Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ
Chương 6
Long Thất
20/12/2022
Suy tính một đường, Ninh Vũ Phi vẫn không nghĩ ra lý do thoái thác.
Nhưng cậu muốn chia tay ổn thỏa! Mặc kệ ra sao, trước phải nói hết ra! Đưa đầu ra bị một đao, rụt đầu vào cũng bị một đao, đều là hảo hán thì phải dũng cảm đương đầu với tên phá hoại nhân sinh này!
Ninh Vũ Phi tự đánh tiết gà cho mình, khí phách hiên ngang hùng dũng mà trở về phủ bá tước, mới vừa dừng phi hành khí, còn chưa kịp vào nhà thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Thái độ này của mày là gì? Tao nuôi mày lớn, bây giờ gả cho người thành bá tước phu nhân đã lên mặt? Là có thể quên lão cha là tao, không để ý người nhà mẹ đẻ? Dương Nhược Vân, tao nói cho mày biết, không có tao, không có Dương gia, mày có thể gả tốt vậy sao? Mày có ngày phú quý như bây giờ sao?”
Một tiếng rống giận có thể nói là mười phần trung khí, nửa điểm cũng không giống tiếng của một lão nhân đã qua 70 tuổi.
Đại sảnh lại truyền đến tiếng nói ôn nhuận: “Ba, đừng nóng giận, có gì thì cẩn thận nói chuyện.” Là tiếng Ninh Tử An.
Mà lão nhân này không tính buông tha người, càng gào lớn: “Cẩn thận nói chuyện? Thế nào gọi là cẩn thận nói chuyện? Tôi nuôi một tên bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), tôi còn phải cẩn thận nói chuyện? Đừng nói là con gái nhà người ta một lòng đều nghĩ tới cha mẹ già, vậy nhà này thì sao? Từ khi gả cho người đã không quen biết đến cửa nhà mẹ đẻ, một năm một lần cũng không về, tôi vất vả đến một chuyến, cậu xem cô ta nói cái gì? Đau lòng, thật sự là đau lòng!!”
Càng nói càng nghẹn ngào.
Từ đầu đến cuối Dương Nhược Vân đều không lên tiếng, ngược lại Ninh Tử An vẫn luôn khuyên can cha vợ.
Ninh Vũ Phi đứng bên ngoài không vào, cậu cau mày, ký ức trong đầu lại xao động.
Người nhà Ninh gia đơn giản, người một nhà đều hòa thuận vui vẻ, còn ông ngoại cậu là Dương gia thì giao du với kẻ xấu, phiền lòng khiến người ta hận không thể cùng họ đoạn tuyệt quan hệ.
Ông ngoại Ninh Vũ Phi nhận là nam tước, ở trong giới quý tộc đế quốc gần như chỉ coi là một dân chúng bình thường, tuy có thể ở thủ đô tinh nhưng điều kiện sinh hoạt lại không sánh bằng thế gia hạng hai, hạng ba.
Tuy tước vị rất thấp, nhưng dù gì cũng có lương bổng, nếu Dương Thanh Hải an ổn sống thì những ngày này cũng không quá kém, thế nhưng gã lại không. Lúc còn trẻ thì ăn chơi trác táng không chốn về, đến già thì mê mẩn cờ bạc… Thật sự từ nhỏ đã là người đi gieo họa, chưa kết hôn thì gieo họa cho cha mẹ, kết hôn thì gieo họa cho vợ, đến già thì bắt đầu gieo họa cho con cái.
Từng gieo hạ chết người cũng không biết hối cải, lại còn cố bám sống bám chết, hận không thể biến thành con hấp huyết trùng, chỉ cần chính mình thoải mái, còn cái khác thì mặc kệ.
Một người ích kỷ đến mức này, nói thật, Ninh Vũ Phi cũng được mở rộng tầm mắt.
Dương Nhược Vân chịu đựng, đối với cha mình cũng không có sắc mặt tốt, thế nhưng Ninh Tử An lại là người mềm lòng, mỗi lần cha vợ khóc lóc ăn vạ, ông đều không nhịn được mà mời vào nhà. Nói cho cùng cũng là cha vợ, Ninh Tử An kính trọng Dương Nhược Vân, nên đối với vị nuôi nấng bà cũng hết sức khoan dung.
