Chương 21
A Tựu
20/11/2024
Các bạn học trong lớp nhìn thấy lớp trưởng như vậy thì đi tới hỏi cô bị sao thế.
Đầu óc Quý Mông vẫn choáng váng, phản ứng rất chậm, chỉ nói rằng mình bị say xe.
Có người lấy dầu ra cho cô ngửi, cô ngửi một lúc vẫn không thấy đỡ, nhưng cô vẫn nói cảm ơn.
“Đừng làm phiền lớp trưởng.” Có người nói: “Để cậu ấy yên tĩnh nghỉ ngơi đi, lúc này mà nói chuyện thì khó chịu lắm.”
Mọi người không nói chuyện với Quý Mông nữa, sau khi đăng ký xong thì xách balo vào phòng cất đồ. Nửa tiếng sau phải tập hợp đi vào thị trấn chơi, dọc đường đi mọi người đều chơi điện thoại nên pin không còn được bao nhiêu, họ muốn nhanh chóng đi sạc pin, uống nước, rửa tay, đi vệ sinh và làm một loạt các việc vặt khác.
Quý Mông nhắm hờ mắt, cô nghe thấy tiếng Trì Sư nói chuyện với người khác, nghe mọi người bàn bạc buổi trưa ăn gì, nghe tiếng gió thổi lá cây ở bên ngoài, sự khó chịu trong lòng cũng dần được xoa dịu.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, một đôi chân dài dừng lại trước mặt cô. Tiếp đó, một cốc giấy dùng một lần được đặt lên bàn trà trước mặt cô.
Quý Mông kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt tuyệt đẹp của Lục Chỉ.
Anh nói: “Yếu ớt thật đấy.” Câu này như để trút giận, anh khịt mũi một tiếng, xoay người rồi xách balo lên tầng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quý Mông nhìn bóng dáng của anh biến mất ở đầu cầu thang, ánh mắt cô dừng trên gợn sóng đung đưa trong cốc nước, lặng lẽ mỉm cười.
“Mông Mông, mọi người đã nhận phòng hết rồi, chỉ còn cậu thôi!” Trì Sư chạy tới ngồi xuống đối diện cô và đưa bảng thống kê cho cô: “Cậu muốn nghỉ ở đây hay về phòng nghỉ?”
“Về phòng trước đi.” Quý Mông lấy căn cước ra, vào ở cùng một phòng với Trì Sư.
Trì Sư cầm lấy balo của Quý Mông và kéo cô về phòng.
Quý Mông cởi áo khoác rồi ngả người lên chiếc giường mềm mại, cô phát ra một tiếng than thở thoải mái: “Muốn ngủ một giấc thật dài.”
Nói rồi, cô quấn chăn lên người, bọc mình thành một con sâu trắng lớn.
Nhìn thấy hành động trẻ con của cô, Trì Sư bật cười: “Không được đâu, kế hoạch du lịch là do cậu quyết định, cậu chỉ có thể ngủ nhiều nhất là… mười tám phút.”
Mười tám phút cũng được, Quý Mông ngủ mười ba phút không hề đắn đo gì, để lại năm phút để tỉnh dậy chải tóc và vệ sinh cá nhân.
Nếu lúc nào ba mươi mốt người trong lớp cũng chen chúc vào với nhau thì chắc chắn không thích hợp, Quý Mông chia ra ba nhóm nhỏ, tuyến đường đi du lịch cũng chia ra ba tuyến, để nhóm trưởng của nhóm đó dẫn mọi người đi chơi.
Quý Mông tạm thời từ chức, nhóm của cô cũng có nhóm trưởng, cô không cần lo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều đáng tiếc duy nhất chính là Trì Sư không ở cùng nhóm với cô, hai chị em suốt ngày dính lấy nhau phải tách ra.
Nơi đầu tiên mà nhóm một muốn đi là viện bảo tàng dân tộc của huyện Tùng, cuối tuần đúng là lúc cao điểm du lịch, may mà họ đi khá sớm, nếu không sẽ bị kẹt.
Nhóm học sinh này cũng rất thông minh, không tiêu tiền để nghe người khác kể chuyện mà đi ké đoàn du lịch khác, để tránh bị đánh, nghe được mấy câu lại đi chỗ khác, một lát sau lại quay về nghe tiếp.
Lục Chỉ không ngờ nhóm học sinh giỏi này lại mặt dày tới vậy, đặc biệt là Quý Mông cứ im lặng không lên tiếng mà nghe kể ké, anh thật sự cảm thấy rất mất mặt, vì thế anh tìm một chỗ ngồi ngẩn ngơ, chờ những người khác nghe kể ké xong rồi mới ra khỏi viện bảo tàng.
Ra khỏi viện bảo tàng, bọn họ lại đến một con phố cổ. Hai bên con phố cổ toàn là cửa hàng mang phong cách của thế kỷ trước, một số cửa hàng bán các sản phẩm nội địa lâu đời, một số cửa hàng bán đồ lưu niệm, số đông còn lại là chỗ bán đồ ăn vặt và chuỗi trà sữa.
Mục đích họ đến đây không phải là để ăn uống, mà là để trải nghiệm đặc sắc của địa phương —— Nhưng muốn ăn thì cũng không có ai cấm cản.
