Chương 113: Hắn nhất định phải chết!
Y Hinh
29/08/2014
Cũng không biết Miên Miên lấy sức mạnh ở đâu ra mà có thể chạy nhanh đến vậy trong khi đã được cho uống mê dược, Đức công công cùng cả bọn chạy theo sau. Tất cả bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở nơi này, cho dù chết cũng muốn chết ở đây.
“Nói, linh châu ở đâu?” Lôi Ảnh hung dữ nhìn Dạ Mị đang nửa quì trên đất, khóe miệng không ngừng chảy máu hỏi.
Dạ Mị lạnh lùng ngước mắt nhìn Dạ Phong rồi cười lớn, nụ cười này của hắn chứa đầy sự mỉa mai, chế nhạo chính bản thân mình. Hắn đã thua, thậm chí thua rất thê thảm, chỉ là hắn không ngờ người đánh bại hắn hôm nay lại là đệ đệ từ bé được hắn che chở, bao bọc – Dạ Phong!
“Linh châu không ở trên người ngươi, bất quá thì ngươi cũng không thắng nổi Lôi Ảnh đâu, người bị thương quá nặng rồi!” Dạ Phong lạnh nhạt nói giống như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ rồi đưa mắt nhìn những thi thể thị vệ trên tuyết trắng, bộ dáng tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Xà hậu, không tìm thấy Sủng phi!” Linh Chi đi đến phía sau Ngải Vân nhỏ giọng nói.
Ngải Vân nghe vậy trừng mắt liếc Linh Chi ra lệnh: “Tiếp tục tìm!”, nói rồi nhìn Dạ Mị sắp không chống đỡ nổi mà nội tâm có chút đau đớn, thế nhưng chút ít đau đớn này rất nhanh chóng biến mất. Ngải Vân lạnh nhạt nở nụ cười, là chính hắn tự tìm đường chết thì không thể trách nàng được!
“Ngươi đã lên kế hoạch soán vị này bao lâu rồi?” Dạ Mị lau máu trên khóe môi lạnh lùng hỏi.
“Ta sống bao lâu thì chuẩn bị bấy lâu!” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Dạ Mị đáp.
Dạ Mị nghe vậy không khỏi nở nụ cười cay đắng hỏi: “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
“Bởi vì ta muốn ngươi phải chết, ta muốn nhìn ngươi thống khổ, chỉ cần ngươi thống khổ thì ta cảm thấy rất vui vẻ!” Dạ Phong như cũ không biểu cảm nói.
“Ta đã làm gì để ngươi hận ta đến độ muốn dồn ta tới chỗ chết như vậy?” Dạ Mị dù chết cũng muốn biết nguyên nhân đã khiến đệ đệ duy nhất của hắn không màng tình thân, không màng cấm kỵ dày công tạo ra linh xà khế ước để giết hắn như vậy.
“Ngươi sinh ra chính là điều đáng hận nhất! Tất cả những việc ngươi làm, người khác vì ngươi làm đều khiến ta thống hận!”
Dạ Mị mỉa mai cười lớn. Hắn còn có thể nói gì đây, Dạ Phong trước mặt hắn không còn là đệ đệ Dạ Phong hắn che chở năm nào nữa rồi, Dạ Phong khát máu lúc này hoàn toàn xa lạ. Dạ Mị quay lại nhìn Tử Tinh cung một màu đỏ tươi rồi lại nhìn về Dạ Phong nói: “Đã khiến ngươi thống hận như vậy, đến đây, giết ta đi, giết ta rồi thì ngươi chính là Xà vương!”
“Nếu ngươi chịu giao linh châu ra thì có lẽ ta có thể cho ngươi một con đường sống!” Dạ Phong cúi đầu vuốt vuốt những móng tay sắc nhọn của mình lạnh nhạt nói.
“Ta đã nói linh châu sớm đã bị ta làm mất rồi, hiện tại, chỉ có duy nhất một mạng này, nếu ngươi muốn thì cứ đến lấy!” Dạ Mị nói rồi nở nụ cười phi thường mê hoặc chậm rãi nhắm mắt, tàn sát suốt một ngày trời hắn đã sớm rất mệt mỏi rồi, thật sự mệt…
"Giết hắn đi, mau giết hắn đi!” Đám xà nhân nhìn thi thể đồng bọn lớn tiếng kêu lên, bọn chúng không thể ngờ được Dạ Mị không có linh châu vẫn có thể giết đi nhiều đồng bọn của chúng như vậy, hận ý trong bọn chúng đối với Dạ Mị càng lúc càng sâu đậm.