Mỗi khi như vậy, trong lòng Dương Nhược Vân vừa tức vừa bất đắc dĩ, chồng bà làm vậy là vì quan tâm bà, chỉ là cha bà… Haiz, đều nói ‘nuôi con không dạy là lỗi của cha’, câu này quả đúng là nói về người cha này.
Dương Nhược Vân không lên tiếng, Dương Thanh Hải cũng không bỏ qua, gã hiểu rõ, tuy Ninh Tử An là gia chủ phủ bá tước nhưng người làm chủ chân chính lại là con gái mình, gã tới chỗ này là muốn đòi tiền, Ninh Tử An không làm chủ được, vẫn là phải diễn để Dương Nhược Vân nhả ra.
Chỉ đáng trách là, con gái quá mức nhẫn tâm, trơ mắt gã bị người ta đuổi đến đòi nợ cũng không thèm quan tâm!
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Dương Thanh Hải càng bực càng không biết lựa lời: “Tao biết mày xem thường tao, tao bất quá chỉ là một nam tước, đến phủ đệ cũng không có, toàn phải ở nhà cho thuê, mày là bá tước phu nhân, là quý tộc chân chính, trong mắt không có lão cha keo kiệt là tao, tao làm mất thể diện của mày, bôi đen mày, tao rời cửa bị đâm chết, cũng tiết kiệm cho mày…”
“Ba! Ngài nói gì vậy!” Ninh Tử An nhanh chóng đỡ lão cha vợ đang làm mình làm mẩy, quay đầu bất đắc dĩ nhìn vợ: “A Vân, em xem nếu không thì trước đừng…”
“Không được!” Dương Nhược Vân cuối cùng mở miệng, âm thanh lạnh như băng.
Ninh Tử An chưa nói xong nhưng bà hiểu, mắt nhìn Vũ Tường cùng Vũ Phi đều đã lớn, bà phải trù tính tương lai cho hai đứa con trai, vất vả lắm mới ở trung tâm vành đai mua được một cửa hàng, bà thế nào cũng sẽ không buông tay.
Chỉ là ngày hôm nay nếu là không lấy ra được gì, chỉ sợ Dương Thanh Hải cũng không rời đi.
Mắt thấy các con sắp trở về, Dương Nhược Vân không muốn hai đứa thấy chuyện dơ bẩn này, nghĩ một lúc rồi nói: “Đầu tháng lương bổng bá tước trả xuống, ba muốn cần dùng gấp thì lấy đi.”
Bá tước là lương cấp ba, tuy nói là người trên người, nhưng bổng cũng không cao là bao…
Dương Thanh Hải hơi bất mãn, con ngươi vẩn đục đảo một vòng, nghĩ tới một chuyện: “Nghe nói mấy hôm trước thái tử điện hạ tới?”
Gã là hỏi Ninh Tử An, mà không chờ Ninh Tử An lên tiếng, Dương Nhược Vân đã lạnh giọng cướp đường: “Khuyên ông đừng nghĩ loạn, mẫu thân thái tử điện hạ là đương kim hoàng hậu, vị kia là tiểu thư đại công Hầu phủ, ở đâu cho chúng ta có thể đi làm thân mang cố!”
Dương Thanh Hải khinh thường nói: “Cũng là Hinh Nhi đoản mệnh, phú quý ngập trời như thế lại mất mạng…”
Gã vậy mà dám đề cập đến việc này, Dương Nhược Vân vốn đè lại hỏa khí lập tức tức giận: “Ông còn không thấy ngại mà nói về Nhược Hinh? Nếu không phải ông, thì nó có thể bị hủy đến dạng đó sao?”
Dương Thanh Hải lại tự cho mình không có lỗi: “Tao sai chỗ nào? Tao vì tốt cho nó, nếu nó cố tranh giành nên làm hoàng hậu, thì tao còn cần phải đến chỗ mày sao…”
“Ông nói thêm câu nữa, tôi từ nay đoạn tuyệt quan hệ với ông, ông đừng nghĩ tới chỗ tôi lấy được một phân tiền!” Dương Nhược Vân hoàn toàn phát hỏa.
