Chương 88: Xuân dược
Y Hinh
27/08/2014
------------Huyết Tuyết hiên –Hiền hiên ------------
Từ sau cái chết của Nghi phi, Huyết Tuyết hiên đổi chủ thành tẩm cung của Đổng phi – Hiền hiên, lẽ dĩ nhiên là lấy theo tính cách ôn nhu hiền lành của Đổng phi. Thái hậu đương nhiên muốn nàng ta vào Di Tâm cung của xà hậu nhưng là Dạ Mị vẫn chưa đồng ý.
"Nương nương, Nhu phi nương nương cầu kiến!” Thị nữ Tiểu Linh cúi người nói.
“Để cho nàng vào đi!” Ngải Vân ưu nhã ngồi trên ghế nhàn nhã nói.
“Tỷ tỷ, muội muội tới thỉnh an tỷ tỷ a!” Nhu phi cúi người hành lễ, từ khi Đổng phi có địa vị ngang hàng nàng thì nàng ngoài mặt nàng cao hơn nhưng thực chất nàng lại chẳng có địa vị gì mà đấu với nàng ta nữa, hai từ muội muội kia kiến nàng suýt chút nữa bị nàng ta sai người đánh chết nên tù đó Nhu phi chỉ có thể câm nín chấp nhận.
“Nô tỳ thỉnh an Đổng phi nương nương!” Tiểu Linh cúi người nói.
“Được rồi! Đứng lên đi!” Đổng phi nhấp một ngụm trà ngả ngớn nói rồi thoáng nhìn qua Nhu phi ý bảo nàng ngồi xuống.
“Đa tạ tỷ tỷ!” Nhu phi mỉm cười ngồi xuống đối diện với Đổng phi, “Tỷ tỷ, cái này là nhân sâm thượng hạng, tỷ tỷ thường xuyên ở cạnh bệ hạ nên cần phải bồi bổ thân thể nhiều hơn, nói không chừng sẽ sớm có thêm tiểu bảo bối nữa nha, đến lúc ấy bệ hạ đâu thể rời xa tỷ tỷ nữa.”
Ngải Vân nghe vậy cười cười: “Muội muội có tình rồi!”
“Mẫu hậu…mẫu hậu…” đúng lúc này thì một thân ảnh nhỏ nhắn chạy tới kêu lên.
“Tư nhi ngoan nào!” Nhìn thấy con gái mình chạy tới, Ngải Vân tươi cười vuốt đầu nàng ta sủng nịch nói.
“Mẫu hậu, vừa mới nãy có một tiện nô tỳ nói Tư nhi là do phụ hoàng tưởng niệm tới nữ nhân trước kia mà đặt cho, Tư nhi rất bực mình nha!” Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng bộ dáng thì không khác Ngải Vân là mấy.
“Kẻ nào dám nói lung tung? Tiểu Linh, ngươi mang người giáo huấn tiện nhân kia đi!” Ngải Vân lạnh lùng nói.
"Vâng!” Tiểu Linh vội vã mang theo người đi ra.
“Đợi một chút! Mẫu hậu, không cần đâu!” Tư nhi lôi kéo tay nàng cười tinh quái.
“Làm sao vậy? Tư nhi không tức giận?” Ngải Vân nghi hoặc hỏi.
“Không phải a, là bởi vì Tư nhi đã xử phạt tiện tỳ kia rồi, ta đã cắt lưỡi nó rồi, xem nó về sau còn dám nhiều lời nữa không!” Nói rồi nhíu mày trưng ra bộ dáng tiểu hài gian ác.
Đổng phi nghe vậy vội đem nàng bế lên nói, “Nữ nhi ngoan, ngươi thật sự rất thông minh nha. Về sau nếu có kẻ nào dám khi dễ ngươi, ngươi cứ như vậy mà bắt hắn phải trả lại gấp năm gấp mười nha!” Ngải Vân sủng nịch nói.
Nhu phi ở bên cạnh không khỏi nhíu mày, quả nhiên là mẹ nào con nấy, độc ác giống nhau.
