Quyển 1 - Chương 18: Thỏ vào hang rắn
Bản Nương Tại Thượng
02/07/2020
Chạy bay tới thư viện, vừa tới vừa thở hổn hển
khiến bà Pince, người chủ thư viện cau mày nhìn cô và phê bình rằng đúng là vô phép, hãy thở nhỏ thôi. Giờ thì đến việc thở ở Hogwarts cũng bị
hạn chế. Tới bên kệ những quyển sách phép thuật về tâm trí, tâm thần
học. Sabrina rất nhanh tìm được thứ mình cần. Một quyển sách dạy bế quan bí thuật có tên là Tâm trí và những điều thần bí, tác giả là Louis de
Funès người Pháp và Wilhelm Wolveklause, ngườii Đức. Một sự kết hợp kinh dị. Sabrina lè lưỡi. Đem cuốn sách tới bàn đọc cho tới khi thời gian
chuẩn bị tiết thảo dược học bắt đầu. Cuốn sách gồm 2 phần, một là cách
để đọc tâm trí người ta Legilimens, Chiết tâm trí thuật, của ông người
Pháp nói. Đúng là đất nước của những kẻ ái tình, thảo nào muốn đọc xem
trong đầu kẻ kia đang nghĩ gì tới vậy. Phần 2 chính là Bế quan bí thuật, Occlumens, dạy ngươi cách để đóng tâm trí, không cho kẻ kia đọc đuwọc,
hiển nhiên là của ông người Đức.
Sabrina thuật lại câu chuyện cho Snape nghe.
- May là bồ nhanh trí đó. Nhưng bồ phải hết sức cẩn thận nghe chưa. Còn Occulumency, mình...mình sẽ học cùng bồ. Hai đứa luyện tập vẫn tốt hơn một. Snape khảng khái nói. Có trời biết cậu lo cho cô bé này thế nào. Khi Sabrina, Snape đã đứng ngồi không yên, chỉ không ngớt lo, lỡ đâu cô bị Tra tấn thì sao, hay gặp nguy hiểm không ngờ được nào đó. Rối rắm tâm trí cả nửa ngày. Đến bữa trưa cũng không ăn vào nổi. Cậu đã vui thế nào khi thấy Sabrina xuất hiện trong lớp Thảo dược học. Phải dằn mình để không chạy lại ngay về phía cô bé.
Hôm nay bọn chúng được học về loài cây Mimbulus mimbletonia, một loài cây xương rồng cứ liên tục giơ những cành mập mạp đầy gai nhọn tấn công bọn chúng. Kết quả là phải làm thế nào lấy được Stinksap của mấy con quỷ này. Bọn trẻ đeo bao tay vào và bắt đầu học cách vuốt ve những thân cây đầy gai nhọn đang trực chờ tấn công bọn chúng. Có mấy đứa bên nhà Ravenclaw đã kêu ầm trời, mấy đứa bên Slytherin cũng không khá hơn, chật vật mà thay đất cho mấy con quỷ xương rồng khó tính. Cuối cùng thì ai cũng ra về với vết thương lớn nhỏ.
Snape vẩy đũa trị thương cho cả hai. Nó còn nhớ như in, ngày đầu tiên gặp được Sabrina. Cô bé với mái tóc màu trắng hệt như thiên thần mà hắn đã để ý quan sát mấy hôm nay ấy đã chữa những vết thương của nó bằng bùa chú Episkey, cô bé ấy cũng đã chữa lành luôn tâm hồn bị tổn thương của nó bằng những tháng ngày là bạn bè. Từ khi có Sabrina ra mặt, lại nổi tiếng với trận đấu tay đôi, đã không còn có ai bắt nạt hắn nữa, nếu có thì chỉ là những cái va huých bất chợt hay cái nhìn hình viên đạn từ đám Potter, còn lại ai ai cũng không dám xì xào bàn tán lớn nhỏ mỗi khi nó đi qua. Những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời nó. Có lẽ là được quen biết với Sabrina, được học cùng cô bé dưới mái trường Hogwarts này. Nơi đã in sâu vào trái tim nó như một ngôi nhà chân chính.
Những ngày sau mỗi ngày Snape đều cùng Sabrina học Bế quan bí thuật, cùng luyện tập, cùng chia sẻ suy nghĩ với nhau, như thể giữa cậu và cô giờ đây điều gì cũng đã hiểu rõ. Cậu cũng hiểu tình bạn đơn thuần giữa hai bọn họ. Hiểu Sabrina. Cũng chỉ mong Sabrina có thể hiểu được lòng cậu. Liệu sẽ có một con đường mở ra hay không?
Sabrina thích Đấu tay đôi, cậu ngày ngày đi theo cô bé tới Câu lạc bộ. Nói nhất định cô sẽ đạt được danh hiệu Nhà vô địch Đấu tay đôi. Đúng như những gì cậu nghĩ, Sabrina càn quét ở đó 2 tháng, đánh đông đánh tây, giao đấu với bất cứ kẻ nào xấu số mà cô tóm được, giờ thì sao nào, gặp cô ai cũng né xa 3 bước, nhất định không chịu để tóm được, có người lăn đùng ra ngất, có kẻ đang mặt mày hớn hở bỗng dưng đau toàn thân như thể bị con gì chích. Thấy tình hình không ổn, thầy Flitwick bèn cho cô được phép giao đấu với những anh chị lớp trên, với điều kiện là phải cẩn thận. Đích thân thầy còn viết một bức thư cho Liên đoàn Quốc tế Đấu tay đôi phù thủy để giới thiệu Sabrina vào giải đấu hằng năm. Còn tấm tắc khen rồi cô sẽ nối nghiệp ông, trở thành một Nhà vô địch cừ khôi. Còn nói hồi trẻ ông phong độ như thế nào, sức mạnh khủng khiếp của ông ra sao. Hoàn toàn đối lập với hình hài bé xíu. Nó còn biết Sabrina đã đạt được điểm tuyệt đối trong phần kiểm tra Bùa chú vì bài viết của cô có miêu tả phong độ thầy Flitwick đẹp trai ra sao. Hệt như David và Goliath trong trận chiến lừng danh. Cái tài tán láo tài tình của Sabrina nó sớm đã cam chịu làm nạn nhân ngay từ những ngày đầu rồi.
