Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 24
Hồng Thứ Bắc
06/05/2023
Tây Ngọc tính toán một hồi rồi lên tiếng nhắc nhở Diệp Tố.
“Đều là đồ cần dùng mà.” Diệp Tố nhìn xa xa: “Lúc trước đáp xuống, hình như ta nhìn thấy ngoài thành có một ngôi miếu bỏ hoang, tối nay chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
Ngay cả Tích Cốc Đan cũng chẳng mua được mấy bình, nên đương nhiên không thể tiêu tiền ở quán trọ, cũng may bốn người họ không thèm để ý đến hoàn cảnh, sau khi ra khỏi thành thì tìm được ngôi miếu rách nát, nghỉ ngơi tại chỗ.
Diệp Tố đang suy nghĩ dùng những nguyên liệu vụn vặt mà sư phụ đưa làm pháp khí có thể bán ra ngoài, thì bỗng nhiên phía bên Vu thủ vệ truyền đến một tin nhắn.
‘Có thể dùng Tật Tốc phù, có thể tăng tốc độ di chuyển của ta, phù chú này thật sự là do ngươi vẽ sao?’
Diệp Tố nắm ngọc điệp truyền tin, đột nhiên đứng dậy, Tật Tốc phù này ngay cả người có cảnh giới Hợp Thể kỳ cũng có thể dùng? Không hổ là phù chú tiền bối cải tiến.
Nàng lấy ra một xấp bùa đã vẽ xong từ trong túi trữ vật, nói với sư đệ sư muội: “Tật Tốc phù có tác dụng với Vu thủ vệ, tiền bối nói thông dụng cảnh giới có lẽ là thật. Ngày mai chúng ta đi bán phù chú trước, tích góp chút tiền mua nguyên liệu, ba tháng sau Phá Nguyên Môn sẽ bắt đầu tuyển chọn lần đầu, trước đó chúng ta phải làm xong pháp khí.”
...
Hôm sau, trên một con phố ở Định Hải Thành có thêm một quầy hàng mới mọc lên, một tấm ván gỗ dựng đứng trên mặt đất với dòng chữ: Bán Tật Tốc phù.
Trên đường người đến người đi, chỉ là không ai đồng ý dừng bước nhìn thêm cái gọi là Tật Tốc phù, bốn người họ ngồi trên mặt đất, ngay ngắn chống cằm, lúc thì quay đầu nhìn sạp hàng bên trái, lúc thì quay đầu nhìn sạp hàng bên phải, mọi người đều bán rất đắt đỏ, ít nhất cũng là có người đi qua xem, chỉ có “sạp hàng” của bọn họ là không ai hỏi thăm.
Hạ Nhĩ nhìn Tật Tốc phù dùng đá đè lên mà bọn họ bày trên mặt đất: “Có phải bởi vì chúng ta không có bàn không?”
Tây Ngọc nhìn vào gương nhỏ, sửa sang lại tóc, đỡ trâm cài bằng dao, nàng ấy nói: “Ta cảm thấy là chúng ta không gọi khách, người bên cạnh đều đang hét lên đó.”
Tiếng rao bán của người bán hàng rong hai bên nhanh chóng lại lưu loát, quả thật rất dễ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mấy người họ nhìn nhau một lúc, đột nhiên toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên người Minh Lưu Sa ở giữa.
“Làm, gì?” Minh Lưu Sa chậm rãi hỏi.
“Sư đệ, nhiệm vụ rao bán sẽ giao cho đệ.” Diệp Tố vỗ vỗ bả vai của Minh Lưu Sa: “Ta vẽ, đệ bán, rất công bằng.”
Minh Lưu Sa chỉ vào xấp Tật Tốc phù trên mặt đất: “Vốn, là, cho, ta.”
Sao Diệp Tố không biết tâm tư của nhị sư đệ được chứ: “Đợi có tiền, lại vẽ cho đệ hai mươi tấm.”
Lúc này, Minh Lưu Sa mới hài lòng hắng giọng, đứng lên, bỗng nhiên mở miệng: “Đi qua đi lại nhớ ghé đây xem một chút, Tật Tốc phù có thể dùng toàn cảnh giới, có hiệu lực một khắc đồng hồ, vừa rẻ lại nhiều, không gạt già trẻ.”
Tốc độ nói nhanh lại rõ ràng còn mang theo tiết tấu đặc biệt, lại không đứt đoạn, lặp đi lặp lại, có tương phản rõ rệt so với giọng điệu chậm chạp lúc trước của hắn ta hoàn toàn như biến thành người khác, tiếng rao bán của người bán hàng rong hai bên hoàn toàn bị áp chế.
