất cùng thành phần hóa học trong miếng thịt, năng lượng khi chuyển hóa thì mình cũng sẽ nói luôn cho bồ nghe.
Snape đành cam chịu trước lý lẽ của ta. Nhưng cậu ấy cũng đã cắt ăn miếng thịt một cách ngon lành. Ta vẫn thích nhất là sốt kem nấm, nên ta cũng tốt bụng rót luôn cho cậu ấy một muỗng đầy sốt trên tảng thịt. Lúc này thì mặt Snape đen lại còn hơn cả vết cháy cạnh của miếng thịt nữa.
Cô McGonagall thì đứng trước toàn trường phát biểu rằng cô muốn những học sinh cuẩ mình phải là những cô cậu phù thủy thanh lịch. Cô sẽ không cho phép bất cứ hành động bất lịch sự nào xảy ra. Tuyệt đối cấm kị việc nhảy tồi. Lũ sư tử cùng đại bàng, chồn và rắn nhỏ đều gào lên bất bình. Sabrina dám cá, trong số đó có quá nửa số người bất bình về chuyện họ sẽ nhảy như thế nào. Cô McGonagall kết thúc bài cảnh cáo bằng một giọng nói vang lớn nhất: "Và các trò sẽ có chia sẻ những kỷ niệm này cùng với bạn bè của mình, nó sẽ rất thú vị."
- Tớ tưởng cô McGonagall chỉ thích biến từ thứ này thành thứ khia thôi chứ. Snape quay lại nói với Sabrina.
- Nếu vậy tớ sẽ muốn biến một người bạn sợ nhảy nhót trở thành người không sợ. Sabrina cười lớn với Snape.
Mà mặt cậu lúc này đã đỏ bừng lên, cái mũi khoằm cứ đôi lúc lại khịt lên một tiếng lấy hơi.
- Tớ ước là Celestial Ball sẽ tổ chức ở thư viện?
- Tớ sẽ ngừng nói rằng việc đó là một đại kế hoạch đó. Tớ hứa! Sabrina giơ tay lên trang trọng mà thề.
Snape đập lên đầu cô bé một cái. Rồi cúi mặt nói:
- Tớ không tranh luận với cậu. Thay vì đó tớ sẽ đọc sách. Có một số pháp sư và phù thủy vẫn luôn không cảm thấy thoải mái với những hoạt động xã hội. Snape bĩu môi với Sabrina.
- Theo ý cậu thì cậu là một người có nhân cách chống đối xã hội ư? Sabrina mửo lớn mắt, tỏ ra ngạc nhiên nhìn hắn.
Lại ăn thêm một cú giáng từ Snape, cậu bé đáp: "Nhân cách chống đối xã hội là gì? Nhưng nghe không tốt đẹp chút nào?"
- Đúng rồi. Không đúng. Thật là kỳ lạ khi mọi người đều ở đây. Và nó còn kỳ cục hơn nữa khi không ai muốn là người mở lời trước. Sev, cậu đã tìm được bạn nhảy chưa? Sabrina chân thành đặt tay lên vai người bạn thân nhất của cô. Nhìn cậu nói.
- Tớ đã muốn mời Lily. Snape lúc này mới cúi đầu tránh đi ánh mắt của Sabrina. Cậu trông thật ngại ngùng.
Có lẽ chính cái ngại ngùng này đã ngăn cản tình cảm giữa Snape và Lily?
- Nào, nhanh lên, hãy nghe theo trái tim cậu. Cậu muốn mời ai đến dự dạ vũ nhất, hãy mau đi mời cô ấy đi kẻo Potter đến trước. Sabrina nháy mắt.
Dạo này ta cảm thấy Sirius đang tránh mặt ta. Ta có chút buồn bực, mỗi giờ tan lớp xong đều đứng lại trước cửa đợi cậu ấy đi ra cùng. Ta nghĩ cậu ấy vắng mặt ở nhà ăn nhiều như vậy rất không tốt, ta nhất định kéo cậu ấy tới cùng ăn tại Đại sảnh đường. Còn nói với cậu ấy rằng nếu đói ta sẽ cùng lẻn xuống nhà bếp ăn vụng. Sirius cũng không tươi tỉnh hơn chút nào.
Ta đã nghĩ là cậu đang tránh ta vì những tin đồn kia. Ta nhìn cậu đau lòng không nói lên lời. Ta đã do dự, lần nữa lại lần nữa không thể nói ra. Vì vậy ta dự định vào tiết Thiên văn học của Gryffindor vào tối thứ Năm, ta sẽ đến nói chuyện với cậu ấy. Ta muốn nói rõ ràng.
Thân đã là linh hồn 500 năm rồi mà đứng trước chuyện tình cảm ta vẫn luôn chùn bước một cách hèn nhát. Ta đi thật chậm, thật chậm để leo lên lớp Thiên văn học ở tầng tám phía tòa tháp Đông. Ta đợi cho đến khi buổi học kết thúc. Thời gian trôi qua thật dài. Mà lòng ta thì như lửa đốt. Ta đợi cho đến khi Sirius bước ra từ lớp học. Đám Potter còn cười lớn lên rằng Sirius có tình nhân tới thăm buổi đêm. Và thế là thành công khiến ta chùn bước trước tiếng cười bật lên của đám sư tử con nhà Gryffindor.
- Đây có phải là một địa điểm tuyệt đẹp để mời một người tham dự vũ hội không? Sirius nắm lấy tay ta, chân tình mà nói.
Ta thấy lồng ngực mình căng tức đau đớn. Ta đã định nói chia tay với cậu ấy, nhưng khi cậu ấy hỏi vậy ta lại không nỡ. Ta vẫn còn nhớ cậu ấy đã đứng bật dậy để hỏi thầy Dumbledore về bạn nhảy. Thấy ta không nói gì, khuôn mặt lại đầy vẻ tội lỗi khó hiểu. Sirius chỉ nhìn ta lắc đầu.
- Tớ hỏi là vì, dù gì đi chăng nữa, tớ đã thầm mong cậu trở thành bạn nhảy của tớ tối ngày hôm đó.
Sirius nhìn cô bé rồi lại cười buồn. Cậu buồn bởi vì đúng chính cậu đã mong ước điều đó trở thành sự thật đến nhường nào. Được tham dự dạ vũ cùng cô ấy. Đó là một giấc mơ, kể từ ngày cô bé đến bên cậu. Mỗi ngày của cậu trôi qua đều là với cô ấy.