“Chủ nhân ta niệm tình ngày trước ngươi chiếu cố hắn mà chừa cho ngươi con đường sống, ngươi tốt nhất nên thức thời mà giao linh châu ra, ngươi không phải là đối thủ của chủ nhân ta đâu!” Lôi Ảnh mỉa mai nói.
Dạ Mị lạnh lùng nói: “Ta đã nói ta không có linh châu, ngươi đừng ở đó nói nhảm nữa, đến a!”
“Vốn định tha cho ngươi một mạng nhưng có vẻ như ngươi không cần rồi, đã như vậy thì không cần khách khí nữa!” Dạ Phong lạnh lùng nói, thanh âm rét lạnh khiến cho người khác phải giật mình run rẩy.
Lôi Ảnh nghe Dạ Phong nói vậy lấp tức rút kiếm hướng tới Dạ Mị, không khí chung quanh dường như đóng băng lại. Dạ Mị lần nữa nhìn quanh, nơi đây không còn là Tử Tinh cung mà đã biến thành huyết cung rồi, bọn chúng đã làm tới mức này chứng tỏ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hôm nay hắn chỉ cần nàng được bình an, Tử Tử được bình an là đủ rồi!
Ngải Vân ở bên thấy Lôi Ảnh rút kiếm thì không khỏi nhắm chặt mắt nghiêng đầu né tránh, nàng thật sự không đành lòng nhìn Dạ Mị như vậy, lòng của nàng vẫn còn rất yêu thích hắn, chỉ là hắn quá vô tình khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Dừng tay!” Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên khiến toàn bộ những người có mặt di chuyển ánh mắt.
Ngải Vân ngây người nhưng rất nhanh chóng cười lớn, Nguyễn Miên Miên, nữ nhân ngu ngốc này lại tự mình dẫn xác đến, thật sự là ông trời cũng giúp nàng a!
Miên Miên nhìn Lôi Ảnh kề kiếm sát cổ Dạ Mị mà Dạ Mị lúc này suy yếu chống huyết kiếm nửa quì trên đất, máu từ trên người nhỏ xuống nhuộm đỏ cả mảng tuyết trắng, lòng của nàng đau đớn không thôi.
"Dạ Mị..." Miên Miên lập tức chạy tới trước mặt hắn quì xuống, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương rồi?” thấy khóe môi hắn còn lưu lại vết máu khô mà gương mặt cũng có một vài vết thương lòng của Miên Miên nhói đau.
Dạ Mị mở to mắt nhìn nữ nhân hắn yêu thương đang hoảng hốt trước mặt hắn có chút nghi hoặc.
“Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy? Như thế nào mà lại muốn bỏ rơi ta?” Nước mắt Miên Miên phút chốc trào ra.
“Nàng sao lại quay lại? Không phải ta đã cho người mang nàng đi rồi sao?” Dạ Mị rốt cuộc cũng xác nhận hắn không phải bị ảo giác mà là Miên Miên đã thật sự quay lại không khỏi đau lòng quát lớn.
“Bệ hạ…” Đức công công cùng với mấy tên thái giám thở không ra hơi chạy tới rùi trước mặt hắn.
Dạ Mị thấy hắn cùng cả đám quay lại thì liền hiểu rõ mọi chuyện, không thể trách bọn họ được, một khi Miên Miên đã muốn quay lại thì làm sao bọn họ có thể ngăn cản nàng chứ? Dạ Mị quay đầu nhìn Miên Miên đang khóc lóc thương tâm mà không khỏi nhíu mày, “Nàng như thế nào lại không nghe lời? Không phải đã đưa nàng đi rồi sao? Nàng chẳng lẽ không quan tâm tới sự sống chết của Tử Tử?”
“Ta tin tưởng A Tình, nàng chắc chắn sẽ bảo hộ hắn bình an trở lại, ta muốn quay lại để cùng ngươi đối mặt với tất thảy mọi chuyện!” Nói rồi quay lại nhìn Dạ Phong – người mà năm năm qua đã luôn âm thầm giúp đỡ nàng.
“Vương gia, có thể giao nàng cho ta chưa?” Nhìn thấy Dạ Mị đến chết cũng muốn bảo vệ Miên Miên, nụ cười trên mặt Ngải Vân phút chốc ta biến, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Dạ Phong hỏi.
