Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 36
Hồng Thứ Bắc
10/05/2023
Vừa dứt lời, tiểu buôn gần đó lập tức đi tới bên cạnh rao bán bút lông, bán mực, bọn họ rõ ràng rất quen thuộc quy trình ở đây.
Minh Lưu Sa từ chối tiểu buôn đến bán bút và quay đầu nhìn Diệp Tố: "Đại, sư, tỷ, bút."
Diệp Tố lấy bút và mực từ trong túi Càn Khôn ra, bởi vì vẽ qua rất nhiều bùa, lông bút bây giờ tản ra hết, sắp trụi hết cả rồi, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng viết vài chữ được.
"Chỉ viết công dụng của pháp khí, tờ giấy trắng bình thường đủ rồi." Diệp Tố đưa cây bút cho Minh Lưu Sa, ánh mắt nàng lướt qua hàng dài phía trước, lúc nãy nàng mới phát hiện một chuyện, những tán tu này ăn mặc đều khá sang trọng, thời thế bây giờ, chỉ cần là luyện khí sư, có vẻ đều nhiều tiền hơn Thiên Cơ Môn.
"Ngươi viết mau đi." Tây Ngọc hối Minh Lưu Sa cầm bút nhưng không nhúc nhích.
“Viết, ngay.” Minh Lưu Sa đưa bút chấm mực của Diệp Tô, sau đó cầm bút viết chữ.
Pháp khí hắn chế tạo tên là Liên Trâm, Liên Trâm là một nhụy sen cỡ hai trượng, mỗi lần cây trâm chuyển động sẽ có hoa sen tách ra, tấn công về phía đối thủ. Còn Tây Ngọc và Hạ Nhĩ, hai người chế tạo hai thanh đao kiếm bình thường,
Sau khi bọn họ viết xong tờ giấy, đặt pháp khí vào trong hộp, bọn họ đã di chuyển thêm được nửa đường, hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được địa điểm tuyển chọn.
Một nữ tử khoảng ba mươi tuổi mặc đạo bào màu lam đậm ngồi trước chiếc bàn dài năm mét, trên ngực có thêu hình ngọn lửa, trong ngọn lửa có một bàn tay hướng lên trên, đây chắc là biểu tượng "tay trong lửa" của Phá Nguyên Môn, bên cạnh nàng ta còn có một thanh niên mặc đạo bào giống vậy.
Xung quanh họ còn có kiếm tu đứng thành hai hàng, họ đều mặc quần áo màu lam đậm, nhưng không có thêu họa tiết bàn tay trong ngọn lửa, chắc là nhóm hộ vệ của Phá Nguyên Môn đến duy trì trật tự.
Số người trước mặt Diệp Tố từ từ giảm xuống, chẳng mấy chốc đến lượt nàng.
“Đưa cái hộp cho ta.” Thanh niên ngồi trước bàn đối diện với Diệp Tố, nói.
Diệp Tố đang định đưa thì đối phương thấy gương mặt của nàng thì đột nhiên rút tay lại.
Nữ tữ ngồi bên cạnh cũng phát hiện sự khác thường của thanh niên, nàng ta ngẩng đầu hỏi: " Bàng Tu, sao vậy?"
Thanh niên nghiêng đầu quan sát mấy người phía sau nàng, quả nhiên trông thấy đám người Minh Lưu Sa, gã cau mày nhìn Diệp Tố: "Các ngươi không phải phù sư sao? Còn đến Phá Nguyên Môn bọn ta làm gì?"
Diệp Tố chắc chắn nàng chưa gặp qua người đối diện, nàng quay đầu hỏi nhỏ các sư tỷ sư muội: " Các ngươi có quen gã ta không?"
Thấy mọi người đồng loạt lắc đầu, Diệp Tố đã nắm được tình hình, hai bên không quen biết nhau, nhưng lại nghĩ bọn họ là phù sư thì chỉ có thể là gã thấy nàng bán phù ở đâu đó.
Nàng hơi nhướng mày: "Trước khi tới đây, ta chưa từng nghe nói kỳ tuyển chọn của Phá Nguyên Môn không cho phép luyện khí sư biết vẽ bùa tham gia thi đấu."
Bàng Tu: "..." Hôm đó, gã cùng sư đệ nhìn thấy nàng tỷ thí với phù sư của Ngũ Hành Tông, tuy nàng tựa hồ có chút bản lĩnh, nhưng trong tiềm thức gã có vẻ không thích nàng.
"Ngươi còn biết vẽ bùa sao?" Nữ tử ngồi bên cạnh lấy Tố Hồi Ngọc Bàn ra hướng về phía nàng loay hoay một lúc, sau khi kiểm tra kỹ khuôn mặt nàng đã được ghi lại thì mới nói: “Phá Nguyên Môn không có quy tắc này, chỉ cần có thể luyện khí, bất cứ ai cũng có thể tham gia thi đấu."
