Chương 3:
Xuân Từ
19/01/2024
Tiếng bước chân phía sau vang lên, Phúc Vũ xuất hiện bên cạnh nàng, nhìn ra bên ngoài: “Người nào? Ở đâu cơ?”
Tạ Chiêu: “Bên kia đình viện, trên tường.”
Phúc Vũ nheo mắt lại nhìn một vòng phía tường viện xa xa, mờ mịt mà lắc đầu: “Không có ai cả.”
Tạ Chiêu mím môi, không nói gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại. Cách hàng mái hiên trùng điệp, nơi tường viện cao vút kia, rõ ràng có một thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi.
Bên ngoài gió tuyết đầy trời, sao lại có người ngồi trên tường viện?
Thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc đồ trắng toát, tóc đen cột cao, quần áo tóc tai phủ đầy tuyết trắng. Chân hắn buông thõng, đang giơ tay đón lấy hoa tuyết trên bầu trời, ống tay áo rơi xuống, lộ ra nửa cổ tay tái nhợt.
Không biết sao, nhìn một nửa cổ tay kia, Tạ Chiêu lại thấy ống tay áo của hắn lộ ra nửa đoạn tơ hồng.
Nàng ngây người một lúc, dường như thiếu niên kia nhận ra ánh mắt bên này, quay mặt lại.
Ánh mắt hai người cách toà đình viện chạm nhau, thiếu niên cười cười, sau đó che nửa khuôn mặt, bắt đầu ho khan.
Ngón tay ẩn dưới tay áo Tạ Chiêu theo bản năng hơi nắm lại.
Phúc Vũ thấy nàng vẫn luôn nhìn về nơi nào đó, rồi lại không biết nàng đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy giờ phút này tiểu thư có gì đó khác thường, không giống với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Có chút ngơ ngẩn, giống như chìm vào mộng cũ dài đằng đẵng.
Phúc Vũ kéo ống tay áo Tạ Chiêu: “Tiểu thư.”
“Tiểu thư?”
Tiểu thư hoá đá tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Phúc Vũ lo lắng: “Không phải nhìn thấy thứ gì dơ bẩn rồi chứ?”
Nghe thấy từ “thứ dơ bẩn”, rốt cuộc Tạ Chiêu cũng phản ứng lại. Mặt nàng không biểu cảm, thu lại tầm mắt, vẻ mặt phức tạp. Tạ Chiêu đánh giá Phúc Vũ một phen, rốt cuộc lên tiếng: “Không có gì, nhìn nhầm thôi.”
Phúc Vũ khẽ thở ra: “Làm ta sợ muốn chết.”
Tạ Chiêu “ừ” một tiếng: “Trở về túc trực bên linh cữu đi.”
Phúc Vũ vâng lời, quay đầu về linh đường. Nàng ấy đi được vài bước, chợt dừng lại, quay đầu lại.
… Tạ Chiêu vẫn đứng ở đó, khoanh tay nhìn nàng ấy.
Ánh sáng mờ ảo bên ngoài chiếu vào linh đường, kéo dài bóng hai người chiếu xuống mặt đất, linh đường tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Tạ Chiêu thấy nàng ấy quay đầu lại, bỗng nhiên cong khoé môi lên: “Sao vậy?”
Phúc Vũ hỏi: “Sao tiểu thư lại không đi cùng?”
Vì vậy Tạ Chiêu tiến lên trước vài bước, đi đến trước mặt Phúc Vũ, chậm rãi cúi người, kề sát bên tai Phúc Vũ.
“Ta sợ ngươi đó.” Tạ Chiêu nói giọng gió.
Phúc Vũ: “…”
Nàng ấy cứng người ngước mặt lên, nhìn Tạ Chiêu.
… Nếu cái “khuôn mặt” mờ ảo không có ngũ quan đó cũng được xem là “mặt”.
Mà sau lưng nàng ấy đã bị Tạ Chiêu dán một lá bùa mỏng từ lúc nào.
“Phúc Vũ” im lặng một lát, bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế” A…”
Còn chưa hét xong, Tạ Chiêu lại lấy một lá bùa nữa từ ống tay áo ra, nhanh nhẹn dán lên mặt “Phúc Vũ”!
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, “người” đối diện cố gắng một hồi lâu cũng chỉ có thể vừa run rẩy vừa phát ra tiếng ư ư.
Tạ Chiêu đứng thẳng lưng, thầm nghĩ: Mấy mảnh giấy cha đưa vậy mà lại thật sự có tác dụng.
Gần đây toàn là nàng dẫn người đi làm mấy mối làm ăn cho tiệm, cha nàng được nhàn rỗi thì mừng lắm, nhưng lần nào cũng sẽ đưa cho nàng mấy lá bùa. Để đề phòng lỡ như chọc phải thứ gì không sạch sẽ, tốt xấu gì cũng có biện pháp tự bảo vệ bản thân.