Nhớ lại buổi chiều trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, khi kẻ kia gọi cậu lại, nhờ cậu sắp xếp lại những chồng giấy kiếm tra. Chính kẻ kia đã vỗ vai rồi chào hỏi cậu như bạn thân. Hắn cười cười hỏi: "Regulus nhà cậu rất ngưỡng mộ ta đấy. Cậu bé ấy đã viết cho ta rất nhiều thư. Ta sẽ xem xét có nên hay không để cậu ấy gia nhập Tử thần thực tử." Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, đã đem cậu tức giận nói với hắn rằng đừng lôi kéo Regulus. Kẻ kia hỏi cậu rằng: "Cậu có biết cảm giác bị đá nó đau như thế nào không?" Cậu không biết, nhưng cậu biết rằng Voldemort muốn ám chỉ điều gì. Tin đồn giữa Sabrina, bạn gái cậu và hắn đang ồn ào trong trường. Cậu có đau không, cậu đau lắm chứ. Cậu đã làm hết sức mình để giữ cô ấy ở lại. Cậu không thể nào chấp nhận được việc cô ấy sẽ ra đi. Voldemort, hắn nói đúng, cảm giác bị đá nó như shit vậy.
Vậy mà cô ấy đã đáp lại ta:
- Tớ đã có người mời rồi. Và tớ đã đồng ý. Sabrina đem giọng nói lí nhí khẽ thoát ra.
- Thực ra ngày hôm đó tớ cũng không ở trường. Bà chị Bellatrix của tớ đã nhờ vả tớ một số việc. Sirius quay mặt đi.
Sirius không nhìn ta nhưng ta cảm nhận được sự run rẩy từ đôi bàn tay hắn. Ta im lựang, cũng không nói nổi câu chia tay. Chỉ vì Sirius quả tực quá tốt, ta biết cậu ấy đang nói tránh đi giúp ta. Ta đành lẳng lặng bước cùng cậu ấy trở về trên hành lang dài. Ta nghĩ rằng bản thân cần quyết đoán hơn một chút. Ta buông tay cậu ấy ra. Cậu ấy có chút bất ngờ khi bàn tay cậu cứ giơ mãi ra ở đó mà không hề khép lại.
- Cậu đừng nói gì lúc này cả. Mình không muốn nghe điều đó. Mình muốn chúng ta vẫn sẽ bên nhau hoàn thành Animagus Potion, có được không Sabrina?
Lần này thì Sirius kéo ta lại, ôm choàng lấy ta. Tim ta có chút nhức nhối, ta biết cậu ấy muốn ám chỉ điều gì. Ta và cậu ấy đều hiểu. Ta cũng quyết định sẽ nói chia tay với cậu ấy khi hoàn thành xong việc hóa thú.
Sáng hôm sau, Sirius đã không ngồi dùng bữa sáng cùng Sabrina nữa. Cậu bé ngồi cùng Potter và đám Lupin. Còn Potter chạy lại trước mặt ta, tức giận chỉ thẳng vào mà rống lên:
- Cậu đã làm cái quái gì với Sirius thế hả? Cậu ấy đã khóc cả đêm hôm qua.
Ta đau lòng nghẹn họng không nói lên lời. Ta gì cũng chưa nói ngoài chuyện nói ta sẽ đi dự dạ vũ cùng người khác. Sirius kéo Potter đi, cậu ấy chỉ nhìn ta một cái thật nhanh rồi quay đầu đi.
Ta bần thần ngồi đó một lúc thật lâu, bát cháo yến mạch trước mặt cũng đã loãng ra thành nước. Ta đổi lấy một chiếc bánh mì kẹp thịt, ăn mà miệng khô khốc. Khó khăn không nuốt trôi miếng bánh.
Ta vẫn luôn là người đến sớm nhất trong tiết học Biến hình của cô McGonagall. Thật may mắn vì tiết này lũ rắn nhỏ sẽ học cùng đại bàng lớn Ravenclaw. Cô McGonagall kể từ ngày thông báo trường sẽ tổ chức Celestial Ball, mỗi ngày đều là dạy về những bài học để giúp ích cho bọn trẻ trong buổi dạ tiệc. Bọn chúng được học về bùa tạo ra hoa Orchideous, bùa tạo ra ly nước từ con chuột Vera Verto. Còn ngày hôm nay sẽ được cô McGongall dạy một phép Biến hình cao cấp là Colovaria. Cho phép người sử dụng chúng thay đổi màu của mái tóc mình.
- Nào hãy cho tôi thấy, bùa chú này nói về sự quyến rũ làm cho một vật thể thay đổi màu sắc. Bạn có thể tìm kiếm sự quyến rũ làm cho một vật thể lóe lên những màu sắc khác nhau. Cô McGonagall nói.
Trước khi luyện tập thay đổi màu tóc của bản thân. Bọn trẻ sẽ được cho luyện tập tới con chuột. Bằng cách biến màu lông xám của nó thành bất cứ màu gì. Snape biến luôn con chuột của mình thành màu đen. Nhưng cô McGonagall đã nói rằng đó là một màu sắc không quyến rũ nên Snape phải làm lại. Bên phía Slytherin, Merry Parkinson đã trộn lẫn các câu bùa chú cho Thay đổi màu sắc và Bùa chú tăng trưởng, để cho con chuột của cô ấy chuyển sang màu cam gây shock và có kích thước như một con lửng.
Sabrina vẫy đũa phép lên con chuột xám béo ú trước mặt mình. Nghĩ về một sứac màu quyến rũ. Con chuột lóe lên trong ánh sáng xanh rồi biến bộ lông của nó thành một màu xanh lấp lánh.
- Tốt lắm. Cả lớp, trò Sandal đã thực hiện thành công việc thay đổi màu sắc của con chuột. Một màu sắc quyến rũ nhất mà tôi từng thấy.
Cô McGonagall khép tay trước người, mỉm cười nhìn Sabrina. Cái nón đen của cô thì trông như sắp rớt đến nơi. Sabrina vẫn luôn tự hỏi ngoài áo chùng xanh ngọc thì cô McGonagall sẽ mặc gì tới dạ vũ đây?
Sabrina lại vẫy đũa phép chải dài trên mái tóc bạch kim bồng bềnh của mình. Chuyển từ trắng sáng sang một màu đen tuyền óng ả. Còn đem cắt phăng đi những sợ tóc dài để biến cái mái của mình thành mái bằng.
Đây là kiểu tóc của Tomie, một nhân vật truyện tranh hoạt hình Nhật Bản mà Sabrina rất thích. Cô đổi màu mắt của mình sang màu nâu tối. Trông cô bé như một con búp bê Nhật có phần lạ lẫm.
