Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy
Chương 5
Hồng Thứ Bắc
28/04/2023
Dịch Huyền chính là nam thứ trong nguyên tác.
Trong người hắn ta mang huyết thống nửa Ma, từ nhỏ đã được chưởng môn của Thiên Cơ Môn thu lưu, lòng tự trọng rất mạnh.
Chúng đệ tử đều thích đến Vô Âm Tông hút ké chút linh khí tu luyện, chỉ mình hắn ta khi còn nhỏ từng bị đệ tử của Vô Âm Tông chế giễu một lần, sau khi hiểu được địa vị của Thiên Cơ Môn thì không bao giờ đến Vô Âm Tông nữa.
Nữ chính Ninh Thiển Dao lo hắn ta không có linh khí để tu luyện nên thường xuyên đưa chút linh thạch cho hắn ta.
Dù Dịch Huyền không nhận, nhưng kể từ đó, hắn ta đã trở thành thủ hộ giả cho Ninh Thiển Dao, mãi đến sau này ghen ghét với Lục Trầm Hàn vốn được Ninh Thiển Dao yêu mến mà đọa thành ma, từ đó mở ra bộ phim tam giác tình yêu đầy máu chó.
Nếu tính toán thời gian thì lần này Dịch Huyền sẽ đi theo phía sau Ninh Thiển Dao vốn chuẩn bị đi rèn luyện, muốn che chở cho nàng ta, sau đó được chưởng môn của Ngô Kiếm Phái để mắt tới, từ đó rút khỏi Thiên Cơ Môn, trở thành thiếu niên thiên tài một lần thành danh tại tông môn đại bỉ.
Diệp Tố nhớ rõ trong nguyên tác, sư phụ chưởng môn vẫn luôn tưởng rằng Dịch Huyền đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới không quay về, mấy lần đi ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải nhờ người khác nhắc tới mới biết được chuyện này, trong lòng đau đớn dẫn đến cảnh giới bị hao tổn.
Vừa rồi tuy ngoài miệng chưởng môn nói là để bọn họ rời tông, nhưng trên thực tế, vẻ kiêu ngạo nơi đáy mắt dù thế nào cũng không che giấu được. Dù đệ tử của ông ấy không có linh khí gì tẩm bổ, không có linh thạch linh đan phụ trợ nhưng vẫn có thể thành công đạt được Trúc Cơ.
"Đúng rồi, nếu sau này muốn rời tông thì đệ tốt nhất vẫn nên viết thư nói một câu." Diệp Tố nhắc nhở: “Tốt xấu gì sư phụ cũng nuôi đệ suốt mười năm.”
Lúc Diệp Tố xuyên qua mới bảy tuổi, nằm ở bãi tha ma được sư phụ chưởng môn nhặt về, nàng là hài tử thứ năm mà sư phụ nhặt về.
Trùng hợp năm đó chưởng môn và trưởng lão của Thiên Cơ Môn bắt đầu thu nhận đệ tử thân truyền, phần lớn các trưởng lão khác đều chỉ nhận một người, nhiều nhất cũng chỉ nhận hai người, nhưng chưởng môn cảm thấy mình cần có trách nhiệm với năm hài tử mà mình nhặt về, nếu chỉ nhận riêng ai cũng không công bằng, vậy nên đành dứt khoát nhận hết.
Vị trí đại sư tỷ này của Diệp Tố là do rút thăm mà có, thực ra năm đứa đệ tử đều không lệch tuổi nhau là mấy, nhưng dù vậy thì các sư đệ, sư muội khác bình thường vẫn nghe lời nàng.
Dịch Huyền đứng ở dưới tán cây ngô đồng trước cửa viện, bóng râm mơ hồ rơi xuống mặt hắn ta, ngược lại càng lộ ra vẻ mặt sắc bén. Hắn ta ngước mắt nhìn Diệp Tố: "Đại sư tỷ, tỷ nói lời này là có ý gì?”
Diệp Tố nhún vai: "Nhắc nhở mà thôi, thiên phú của tiểu sư đệ cao như vậy, lại giỏi kiếm pháp, không thích hợp với Thiên Cơ Môn.”
"Đại sư tỷ đang xúi giục ta rời tông sao?" Dịch Huyền hỏi ngược lại.
"Vậy thì không phải." Diệp Tố không muốn bàn luận chủ đề này với hắn ta nữa, dù sao thì mấy tháng nữa Dịch Huyền cũng sẽ đến Ngô Kiếm Phái. Nàng tùy ý khoát tay áo: “Đi trước đây.”
Dịch Huyền bị bỏ lại phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng Diệp Tố rời đi, nốt ruồi đỏ trên mi tâm kia không hiểu sao lại có vẻ càng thêm diễm lệ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tố đi đến Tàng Điển Các, đây là một trong những thói quen thường ngày của nàng.
Thiên Cơ Môn nghèo thì có nghèo, nhưng dù sao thì vẫn miễn cưỡng được xem như một đại môn phái, cái gì nên có thì vẫn có cả.
