Chương 101:
Ái Thi
04/01/2021
Ngọc Tâm làm đám tang cho bà Châu Hà, căn nhà bỗng chốc trở nên u ám lạ thường. Ngọc Tâm kêu Như Ly đi lấy giấy dán tất cả các cửa kính trong nhà, vì theo quan niệm dân gian nếu trong nhà có người chết. Thì phải lấy giấy che gương kính phản chiếu trong nhà, nếu không linh hồn người chết sẽ bị giam giữ trong gương không thoát ra ngoài được.
Ngọc Tâm sai Như Ly đi mua hoa quả, nhang, đèn cầy, giấy tiền vàng mã và một số thứ khác. Trước khi liệm Ngọc Tâm mời pháp sư đến, làm lễ gọi hồn bà Châu Hà lên hỏi chuyện. Pháp sư lập đàn gọi hồn nhưng gọi mãi vẫn không thấy vong hồn của bà đâu, Ngọc Tâm lo lắng nói.
"Thế nào rồi thầy? Có gọi được vong hồn mẹ tôi lên không?"
Pháp sư lắc đầu:
"Rất tiếc, tôi không gọi được vong hồn của mẹ cô! Để tôi đi xuống âm phủ hỏi thử xem mẹ cô có ở đấy không. Vì nếu không gọi hồn được thì có 3 khả năng!"
Ngọc Tâm sốt sắng:
"Khả năng gì ạ? Xin thầy nói rõ cho!"
Pháp sư gật gù:
"Khả năng thứ nhất mẹ của cô đã bị đọa địa ngục, khả năng thứ 2 mẹ cô đã bị ngạ quỷ bắt đi, khả năng thứ 3 mẹ cô đã đi đầu thai!"
Ngọc Tâm không tin vào tai mình:
"Không, không, sao lại có chuyện như vậy được! Mẹ tôi vừa mới mất cách đây không lâu mà, sao có thể gặp hiện tượng quỷ dị đó chứ!"
Pháp sư thong thả nói:
"Đợi tôi xuất hồn đi xuống âm giới hỏi thử là biết ngay, cô mau qua đây giúp tôi một việc!"
Ngọc Tâm lại gần ngơ ngác hỏi:
"Giúp chuyện gì ạ?"
Pháp sư vẽ một bát quái trận rồi ngồi kiết già ngay ngắn ở trung tâm mắt trận, đốt 3 ngọn nến màu đỏ để trước mặt và dặn dò:
"Trong lúc tôi xuất hồn đi xuống âm giới, cô phải giữ cho 3 ngọn nến này không được tắt, nếu không tôi sẽ gặp nguy hiểm cô đã nghe rõ chưa?"
Ngọc Tâm ngồi che chắn 3 ngọn nến mà tay run rẫy:
"Tôi đã nghe rõ rồi, tôi sẽ cố gắng giữ không cho nến bị tắt! Thầy đi đi rồi mau chóng quay về đấy!"
Pháp sư gật đầu rồi rơi vào trạng thái ngồi kiết già thiền định, xuất hồn đi xuống âm giới để tìm vong hồn bà Châu Hà. Trong lúc đó, Ngọc Tâm đang ngồi ngay ngắn che chắn không cho một cơn gió nào làm lung lay ngọn nến. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một con mèo hoang đen tuyền, mắt nó màu xanh lục đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Nó đứng nhìn chằm chằm vào quan tài của bà Châu Hà, và 3 ngọn nến trước mặt pháp sư. Con mèo cất tiếng kêu "meo meo" rồi bước đi chậm rãi tiến đến cổ quan tài, Ngọc Tâm tính đứng dậy đuổi con mèo đi thì ả nhìn thấy pháp sư đang ngồi bất động trước mặt là 3 ngọn nến.
Ả không thể nào rời khỏi 3 ngọn nến đó được, nên ả quyết định kêu Như Ly đuổi con mèo đen kia đi ra ngoài.
"Như Ly đâu, Như Ly?"
Như Ly chạy đến thở hồng hộc nói:
"Có chuyện gì vậy cô chủ?"
Ngọc Tâm chỉ tay vào con mèo đen đang bước chậm rãi mà nói:
"Đuổi con mèo đó ra ngoài nhanh lên, đừng cho nó vào trong nhà!"
Như Ly tuân lệnh bước đến chỗ con mèo cầm chổi đuổi nó ra ngoài sân, con mèo nó vừa đi vừa ghì móng vuốt xuống nền nhà rồi cất tiếng.
Ngao Ngao
Tiếng con mèo gào thét inh ỏi giống như là nó không muốn đi vậy, nó cào vào tay Như Ly chảy cả máu. Như Ly tức giận lấy chổi đánh cho nó vài cái, con mèo đau đớn bỏ chạy mất hút trong đêm vắng. Như Ly lấy áo lau vết máu vừa bị con mèo đen cào, thì Như Ly nhìn thấy Thu Lan đang đứng trước cửa cổng.