Dương Thanh Hải bị chấn động, cuối cùng cũng không dám trở mặt, giờ gã chỉ dựa vào đứa con gái này, sao dám chọc vào, bèn nhún vai, phẫn nộ nói: “Một đứa hai đứa đều nóng tính, tao không nợ từ nhỏ chúng mày…”
Gã nói mấy lời này còn không biết xấu hổ, không nói tới tâm tình Dương Nhược Vân, mà Ninh Vũ Phi nghe ở bên ngoài cũng bị làm cho ghê tởm.
Chỉ là cậu không thể vào. Mẹ cậu rất hiếu thắng, bị con trai bắt gặp cảnh này, chỉ sợ trong lòng phiền muộn đến mất ngủ vài đêm.
Ninh Vũ Phi tránh né, làm bộ không biết sao có thể đối tốt với bà.
Dương Thanh Hải đòi tiền, biết làm nháo cũng vô dụng, đành ra ngoài, lên một phi hành khí năm sao, nghênh ngang rời đi.
Ninh Vũ Phi nhìn ở trong mắt, khóe miệng mân thẳng, phi hành khí năm sao tương đương với một siêu xe Lincoln ở thế kỷ hai mươi mốt, vị ông ngoại này đúng là… Ra vẻ rõ hay!
Dương Thanh Hải đi rồi, cậu mới làm bộ mới vừa về nhà mà vào phòng.
Ninh Tử An đang an ủi vợ, thấy con trai tiến vào thì lập tức nuốt mấy lời đang nói phân nửa lại.
Vợ chồng bọn họ đều là người yêu thương con cái, không muốn để con cái biết mấy chuyện phiền lòng.
Dương Nhược Vân thấy con trai trở về, tâm tình tốt hơn nhiều, đứng lên nói: “Cả ngày không thấy con, đi chơi cùng ai vậy?”
Bà chỉ thuận miệng hỏi, lại khiến Ninh Vũ Phi chột dạ, sao cậu dám nói trưa này ở cùng một vị bạn trai, chiều lại chạy qua vị bạn trai khác? Lại còn suýt nữa bị người ta áp lên bàn làm việc để ***…
Không nghĩ nữa! Không được tưởng tượng nữa!
Ninh Vũ Phi ậm ở nói: “Bạn… Mấy đứa bạn con cùng tụ tập.”
Dương Nhược Vân vốn không nghĩ nhiều: “Người trẻ tuổi cùng nhau chơi đùa cũng tốt, lần trước tên nhóc tên Lý Lâm ấy cũng không tệ, quen biết nhiều bạn bè, giao thiệp mở rộng là chuyện tốt.”
Lý Lâm là ai, Ninh Vũ Phi nhất thời không nhớ ra, nhưng mẹ đã nói, cậu liên tục đồng ý.
Không quá lâu, quản gia đã nói bữa tối chuẩn bị xong, lúc này Ninh Vũ Tường cũng trở về nhà, người một nhà cười cười nói nói dùng bữa tối.
Ninh Vũ Phi đi trên tầng dội nước lạnh, xuống tầng vốn định lấy ly nước trái cây lại thấy Dương Nhược Vân đứng dựa bên cửa sổ suy tư.
Cậu lại nghĩ tới vị ông ngoại kia, cũng thông cảm cho mẹ mình.
Chỉ là cậu không cách nào khuyên được… Chỉ hy vọng mẹ có thể nghĩ thông.
Cậu đi tới, đang lúc muốn bước vào phòng ăn thì Dương Nhược Vân lại nhẹ giọng bảo: “Tử An, em nói cha sao có thể vô tâm như vậy? Qua ba ngày nữa là…”
Bà chưa dứt lời, bỗng ý thức được người sau lưng không phải chồng mình, quay đầu lại thấy Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi trừng mắt nhìn, bưng ly nước trái cây hỏi: “Mẹ, có chuyện gì không?”
Dương Nhược Vân sao dám nói cùng cậu, chỉ cười nói: “Không có gì, thân thể con mới hồi phục, nghỉ sớm chút đi.”
