Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ
Chương 60: Hoàn chính văn
Long Thất
20/12/2022
Lúc đó Hoắc Bắc Thần không thể nói chuyện nhưng Ninh Vũ Phi shota rảnh rỗi tự bận mình thành con quay, ví dụ như mình đầu tư bất động sản tăng giá trị tài sản nha, ví dụ như vành đai nào có tiềm lực, ví dụ như không giật được cửa hàng thật phiền muộn mà…
Hoắc Bắc Thần vừa cảm thấy đứa nhỏ này thật còn nhỏ đã biết tính toán, vừa cảm thấy đứa nhỏ này chi tiền mua dụng cụ cứu thương cho mình chắc cũng đau lòng không ngừng mà rớt nước mắt, cho nên lúc đó Hoắc Bắc Thần nghĩ rằng: Để tiết kiệm của mình cho đứa nhỏ.
Nhưng tiếc là, khi đó đi quá vội nên không thể nhìn thấy dáng vẻ vật nhỏ này nín khóc mỉm cười.
Hoắc Bắc Thần nghĩ tới đây, khóe môi không khỏi mang theo ý cười: “Không sao, khi đó tôi chỉ là một thiếu tướng, tiền không nhiều, ném rồi thì thôi.”
Bây giờ Ninh Vũ Phi cũng là thiếu tướng nên biết thu thập của thiếu tướng ra sao. Nhưng! Thiếu tướng bây giờ có thể so với thiếu tướng trước kia sao, mười lăm năm về trước thiếu tướng có giá trị tiền còn hơn cả thiếu tướng bây giờ a! Huống chi lúc đó Hoắc Bắc Thần vốn là một anh hùng thiếu niên, chiến thắng trở về, lấy được khen thưởng không chừng còn có thể xếp thành một núi nhỏ.
Nghĩ tới đây, Ninh Vũ Phi đen mặt: “Nếu em nhớ không lầm thì lúc đó bệ hạ ban thưởng cho anh một tấm thẻ đủ để mua mấy chỗ biệt thự tại đế đô tinh…”
Mười lăm năm trước, bạn nhỏ Ninh Vũ Phi vẫn hay đọc tin tức, đừng tưởng mười tuổi cậu rỗi việc, cậu không phải là một đứa nhỏ mười tuổi bình thường, khi đó trong đầu Ninh Vũ Phi chỉ có tiền và tiền, lúc xem tin thì nghe thấy số tiền lớn như vậy thì con ngươi suýt nữa trừng rớt! Ước ao ghen tị rất nhiều ngày, sao thể quên!
Vào giờ phút này, đầy đầu Ninh Vũ Phi đều là vị người máy bảo mẫu ‘Táo Tây’ kia, cậu bắt đầu nghiêm túc nghĩa xem nó được đưa đến xưởng nào để sửa, chíp tư liệu có được bảo tồn hay không, nếu không được bảo tồn thì có thể bình thường trở lại hay không, lúc đó chíp mở tài khoải có được tiến hành hay không? Còn nếu không tìm được về thì…
Hoắc Bắc Thần chạm nhẹ lên gáy Ninh Vũ Phi, kéo tâm tư của cậu trở về: “Đừng nghĩ loạn, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không trở về đế đô tinh, nếu đã ném rồi thì thôi, giờ đưa cho em thì đừng ném nữa.”
Hoắc Bắc Thần nói lời này, Ninh Vũ Phi sao còn không hiểu.
Nhớ lại mọi chuyện, cũng biết ý nghĩa của chiếc nhẫn kia.
Đó đâu chỉ là tẩm khu của nguyên soái đại nhân, đó còn là chìa khóa tài sản duy nhất của hắn.
Trong thời gian hai năm, Ninh Vũ Phi cũng không biết tác dụng của chiếc nhẫn đó, cậu chỉ nghĩ nó chỉ là một chiếc ngẫn để mở khu nghỉ ngơi, dù sao cậu và nguyên soái đại nhân có quan hệ giường chiếu nên đối phương cho mình một chiếc chìa khóa thì không có gì đáng nói.