"Câm miệng!” Dạ Phong lạnh lùng quát.
Ngải Vân ngây người, hắn vừa mới nói cái gì chứ? Bảo nàng câm miệng? Hắn lại vì nữ nhân kia mà quát nàng sao?
“Tuyết vương gia, ngươi là đang làm cái gì? Ngươi muốn giết ca ca ngươi sao?” Miên Miên quay người nhìn Dạ Phong, thanh âm có chút run rẩy, nước mắt không tự giác rơi xuống nền tuyết, nàng thật sự không thể tin nổi nam nhân này lại là người tàn nhẫn đến như vậy.
“Đúng vậy!” Dạ Phong nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của Miên Miên rồi quay người né tránh nói. Kỳ thật hắn sớm đã biết Dạ Mị cho người mang nàng rời đi chỉ là hắn làm như không biết. Năm năm qua hắn thầm lặng yêu nàng, hắn biết rõ nàng căn bản sẽ không bao giờ thuộc về mình, nhưng là cho dù như vậy hắn cũng không muốn nàng bị tổn thương.
Miên Miên nghe thấy hắn khẳng định như vậy đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười của nàng lúc này thật sự rất khó coi: “Ngươi đang gạt ta đúng không? Ngươi thiện lương như vậy, tốt bụng như vậy, ngươi đã giúp ta vượt qua tử kiếp, lại âm thầm giúp đỡ ta suốt năm năm qua, ngươi làm sao có thể là người độc ác như vậy được?”
Dạ Phong trầm mặc không nói gì.
“Ngươi nói đi a, những chuyện này không phải là sự thật đúng không? Có đúng hay không?” Miên Miên lớn tiếng hỏi, nàng không tin, nàng không muốn tin.
“Những chuyện này đều là sự thật!” Dạ Phong cuối cùng cũng lên tiếng nói, “Ta cứu ngươi chẳng qua là vì muốn lợi dung ngươi mà thôi. Bổn vương biết rõ hắn đối với ngươi rất thâm tình cho nên cứu ngươi rồi lại giúp đỡ ngươi quay về chính là để hắn lơ là cảnh giác!” Dạ Phong tuy nói vậy nhưng thật ra lòng hắn lúc này cũng rất đau nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn không thể để tình cảm làm hỏng đại sự hắn dầy công chuẩn bị bao năm nay được.
Miên Miên thấy hắn lạnh lùng như vậy không khỏi đau xót, những ký ức ngày xưa phút chốc hiện lên rồi tan vỡ như bong bóng xà phòng.
“Chuyện của Tử Tử cũng là do ngươi làm có đúng hay không?” Miên Miên cắn chặt bờ môi nhìn thẳng Dạ Phong hỏi.
“Đúng!” Dạ Phong tiếp tục lạnh lùng đáp.
Miên Miên nghe vậy thoáng chốc ngã ngồi trên tuyết, nước mắt như mưa rơi xuống, “Đúng là Tử Tử đối với ngươi mà nói thì chẳng có nhiều quan hệ, nhưng là trong đó còn có cả mẫu hậu của ngươi, là mẫu hậu thân sinh của ngươi a, ngươi như thế nào có thể làm vậy được hả?” Miên Miên gắng sức hét lớn, hắn như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy được?
“Bà ta không xứng làm mẫu hậu của Vương gia nhà ta. Từ lúc vương gia còn nhỏ cho tới nay bà ta không phải đánh thì cũng là không tiếc lời mắng chửi vương gia, bà ta lúc nào cũng cho rằng vương gia chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời mình, nữ nhân độc ác đó sẵn sàng vứt bỏ cả nhi tử của mình để lập con người khác làm vua, ngươi nói bà ta có đáng chết hay không?” Lôi Ảnh ở bên cạnh nhịn không được lớn tiếng nói.
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Dạ Mị tràn đầy nghi hoặc nhìn Lôi Ảnh rồi lại nhìn Dạ Phong.