Ninh Vũ Phi trong mắt có nghi hoặc.
Dương Nhược Vân nhanh chóng chuyển đề tài.
Ninh Vũ Phi thấy mẹ không muốn nhắc tới, cậu đành bỏ qua.
Đang muốn lên lầu, Dương Nhược Vân nghĩ một hồi rồi khẽ thở dài nói: “Thái tử điện hạ thân cận với con, con có thời gian thì… chiếu cố hắn nhiều hơn.”
Ninh Vũ Phi ngẩn người.
Nhưng không chờ cậu hỏi lại, thì Dương Nhược Vân đã quay người rời đi.
Ninh Vũ Phi chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Chiếu cố? Cậu chiếu cố quá mức, thì phải chia tay kiểu gì!
Lắc đầu một cái, Ninh Vũ Phi uống ly nước trái cây rồi lên lầu.
Sau hai ngày, cuộc sống cậu trải qua bình thản đến bất ngờ. Nói đến cùng, đừng nhìn cậu có ba vị bạn trai, nhưng ba vị này đều là người đứng đầu bận rộn, làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương suốt ngày, muốn gặp mặt cũng phải sắp xếp thời gian.
Cũng chính bởi vậy, Ninh Vũ Phi mới có thể gắng gượng đọ sức ở giữa ba người.
Nếu là người bình thường nói chuyện yêu đường, chỉ cần mấy ngày không gặp đã đủ hoài nghi rồi…
Mà ba vị này vừa vặn không trùng, Ninh Vũ Phi mới dám một mình đảm đương chân đạp ba thuyền.
Chỉ là… Ngày lật thuyền cũng còn không xa!
Tại buổi tối thứ ba, sắp đến một giờ sáng, Ninh Vũ Phi nhận được một tin nhắn.
“Tiểu Phi, có thể gặp mặt không?”
Ninh Vũ Phi cơ hồ giật mình mở mắt, là vị nào? Đêm hôm khuya khoắt muốn gặp cậu?
Ninh Vũ Phi bình tĩnh mới phân biệt ra, giọng nói trong trẻo này… Thái tử điện hạ?
Ninh Vũ Phi do dự một chút, muốn giả vờ ngủ không nghe thấy, thì ngay sau đó giọng nói lại truyền bên tai: “Anh đang ở bên ngoài phủ bá tước chờ em.”
!!!
Một giờ sáng, Thái tử điện hạ ở cửa nhà cậu chờ cậu?
Cái quỷ gì?!
Ninh Vũ Phi không cách nào ngủ được, cậu vươn mình xuống giường, mặc quần áo tử tế ra cửa mới phát hiện bên ngoài mưa rơi tầm tã.
Tường nhà xây bằng vật liệu công nghệ cao, hiệu quả cách âm rất tốt, cậu căn bản không chú ý tới thời tiết xấu như vậy.
Ninh Vũ Phi cầm ô rời cửa, mới vừa ra sân, đã thấy một bóng dáng thon dài đứng lẻ loi trong mưa.
Phủ bá tước ở đại khê khu, nơi này là lãnh địa quý tộc, tất cả đều được gác cổng nghiêm ngặt, vì muốn thanh tĩnh nên mỗi khu cách nhau rất xa, cho nên tránh không khỏi có chút hoang vu.
Vào lúc này mưa to trắng xóa một mảng, nước rơi xuống mặt đất hiện lên một tầng sáng mỏng, vào lúc đêm tối tạo nên một loại cảm giác thê lương tịch mịch.
Lúc này nam nhân đứng trong mưa, thân mang hoa phục, dung mạo xuất chúng, lại cô lãnh như tượng đá hòa cùng nước mưa khiến người ta thấy đau lòng.
Ninh Vũ Phi bừng tỉnh, bước nhanh đi tới, mặt ô tự động mở rộng, vững vàng che ở hai người, nước mưa mang theo hơi lạnh phả vào mặt.
“Điện hạ…”
Đôi mắt màu vàng Thẩm Lăng Dục chợt lóe lên, nụ cười đẹp đến rung động lòng người từ khóe môi hắn tỏa ra: “Em đã đến rồi.”