Như Ly lấy tay dụi dụi mắt vẫn thấy Thu Lan đứng ở cổng nhìn mình, Như Ly cất tiếng hỏi:
"Là em sao Thu Lan?"
Thu Lan im lặng không nói gì, Như Ly bước lại gần nhìn kĩ thì giật mình vì thấy sắc mặt Thu Lan xanh xao trắng bệch. Mặc bộ đồ tân nương màu đỏ, Như Ly lấy tay che miệng hoảng hốt.
"Thu Lan..em..em..sao em lại mặc đồ tân nương?"
Thu Lan nhoẻn miệng cười chụp lấy tay Như Ly cho cô ta quay về quá khứ, xem lại những cảnh tượng kinh dị hãi hùng trước khi chết. Như Ly nhìn thấy gia đình họ Châu đối xử tàn nhẫn với Thu Lan, nhìn thấy Ngọc Tâm hãm hại cô vì ghen ghét đố kỵ khi Thu Lan xen vào hạnh phúc gia đình ả.
Ngọc Tâm bắt Thu Lan mặc đồ tân nương rồi kêu người bịt mắt chở cô đến nghĩa trang, trói cô vào thân cây dùng roi da đánh quần quật vào người cô. Tiếng la hét đau đớn của cô vang thấu trời xanh, thân người lấm tấm rỉ máu những vết roi da in hằn trên làn da của cô.
Chưa dừng lại ở đó Ngọc Tâm còn lấy con dao rạch mặt Thu Lan, máu tươi chảy đầy mặt Thu Lan cầu xin ả tha cho con đường sống. Nhưng Ngọc Tâm nhất quyết không tha ả ta còn nở nụ cười độc ác, lấy dao rạch nát mặt Thu Lan từ miệng lên tới mang tai. Tiếng la hét đau đớn của cô vang lên, nước mắt giàn giụa máu chảy be bét rơi xuống dưới đất.
Như Ly nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này thì cô ta không nhịn được bịt miệng lại kín mít, mắt mở to trợn trắng không thể tin được Thu Lan đã phải trải qua hành hạ thể xác dã man như vậy. Tưởng chừng như Ngọc Tâm sẽ thả Thu Lan đi nhưng không, ả ta còn sai người đến bắt Thu Lan nhốt vào quan tài rồi chôn sống.
Tiếng la hét cào cấu quan tài cầu xin tha mạng nhưng chẳng ai thèm quan tâm, Thu Lan chỉ biết khóc và uất hận những con người đã hãm hại hành hạ cô chết không nhắm mắt. Quan tài đã được chôn sâu xuống dưới mặt đất, Thu Lan cảm thấy khó thở nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt máu me be bét. Vừa đau đớn thân xác vừa uất hận tức giận, khiến cô chết đi trở thành một con quỷ tàn độc.
Ngọc Tâm sai Như Ly đi mua hoa quả, nhang, đèn cầy, giấy tiền vàng mã và một số thứ khác. Trước khi liệm Ngọc Tâm mời pháp sư đến, làm lễ gọi hồn bà Châu Hà lên hỏi chuyện. Pháp sư lập đàn gọi hồn nhưng gọi mãi vẫn không thấy vong hồn của bà đâu, Ngọc Tâm lo lắng nói.
"Thế nào rồi thầy? Có gọi được vong hồn mẹ tôi lên không?"
Pháp sư lắc đầu:
"Rất tiếc, tôi không gọi được vong hồn của mẹ cô! Để tôi đi xuống âm phủ hỏi thử xem mẹ cô có ở đấy không. Vì nếu không gọi hồn được thì có 3 khả năng!"
Ngọc Tâm sốt sắng:
"Khả năng gì ạ? Xin thầy nói rõ cho!"
Pháp sư gật gù:
"Khả năng thứ nhất mẹ của cô đã bị đọa địa ngục, khả năng thứ 2 mẹ cô đã bị ngạ quỷ bắt đi, khả năng thứ 3 mẹ cô đã đi đầu thai!"
Ngọc Tâm không tin vào tai mình:
"Không, không, sao lại có chuyện như vậy được! Mẹ tôi vừa mới mất cách đây không lâu mà, sao có thể gặp hiện tượng quỷ dị đó chứ!"
Pháp sư thong thả nói:
"Đợi tôi xuất hồn đi xuống âm giới hỏi thử là biết ngay, cô mau qua đây giúp tôi một việc!"
Ngọc Tâm lại gần ngơ ngác hỏi:
"Giúp chuyện gì ạ?"
Pháp sư vẽ một bát quái trận rồi ngồi kiết già ngay ngắn ở trung tâm mắt trận, đốt 3 ngọn nến màu đỏ để trước mặt và dặn dò:
"Trong lúc tôi xuất hồn đi xuống âm giới, cô phải giữ cho 3 ngọn nến này không được tắt, nếu không tôi sẽ gặp nguy hiểm cô đã nghe rõ chưa?"