Sabrina thường hay đẩy xe đi dạo cùng Murphy vì cô nói điều đó giúp ích cho sức khỏe của cậu. Hắn không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu. Mỗi khi thấy 2 người bọn họ đi dạo rồi cùng nhau cười nói vui vẻ. Nó chỉ thầm ước đó là nó, đang nhìn vào đôi mắt xanh trong veo của Sabrina để thấy được hình ảnh phản chiếu của nó trong đó, thấy được đôi môi anh đào căng mọng đang chu ra mỗi khi không chịu nhận lỗi của cô, thấy được nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng tinh, cô khi cười khóe miệng còn kéo lên thành một hình vòng cung hoàn hảo mà mỗi lần Snape đều quen tay đóng một dấu ngoặc giữa bài làm của nó để vẽ lại nụ cười ấy, hơn cả mặt trời, mặt trời trong lòng nó.
Nó vốn không thích những chỗ đông người, nhưng lại nguyện lòng vì Sabrina mà tới sân bóng để cổ vũ cô tập mỗi ngày. Nó chỉ mang sách đi vậy để che giấu cảm giác ngượng ngùng khó hiểu như hàng ngàn con kiến cắn trong lòng kia, chứ nó biết, nó theo dõi Sabrina chăm chú đến nỗi có thể đếm được số lần nở nụ cười của Sabrina, có thể thấy rõ được giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn má ửng hồng đã quyện với lớp lông tơ mỏng tang trông như những xoắn ốc nhỏ xinh, thấy được hàng tóc mai dính chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia. Có lẽ mặt Sabrina chỉ vừa lòng bàn tay của nó. Nếu như nó được đặt tay lên khuôn mặt ấy thì sẽ ra sao? Có lẽ nó đang mơ tưởng quá xa vời rồi.
Đến cả ánh mắt của Sirius dạo này cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cô và hắn. Nó khiến hắn ghen tị. Khiến hắn muốn dùng ngay một cái bùa bịt mắt Obscuro để đám người kia khỏi ngắm nhìn cô ấy như thể cô ấy là nữ thần Tình ái của bọn họ vậy. Cô ấy có lẽ chỉ để cho một mình nó ngắm nhìn là đủ. Chính vì vậy nó lấy hết quyết tâm, mỗi ngày đều viện ra đủ thứ lý do chỉ để được bên cạnh Sabrina, từ cùng học, cùng đi thư viện cho tới cùng dùng bữa. Nó muốn cô là một phần như hơi thở cuộc sống của nó vậy. Cứ nhẹ nhàng như vậy mà đi vào, nhưng lại không thể sống thiếu nó.
Mặc dù cô mời nó tới nhà vào dịp lễ Giáng Sinh nhưng nó đã e ngại từ chối. Nó sợ, nó sợ cái cảm giác thấy được một gia đình đầm ấm mà nó hằng ao ước, sợ thấy được nó cùng Sabrina dưới một mái nhà, cái viễn cảnh ấy khiến nó sợ hại là một thứ mật ngọt chết người, mà một khi nếm phải sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu.
Chương 20
Trên sân ga xe lửa đưa những đám học trò trở về nhà nghỉ lễ vào dịp Giáng Sinh. Sabrina đứng tạm biệt Snape, trước khi đi cô còn dặn dò đủ điều và hứa sẽ tặng quà cho cậu vào ngày lễ đó, một món quà tuyệt cú mèo mà cô chắc cậu sẽ thích nó cho mà xem. Snape cười, lấy hết dũng cảm ôm chặt lấy cô một cái trước khi cô bước lên xe. Đúng lúc đó thì Lily chạy tới, hắn nhìn thấy Lily vội buông Sabrina ra. Hắn đang hành động ngu ngốc gì thế này, hắn sợ cái gì kia chứ? Sabrina thấy vậy cũng cười chào 2 người rồi đi thẳng lên xe. Cô giận hắn ư? Lily cũng sẽ trở về nhà vào dịp Giáng Sinh còn bắt hắn phải hứa sẽ gửi bài vở cho cô học thêm trong kỳ nghỉ này. Hắn đồng ý. Con người ta nhiều khi thật lạ, đối với người lại không thể làm gì khác hơn là đối xử tốt. Nhưng lòng lại thấy ngổn ngang.
Chọn một toa trống trên xe lửa, Sabrina đưa chiếc rương lên giá rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ. Một toa xe không có người. Hoàn hảo. Cô không thích bị làm phiền. Muốn được im lặng ngồi ngắm cảnh đẹp trên đường đi. Mơ mộng và nhâm nhi chút gì đó là quá ổn đối với cô lúc này. Một chút cho lòng bình yên.
Đúng lúc một bà già đẩy xe bánh kẹo tới. Cô liền mua một cốc nước bí đỏ và một ít chocolate Ếch Nhái. Đó là lần cuối những gì cô nhớ được trước khi thiếp vào một giấc ngủ. Không ai hay có một cô gái đã mất tích trên toa xe lửa trở về nhà vào ngày hôm đó. Ông bà cô cũng đã đợi cháu gái đến tận tối, tận khi mọi nguwòi đã trở về hết và sân ga chỉ còn lại hai bóng hình già cả đang nương tựa vào nhau, người bà khóc thút thít còn người ông đứng đò chờ đợi trong lo lắng. Họ hỏi han khắp nơi, có ai nhìn thấy Sabrina nhà họ không, hỏi cả nhân viên lái tàu cùng đi kiểm tra từng toa xe một. Thứ họ phát hiện lại chỉ là một người đàn bà bị ngất xỉu. Đang bị giấu đi trong toa xe để chổi lau cùng với những dụng cụ vệ sinh. Người đàn bà đó không còn nhớ gì cả. Không một dấu hiệu pháp thuật để lần ra. Ngay lập tức, ông Sergoth gửi một bức thư cho cụ Dumbledore báo tình hình. Cụ liền sẽ tham gia vào công cuộc điều tra và tìm kiếm. Ngay một bức gửi cho Bộ pháp thuật về việc mất tích trên xe lửa của cháu gái họ. Một bức yêu cầu Nhật báo tiên tri đăng tin mất tích. Dùng mọi cách mà họ có để liên lạc bạn bè giúp đỡ trong hy vọng.