Mãi đến khi chiến dịch Barrington kết thúc, khi sắp trở về đế đô tinh, Hoắc Bắc Thần vui vẻ đáp ứng với đám tử chiến sĩ, lấy tiền mình để dành để cho họ…
Ninh Vũ Phi mới biết, đồ vật trên đầu ngón tay của mình có ý nghĩa phi phàm như thế nào…
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu nhìn thẳng vào nội tâm của mình, không trốn tránh, không né, chân chính cân nhắc lựa chọn thứ ba trong cuộc đời của mình.
Đáng tiếc, đến khi đáp án được sáng tỏ thì xảy ra sự cố khiến tất cả quay về con số 0.
Thấy Ninh Vũ Phi kinh ngạc mà xuất thần, Hoắc Bắc Thần biết cậu nghĩ tới điều gì.
Không muốn Ninh Vũ Phi nghĩ quá nhiều, Hoắc Bắc Thần nói: “Đi thôi, cùng đi dùng bữa, dì nấu cháo rất thơm, em đã lâu không ăn cơm, phải để dạ dày thích ứng một chút.”
Hắn nhấc chân muốn đi, Ninh Vũ Phi lại lập tức kéo hắn lại.
Hoắc Bắc Thần quay đầu nhìn Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh hết sức chăm chú, bên trong giọng nói lanh lảnh có sự kiên định và chấp nhất: “Lần này em tuyệt đối sẽ không làm mất, nhẫn, anh, đều sẽ không buông.”
Hoắc Bắc Thần hơi run, giữa chân mày ung dung, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Ừ.”
Hoắc Bắc Thần không nói thêm một chữ, cũng không cần thiết phải nói thêm một chữ.
Tương lai rất dài, bọn họ còn có gần trăm năm cùng nhau bước qua.
Thích cũng được, yêu cũng được.
Dùng ngôn ngữ nhiều đến mấy cũng không sánh bằng việc nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.
Mà hắn, mong đợi đến thời khắc đó.
Hoắc Bắc Thần vừa cảm thấy đứa nhỏ này thật còn nhỏ đã biết tính toán, vừa cảm thấy đứa nhỏ này chi tiền mua dụng cụ cứu thương cho mình chắc cũng đau lòng không ngừng mà rớt nước mắt, cho nên lúc đó Hoắc Bắc Thần nghĩ rằng: Để tiết kiệm của mình cho đứa nhỏ.
Nhưng tiếc là, khi đó đi quá vội nên không thể nhìn thấy dáng vẻ vật nhỏ này nín khóc mỉm cười.
Hoắc Bắc Thần nghĩ tới đây, khóe môi không khỏi mang theo ý cười: “Không sao, khi đó tôi chỉ là một thiếu tướng, tiền không nhiều, ném rồi thì thôi.”
Bây giờ Ninh Vũ Phi cũng là thiếu tướng nên biết thu thập của thiếu tướng ra sao. Nhưng! Thiếu tướng bây giờ có thể so với thiếu tướng trước kia sao, mười lăm năm về trước thiếu tướng có giá trị tiền còn hơn cả thiếu tướng bây giờ a! Huống chi lúc đó Hoắc Bắc Thần vốn là một anh hùng thiếu niên, chiến thắng trở về, lấy được khen thưởng không chừng còn có thể xếp thành một núi nhỏ.