Đám con gái thì ồ lên sau khi thấy vậy. Chúng kiên quyết phải học cho bằng được Colovaria.
Sau buổi luyện tập Quidditch vào buổi tối. Khắp mình mẩy Sabrina đều sưng lên do những cú từ quả Bludger cứ tông thẳng vào cô. Sabrina thay quần áo, một mình trèo lên chiếc tháp đồng hồ của Hogwarts.
Hôm nay cô đã hẹn Voldemort tới đây để học Animagus. Dù Voldemort nhất quyết rằng học ở phòng Cần thiết sẽ tốt hơn. Hắn có một thứ muốn cho Sabrina xem. Nhưng cô quả quyết rằng cô muốn học Animagus ở một nơi thoáng đãng hơn. Hắn đành phải chiều theo ý cô.
- Em hôm nay trông rất xinh đẹp. Voldemort cầm lấy tay ta mà nói.
- Vậy mọi hôm em trong mắt anh đều là xấu xí?
- Không, nhưng ta nghĩ màu đen cũng rất hợp với em.
- Vì sao anh lại thích màu đen vậy?
- Vì nó quyền lực, nó đại diện cho bóng tối trong ta.
- Anh còn ở trong bóng tối đó chứ.
- Em đã từng nói với ta rằng không ai ở trong bóng tối quá lâu. Nếu cứ tiếp tục vững bước, nơi cuối con đường sẽ là một nơi tốt đẹp hơn?
- Tại sao em lại thích đứng trên tháp đồng hồ này vậy? Hắn hỏi ta.
- Em thích ngắm nhìn những bánh răng đang di chuyển, chúng đều được tạo ra thủ công và rất tinh tế. Mỗi bánh răng dịch chuyển qua nhau sẽ là một câu lệnh, đưa cả một bộ máy hàng trăm bánh răng đếm dòng thời gian. Công việc tỉ mỉ chính xác ấy cần những chuyển động chính xác trên trục quay chạy bằng năng lượng. Em rất thích chiếc tháp đồng hồ này.
Ta nhìn ngắm hắn rồi lại nói:
- Nếu anh cứ giữ tay em như vậy thì chúng ta sẽ không tài nào học được Animagus.
Lúc này Voldemort mới buông đôi tay của ta ra. Hắn lại tiếp tục:
- Animagus là một phù thủy hoặc pháp sư có thể biến mình thành một con vật và trở lại một lần nữa theo ý muốn. Đây là một kỹ năng cần học hỏi,không phải di truyền là có. Nó đòi hỏi kỹ năng, thực hành và kiên nhẫn để các phù thủy có thể trở thành một Animagi. Nhưng ta chắc chắn điều này sẽ không làm khó em, ta tự hỏi suốt 500 năm em làm gì mà đã không học lấy kỹ năng này. Voldemort vuốt cằm nhìn ta nghi ngờ.
- Anh cũng đâu có học Animagus, em cũng giống như anh vậy. Chính là nghĩ rằng bản thân đối đầu trực tiếp sẽ tốt hơn. Em ưa đối kháng mà.
- Nói vậy nghĩa là em học Animagus chỉ vì Sirius Black? Voldemort đứng đó, đem cảm xúc trên khuôn mặt giấu đi vào màn đêm.
Ta cảm thấy thật đau đầu với bình dấm khổng lồ này, vậy là có học hay không đây?
- Học Animagus rất hữu ích, có thể tránh quái vật, người sói, giám ngục. Còn có thể dùng để lẩn trốn kẻ địch, dùng để ngụy trang cũng rất tốt. Mỗi loài vật còn có sức mạnh riêng. Ta phân bua với hắn.
- Ta không sợ người sói hay giám ngục. Nhưng vì ta đã hứa rằng sẽ dạy em nên giờ em có thể tập trung vào bài giảng được rồi.
Voldemort thật thích hợp với nghề giáo viên. Hắn ta đem kiến thức giảng dạy rất tận tình, chi tiết, những chỗ chuyển hóa trong quá trình biến hình sẽ hoạt động logic với nhau ra sao. Phải tuân thủ rất chặt chẽ những yếu tố sẽ biến đổi từ cơ thể người sang cơ thể loài vật. Chỗ nào nên đi vào trọng tâm, hắn đều chỉ ra rất kỹ, thỉnh thoảng lại hỏi rằng ta có hiểu không, rồi lại tiếp tục. Hắn còn nói trong khi biến hình ta sẽ cảm thấy nóng rực và tim đập rất nhanh. Cơ thể ta sẽ đau đớn khi biến đổi trong lần đầu nên cần hết sức cẩn thận.
Ta im lặng lắng nghe từng chữ một. Thực ra là ta cũng đang ngắm nhìn hắn nữa nên ta không thốt ra được một lời nào. Hắn nói ta hãy chuẩn bị bắt đầu biến hình cùng hắn. Hắn rùng mình, chải cây đũa phép một vòng quanh người rồi uốn cong cơ thể ra đằng sau. Đôi chân Voldemort lúc này dài ra và cơ thể hắn thì đang cuộn lại thành những cử động không xương như của loài rắn. Hắn gầm lên một tiếng rồi một lớp vảy đen nhánh bao phủ lấy khuôn mặt. Cho đến khi nó bao phủ hoàn toàn và biến hắn thành một con rắn khổng lồ màu đen, con rắn có đôi mắt đỏ sọc chỉ một vạch kẻ ở giữa.
Ta cũng không có ngạc nhiên trước màn biến hình của hắn, cái ta ngạc nhiên là hắn biến thành một con rắn siêu bự. Cỡ đại y như con Tử Xà Basilik. Ta đem giải bùa Colovaria rồi cũng làm theo.
Đúng như Voldemort nói, ta cảm thấy nóng rực, đau đớn toàn thân. Lớp da ta đang sưng rộp lên như thể ta có thể bóc được nó ra dễ dàng khỏi vết phồng rộp vì bỏng nước vậy. Ta đau đơn vặn mình một cái rắc thì những chiếc xương cũng như co nhỏ lại. Nhưng tim ta lúc này đập có nhanh thì cũng chỉ nhanh như mỗi khi ta ở cùng Voldemort mà thôi.