Sabrina tỉnh dậy, nặng nhọc mở đôi mắt đang chống lại nỗ lực của cô kia. Lờ mờ nhìn thấy đỉnh màn bằng gỗ, hai bên là vải rèm xanh thẫm, không phải giường của cô, hiển nhiên là bị bắt cóc rồi. Cái vận đen đủi gì vậy chứ, đầu ong ong cô đưa mắt nhìn xung quanh. Một căn phòng đơn giản, có một cái kệ tủ để bên cạnh, không đèn, một tấm thảm trải nhà màu xám tro. Hai bên tường lát gỗ đơn giản. Có một cái cửa sổ không rèm, trơ trọi mở toang cánh ở đó. Thầm phê bình thẩm mỹ của chủ căn phòng một phen cô mới nhớ ra mình đang trong tình cảnh như thế nào.Ông bà không thấy cô hẳn sẽ rất lo lắng. Còn cô ở đây gì cũng không biết, gì cũng không hay.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt, một người đàn ông bước vào. Chính là cái tên đáng ghét nửa người, nửa quỷ mà cô gặp ở hẻm Knockturn, mái tóc hắn có phần dài hơn so với lần trước cô gặp. Che rủ đi một bên khuôn mặt đã bị biến dạng tới trắng xóa như một chú nguyền đang lan dần ra mà cắn xé khuôn mặt hắn.
- Ta đã đợi rất lâu, để đứng trước mặt ngươi, để được nói chuyện với ngươi. Hắn ngồi xuống cạnh Sabrina. Đưa một bên mặt hoàn hảo nghiêng về phía cô, nhìn cô với ánh mắt chăm chú.
Hắn còn bày ra bộ mặt thâm tình hỏi han như thế này, không phải hắn chính là chủ mưu vụ chuốc thuốc mê rồi đưa cô tới đây hay sao. Cái tên mặt người dạ thú này. Quắc mắt nhfin lại hắn, Sabrina nói:
- Nhờ ơn phước của ngài đã tỉnh lại từ cơn mê.
- Ta cũng vậy. Hắn nói, giọng trầm trầm nam tính, trong giọng nói ẩn chứa chút hài lòng. Hắn mỉm cười. Cái tên này sao khi mỉm cười lại đẹp trai đến vậy chứ. Nhưng đây không phải là lúc để thưởng thức nghệ thuật. Sabrina lắc lắc đầu thềm kêu hãy tỉnh lại đi hỡi kẻ mê trai kia.
- Ta còn chưa biết tên em? Ta tên Thomas, nếu em còn nhớ.
- Thomas? Hay ta phải gọi ngài là Chúa tể hắc ám? Thôi bắt thì cũng đã bị bắt rồi, đến lúc này nên lật bài ra với nhau thì hơn.
- Em cũng đã biết. Hắn bày ra bộ mặt Ảnh Đế đẹ nhất ra. Sabrina quá hiểu màn dụ hoặc kinh điển kia đã lừa được biết bao cô gái nhẹ dạ cả tin, năm xưa hắn còn lừa cả bà Xám để nói ra chỗ hắn về bí mật của chiếc vương miện Ravenclaw cơ mà. Nhưng đúng là vẻ mặt kia, giọng nói có chút ngập ngừng, tràn đầy chắc chắn khẳng định: ta chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì sao nào. Em cũng đã biết. Rồi giờ sao?
- Sabrina. Gọi vậy được rồi.
- Tiểu thư Sandal hay ta phải gọi em là Chủ nhân của Tử thần đây? Hắn nghiêng mặt, đem cả nửa mặt đã bị hủy hoại kia quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Cái ánh mắt này ẩn chứa một sức mạnh vô hình khiến ngươi chỉ muốn phục tùng nó, khiến ngươi thành thành thật thật mà nói ra.
Nhưng Sabrina cái gì cũng đã biết. Thậm chí cô còn biết hắn rõ hơn cả chính bản thân hắn nữa kìa. Cô biết, ánh mắt này, một khi sa vào sẽ vạn kiếp bất phục.
- Vậy là ngươi cũng đã nghe đến tên ta.
- Ít có người nào nói với ta như vậy lắm. Trong số đó cũng không có kẻ nào còn sống.
- Không kẻ nào còn sống? Vậy những tội ác của ngươi thì ai sẽ kể lại?
Hắn nhíu mày, môi cũng mím chặt lại, không phải Chúa tể đại nhân giận xanh mặt rồi cũng sẽ xanh lè sáng lên mà giết ta đấy chứ. Sabrina thầm than. Merlin ahhh, nếu con sống sót qua ngày hôm nay ngài nhất định sẽ được ta treo ảnh ngài trong phòng trưng bày.
- Sabrina, em có thể cho ta mượn cây đũa của em không? Hắn trầm tư, hỏi một câu khiến Sabrina ngớ cả người. Nhanh như vậy đã muốn cướp đũa sao? Cô cũng không phải cục bông mềm tùy ý hắn nắn bóp.
- Ngài muốn trở thành Chủ nhân của Tử thần sao? Sao ngài không thử đi gặp cái chết trước đi. Ta chắc chắn ngài sẽ gặp được hắn ta mà khiến hắn tuân phục ngài đấy. Ta thấy như vậy có vẻ hợp lý hơn. Sabrina nói có đầu có đuôi, tang bốc vừa phải mà cũng giẫm đạp người ta không thương tiếc. Hắn là Chúa trùm phe xấu xa đó nha.
- Không có điều gì tệ hơn cái chết, Sabrina. Ta đã đi xa hơn bất cứ ai trong hành trình này. Hắn trầm giọng khẳng định chắc nịnh. Bàn tay nắm lấy đôi vai nhỏ của Sabrina. Bàn tay hắn lạnh ngắt, không một chút nhiệt độ. Khiến Sabrina rùng mình.
- Và chỉ có ngươi mới được sống vĩnh hằng? Chỉ có ngươi mới lưu danh vào sử sách mãi mãi. Một câu thoại điển hình quen thuộc. Sabrina mỉa mai, cái tên ngu ngốc, còn không phải bị ba đứa trẻ đám người Harry cùng cụ Dumbledore phát hiện ra bí mật rồi đem từng chiếc tiêu hủy một hay sao? Cuối cùng thì hay rồi, chỉ với một bùa Giải giới vớ vẩn mà phản phệ, chết trong tích tắc. Cô thầm tưởng tượng ra cái động tác phàm tục mà con người trước mặt này đây sẽ ngã xuống như nào mà chiếu đi chiếu lại vài lần. 71 tuổi, đuổi theo một đứa bé mười bảy năm trời chỉ để chết một cách nhạt nhẽo, đến linh hồn khi đi qua cổng cũng không được nguyên vẹn, thành hình. Đổi lại là con người như Ma vương lãnh huyết trước mặt cô đây, không tài nào hiểu được mà tỏ ra cảm thông cho hắn.
Ánh mắt của Sabrina rất nhanh bị người kia bắt được. Cô lại hiểu hắn? Cô biết hắn định nói gì. Biết điều hắn mong muốn nhất. Hắn trầm mặc không nói.