“Học theo không giống.” Tạ Chiêu vừa quay đầu ra ngoài, vừa nhả ra một câu: “Còn dám ra ngoài cửa nhìn, có cho Phúc Vũ trăm lá gan nàng ấy cũng không dám.”
“Phúc Vũ” phía sau không động đậy, cũng không phát ra tiếng: “…”
Bước ra ngạch cả, Tạ Chiêu đóng “sầm” cửa lớn lại, sau lưng chỉ còn lại tiếng thét chói tai và tiếng nức nở mơ hồ của “Phúc Vũ”.
…
Lúc Tạ Chiêu vòng qua hành lang đi đến đình viện, thiếu niên áo trắng kia đã nhảy xuống tường, đang đứng dưới gốc cây tùng khô héo bên cạnh tường viện, ngẩng đầu đùa nghịch cành cây không có sinh khí.
Hắn giơ tay, lại để lộ cổ tay gầy gò tái nhợt và sợi tơ hồng kia, trong bóng đêm và gió tuyết, đỏ đến đáng sợ.
Tạ Chiêu đến gần mới phát hiện có lẽ người này rảnh phát điên rồi, đang không nhanh không chậm mà dùng tay phủi đi lớp tuyết đọng trên nhánh cây.
Có thể là quá lạnh, hắn lại khẽ ho hai tiếng, sau đó quay mặt nhìn về phía Tạ Chiêu.
Lúc Này Tạ Chiêu mới nhận ra tuy người này trông rất đẹp, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập bệnh khí, trong sương tuyết lại có vẻ tái nhợt hơn nữa.
Trời giá rét, người này lại chỉ mặc một cái áo đơn.
Nàng không biết nên nói gì, vì thế chỉ tuyết rơi trên nhánh cây: “Sức khoẻ không tốt lại còn mặc áo đơn?”
Người nọ cười cười, giọng nói mang theo sự trong trẻo của người thiếu niên: “Ngươi cũng mặc áo đơn thôi, ngươi cũng không lạnh.”
Không biết Tạ Chiêu nghĩ gì, không lên tiếng. Thật lâu sau nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không lạnh.”
Tạ Chiêu nghĩ thầm, nếu Phúc Vũ ở đây, nghe xong lời nàng có lẽ lại sợ run như cầy sấy.
Nghĩ đến Phúc Vũ, Tạ Chiêu hơi bực bội, không biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu.
Thiếu niên đánh giá nàng trong chốc lát, “ồ” một tiếng, không truy cứu xem rốt cuộc lời của nàng có ý gì, hỏi: “Cho nên ngươi cũng bị cuốn vào “yểm pháp” của lão hầu gia sao?”
Tạ Chiêu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: Hoá ra đây là “yểm trận”.
Trước kia ở nhà nàng từng nghe cha nói qua. Cha nói người sắp chết nếu có điều gì tiếc nuối hoặc mong muốn chưa thực hiện được, cầu không được lại không buông bỏ được, chấp niệm sâu vô cùng sẽ hình thành “yểm trận”.
Ba hồn bảy phách của người chết bị nhốt trong đó, không thoát ra được sẽ thành cô hồn dã quỷ, cực kỳ hung ác. Một khi người thường bị cuốn vào, quá nửa là sẽ lành ít dữ nhiều.
Mà trong số những người thường, người làm nghề mai táng sợ nhất là “yểm trận”.
Trước khi những người làm nghề mai táng nhận việc đều phải hỏi thăm mọi thứ liên quan đến cuộc sống của khách, sau đó mới suy xét xem có nhận hay không, để tránh vào nhầm trận… Làm việc không thành mà ngược lại còn mất mạng.
Tạ Chiêu: “…”
Cha à, người đúng là có con mắt tinh đời lắm mới nhận phải mối làm ăn này.
Thiếu niên thấy nàng lắc đầu, lại đánh giá trang phục của nàng một phen, hiểu ra: “Cô nương là người tới làm tang lễ, không biết cách phá yểm trận cũng là bình thường.”
Tạ Chiêu hỏi: “Ngươi biết à?”
Thiếu niên thản nhiên đáp: “Không biết.”
Tạ Chiêu: “…”
Nàng vừa định mở miệng châm biếm hai câu thì nghe thấy thiếu niên nói: “Nhưng đây là nhà ta, ta khá quen thuộc với nơi này, nói không chừng chúng ta có thể nghĩ ra cách ra ngoài.”
Nhà ta?
Tạ Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn, buột miệng thốt ra: “Ngươi là Thời Trạm?”