Dạ Phong thấy vậy khẽ nở nụ cười nhạt, “Ngươi không biết đúng không? Ngày ấy mẫu hậu ngươi là nữ nhân được phụ hoàng sủng ái nhất, nàng cùng mẫu hậu ta hạ sinh ta và ngươi trong cùng một ngày. Bà ta vừa phát hiện ta bị liệt chân liền tráo đổi ngươi để cho ngươi trở thành con lớn của bà ta, mà bên chỗ mẫu hậu ngươi bà ta tìm một đứa bé gái thay thế. Ngươi tất nhiên là không biết chuyện này rồi bởi vì bà ta đã sớm biết mẫu hậu ngươi hoài thai là một tiểu nam hài nên đã sớm chuẩn bị một nữ hài rồi lấy cớ nữ hài tử sẽ không được di truyền tử nhãn màu tím của hoàng tộc để lấp liếm!” Dạ Phong nhớ lại quá khứ mà không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ngải Vân nghe Dạ Phong nói mà kinh hãi không thôi, hắn nói như vậy không phải ám chỉ rằng nữ nhi của nàng không phải là con ruột của Dạ Mị sao? Ngải Vân vội cúi đầu không dám nhìn Dạ Mị.
“Bà ta hạ sinh liền một lúc hai hoàng tử thì tự nhiên ngai vị Xà hậu là của bà ta rồi, mà mẫu hậu của người bởi vì bị bà ta âm thầm hạ độc mà không lâu sau đó cũng đã qua đời. Hiện tại ngươi đã biết vì sao ta phải giết bà ta rồi chứ? Loại đàn bà đó không đáng được sống, bà ta chết ngươi cũng vui mà, đúng không?” Phong âm lãnh cười nó.
Những người có mặt ở đây biết được sự thật này đều không khỏi kinh hãi, riêng Dạ Mị thì kinh ngạc đến không thốt lên lời, chuyện này như thế nào lại phát triển thành như vậy? Dạ Phong trăm phương ngàn kế tìm cách soán vị chỉ để trả thù chuyện Thái hậu bỏ rơi hắn sao?
“Ta biết rõ ngươi khó lòng tin được chuyện này nhưng đây chính là sự thật!” Nói rồi vung tay áo lên để lộ ra những vết sẹo dài màu nâu nhạt trên cánh tay.
“Cái này…” Miên Miên có chút giật mình, những vết sẹo này không thể ngẫu nhiên mà có được.
“Giật mình sao? Những thứ này đều là kiệt tác của nữ nhân kia cả, từ lúc ta còn nhỏ bà ta đã thường xuyên trút giận lên người ta như vậy. Không phải hai thì ba bữa nhất định bà ta sẽ cho ta một trận đòn, nếu ta dám khóc lên thì nhất định bà ta sẽ càng nặng tay hơn. Cùng là hoàng tử nhưng bà ta khiến ta nghĩ rằng mình chính là con người khác chứ không phải con ruột bà ta sinh ra, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, ta vẫn chính là con ruột do bà ta sinh ra, cho nên ta rất hận hắn, nếu năm đó hắn không được sinh ra thì bà ta sẽ không đối xử với ta như vậy được!”
Những điều Dạ Phong nói khiến cho hận ý trong lòng Dạ Mị giảm dần, nguyên lai người khiến hắn thành như vậy lại chính là người ca ca này a, là hắn đã cướp đi mọi tình yêu mà lẽ ra là của Dạ Phong. Dạ Mị đột nhiên cười lớn, hóa ra tất thảy mọi chuyện trên đời này đều có nhân có quả a!
“Thế nhưng… những chuyện này không có liên quan đến Dạ Mị a, chính hắn từ nhỏ cũng đã bị mẫu hậu ngươi tính kế, hắn không có lỗi trong chuyện này. Hơn nữa, Dạ Mị không phải đối xử với ngươi rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được hắn là thật tâm đối với ngươi như vậy sao? Ngươi thử tự vấn lương tâm rồi trả lời cho ta nghe, hắn đối với ngươi như thế nào?” Miên Miên nhìn thẳng vào Dạ Phong chất vấn.
“Đừng nói với ta những điều vô nghĩa đó! Ta nói cho các ngươi biết, ta một câu cũng nghe không lọt tai, bao nhiêu năm qua ta khổ sở thế nào các ngươi căn bản không bao giờ có thể hiểu được, các ngươi chỉ biết oán trách ta nhưng các ngươi có biết từ nhỏ đến lớn đối với bà ta mà nói ta còn không có giá trị bằng một con chó!” Dạ Phong cười cay đắng lớn tiếng nói, “Sự tình đã đến nước này thì đừng ai mong thay đổi được ta, hắn nhất định phải chết, chỉ có hắn chết đi thì ta mới được giải thoát khỏi sự thống khổ này!”