- Ta đang nghe đây. Lần đầu tiên, hắn đứng ở vị thế lùi bước, lần đầu tiên hắn mở lời để người kia nói tiếp. Không phải ra lệnh, không phải sợ hãi, không phải không chịu khuất phục. Mà một ánh mắt có phần đồng tình, một ánh mắt...hình như...có chút thương hại.
- Như ngươi ý nguyện. Sabrina đáp lại không đầu không đuôi. "Cái chết nói cho cùng cũng chỉ nhanh hơn một giấc ngủ mà thôi. Chuyến đi tiếp tục sau nó mới là đáng buồn cho ngươi kìa. Với một cái đầu được tổ chức tốt, cái chết cũng chỉ là một hành trình đi tiếp."
- Cái chết cũng chỉ là một hành trình đi tiếp, nói hay lắm. Vậy tiểu thư cho ta hỏi rằng tiểu thư đã ở trên hành trình đó hay chưa để biết được? Hắn hỏi gằn từng giọng.
- Với một linh hồn không đầy đủ, sẽ không ai có thể giúp đỡ ngươi được, có thể rất lâu sau mới có thể siêu sinh. Ngươi đi về đâu, ta cũng không rõ nữa. Sabrina giảng giải. Cô biết, hắn đã đem linh hồn mình xẻ ra để luyện thành những chiếc Trường sinh linh giá, cô cũng biết hình dạng bị phá hủy trên gương mặt hắn bây giờ là di chứng do việc linh hồn bị cắt xẻ do giết người mà ra. Những sinh linh vô tội, đổi lấy cái giá phải trả kinh hoàng. "Ngươi sẽ không biết được một linh hồn đầy đủ sẽ mạnh mẽ như thế nào, ngươi không hiểu hay quá ngu ngốc để không biết rằng dù đầu óc và kiến thức cùng pháp thuật của ngươi vẫn ở lại nhưng linh hồn ngươi, thứ quyết định ngươi có là một con người hay không, thứ phản chiếu quyền pháp còn linh thiêng hơn hết thảy." Sabrina không khách khí, chết thì chết, nếu như cô thực sự là Chủ nhân của Tử thần thì đôi bên qua lại đôi lời cô cũng sẽ được chút lợi lộc gì chỗ hắn. Trời ạ, cô lại bắt đầu nghĩ quá xa rồi đấy.
- Ngươi nói ta ngu ngốc? Hắn hỏi giọng nặng nề đến độ đem như đá tảng mà đè vào Sabrina. Xung quanh bất chợt lạnh lẽo lạ kỳ. Lạnh tới thấu xương. Tay càng bấu chặt vào vai cô.
- Đau. Không phải ta là Chủ nhân của Tử thần hay sao? Sabrina tán láo, nếu như năm xưa Vi hương chủ Vi Tiểu Bảo nhờ tài nói dóc này mà thành danh thì cô cũng có thể. Nhưng cô quên mất là Vi hương chủ còn có tài tang bốc người khác lên tận mây xanh.
- Ngài là Chúa tể hắc ám. Đương nhiên tài giỏi, pháp lực vô biên, xuất chúng kỳ tài, tinh anh trăm năm lại đây có một (tất nhiên ta trừ cụ Dumbledore ra rồi).Ta cũng biết ngài đã tạo ra những Horcruxs, ta biết. Sabrina úp mở. Cái trò lật bài này cô vốn đã lật đến trình độ điêu luyện rồi.
Người kia khuôn mặt vẹo vọ, môi lại càng mím chặt, sao trông hắn có vẻ khổ sở thể nhỉ? Im lặng một lúc hắn mới từ từ mở miệng:
- Làm sao ngươi biết? Vẫn cái giọng ra lệnh đó.
- Pháp thuật luôn để lại dấu vết Chúa tể của ta à. Nhà ta là gia tộc nổi tiếng về Giả kim thuật lâu đời, cũng có quan hệ thân thiết với cụ Nicholas Flamel, ta đương nhiên biết đến những Horcrux, ta chỉ sợ những cái ta biết còn nhiều hơn ngươi biết nữa kìa. Đã sẵn sang cho cái chết, người thiếu nữ ra đi chẳng sợ điều chi. Sabrina hát thầm, như một bản anh hùng ca tiễn cô lên đường. Till Vallahal, chiến đấu thì chiến đấu.
- Ta vẫn đang nghe đây. Giọng hắn đã cầm chừng, tay cũng buông khỏi người Sabrina. Hắn ghét cái thái độ ỡm ờ này của cô, ghét cái vẻ tỏ ra không sợ sệt gì kia, ghét khuôn mặt cô mỗi khi cô thách thức hắn. Hắn mà lại không hiểu biết hơn một con bé vắt mũi chưa sạch hay sao, muốn chết?
Nói rồi cô vươn tới, đưa tay lên mặt của Voldemort, vén ra những lọn tóc đang che đi nửa khuôn mặt bị biến dạng kia, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhỏ nhẹ, tha thiết như chăm sóc hỏi han:
- Chúa tể của ta. Thề có Merlin, linh hồn là thứ đáng giá hơn cả cái chết. Ta biết ngài có thể cướp lấy Hòn đá triết gia,, ta tự hỏi rằng nếu ngài một lần thử hợp nhất lại dù chỉ là một mảnh linh hồn, ngài liệu có thể thấy được sự khác biệt tinh tế trong việc chuyển hóa sự chứa đụng đầy đủ hay không?
- Ngươi nói...cũng có lý. Hắn vuốt cằm, trầm ngâm, đem tay Sabrina để xuống, tay hắn từ khi nào, cũng vẫn luôn đặt trên đôi bàn tay nhỏ bé đó. Tay cô bé ấm hơn tay hắn nhiều. Nhỏ lắm, bàn tay to lớn với những ngón tay dài mảnh của hắn có thể cầm trọn lấy tay cô. Hắn suy nghĩ, không phải cô nói không có lý, đây là một thử nghiệm tính đúng sai, nếu không thì hắn vẫn có thể tạo ra chiếc Horcrux khác mà.
- Điều gì sẽ xảy ra với một linh hồn đầy đủ?
- Ngươi sẽ muốn chính ngươi tìm ra điều đó. Sabrina dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn. Để câu trả lời mở lại.