“Mẫu hậu, Tư nhi đi chơi đây!” Không được chạy nhảy Tư nhi bắt đầu không yên ổn lên tiếng, Ngải Vân nghe vậy liền đưa nàng ta giao lại cho cung nữ mang đi.
Nhu phi thấy Tư nhi cùng bọn cung nữ đã đi xa mới khôi phục lại bộ dáng tươi cười nói: “Tỷ tỷ thật sự là người mẹ tốt a, nhìn hai mẹ con người như vậy thật làm cho người ta ngưỡng mộ! ”
“Có sao, rồi sau này muội cũng sẽ có cơ hội thôi!” Ngải Vân giả lả cười nói.
Nhu phi nghe vậy chỉ cười cười, “Ai cũng biết bệ hạ sủng ái nhất là tỷ tỷ cùng tiểu công chúa, muội muội đâu dám mơ xa vời a!” Nói rồi cười nịnh nọt nhưng trong nội tâm không ngừng rủa thầm, yêu nữ này, cho dù bệ hạ muốn sủng hạnh các nàng thì nàng ta có bỏ qua cho các nàng sao?
“Muội muội sao lại nói như vậy này, hàng năm đều tuyển chọn tú nữ, bệ hạ đâu có thể sủng ái mỗi mình chúng ta đâu này?” Nói rồi cười lớn.
“Tỷ tỷ, người không cần khiêm tốn a, ai cũng biết bệ hạ sủng ái nhất là người mà Thái hậy cũng rất yêu thương người, ta xem sinh nhật của Tư nhi lần này không chừng bệ hạ sẽ sắc phong tỷ làm Hậu rồi!’’ Nhu phi vuốt mông ngựa nói.
Ngải Vân nghe Nhu phi nịnh hót không khỏi nở nụ cười, bởi chính nàng cũng nghĩ vậy. Thái hậu mấy ngày trước đã nói sinh nhật Tư nhi lần này bệ hạ sẽ tặng nàng một món quà lớn, còn nói đã nhắc nhở bệ hạ lập Hậu, bệ hạ lúc này im lặng thì có tới tám chín phần là nàng sắp đạt được ước nguyện rồi!
“Đúng rồi tỷ tỷ, muội có nghe nói bệ hạ đột ngột xuất thành?” Nhu phi nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, bệ hạ quả là một nam nhân nặng tình, người không thể quên Nghi phi cùng Ngất phi cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng là ta tin tưởng ta có thể dần dần khiến người quên đi!” Ngải Vân tự tin nói.
Nhu phi im lặng cười cười rồi chậm rãi đứng dậy nói: “Muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi!”
“Về rồi sao? Vậy tỷ tỷ không giữ, muội muội có rảnh thì lại đến đây chơi!” Ngải Vân khách khí nói.
“Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi a!” Nói rồi cùng Tiểu Linh xoay người đi.
Chủ tớ Nhu phi vừa đi không bao lâu thì từ bên ngoài truyền tới tiếng khóc thét của Tư nhi, Ngải Vân sững người rồi vội chạy ra ngoài, nha hoàn Linh Chi bên cạnh cũng rất nhanh chạy theo tới.
“Mẫu hậu, ô ô, đau quá, đau qua a…” thân hình nhỏ nhắn khóc nóc thương tâm. Linh Linh Chi vội vã chạy tới ôm lấy nàng ta, Ngải Vân lúc này cũng vừa tới lo lắng hỏi: “Tư nhi, làm sao vậy?”
“Đầu gối con đau quá a…” Tư nhi bĩu môi yếu ớt nói trong nước mắt.
Ngải Vân nghe vậy cúi đầu nhìn xuống thấy trên đầu gối Tư nhi bị tróc một mảnh nhỏ liền ôm lấy nàng ta đau lòng nói: “Linh Chi, mau truyền ngự y!”