Đầu óc Quý Mông vẫn choáng váng, phản ứng rất chậm, chỉ nói rằng mình bị say xe.
Có người lấy dầu ra cho cô ngửi, cô ngửi một lúc vẫn không thấy đỡ, nhưng cô vẫn nói cảm ơn.
“Đừng làm phiền lớp trưởng.” Có người nói: “Để cậu ấy yên tĩnh nghỉ ngơi đi, lúc này mà nói chuyện thì khó chịu lắm.”
Mọi người không nói chuyện với Quý Mông nữa, sau khi đăng ký xong thì xách balo vào phòng cất đồ. Nửa tiếng sau phải tập hợp đi vào thị trấn chơi, dọc đường đi mọi người đều chơi điện thoại nên pin không còn được bao nhiêu, họ muốn nhanh chóng đi sạc pin, uống nước, rửa tay, đi vệ sinh và làm một loạt các việc vặt khác.
Quý Mông nhắm hờ mắt, cô nghe thấy tiếng Trì Sư nói chuyện với người khác, nghe mọi người bàn bạc buổi trưa ăn gì, nghe tiếng gió thổi lá cây ở bên ngoài, sự khó chịu trong lòng cũng dần được xoa dịu.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, một đôi chân dài dừng lại trước mặt cô. Tiếp đó, một cốc giấy dùng một lần được đặt lên bàn trà trước mặt cô.
Quý Mông kinh ngạc ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt tuyệt đẹp của Lục Chỉ.
Anh nói: “Yếu ớt thật đấy.” Câu này như để trút giận, anh khịt mũi một tiếng, xoay người rồi xách balo lên tầng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quý Mông nhìn bóng dáng của anh biến mất ở đầu cầu thang, ánh mắt cô dừng trên gợn sóng đung đưa trong cốc nước, lặng lẽ mỉm cười.
“Mông Mông, mọi người đã nhận phòng hết rồi, chỉ còn cậu thôi!” Trì Sư chạy tới ngồi xuống đối diện cô và đưa bảng thống kê cho cô: “Cậu muốn nghỉ ở đây hay về phòng nghỉ?”
“Về phòng trước đi.” Quý Mông lấy căn cước ra, vào ở cùng một phòng với Trì Sư.
Trì Sư cầm lấy balo của Quý Mông và kéo cô về phòng.
Quý Mông cởi áo khoác rồi ngả người lên chiếc giường mềm mại, cô phát ra một tiếng than thở thoải mái: “Muốn ngủ một giấc thật dài.”
Nói rồi, cô quấn chăn lên người, bọc mình thành một con sâu trắng lớn.
Nhìn thấy hành động trẻ con của cô, Trì Sư bật cười: “Không được đâu, kế hoạch du lịch là do cậu quyết định, cậu chỉ có thể ngủ nhiều nhất là… mười tám phút.”
Mười tám phút cũng được, Quý Mông ngủ mười ba phút không hề đắn đo gì, để lại năm phút để tỉnh dậy chải tóc và vệ sinh cá nhân.
Nếu lúc nào ba mươi mốt người trong lớp cũng chen chúc vào với nhau thì chắc chắn không thích hợp, Quý Mông chia ra ba nhóm nhỏ, tuyến đường đi du lịch cũng chia ra ba tuyến, để nhóm trưởng của nhóm đó dẫn mọi người đi chơi.
Quý Mông tạm thời từ chức, nhóm của cô cũng có nhóm trưởng, cô không cần lo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều đáng tiếc duy nhất chính là Trì Sư không ở cùng nhóm với cô, hai chị em suốt ngày dính lấy nhau phải tách ra.
Nơi đầu tiên mà nhóm một muốn đi là viện bảo tàng dân tộc của huyện Tùng, cuối tuần đúng là lúc cao điểm du lịch, may mà họ đi khá sớm, nếu không sẽ bị kẹt.
Nhóm học sinh này cũng rất thông minh, không tiêu tiền để nghe người khác kể chuyện mà đi ké đoàn du lịch khác, để tránh bị đánh, nghe được mấy câu lại đi chỗ khác, một lát sau lại quay về nghe tiếp.
Lục Chỉ không ngờ nhóm học sinh giỏi này lại mặt dày tới vậy, đặc biệt là Quý Mông cứ im lặng không lên tiếng mà nghe kể ké, anh thật sự cảm thấy rất mất mặt, vì thế anh tìm một chỗ ngồi ngẩn ngơ, chờ những người khác nghe kể ké xong rồi mới ra khỏi viện bảo tàng.
Ra khỏi viện bảo tàng, bọn họ lại đến một con phố cổ. Hai bên con phố cổ toàn là cửa hàng mang phong cách của thế kỷ trước, một số cửa hàng bán các sản phẩm nội địa lâu đời, một số cửa hàng bán đồ lưu niệm, số đông còn lại là chỗ bán đồ ăn vặt và chuỗi trà sữa.
Mục đích họ đến đây không phải là để ăn uống, mà là để trải nghiệm đặc sắc của địa phương —— Nhưng muốn ăn thì cũng không có ai cấm cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.