- Ta mang trang phục mới tới. Cô hãy thay nó và sửa soạn 15 phút nữahãy xuống dùng bữa tối với ta. Nói rồi hẵn hất nhẹ cây đũa, Một bộ quần áo như người ta vừa mới độn thổ nhét gió hiện ra bất thình lình. Chiếc váy màu đen, dài chấm gót với bên dưới điểm xuyết những ngôi sao sáng lấp lánh, hai dây mỏng manh để lộ bờ vai trắng nõn của Sabrina.
- Cái kia...Không có áo khoác sao? Sabrina còn là trẻ con. Hở nhiều da thịt như vậy. Cô đâu phải là con heo dâng tới miệng hắn.
- Dưới nhà rất ấm áp, nếu có thể hãy cột tóc lên, ta thích nhìn như vậy. Hắn bá đạo trả lời. Ra lệnh cho cô bắt cô phải đáp ứng hắn.
Sabrina thuật lại câu chuyện cho Snape nghe.
- May là bồ nhanh trí đó. Nhưng bồ phải hết sức cẩn thận nghe chưa. Còn Occulumency, mình...mình sẽ học cùng bồ. Hai đứa luyện tập vẫn tốt hơn một. Snape khảng khái nói. Có trời biết cậu lo cho cô bé này thế nào. Khi Sabrina, Snape đã đứng ngồi không yên, chỉ không ngớt lo, lỡ đâu cô bị Tra tấn thì sao, hay gặp nguy hiểm không ngờ được nào đó. Rối rắm tâm trí cả nửa ngày. Đến bữa trưa cũng không ăn vào nổi. Cậu đã vui thế nào khi thấy Sabrina xuất hiện trong lớp Thảo dược học. Phải dằn mình để không chạy lại ngay về phía cô bé.
Hôm nay bọn chúng được học về loài cây Mimbulus mimbletonia, một loài cây xương rồng cứ liên tục giơ những cành mập mạp đầy gai nhọn tấn công bọn chúng. Kết quả là phải làm thế nào lấy được Stinksap của mấy con quỷ này. Bọn trẻ đeo bao tay vào và bắt đầu học cách vuốt ve những thân cây đầy gai nhọn đang trực chờ tấn công bọn chúng. Có mấy đứa bên nhà Ravenclaw đã kêu ầm trời, mấy đứa bên Slytherin cũng không khá hơn, chật vật mà thay đất cho mấy con quỷ xương rồng khó tính. Cuối cùng thì ai cũng ra về với vết thương lớn nhỏ.
Snape vẩy đũa trị thương cho cả hai. Nó còn nhớ như in, ngày đầu tiên gặp được Sabrina. Cô bé với mái tóc màu trắng hệt như thiên thần mà hắn đã để ý quan sát mấy hôm nay ấy đã chữa những vết thương của nó bằng bùa chú Episkey, cô bé ấy cũng đã chữa lành luôn tâm hồn bị tổn thương của nó bằng những tháng ngày là bạn bè. Từ khi có Sabrina ra mặt, lại nổi tiếng với trận đấu tay đôi, đã không còn có ai bắt nạt hắn nữa, nếu có thì chỉ là những cái va huých bất chợt hay cái nhìn hình viên đạn từ đám Potter, còn lại ai ai cũng không dám xì xào bàn tán lớn nhỏ mỗi khi nó đi qua. Những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời nó. Có lẽ là được quen biết với Sabrina, được học cùng cô bé dưới mái trường Hogwarts này. Nơi đã in sâu vào trái tim nó như một ngôi nhà chân chính.
Những ngày sau mỗi ngày Snape đều cùng Sabrina học Bế quan bí thuật, cùng luyện tập, cùng chia sẻ suy nghĩ với nhau, như thể giữa cậu và cô giờ đây điều gì cũng đã hiểu rõ. Cậu cũng hiểu tình bạn đơn thuần giữa hai bọn họ. Hiểu Sabrina. Cũng chỉ mong Sabrina có thể hiểu được lòng cậu. Liệu sẽ có một con đường mở ra hay không?
Sabrina thích Đấu tay đôi, cậu ngày ngày đi theo cô bé tới Câu lạc bộ. Nói nhất định cô sẽ đạt được danh hiệu Nhà vô địch Đấu tay đôi. Đúng như những gì cậu nghĩ, Sabrina càn quét ở đó 2 tháng, đánh đông đánh tây, giao đấu với bất cứ kẻ nào xấu số mà cô tóm được, giờ thì sao nào, gặp cô ai cũng né xa 3 bước, nhất định không chịu để tóm được, có người lăn đùng ra ngất, có kẻ đang mặt mày hớn hở bỗng dưng đau toàn thân như thể bị con gì chích. Thấy tình hình không ổn, thầy Flitwick bèn cho cô được phép giao đấu với những anh chị lớp trên, với điều kiện là phải cẩn thận. Đích thân thầy còn viết một bức thư cho Liên đoàn Quốc tế Đấu tay đôi phù thủy để giới thiệu Sabrina vào giải đấu hằng năm. Còn tấm tắc khen rồi cô sẽ nối nghiệp ông, trở thành một Nhà vô địch cừ khôi. Còn nói hồi trẻ ông phong độ như thế nào, sức mạnh khủng khiếp của ông ra sao. Hoàn toàn đối lập với hình hài bé xíu. Nó còn biết Sabrina đã đạt được điểm tuyệt đối trong phần kiểm tra Bùa chú vì bài viết của cô có miêu tả phong độ thầy Flitwick đẹp trai ra sao. Hệt như David và Goliath trong trận chiến lừng danh. Cái tài tán láo tài tình của Sabrina nó sớm đã cam chịu làm nạn nhân ngay từ những ngày đầu rồi.
Sabrina thường hay đẩy xe đi dạo cùng Murphy vì cô nói điều đó giúp ích cho sức khỏe của cậu. Hắn không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu. Mỗi khi thấy 2 người bọn họ đi dạo rồi cùng nhau cười nói vui vẻ. Nó chỉ thầm ước đó là nó, đang nhìn vào đôi mắt xanh trong veo của Sabrina để thấy được hình ảnh phản chiếu của nó trong đó, thấy được đôi môi anh đào căng mọng đang chu ra mỗi khi không chịu nhận lỗi của cô, thấy được nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng tinh, cô khi cười khóe miệng còn kéo lên thành một hình vòng cung hoàn hảo mà mỗi lần Snape đều quen tay đóng một dấu ngoặc giữa bài làm của nó để vẽ lại nụ cười ấy, hơn cả mặt trời, mặt trời trong lòng nó.