Những luồng ánh sáng tròn bao phủ lấy cơ thể đang rút lại của ta. Nơi cánh tay ta mọc ra những chiếc lông rồi xương tay rút lại co thành đôi cánh lớn. Ta chớp mắt, nhìn mọi vật xung quanh cũng rõ hơn rất nhiều. Trước mắt ta là một đám lông màu trắng, và cơ thể ta thì bao phủ toàn bằng lông cũng trắng muốt. Ta có thể thấy được rất xa, và mọi vật trước mắt thì trở nên rõ ràng. Việc trở thành một con đại bàng khiến ta cảm nhận được sự tự do khi bay lượn. Ta vỗ đôi cánh bay lên khỏi mặt đất. Những chiếc móng vuốt của ta giờ đây nhẹ bẫng. Tung cánh bay một vòng xung quanh tòa tháp. Ta mới kéo căng những chiếc vuốt sắc nhọn của mình ra. Vút bay như tên bắn về phía con rắn đen.
Ta kêu lên quác quác hai tiếng. Kéo cánh về phía sau để giữ thăng bằng trong không trung. Đem đôi vuốt ở hai chân cào thẳng vào đầu con rắn.
Nó rít lên với ta: "Em đang làm cái quái gì vậy? Ta không muốn khiến em bị thương." Nhưng điều đó lại càng làm ta sôi máu hơn. Ta cào vào lớp vảy rắn trên đôi mắt đỏ sọc của nó. Con rắn vút đầu lên rít cao một tiếng sì sì. Rồi nó biến trở lại thành Voldemort. Hắn ôm con mắt bị thương của mình.
Lúc này ta mới hốt hoảng biến trở lại thành người rồi chạy lại đỡ lấy tay hắn. Mắt không có bị thương, chỉ có một vết rạch trên khuôn mặt. Dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo khuôn mặt của hắn. Mà ánh mắt hắn thì nhìn ta thì tức giận đến cực điểm. Hoặc có lẽ do ta hoa mắt, tưởng tượng ra đôi mắt đỏ quạch khi nãy của con rắn.
Ta đỡ lấy một bên má của hắn. Đem luồng ánh sáng trắng từ từ lan dần ra, chữa lành vết thương ấy. Ta nhỏ giọng nói:
- Em xin lỗi. Khi đó em đã không kiểm soát được bản thân mình.
- Em có hay không kiểm soát được bản thân mình như thế này không? Hắn hỏi ta rất ý tứ. Nhưng ta thì như cái đầu gỗ, ta chỉ hiểu ra đúng nghĩa bóng mà hắn nói. Còn nghĩa đen ta không rõ nữa.
- Em cũng đã không kiểm soát được bản thân mình khi em hôn ngài.
Mặt hắn đại biến, hết chuyển từ trắng xanh lại sang đỏ ửng. Ta còn thấy hắn tự tay phủi sạch bụi trên người mà không dùng tới đũa phép. Hắn cúi sát lại về phía ta thật gần, chỉ cách trong gang tấc nữa thôi, ta vội lùi lại phía sau. Một bước rồi lại hai bước. Hắn đưa đầu mũi cong cong trước mắt ta, ta có thể thấy được cả hàng mi dài rậm đang che đi đôi mắt của hắn. Hắn nhếch miệng cười:
- Ta phải trừng phạt em.
- Ngài muốn...làm gì?
- Em có mang theo bia không?
Voldemort cứ như gặp ta là để có bạn nhậu cùng. Ta cũng khách khí lôi ra 2 lon mời hắn. Ta chạy về phía ô cửa sổ ngay cạnh mặt đồng hồ. Giơ lon bia về phía hắn mời rồi mới ngửa cổ tu một ngụm lớn. Hắn đứng ngay bên ta, chân duỗi chân đứng tựa người vào bức tường.
- Ta thích màu đen, vì khi bị thương người khác sẽ không thể thấy được vết máu.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, đúng là Avada Kevadra khi giết nguwòi không gây ra thương tích thật. Tên phù thủy tạo ra câu thần chú này cũng có ý tưởng riêng của hắn, giết người mà không gây ra đau đớn. Tuy nhiên cách ra tay có phần tàn bạo, là để nguyên lại xác chết. Nhưng ngẫm nghĩ kĩ thì Voldemort có phần đúng: cái chết đối với con người lầ một điều tệ.
Ta nhìn hắn rất lâu rồi mới cất tiếng: "Nếu anh bị thương, hãy nói với em, để em là người đầu tiên chạy đến bên anh."
Hắn chỉ cười lớn mà không đáp. Tên này đúng thật là khó hiểu? Hắn rốt cuộc có muốn người khác hiểu được mình không. Nhưng ta cho rằng là vì tính cách thích độc lai độc vãng, hành động một mình của hắn khiến hắn cảm thấy chuyện nói rằng hắn bị thương cho ai đó nghe là rất buồn cười.
Tối đó chúng ta chỉ uống bia cùng nhau, Voldemort còn hỏi ta:
- Em là một bà lão đã hơn 500 tuổi. Trước kia em có từng yêu ai không?
- Anh lại đi quan tâm tới chuyện tình yêu ư? Trước đây em cũng giống như anh vậy. Một mình tiêu dao khoái hoạt, đi tìm bản thân mình trong thế giới này. Khi đó, em đã rất nghịch ngợm, em thích khám phá mọi thứ hơn, đến thăm nhiều dòng thời gian song song khác nhau. Tất thảy đều là điều mới lạ với em.
Hắn trầm ngâm, quay sang cúi đầu vào vai ta mà nói: "Vậy đến tận bây giờ có còn lại điều gì em cảm thấy mới lạ nữa không? Hay tất cả đều đã trải qua hết rồi?"
- Có ngài là lạ lùng nhất.
Hắn lại quay mặt đi vội, nhưng ta có thể thấy mang tai hắn đã đỏ bừng lên rồi. Voldemort vẫn đưa ta trở về tận cửa phòng sinh hoạt chung rồi mới rời đi. Trước khi đi ta đã kéo tay hắn lại và nhón chân lên, đặt nhẹ một nụ hôn trên gò má rồi chạy biến đi.
Ta bước vào bàn ăn Đại sảnh đường, liếc mắt một vòng cũng không thấy Sirius ở đây. Ta lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cậu ấy không nên nghe thấy những tin đồn như thế này là hay nhất. Dù rằng ta không biết được rằng những tin đồn kia có thất thiệt hay không? Nhưng nếu ta làm vậy trong giấc mơ thì ta cũng không thể ngăn cản bản thân mình. Ta không nhớ trong giấc mơ ấy ta thấy gì, nhưng nếu là giấc mơ xuân thì ta sẽ rất ngại.
- Trông bồ hôm nay lạ lắm. Snape hỏi ta.
- Lạ như thế nào cơ? Ta vẫn buồn bực xúc từng muỗng khoai tây nghiền trộn kem lớn vào bát như thể cái muỗng đó có thù oán với ta.