Tiểu Linh nghe vậy vội chạy đi, mà lúc này các cung nữ mang tiểu công chúa đi chơi khi nãy toàn bộ đều quì trên đất run rẩy không thôi.
“Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng…” chúng cung nữ sợ hãi không ngừng cầu xin.
“Mẫu hậu, là nàng khiến ta té! Mau đánh nàng ta đi!” Tiểu công chúa Tư nhi kêu lên nhón tay nhỏ chỉ về một cung nữ trong đám nhướn mày đắc ý.
“Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng, là tiểu công chúa tự mình té ngã, không phải nô tỳ…” cung nữ bị chỉ nọ vội vã lên tiếng thanh minh.
Ngải Vân hừ lạnh nói: “Làm sai mà còn dám chống chế. Người đâu, đem nàng ta đánh 100 trượng cho ta!” Nói rồi ôm Tư nhi vào phòng trong mà bên ngoài lúc này cung nữ kia vẫn cố gắng cầu xin.
---------- Một lúc sau ----------
“Vạn ngự y, vết thương của Tư nhi không sao chứ?” Ngải Vân lo lắng hỏi.
Vạn ngự y nghe vậy vội quì xuống đất nói: “Xin Đổng phi nương nương yên tâm, tiểu công chúa chỉ là bị xước nhẹ thôi ạ, vi thần cho nàng bôi một ít dược tự nhiên mấy ngày sau sẽ hết thôi ạ!”
“Cảm ơn ngươi!” Ngải Vân nói khẽ rồi nhìn về phía các cung nữ trong phòng ra lệnh: “Các ngươi ra ngoài hết đi!”
“Vâng!” Đám cung nữ thái giám vội cúi người lui ra.
Ngải Vân đưa mắt nhìn Linh Chi, nàng ta hiểu ý đật đầu rồi cũng lui ra ngoài đóng cửa lại. Nàng biết rõ hôm nay nương nương có chuyện quan trọng muốn tìm Vạn ngự y, tự nhiên không thể để người ngoài biết được rồi.
“Vạn ngự y, chuyện lần trước bổn cung nói ngươi nghĩ thế nào rồi?” Ngải Vân nhìn Vạn ngự y hỏi thẳng.
“Hồi bẩm nương nương, loại thuốc mà người cần vi thần chưa có nghiên cứu ra!” Vạn ngự y gấp gáp nói.
Ngải Vân nghe vậy không khỏi hừ lạnh, “Còn chưa nghiên cứu ra? Bổn cung nên nói là ngươi vô dụng hay là ngươi căn bản không muốn giúp bổn cung?”
“Nương nương minh xét, vi thần không dám dối gạt người!” Vạn ngự y vội nói.
Ngải Vân thấy vậy chỉ than nhẹ một tiếng, “Đứng lên đi!”
“Vi thần tạ ơn nương nương!” Nói rồi lật đật đứng dậy.
Ngải Vân đi tới cạnh giường nhìn Tư nhi đã ngủ, nội tam không khỏi than thở, “Tuy bổn cung đã có Tư nhi nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài. Ở chỗ này thì chỉ có sinh hạ hoàng tử mới có thể có chỗ đứng!” Nói rồi đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa.
"Nương nương..."
“Muốn Tư nhi có một tương lai đảm bảo thì ta nhất định phải có được sự trợ giúp của ngươi... dù sao Tư nhi cũng là con gái của ngươi!” Nói rồi ánh mắt phức tạp nhìn Vạn ngự y.
"Nương nương..."
“Vạn Toàn, bổn cung thấy rất may mắn là nữ hài này không di truyền đôi mắt của ngươi nếu không thì chúng ta đã sớm bị loạn côn đánh chết rồi. Bổn cung không muốn mạo hiểm lần nữa, hiểu không? Lúc này bổn cung nhất định phải có một hoàng tử, nếu lại cùng người thì đứa bé kia sẽ không có được đôi mắt tím, nếu như vậy thì mọi cố gắng của ta không phải hóa hư không sao?” Ngải Vân hạ nhỏ giọng nhìn hắn nói.