Nhưng cậu muốn chia tay ổn thỏa! Mặc kệ ra sao, trước phải nói hết ra! Đưa đầu ra bị một đao, rụt đầu vào cũng bị một đao, đều là hảo hán thì phải dũng cảm đương đầu với tên phá hoại nhân sinh này!
Ninh Vũ Phi tự đánh tiết gà cho mình, khí phách hiên ngang hùng dũng mà trở về phủ bá tước, mới vừa dừng phi hành khí, còn chưa kịp vào nhà thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Thái độ này của mày là gì? Tao nuôi mày lớn, bây giờ gả cho người thành bá tước phu nhân đã lên mặt? Là có thể quên lão cha là tao, không để ý người nhà mẹ đẻ? Dương Nhược Vân, tao nói cho mày biết, không có tao, không có Dương gia, mày có thể gả tốt vậy sao? Mày có ngày phú quý như bây giờ sao?”
Một tiếng rống giận có thể nói là mười phần trung khí, nửa điểm cũng không giống tiếng của một lão nhân đã qua 70 tuổi.
Đại sảnh lại truyền đến tiếng nói ôn nhuận: “Ba, đừng nóng giận, có gì thì cẩn thận nói chuyện.” Là tiếng Ninh Tử An.
Mà lão nhân này không tính buông tha người, càng gào lớn: “Cẩn thận nói chuyện? Thế nào gọi là cẩn thận nói chuyện? Tôi nuôi một tên bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), tôi còn phải cẩn thận nói chuyện? Đừng nói là con gái nhà người ta một lòng đều nghĩ tới cha mẹ già, vậy nhà này thì sao? Từ khi gả cho người đã không quen biết đến cửa nhà mẹ đẻ, một năm một lần cũng không về, tôi vất vả đến một chuyến, cậu xem cô ta nói cái gì? Đau lòng, thật sự là đau lòng!!”
Càng nói càng nghẹn ngào.
Từ đầu đến cuối Dương Nhược Vân đều không lên tiếng, ngược lại Ninh Tử An vẫn luôn khuyên can cha vợ.
Ninh Vũ Phi đứng bên ngoài không vào, cậu cau mày, ký ức trong đầu lại xao động.
Người nhà Ninh gia đơn giản, người một nhà đều hòa thuận vui vẻ, còn ông ngoại cậu là Dương gia thì giao du với kẻ xấu, phiền lòng khiến người ta hận không thể cùng họ đoạn tuyệt quan hệ.
Ông ngoại Ninh Vũ Phi nhận là nam tước, ở trong giới quý tộc đế quốc gần như chỉ coi là một dân chúng bình thường, tuy có thể ở thủ đô tinh nhưng điều kiện sinh hoạt lại không sánh bằng thế gia hạng hai, hạng ba.
Tuy tước vị rất thấp, nhưng dù gì cũng có lương bổng, nếu Dương Thanh Hải an ổn sống thì những ngày này cũng không quá kém, thế nhưng gã lại không. Lúc còn trẻ thì ăn chơi trác táng không chốn về, đến già thì mê mẩn cờ bạc… Thật sự từ nhỏ đã là người đi gieo họa, chưa kết hôn thì gieo họa cho cha mẹ, kết hôn thì gieo họa cho vợ, đến già thì bắt đầu gieo họa cho con cái.
Từng gieo hạ chết người cũng không biết hối cải, lại còn cố bám sống bám chết, hận không thể biến thành con hấp huyết trùng, chỉ cần chính mình thoải mái, còn cái khác thì mặc kệ.
Một người ích kỷ đến mức này, nói thật, Ninh Vũ Phi cũng được mở rộng tầm mắt.
Dương Nhược Vân chịu đựng, đối với cha mình cũng không có sắc mặt tốt, thế nhưng Ninh Tử An lại là người mềm lòng, mỗi lần cha vợ khóc lóc ăn vạ, ông đều không nhịn được mà mời vào nhà. Nói cho cùng cũng là cha vợ, Ninh Tử An kính trọng Dương Nhược Vân, nên đối với vị nuôi nấng bà cũng hết sức khoan dung.