- Mặt bồ trông tươi tỉnh hơn. Snape nhíu mày, liếc ngang nhìn dọc quanh người ta một vòng.
- Vậy thì là tốt chứ sao.
Nói rồi ta kẹp lấy một tảng thịt bò đang nướng trên miếng đá đen nóng hổi. Mùi thơm nức mũi, nó bắn ra những tia nước thịt cháy xém tí tách. Ta đưa một miếng về chiếc đĩa của Snape và một tảng vào đĩa của ta.
- Cậu đã không thèm hỏi mình muốn dùng món gì? Snape có phần bất đắc dĩ ôm trán nói.
- Cậu nên ăn nhiều thịt bò. Rất tốt, rất nhiều sắt, còn bổ máu nữa đấy. Nếu bồ cần mình phân tích về các dưỡng chất cùng thành phần hóa học trong miếng thịt, năng lượng khi chuyển hóa thì mình cũng sẽ nói luôn cho bồ nghe.
Snape đành cam chịu trước lý lẽ của ta. Nhưng cậu ấy cũng đã cắt ăn miếng thịt một cách ngon lành. Ta vẫn thích nhất là sốt kem nấm, nên ta cũng tốt bụng rót luôn cho cậu ấy một muỗng đầy sốt trên tảng thịt. Lúc này thì mặt Snape đen lại còn hơn cả vết cháy cạnh của miếng thịt nữa.
Cô McGonagall thì đứng trước toàn trường phát biểu rằng cô muốn những học sinh cuẩ mình phải là những cô cậu phù thủy thanh lịch. Cô sẽ không cho phép bất cứ hành động bất lịch sự nào xảy ra. Tuyệt đối cấm kị việc nhảy tồi. Lũ sư tử cùng đại bàng, chồn và rắn nhỏ đều gào lên bất bình. Sabrina dám cá, trong số đó có quá nửa số người bất bình về chuyện họ sẽ nhảy như thế nào. Cô McGonagall kết thúc bài cảnh cáo bằng một giọng nói vang lớn nhất: "Và các trò sẽ có chia sẻ những kỷ niệm này cùng với bạn bè của mình, nó sẽ rất thú vị."
- Tớ tưởng cô McGonagall chỉ thích biến từ thứ này thành thứ khia thôi chứ. Snape quay lại nói với Sabrina.
- Nếu vậy tớ sẽ muốn biến một người bạn sợ nhảy nhót trở thành người không sợ. Sabrina cười lớn với Snape.
Mà mặt cậu lúc này đã đỏ bừng lên, cái mũi khoằm cứ đôi lúc lại khịt lên một tiếng lấy hơi.
- Tớ ước là Celestial Ball sẽ tổ chức ở thư viện?
- Tớ sẽ ngừng nói rằng việc đó là một đại kế hoạch đó. Tớ hứa! Sabrina giơ tay lên trang trọng mà thề.
Snape đập lên đầu cô bé một cái. Rồi cúi mặt nói:
- Tớ không tranh luận với cậu. Thay vì đó tớ sẽ đọc sách. Có một số pháp sư và phù thủy vẫn luôn không cảm thấy thoải mái với những hoạt động xã hội. Snape bĩu môi với Sabrina.
- Theo ý cậu thì cậu là một người có nhân cách chống đối xã hội ư? Sabrina mửo lớn mắt, tỏ ra ngạc nhiên nhìn hắn.
Lại ăn thêm một cú giáng từ Snape, cậu bé đáp: "Nhân cách chống đối xã hội là gì? Nhưng nghe không tốt đẹp chút nào?"
- Đúng rồi. Không đúng. Thật là kỳ lạ khi mọi người đều ở đây. Và nó còn kỳ cục hơn nữa khi không ai muốn là người mở lời trước. Sev, cậu đã tìm được bạn nhảy chưa? Sabrina chân thành đặt tay lên vai người bạn thân nhất của cô. Nhìn cậu nói.
- Tớ đã muốn mời Lily. Snape lúc này mới cúi đầu tránh đi ánh mắt của Sabrina. Cậu trông thật ngại ngùng.
Có lẽ chính cái ngại ngùng này đã ngăn cản tình cảm giữa Snape và Lily?
- Nào, nhanh lên, hãy nghe theo trái tim cậu. Cậu muốn mời ai đến dự dạ vũ nhất, hãy mau đi mời cô ấy đi kẻo Potter đến trước. Sabrina nháy mắt.
Dạo này ta cảm thấy Sirius đang tránh mặt ta. Ta có chút buồn bực, mỗi giờ tan lớp xong đều đứng lại trước cửa đợi cậu ấy đi ra cùng. Ta nghĩ cậu ấy vắng mặt ở nhà ăn nhiều như vậy rất không tốt, ta nhất định kéo cậu ấy tới cùng ăn tại Đại sảnh đường. Còn nói với cậu ấy rằng nếu đói ta sẽ cùng lẻn xuống nhà bếp ăn vụng. Sirius cũng không tươi tỉnh hơn chút nào.
Ta đã nghĩ là cậu đang tránh ta vì những tin đồn kia. Ta nhìn cậu đau lòng không nói lên lời. Ta đã do dự, lần nữa lại lần nữa không thể nói ra. Vì vậy ta dự định vào tiết Thiên văn học của Gryffindor vào tối thứ Năm, ta sẽ đến nói chuyện với cậu ấy. Ta muốn nói rõ ràng.
Thân đã là linh hồn 500 năm rồi mà đứng trước chuyện tình cảm ta vẫn luôn chùn bước một cách hèn nhát. Ta đi thật chậm, thật chậm để leo lên lớp Thiên văn học ở tầng tám phía tòa tháp Đông. Ta đợi cho đến khi buổi học kết thúc. Thời gian trôi qua thật dài. Mà lòng ta thì như lửa đốt. Ta đợi cho đến khi Sirius bước ra từ lớp học. Đám Potter còn cười lớn lên rằng Sirius có tình nhân tới thăm buổi đêm. Và thế là thành công khiến ta chùn bước trước tiếng cười bật lên của đám sư tử con nhà Gryffindor.
- Đây có phải là một địa điểm tuyệt đẹp để mời một người tham dự vũ hội không? Sirius nắm lấy tay ta, chân tình mà nói.
Ta thấy lồng ngực mình căng tức đau đớn. Ta đã định nói chia tay với cậu ấy, nhưng khi cậu ấy hỏi vậy ta lại không nỡ. Ta vẫn còn nhớ cậu ấy đã đứng bật dậy để hỏi thầy Dumbledore về bạn nhảy. Thấy ta không nói gì, khuôn mặt lại đầy vẻ tội lỗi khó hiểu. Sirius chỉ nhìn ta lắc đầu.