Nó vốn không thích những chỗ đông người, nhưng lại nguyện lòng vì Sabrina mà tới sân bóng để cổ vũ cô tập mỗi ngày. Nó chỉ mang sách đi vậy để che giấu cảm giác ngượng ngùng khó hiểu như hàng ngàn con kiến cắn trong lòng kia, chứ nó biết, nó theo dõi Sabrina chăm chú đến nỗi có thể đếm được số lần nở nụ cười của Sabrina, có thể thấy rõ được giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn má ửng hồng đã quyện với lớp lông tơ mỏng tang trông như những xoắn ốc nhỏ xinh, thấy được hàng tóc mai dính chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia. Có lẽ mặt Sabrina chỉ vừa lòng bàn tay của nó. Nếu như nó được đặt tay lên khuôn mặt ấy thì sẽ ra sao? Có lẽ nó đang mơ tưởng quá xa vời rồi.
Đến cả ánh mắt của Sirius dạo này cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cô và hắn. Nó khiến hắn ghen tị. Khiến hắn muốn dùng ngay một cái bùa bịt mắt Obscuro để đám người kia khỏi ngắm nhìn cô ấy như thể cô ấy là nữ thần Tình ái của bọn họ vậy. Cô ấy có lẽ chỉ để cho một mình nó ngắm nhìn là đủ. Chính vì vậy nó lấy hết quyết tâm, mỗi ngày đều viện ra đủ thứ lý do chỉ để được bên cạnh Sabrina, từ cùng học, cùng đi thư viện cho tới cùng dùng bữa. Nó muốn cô là một phần như hơi thở cuộc sống của nó vậy. Cứ nhẹ nhàng như vậy mà đi vào, nhưng lại không thể sống thiếu nó.
Mặc dù cô mời nó tới nhà vào dịp lễ Giáng Sinh nhưng nó đã e ngại từ chối. Nó sợ, nó sợ cái cảm giác thấy được một gia đình đầm ấm mà nó hằng ao ước, sợ thấy được nó cùng Sabrina dưới một mái nhà, cái viễn cảnh ấy khiến nó sợ hại là một thứ mật ngọt chết người, mà một khi nếm phải sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu.
Chương 20
Trên sân ga xe lửa đưa những đám học trò trở về nhà nghỉ lễ vào dịp Giáng Sinh. Sabrina đứng tạm biệt Snape, trước khi đi cô còn dặn dò đủ điều và hứa sẽ tặng quà cho cậu vào ngày lễ đó, một món quà tuyệt cú mèo mà cô chắc cậu sẽ thích nó cho mà xem. Snape cười, lấy hết dũng cảm ôm chặt lấy cô một cái trước khi cô bước lên xe. Đúng lúc đó thì Lily chạy tới, hắn nhìn thấy Lily vội buông Sabrina ra. Hắn đang hành động ngu ngốc gì thế này, hắn sợ cái gì kia chứ? Sabrina thấy vậy cũng cười chào 2 người rồi đi thẳng lên xe. Cô giận hắn ư? Lily cũng sẽ trở về nhà vào dịp Giáng Sinh còn bắt hắn phải hứa sẽ gửi bài vở cho cô học thêm trong kỳ nghỉ này. Hắn đồng ý. Con người ta nhiều khi thật lạ, đối với người lại không thể làm gì khác hơn là đối xử tốt. Nhưng lòng lại thấy ngổn ngang.
Chọn một toa trống trên xe lửa, Sabrina đưa chiếc rương lên giá rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ. Một toa xe không có người. Hoàn hảo. Cô không thích bị làm phiền. Muốn được im lặng ngồi ngắm cảnh đẹp trên đường đi. Mơ mộng và nhâm nhi chút gì đó là quá ổn đối với cô lúc này. Một chút cho lòng bình yên.
Đúng lúc một bà già đẩy xe bánh kẹo tới. Cô liền mua một cốc nước bí đỏ và một ít chocolate Ếch Nhái. Đó là lần cuối những gì cô nhớ được trước khi thiếp vào một giấc ngủ. Không ai hay có một cô gái đã mất tích trên toa xe lửa trở về nhà vào ngày hôm đó. Ông bà cô cũng đã đợi cháu gái đến tận tối, tận khi mọi nguwòi đã trở về hết và sân ga chỉ còn lại hai bóng hình già cả đang nương tựa vào nhau, người bà khóc thút thít còn người ông đứng đò chờ đợi trong lo lắng. Họ hỏi han khắp nơi, có ai nhìn thấy Sabrina nhà họ không, hỏi cả nhân viên lái tàu cùng đi kiểm tra từng toa xe một. Thứ họ phát hiện lại chỉ là một người đàn bà bị ngất xỉu. Đang bị giấu đi trong toa xe để chổi lau cùng với những dụng cụ vệ sinh. Người đàn bà đó không còn nhớ gì cả. Không một dấu hiệu pháp thuật để lần ra. Ngay lập tức, ông Sergoth gửi một bức thư cho cụ Dumbledore báo tình hình. Cụ liền sẽ tham gia vào công cuộc điều tra và tìm kiếm. Ngay một bức gửi cho Bộ pháp thuật về việc mất tích trên xe lửa của cháu gái họ. Một bức yêu cầu Nhật báo tiên tri đăng tin mất tích. Dùng mọi cách mà họ có để liên lạc bạn bè giúp đỡ trong hy vọng.
Sabrina tỉnh dậy, nặng nhọc mở đôi mắt đang chống lại nỗ lực của cô kia. Lờ mờ nhìn thấy đỉnh màn bằng gỗ, hai bên là vải rèm xanh thẫm, không phải giường của cô, hiển nhiên là bị bắt cóc rồi. Cái vận đen đủi gì vậy chứ, đầu ong ong cô đưa mắt nhìn xung quanh. Một căn phòng đơn giản, có một cái kệ tủ để bên cạnh, không đèn, một tấm thảm trải nhà màu xám tro. Hai bên tường lát gỗ đơn giản. Có một cái cửa sổ không rèm, trơ trọi mở toang cánh ở đó. Thầm phê bình thẩm mỹ của chủ căn phòng một phen cô mới nhớ ra mình đang trong tình cảnh như thế nào.Ông bà không thấy cô hẳn sẽ rất lo lắng. Còn cô ở đây gì cũng không biết, gì cũng không hay.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt, một người đàn ông bước vào. Chính là cái tên đáng ghét nửa người, nửa quỷ mà cô gặp ở hẻm Knockturn, mái tóc hắn có phần dài hơn so với lần trước cô gặp. Che rủ đi một bên khuôn mặt đã bị biến dạng tới trắng xóa như một chú nguyền đang lan dần ra mà cắn xé khuôn mặt hắn.