Thiếu niên giơ tay cụp mi, hành lễ với nàng như một công tử thế gia: “Phải, đúng là tại hạ.”
“?”
Tạ Chiêu: “Bên kia đình viện, trên tường.”
Phúc Vũ nheo mắt lại nhìn một vòng phía tường viện xa xa, mờ mịt mà lắc đầu: “Không có ai cả.”
Tạ Chiêu mím môi, không nói gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại. Cách hàng mái hiên trùng điệp, nơi tường viện cao vút kia, rõ ràng có một thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi.
Bên ngoài gió tuyết đầy trời, sao lại có người ngồi trên tường viện?
Thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc đồ trắng toát, tóc đen cột cao, quần áo tóc tai phủ đầy tuyết trắng. Chân hắn buông thõng, đang giơ tay đón lấy hoa tuyết trên bầu trời, ống tay áo rơi xuống, lộ ra nửa cổ tay tái nhợt.
Không biết sao, nhìn một nửa cổ tay kia, Tạ Chiêu lại thấy ống tay áo của hắn lộ ra nửa đoạn tơ hồng.
Nàng ngây người một lúc, dường như thiếu niên kia nhận ra ánh mắt bên này, quay mặt lại.
Ánh mắt hai người cách toà đình viện chạm nhau, thiếu niên cười cười, sau đó che nửa khuôn mặt, bắt đầu ho khan.
Ngón tay ẩn dưới tay áo Tạ Chiêu theo bản năng hơi nắm lại.
Phúc Vũ thấy nàng vẫn luôn nhìn về nơi nào đó, rồi lại không biết nàng đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy giờ phút này tiểu thư có gì đó khác thường, không giống với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Có chút ngơ ngẩn, giống như chìm vào mộng cũ dài đằng đẵng.
Phúc Vũ kéo ống tay áo Tạ Chiêu: “Tiểu thư.”
“Tiểu thư?”
Tiểu thư hoá đá tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Phúc Vũ lo lắng: “Không phải nhìn thấy thứ gì dơ bẩn rồi chứ?”
Nghe thấy từ “thứ dơ bẩn”, rốt cuộc Tạ Chiêu cũng phản ứng lại. Mặt nàng không biểu cảm, thu lại tầm mắt, vẻ mặt phức tạp. Tạ Chiêu đánh giá Phúc Vũ một phen, rốt cuộc lên tiếng: “Không có gì, nhìn nhầm thôi.”
Phúc Vũ khẽ thở ra: “Làm ta sợ muốn chết.”
Tạ Chiêu “ừ” một tiếng: “Trở về túc trực bên linh cữu đi.”
Phúc Vũ vâng lời, quay đầu về linh đường. Nàng ấy đi được vài bước, chợt dừng lại, quay đầu lại.
… Tạ Chiêu vẫn đứng ở đó, khoanh tay nhìn nàng ấy.
Ánh sáng mờ ảo bên ngoài chiếu vào linh đường, kéo dài bóng hai người chiếu xuống mặt đất, linh đường tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Tạ Chiêu thấy nàng ấy quay đầu lại, bỗng nhiên cong khoé môi lên: “Sao vậy?”
Phúc Vũ hỏi: “Sao tiểu thư lại không đi cùng?”
Vì vậy Tạ Chiêu tiến lên trước vài bước, đi đến trước mặt Phúc Vũ, chậm rãi cúi người, kề sát bên tai Phúc Vũ.
“Ta sợ ngươi đó.” Tạ Chiêu nói giọng gió.
Phúc Vũ: “…”
Nàng ấy cứng người ngước mặt lên, nhìn Tạ Chiêu.
… Nếu cái “khuôn mặt” mờ ảo không có ngũ quan đó cũng được xem là “mặt”.
Mà sau lưng nàng ấy đã bị Tạ Chiêu dán một lá bùa mỏng từ lúc nào.
“Phúc Vũ” im lặng một lát, bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế” A…”
Còn chưa hét xong, Tạ Chiêu lại lấy một lá bùa nữa từ ống tay áo ra, nhanh nhẹn dán lên mặt “Phúc Vũ”!
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, “người” đối diện cố gắng một hồi lâu cũng chỉ có thể vừa run rẩy vừa phát ra tiếng ư ư.
Tạ Chiêu đứng thẳng lưng, thầm nghĩ: Mấy mảnh giấy cha đưa vậy mà lại thật sự có tác dụng.
Gần đây toàn là nàng dẫn người đi làm mấy mối làm ăn cho tiệm, cha nàng được nhàn rỗi thì mừng lắm, nhưng lần nào cũng sẽ đưa cho nàng mấy lá bùa. Để đề phòng lỡ như chọc phải thứ gì không sạch sẽ, tốt xấu gì cũng có biện pháp tự bảo vệ bản thân.