Minh Lưu Sa từ chối tiểu buôn đến bán bút và quay đầu nhìn Diệp Tố: "Đại, sư, tỷ, bút."
Diệp Tố lấy bút và mực từ trong túi Càn Khôn ra, bởi vì vẽ qua rất nhiều bùa, lông bút bây giờ tản ra hết, sắp trụi hết cả rồi, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng viết vài chữ được.
"Chỉ viết công dụng của pháp khí, tờ giấy trắng bình thường đủ rồi." Diệp Tố đưa cây bút cho Minh Lưu Sa, ánh mắt nàng lướt qua hàng dài phía trước, lúc nãy nàng mới phát hiện một chuyện, những tán tu này ăn mặc đều khá sang trọng, thời thế bây giờ, chỉ cần là luyện khí sư, có vẻ đều nhiều tiền hơn Thiên Cơ Môn.
"Ngươi viết mau đi." Tây Ngọc hối Minh Lưu Sa cầm bút nhưng không nhúc nhích.
“Viết, ngay.” Minh Lưu Sa đưa bút chấm mực của Diệp Tô, sau đó cầm bút viết chữ.
Pháp khí hắn chế tạo tên là Liên Trâm, Liên Trâm là một nhụy sen cỡ hai trượng, mỗi lần cây trâm chuyển động sẽ có hoa sen tách ra, tấn công về phía đối thủ. Còn Tây Ngọc và Hạ Nhĩ, hai người chế tạo hai thanh đao kiếm bình thường,
Sau khi bọn họ viết xong tờ giấy, đặt pháp khí vào trong hộp, bọn họ đã di chuyển thêm được nửa đường, hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được địa điểm tuyển chọn.
Một nữ tử khoảng ba mươi tuổi mặc đạo bào màu lam đậm ngồi trước chiếc bàn dài năm mét, trên ngực có thêu hình ngọn lửa, trong ngọn lửa có một bàn tay hướng lên trên, đây chắc là biểu tượng "tay trong lửa" của Phá Nguyên Môn, bên cạnh nàng ta còn có một thanh niên mặc đạo bào giống vậy.
Xung quanh họ còn có kiếm tu đứng thành hai hàng, họ đều mặc quần áo màu lam đậm, nhưng không có thêu họa tiết bàn tay trong ngọn lửa, chắc là nhóm hộ vệ của Phá Nguyên Môn đến duy trì trật tự.
Số người trước mặt Diệp Tố từ từ giảm xuống, chẳng mấy chốc đến lượt nàng.
“Đưa cái hộp cho ta.” Thanh niên ngồi trước bàn đối diện với Diệp Tố, nói.
Diệp Tố đang định đưa thì đối phương thấy gương mặt của nàng thì đột nhiên rút tay lại.
Nữ tữ ngồi bên cạnh cũng phát hiện sự khác thường của thanh niên, nàng ta ngẩng đầu hỏi: " Bàng Tu, sao vậy?"
Thanh niên nghiêng đầu quan sát mấy người phía sau nàng, quả nhiên trông thấy đám người Minh Lưu Sa, gã cau mày nhìn Diệp Tố: "Các ngươi không phải phù sư sao? Còn đến Phá Nguyên Môn bọn ta làm gì?"
Diệp Tố chắc chắn nàng chưa gặp qua người đối diện, nàng quay đầu hỏi nhỏ các sư tỷ sư muội: " Các ngươi có quen gã ta không?"
Thấy mọi người đồng loạt lắc đầu, Diệp Tố đã nắm được tình hình, hai bên không quen biết nhau, nhưng lại nghĩ bọn họ là phù sư thì chỉ có thể là gã thấy nàng bán phù ở đâu đó.
Nàng hơi nhướng mày: "Trước khi tới đây, ta chưa từng nghe nói kỳ tuyển chọn của Phá Nguyên Môn không cho phép luyện khí sư biết vẽ bùa tham gia thi đấu."
Bàng Tu: "..." Hôm đó, gã cùng sư đệ nhìn thấy nàng tỷ thí với phù sư của Ngũ Hành Tông, tuy nàng tựa hồ có chút bản lĩnh, nhưng trong tiềm thức gã có vẻ không thích nàng.
"Ngươi còn biết vẽ bùa sao?" Nữ tử ngồi bên cạnh lấy Tố Hồi Ngọc Bàn ra hướng về phía nàng loay hoay một lúc, sau khi kiểm tra kỹ khuôn mặt nàng đã được ghi lại thì mới nói: “Phá Nguyên Môn không có quy tắc này, chỉ cần có thể luyện khí, bất cứ ai cũng có thể tham gia thi đấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.