Ngọc Tâm ngồi che chắn 3 ngọn nến mà tay run rẫy:
"Tôi đã nghe rõ rồi, tôi sẽ cố gắng giữ không cho nến bị tắt! Thầy đi đi rồi mau chóng quay về đấy!"
Pháp sư gật đầu rồi rơi vào trạng thái ngồi kiết già thiền định, xuất hồn đi xuống âm giới để tìm vong hồn bà Châu Hà. Trong lúc đó, Ngọc Tâm đang ngồi ngay ngắn che chắn không cho một cơn gió nào làm lung lay ngọn nến. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một con mèo hoang đen tuyền, mắt nó màu xanh lục đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Nó đứng nhìn chằm chằm vào quan tài của bà Châu Hà, và 3 ngọn nến trước mặt pháp sư. Con mèo cất tiếng kêu "meo meo" rồi bước đi chậm rãi tiến đến cổ quan tài, Ngọc Tâm tính đứng dậy đuổi con mèo đi thì ả nhìn thấy pháp sư đang ngồi bất động trước mặt là 3 ngọn nến.
Ả không thể nào rời khỏi 3 ngọn nến đó được, nên ả quyết định kêu Như Ly đuổi con mèo đen kia đi ra ngoài.
"Như Ly đâu, Như Ly?"
Như Ly chạy đến thở hồng hộc nói:
"Có chuyện gì vậy cô chủ?"
Ngọc Tâm chỉ tay vào con mèo đen đang bước chậm rãi mà nói:
"Đuổi con mèo đó ra ngoài nhanh lên, đừng cho nó vào trong nhà!"
Như Ly tuân lệnh bước đến chỗ con mèo cầm chổi đuổi nó ra ngoài sân, con mèo nó vừa đi vừa ghì móng vuốt xuống nền nhà rồi cất tiếng.
Ngao Ngao
Tiếng con mèo gào thét inh ỏi giống như là nó không muốn đi vậy, nó cào vào tay Như Ly chảy cả máu. Như Ly tức giận lấy chổi đánh cho nó vài cái, con mèo đau đớn bỏ chạy mất hút trong đêm vắng. Như Ly lấy áo lau vết máu vừa bị con mèo đen cào, thì Như Ly nhìn thấy Thu Lan đang đứng trước cửa cổng.
Như Ly lấy tay dụi dụi mắt vẫn thấy Thu Lan đứng ở cổng nhìn mình, Như Ly cất tiếng hỏi:
"Là em sao Thu Lan?"
Thu Lan im lặng không nói gì, Như Ly bước lại gần nhìn kĩ thì giật mình vì thấy sắc mặt Thu Lan xanh xao trắng bệch. Mặc bộ đồ tân nương màu đỏ, Như Ly lấy tay che miệng hoảng hốt.
"Thu Lan..em..em..sao em lại mặc đồ tân nương?"
Thu Lan nhoẻn miệng cười chụp lấy tay Như Ly cho cô ta quay về quá khứ, xem lại những cảnh tượng kinh dị hãi hùng trước khi chết. Như Ly nhìn thấy gia đình họ Châu đối xử tàn nhẫn với Thu Lan, nhìn thấy Ngọc Tâm hãm hại cô vì ghen ghét đố kỵ khi Thu Lan xen vào hạnh phúc gia đình ả.
Ngọc Tâm bắt Thu Lan mặc đồ tân nương rồi kêu người bịt mắt chở cô đến nghĩa trang, trói cô vào thân cây dùng roi da đánh quần quật vào người cô. Tiếng la hét đau đớn của cô vang thấu trời xanh, thân người lấm tấm rỉ máu những vết roi da in hằn trên làn da của cô.
Chưa dừng lại ở đó Ngọc Tâm còn lấy con dao rạch mặt Thu Lan, máu tươi chảy đầy mặt Thu Lan cầu xin ả tha cho con đường sống. Nhưng Ngọc Tâm nhất quyết không tha ả ta còn nở nụ cười độc ác, lấy dao rạch nát mặt Thu Lan từ miệng lên tới mang tai. Tiếng la hét đau đớn của cô vang lên, nước mắt giàn giụa máu chảy be bét rơi xuống dưới đất.
Như Ly nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này thì cô ta không nhịn được bịt miệng lại kín mít, mắt mở to trợn trắng không thể tin được Thu Lan đã phải trải qua hành hạ thể xác dã man như vậy. Tưởng chừng như Ngọc Tâm sẽ thả Thu Lan đi nhưng không, ả ta còn sai người đến bắt Thu Lan nhốt vào quan tài rồi chôn sống.
Tiếng la hét cào cấu quan tài cầu xin tha mạng nhưng chẳng ai thèm quan tâm, Thu Lan chỉ biết khóc và uất hận những con người đã hãm hại hành hạ cô chết không nhắm mắt. Quan tài đã được chôn sâu xuống dưới mặt đất, Thu Lan cảm thấy khó thở nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt máu me be bét. Vừa đau đớn thân xác vừa uất hận tức giận, khiến cô chết đi trở thành một con quỷ tàn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.