“Nói, linh châu ở đâu?” Lôi Ảnh hung dữ nhìn Dạ Mị đang nửa quì trên đất, khóe miệng không ngừng chảy máu hỏi.
Dạ Mị lạnh lùng ngước mắt nhìn Dạ Phong rồi cười lớn, nụ cười này của hắn chứa đầy sự mỉa mai, chế nhạo chính bản thân mình. Hắn đã thua, thậm chí thua rất thê thảm, chỉ là hắn không ngờ người đánh bại hắn hôm nay lại là đệ đệ từ bé được hắn che chở, bao bọc – Dạ Phong!
“Linh châu không ở trên người ngươi, bất quá thì ngươi cũng không thắng nổi Lôi Ảnh đâu, người bị thương quá nặng rồi!” Dạ Phong lạnh nhạt nói giống như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ rồi đưa mắt nhìn những thi thể thị vệ trên tuyết trắng, bộ dáng tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Xà hậu, không tìm thấy Sủng phi!” Linh Chi đi đến phía sau Ngải Vân nhỏ giọng nói.
Ngải Vân nghe vậy trừng mắt liếc Linh Chi ra lệnh: “Tiếp tục tìm!”, nói rồi nhìn Dạ Mị sắp không chống đỡ nổi mà nội tâm có chút đau đớn, thế nhưng chút ít đau đớn này rất nhanh chóng biến mất. Ngải Vân lạnh nhạt nở nụ cười, là chính hắn tự tìm đường chết thì không thể trách nàng được!
“Ngươi đã lên kế hoạch soán vị này bao lâu rồi?” Dạ Mị lau máu trên khóe môi lạnh lùng hỏi.
“Ta sống bao lâu thì chuẩn bị bấy lâu!” Dạ Phong lạnh lùng nhìn Dạ Mị đáp.
Dạ Mị nghe vậy không khỏi nở nụ cười cay đắng hỏi: “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
“Bởi vì ta muốn ngươi phải chết, ta muốn nhìn ngươi thống khổ, chỉ cần ngươi thống khổ thì ta cảm thấy rất vui vẻ!” Dạ Phong như cũ không biểu cảm nói.
“Ta đã làm gì để ngươi hận ta đến độ muốn dồn ta tới chỗ chết như vậy?” Dạ Mị dù chết cũng muốn biết nguyên nhân đã khiến đệ đệ duy nhất của hắn không màng tình thân, không màng cấm kỵ dày công tạo ra linh xà khế ước để giết hắn như vậy.
“Ngươi sinh ra chính là điều đáng hận nhất! Tất cả những việc ngươi làm, người khác vì ngươi làm đều khiến ta thống hận!”
Dạ Mị mỉa mai cười lớn. Hắn còn có thể nói gì đây, Dạ Phong trước mặt hắn không còn là đệ đệ Dạ Phong hắn che chở năm nào nữa rồi, Dạ Phong khát máu lúc này hoàn toàn xa lạ. Dạ Mị quay lại nhìn Tử Tinh cung một màu đỏ tươi rồi lại nhìn về Dạ Phong nói: “Đã khiến ngươi thống hận như vậy, đến đây, giết ta đi, giết ta rồi thì ngươi chính là Xà vương!”
“Nếu ngươi chịu giao linh châu ra thì có lẽ ta có thể cho ngươi một con đường sống!” Dạ Phong cúi đầu vuốt vuốt những móng tay sắc nhọn của mình lạnh nhạt nói.
“Ta đã nói linh châu sớm đã bị ta làm mất rồi, hiện tại, chỉ có duy nhất một mạng này, nếu ngươi muốn thì cứ đến lấy!” Dạ Mị nói rồi nở nụ cười phi thường mê hoặc chậm rãi nhắm mắt, tàn sát suốt một ngày trời hắn đã sớm rất mệt mỏi rồi, thật sự mệt…
"Giết hắn đi, mau giết hắn đi!” Đám xà nhân nhìn thi thể đồng bọn lớn tiếng kêu lên, bọn chúng không thể ngờ được Dạ Mị không có linh châu vẫn có thể giết đi nhiều đồng bọn của chúng như vậy, hận ý trong bọn chúng đối với Dạ Mị càng lúc càng sâu đậm.