Giọng nói trong trẻo của Minh Lưu Sa thu hút sự chú ý của người trên đường.
“Đều là đồ cần dùng mà.” Diệp Tố nhìn xa xa: “Lúc trước đáp xuống, hình như ta nhìn thấy ngoài thành có một ngôi miếu bỏ hoang, tối nay chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
Ngay cả Tích Cốc Đan cũng chẳng mua được mấy bình, nên đương nhiên không thể tiêu tiền ở quán trọ, cũng may bốn người họ không thèm để ý đến hoàn cảnh, sau khi ra khỏi thành thì tìm được ngôi miếu rách nát, nghỉ ngơi tại chỗ.
Diệp Tố đang suy nghĩ dùng những nguyên liệu vụn vặt mà sư phụ đưa làm pháp khí có thể bán ra ngoài, thì bỗng nhiên phía bên Vu thủ vệ truyền đến một tin nhắn.
‘Có thể dùng Tật Tốc phù, có thể tăng tốc độ di chuyển của ta, phù chú này thật sự là do ngươi vẽ sao?’
Diệp Tố nắm ngọc điệp truyền tin, đột nhiên đứng dậy, Tật Tốc phù này ngay cả người có cảnh giới Hợp Thể kỳ cũng có thể dùng? Không hổ là phù chú tiền bối cải tiến.
Nàng lấy ra một xấp bùa đã vẽ xong từ trong túi trữ vật, nói với sư đệ sư muội: “Tật Tốc phù có tác dụng với Vu thủ vệ, tiền bối nói thông dụng cảnh giới có lẽ là thật. Ngày mai chúng ta đi bán phù chú trước, tích góp chút tiền mua nguyên liệu, ba tháng sau Phá Nguyên Môn sẽ bắt đầu tuyển chọn lần đầu, trước đó chúng ta phải làm xong pháp khí.”
...
Hôm sau, trên một con phố ở Định Hải Thành có thêm một quầy hàng mới mọc lên, một tấm ván gỗ dựng đứng trên mặt đất với dòng chữ: Bán Tật Tốc phù.
Trên đường người đến người đi, chỉ là không ai đồng ý dừng bước nhìn thêm cái gọi là Tật Tốc phù, bốn người họ ngồi trên mặt đất, ngay ngắn chống cằm, lúc thì quay đầu nhìn sạp hàng bên trái, lúc thì quay đầu nhìn sạp hàng bên phải, mọi người đều bán rất đắt đỏ, ít nhất cũng là có người đi qua xem, chỉ có “sạp hàng” của bọn họ là không ai hỏi thăm.
Hạ Nhĩ nhìn Tật Tốc phù dùng đá đè lên mà bọn họ bày trên mặt đất: “Có phải bởi vì chúng ta không có bàn không?”
Tây Ngọc nhìn vào gương nhỏ, sửa sang lại tóc, đỡ trâm cài bằng dao, nàng ấy nói: “Ta cảm thấy là chúng ta không gọi khách, người bên cạnh đều đang hét lên đó.”
Tiếng rao bán của người bán hàng rong hai bên nhanh chóng lại lưu loát, quả thật rất dễ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mấy người họ nhìn nhau một lúc, đột nhiên toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên người Minh Lưu Sa ở giữa.
“Làm, gì?” Minh Lưu Sa chậm rãi hỏi.
“Sư đệ, nhiệm vụ rao bán sẽ giao cho đệ.” Diệp Tố vỗ vỗ bả vai của Minh Lưu Sa: “Ta vẽ, đệ bán, rất công bằng.”
Minh Lưu Sa chỉ vào xấp Tật Tốc phù trên mặt đất: “Vốn, là, cho, ta.”
Sao Diệp Tố không biết tâm tư của nhị sư đệ được chứ: “Đợi có tiền, lại vẽ cho đệ hai mươi tấm.”
Lúc này, Minh Lưu Sa mới hài lòng hắng giọng, đứng lên, bỗng nhiên mở miệng: “Đi qua đi lại nhớ ghé đây xem một chút, Tật Tốc phù có thể dùng toàn cảnh giới, có hiệu lực một khắc đồng hồ, vừa rẻ lại nhiều, không gạt già trẻ.”
Tốc độ nói nhanh lại rõ ràng còn mang theo tiết tấu đặc biệt, lại không đứt đoạn, lặp đi lặp lại, có tương phản rõ rệt so với giọng điệu chậm chạp lúc trước của hắn ta hoàn toàn như biến thành người khác, tiếng rao bán của người bán hàng rong hai bên hoàn toàn bị áp chế.
Giọng nói trong trẻo của Minh Lưu Sa thu hút sự chú ý của người trên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.