Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 41
Hồng Thứ Bắc
12/05/2023
Vị trưởng lão thả đao vào lại trong hộp, nhìn thoáng qua cái tên trên giấy, nói với đệ tử phụ trách ghi chép ở phía đối diện: "Ngươi ghi cái tên này trước đi, Tây Ngọc có thể tham gia vòng đấu sơ khảo."
Rất nhiều pháp khí ở đây đều do Trương trưởng lão phụ trách, những người khác thấy ông ta muốn mở cái hộp khác nên đã chuẩn bị trở về, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhưng còn chưa hoàn toàn quay người thì đã nghe thấy Trương trưởng lão hô to một tiếng: "Kiếm tốt!"
Những người khác: "?"
Một vị trưởng lão quay đầu nói: "Chẳng lẽ ngươi lại đụng phải pháp khí tốt?" Vận khí tốt như vậy sao?
"Các ngươi nhìn xem." Trương trưởng lão cầm lấy kiếm trong hộp: "Đây được xem là một thanh kiếm tốt chứ?"
Thân kiếm thẳng và sắc bén, bề mặt kiếm nhẵn như gương, khi di chuyển nhẹ thì sẽ có ánh sáng phản chiếu, chỉ xét về mặt công lực rèn đúc cũng đã có thể tiến vào vòng đầu sơ khảo với chỉ hơn ngàn cái tên.
"Kiến thức cơ bản quả thật không tệ." Trưởng lão bên cạnh lại quay trở lại để dò xét, trong đống pháp khí mục nát, trình độ rèn đúc của thanh kiếm này tuyệt đối thuộc ba vị trí đứng đầu.
Mấy trưởng lão bình chọn khác thì hô to với Trương trưởng lão: "Nhanh thử xem, chẳng lẽ pháp khí tốt của hôm nay đều bị ngươi đụng phải sao?"
Trương trưởng lão cười đắc ý: "Tránh ra hết xem nào, ta thử xem."
Ông ta vung kiếm chém về phía đá thí luyện trong không trung, cảm nhận lực cản khi thân kiếm phá không, phóng xuất ra linh lực, khi thu tay lại, giữa đá thí luyện chậm rãi nứt vỡ, cuối cùng rơi xuống đất phát ra âm thanh thật to.
Trương trưởng lão hưng phấn vung kiếm trái phải dò xét: "Trình độ luyện chế của thanh kiếm này cũng không kém hơn đệ tử nội môn của Phá Nguyên Môn chúng ta đâu."
Các trưởng lão khác vây quanh như ong vỡ tổ: "Để cho ta nhìn xem."
Dung Sơ Thu đảo mắt nhìn các đệ tử nội môn: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, bây giờ các ngươi đã biết rồi đó."
Nhưng mà, chuyện này cũng chưa kết thúc, tiếp theo Trương trưởng lão lấy ra một cây trâm hoa sen, cho dù là đệ tử nội môn của Phá Nguyên Môn thì trình độ điêu khắc cũng không có mấy người có thể so sánh được, sau khi thử nghiệm thì càng lộ ra uy lực mạnh hơn, mỗi một phiến cánh sen đều xuyên thủng qua đá thí luyện.
"Ba cái pháp khí này, cái nào cũng có thể tiến vào bảng Bách Thanh." Trương trưởng lão lắc đầu cảm thán: "Luyện khí sư bên ngoài đã lợi hại như vậy rồi sao?"
"Viết lại mấy cái tên này trước đi." Dung Sơ Thu nói với đệ tử phụ trách ghi chép.
"Vâng."
Bàng Tu đứng ở bên cạnh, từ lúc không phục đến khi trầm mặc, gã thấy Trương trưởng lão tiếp tục cầm lấy cái hộp khác, rốt cuộc chậm nửa nhịp thì gã mới nhớ ra đây là cái hộp của người bán phù nọ.
Lúc ấy, Dung trưởng lão tự mình thu hộp, bởi vậy Bàng Tu chỉ mơ hồ nhớ được cái hộp của người bán phù lúc đầu kia khắc số mấy, bây giờ nhớ lại thì dường như hộp của bốn người kia chính là hai lớn hai nhỏ.
Không thể nào!
Bàng Tu lắc đầu, gã không tin, gã chắc chắn nhớ lầm rồi.
"Ám khí sao?" Trương trưởng lão lấy một cái vòng tay có hình một con hắc xà từ trong hộp ra.
Thành thật mà nói, pháp khí loại ám khí như vòng tay này trong cuộc tuyển chọn pháp khí cũng không ít, các trưởng lão hầu như chỉ nhìn lướt qua, ám khí này nhiều nhất cũng chỉ là hình dạng thú vị một chút.