“Chủ nhân ta niệm tình ngày trước ngươi chiếu cố hắn mà chừa cho ngươi con đường sống, ngươi tốt nhất nên thức thời mà giao linh châu ra, ngươi không phải là đối thủ của chủ nhân ta đâu!” Lôi Ảnh mỉa mai nói.
Dạ Mị lạnh lùng nói: “Ta đã nói ta không có linh châu, ngươi đừng ở đó nói nhảm nữa, đến a!”
“Vốn định tha cho ngươi một mạng nhưng có vẻ như ngươi không cần rồi, đã như vậy thì không cần khách khí nữa!” Dạ Phong lạnh lùng nói, thanh âm rét lạnh khiến cho người khác phải giật mình run rẩy.
Lôi Ảnh nghe Dạ Phong nói vậy lấp tức rút kiếm hướng tới Dạ Mị, không khí chung quanh dường như đóng băng lại. Dạ Mị lần nữa nhìn quanh, nơi đây không còn là Tử Tinh cung mà đã biến thành huyết cung rồi, bọn chúng đã làm tới mức này chứng tỏ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hôm nay hắn chỉ cần nàng được bình an, Tử Tử được bình an là đủ rồi!
Ngải Vân ở bên thấy Lôi Ảnh rút kiếm thì không khỏi nhắm chặt mắt nghiêng đầu né tránh, nàng thật sự không đành lòng nhìn Dạ Mị như vậy, lòng của nàng vẫn còn rất yêu thích hắn, chỉ là hắn quá vô tình khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Dừng tay!” Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên khiến toàn bộ những người có mặt di chuyển ánh mắt.
Ngải Vân ngây người nhưng rất nhanh chóng cười lớn, Nguyễn Miên Miên, nữ nhân ngu ngốc này lại tự mình dẫn xác đến, thật sự là ông trời cũng giúp nàng a!
Miên Miên nhìn Lôi Ảnh kề kiếm sát cổ Dạ Mị mà Dạ Mị lúc này suy yếu chống huyết kiếm nửa quì trên đất, máu từ trên người nhỏ xuống nhuộm đỏ cả mảng tuyết trắng, lòng của nàng đau đớn không thôi.
"Dạ Mị..." Miên Miên lập tức chạy tới trước mặt hắn quì xuống, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương rồi?” thấy khóe môi hắn còn lưu lại vết máu khô mà gương mặt cũng có một vài vết thương lòng của Miên Miên nhói đau.
Dạ Mị mở to mắt nhìn nữ nhân hắn yêu thương đang hoảng hốt trước mặt hắn có chút nghi hoặc.
“Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy? Như thế nào mà lại muốn bỏ rơi ta?” Nước mắt Miên Miên phút chốc trào ra.
“Nàng sao lại quay lại? Không phải ta đã cho người mang nàng đi rồi sao?” Dạ Mị rốt cuộc cũng xác nhận hắn không phải bị ảo giác mà là Miên Miên đã thật sự quay lại không khỏi đau lòng quát lớn.
“Bệ hạ…” Đức công công cùng với mấy tên thái giám thở không ra hơi chạy tới rùi trước mặt hắn.
Dạ Mị thấy hắn cùng cả đám quay lại thì liền hiểu rõ mọi chuyện, không thể trách bọn họ được, một khi Miên Miên đã muốn quay lại thì làm sao bọn họ có thể ngăn cản nàng chứ? Dạ Mị quay đầu nhìn Miên Miên đang khóc lóc thương tâm mà không khỏi nhíu mày, “Nàng như thế nào lại không nghe lời? Không phải đã đưa nàng đi rồi sao? Nàng chẳng lẽ không quan tâm tới sự sống chết của Tử Tử?”
“Ta tin tưởng A Tình, nàng chắc chắn sẽ bảo hộ hắn bình an trở lại, ta muốn quay lại để cùng ngươi đối mặt với tất thảy mọi chuyện!” Nói rồi quay lại nhìn Dạ Phong – người mà năm năm qua đã luôn âm thầm giúp đỡ nàng.
“Vương gia, có thể giao nàng cho ta chưa?” Nhìn thấy Dạ Mị đến chết cũng muốn bảo vệ Miên Miên, nụ cười trên mặt Ngải Vân phút chốc ta biến, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Dạ Phong hỏi.
"Câm miệng!” Dạ Phong lạnh lùng quát.