Mỗi khi như vậy, trong lòng Dương Nhược Vân vừa tức vừa bất đắc dĩ, chồng bà làm vậy là vì quan tâm bà, chỉ là cha bà… Haiz, đều nói ‘nuôi con không dạy là lỗi của cha’, câu này quả đúng là nói về người cha này.
Dương Nhược Vân không lên tiếng, Dương Thanh Hải cũng không bỏ qua, gã hiểu rõ, tuy Ninh Tử An là gia chủ phủ bá tước nhưng người làm chủ chân chính lại là con gái mình, gã tới chỗ này là muốn đòi tiền, Ninh Tử An không làm chủ được, vẫn là phải diễn để Dương Nhược Vân nhả ra.
Chỉ đáng trách là, con gái quá mức nhẫn tâm, trơ mắt gã bị người ta đuổi đến đòi nợ cũng không thèm quan tâm!
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Dương Thanh Hải càng bực càng không biết lựa lời: “Tao biết mày xem thường tao, tao bất quá chỉ là một nam tước, đến phủ đệ cũng không có, toàn phải ở nhà cho thuê, mày là bá tước phu nhân, là quý tộc chân chính, trong mắt không có lão cha keo kiệt là tao, tao làm mất thể diện của mày, bôi đen mày, tao rời cửa bị đâm chết, cũng tiết kiệm cho mày…”
“Ba! Ngài nói gì vậy!” Ninh Tử An nhanh chóng đỡ lão cha vợ đang làm mình làm mẩy, quay đầu bất đắc dĩ nhìn vợ: “A Vân, em xem nếu không thì trước đừng…”
“Không được!” Dương Nhược Vân cuối cùng mở miệng, âm thanh lạnh như băng.
Ninh Tử An chưa nói xong nhưng bà hiểu, mắt nhìn Vũ Tường cùng Vũ Phi đều đã lớn, bà phải trù tính tương lai cho hai đứa con trai, vất vả lắm mới ở trung tâm vành đai mua được một cửa hàng, bà thế nào cũng sẽ không buông tay.
Chỉ là ngày hôm nay nếu là không lấy ra được gì, chỉ sợ Dương Thanh Hải cũng không rời đi.
Mắt thấy các con sắp trở về, Dương Nhược Vân không muốn hai đứa thấy chuyện dơ bẩn này, nghĩ một lúc rồi nói: “Đầu tháng lương bổng bá tước trả xuống, ba muốn cần dùng gấp thì lấy đi.”
Bá tước là lương cấp ba, tuy nói là người trên người, nhưng bổng cũng không cao là bao…
Dương Thanh Hải hơi bất mãn, con ngươi vẩn đục đảo một vòng, nghĩ tới một chuyện: “Nghe nói mấy hôm trước thái tử điện hạ tới?”
Gã là hỏi Ninh Tử An, mà không chờ Ninh Tử An lên tiếng, Dương Nhược Vân đã lạnh giọng cướp đường: “Khuyên ông đừng nghĩ loạn, mẫu thân thái tử điện hạ là đương kim hoàng hậu, vị kia là tiểu thư đại công Hầu phủ, ở đâu cho chúng ta có thể đi làm thân mang cố!”
Dương Thanh Hải khinh thường nói: “Cũng là Hinh Nhi đoản mệnh, phú quý ngập trời như thế lại mất mạng…”
Gã vậy mà dám đề cập đến việc này, Dương Nhược Vân vốn đè lại hỏa khí lập tức tức giận: “Ông còn không thấy ngại mà nói về Nhược Hinh? Nếu không phải ông, thì nó có thể bị hủy đến dạng đó sao?”
Dương Thanh Hải lại tự cho mình không có lỗi: “Tao sai chỗ nào? Tao vì tốt cho nó, nếu nó cố tranh giành nên làm hoàng hậu, thì tao còn cần phải đến chỗ mày sao…”
“Ông nói thêm câu nữa, tôi từ nay đoạn tuyệt quan hệ với ông, ông đừng nghĩ tới chỗ tôi lấy được một phân tiền!” Dương Nhược Vân hoàn toàn phát hỏa.