- Ta đã đợi rất lâu, để đứng trước mặt ngươi, để được nói chuyện với ngươi. Hắn ngồi xuống cạnh Sabrina. Đưa một bên mặt hoàn hảo nghiêng về phía cô, nhìn cô với ánh mắt chăm chú.
Hắn còn bày ra bộ mặt thâm tình hỏi han như thế này, không phải hắn chính là chủ mưu vụ chuốc thuốc mê rồi đưa cô tới đây hay sao. Cái tên mặt người dạ thú này. Quắc mắt nhfin lại hắn, Sabrina nói:
- Nhờ ơn phước của ngài đã tỉnh lại từ cơn mê.
- Ta cũng vậy. Hắn nói, giọng trầm trầm nam tính, trong giọng nói ẩn chứa chút hài lòng. Hắn mỉm cười. Cái tên này sao khi mỉm cười lại đẹp trai đến vậy chứ. Nhưng đây không phải là lúc để thưởng thức nghệ thuật. Sabrina lắc lắc đầu thềm kêu hãy tỉnh lại đi hỡi kẻ mê trai kia.
- Ta còn chưa biết tên em? Ta tên Thomas, nếu em còn nhớ.
- Thomas? Hay ta phải gọi ngài là Chúa tể hắc ám? Thôi bắt thì cũng đã bị bắt rồi, đến lúc này nên lật bài ra với nhau thì hơn.
- Em cũng đã biết. Hắn bày ra bộ mặt Ảnh Đế đẹ nhất ra. Sabrina quá hiểu màn dụ hoặc kinh điển kia đã lừa được biết bao cô gái nhẹ dạ cả tin, năm xưa hắn còn lừa cả bà Xám để nói ra chỗ hắn về bí mật của chiếc vương miện Ravenclaw cơ mà. Nhưng đúng là vẻ mặt kia, giọng nói có chút ngập ngừng, tràn đầy chắc chắn khẳng định: ta chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì sao nào. Em cũng đã biết. Rồi giờ sao?
- Sabrina. Gọi vậy được rồi.
- Tiểu thư Sandal hay ta phải gọi em là Chủ nhân của Tử thần đây? Hắn nghiêng mặt, đem cả nửa mặt đã bị hủy hoại kia quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Cái ánh mắt này ẩn chứa một sức mạnh vô hình khiến ngươi chỉ muốn phục tùng nó, khiến ngươi thành thành thật thật mà nói ra.
Nhưng Sabrina cái gì cũng đã biết. Thậm chí cô còn biết hắn rõ hơn cả chính bản thân hắn nữa kìa. Cô biết, ánh mắt này, một khi sa vào sẽ vạn kiếp bất phục.
- Vậy là ngươi cũng đã nghe đến tên ta.
- Ít có người nào nói với ta như vậy lắm. Trong số đó cũng không có kẻ nào còn sống.
- Không kẻ nào còn sống? Vậy những tội ác của ngươi thì ai sẽ kể lại?
Hắn nhíu mày, môi cũng mím chặt lại, không phải Chúa tể đại nhân giận xanh mặt rồi cũng sẽ xanh lè sáng lên mà giết ta đấy chứ. Sabrina thầm than. Merlin ahhh, nếu con sống sót qua ngày hôm nay ngài nhất định sẽ được ta treo ảnh ngài trong phòng trưng bày.
- Sabrina, em có thể cho ta mượn cây đũa của em không? Hắn trầm tư, hỏi một câu khiến Sabrina ngớ cả người. Nhanh như vậy đã muốn cướp đũa sao? Cô cũng không phải cục bông mềm tùy ý hắn nắn bóp.
- Ngài muốn trở thành Chủ nhân của Tử thần sao? Sao ngài không thử đi gặp cái chết trước đi. Ta chắc chắn ngài sẽ gặp được hắn ta mà khiến hắn tuân phục ngài đấy. Ta thấy như vậy có vẻ hợp lý hơn. Sabrina nói có đầu có đuôi, tang bốc vừa phải mà cũng giẫm đạp người ta không thương tiếc. Hắn là Chúa trùm phe xấu xa đó nha.
- Không có điều gì tệ hơn cái chết, Sabrina. Ta đã đi xa hơn bất cứ ai trong hành trình này. Hắn trầm giọng khẳng định chắc nịnh. Bàn tay nắm lấy đôi vai nhỏ của Sabrina. Bàn tay hắn lạnh ngắt, không một chút nhiệt độ. Khiến Sabrina rùng mình.
- Và chỉ có ngươi mới được sống vĩnh hằng? Chỉ có ngươi mới lưu danh vào sử sách mãi mãi. Một câu thoại điển hình quen thuộc. Sabrina mỉa mai, cái tên ngu ngốc, còn không phải bị ba đứa trẻ đám người Harry cùng cụ Dumbledore phát hiện ra bí mật rồi đem từng chiếc tiêu hủy một hay sao? Cuối cùng thì hay rồi, chỉ với một bùa Giải giới vớ vẩn mà phản phệ, chết trong tích tắc. Cô thầm tưởng tượng ra cái động tác phàm tục mà con người trước mặt này đây sẽ ngã xuống như nào mà chiếu đi chiếu lại vài lần. 71 tuổi, đuổi theo một đứa bé mười bảy năm trời chỉ để chết một cách nhạt nhẽo, đến linh hồn khi đi qua cổng cũng không được nguyên vẹn, thành hình. Đổi lại là con người như Ma vương lãnh huyết trước mặt cô đây, không tài nào hiểu được mà tỏ ra cảm thông cho hắn.
Ánh mắt của Sabrina rất nhanh bị người kia bắt được. Cô lại hiểu hắn? Cô biết hắn định nói gì. Biết điều hắn mong muốn nhất. Hắn trầm mặc không nói.
- Ta đang nghe đây. Lần đầu tiên, hắn đứng ở vị thế lùi bước, lần đầu tiên hắn mở lời để người kia nói tiếp. Không phải ra lệnh, không phải sợ hãi, không phải không chịu khuất phục. Mà một ánh mắt có phần đồng tình, một ánh mắt...hình như...có chút thương hại.
- Như ngươi ý nguyện. Sabrina đáp lại không đầu không đuôi. "Cái chết nói cho cùng cũng chỉ nhanh hơn một giấc ngủ mà thôi. Chuyến đi tiếp tục sau nó mới là đáng buồn cho ngươi kìa. Với một cái đầu được tổ chức tốt, cái chết cũng chỉ là một hành trình đi tiếp."