Ngải Vân ngây người, hắn vừa mới nói cái gì chứ? Bảo nàng câm miệng? Hắn lại vì nữ nhân kia mà quát nàng sao?
“Tuyết vương gia, ngươi là đang làm cái gì? Ngươi muốn giết ca ca ngươi sao?” Miên Miên quay người nhìn Dạ Phong, thanh âm có chút run rẩy, nước mắt không tự giác rơi xuống nền tuyết, nàng thật sự không thể tin nổi nam nhân này lại là người tàn nhẫn đến như vậy.
“Đúng vậy!” Dạ Phong nhìn thoáng qua đôi mắt ửng đỏ của Miên Miên rồi quay người né tránh nói. Kỳ thật hắn sớm đã biết Dạ Mị cho người mang nàng rời đi chỉ là hắn làm như không biết. Năm năm qua hắn thầm lặng yêu nàng, hắn biết rõ nàng căn bản sẽ không bao giờ thuộc về mình, nhưng là cho dù như vậy hắn cũng không muốn nàng bị tổn thương.
Miên Miên nghe thấy hắn khẳng định như vậy đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười của nàng lúc này thật sự rất khó coi: “Ngươi đang gạt ta đúng không? Ngươi thiện lương như vậy, tốt bụng như vậy, ngươi đã giúp ta vượt qua tử kiếp, lại âm thầm giúp đỡ ta suốt năm năm qua, ngươi làm sao có thể là người độc ác như vậy được?”
Dạ Phong trầm mặc không nói gì.
“Ngươi nói đi a, những chuyện này không phải là sự thật đúng không? Có đúng hay không?” Miên Miên lớn tiếng hỏi, nàng không tin, nàng không muốn tin.
“Những chuyện này đều là sự thật!” Dạ Phong cuối cùng cũng lên tiếng nói, “Ta cứu ngươi chẳng qua là vì muốn lợi dung ngươi mà thôi. Bổn vương biết rõ hắn đối với ngươi rất thâm tình cho nên cứu ngươi rồi lại giúp đỡ ngươi quay về chính là để hắn lơ là cảnh giác!” Dạ Phong tuy nói vậy nhưng thật ra lòng hắn lúc này cũng rất đau nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn không thể để tình cảm làm hỏng đại sự hắn dầy công chuẩn bị bao năm nay được.
Miên Miên thấy hắn lạnh lùng như vậy không khỏi đau xót, những ký ức ngày xưa phút chốc hiện lên rồi tan vỡ như bong bóng xà phòng.
“Chuyện của Tử Tử cũng là do ngươi làm có đúng hay không?” Miên Miên cắn chặt bờ môi nhìn thẳng Dạ Phong hỏi.
“Đúng!” Dạ Phong tiếp tục lạnh lùng đáp.
Miên Miên nghe vậy thoáng chốc ngã ngồi trên tuyết, nước mắt như mưa rơi xuống, “Đúng là Tử Tử đối với ngươi mà nói thì chẳng có nhiều quan hệ, nhưng là trong đó còn có cả mẫu hậu của ngươi, là mẫu hậu thân sinh của ngươi a, ngươi như thế nào có thể làm vậy được hả?” Miên Miên gắng sức hét lớn, hắn như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy được?
“Bà ta không xứng làm mẫu hậu của Vương gia nhà ta. Từ lúc vương gia còn nhỏ cho tới nay bà ta không phải đánh thì cũng là không tiếc lời mắng chửi vương gia, bà ta lúc nào cũng cho rằng vương gia chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời mình, nữ nhân độc ác đó sẵn sàng vứt bỏ cả nhi tử của mình để lập con người khác làm vua, ngươi nói bà ta có đáng chết hay không?” Lôi Ảnh ở bên cạnh nhịn không được lớn tiếng nói.
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Dạ Mị tràn đầy nghi hoặc nhìn Lôi Ảnh rồi lại nhìn Dạ Phong.