"Vi thần biết rõ!" Vạn Toàn cúi đầu nói nhỏ.
Ngải Vân không khỏi than nhẹ, “Bổn cung hy vọng ngươi thật sự hiểu rõ. Lần trước thuốc của ngươi chỉ khiến bệ hạ ngủ say, nếu không phải ta có gan lớn cùng ngươi đánh cược một phen thì bổn cung đến nay cũng sẽ chỉ là Nhị phẩm nhỏ nhoi. Ngươi phải biết mong muốn của bổn cung chính là được hạnh phúc, chiếm được bảo tọa Xà hậu, là một nữ nhân quyền lực nhất, ngươi hiểu không? Nếu như bổn cung là Xà hậy thì ngươi cũng có thể thăng quan tiến chức, đến lúc đó cha mẹ ngươi cũng sẽ tự hào vì ngươi!”
"Vi thần sẽ cố hết sức!" Vạn Toàn bị Đổng phi thuyết phục nói.
“Bổn cung thật sự hi vọng ngươi sẽ cố hết sức, cho dù không phải là vì ta thì cũng là vì con gái của ngươi mà cân nhắc mọi chuyện!” Nói rồi lần nữa nhìn Tư đang say ngủ.
Vạn Toàn thoáng nhìn qua Tư đang ngủ yên trên giường rồi lại nhìn Ngải Vân: “Đổng phi yên tâm, vi thần nhất định sẽ nghiên cứu ra loại thuốc người muốn để bệ hạ có thể sủng hạnh người!” Những câu cuối cùng Vạn Toàn dùng sức gằn từng tiếng một.
Ngải Vân thấy hắn như vậy liền đứng dậy đến bên cạnh vuốt khuôn mặt hắn, gian trá cười: “Đừng ghen, ta tựu chung vẫn là người của ngươi!” Nói rồi vòng tay qua cổ hắn chủ động hôn lên. Vạn Toàn vội vã đáp trả nụ hôn kia rồi ôm ngang hông nàng tiến vào trong phòng.
Từ sau cái chết của Nghi phi, Huyết Tuyết hiên đổi chủ thành tẩm cung của Đổng phi – Hiền hiên, lẽ dĩ nhiên là lấy theo tính cách ôn nhu hiền lành của Đổng phi. Thái hậu đương nhiên muốn nàng ta vào Di Tâm cung của xà hậu nhưng là Dạ Mị vẫn chưa đồng ý.
"Nương nương, Nhu phi nương nương cầu kiến!” Thị nữ Tiểu Linh cúi người nói.
“Để cho nàng vào đi!” Ngải Vân ưu nhã ngồi trên ghế nhàn nhã nói.
“Tỷ tỷ, muội muội tới thỉnh an tỷ tỷ a!” Nhu phi cúi người hành lễ, từ khi Đổng phi có địa vị ngang hàng nàng thì nàng ngoài mặt nàng cao hơn nhưng thực chất nàng lại chẳng có địa vị gì mà đấu với nàng ta nữa, hai từ muội muội kia kiến nàng suýt chút nữa bị nàng ta sai người đánh chết nên tù đó Nhu phi chỉ có thể câm nín chấp nhận.
“Nô tỳ thỉnh an Đổng phi nương nương!” Tiểu Linh cúi người nói.
“Được rồi! Đứng lên đi!” Đổng phi nhấp một ngụm trà ngả ngớn nói rồi thoáng nhìn qua Nhu phi ý bảo nàng ngồi xuống.
“Đa tạ tỷ tỷ!” Nhu phi mỉm cười ngồi xuống đối diện với Đổng phi, “Tỷ tỷ, cái này là nhân sâm thượng hạng, tỷ tỷ thường xuyên ở cạnh bệ hạ nên cần phải bồi bổ thân thể nhiều hơn, nói không chừng sẽ sớm có thêm tiểu bảo bối nữa nha, đến lúc ấy bệ hạ đâu thể rời xa tỷ tỷ nữa.”