Nghĩ tới đây, Ninh Vũ Phi đen mặt: “Nếu em nhớ không lầm thì lúc đó bệ hạ ban thưởng cho anh một tấm thẻ đủ để mua mấy chỗ biệt thự tại đế đô tinh…”
Mười lăm năm trước, bạn nhỏ Ninh Vũ Phi vẫn hay đọc tin tức, đừng tưởng mười tuổi cậu rỗi việc, cậu không phải là một đứa nhỏ mười tuổi bình thường, khi đó trong đầu Ninh Vũ Phi chỉ có tiền và tiền, lúc xem tin thì nghe thấy số tiền lớn như vậy thì con ngươi suýt nữa trừng rớt! Ước ao ghen tị rất nhiều ngày, sao thể quên!
Vào giờ phút này, đầy đầu Ninh Vũ Phi đều là vị người máy bảo mẫu ‘Táo Tây’ kia, cậu bắt đầu nghiêm túc nghĩa xem nó được đưa đến xưởng nào để sửa, chíp tư liệu có được bảo tồn hay không, nếu không được bảo tồn thì có thể bình thường trở lại hay không, lúc đó chíp mở tài khoải có được tiến hành hay không? Còn nếu không tìm được về thì…
Hoắc Bắc Thần chạm nhẹ lên gáy Ninh Vũ Phi, kéo tâm tư của cậu trở về: “Đừng nghĩ loạn, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không trở về đế đô tinh, nếu đã ném rồi thì thôi, giờ đưa cho em thì đừng ném nữa.”
Hoắc Bắc Thần nói lời này, Ninh Vũ Phi sao còn không hiểu.
Nhớ lại mọi chuyện, cũng biết ý nghĩa của chiếc nhẫn kia.
Đó đâu chỉ là tẩm khu của nguyên soái đại nhân, đó còn là chìa khóa tài sản duy nhất của hắn.
Trong thời gian hai năm, Ninh Vũ Phi cũng không biết tác dụng của chiếc nhẫn đó, cậu chỉ nghĩ nó chỉ là một chiếc ngẫn để mở khu nghỉ ngơi, dù sao cậu và nguyên soái đại nhân có quan hệ giường chiếu nên đối phương cho mình một chiếc chìa khóa thì không có gì đáng nói.
Mãi đến khi chiến dịch Barrington kết thúc, khi sắp trở về đế đô tinh, Hoắc Bắc Thần vui vẻ đáp ứng với đám tử chiến sĩ, lấy tiền mình để dành để cho họ…
Ninh Vũ Phi mới biết, đồ vật trên đầu ngón tay của mình có ý nghĩa phi phàm như thế nào…
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu nhìn thẳng vào nội tâm của mình, không trốn tránh, không né, chân chính cân nhắc lựa chọn thứ ba trong cuộc đời của mình.
Đáng tiếc, đến khi đáp án được sáng tỏ thì xảy ra sự cố khiến tất cả quay về con số 0.
Thấy Ninh Vũ Phi kinh ngạc mà xuất thần, Hoắc Bắc Thần biết cậu nghĩ tới điều gì.
Không muốn Ninh Vũ Phi nghĩ quá nhiều, Hoắc Bắc Thần nói: “Đi thôi, cùng đi dùng bữa, dì nấu cháo rất thơm, em đã lâu không ăn cơm, phải để dạ dày thích ứng một chút.”
Hắn nhấc chân muốn đi, Ninh Vũ Phi lại lập tức kéo hắn lại.
Hoắc Bắc Thần quay đầu nhìn Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh hết sức chăm chú, bên trong giọng nói lanh lảnh có sự kiên định và chấp nhất: “Lần này em tuyệt đối sẽ không làm mất, nhẫn, anh, đều sẽ không buông.”
Hoắc Bắc Thần hơi run, giữa chân mày ung dung, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Ừ.”
Hoắc Bắc Thần không nói thêm một chữ, cũng không cần thiết phải nói thêm một chữ.
Tương lai rất dài, bọn họ còn có gần trăm năm cùng nhau bước qua.
Thích cũng được, yêu cũng được.
Dùng ngôn ngữ nhiều đến mấy cũng không sánh bằng việc nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời.
Mà hắn, mong đợi đến thời khắc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.