Nhưng khi Trương trưởng lão cầm trên tay vẫn không nhịn được 'a' một tiếng, ông ta nhất thời không phân biệt được chiếc vòng tay này luyện chế từ vật liệu gì.
Rất nhiều pháp khí ở đây đều do Trương trưởng lão phụ trách, những người khác thấy ông ta muốn mở cái hộp khác nên đã chuẩn bị trở về, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhưng còn chưa hoàn toàn quay người thì đã nghe thấy Trương trưởng lão hô to một tiếng: "Kiếm tốt!"
Những người khác: "?"
Một vị trưởng lão quay đầu nói: "Chẳng lẽ ngươi lại đụng phải pháp khí tốt?" Vận khí tốt như vậy sao?
"Các ngươi nhìn xem." Trương trưởng lão cầm lấy kiếm trong hộp: "Đây được xem là một thanh kiếm tốt chứ?"
Thân kiếm thẳng và sắc bén, bề mặt kiếm nhẵn như gương, khi di chuyển nhẹ thì sẽ có ánh sáng phản chiếu, chỉ xét về mặt công lực rèn đúc cũng đã có thể tiến vào vòng đầu sơ khảo với chỉ hơn ngàn cái tên.
"Kiến thức cơ bản quả thật không tệ." Trưởng lão bên cạnh lại quay trở lại để dò xét, trong đống pháp khí mục nát, trình độ rèn đúc của thanh kiếm này tuyệt đối thuộc ba vị trí đứng đầu.
Mấy trưởng lão bình chọn khác thì hô to với Trương trưởng lão: "Nhanh thử xem, chẳng lẽ pháp khí tốt của hôm nay đều bị ngươi đụng phải sao?"
Trương trưởng lão cười đắc ý: "Tránh ra hết xem nào, ta thử xem."
Ông ta vung kiếm chém về phía đá thí luyện trong không trung, cảm nhận lực cản khi thân kiếm phá không, phóng xuất ra linh lực, khi thu tay lại, giữa đá thí luyện chậm rãi nứt vỡ, cuối cùng rơi xuống đất phát ra âm thanh thật to.
Trương trưởng lão hưng phấn vung kiếm trái phải dò xét: "Trình độ luyện chế của thanh kiếm này cũng không kém hơn đệ tử nội môn của Phá Nguyên Môn chúng ta đâu."
Các trưởng lão khác vây quanh như ong vỡ tổ: "Để cho ta nhìn xem."
Dung Sơ Thu đảo mắt nhìn các đệ tử nội môn: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, bây giờ các ngươi đã biết rồi đó."
Nhưng mà, chuyện này cũng chưa kết thúc, tiếp theo Trương trưởng lão lấy ra một cây trâm hoa sen, cho dù là đệ tử nội môn của Phá Nguyên Môn thì trình độ điêu khắc cũng không có mấy người có thể so sánh được, sau khi thử nghiệm thì càng lộ ra uy lực mạnh hơn, mỗi một phiến cánh sen đều xuyên thủng qua đá thí luyện.
"Ba cái pháp khí này, cái nào cũng có thể tiến vào bảng Bách Thanh." Trương trưởng lão lắc đầu cảm thán: "Luyện khí sư bên ngoài đã lợi hại như vậy rồi sao?"
"Viết lại mấy cái tên này trước đi." Dung Sơ Thu nói với đệ tử phụ trách ghi chép.
"Vâng."
Bàng Tu đứng ở bên cạnh, từ lúc không phục đến khi trầm mặc, gã thấy Trương trưởng lão tiếp tục cầm lấy cái hộp khác, rốt cuộc chậm nửa nhịp thì gã mới nhớ ra đây là cái hộp của người bán phù nọ.
Lúc ấy, Dung trưởng lão tự mình thu hộp, bởi vậy Bàng Tu chỉ mơ hồ nhớ được cái hộp của người bán phù lúc đầu kia khắc số mấy, bây giờ nhớ lại thì dường như hộp của bốn người kia chính là hai lớn hai nhỏ.
Không thể nào!
Bàng Tu lắc đầu, gã không tin, gã chắc chắn nhớ lầm rồi.
"Ám khí sao?" Trương trưởng lão lấy một cái vòng tay có hình một con hắc xà từ trong hộp ra.
Thành thật mà nói, pháp khí loại ám khí như vòng tay này trong cuộc tuyển chọn pháp khí cũng không ít, các trưởng lão hầu như chỉ nhìn lướt qua, ám khí này nhiều nhất cũng chỉ là hình dạng thú vị một chút.
Nhưng khi Trương trưởng lão cầm trên tay vẫn không nhịn được 'a' một tiếng, ông ta nhất thời không phân biệt được chiếc vòng tay này luyện chế từ vật liệu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.