- Tớ hỏi là vì, dù gì đi chăng nữa, tớ đã thầm mong cậu trở thành bạn nhảy của tớ tối ngày hôm đó.
Sirius nhìn cô bé rồi lại cười buồn. Cậu buồn bởi vì đúng chính cậu đã mong ước điều đó trở thành sự thật đến nhường nào. Được tham dự dạ vũ cùng cô ấy. Đó là một giấc mơ, kể từ ngày cô bé đến bên cậu. Mỗi ngày của cậu trôi qua đều là với cô ấy.
Nhớ lại buổi chiều trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, khi kẻ kia gọi cậu lại, nhờ cậu sắp xếp lại những chồng giấy kiếm tra. Chính kẻ kia đã vỗ vai rồi chào hỏi cậu như bạn thân. Hắn cười cười hỏi: "Regulus nhà cậu rất ngưỡng mộ ta đấy. Cậu bé ấy đã viết cho ta rất nhiều thư. Ta sẽ xem xét có nên hay không để cậu ấy gia nhập Tử thần thực tử." Chỉ một câu đơn giản vậy thôi, đã đem cậu tức giận nói với hắn rằng đừng lôi kéo Regulus. Kẻ kia hỏi cậu rằng: "Cậu có biết cảm giác bị đá nó đau như thế nào không?" Cậu không biết, nhưng cậu biết rằng Voldemort muốn ám chỉ điều gì. Tin đồn giữa Sabrina, bạn gái cậu và hắn đang ồn ào trong trường. Cậu có đau không, cậu đau lắm chứ. Cậu đã làm hết sức mình để giữ cô ấy ở lại. Cậu không thể nào chấp nhận được việc cô ấy sẽ ra đi. Voldemort, hắn nói đúng, cảm giác bị đá nó như shit vậy.
Vậy mà cô ấy đã đáp lại ta:
- Tớ đã có người mời rồi. Và tớ đã đồng ý. Sabrina đem giọng nói lí nhí khẽ thoát ra.
- Thực ra ngày hôm đó tớ cũng không ở trường. Bà chị Bellatrix của tớ đã nhờ vả tớ một số việc. Sirius quay mặt đi.
Sirius không nhìn ta nhưng ta cảm nhận được sự run rẩy từ đôi bàn tay hắn. Ta im lựang, cũng không nói nổi câu chia tay. Chỉ vì Sirius quả tực quá tốt, ta biết cậu ấy đang nói tránh đi giúp ta. Ta đành lẳng lặng bước cùng cậu ấy trở về trên hành lang dài. Ta nghĩ rằng bản thân cần quyết đoán hơn một chút. Ta buông tay cậu ấy ra. Cậu ấy có chút bất ngờ khi bàn tay cậu cứ giơ mãi ra ở đó mà không hề khép lại.
- Cậu đừng nói gì lúc này cả. Mình không muốn nghe điều đó. Mình muốn chúng ta vẫn sẽ bên nhau hoàn thành Animagus Potion, có được không Sabrina?
Lần này thì Sirius kéo ta lại, ôm choàng lấy ta. Tim ta có chút nhức nhối, ta biết cậu ấy muốn ám chỉ điều gì. Ta và cậu ấy đều hiểu. Ta cũng quyết định sẽ nói chia tay với cậu ấy khi hoàn thành xong việc hóa thú.
Sáng hôm sau, Sirius đã không ngồi dùng bữa sáng cùng Sabrina nữa. Cậu bé ngồi cùng Potter và đám Lupin. Còn Potter chạy lại trước mặt ta, tức giận chỉ thẳng vào mà rống lên:
- Cậu đã làm cái quái gì với Sirius thế hả? Cậu ấy đã khóc cả đêm hôm qua.
Ta đau lòng nghẹn họng không nói lên lời. Ta gì cũng chưa nói ngoài chuyện nói ta sẽ đi dự dạ vũ cùng người khác. Sirius kéo Potter đi, cậu ấy chỉ nhìn ta một cái thật nhanh rồi quay đầu đi.
Ta bần thần ngồi đó một lúc thật lâu, bát cháo yến mạch trước mặt cũng đã loãng ra thành nước. Ta đổi lấy một chiếc bánh mì kẹp thịt, ăn mà miệng khô khốc. Khó khăn không nuốt trôi miếng bánh.
Ta vẫn luôn là người đến sớm nhất trong tiết học Biến hình của cô McGonagall. Thật may mắn vì tiết này lũ rắn nhỏ sẽ học cùng đại bàng lớn Ravenclaw. Cô McGonagall kể từ ngày thông báo trường sẽ tổ chức Celestial Ball, mỗi ngày đều là dạy về những bài học để giúp ích cho bọn trẻ trong buổi dạ tiệc. Bọn chúng được học về bùa tạo ra hoa Orchideous, bùa tạo ra ly nước từ con chuột Vera Verto. Còn ngày hôm nay sẽ được cô McGongall dạy một phép Biến hình cao cấp là Colovaria. Cho phép người sử dụng chúng thay đổi màu của mái tóc mình.
- Nào hãy cho tôi thấy, bùa chú này nói về sự quyến rũ làm cho một vật thể thay đổi màu sắc. Bạn có thể tìm kiếm sự quyến rũ làm cho một vật thể lóe lên những màu sắc khác nhau. Cô McGonagall nói.
Trước khi luyện tập thay đổi màu tóc của bản thân. Bọn trẻ sẽ được cho luyện tập tới con chuột. Bằng cách biến màu lông xám của nó thành bất cứ màu gì. Snape biến luôn con chuột của mình thành màu đen. Nhưng cô McGonagall đã nói rằng đó là một màu sắc không quyến rũ nên Snape phải làm lại. Bên phía Slytherin, Merry Parkinson đã trộn lẫn các câu bùa chú cho Thay đổi màu sắc và Bùa chú tăng trưởng, để cho con chuột của cô ấy chuyển sang màu cam gây shock và có kích thước như một con lửng.
Sabrina vẫy đũa phép lên con chuột xám béo ú trước mặt mình. Nghĩ về một sứac màu quyến rũ. Con chuột lóe lên trong ánh sáng xanh rồi biến bộ lông của nó thành một màu xanh lấp lánh.
- Tốt lắm. Cả lớp, trò Sandal đã thực hiện thành công việc thay đổi màu sắc của con chuột. Một màu sắc quyến rũ nhất mà tôi từng thấy.