- Cái chết cũng chỉ là một hành trình đi tiếp, nói hay lắm. Vậy tiểu thư cho ta hỏi rằng tiểu thư đã ở trên hành trình đó hay chưa để biết được? Hắn hỏi gằn từng giọng.
- Với một linh hồn không đầy đủ, sẽ không ai có thể giúp đỡ ngươi được, có thể rất lâu sau mới có thể siêu sinh. Ngươi đi về đâu, ta cũng không rõ nữa. Sabrina giảng giải. Cô biết, hắn đã đem linh hồn mình xẻ ra để luyện thành những chiếc Trường sinh linh giá, cô cũng biết hình dạng bị phá hủy trên gương mặt hắn bây giờ là di chứng do việc linh hồn bị cắt xẻ do giết người mà ra. Những sinh linh vô tội, đổi lấy cái giá phải trả kinh hoàng. "Ngươi sẽ không biết được một linh hồn đầy đủ sẽ mạnh mẽ như thế nào, ngươi không hiểu hay quá ngu ngốc để không biết rằng dù đầu óc và kiến thức cùng pháp thuật của ngươi vẫn ở lại nhưng linh hồn ngươi, thứ quyết định ngươi có là một con người hay không, thứ phản chiếu quyền pháp còn linh thiêng hơn hết thảy." Sabrina không khách khí, chết thì chết, nếu như cô thực sự là Chủ nhân của Tử thần thì đôi bên qua lại đôi lời cô cũng sẽ được chút lợi lộc gì chỗ hắn. Trời ạ, cô lại bắt đầu nghĩ quá xa rồi đấy.
- Ngươi nói ta ngu ngốc? Hắn hỏi giọng nặng nề đến độ đem như đá tảng mà đè vào Sabrina. Xung quanh bất chợt lạnh lẽo lạ kỳ. Lạnh tới thấu xương. Tay càng bấu chặt vào vai cô.
- Đau. Không phải ta là Chủ nhân của Tử thần hay sao? Sabrina tán láo, nếu như năm xưa Vi hương chủ Vi Tiểu Bảo nhờ tài nói dóc này mà thành danh thì cô cũng có thể. Nhưng cô quên mất là Vi hương chủ còn có tài tang bốc người khác lên tận mây xanh.
- Ngài là Chúa tể hắc ám. Đương nhiên tài giỏi, pháp lực vô biên, xuất chúng kỳ tài, tinh anh trăm năm lại đây có một (tất nhiên ta trừ cụ Dumbledore ra rồi).Ta cũng biết ngài đã tạo ra những Horcruxs, ta biết. Sabrina úp mở. Cái trò lật bài này cô vốn đã lật đến trình độ điêu luyện rồi.
Người kia khuôn mặt vẹo vọ, môi lại càng mím chặt, sao trông hắn có vẻ khổ sở thể nhỉ? Im lặng một lúc hắn mới từ từ mở miệng:
- Làm sao ngươi biết? Vẫn cái giọng ra lệnh đó.
- Pháp thuật luôn để lại dấu vết Chúa tể của ta à. Nhà ta là gia tộc nổi tiếng về Giả kim thuật lâu đời, cũng có quan hệ thân thiết với cụ Nicholas Flamel, ta đương nhiên biết đến những Horcrux, ta chỉ sợ những cái ta biết còn nhiều hơn ngươi biết nữa kìa. Đã sẵn sang cho cái chết, người thiếu nữ ra đi chẳng sợ điều chi. Sabrina hát thầm, như một bản anh hùng ca tiễn cô lên đường. Till Vallahal, chiến đấu thì chiến đấu.
- Ta vẫn đang nghe đây. Giọng hắn đã cầm chừng, tay cũng buông khỏi người Sabrina. Hắn ghét cái thái độ ỡm ờ này của cô, ghét cái vẻ tỏ ra không sợ sệt gì kia, ghét khuôn mặt cô mỗi khi cô thách thức hắn. Hắn mà lại không hiểu biết hơn một con bé vắt mũi chưa sạch hay sao, muốn chết?
Nói rồi cô vươn tới, đưa tay lên mặt của Voldemort, vén ra những lọn tóc đang che đi nửa khuôn mặt bị biến dạng kia, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhỏ nhẹ, tha thiết như chăm sóc hỏi han:
- Chúa tể của ta. Thề có Merlin, linh hồn là thứ đáng giá hơn cả cái chết. Ta biết ngài có thể cướp lấy Hòn đá triết gia,, ta tự hỏi rằng nếu ngài một lần thử hợp nhất lại dù chỉ là một mảnh linh hồn, ngài liệu có thể thấy được sự khác biệt tinh tế trong việc chuyển hóa sự chứa đụng đầy đủ hay không?
- Ngươi nói...cũng có lý. Hắn vuốt cằm, trầm ngâm, đem tay Sabrina để xuống, tay hắn từ khi nào, cũng vẫn luôn đặt trên đôi bàn tay nhỏ bé đó. Tay cô bé ấm hơn tay hắn nhiều. Nhỏ lắm, bàn tay to lớn với những ngón tay dài mảnh của hắn có thể cầm trọn lấy tay cô. Hắn suy nghĩ, không phải cô nói không có lý, đây là một thử nghiệm tính đúng sai, nếu không thì hắn vẫn có thể tạo ra chiếc Horcrux khác mà.
- Điều gì sẽ xảy ra với một linh hồn đầy đủ?
- Ngươi sẽ muốn chính ngươi tìm ra điều đó. Sabrina dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn. Để câu trả lời mở lại.
- Ta mang trang phục mới tới. Cô hãy thay nó và sửa soạn 15 phút nữahãy xuống dùng bữa tối với ta. Nói rồi hẵn hất nhẹ cây đũa, Một bộ quần áo như người ta vừa mới độn thổ nhét gió hiện ra bất thình lình. Chiếc váy màu đen, dài chấm gót với bên dưới điểm xuyết những ngôi sao sáng lấp lánh, hai dây mỏng manh để lộ bờ vai trắng nõn của Sabrina.
- Cái kia...Không có áo khoác sao? Sabrina còn là trẻ con. Hở nhiều da thịt như vậy. Cô đâu phải là con heo dâng tới miệng hắn.
- Dưới nhà rất ấm áp, nếu có thể hãy cột tóc lên, ta thích nhìn như vậy. Hắn bá đạo trả lời. Ra lệnh cho cô bắt cô phải đáp ứng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.