“Học theo không giống.” Tạ Chiêu vừa quay đầu ra ngoài, vừa nhả ra một câu: “Còn dám ra ngoài cửa nhìn, có cho Phúc Vũ trăm lá gan nàng ấy cũng không dám.”
“Phúc Vũ” phía sau không động đậy, cũng không phát ra tiếng: “…”
Bước ra ngạch cả, Tạ Chiêu đóng “sầm” cửa lớn lại, sau lưng chỉ còn lại tiếng thét chói tai và tiếng nức nở mơ hồ của “Phúc Vũ”.
…
Lúc Tạ Chiêu vòng qua hành lang đi đến đình viện, thiếu niên áo trắng kia đã nhảy xuống tường, đang đứng dưới gốc cây tùng khô héo bên cạnh tường viện, ngẩng đầu đùa nghịch cành cây không có sinh khí.
Hắn giơ tay, lại để lộ cổ tay gầy gò tái nhợt và sợi tơ hồng kia, trong bóng đêm và gió tuyết, đỏ đến đáng sợ.
Tạ Chiêu đến gần mới phát hiện có lẽ người này rảnh phát điên rồi, đang không nhanh không chậm mà dùng tay phủi đi lớp tuyết đọng trên nhánh cây.
Có thể là quá lạnh, hắn lại khẽ ho hai tiếng, sau đó quay mặt nhìn về phía Tạ Chiêu.
Lúc Này Tạ Chiêu mới nhận ra tuy người này trông rất đẹp, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập bệnh khí, trong sương tuyết lại có vẻ tái nhợt hơn nữa.
Trời giá rét, người này lại chỉ mặc một cái áo đơn.
Nàng không biết nên nói gì, vì thế chỉ tuyết rơi trên nhánh cây: “Sức khoẻ không tốt lại còn mặc áo đơn?”
Người nọ cười cười, giọng nói mang theo sự trong trẻo của người thiếu niên: “Ngươi cũng mặc áo đơn thôi, ngươi cũng không lạnh.”
Không biết Tạ Chiêu nghĩ gì, không lên tiếng. Thật lâu sau nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta sẽ không lạnh.”
Tạ Chiêu nghĩ thầm, nếu Phúc Vũ ở đây, nghe xong lời nàng có lẽ lại sợ run như cầy sấy.
Nghĩ đến Phúc Vũ, Tạ Chiêu hơi bực bội, không biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu.
Thiếu niên đánh giá nàng trong chốc lát, “ồ” một tiếng, không truy cứu xem rốt cuộc lời của nàng có ý gì, hỏi: “Cho nên ngươi cũng bị cuốn vào “yểm pháp” của lão hầu gia sao?”
Tạ Chiêu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: Hoá ra đây là “yểm trận”.
Trước kia ở nhà nàng từng nghe cha nói qua. Cha nói người sắp chết nếu có điều gì tiếc nuối hoặc mong muốn chưa thực hiện được, cầu không được lại không buông bỏ được, chấp niệm sâu vô cùng sẽ hình thành “yểm trận”.
Ba hồn bảy phách của người chết bị nhốt trong đó, không thoát ra được sẽ thành cô hồn dã quỷ, cực kỳ hung ác. Một khi người thường bị cuốn vào, quá nửa là sẽ lành ít dữ nhiều.
Mà trong số những người thường, người làm nghề mai táng sợ nhất là “yểm trận”.
Trước khi những người làm nghề mai táng nhận việc đều phải hỏi thăm mọi thứ liên quan đến cuộc sống của khách, sau đó mới suy xét xem có nhận hay không, để tránh vào nhầm trận… Làm việc không thành mà ngược lại còn mất mạng.
Tạ Chiêu: “…”
Cha à, người đúng là có con mắt tinh đời lắm mới nhận phải mối làm ăn này.
Thiếu niên thấy nàng lắc đầu, lại đánh giá trang phục của nàng một phen, hiểu ra: “Cô nương là người tới làm tang lễ, không biết cách phá yểm trận cũng là bình thường.”
Tạ Chiêu hỏi: “Ngươi biết à?”
Thiếu niên thản nhiên đáp: “Không biết.”
Tạ Chiêu: “…”
Nàng vừa định mở miệng châm biếm hai câu thì nghe thấy thiếu niên nói: “Nhưng đây là nhà ta, ta khá quen thuộc với nơi này, nói không chừng chúng ta có thể nghĩ ra cách ra ngoài.”
Nhà ta?
Tạ Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn, buột miệng thốt ra: “Ngươi là Thời Trạm?”
Thiếu niên giơ tay cụp mi, hành lễ với nàng như một công tử thế gia: “Phải, đúng là tại hạ.”
“?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.