Dương Thanh Hải bị chấn động, cuối cùng cũng không dám trở mặt, giờ gã chỉ dựa vào đứa con gái này, sao dám chọc vào, bèn nhún vai, phẫn nộ nói: “Một đứa hai đứa đều nóng tính, tao không nợ từ nhỏ chúng mày…”
Gã nói mấy lời này còn không biết xấu hổ, không nói tới tâm tình Dương Nhược Vân, mà Ninh Vũ Phi nghe ở bên ngoài cũng bị làm cho ghê tởm.
Chỉ là cậu không thể vào. Mẹ cậu rất hiếu thắng, bị con trai bắt gặp cảnh này, chỉ sợ trong lòng phiền muộn đến mất ngủ vài đêm.
Ninh Vũ Phi tránh né, làm bộ không biết sao có thể đối tốt với bà.
Dương Thanh Hải đòi tiền, biết làm nháo cũng vô dụng, đành ra ngoài, lên một phi hành khí năm sao, nghênh ngang rời đi.
Ninh Vũ Phi nhìn ở trong mắt, khóe miệng mân thẳng, phi hành khí năm sao tương đương với một siêu xe Lincoln ở thế kỷ hai mươi mốt, vị ông ngoại này đúng là… Ra vẻ rõ hay!
Dương Thanh Hải đi rồi, cậu mới làm bộ mới vừa về nhà mà vào phòng.
Ninh Tử An đang an ủi vợ, thấy con trai tiến vào thì lập tức nuốt mấy lời đang nói phân nửa lại.
Vợ chồng bọn họ đều là người yêu thương con cái, không muốn để con cái biết mấy chuyện phiền lòng.
Dương Nhược Vân thấy con trai trở về, tâm tình tốt hơn nhiều, đứng lên nói: “Cả ngày không thấy con, đi chơi cùng ai vậy?”
Bà chỉ thuận miệng hỏi, lại khiến Ninh Vũ Phi chột dạ, sao cậu dám nói trưa này ở cùng một vị bạn trai, chiều lại chạy qua vị bạn trai khác? Lại còn suýt nữa bị người ta áp lên bàn làm việc để ***…
Không nghĩ nữa! Không được tưởng tượng nữa!
Ninh Vũ Phi ậm ở nói: “Bạn… Mấy đứa bạn con cùng tụ tập.”
Dương Nhược Vân vốn không nghĩ nhiều: “Người trẻ tuổi cùng nhau chơi đùa cũng tốt, lần trước tên nhóc tên Lý Lâm ấy cũng không tệ, quen biết nhiều bạn bè, giao thiệp mở rộng là chuyện tốt.”
Lý Lâm là ai, Ninh Vũ Phi nhất thời không nhớ ra, nhưng mẹ đã nói, cậu liên tục đồng ý.
Không quá lâu, quản gia đã nói bữa tối chuẩn bị xong, lúc này Ninh Vũ Tường cũng trở về nhà, người một nhà cười cười nói nói dùng bữa tối.
Ninh Vũ Phi đi trên tầng dội nước lạnh, xuống tầng vốn định lấy ly nước trái cây lại thấy Dương Nhược Vân đứng dựa bên cửa sổ suy tư.
Cậu lại nghĩ tới vị ông ngoại kia, cũng thông cảm cho mẹ mình.
Chỉ là cậu không cách nào khuyên được… Chỉ hy vọng mẹ có thể nghĩ thông.
Cậu đi tới, đang lúc muốn bước vào phòng ăn thì Dương Nhược Vân lại nhẹ giọng bảo: “Tử An, em nói cha sao có thể vô tâm như vậy? Qua ba ngày nữa là…”
Bà chưa dứt lời, bỗng ý thức được người sau lưng không phải chồng mình, quay đầu lại thấy Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi trừng mắt nhìn, bưng ly nước trái cây hỏi: “Mẹ, có chuyện gì không?”
Dương Nhược Vân sao dám nói cùng cậu, chỉ cười nói: “Không có gì, thân thể con mới hồi phục, nghỉ sớm chút đi.”