Trong người hắn ta mang huyết thống nửa Ma, từ nhỏ đã được chưởng môn của Thiên Cơ Môn thu lưu, lòng tự trọng rất mạnh.
Chúng đệ tử đều thích đến Vô Âm Tông hút ké chút linh khí tu luyện, chỉ mình hắn ta khi còn nhỏ từng bị đệ tử của Vô Âm Tông chế giễu một lần, sau khi hiểu được địa vị của Thiên Cơ Môn thì không bao giờ đến Vô Âm Tông nữa.
Nữ chính Ninh Thiển Dao lo hắn ta không có linh khí để tu luyện nên thường xuyên đưa chút linh thạch cho hắn ta.
Dù Dịch Huyền không nhận, nhưng kể từ đó, hắn ta đã trở thành thủ hộ giả cho Ninh Thiển Dao, mãi đến sau này ghen ghét với Lục Trầm Hàn vốn được Ninh Thiển Dao yêu mến mà đọa thành ma, từ đó mở ra bộ phim tam giác tình yêu đầy máu chó.
Nếu tính toán thời gian thì lần này Dịch Huyền sẽ đi theo phía sau Ninh Thiển Dao vốn chuẩn bị đi rèn luyện, muốn che chở cho nàng ta, sau đó được chưởng môn của Ngô Kiếm Phái để mắt tới, từ đó rút khỏi Thiên Cơ Môn, trở thành thiếu niên thiên tài một lần thành danh tại tông môn đại bỉ.
Diệp Tố nhớ rõ trong nguyên tác, sư phụ chưởng môn vẫn luôn tưởng rằng Dịch Huyền đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới không quay về, mấy lần đi ra ngoài tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải nhờ người khác nhắc tới mới biết được chuyện này, trong lòng đau đớn dẫn đến cảnh giới bị hao tổn.
Vừa rồi tuy ngoài miệng chưởng môn nói là để bọn họ rời tông, nhưng trên thực tế, vẻ kiêu ngạo nơi đáy mắt dù thế nào cũng không che giấu được. Dù đệ tử của ông ấy không có linh khí gì tẩm bổ, không có linh thạch linh đan phụ trợ nhưng vẫn có thể thành công đạt được Trúc Cơ.
"Đúng rồi, nếu sau này muốn rời tông thì đệ tốt nhất vẫn nên viết thư nói một câu." Diệp Tố nhắc nhở: “Tốt xấu gì sư phụ cũng nuôi đệ suốt mười năm.”
Lúc Diệp Tố xuyên qua mới bảy tuổi, nằm ở bãi tha ma được sư phụ chưởng môn nhặt về, nàng là hài tử thứ năm mà sư phụ nhặt về.
Trùng hợp năm đó chưởng môn và trưởng lão của Thiên Cơ Môn bắt đầu thu nhận đệ tử thân truyền, phần lớn các trưởng lão khác đều chỉ nhận một người, nhiều nhất cũng chỉ nhận hai người, nhưng chưởng môn cảm thấy mình cần có trách nhiệm với năm hài tử mà mình nhặt về, nếu chỉ nhận riêng ai cũng không công bằng, vậy nên đành dứt khoát nhận hết.
Vị trí đại sư tỷ này của Diệp Tố là do rút thăm mà có, thực ra năm đứa đệ tử đều không lệch tuổi nhau là mấy, nhưng dù vậy thì các sư đệ, sư muội khác bình thường vẫn nghe lời nàng.
Dịch Huyền đứng ở dưới tán cây ngô đồng trước cửa viện, bóng râm mơ hồ rơi xuống mặt hắn ta, ngược lại càng lộ ra vẻ mặt sắc bén. Hắn ta ngước mắt nhìn Diệp Tố: "Đại sư tỷ, tỷ nói lời này là có ý gì?”
Diệp Tố nhún vai: "Nhắc nhở mà thôi, thiên phú của tiểu sư đệ cao như vậy, lại giỏi kiếm pháp, không thích hợp với Thiên Cơ Môn.”
"Đại sư tỷ đang xúi giục ta rời tông sao?" Dịch Huyền hỏi ngược lại.
"Vậy thì không phải." Diệp Tố không muốn bàn luận chủ đề này với hắn ta nữa, dù sao thì mấy tháng nữa Dịch Huyền cũng sẽ đến Ngô Kiếm Phái. Nàng tùy ý khoát tay áo: “Đi trước đây.”
Dịch Huyền bị bỏ lại phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng Diệp Tố rời đi, nốt ruồi đỏ trên mi tâm kia không hiểu sao lại có vẻ càng thêm diễm lệ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tố đi đến Tàng Điển Các, đây là một trong những thói quen thường ngày của nàng.
Thiên Cơ Môn nghèo thì có nghèo, nhưng dù sao thì vẫn miễn cưỡng được xem như một đại môn phái, cái gì nên có thì vẫn có cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.