Dạ Phong thấy vậy khẽ nở nụ cười nhạt, “Ngươi không biết đúng không? Ngày ấy mẫu hậu ngươi là nữ nhân được phụ hoàng sủng ái nhất, nàng cùng mẫu hậu ta hạ sinh ta và ngươi trong cùng một ngày. Bà ta vừa phát hiện ta bị liệt chân liền tráo đổi ngươi để cho ngươi trở thành con lớn của bà ta, mà bên chỗ mẫu hậu ngươi bà ta tìm một đứa bé gái thay thế. Ngươi tất nhiên là không biết chuyện này rồi bởi vì bà ta đã sớm biết mẫu hậu ngươi hoài thai là một tiểu nam hài nên đã sớm chuẩn bị một nữ hài rồi lấy cớ nữ hài tử sẽ không được di truyền tử nhãn màu tím của hoàng tộc để lấp liếm!” Dạ Phong nhớ lại quá khứ mà không khỏi cười lạnh một tiếng.
Ngải Vân nghe Dạ Phong nói mà kinh hãi không thôi, hắn nói như vậy không phải ám chỉ rằng nữ nhi của nàng không phải là con ruột của Dạ Mị sao? Ngải Vân vội cúi đầu không dám nhìn Dạ Mị.
“Bà ta hạ sinh liền một lúc hai hoàng tử thì tự nhiên ngai vị Xà hậu là của bà ta rồi, mà mẫu hậu của người bởi vì bị bà ta âm thầm hạ độc mà không lâu sau đó cũng đã qua đời. Hiện tại ngươi đã biết vì sao ta phải giết bà ta rồi chứ? Loại đàn bà đó không đáng được sống, bà ta chết ngươi cũng vui mà, đúng không?” Phong âm lãnh cười nó.
Những người có mặt ở đây biết được sự thật này đều không khỏi kinh hãi, riêng Dạ Mị thì kinh ngạc đến không thốt lên lời, chuyện này như thế nào lại phát triển thành như vậy? Dạ Phong trăm phương ngàn kế tìm cách soán vị chỉ để trả thù chuyện Thái hậu bỏ rơi hắn sao?
“Ta biết rõ ngươi khó lòng tin được chuyện này nhưng đây chính là sự thật!” Nói rồi vung tay áo lên để lộ ra những vết sẹo dài màu nâu nhạt trên cánh tay.
“Cái này…” Miên Miên có chút giật mình, những vết sẹo này không thể ngẫu nhiên mà có được.
“Giật mình sao? Những thứ này đều là kiệt tác của nữ nhân kia cả, từ lúc ta còn nhỏ bà ta đã thường xuyên trút giận lên người ta như vậy. Không phải hai thì ba bữa nhất định bà ta sẽ cho ta một trận đòn, nếu ta dám khóc lên thì nhất định bà ta sẽ càng nặng tay hơn. Cùng là hoàng tử nhưng bà ta khiến ta nghĩ rằng mình chính là con người khác chứ không phải con ruột bà ta sinh ra, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, ta vẫn chính là con ruột do bà ta sinh ra, cho nên ta rất hận hắn, nếu năm đó hắn không được sinh ra thì bà ta sẽ không đối xử với ta như vậy được!”
Những điều Dạ Phong nói khiến cho hận ý trong lòng Dạ Mị giảm dần, nguyên lai người khiến hắn thành như vậy lại chính là người ca ca này a, là hắn đã cướp đi mọi tình yêu mà lẽ ra là của Dạ Phong. Dạ Mị đột nhiên cười lớn, hóa ra tất thảy mọi chuyện trên đời này đều có nhân có quả a!
“Thế nhưng… những chuyện này không có liên quan đến Dạ Mị a, chính hắn từ nhỏ cũng đã bị mẫu hậu ngươi tính kế, hắn không có lỗi trong chuyện này. Hơn nữa, Dạ Mị không phải đối xử với ngươi rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được hắn là thật tâm đối với ngươi như vậy sao? Ngươi thử tự vấn lương tâm rồi trả lời cho ta nghe, hắn đối với ngươi như thế nào?” Miên Miên nhìn thẳng vào Dạ Phong chất vấn.
“Đừng nói với ta những điều vô nghĩa đó! Ta nói cho các ngươi biết, ta một câu cũng nghe không lọt tai, bao nhiêu năm qua ta khổ sở thế nào các ngươi căn bản không bao giờ có thể hiểu được, các ngươi chỉ biết oán trách ta nhưng các ngươi có biết từ nhỏ đến lớn đối với bà ta mà nói ta còn không có giá trị bằng một con chó!” Dạ Phong cười cay đắng lớn tiếng nói, “Sự tình đã đến nước này thì đừng ai mong thay đổi được ta, hắn nhất định phải chết, chỉ có hắn chết đi thì ta mới được giải thoát khỏi sự thống khổ này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.