Ninh Vũ Phi trong mắt có nghi hoặc.
Dương Nhược Vân nhanh chóng chuyển đề tài.
Ninh Vũ Phi thấy mẹ không muốn nhắc tới, cậu đành bỏ qua.
Đang muốn lên lầu, Dương Nhược Vân nghĩ một hồi rồi khẽ thở dài nói: “Thái tử điện hạ thân cận với con, con có thời gian thì… chiếu cố hắn nhiều hơn.”
Ninh Vũ Phi ngẩn người.
Nhưng không chờ cậu hỏi lại, thì Dương Nhược Vân đã quay người rời đi.
Ninh Vũ Phi chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Chiếu cố? Cậu chiếu cố quá mức, thì phải chia tay kiểu gì!
Lắc đầu một cái, Ninh Vũ Phi uống ly nước trái cây rồi lên lầu.
Sau hai ngày, cuộc sống cậu trải qua bình thản đến bất ngờ. Nói đến cùng, đừng nhìn cậu có ba vị bạn trai, nhưng ba vị này đều là người đứng đầu bận rộn, làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương suốt ngày, muốn gặp mặt cũng phải sắp xếp thời gian.
Cũng chính bởi vậy, Ninh Vũ Phi mới có thể gắng gượng đọ sức ở giữa ba người.
Nếu là người bình thường nói chuyện yêu đường, chỉ cần mấy ngày không gặp đã đủ hoài nghi rồi…
Mà ba vị này vừa vặn không trùng, Ninh Vũ Phi mới dám một mình đảm đương chân đạp ba thuyền.
Chỉ là… Ngày lật thuyền cũng còn không xa!
Tại buổi tối thứ ba, sắp đến một giờ sáng, Ninh Vũ Phi nhận được một tin nhắn.
“Tiểu Phi, có thể gặp mặt không?”
Ninh Vũ Phi cơ hồ giật mình mở mắt, là vị nào? Đêm hôm khuya khoắt muốn gặp cậu?
Ninh Vũ Phi bình tĩnh mới phân biệt ra, giọng nói trong trẻo này… Thái tử điện hạ?
Ninh Vũ Phi do dự một chút, muốn giả vờ ngủ không nghe thấy, thì ngay sau đó giọng nói lại truyền bên tai: “Anh đang ở bên ngoài phủ bá tước chờ em.”
!!!
Một giờ sáng, Thái tử điện hạ ở cửa nhà cậu chờ cậu?
Cái quỷ gì?!
Ninh Vũ Phi không cách nào ngủ được, cậu vươn mình xuống giường, mặc quần áo tử tế ra cửa mới phát hiện bên ngoài mưa rơi tầm tã.
Tường nhà xây bằng vật liệu công nghệ cao, hiệu quả cách âm rất tốt, cậu căn bản không chú ý tới thời tiết xấu như vậy.
Ninh Vũ Phi cầm ô rời cửa, mới vừa ra sân, đã thấy một bóng dáng thon dài đứng lẻ loi trong mưa.
Phủ bá tước ở đại khê khu, nơi này là lãnh địa quý tộc, tất cả đều được gác cổng nghiêm ngặt, vì muốn thanh tĩnh nên mỗi khu cách nhau rất xa, cho nên tránh không khỏi có chút hoang vu.
Vào lúc này mưa to trắng xóa một mảng, nước rơi xuống mặt đất hiện lên một tầng sáng mỏng, vào lúc đêm tối tạo nên một loại cảm giác thê lương tịch mịch.
Lúc này nam nhân đứng trong mưa, thân mang hoa phục, dung mạo xuất chúng, lại cô lãnh như tượng đá hòa cùng nước mưa khiến người ta thấy đau lòng.
Ninh Vũ Phi bừng tỉnh, bước nhanh đi tới, mặt ô tự động mở rộng, vững vàng che ở hai người, nước mưa mang theo hơi lạnh phả vào mặt.
“Điện hạ…”
Đôi mắt màu vàng Thẩm Lăng Dục chợt lóe lên, nụ cười đẹp đến rung động lòng người từ khóe môi hắn tỏa ra: “Em đã đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.