Ngải Vân nghe vậy cười cười: “Muội muội có tình rồi!”
“Mẫu hậu…mẫu hậu…” đúng lúc này thì một thân ảnh nhỏ nhắn chạy tới kêu lên.
“Tư nhi ngoan nào!” Nhìn thấy con gái mình chạy tới, Ngải Vân tươi cười vuốt đầu nàng ta sủng nịch nói.
“Mẫu hậu, vừa mới nãy có một tiện nô tỳ nói Tư nhi là do phụ hoàng tưởng niệm tới nữ nhân trước kia mà đặt cho, Tư nhi rất bực mình nha!” Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng bộ dáng thì không khác Ngải Vân là mấy.
“Kẻ nào dám nói lung tung? Tiểu Linh, ngươi mang người giáo huấn tiện nhân kia đi!” Ngải Vân lạnh lùng nói.
"Vâng!” Tiểu Linh vội vã mang theo người đi ra.
“Đợi một chút! Mẫu hậu, không cần đâu!” Tư nhi lôi kéo tay nàng cười tinh quái.
“Làm sao vậy? Tư nhi không tức giận?” Ngải Vân nghi hoặc hỏi.
“Không phải a, là bởi vì Tư nhi đã xử phạt tiện tỳ kia rồi, ta đã cắt lưỡi nó rồi, xem nó về sau còn dám nhiều lời nữa không!” Nói rồi nhíu mày trưng ra bộ dáng tiểu hài gian ác.
Đổng phi nghe vậy vội đem nàng bế lên nói, “Nữ nhi ngoan, ngươi thật sự rất thông minh nha. Về sau nếu có kẻ nào dám khi dễ ngươi, ngươi cứ như vậy mà bắt hắn phải trả lại gấp năm gấp mười nha!” Ngải Vân sủng nịch nói.
Nhu phi ở bên cạnh không khỏi nhíu mày, quả nhiên là mẹ nào con nấy, độc ác giống nhau.
“Mẫu hậu, Tư nhi đi chơi đây!” Không được chạy nhảy Tư nhi bắt đầu không yên ổn lên tiếng, Ngải Vân nghe vậy liền đưa nàng ta giao lại cho cung nữ mang đi.
Nhu phi thấy Tư nhi cùng bọn cung nữ đã đi xa mới khôi phục lại bộ dáng tươi cười nói: “Tỷ tỷ thật sự là người mẹ tốt a, nhìn hai mẹ con người như vậy thật làm cho người ta ngưỡng mộ! ”
“Có sao, rồi sau này muội cũng sẽ có cơ hội thôi!” Ngải Vân giả lả cười nói.
Nhu phi nghe vậy chỉ cười cười, “Ai cũng biết bệ hạ sủng ái nhất là tỷ tỷ cùng tiểu công chúa, muội muội đâu dám mơ xa vời a!” Nói rồi cười nịnh nọt nhưng trong nội tâm không ngừng rủa thầm, yêu nữ này, cho dù bệ hạ muốn sủng hạnh các nàng thì nàng ta có bỏ qua cho các nàng sao?
“Muội muội sao lại nói như vậy này, hàng năm đều tuyển chọn tú nữ, bệ hạ đâu có thể sủng ái mỗi mình chúng ta đâu này?” Nói rồi cười lớn.
“Tỷ tỷ, người không cần khiêm tốn a, ai cũng biết bệ hạ sủng ái nhất là người mà Thái hậy cũng rất yêu thương người, ta xem sinh nhật của Tư nhi lần này không chừng bệ hạ sẽ sắc phong tỷ làm Hậu rồi!’’ Nhu phi vuốt mông ngựa nói.
Ngải Vân nghe Nhu phi nịnh hót không khỏi nở nụ cười, bởi chính nàng cũng nghĩ vậy. Thái hậu mấy ngày trước đã nói sinh nhật Tư nhi lần này bệ hạ sẽ tặng nàng một món quà lớn, còn nói đã nhắc nhở bệ hạ lập Hậu, bệ hạ lúc này im lặng thì có tới tám chín phần là nàng sắp đạt được ước nguyện rồi!