Cô McGonagall khép tay trước người, mỉm cười nhìn Sabrina. Cái nón đen của cô thì trông như sắp rớt đến nơi. Sabrina vẫn luôn tự hỏi ngoài áo chùng xanh ngọc thì cô McGonagall sẽ mặc gì tới dạ vũ đây?
Sabrina lại vẫy đũa phép chải dài trên mái tóc bạch kim bồng bềnh của mình. Chuyển từ trắng sáng sang một màu đen tuyền óng ả. Còn đem cắt phăng đi những sợ tóc dài để biến cái mái của mình thành mái bằng.
Đây là kiểu tóc của Tomie, một nhân vật truyện tranh hoạt hình Nhật Bản mà Sabrina rất thích. Cô đổi màu mắt của mình sang màu nâu tối. Trông cô bé như một con búp bê Nhật có phần lạ lẫm.
Đám con gái thì ồ lên sau khi thấy vậy. Chúng kiên quyết phải học cho bằng được Colovaria.
Sau buổi luyện tập Quidditch vào buổi tối. Khắp mình mẩy Sabrina đều sưng lên do những cú từ quả Bludger cứ tông thẳng vào cô. Sabrina thay quần áo, một mình trèo lên chiếc tháp đồng hồ của Hogwarts.
Hôm nay cô đã hẹn Voldemort tới đây để học Animagus. Dù Voldemort nhất quyết rằng học ở phòng Cần thiết sẽ tốt hơn. Hắn có một thứ muốn cho Sabrina xem. Nhưng cô quả quyết rằng cô muốn học Animagus ở một nơi thoáng đãng hơn. Hắn đành phải chiều theo ý cô.
- Em hôm nay trông rất xinh đẹp. Voldemort cầm lấy tay ta mà nói.
- Vậy mọi hôm em trong mắt anh đều là xấu xí?
- Không, nhưng ta nghĩ màu đen cũng rất hợp với em.
- Vì sao anh lại thích màu đen vậy?
- Vì nó quyền lực, nó đại diện cho bóng tối trong ta.
- Anh còn ở trong bóng tối đó chứ.
- Em đã từng nói với ta rằng không ai ở trong bóng tối quá lâu. Nếu cứ tiếp tục vững bước, nơi cuối con đường sẽ là một nơi tốt đẹp hơn?
- Tại sao em lại thích đứng trên tháp đồng hồ này vậy? Hắn hỏi ta.
- Em thích ngắm nhìn những bánh răng đang di chuyển, chúng đều được tạo ra thủ công và rất tinh tế. Mỗi bánh răng dịch chuyển qua nhau sẽ là một câu lệnh, đưa cả một bộ máy hàng trăm bánh răng đếm dòng thời gian. Công việc tỉ mỉ chính xác ấy cần những chuyển động chính xác trên trục quay chạy bằng năng lượng. Em rất thích chiếc tháp đồng hồ này.
Ta nhìn ngắm hắn rồi lại nói:
- Nếu anh cứ giữ tay em như vậy thì chúng ta sẽ không tài nào học được Animagus.
Lúc này Voldemort mới buông đôi tay của ta ra. Hắn lại tiếp tục:
- Animagus là một phù thủy hoặc pháp sư có thể biến mình thành một con vật và trở lại một lần nữa theo ý muốn. Đây là một kỹ năng cần học hỏi,không phải di truyền là có. Nó đòi hỏi kỹ năng, thực hành và kiên nhẫn để các phù thủy có thể trở thành một Animagi. Nhưng ta chắc chắn điều này sẽ không làm khó em, ta tự hỏi suốt 500 năm em làm gì mà đã không học lấy kỹ năng này. Voldemort vuốt cằm nhìn ta nghi ngờ.
- Anh cũng đâu có học Animagus, em cũng giống như anh vậy. Chính là nghĩ rằng bản thân đối đầu trực tiếp sẽ tốt hơn. Em ưa đối kháng mà.
- Nói vậy nghĩa là em học Animagus chỉ vì Sirius Black? Voldemort đứng đó, đem cảm xúc trên khuôn mặt giấu đi vào màn đêm.
Ta cảm thấy thật đau đầu với bình dấm khổng lồ này, vậy là có học hay không đây?
- Học Animagus rất hữu ích, có thể tránh quái vật, người sói, giám ngục. Còn có thể dùng để lẩn trốn kẻ địch, dùng để ngụy trang cũng rất tốt. Mỗi loài vật còn có sức mạnh riêng. Ta phân bua với hắn.
- Ta không sợ người sói hay giám ngục. Nhưng vì ta đã hứa rằng sẽ dạy em nên giờ em có thể tập trung vào bài giảng được rồi.
Voldemort thật thích hợp với nghề giáo viên. Hắn ta đem kiến thức giảng dạy rất tận tình, chi tiết, những chỗ chuyển hóa trong quá trình biến hình sẽ hoạt động logic với nhau ra sao. Phải tuân thủ rất chặt chẽ những yếu tố sẽ biến đổi từ cơ thể người sang cơ thể loài vật. Chỗ nào nên đi vào trọng tâm, hắn đều chỉ ra rất kỹ, thỉnh thoảng lại hỏi rằng ta có hiểu không, rồi lại tiếp tục. Hắn còn nói trong khi biến hình ta sẽ cảm thấy nóng rực và tim đập rất nhanh. Cơ thể ta sẽ đau đớn khi biến đổi trong lần đầu nên cần hết sức cẩn thận.
Ta im lặng lắng nghe từng chữ một. Thực ra là ta cũng đang ngắm nhìn hắn nữa nên ta không thốt ra được một lời nào. Hắn nói ta hãy chuẩn bị bắt đầu biến hình cùng hắn. Hắn rùng mình, chải cây đũa phép một vòng quanh người rồi uốn cong cơ thể ra đằng sau. Đôi chân Voldemort lúc này dài ra và cơ thể hắn thì đang cuộn lại thành những cử động không xương như của loài rắn. Hắn gầm lên một tiếng rồi một lớp vảy đen nhánh bao phủ lấy khuôn mặt. Cho đến khi nó bao phủ hoàn toàn và biến hắn thành một con rắn khổng lồ màu đen, con rắn có đôi mắt đỏ sọc chỉ một vạch kẻ ở giữa.
Ta cũng không có ngạc nhiên trước màn biến hình của hắn, cái ta ngạc nhiên là hắn biến thành một con rắn siêu bự. Cỡ đại y như con Tử Xà Basilik. Ta đem giải bùa Colovaria rồi cũng làm theo.