“Đúng rồi tỷ tỷ, muội có nghe nói bệ hạ đột ngột xuất thành?” Nhu phi nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, bệ hạ quả là một nam nhân nặng tình, người không thể quên Nghi phi cùng Ngất phi cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng là ta tin tưởng ta có thể dần dần khiến người quên đi!” Ngải Vân tự tin nói.
Nhu phi im lặng cười cười rồi chậm rãi đứng dậy nói: “Muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi!”
“Về rồi sao? Vậy tỷ tỷ không giữ, muội muội có rảnh thì lại đến đây chơi!” Ngải Vân khách khí nói.
“Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi a!” Nói rồi cùng Tiểu Linh xoay người đi.
Chủ tớ Nhu phi vừa đi không bao lâu thì từ bên ngoài truyền tới tiếng khóc thét của Tư nhi, Ngải Vân sững người rồi vội chạy ra ngoài, nha hoàn Linh Chi bên cạnh cũng rất nhanh chạy theo tới.
“Mẫu hậu, ô ô, đau quá, đau qua a…” thân hình nhỏ nhắn khóc nóc thương tâm. Linh Linh Chi vội vã chạy tới ôm lấy nàng ta, Ngải Vân lúc này cũng vừa tới lo lắng hỏi: “Tư nhi, làm sao vậy?”
“Đầu gối con đau quá a…” Tư nhi bĩu môi yếu ớt nói trong nước mắt.
Ngải Vân nghe vậy cúi đầu nhìn xuống thấy trên đầu gối Tư nhi bị tróc một mảnh nhỏ liền ôm lấy nàng ta đau lòng nói: “Linh Chi, mau truyền ngự y!”
Tiểu Linh nghe vậy vội chạy đi, mà lúc này các cung nữ mang tiểu công chúa đi chơi khi nãy toàn bộ đều quì trên đất run rẩy không thôi.
“Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng…” chúng cung nữ sợ hãi không ngừng cầu xin.
“Mẫu hậu, là nàng khiến ta té! Mau đánh nàng ta đi!” Tiểu công chúa Tư nhi kêu lên nhón tay nhỏ chỉ về một cung nữ trong đám nhướn mày đắc ý.
“Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng, là tiểu công chúa tự mình té ngã, không phải nô tỳ…” cung nữ bị chỉ nọ vội vã lên tiếng thanh minh.
Ngải Vân hừ lạnh nói: “Làm sai mà còn dám chống chế. Người đâu, đem nàng ta đánh 100 trượng cho ta!” Nói rồi ôm Tư nhi vào phòng trong mà bên ngoài lúc này cung nữ kia vẫn cố gắng cầu xin.
---------- Một lúc sau ----------
“Vạn ngự y, vết thương của Tư nhi không sao chứ?” Ngải Vân lo lắng hỏi.
Vạn ngự y nghe vậy vội quì xuống đất nói: “Xin Đổng phi nương nương yên tâm, tiểu công chúa chỉ là bị xước nhẹ thôi ạ, vi thần cho nàng bôi một ít dược tự nhiên mấy ngày sau sẽ hết thôi ạ!”
“Cảm ơn ngươi!” Ngải Vân nói khẽ rồi nhìn về phía các cung nữ trong phòng ra lệnh: “Các ngươi ra ngoài hết đi!”
“Vâng!” Đám cung nữ thái giám vội cúi người lui ra.
Ngải Vân đưa mắt nhìn Linh Chi, nàng ta hiểu ý đật đầu rồi cũng lui ra ngoài đóng cửa lại. Nàng biết rõ hôm nay nương nương có chuyện quan trọng muốn tìm Vạn ngự y, tự nhiên không thể để người ngoài biết được rồi.
“Vạn ngự y, chuyện lần trước bổn cung nói ngươi nghĩ thế nào rồi?” Ngải Vân nhìn Vạn ngự y hỏi thẳng.
“Hồi bẩm nương nương, loại thuốc mà người cần vi thần chưa có nghiên cứu ra!” Vạn ngự y gấp gáp nói.
Ngải Vân nghe vậy không khỏi hừ lạnh, “Còn chưa nghiên cứu ra? Bổn cung nên nói là ngươi vô dụng hay là ngươi căn bản không muốn giúp bổn cung?”
“Nương nương minh xét, vi thần không dám dối gạt người!” Vạn ngự y vội nói.
Ngải Vân thấy vậy chỉ than nhẹ một tiếng, “Đứng lên đi!”
“Vi thần tạ ơn nương nương!” Nói rồi lật đật đứng dậy.
Ngải Vân đi tới cạnh giường nhìn Tư nhi đã ngủ, nội tam không khỏi than thở, “Tuy bổn cung đã có Tư nhi nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài. Ở chỗ này thì chỉ có sinh hạ hoàng tử mới có thể có chỗ đứng!” Nói rồi đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa.
"Nương nương..."
“Muốn Tư nhi có một tương lai đảm bảo thì ta nhất định phải có được sự trợ giúp của ngươi... dù sao Tư nhi cũng là con gái của ngươi!” Nói rồi ánh mắt phức tạp nhìn Vạn ngự y.
"Nương nương..."
“Vạn Toàn, bổn cung thấy rất may mắn là nữ hài này không di truyền đôi mắt của ngươi nếu không thì chúng ta đã sớm bị loạn côn đánh chết rồi. Bổn cung không muốn mạo hiểm lần nữa, hiểu không? Lúc này bổn cung nhất định phải có một hoàng tử, nếu lại cùng người thì đứa bé kia sẽ không có được đôi mắt tím, nếu như vậy thì mọi cố gắng của ta không phải hóa hư không sao?” Ngải Vân hạ nhỏ giọng nhìn hắn nói.
"Vi thần biết rõ!" Vạn Toàn cúi đầu nói nhỏ.
Ngải Vân không khỏi than nhẹ, “Bổn cung hy vọng ngươi thật sự hiểu rõ. Lần trước thuốc của ngươi chỉ khiến bệ hạ ngủ say, nếu không phải ta có gan lớn cùng ngươi đánh cược một phen thì bổn cung đến nay cũng sẽ chỉ là Nhị phẩm nhỏ nhoi. Ngươi phải biết mong muốn của bổn cung chính là được hạnh phúc, chiếm được bảo tọa Xà hậu, là một nữ nhân quyền lực nhất, ngươi hiểu không? Nếu như bổn cung là Xà hậy thì ngươi cũng có thể thăng quan tiến chức, đến lúc đó cha mẹ ngươi cũng sẽ tự hào vì ngươi!”
"Vi thần sẽ cố hết sức!" Vạn Toàn bị Đổng phi thuyết phục nói.
“Bổn cung thật sự hi vọng ngươi sẽ cố hết sức, cho dù không phải là vì ta thì cũng là vì con gái của ngươi mà cân nhắc mọi chuyện!” Nói rồi lần nữa nhìn Tư đang say ngủ.
Vạn Toàn thoáng nhìn qua Tư đang ngủ yên trên giường rồi lại nhìn Ngải Vân: “Đổng phi yên tâm, vi thần nhất định sẽ nghiên cứu ra loại thuốc người muốn để bệ hạ có thể sủng hạnh người!” Những câu cuối cùng Vạn Toàn dùng sức gằn từng tiếng một.
Ngải Vân thấy hắn như vậy liền đứng dậy đến bên cạnh vuốt khuôn mặt hắn, gian trá cười: “Đừng ghen, ta tựu chung vẫn là người của ngươi!” Nói rồi vòng tay qua cổ hắn chủ động hôn lên. Vạn Toàn vội vã đáp trả nụ hôn kia rồi ôm ngang hông nàng tiến vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.