Đúng như Voldemort nói, ta cảm thấy nóng rực, đau đớn toàn thân. Lớp da ta đang sưng rộp lên như thể ta có thể bóc được nó ra dễ dàng khỏi vết phồng rộp vì bỏng nước vậy. Ta đau đơn vặn mình một cái rắc thì những chiếc xương cũng như co nhỏ lại. Nhưng tim ta lúc này đập có nhanh thì cũng chỉ nhanh như mỗi khi ta ở cùng Voldemort mà thôi.
Những luồng ánh sáng tròn bao phủ lấy cơ thể đang rút lại của ta. Nơi cánh tay ta mọc ra những chiếc lông rồi xương tay rút lại co thành đôi cánh lớn. Ta chớp mắt, nhìn mọi vật xung quanh cũng rõ hơn rất nhiều. Trước mắt ta là một đám lông màu trắng, và cơ thể ta thì bao phủ toàn bằng lông cũng trắng muốt. Ta có thể thấy được rất xa, và mọi vật trước mắt thì trở nên rõ ràng. Việc trở thành một con đại bàng khiến ta cảm nhận được sự tự do khi bay lượn. Ta vỗ đôi cánh bay lên khỏi mặt đất. Những chiếc móng vuốt của ta giờ đây nhẹ bẫng. Tung cánh bay một vòng xung quanh tòa tháp. Ta mới kéo căng những chiếc vuốt sắc nhọn của mình ra. Vút bay như tên bắn về phía con rắn đen.
Ta kêu lên quác quác hai tiếng. Kéo cánh về phía sau để giữ thăng bằng trong không trung. Đem đôi vuốt ở hai chân cào thẳng vào đầu con rắn.
Nó rít lên với ta: "Em đang làm cái quái gì vậy? Ta không muốn khiến em bị thương." Nhưng điều đó lại càng làm ta sôi máu hơn. Ta cào vào lớp vảy rắn trên đôi mắt đỏ sọc của nó. Con rắn vút đầu lên rít cao một tiếng sì sì. Rồi nó biến trở lại thành Voldemort. Hắn ôm con mắt bị thương của mình.
Lúc này ta mới hốt hoảng biến trở lại thành người rồi chạy lại đỡ lấy tay hắn. Mắt không có bị thương, chỉ có một vết rạch trên khuôn mặt. Dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo khuôn mặt của hắn. Mà ánh mắt hắn thì nhìn ta thì tức giận đến cực điểm. Hoặc có lẽ do ta hoa mắt, tưởng tượng ra đôi mắt đỏ quạch khi nãy của con rắn.
Ta đỡ lấy một bên má của hắn. Đem luồng ánh sáng trắng từ từ lan dần ra, chữa lành vết thương ấy. Ta nhỏ giọng nói:
- Em xin lỗi. Khi đó em đã không kiểm soát được bản thân mình.
- Em có hay không kiểm soát được bản thân mình như thế này không? Hắn hỏi ta rất ý tứ. Nhưng ta thì như cái đầu gỗ, ta chỉ hiểu ra đúng nghĩa bóng mà hắn nói. Còn nghĩa đen ta không rõ nữa.
- Em cũng đã không kiểm soát được bản thân mình khi em hôn ngài.
Mặt hắn đại biến, hết chuyển từ trắng xanh lại sang đỏ ửng. Ta còn thấy hắn tự tay phủi sạch bụi trên người mà không dùng tới đũa phép. Hắn cúi sát lại về phía ta thật gần, chỉ cách trong gang tấc nữa thôi, ta vội lùi lại phía sau. Một bước rồi lại hai bước. Hắn đưa đầu mũi cong cong trước mắt ta, ta có thể thấy được cả hàng mi dài rậm đang che đi đôi mắt của hắn. Hắn nhếch miệng cười:
- Ta phải trừng phạt em.
- Ngài muốn...làm gì?
- Em có mang theo bia không?
Voldemort cứ như gặp ta là để có bạn nhậu cùng. Ta cũng khách khí lôi ra 2 lon mời hắn. Ta chạy về phía ô cửa sổ ngay cạnh mặt đồng hồ. Giơ lon bia về phía hắn mời rồi mới ngửa cổ tu một ngụm lớn. Hắn đứng ngay bên ta, chân duỗi chân đứng tựa người vào bức tường.
- Ta thích màu đen, vì khi bị thương người khác sẽ không thể thấy được vết máu.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, đúng là Avada Kevadra khi giết nguwòi không gây ra thương tích thật. Tên phù thủy tạo ra câu thần chú này cũng có ý tưởng riêng của hắn, giết người mà không gây ra đau đớn. Tuy nhiên cách ra tay có phần tàn bạo, là để nguyên lại xác chết. Nhưng ngẫm nghĩ kĩ thì Voldemort có phần đúng: cái chết đối với con người lầ một điều tệ.
Ta nhìn hắn rất lâu rồi mới cất tiếng: "Nếu anh bị thương, hãy nói với em, để em là người đầu tiên chạy đến bên anh."
Hắn chỉ cười lớn mà không đáp. Tên này đúng thật là khó hiểu? Hắn rốt cuộc có muốn người khác hiểu được mình không. Nhưng ta cho rằng là vì tính cách thích độc lai độc vãng, hành động một mình của hắn khiến hắn cảm thấy chuyện nói rằng hắn bị thương cho ai đó nghe là rất buồn cười.
Tối đó chúng ta chỉ uống bia cùng nhau, Voldemort còn hỏi ta:
- Em là một bà lão đã hơn 500 tuổi. Trước kia em có từng yêu ai không?
- Anh lại đi quan tâm tới chuyện tình yêu ư? Trước đây em cũng giống như anh vậy. Một mình tiêu dao khoái hoạt, đi tìm bản thân mình trong thế giới này. Khi đó, em đã rất nghịch ngợm, em thích khám phá mọi thứ hơn, đến thăm nhiều dòng thời gian song song khác nhau. Tất thảy đều là điều mới lạ với em.
Hắn trầm ngâm, quay sang cúi đầu vào vai ta mà nói: "Vậy đến tận bây giờ có còn lại điều gì em cảm thấy mới lạ nữa không? Hay tất cả đều đã trải qua hết rồi?"
- Có ngài là lạ lùng nhất.
Hắn lại quay mặt đi vội, nhưng ta có thể thấy mang tai hắn đã đỏ bừng lên rồi. Voldemort vẫn đưa ta trở về tận cửa phòng sinh hoạt chung rồi mới rời đi. Trước khi đi ta đã kéo tay hắn lại và nhón chân lên, đặt nhẹ một nụ hôn trên gò má rồi chạy biến đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.